Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62

Junghwa một đường chạy như điên, ra khỏi Cao ốc Ahn thị. Trong đầu vang lên tiếng gào thét muốn chạy khỏi nơi đó. Cô không muốn chôn mình trong căn phòng đó nữa, cảm giác đè nén khiến cô khó thở. Cô muốn hít thở không khí trong lành, cần sự ấm áp của ánh mặt trời.

Junghwa chạy ra khỏi tòa cao ốc, ngẩng đầu lên trời, hai mắt nhắm lại. Bốn phía vang lên tiếng động cơ xe hơi, còn có âm thanh xì xào của người đi đường đang nói chuyện với nhau. Nhưng cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, thật sự rất ấm áp. Vơi cô như vậy là đủ rồi.

“Mẹ! Sao các bạn nhỏ khác đều có ba riêng mình con không có?"

“Junghwa… Bảo bối của mẹ”

“Mẹ! Mẹ đừng khóc. Con về sau sẽ không hỏi nữa! Mẹ đừng khóc! Con không thích ba… cũng không cần ba”

“Junghwa! Ba cũng rất thích con!”

“Con biết… Con thích mẹ hơn… Giống như mẹ vừa nói con thích nhiều người nhưng con là thích mẹ nhất!”

Bỗng nhiên cô có cảm giác đáy mắt lại bắt đầu ngưng tụ hơi nước.

“Xin lỗi! Xin hỏi cô là Junghwa đúng không?” Sau lưng bất chợt vang lên giọng nữ êm ái.

Junghwa nén sự chua xót trong lòng xuống, chớp chớp mắt giấu đi gợn nước nơi khóe mắt, mở to đôi mắt, tò mò xoay người lại. Junghwa thấy trước mắt mình cô gái nhỏ, trên mặt có chút tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được sự thương xót.

Cô gái phía trước mặc một bộ chiffon quần lụa mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông màu đen. Dáng người nhỏ xinh, đôi mắt to có chút tia máu nhưng lại khiến người khác có cảm giác cô gái này rất có khí chất. Jungjwa sững sờ nhìn, cố gắng tìm kiếm hình ảnh cô gái này trong trí nhớ. Nhưng lại phát hiện mình chưa từng gặp qua cô. Ngay cả ấn tượng nhỏ nhất cũng không có. Vậy tại sao cô gái này có thể chắc chắn gọi ra tên họ đầy đủ của mình đây?

“Xin lỗi! Cô… tôi không biết cô là…..”

Junghwa nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn bộ dáng cô gái này chắc là nhỏ tuổi hơn cô.

Cô gái nhỏ có chút xấu hổ, trong ánh mắt lộ ra tia đau thương khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“Junghwa, tôi biết thế này là rất đột xuất nhưng tôi đứng đây đợi cô đã ba tiếng đồng hồ rồi! Không biết cô có thời gian nói chuyện với tôi được hay không?” Cô gái nhỏ nói đến đây đầu đã cúi hẳn xuống, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.

Junghwa nhất thời có cảm giác mình chính là “Chị hai”

“Được! Chúng ta đi uống cafe ngồi nói chuyện!”

Cafe Mocha không khí trong quán mang phong cách u nhã, trong quán mở loại nhạc cổ điển, nghe rất du dương êm tai. Vị trí bên trái gần cửa sổ, hai cô gái đang ngồi đối diện nhau. Vừa khéo, vệt nắng theo khe cửa tiến vào chiếu xuống mặt bàn tạo nên một điểm sáng.

“Hai vị, cafe hai người đây!” Nhân viên phục vụ cong người xuống, đặt cafe trước mặt hai cô gái.

“Cám ơn!” Như có hẹn ước ngầm với nhau, hai cô gái đồng thời nói.

Junghwa nghiêng đầu, nhìn thẳng cô gái trước mặt, cười thật tươi. Cô gái này tạo cho cô cảm giác rất tốt. Tuy là dựa vào cách ăn mặc có thể biết được gia cảnh cô gái này khá giàu có

“Cô tên là gì?” Đưa tay cầm chiếc thìa nhỏ, Junghwa từ từ khuấy đều café.

Cô bé con vội tiếp lời Junghwa.

“Xin lỗi! Cô, tôi còn chưa giới thiệu mình! Thật xin lỗi. Tôi tên là An Jae-hyeon.”

Junghwa cười một tiếng, khẽ gật đầu với cô bé trước mặt, nhẹ giọng lặp lại.

“An Jae-hyeon… Tên của cô nghe rất êm tai.”

“Cám ơn chị! Nghe cũng không đến nỗi nào.” An Jae-hyeon đỏ mặt nói khẽ, cúi đầu nhìn ly cafe trước mặt.

Mùi thơm thoát ra từ ly cafe, phiêu tán trong không trung, khiến người khác không kiềm được muốn thưởng thức. Junghwa hít ngửi mùi thơm củ cafe không nhịn được nâng tách cafe lên miệng, uống một ngụm. Hương vị nồng nàn của cafe trong nháy mắt tràn ngập trong miệng cô. Có thể cảm thấy rất rõ hương vị này đã chảy tận sâu xuống đáy lòng cô.

