Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67

Ngồi trong taxi, Junghwa mù mờ không rõ bản thân nên đi đâu, tay chân cô hấp tấp lục trong túi xách tìm kiếm điện thoại. Nắm thật chặt điện thoại trong tay, Junghwa từng phút từng giây chờ đợi điện thoại vang lên, nhưng không có. Lần này cô đã biết rõ lựa chọn của anh Minho. Cô cuối cùng đã biết. Đây là lần đầu tiên khi biết cô bỏ đi mà anh không gọi điện thoại.

Anh có thể nói cho em biết còn bao lâu nữa anh sẽ thật sự rời xa em. Anh cùng Jae-hyeon ở chung  so với việc ở chung một chỗ với em có phải hay không sẽ vui mừng hạnh phúc hơn. Em không hề biết làm nũng còn luôn cự tuyệt anh đụng chạm, lúc nào cũng chỉ tổn thương anh mà thôi. Như thế nhưng sao em lại ích kỉ không muốn anh rời đi. Là em quá ích kỉ rồi.

Mang theo u buồn, Junghwa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng ức chế, bi thương. Bầu trời trong xanh đẹp đẽ là thế nhưng cũng không cách nào khiến cho tâm tình cô trở nên tốt hơn được. Biết rõ là lỗi của mình nhưng vẫn rất buồn thương. Junghwa a! Sao lại thành ra bộ dáng thế này được vậy? Nên cười chúc phúc cho anh mới đúng! Chúc phúc cho Jae-hyeon cùng anh. Hai người họ mới đúng là một đôi. Junghw nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay giữa xuống, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Cô thật sự không nỡ buông tay, đã từng nhiều lần hi họng thời gian sẽ giúp cô nhưng hiện tại buông tay chính là lựa chọn tốt nhất cho tất cả. Bởi do tâm cô đã phản bội anh mất rồi. Hơn nữa, anh ấy đã lựa chọn điều anh muốn. Không lo cho cô cũng không quan tâm đến cô có phải hay không anh sẽ không cảm thấy khó chịu.

"Cô gái!" Tài xế khẽ nghiêng đầu, hỏi,

"Cô muốn đi đâu?"

Junghwa vội vàng đưa tay lau đi nước mắt, buồn buồn nói “Dạ!” một tiếng. Cô đi đâu đây? Vấn đề lớn với cô đây! Khi con người ta cảm thấy yếu đuối nhất thì nên đi về đâu đây?

“Bác tài! Cho tôi đến cô nhi viện."

Junghwa gần như là vội vàng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo một ít run rẩy.

Tài xế có chút kinh ngạc, mỉm cười hỏi thêm.

“Cô gái thật tốt bụng nha. Đến cô nhi viện thăm các bạn nhỏ à? Cô đúng là cô gái tốt bụng!”

“Không phải!” Junghwa kiên quyết nói.

“Là tôi về nhà!”

“….” Tài xế kinh ngạc nhìn cô một cái, nhớ tới lời mình vừa nói trên mặt có chút lúng túng, không nói gì thêm.

Junghwa cũng không để ý đến, đúng hơn chính là không cần để ý. Từ ngày mẹ mất, cô đã nói với chính mình rất nhiều lần, không cần để ý ánh mắt của người khác. Hiện tại cô chỉ muốn về nhà! Đúng thế! Cô đã quá mệt mỏi rồi, cô muốn về nhà. Ở nhà có Oh mẹ, còn có rất nhiều cô cậu nhóc. Cũng đã hơn nửa năm rồi cô không về nhà rồi. Nhắm mắt lại, lẳng lặng nhẫn nại một chút thôi, đến khi mở mắt ra, tất cả mọi người sẽ ở trước mặt cô, sẽ mỉm cười ôm cô vào lòng. Chỉ một chút nữa thôi.

Xe taxi một đường đi đến cô nhi viện dừng lại trước chiếc cổng sắt to lớn. Junghwa vội vàng trả tiền xe, rồi bước xuống xe. Hiện tại đang là mùa đông nhưng ánh mặt trời sau giữa trưa vẫn như cũ chói mắt, cô đưa tay lên chóng đỡ phiến ánh sáng chiếu xạ. Xuyên qua song sắt cánh cửa cô có thể nhìn thấy bọn nhỏ trong sân đang cười đùa. Vẻ mặt ngây thơ, nụ cười sáng lạn khiến cho người khác nhìn vào có thể quên hết phiền não sầu bi. Nhìn đám trẻ nô đùa, trên mặt Junghwa không tự chủ nở nụ cười hạnh phúc.

