Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66

“Aaaaaa” Junghwa rên rỉ một tiếng, cuốn chăn lật người. Cô đã ngủ từ tối qua đến tận trưa hôm nay, khi tỉnh lại phát hiện cả người trở nên vô cùng lười biếng. Nằm ủ trong cái chăn ấm áp, không thèm để ý đến mọi chuyện ngoài kia. Trong này thật sự… Thật sự rất ấm áp nha.

Lăn lộn một hồi, Junghwa bất đắc dĩ vén chăn lên, đứng dậy. Trong phòng còn mở máy sưởi, nhưng cô vẫn cảm giác có chút lạnh. Nhặt bừa một chiếc áo khoác, tùy ý khoác trên người, lê từng bước nặng nề đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trong gương hiện ra một cô gái đầu tóc bù xù, mặt mày thì buồn chán có vẻ bi thương, chán đời.

“……”

Mím mím môi, Junghwa không nhịn được, thấp giọng nói chuyện với cô gái trong gương

"Junghwa! Ngươi làm sao vậy? Phải lên tinh thần đi chứ! Cả ngày hôm qua đã thất bại thảm hại rồi. Thật là không giống Junghwa chút xíu nào.”

Ngắt kem đánh răng, bắt đầu đánh răng. Lúc rửa mặt, bỗng nhiên chợt dừng lại. Anh Minho… Ngày hôm qua mình rất tùy hứng, vô cùng tùy hứng. Cứ như vậy bỏ đi cũng không gọi điện cho anh ấy.

Trong bệnh viện, rốt cuộc là như thế nào rồi? Bệnh của Jae-hyeon sao rồi? Không biết đã khống chế được chưa, em ấy có khá hơn chút nào không?

Nhanh chóng rửa mặt rồi vội cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho anh Minho. Cô kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đầu bên kia lại truyền đến âm thanh cô không hề muốn nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”

Liên tục thử gọi nhiều lần, nhưng vẫn là giọng nói hộp thư tự động của tổng đài vang lên. Liền nhớ lại mọi chuyện hôm qua, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang, sợ hãi. Junghwa chợt xoay người, chạy vào trong phòng, đem quần áo mặc vội vào, có thể nói là nhếch nhác vội vàng. Junghwa hấp tấp mang giày, rồi tiện tay cầm lấy túi xách ngoài cửa, trở tay “Phanh” một tiếng, đóng cửa lại.

“Làm ơn đừng để em không tìm thấy anh. Nếu như, hôm qua em là trong nhất thời tùy hứng, không đúng, xin anh tha thứ cho em. Anh Minho, xin anh tha lỗi cho em. Anh đang ở nơi nào, em đi tìm anh.”

Chạy một đường ra khỏi Cao ốc, đưa tay ngăn lại chiếc taxi, Junghwa vội mở cửa xe, khom người ngồi xuống.

“Bác tài! Đi bệnh viện trung tâm!” Junghwa không nghĩ ngợi nói

Hẳn chính là nơi này đi. Nhưng trong lòng lại không hy vọng hai người kia ở chính chỗ này. Bệnh viện là nơi luôn khiến cô sợ hãi, là nơi lạnh lẽo nhất đối với cô. Nơi đó cô đã có quá nhiều….quá nhiều thương cảm rồi.

Một hồi sau, xe taxi dừng sát ở cửa lớn bệnh viện. Junghwa vội lấy tiền trong túi ra, đưa cho bác tài xế “Bác tài! Tiền của bác đây!”, rồi hấp tấp mở cửa xe, thật giống như tên lửa, xong thẳng một đường vào bệnh viện.

Tài xế nhô đầu ra, hét lên “Cô ơi…. Còn tiền dư của cô đây!.... !”.

Junghwa hiện giờ không nghe vào được điều gì, chỉ nóng lòng muốn tìm được anh Minho cùng Jae-hyeon. Ngày hôm qua, cô không nên như thế rời đi. Gần đây, chính mình như người khác vậy, không giống Junghwa. Luôn nói với chính mình phải kiên cường, nhưng gần đây lại lần một lần hai thường xuyên khóc lóc, thật là quá mất mặt.

Chạy về hướng bàn tiếp nhận, Junghwa lắng hỏi.

