Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

"Junghwa. . . . . . Có được hay không. . . . . . Cô đem anh Minho nhường cho tôi. . . . . . Tôi không thể. . . . . . Không có anh. . . . . ." An Jae-hyeon cúi đầu thật thấp, gần như là tự lẩm bẩm với chính mình. Đúng vậy làm thế nào mà đối mặt với chuyện này được chứ? Cầu xin người khác đem tình cảm nhường lại cho mình đây là chuyện rất hèn mọn. Hơn nữa đây là chuyện trời đất không dung. Ở trước mặt tình yêu, nếu đã yêu một người yêu đến hết tâm can sẽ trở nên như vậy hèn mọn. Nhưng là vẫn vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện. Chỉ vì tôi yêu người.

Ba chữ “Tôi yêu người” này nghe thật cảm động nhưng có người vì ba chữ này trở nên trầm mê cùng trầm luân trong đó. Mỗi người, sống trên thế giới này, đều đang cố gắng được một nửa của chính mình. Ai may mắn thì tìm được ngay từ đầu, ai không may mắn lại tiếp tục tìm kiếm trong mong chờ và đau thương.

“Jae-hyeon, tôi có thể gọi cô vậy không?” Junghwa ngẩng đầu, trên mặt mang đầy vẻ nhu hòa.

An Jae-hyeon vội vàng gật đầu, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt, cố gắng cười một chút.

“Có thể… Chị cứ gọi như vậy cũng được.”

“Tôi muốn nói, Jae-hyeon cô rất may mắn, vì cô đã tìm được người mà mình thích” Junghwa có chút cảm khái nói tiếp.

“Nhưng tình cảm là một chuyện không thể ép buộc, nếu như anh Minho cũng thích cô, tôi sẽ nguyện ý rút lui. Tôi sẽ thật lòng chúc phúc cho hai người…”

Không có chút oán hận, không chút bi thương, cũng không ưu sầu, mỉm cười chúc phúc cho hai người. Ba người tranh đấu đau thương, không bằng một người rút lui thành toàn cho hai người còn lại hạnh phúc.

Nhưng là người trong lòng anh Minho là mình Junghwa cô thôi. Ngón tay giữa của cô vẫn còn deo chiếc nhẫn bạc anh Minho tặng.

An Jae-hyeon đỏ mặt vội vàng cầu khẩn.

“Chị Junghwa… tôi van cầu chị. Tôi biết rõ anh Minho rất thích chị.. Nhưng là tôi không có cách nào .. tôi cầu xin chị…. Tôi…” An Jae-hyeon hô hấp chợt trở nên mất tự nhiên. Khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt trở nên xám xịt.

Junghwa nhìn thấy sắc mặt An Jae-hyeon không ổn, lo lắng hỏi.

“Jae-hyeon… Jae-hyeon cô không sao chứ… Jae-hyeon cô làm sao vậy?”

“Khó chịu.. Tôi thật khó chịu…” An Jae-hyeon cố gắng hớp từng ngụm không khí, trước mặt bỗng tối sầm liền sau đó ngất đi.

Junghwa vội chạy sang bên, nghiêng đầu nhìn người nằm gục trên bàn, hoảng hốt la ầm lên.

“Gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!”

……………

Junghwa hoảng hốt, lúc xe cấp cứu đến hoảng loạn đi theo bọn họ. Nắm chặt lấy tay An Jae-hyeon, Junghwa sợ hãi vô cùng. Cảm giác rất giống như năm đó.

“Mẹ… Mẹ đừng đi… Con không muốn…”

“Junghwa.. Nói cho mẹ… Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời…. Xem như…. Mẹ về sau không ở bên cạnh con…. Chỉ cần mẹ…. ở trên trời dõi theo… Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời…. Junghwa không khóc….”

“Junghwa…. Bảo bối của mẹ…. Mẹ yêu bảo bối…. Mẹ chỉ cần nằm ngủ…. Mẹ sẽ mãi không rời con đi….”