Xuyên thấu qua cửa sắt, có thể nhìn thấy trong sân bọn nhỏ đang cười đùa cùng chơi đùa. Trên mặt bọn họ ngây thơ vẻ mặt, làm cho người ta quên mất phiền não cùng với sầu bi.

“A! Trái cầu!” cậu nhóc kêu lên, xoay người đuổi theo trái cầu. Quả cầu nhỏ vút qua chắn song cánh cửa, rơi xuống bên chân Junghwa. Junghwa cúi người xuống, đưa tay nhặt trái cầu cầm lên, ngước mặt nhìn cậu nhóc đang đứng phía bên kia cửa. Cậu nhóc nhìn người đi tới trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, quay người lại hô to với chúng bạn.

“Oa! Chị Junghwa về rồi! Mọi người mau đến xem nè! Chị Junghwa đã về rồi!”

Cậu nhóc vừa dứt lời, toàn bộ đám nhóc trong sân cũng dừng mọi hoạt động lại, từng nhóc từng nhóc một quay người lại, nhìn xem Junghwa đang đứng ngoài cửa. Cả đám nhóc lộ ra nụ cười ngây thơ, hoan hô chạy tới phía trước cửa. Junghwa đứng tại chỗ, mỉm cười, tầm mắt quét qua bọn nhỏ rồi dừng lại trên người mẹ Oh ở phía sau. Mặc dù đã hơn nửa năm không về nhưng dường như mẹ Oh vẫn như cũ không hề có bất kì thay đổi nào. Trên người bà vẫn làm bộ quần áo nữ tu sĩ, trước ngực là một cây Thập Tự Giá. Bao nhiêu năm qua vẫn như cũ là một giáo đồ thành tâm. Junghwa nhìn thấy mẹ Oh, tận sâu dưới đáy lòng tự nỉ non với chính mình.

“Tôi đã về nhà!”.

Buổi chiều, tia nắng mặt trời có vẻ nhàn nhạt, xuyên thấu qua đám mây lơ lửng vẩy lên trên vạn vật. Junghwa lười biếng không động đậy, hai mắt mơ màng khép lại, tựa như đứa trẻ nhỏ dựa vào vai mẹ Oh làm nũng. Giọng nói cô hết sức nhẹ nhàng hỏi.

“Mẹ Oh! Tại sao không hỏi con thế nào đột nhiên trở về…”

Cô chính là đột nhiên trở về không báo trước một câu, mẹ Oh cũng không cảm thấy kì quái hay sao? Nếu có sao lại không hỏi vậy? Mẹ Oh không hỏi cô cảm thấy thật khó chịu nha.

“Junghwa!” Mẹ Oh đưa tay vuốt ve đầu cô, tựa như lúc nhỏ vậy.

“Đứa nhỏ ngốc! Con cái muốn về nhà thì cần gì lý do chứ! Nơi này lúc nào cũng rộng mở chào đón con mà!”

Trong lòng Junghwa không nhịn được mà nóng lên, có thêm chút nghẹn ngào. Đúng thế! Cái gì cũng không cần phải nói hết! Nhưng là…. Thật xin lỗi! Mẹ Oh! Cũng chỉ khi ở cực điểm của đau thương, hay thời điểm cảm thấy mất mát nhất con mới nghĩ đến sẽ quay về nhà! Xin mọi người tha lỗi cho con, vì đã xem đây là nơi chữa lành vết thương cho mình.

……

"Mẹ Oh! Chị Junghwa! Mọi người tới đây chơi đi!" Cách đó không xa, tiếng bọn nhỏ mong đợi gào thét.

“Được! Chị đến rồi đây! Mọi người chuẩn bị tinh thần đi!” Junghwa nghiêng đầu hét lên với bọn nhóc, cả người cũng đứng lên quay người lại nói với mẹ Oh

“Con đi chơi với bọn nhóc một chút!”. Tiếng cười vui vẻ, không khí hạnh phúc, mọi thứ dường như đang trở lại như thời cô còn nhỏ vậy. Ở trong khoảng trí nhớ đó, mặc dù mọi thứ đã trôi qua rất lâu rồi nhưng thời gian hạnh phúc đó cô vẫn chưa từng quên dù chỉ là một giây phút.

“Hạnh phúc là phải biết tự mình giành lấy! Bảo bối à!”

“Mẹ… Giành lấy….”

“Đúng thế!” Như vậy cũng là cho mình thêm một cơ hội nữa mà thôi. Cơ hội tìm lại Junghwa hoạt bát của ngày xưa.

