Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Không cần phải cố gắng kiên cường.... Không có gì là không làm được..... Chị đang nói cái gì đó? Những lời này là có ý gì? Là thương hại sao? Hay là đồng tình? Hay còn có là có ý gì khác? Đầu óc trống rỗng, tại sao cô lại cảm thấy lồng ngực chị có chút ấm áp?

Bộ mặt thật của chị, chính là biến thái làm cho cô luôn cảm thấy chán ghét tới cực điểm, người khốn kiếp đã lấy hình ảnh lõa lưng của cô vẽ thành bức tranh thật to, treo tại giữa nhà.

Trong mắt có chút sương mù, mà đôi mắt màu nâu nhạt kia cũng không nhắm lại mà nhìn cô chăm chú. Đôi môi nóng bỏng của chị rời khỏi đôi môi cô từng bước đi dần xuống cổ gặm cắn giống như đang thưởng thức một món ăn ngon. Đột nhiên thấy mát lạnh, không biết từ lúc nào tay chị đã đi vào bên trong áo của cô

"Junghwa...." Hani gọi cô giọng có chút khàn khàn.

"... ..." Theo phản xạ, cô đẩy chị ra .

Hani có chút không khống chế được, khuôn mặt thanh tú có chút hồng:

"Junghwa, nhất định phải là một tuần ư, không thể thiếu một ngày à?"

" Ừm....ừm...." Junghwa gật đầu một cái rồi nhảy từ trên ghế xuống, không kịp đi dép cứ thế để chân trần hoảng hốt chạy vội về phòng. Cửa phòng vừa đống lại đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

"Cộc.. cộc.."

"Chìa khóa cửa tôi đặt ở cửa phòng em rồi đấy." Giọng Hani vang lên trầm ấm trong lúc này có vẻ dịu dàng.

Qua một lúc lâu đến khi màn đêm yên tĩnh trở lại, Junghwa cúi đầu nhìn qua khe cửa, thấy ánh sáng đã biến mất, nghiêng người lắng nghe rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tảng đá lớn trong lòng đè nén đã lâu cuối cùng đã buông xuống, lúc này mới xoay người mở cửa phòng. Ánh đèn trong phòng chiếu qua lưng của cô hắt ra phòng khách không một bóng nguời, dưới đất là cùm chìa khoá được bao phủ bởi bóng dáng gầy của chính mình. Cúi người nhặt chùm chìa khóa lên sau đó đóng cửa lại. Căn phòng bên cạnh sau khi nghe tiếng nhẹ nhàng vang lên cũng đồng thời đóng cửa. Đêm hôm đó là một đêm yên bình nhất trong một tuần sống chung đến nay. Cách một bức tường mà diễn ra hai suy nghĩ khác nhau.

Buổi sáng, khi tỉnh dậy Junghwa mở cửa phòng đồng thời bên phòng Hani cũng mở ra. Hai người đúng ở cửa phòng ngơ ngác nhìn đối phương. Hani cao 1m67 còn Junghwa Ái cao 1m68 không kém nhau bao nhiêu. Junghwa hồi tưởng lại cảnh tối qua khuôn mặt hồng lên, mí mắt rủ xuống:

" Ừm....Chị dùng trước...."

"...." Hani đi đến bên cạnh cô:

"Em như vậy.... Là đang xấu hổ sao?"

Ngẩng đầu lên, chút xấu hổ ngượng ngùng trong mắt lúc trước đã tan biến, trong lòng bây giờ bừng lên ý chí chiến đấu, xoay người 45 độ đi về phía phòng tắm. Hani nghiêng người dựa vào phòng tắm, thấy cánh cửa kéo ra miệng nhếch lên ý cười.

"Chị không biết mặc quần áo sao?" Nhìn như vậy làm cô cảm thấy đau mắt.

Nhún vai, Hani nghiêm túc hỏi:

"Tại sao phải mặc quần áo, nơi này là nhà của tôi, chẳng nhẽ dáng người tôi kém cỏi lắm sao?"

Cái người biến thái này.... Thật là vô liêm sỉ... Chị ta nói vậy mà không biết xấu hổ sao? Đúng, đúng, dáng người của chị thực chất là rất hoàn mỹ, điểm này cô không phản đối, thế nhưng nói nhà là sao? Chị đang bao dưỡng cô trong cái "ổ vàng" này không phải sao?

" Ừm ừm... Được được..." Nhịn một chút, Junghwa không nên cùng người như thế đấu khí.

Junghwa lạnh mặt đi ra khỏi phòng tắm,tự nhủ với bản thân không nên tức giận, không cần thiết so đo với loại tiểu nhân này, nhịn..... Thay áo ngủ, sau đó buộc tóc cao lên như đuôi ngựa, bắt đầu một ngày của cuộc sống, nhìn lại tất cả chuẩn bị cho hành trình, buổi sáng đã nghỉ nhưng buổi chiều phải đi làm, có lẽ sẽ phải xin nghỉ luôn buổi chiều, hơi rắc rối nhưng mà không sao, mỗi ngày đều tràn đầy niềm tin. Với tay lấy ba lô đeo lên lưng thì chuông điện thoại trên bàn vang lên " ring ..ring" sau đó là một bản nhạc kèm theo. Mắt sáng lên khi thấy người gọi đến là mẹ Oh, vội vàng nhấc điện thoai lên nghe, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ:

"Alo, con là Junghwa đây."