Nhẹ nhàng để xuống chén cafe, Junghwa nhàn nhạt hỏi.

"An Jae-hyeon, xin hỏi, cô tìm tôi có chuyện gì không?"

"Thật xin lỗi! Thật sự là rất mạo muội! Nhưng là tôi không có cách nào. . . . . ."

An Jae-hyeon ngượng ngùng cúi đầu, càng nói càng nhỏ, bộ dáng thừa nhận sai lầm.

Junghwa vội vàng lắc đầu, an ủi.

"Không! Không phải thế. Cô không làm phiền tôi! Chiều chiều tôi cũng rất thích ra ngoài uống cafe. Cafe ở đây rất ngon. Như vậy đi, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết cô tìm tôi có chuyện gì không?” Junghwa dò xét hỏi.

An Jae-hyeon nghe thế, ngay lập tức đập bàn đứng lên, cúi đầu trước mặt Junghwa, thành khẩn nói.

“Thật ra thì… tôi biết làm thế này là vô cùng không có lý trí, cũng không đúng nhưng mà tôi thật sự là hết cách rồi.”

“ Cô… xin cô đem anh Minho nhường cho tôi được không? Tôi biết anh Minho rất thích cô… nhưng là… Tôi thật sự hết cách rồi…. Tôi rất thích anh Minho… Tôi đã không có ba rồi… Tôi không thể mất thêm anh ấy…”

Oanh ——

Junghwa khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt, không cách nào tiếp nhận tình huống này được. Cô gái này nói gì vậy? Anh Minho? Cô gái này cầu xin cô nhường anh Minho cho cô ấy?

Quan hệ giữa cô bé này với anh Minho là gì đây?

Cô gái này đột nhiên xuất hiện, có điềm báo gì đây? Anh Minho phản bội cô? Chẳng lẽ đây chính là giai đoạn người thứ ba lên sàn diễn sao?

Junghwa cố gắng áp chế sự bất an trong lòng xuống, đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ bả vai, ý bảo cô gái nhỏ ngồi xuống.

“An Jae-hyeon, cô ngồi xuống rồi từ từ nói được không?”

“A! Dạ vâng! Thật xin lỗi.. Là tôi quá kích động…” An Jae-hyeon đưa tay dụi mắt, nước mắt theo thế lăn dài xuống má rơi vào tách café.

Không khí bây giờ trở nên cổ quái, còn có chút kỳ hoặc. Junghwa không biết đã xảy ra chuyện gì sau lưng cô. Nội tâm mang theo sợ hãi cùng bất an, khiến Junghwa trở nên cẩn thận hơn

Chiếc muỗng nhỏ khẽ chạm vào thành ly, phát re từng tiếng “Keng! Keng!”. Xung quanh bốn phía có rất nhiều người, nhưng tại nơi góc bàn nhỏ này, không khí thật yên lặng, chỉ có tiếng muỗng chạm vào thanh ly. Giữa yên lặng thế này, tiếng động nhỏ cũng trở nên phóng đại hơn, tiếng “keng keng” vang tận vào lòng người.

Junghwa ngẩng đầu, nhìn kỹ cô gái nhỏ trước mặt mình. Trong hoàn cảnh này ai nên mở miệng trước đây? Nhưng nếu cả hai đều không nói chuyện vậy chuyện này giải quyết thế nào đây? Cho nên…

“An Jae-hyeon! Cô có thể nói một chút về anh Minho.” Vừa rồi có nghe cô gái này nói mình đã không còn ba. Nên hiện tại chính mình phải bình tĩnh như vậy mới không làm tổn thương thêm cô ấy. Bởi vì cô hiểu được nỗi thống khổ khi mất đi người thân.

“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…” An Jae-hyeon cúi đầu, lầm bầm nhắc lại ba từ này.

Junghwa thấy thế lắc đầu, đặt tay mình lên bàn tay cô mới biết tay cô bé rất lạnh.

“Không cần nói xin lỗi với tôi! Cô là cô gái tốt. Thích một người không có gì sai trái!”

Đúng vậy, thích một người không có gì sai. Nhưng nếu lỡ nhầm thích phải một người không nên thích đó mới là sai lầm. Anh Minho là người rất đáng để thích nhưng …….đáng tiếc cô mới vừa phát hiện ra thích của cô đối với anh ấy …..cũng không hề ít.

An Jae-hyeon đưa tay khác lau đi nước mắt, rồi ngẩng đầu nhìn lên Junghwa.

“Tôi…. Anh Minho… Anh ấy… Thật ra thì…” An Jae-hyeon ấp úng nói, phát hiện ra chính mình càng nói càng loạn. Jungjwa nhẹ vỗ mu bàn tay cô, kiên nhẫn nói.

“Từ từ nói, tôi có rất nhiều thời gian, tôi ngồi đây nghe cô nói chuyện lúc trước.”