Gạt người tất cả đều là gạt người…. Đều là…. Mẹ gạt con…. Mẹ ngủ rồi… mãi về sau cũng không tỉnh lại…

Mẹ. . . . . . Mẹ nói dối rồi. . . . . . Ngủ về sau. . . . . . Không còn có tỉnh lại qua. . . . . .

Hành lang trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng vương trong không khí. Junghwa thỉnh thoảng đi qua vài bệnh nhân, hoặc là vài bác sĩ hộ sĩ mặc blue trắng. Bệnh viện lạnh lẽo, chiếc ghế lạnh lẽo, tất cả mọi thư đều lạnh lẽo. Tất cả mọi thứ khiến cô cảm thấy lạnh như băng, lạnh lẽo thấu xương.

Minho nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến. Chạy vội đến khúc quanh, anh nhìn thấy xa xa Junghwa đang ngồi trên ghế, nhìn cô thật yếu ớt, cô đơn. Mái tóc dài xõa xuống, che mất khuôn mặt cô. Cô an tĩnh ngồi ở đó, không nhúc nhích, không biết cô đã ngồi như thế bao lâu rồi. Nghĩ đến đây, Minho bất chợt thất đau lòng thay cô.

Đúng thế! Anh đau lòng thay cô, anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô cho dù đó là nỗi đau hay niềm vui đi nữa. Đi lại gần, Minho ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.

“Junghwa! Em có khỏe không?”

“…..”

Junghwa vẫn cúi đầu như trước, nghe thấy âm thanh quen thuộc, liền biết anh là ai. Thở nhẹ một hơi, Junghwa buồn bã nói.

“Anh Minho, Jae-hyeon cô ấy bị bệnh gì?”

“Bệnh Suyễn, không thể chịu được kích thích.” Minho thẳng thắn trả lời.

Junghwa nghe vậy, không nói gì thêm, lẳng lặng gật đầu.

“Junghwa! Thật ra anh cùng ba của Jae-hyeon…. Trước khi mất, ông ấy đem An Jae-hyeon giao cho anh. Anh không thể khiến ông ấy chết cũng không nhắm mắt…” Minho vội vàng giải thích.

Junghwa vẫn cúi đầu như trước, lạnh nhạt nói.

"Em biết… Anh Minho… Em đều biết… Anh không cần phải nói….” Từ trên ghế, Junghwa đột nhiên đứng dậy, không nhìn về phía anh, chậm bước lên trước.

“Anh Minho… em thấy không khỏe… em muốn về nhà nghỉ ngơi…”

“Junghwa! Em nghe anh nói...” Minho hoảng hốt kêu lên, sải bước đuổi theo cô, muốn đưa cô về nhà tiện đường giải thích mọi chuyện.

Lúc này, đèn trong phòng cấp cứu vừa tắt. Cửa phòng liền mở ra, An Jae-hyeon nằm trên băng ca, đang được di chuyển ra ngoài, xung quanh là các y tá. Vị bác sĩ trường lấy khẩu trang xuống hỏi

“Ai là người nhà của bệnh nhân. Mời đi theo tôi có chút việc!”

……… Minho do dự dừng bước, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, bất đắc dĩ nghiêng đầu.

"Bác sĩ! Tôi là người nhà bệnh nhân! Tôi đi cùng ông."

Minho xoay người đi theo vị bác sĩ, đi được vài bước, anh quay đầu nhìn lại vừa thấy Junghwa biến mất ở lối đi nhỏ phía cuối.

. . . . . .

Junghwa hoảng hốt đi ra khỏi bệnh viện mới phát hiện lúc này sắc trời đã đen. Bâng quơ đi, Junghwa không muốn về nhà, nơi đó không phải nhà của cô, nơi đó không có ai cả.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên. Junghwa đứng yên tai chỗ, không hề nhúc nhích. Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, vẫn có người nhớ đến cô sao? Rốt cuộc cũng có người nhớ đến cô. Nếu như tiếng chuông vang ba lần không dứt, cô sẽ nhận.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, giờ phút này với Junghwa nó trở thành thứ âm thanh độc nhất trên thế giới. Giai điệu bài hát từ từ tăng lên, một lần rồi lại một lần vang lên.