"......Mẹ Oh ...... Dạ?... ....có một chuyện tốt sao?... ....... Để cho con đoán 1 chút........Mẹ Oh đoán con không đến á?....."

"Cái gì?... thật á?.....Thật tốt quá.......Như vậy các em có thể mua quần áo và sách vở rồi....."

"Là vị tiểu thư nào quyên tặng đó ạ?... ... ồh.... Cô ấy tên là gì ạ?....."

"....Kim.....Bora....?"

Nghe được giọng nói vui vẻ của cô, Hani cầm bàn chải đáng răng từ phòng tắm đi ra đến cửa phòng của cô dừng lại nhìn ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tươi cười biểu hiện sự vui sướng của cô động tác chợt khựng lại. Đột nhiên hiện lên khung cảnh ở cô nhi viện kia, trong đó cô cười rạng rỡ như một thiên thần.

Vui vẻ cúp điện thoại Junghwa nghiêng người quay đầu lại, nhìn thấy Hani miệng ngậm bàn chải đánh răng đang đứng đó từ lúc nào, trên người chỉ mặc đồ lót, hai lông mày nhíu lại quyết định không nhìn Hani, kéo chặt ba lô trên lưng đi qua Hani. Nhìn gương mặt thanh tú ngày càng gần, cặp mắt chăm chú nhìn vào tay Hani sợ Hani đột nhiên giở trò. Nhưng lần này Hani lại rất an phận đối với cô không có bất kỳ hành động nào, đợi cô đi lướt qua ra xa vài bước mới nghe thấy giọng nói Hani vang lên từ phía sau.

"Junghwa, tối nay nhớ chờ tôi."

Mặt Junghwa lại hồng lên.

" Ừm...ừm..." Cho đến khi vào thang máy vẫn nóng, trái tim thì đạp mạnh và nhanh liên hồi một cách lạ thường, cái khuôn mặt đáng ghét kia lại đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Tối hôm nay là ngày ước định cuối cùng của tuần. Junghwa mày phải lòng chị ta rồi sao?

Cả ngày sau đó không biết trôi qua như thế nào, khi đi học thì không ngủ được, khi đi làm thì mơ mơ màng màng thẫn thờ như người mất hồn, trong đầu chỉ nhớ đến buổi tối, mà khuôn mặt của Hani cứ hiện lên như cuốn phim quay chậm, tràn ngập trong đầu. Không muốn nghĩ đến.... Nhưng không thể làm được, từng giờ cứ thế trôi qua, đột nhiên có người vỗ vai nói.

"Này Junghwa, đến giờ thay ca rồi."

"Ủa? hôm nay sao sớm vậy?"

"Sớm ư? Đã 4 giờ rồi."

Em gái thay ca nhìn lại đồng hồ treo trên tường, thời gian đúng mà.

Ánh măt thất vọng.

"À! Vậy chị đi thay quần áo."

Junghwa thẫn thờ đi vào phòng thay quần áo, hôm nay tốc độ thay quần áo cũng biến thành thần rùa, hay nói chính xác hơn là không nghĩ đã nhắn như vậy mà phải quay về cái "Ổ Vàng". Trời ơi! cô nên làm cái gì bây giờ? Cứu mạng à.....!

"Này, Junghwa! Chị có điện thoại kìa....."

Bên ngoài phòng thay quần áo em gái thay ca cất lên giọng nhắc nhở.

Junghwa đi ra ngoài phòng thay quần áo đã nhìn thấy nụ cười mập mờ trên mặt của em gái thay ca. Trên khuôn mặt đó rõ ràng đang nói:

"Junghwa, bạn trai chị gọi đến phải không?"

Nhận lấy điện thoại di động đi ra xa vài bước nhỏ giọng "Uy" một 1 tiếng.

"Tan làm chưa?" Vẫn cái giọng trầm trầm đó vang lên.

"...... Vẫn còn.....Vẫn còn một chút việc nhỏ ....." Thượng đế xin tha thứ cho cô đã nói láo.

"Buổi tối tôi ở nhà chờ em!"

Hít một ngụm khí lạnh, giả vờ bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói:

"Biết."

Tại cao ốc của Ahn thị.

Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, Solji bước vào đi đến bàn làm việc, đặt văn kiện xuống bàn khom người ngồi xuống, liếc mắt nhìn vào khuôn mặt phía trước, nghi ngờ hỏi:

"Hôm nay có chuyện gì vui vẻ sao?"

Sao lại cười giống...... Giống như cún được xương......?