“Xin hỏi cô y tá, ngày hôm qua xe cấp cứu có đưa đến một người tên An Jae-hyeon, hiện tại người này nằm ở phòng nào? Không biết đã xuất viện chưa?”

“Cô chờ một chút để tôi kiểm tra lại!” Cô y tá nói xong, nhìn vào màn hình vi tính, ngón tay thật nhanh gõ gõ vài chữ. Qua mấy giây, nghiên đầu cười nói.

"Bệnh nhân An Jae-hyeon hiện ở phòng 503.”

“Cám ơn! Cám ơn chị!’ Junghwa cảm kích mỉm cười, rồi vội xoay người chạy đến phía thang máy. Ra khỏi thang máy, Junghwa nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh dãy hành lang dài.

503?....503? Là bên trái hay là bên phải? Bất kể đi tìm từng phòng một nhất định phải tìm được.

Hướng phía bên trái đi tới, Junghwa ngẩng đầu liếc nhìn bảng số trên cửa.

"507? Đi ngược lại!”. Junghwa xoay người, theo hướng ngược lại đi đến, bước qua từng phòng bệnh, lẩm bẩm với chính mình “501…..502……503…. là phòng này…. Chính là phòng này rồi!”

Vừa đi đến cửa phòng, liền nghe được tiếng ầm ỹ của An Jae-hyeon truyền ra

“Chị y tá! Nói cho tôi biết nhanh lên! Anh tôi như thế nào? Cô nói cho tôi biết đi mà! Anh tôi đang ở đâu? Ở đâu?”

Junghwa ngẩn ra, là giọng nói của An Jae-hyeon! Đúng vậy! Không sai được! Thế thì trong miệng em ấy “Anh tôi” là nói ai đây? Trong đầu tất cả ý nghĩ cũng chỉ rơi vào trên một người – Anh Minho! Anh Minho thế nào? Anh ấy không phải là ở bên cạnh An Jae-hyeon sao? Rốt cuộc là sau khi cô đi đã xảy ra chuyện gì?

Không thể tiếp tục thế này, Junghwa chợt đẩy cửa bước vào, xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lo lắng hỏi.

“Jae-hyeon… Anh Minho… anh ấy thế nao?”

Trên giường bệnh An Jae-hyeon sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn qua vô cùng phiền muộn. Lúc nhìn thấy Junghwa, cảm giác nhớ nhung muốn khóc chợt trào đến. Ở trong phòng bệnh này, không có Minho, cô trở nên vô cùng sợ hãi.

“Junghwa… chị Junghwa… Anh Minho tối hôm qua nhức đầu… Sau đó ngất đi… Sau đó em…" An Jae-hyeon cực độ thương tâm, vừa nói vừa khóc.

Thấy An Jae-hyeon khóc lóc thương tâm, Junghwa càng thêm lo lắng. Trong lòng tự dưng dự cảm bất thường càng ngayg càng nhiều. Nghiêng nghiêng đầu, Junghwa sắc mặt nặng nề hỏi.

“Cô y tá, Minho, anh ấy làm sao vậy?”

". . . . . ." Hộ sĩ có chút ngượng ngùng nhìn họ, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nói cái gì cho phải.

Chợt từ đằng sau vang lên một giọng nam.

“Junghwa! Em hù dọa cô y tá rồi! Còn nữa Jae-hyeon, anh đã nói là không được khóc rồi mà!”

Junghwa cùng An Jae-hyeon nghe được giọng nói quen thuộc, đồng thời nghiêng đầu nhìn lại. Nhìn thấy ở cửa phòng bệnh là Minho trên người cùng là bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt có chút không tốt cho lắm nhưng vẻ mặt cũng rất bình thản. Sự xuất hiện của anh, khiến cho hai cô gái đồng thời cảm thấy an tâm.

“Anh Minho….”

“Anh Minho….”

Cả hai người gần như là đồng thời gọi lên tên anh. Minho sửng sốt một chút, khóe môi hơi hơi nhếch lên, lại phát hiện trong nụ cười này chứa đựng cao nhiêu ưu thương cùng đớn đau.

An Jae-hyeon nhìn thấy anh, vội vàng hỏi

“Anh Minho! Anh không sao chứ? Ngày hôm qua anh làm em sợ quá! Vừa rồi em có hỏi bác sĩ rồi cả hộ sĩ, nhưng là bọn họ nửa câu cũng không nói!”.