Chuyện lúc trước từng thích ai đó, hai người từng có bao nhiêu kỉ niệm? Có bao nhiêu hẹn ước? Còn có cảm giác hạnh phúc không thể nào từ bỏ.

An Jae-hyeon nghẹn ngào một hồi, cuối cùng mở miệng nói

“Anh Minho là nhân viên trong công ty ba tôi. Năng lực làm việc của anh rất tốt. Việc gì anh ấy cũng có thể làm tốt. Ba rất quý anh ấy! Sau đó… Tôi cũng càng ngày càng quý mến anh ấy… Mỗi ngày đều theo ba đến công ty liền muốn theo cạnh anh ấy.”

“Anh Minho luôn rất bận nhưng anh ấy không hề chê tôi phiền hà, lúc nào cũng mỉm cười. Anh ấy nói với tôi ‘ Jae-hyeon nghe lời, anh phải làm việc’. Sau đó, tôi lại hướng anh Minho thổ lộ. Nhưng anh ấy nói là anh ấy đã có người trong lòng. Anh ấy rất thích một cô bé con rất hiền lành rất đáng yêu cũng rất đơn thuần. Mà tôi đối với anh ấy giống như em gái mà thôi…” Giọng nói An Jae-hyeon lúc này mang đầy vẻ cô đơn hiu quạnh.

An Jae-hyeon bỗng cầm lấy tay Junghwa, hấp tấp nói.

“Junghwa, cô có lẽ cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao tôi biết được tên của cô. Thật ra tôi cũng chỉ là tình cờ biết được tên cô.”

“Mấy ngày trước lúc làm tăng ca, anh Minho không biết gọi điện cho ai. Nhưng mãi vẫn không gọi được, anh ấy hô lên một tiếng tên của cô. Tôi là cô gái không tốt, tôi đứng nghe lén rồi sau đó nhớ được tên cô. Xin cô tha thứ tôi như thế này quấy rầy cô!”

. . . . . .

Junghwa nghe đến, trái tim chợt thắt lại buồn bã. Là ngày hôm đó sao? Hôm đó điện thoại cô hết pin, anh Minho cũng không phải không gọi điện cho cô. Đột nhiên, tâm tình cô trở nên uất ức, khó chịu, lạnh nhạt nói.

“Không sao!”

Anh Minho thật xin lỗi….

An Jae-hyeon chợt rút tay về, có chút chần chờ, không biết mở miệng thế nào. Khuôn mặt vốn tái nhợt lúc này càng trở nên trắng bệch. Suy tư trong chốc lát, An Jae-hyeon rốt cuộc mở miệng.

"Ba tôi . . . . . . Mấy tháng trước. . . . . . Qua đời. . . . . .Hiện tại mọi việc trong công ty đều do anh ấy trong coi. Lúc ba tôi mất đã đem công ty giao cho anh ấy. Hơn nữa anh Minho cũng đáp ứng ba sẽ chăm sóc tôi…!”

“Tôi biết tôi nói như thế này là rất ích kỷ… rất tùy hứng. nhưng mà… Tôi khẩn cầu cô đem anh Minho nhường cho tôi được không… Tôi không thể không có anh ấy. Anh ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi trên thế giới này.”

An Jae-hyeon không nhịn được nghẹn ngào, nước mắt ngưng tụ ở hốc mắt, lại cố nén không cho rơi xuống.

“Chỗ dựa duy nhất trên thế giới này!” Junghwa trong lòng nỉ non lại những lời này, ở đây có gì không đúng. Đem anh Minho thành chỗ dựa duy nhất cho chính mình? Cô gái ấy sao lại có thể nghĩ được điều này. Nhưng chỉ là dựa dẫm thì cũng không phải là thích.

Nếu đúng thế thì cô gái này thật sự cũng không biết tình cảm của mình đối với anh  Minho là loại tình cảm gì. Là dựa vào hay là yêu đây?

“Cô thích anh Minho?” Junghwa chậm rãi hỏi.

“Cô thích anh ấy ở điểm nào?”

An Jae-hyeon sửng sốt, ánh mắt có chút trống rỗng, cắn cắn môi, suy nghĩ nguyên nhân. Thời gian trôi qua vài phút, An Jae-hyeon nhíu chặt lông mày, ngượng ngập nói

“Tôi không biết… Tôi thật sự không biết… chỉ là khi không gặp anh ấy tôi sẽ rất nhớ… Đến lúc anh ấy xuất hiện trước mặt tôi vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn thấy nhớ anh ấy. Tôi muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh anh ấy.”

Junghwa nhìn bộ dạng rối rắm của An Jae-hyeon, khẽ giật mình. Cô gái này đúng là…. Cô ấy nói ra suy nghĩ đầu tiên trong đầu.

Thích một người không có bất kỳ nguyên nhân nào. Thậm chí ngay cả chính mình cũng không biết được, không có cách nào khống chế được bản thân. Nếu có thể khống chế được đoạn tình cảm này thì đã không có hàng ngàn người rơi lệ thương tâm vì nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1