Toát mồ hôi! Đây không phải là câu nói ngoài miệng của Junghwa sao? Mình tự nhiên bị cô nhỏ kia lây nhiễm thói hư rồi, tại sao trong đầu lại bật lên phản ứng này! Hani cầm văn kiện lên xem, rồi lấy bút ký tên nhưng không phát hiên ra khóe miệng lại cong lên có chút kỳ lạ, thật đúng là một đề tài lớn.

"Hani, không phải cậu đã đem con cừu kia nuốt vào bụng rồi chư?"

Hơn nữa đến cả mẩu xương cũng không chừa.

Hani đóng văn kiện lại, cả người dựa vào ghế đôi tay khoanh ở trước ngực, ánh mắt lóe lên tia sang chói mắt.

"Không có." chỉ phát ngôn ra hai chữ đơn giản.

Solji có chút không dám tin, một tuần lễ mà không có xảy ra? Theo tính khí của Hani thì đã đem chú cừu non kia nuốt vào trong bụng rồi chứ? Thật kỳ lạ? Ánh mắt nhìn Hani ngạc nhiên:

"Vậy cậu vui vẻ cái gì?"

Hani liếc nhìn đồng hồ, đã 4 giờ! đột nhiên đứng dậy, với tay cầm lấy cái áo khoác trên ghế.

"Cậu đi đâu đấy?" Solji nhìn Hani tò mò hỏi.

Vừa hướng đến cửa phòng vừa trả lời:

"Hết việc, về nhà."

Trở về. . . . . . Nhà. . . . . . ? Cái gì cái gì? Cô không có nghe lầm chứ? Hani lúc nào thì có nhà? Cậu không phải cả ngày lưu luyến ở trong đám nữ nhân sao? Ánh mắt Solji vẫn nhìn theo dáng đi mạnh mẽ mang theo chút vội vàng của Hani, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ khi nhìn thấy bòng dáng Hani biến mất. Chuyện gì xảy ra.... Thật kỳ lạ...

Nhanh chóng trở về nhà, vội vàng mở cửa phòng nhìn một lượt mới xác định Junghwa vẫn chưa về. Hano ung dung đi tắm, rồi mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra. Khóe môi không tự chủ khẽ nâng lên. Cầm khăn lông lau khô tóc đi tới trước tủ rượu rót một ly XO, nhẽ nhấp một ngụm, lưu lại trong miệng vị rượu thơm cay nồng. Nghiêng đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt dừng lại trên bức tranh to lớn treo trên tường. Trong tranh lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng. Nổi lên nốt ruồi son càng làm nổi bật lên vẻ đẹp dễ thương. Hani hồi tưởng lại đêm đó, Junghwa ôm chặt cô ngủ như con bạch tuộc, máy điều hòa không khí trong phòng vì để quá thấp hay sao mà làm cho Junghwa cảm mấy lần cảm thấy ngột ngạt. Vậy mà Junghwa vẫn tự nhiên cuộn mình ngủ như một đứa trẻ, làm hại cô cả đêm phải tự kiềm chế. Bản thân cô cũng không thể nghĩ mình sẽ làm như vậy, thật đúng là sự đau khổ chưa từng có.

"Junghwa.... Junghwa......Junghwa......" Hani lắc ly rượu trong tay lẩm bẩm gọi tên Junghwa như đang niệm chú.

Đầu phố Seoul.

Junghwa chậm chạp đi dạo xung quanh không muốn về cái "ổ vàng" đó. Sau khi trở về đó sẽ gặp phải chuyện không tốt, cô cảm thấy ghê tởm. "Thật là nhức đầu" cô đứng lại day day trán. Quay đầu nhìn cửa hàng bách hóa, ánh sáng trong đó hắt ra hiện lên kính bóng dáng gầy gò của cô, khi nhìn thấy cô chợt hoảng hốt sợ hãi nhìn chằm chằm vào kính vài phút, rồi hạ quyết tâm. Trong kính phản chiếu một đôi mắt trong sáng, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Có tiếng mở khóa, Hani ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cặp mắt lấp lánh ẩn hiện một chút tư tình.

Junghwa trong lòng có dự cảm Hani đã ngồi đây chờ mình, nhưng khi mở cửa nhìn thấy Hani trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng. Cúi đầu nhìn xuống có cảm xúc bất an, mà tay của cô nắm chặt vào gấu áo, những ngón tay trở nên trắng bạch.

"Junghwa, tới đây." Hani cất giọng gọi.

Chân của cô có cảm giác như nặng ngàn cân không thể nhấc nổi, bằng không tại sao cô không thể bước được hay tại cô đang sợ.

Giọng nói trầm trầm lại tiếp tục vang lên:

"Lại đây."

Cuối cùng bước chân cũng chầm chậm di chuyển đến bên cạnh Hani, đứng trước mặt Hani cảm thấy mình thật bé nhỏ.

"Tôi đã về." Giọng Junghwa lí nhí nói.

Hani vỗ vỗ lên đùi của mình cười nói:

"Ngồi trên đùi của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1