Junghwa đứng yên tại chỗ trầm mặc nhìn Minho, muốn nói gì nhưng mãi không thể nào mở miệng.

Cô y tá nãy giờ đứng kiểm tra An Jae-hyeon bật cười, hòa ái nói.

"Hai cô gái này cũng quá lo lắng đi! Chuyện gì cũng không có! Công việc quá bận rộn mà thôi! Thể lực cũng theo thế mà giảm sút! Đúng không anh Minho!”

Minho cảm kích, mỉm cười với cô y tá, trấn định nói.

“Đúng vậy! Là bị Jae-hyeon lây bệnh mà thôi! Hơi thiếu máu!”

“Cái gì chứ! Đừng có dọa em! Em nào có lây bệnh đâu chứ! Em cũng không phải là vi khuẩn đi!” An Jae-hyeon làm nũng, lầu bầu nói, hai mà do giận dữ mà phồng trướng lên.

“Cho nên! Jae-hyeon phải nhanh khỏi bệnh! Như thế mới không lây bệnh sang anh!” Minho cười lớn đùa giỡn.

Junghwa vẫn đứng yên không nói gì, nhìn hai người cười đùa. Vào lúc này cảm thấy chính mình là dư thừa. Chính là cảm giác này, cảm giác khi mình ở trước mặt bọn họ là sự tồn tại dư thừa. Có lẽ chính mình không nên xuất hiện ở nơi này sẽ tốt hơn.

Junghwa…. Chính mình thích biến thái kia… rồi lại không thể buông tay với anh Minho… Chính mình thật ích kỉ.

“Junghwa! Em hôm nay không đi làm à?” Minho cố nén kích động trong lòng, trầm giọng hỏi. Cô ấy vẫn yên lặng, khiến chính anh cảm thấy vừa rồi cùng Jae-hyeon cố ý thân thiết là quá mức. Đúng thế! Quá mức đến nỗi chính mình còn cảm thấy dối trá. Nhưng anh chỉ biết dùng phương thức này mà rời khỏi cô.

Anh chỉ có thể như thế này… Hiện tại cũng chỉ như thế này mà thôi…. Junghwa! Xin thứ lỗi cho anh. Anh chỉ có thể từ từ rời khỏi em. Rời khỏi một cách im lặng, không dấu vết. Có như thế trong tương lai em sẽ không thương tâm.

Em có thể biết được tâm tình anh lúc này phức tạp mâu thuẫn đến mức nào không Junghwa!. Nhưng mong em có thể tha thứ cho anh. Anh còn muốn được đi bên cạnh em thêm một thời gian nữa. Anh thật sự thật sự rất muốn được bên cạnh em. Vậy nên, những ngày tháng còn lại của cuộc đời này, hãy để anh dùng hết quãng thời gian đó ghi sâu hình ảnh em vào trong tâm trí này. Em là niềm an ủi động viên duy nhất khiến anh muốn tồn tại trên thế giới này.

Junghwa không biết ý nghĩ trong đầu Minho, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, trái tim cũng nóng theo.

“Hôm nay… Em được nghỉ phép một ngày…. Cho nên… muốn đến đây xem mọi người thế nào!”

Anh Minho…. Mong anh tha lỗi cho em! Em lại nói dối anh. Cũng mong anh tha thứ cho em… Em… đã động tâm với người khác…. Phụ lại tình cảm của anh.

“Anh Minho! Em muốn ăn trái cây!” An Jae-hyeon đột nhiên hét lên một tiếng, phá tan không khí giữa hai người. Trong lòng hai người, mọi thứ muốn nói, bỗng nhiên vì giọng nói của cô mà biến mất. Hai người quay đầu nhìn lại An Jae-hyeon đang nằm trên giường bệnh, mỉm cười nhìn hai người họ. Cả hai người lộ rõ vẻ lúng túng, cũng cố gắng nâng lên khóe môi cười một cái với An Jae-hyeon.

Minho gật đầu một cái, giọng nói mang đầy vẻ cưng chiều.

“Em đúng là con mèo nhỏ tham ăn! Anh liền đi mua trái cây cho em!”