Junghwa lặng lẽ lấy điện thoại không chút do dự, gửi đi một tin nhắn.

“Hani! Chị tốt nhất hiện tại nên tìm thấy tôi. Tôi sẽ nói cho chị biết bốn chữ.”

Hani ngồi trong phòng họp, chú tâm lắng nghe các trưởng bộ phận báo cáo. Đây là hội nghị mỗi tháng tổ chức một lần, chủ yếu là tham thảo, xem xét lại các hạng mục trước, đồng thời khai phá thêm các hạng mục mới. Điện thoại để bên cạnh đột nhiên vang lên tín hiệu. Hani liếc mắt nhìn qua một cái, vốn là sẽ không bao giờ thèm để ý đến loại tin nhắn thế này, bởi vì hơn phân nửa đều là những tin nhắn lời ngon tiếng ngọt của đám nhân tình cũ. Nhưng mà lần này, khi nhìn thấy tin nhắn tâm tình Hano đột nhiên có loại cảm giác sôi trào hết sức mãnh liệt. Ý thức được đây là điều cô đang mong đợi. Là tin nhắn Junghwa?

“Nội dung bản báo cáo này có thể cho chúng ta biết rất rõ….” Một vị trưởng bộ phận đang kiên nhẫn giải thích nội dung bản báo cáo của mình. Hani nghênh ngang cầm điện thoại, với tốc độ cực nhanh mở khóa, nhận tin nhắn. Cặp mắt vừa kịp chạm đến dòng chữ trên màn hình liền lóe ra thứ ánh sáng mang tên ‘sung sướng’, khóe môi cũng không tự chủ mà nhếch lên.

“Hani! Chị tốt nhất hiện tại nên tìm thấy tôi. Tôi sẽ nói cho chị biết bốn chữ”. Hani từ ghế lớn đột ngột đứng dậy, trong lúc mọi người đang kinh ngạc, bước chân sải nhanh về phía cửa phòng. Solji đối với hành động này của Hani cảm thấy kinh ngạc vạn phần, đến khi nhìn thấy Hani đưa tay mở cửa, liền vội hỏi.

"Ahn tổng! Cô đi đâu vậy? Hội nghị không họp nữa sao?”. Miệng thì hỏi nhưng trong lòng không nhịn được mắng một câu.

“Tên nhóc này lại làm trò gì nữa đây?”

“Hội nghị hôm nay tạm thời hủy bỏ!”
Hani không quay đầu lại, chỉ để lại một câu như thế rồi bước ra ngoài phòng. Mở cửa xe, Hani nhanh chóng khởi động, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà. Trong xe, chỉ dùng một tay lái xe, một tay khác cô nhàn nhã dựa vào cửa xe, chống lên trên đầu. Trong đầu suy nghĩ thật nhanh từng nơi mà Junghwa có thể đi. Junghwa con nhím nhỏ này lần này không biết là trốn ở đâu nữa rồi. Em cư nhiên còn dám tắt điện thoại.

Hay là em một mình ở nhà? Không đúng! Sẽ không đơn giản như thế. Vậy thì cô sẽ đi đâu được đây? Không lẽ cô gái này muốn cô lật khắp Seoul này để tìm hay sao? Em rốt cuộc thì ở đâu mới được chứ. Bốn chữ mà em muốn nói với tôi là gì vậy? Junghwa cô gái này quả thật rất biết cách để hành hạ mình! Cho dù thế đi chăng nữa tôi nhất định sẽ tìm ra em. Em sẽ đi nơi nào đây Junghwa?

Hani suy tư, hai đạo mày kiếm nhíu chặt, chiếc xe cứ bâng quơ vô thức đi về phía trước, nhưng trong lúc này, tâm tình của cô hoàn toàn khác biệt vô cùng nóng nảy, hoảng hốt còn mang theo một ít tư vị mong đợi cùng hưng phấn.

“……” Hani đột nhiên đánh mạnh tay lái, quay ngược đầu xe. Đạp mạnh chân ga, Hani hướng theo địa điểm tìm ra trong đầu chạy đến. Là ở nơi đó! Junghwa sẽ ở nơi đó. Nơi cô cảm thấy đó chính là nhà.

Cô nhi viện Seoul. Đã đến gần ba giờ chiều, ánh mặt trời buổi ban chiều có vẻ mất bớt đi sự ấm áp vốn có của nó. Cùng chơi đùa với bọn nhóc, thời gian đã bất tri bất giác vượt qua. Junghwa ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nheo mắt lại, nhìn theo những đám mấy cuối trời lơ lửng chầm chầm di chuyển. Đám mây trời không hiểu sao lại biến thành khuôn mặt thanh tú bá đạo của Hani. Biến thái… chị sẽ tìm được tôi sao?