Junghwa lẳng lặng chờ đợi, nghe tiếng chuông im lặng rồi thêm lần nữa vang lên. Tâm chợt níu chặt. Nó sẽ vang lên ba hồi sao? Là ai nhớ đến cô? Hyelin sao? Hay là anh Minho? Không thì là ai đây?

Nhạc chuông tắt ngấm

Junghwa nín thở, hồi hộp chờ đợi nghe tiếng chuông lần nữa. Trong khoảng khắc đợi chờ, Junghwa phát hiện chính mình như thế nào mong đợi. Mong đợi có người nhớ đến mình. Cô không biết trong biển người mênh mông này ai sẽ là người cho cô dựa vào, trạm dừng chân của cô khi nào thì mới xuất hiện.

Junghwa cúi đầu, nhìn túi xách, cắn cắn môi, bất chợt muốn khóc. Tại sao điện thoại không vang lên lần nữa? Tại sao?

Thình thịch…. Thình thịch…. Thình thịch… Thình thịch… Tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

Lần này Junghwa không chút do dự, có thể nói là vội vàng mở ngay túi xách, lấy điện thoại ra ngoài, không kịp nhìn đến tên người gọi, luống cuống ấn phím nghe. Áp điện thoại lên tai, lại phát hiện không biết mình sẽ nói những gì.

“Em sao rồi?” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm ổn của một người.

Junghwa nắm chặt điện thoại, trái tim nóng lên, một trận chua xót dâng lên cổ họng, trước mắt là một mảng sương mù. Không cần… không cần trong thời điểm này hỏi tôi sao rồi… Bởi vì tôi sẽ trở nên rất yếu đuối… Tôi sẽ trở nên rất thích khóc… Sẽ không giống Junghwa kiên cường lúc trước.

Cô không muốn người khác biết được phần yếu đuối trong con người mình. Bởi chính mình đã đáp ứng mẹ sẽ luôn luôn mỉm cười, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, vui vẻ hay bi thương lúc nào cũng mỉm cười. Cố gắng nở nụ cười, như thế nào nước mắt lại tuôn rơi. Tận lực đè nén thổn thức trong lòng, nhưng giờ phút này thật khó để che giấu sự nghẹn ngào.

………..

Cao ốc Ahn thị.

Tầng làm việc trên cùng, Hani nắm chặt điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi từng hồi chuông reo. Thời gian trở nên thật dài, từ trên ghế Hani đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất.

“Junghwa, tại sao em không nói lời nào?” Hani có chút lo lắng, gầm nhẹ. Cô ấy đang làm gì chứ? Tại sao nghe điện thoại mà không nói lời nào? Cô ấy đang ở đâu chứ?

Nhớ lúc chiều, trên mặt cô tràn ngập bi thương, trong lòng Hani lại thêm buồn bực. Chết tiệt! Lúc đó hẳn là nên đuổi theo em mới đúng. Tự dưng lại để em ấy một mình. Cô chính là không được rời em nửa bước mới đúng. Cô gái này lúc nào cũng giả vờ kiên cường, cả người đầy thương tích vẫn cố gắng chịu đựng, không chịu để người khác an ủi cùng xoa dịu.

Hani lo lắng hỏi.

“Junghwa! Em nói chuyện cho tôi! Em đang ở chỗ nào?”

"Tôi không biết. . . . . ." Thật lâu sau mới nghe được chút thanh âm nức nở chậm rãi truyền đến.

Nghe được thanh âm nức nở của Junghwa, trên trán Hani nổi đầy gân xanh. Cô phát hiện chính mình không thể nào khắc chế tâm tình được nữa rồi gấp gáp, lo lắng, thậm chí là đau lòng. Cô gái này sao lại thành ra như thế chứ!