“Anh Minho! Anh đừng đi! Hay là để em đi mua!" Junghwa cướp lời, vội vàng xoay người, thẳng lưng đi ra khỏi giường bệnh.

“Anh Minho! Chị Junghwa thật tốt! Anh có mệt hay không? Anh lại đây ngồi đi!" An Jae-hyeon cúi đầu, vỗ vỗ mép giường của mình.

“…..” Minho sững sờ nhìn dãy hành lang vắng hoe nhớ đến bóng lưng của cô hoảng hốt rời đi chợt thấy đau lòng không thôi. Junghwa! Thật xin lỗi… Thực sự thật xin lỗi.

Junghwa đeo balo ra sau lưng, đi đến cửa hàng trái cây bên cạnh cổng bệnh viện. Đứng trước cửa hàng, trong lòng Junghwa chợt thấy buồn buồn. Con người quả thật là một loại động vật cực kỳ phức tạp khó hiểu. Vì thế tại thời điểm rõ ràng chính mình có thể buông tay, nhưng lại có một loại ý niệm tiếc nuối, không nỡ.

Anh Minho có lẽ đã động tâm thích Jae-hyeon vì thế anh mới cẩn thận mà chăm sóc em ấy như thế. Nhưng như thế cũng tốt chính cô đã phản bội tình cảm của anh trước. Hiện tại chính mình khiến anh mất phương hướng trong vòng quay tình cảm này. Nếu thật sự anh ấy thích Jae-hyeon thì không có gì có thể tốt hơn được nữa.

Bà chủ cửa hàng thấy có khách ghé thăm, nhiệt tình mời chào

“Cô gái! Cô gái muốn mua gì đây? Ở đây đều là những loại trái cây tốt nhất đấy!”

“Bà chủ! Tôi muốn mua một giỏ trái cây vừa tươi vừa mới!” Junghwa lấy lại tinh thần, nở nụ cười thân thiện.

Bà chủ thấy thế cười to thật tươi.

"Được! Tôi chọn cho cô những loại tốt nhất!”

“Dạ vâng!” Junghwa nhìn chằm chằm giỏ trái cây ôm trước ngực, đáy mắt vẻ cô đơn lại hiện lên. Vừa nồng đậm, vừa thâm trầm lại vừa có cảm giác chán chường.

…….

Trong phòng bệnh, An Jae-hyeon đã nắm ngủ. Minho đứng bên cửa sổ, trầm tĩnh nhìn về phía cửa hàng trái cây đối diện cổng bệnh viện. Từ trên này nhìn xuống, con người to lớn lại trở nên nhỏ bé như những chú kiến con. Thật khó có thể nhận ra ai là ai nhưng Minho có thể thấy rõ ràng một thân ảnh trầm tĩnh đang đứng cô đơn một mình trước cửa hàng.

Minho là thế, từ trong đám đông lúc nào cũng có thể nhận ra thân ảnh của Junghwa. Tựa như lễ Giáng Sinh năm ngoái, trong đám đông thật nhiều người như thế, anh chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cô. Lý do là gì đây. Là anh có giác quan thứ sáu sao?

Lẳng lặng đứng nơi này, Minho nhìn Junghwa ôm một giỏ trái cây thật lớn, một mình từ từ băng qua đoạn đường đông đúc. Sau đó theo hướng bệnh viện tiến tới, càng lúc càng gần. Minho xoay người, nhắm mắt trong lòng đếm ngược thời gian chờ cô đến.

….. Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, rốt cuộc trước cửa cũng có người xuất hiện.

"Minho, có vị tiểu thư muốn tôi đưa giỏ trái cây này cho anh! Cô ấy nói biết anh. Cô ấy cũng nhờ tôi nói với anh. Cô ấy có chuyện đột xuất không thể lên được!" Cô y tá đặt giỏ trái cây trên bàn phía trước cửa.

Minho buồn buồn nói.

"Cám ơn cô!" Rồi vội xoay người ngó ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy Junghwa ngược hướng cửa lớn bệnh viện, đưa tay vẫy chiếc taxi đang đến gần. Nhìn thấy cô lên xe rời đi, trong lòng nặng trĩu như có có tảng núi lớn đè lên, Minho không nói ra lời, thở dài nặng nề.

“Junghwa!... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1