“Ở kia có một chị rất đẹp nha! Oa! Mọi người mau đến nhìn xem!” Không biết cậu nhóc nào bên cạnh Junghwa hô lên một tiếng. Đám bạn nhỏ còn lại lền tranh thủ tầm mắt hội tụ đến một chỗ, giọng nói đầy vẻ mừng rỡ, ngay thơ liên tiếp vang lên.

“Đúng là một chị rất đẹp nha!”

“Chị đang xem ai vậy? Chị là đến tìm người sao?” Cô gái nhỏ có khuôn mặt bầu bĩnh chu môi hỏi

Cậu nhóc tên Minjun đi đến bên cạnh, không khách khí cốc một cái lên đầu cô gái nhỏ.

“Em thực sự rất ngốc rồi! Em không biết chị đẹp này là đến tìm ai sao?”

Cô gái nhỏ giương đôi mắt to, tò mò hỏi.

“Chị gái là đến tìm người nào?”

“Hắc hắc!” Cậu nhóc cười gian hai tiếng, nghiêng đầu nhìn về người bên cạnh.

“Chị đẹp gái là đến tìm chị Junghwa đó! Bởi vì chị đẹp này đang nhìn chị Junghwa!”

Junghwa trên tay đang cầm quả cầu, run rẩy một cái, quả cầu liền rơi xuống đất. Chị sao lại nhanh như vậy tìm được cô. Là tâm linh tương thông à (người còn lại biết được suy nghĩ của đối phương)? Hay chị chính là một nửa kiếp này của cô?

Hani dựa cả người vào xe, hướng Junghwa nở ra nụ cười dịu dàng. Cô lẳng lặng đứng từ xa nhìn Junghwa, trong lòng chậm rãi thở ra một hơi. Vẫn là, còn để tôi tìm được em. Chợt nhớ đến lần đầu tiên cô đến cô nhi viện nhìn thấy tấm hình kia.

Thật ra những lời của Solji nói về tình cảm của cô cũng không đúng. Cô thật ra là bị nụ cười của Junghwa làm cho điên đảo, ngay cả cô cũng không biết rõ từ lúc nào chính mình đã đem Junghwa để vào trong lòng. Nếu như muốn tìm cho rõ, vậy thì chắc là từ rất lâu rồi. Từ lúc Junghwa vừa cười vừa cầm trên tay tấm thẻ vàng lắc lắc trước mặt cô. Nụ cười thoáng qua lúc đó của cô lúc đó đã khiến tim cô lỗi nhịp mất rồi.

Junghwa từ từ đi lên phía trước, cúi gằm mặt xuống, luống cuống dùng chân đá đá những hòn sỏi trên mặt đất. Aiza! Cô nên nói gì đây? Cô chết mất! Sớm biết chị có thể dễ dàng tìm ra như thế này, thì có chết cô cũng không nhắn cái tin hại người như thế rồi. Bây giờ làm sao mà đối mặt với chị đây?

A a a a —— Junghwa! Mau tìm cái lỗ nào để chui vào đi!

“Tôi lại tìm được em rồi!” Hani nhìn Junghwa, đem bộ dáng xấu hổ của cô thu hết vào trong tầm mắt, còn là xấu xa cố ý nói cô biết.

Junghwa cắn cắn môi, có chút tức giận trả lời.

“Biết được! Tôi có mắt! Có thể thấy được!”

Biến thái chết tiệt! Biến thái đáng ghê tởm! Cô sao lại đi yêu thích một người biến thái vậy chứ? Cô hẳn là có vấn đề rồi! Không phải chị có vấn đề mà là cô, là chính cô có vấn đề! Thật là…. Ông trời ơi!

Hani cũng không có ý định cứ như vậy mà buông tha Junghwa, thời cơ tốt như thế này, cô nhất định phải khiến Junghwa đem những lời trong lòng nói hết ra ngoài.

“Sao vậy? ‘Bốn chữ’ em muốn nói là gì vậy?” Hani tiến lại gần Junghwa, trong lời nói chứa đầy sự mập mờ

Cảm giác xấu hổ ngượng ngùng vừa rồi liền biến mất, Junghwa căm giận ngẩng đầu lên, lại phát hiện chị đang hướng phía cô tặc tặc cười. Đúng chuẩn một con hồ ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1