“Tôi đến chỗ em, nói cho tôi biết, em đang ở nơi nào.” Vừa nói vừa sải chân về phía cửa.

“Tôi không biết…. tôi từ trong bệnh viện đi ra rồi rẽ trái…” Junghwa đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều xa lạ.

“Em đi bệnh viện làm gì.” Tiếng hỏi mang theo sự gấp gáp, lo lắng.

Junghwa nghĩ nghĩ một chút, liền nói dối.

“Vừa đúng lúc đi ngang qua…."

“Em vốn là muốn đi chỗ nào?”

Junghwa buồn rầu. Đúng rồi, ra khỏi Ahn thị, cô là muốn đi đến đâu đây? Không có nơi nào để cô có thể đến. Cô cũng không biết nên đi nơi nào.

“Tôi không biết.” Junghwa buồn buồn nói.

Hani bên này cực kỳ tức giận quát lớn trong điện thoại.

“Em là ngu ngốc hay sao vậy hả? Mình muốn đi đâu cũng không biết là sao? Em đứng yên tại đó! Tôi lập tức đến đó!”

“Không được tắt máy…” Junghwa chợt hô lên, thấp giọng thỉnh cầu.

“Không cần tắt máy…”. Như thế cô sẽ không cảm thấy cô đơn. Thật ra, cô rất sợ chính mình lâm vào tình trạng tịch mịch. Trong cái thế giới rộng lớn này, cô rất sợ cuộc sống một mình.

“Được!” Hani quả quyết một lời, không hề do dự.

Junghwa đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích. Trên tay nắm chặt điện thoại, dán chặt vào tai, có thể nghe rõ từ bên kia truyền qua tiếng “Đinh” thang máy mở ra, còn có tiếng cười của Solji, tiếp đó là tiếng bước chân chạy vội, sau nữa là tiếng xe hơi khởi động.

“Chị còn ở đó không?” Junghwa nhẹ giọng hỏi.

Bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời.

“Còn!”

……. Hai người sau đó không nói gì thêm, đúng hơn là hai người không cần nói chuyện.

Cảm giác sung sướng, an tâm lan tỏa khắp ngõ ngách trong lòng, Junghwa có cảm giác chính mình ở tại nơi này, hứng chịu chút lạnh lẽo của đầu mùa đông, ngắm nhìn sắc trời ngày một u tối không hề có thứ cảm giác gọi là cô đơn. Bởi vì có người đang đi đến nơi này với cô.

Không lâu sau, chiếc xe Mescedes Benz màu đen, từ từ dừng lại phía bên kia đường. Cửa xe mở ra, Hani vội vang bước xuống, đứng cách cô một đoạn, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Junghwa. Mà giờ phút này, trong mắt Hạn chỉ có duy nhất thân ảnh Junghwa mà thôi. Thấy Junghwa đứng đó ngây ngốc nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng Hani dâng lên cảm giác khác thường. Cô lo lắng.

“Tôi thấy em rồi!”

“Tôi cũng nhìn thấy chị rồi!” Junghwa không chịu yếu thế nói.

Hani bật cười một tiếng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

“Em đứng yên đó! Tôi qua bên đó với em! Nơi này nhiều xe quá! Nguy hiểm!”

Nói xong, vẫn không tắt điện thoại, Hani hướng phía bên đường đi qua. Junghwa thấy Hani cách mình ngày một gần, nhịp tim cũng theo từng bước chân hẳn nhảy loạn cả lên, tựa như giây tiếp theo cô sẽ hít thở không thông vậy.

“Tôi đến với em rồi!” Hani đứng trước mặt Junghwa, cười nói. Vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Junghwa, không thèm nhìn đến khuôn mặt tràn đầy ưu thương kia, dắt tay cô thẳng phía trước bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1