Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72

"Junghwa!" Hani có chút bất đắc dĩ, cũng là đau lòng rống lên.

"Đến lúc nào rồi! Nhất định phải đi bệnh viện! Em nóng đến mức này rồi!"

Junghwa như cũ cố chấp nói.

"Tôi không đi. . . . . . Không đi bệnh viện. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ chính là ngủ ở đó mãi cũng không tỉnh lại……… Không đi……..Không đi……..không đi”

Nghe Junghwa vô lực kêu thầm kháng cự, Hani đau lòng dừng bước, ôm Junghwa thật chặt vào trong ngực, giây tiếp theo lại sợ lực đạo của mình quá mạnh, sẽ khiến cô bị đau.

Tôi nên làm gì với em đây. Nhìn em đau bệnh thế này tôi rất đau lòng.

Cô gái tươi vui như ánh mắt trời này đến tận cùng trong lòng em chứa đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu đè nén. Cô biết cô gái này rất sợ thương tâm cũng rất sợ cô đơn.

"Junghwa! Tôi sẽ không rời khỏi em! Vĩnh viễn cũng không! Hãy tin tưởng tôi!” Nhìn Junghwa mê man thế này, Hani âm thầm tự nói với chính mình.

“Được! Chúng ta không đi bệnh viện! Không đi bệnh viện!” Hani ở bên tai Junghwa, hứa hẹn nói. Nhưng là em cũng không thể sống ở đây được nữa, nơi này quá lạnh, cũng quá nhỏ đi!

Hani ôm Junghwa trên tay, từ từ đi khỏi căn phòng, tựa như đang ôm thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, từ nay về sau, bờ vai tôi sẽ là chỗ để em dựa vào. Từ nay về sau trong sinh mệnh của em sẽ chỉ có sự tồn tại của một người là tôi mà thôi.

Hani ôm Junghwa ra khỏi Cao ốc, không quan tâm đến ánh mắt tò mò của người khác, nhanh chân đi đến bên đường, cũng không nhìn về xe mình, trực tiếp gọi xe taxi rồi ôm Junghwa ngồi vào phía sau. Nên về nơi đó rồi, nơi được xem là nhà của bọn họ.

Một loạt đèn chớp nhảy, thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng 18. Hani ôm Junghwa đi khỏi thang máy, lấy chìa khóa trong túi, nhẹ tay mở cửa. Trong căn phòng ám một chút bụi bặm, Hani cũng không thèm để ý, thế này cũng tạm được rồi. Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ ở nơi này.

Hani đi đến gian phòng trước đây của Junghwa, nhẹ nhàng đem cô an trí trên giường, đưa tay vuốt ve đám tóc lòa xòa trước mặt của cô, Hani khẽ thở dài.

“Tôi đi lấy khăn lau mặt cho em!”

Dường như cảm thấy Hani muốn rời đi, đang nằm trên giường, Junghwa vội vàng hô.

"Không cần đi. . . . . . Không cần đi. . . . . . Không cần rời khỏi tôi………”

“Tôi không đi! Tôi không đi!” Nghe thấy tiếng Junghwa gọi, Hani vội xoay người lại, trấn an. Đáng chết, em nhất định phải uống thuốc, còn phải ăn uống nữa, như vậy mới có sức. Hai ngày nay xem chừng em cũng chưa ăn gì đi! Cô gái đáng chết này! Dám đem chính mình dày vò thành ra thế này!

Nhưng là, cô cũng không biết nên làm như thế nào! Trong đầu bỗng chợt nhớ đến một người, cô ấy nhất định sẽ biết phải làm gì! Lấy điện thoại ra, vội vàng tìm trong danh bạ, nhấn phím gọi.

"Bora! Em giờ có rảnh hay không? Em đến cao ốc 18 tầng, khu B được không? Nhớ mang theo hộp thuốc gia dụng!”

Bora nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến chỗ Hani. Đưa tay ấn chuông cửa, cửa phòng ngay lập tức được mở ra, nhìn thấy Hani cô lo lắng hỏi.

"Hani, sao vậy? Chị không thoải mái nơi nào! Em có mang hộp thuốc đến này!”

“Trước đi vào đã.” Hani tránh qua một bên, đợi khi Bora bước vào trong, lúc này mới trở tay đóng cửa lại.

Bora xách them hộp thuốc, cẩn thận liếc mắt nhìn nhưng không phát hiện Hani có gi bất thường. Cô nghi hoặc hỏi.

"Hani! Chị bảo em mang hộp thuốc đến làm gì vậy?”

"Không phải là tôi! Là một người khác!" Hani đi tới cửa phòng, nhìn về phía người đang nằm trên giường.

Là người khác? Ai vậy? Trong lòng cô tò mò càng lúc càng lớn! Nhưng là cô có cảm giác, người đang nằm trong căn phòng đó đối với Hani mà nói có vị trí rất quan trọng. Vị trí không ai có thể sánh được.

Bora đi đến bên cạnh Hani, rốt cuộc cũng nhìn thấy người đang ngủ trên giường. Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thì ra là một cô bé gầy yếu, dáng dấp cũng không có gì xuất sắc. Người mà Hani yêu là cô gái này à?

Bora hiểu ý, gật đầu, đi tới bên giường, thuần thục mở ra hộp thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía Hani nói.

“Chị mau đi lấy cho em một ly nước ấm, cùng với chiếc muỗng nhỏ…”

Hani sửng sốt một chút.

“Ừ!” Nói xong, vội vàng xoay người đi vào trong bếp. Lúc đi ra trên tay cầm theo ly nước cùng với một chiếc muỗng nhỏ. Hani nhanh bước lại gần Bora, lo lắng hỏi.

"Có cần tôi gọi thêm bác sĩ đến đây không?”

"Hani! Chị đừng quên em chính là học y!” Bora cười cười, nhận lấy ly nước trong tay Hani, đem muỗng nhỏ bỏ vào trong ly nước.

“Em mới kiểm tra nhiệt độ cho cô ấy rồi, cũng không cao lắm. Chỉ là sốt nhẹ mà thôi. Ai cũng có thể phát sốt, đây là điều bình thường thôi!”

Hani khẩn trương nhìn qua Bora rồi dừng lại trên người Junghwa.

"Vậy sao? Nhưng mà sao em ấy lại nóng vậy?"

Có phải yêu rồi nên thần kinh cũng có vấn đề rồi hay không? Bora đột nhiên không biết nên nói thế nào.

“Lúc phát sốt, cơ thể sẽ trở nên nóng! Cô ấy không nóng trừ phi là người khác thường!”

". . . . . ." Hani không nói gì thêm, nhìn Bora đem viên thuốc bỏ vào trong nước ấm, cầm muỗng đem viên thuốc đánh tan.

Bora nghiêng đầu, sai bảo nói.

“Chị còn không đi nâng cô ấy dậy? Nếu không em sao cho cô ấy uống thuốc được đây?”

Cho Junghwa uống hết thuốc, Bora đem Hani đuổi ra ngoài, bưng chậu nước nóng đến bên giường, thay Junghwa lau người.

Hani lẳng lặng chờ ở bên ngoài phòng, thân thể dựa vào vách tường. Như có điều đang suy nghĩ trong đầu, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về một phía, đối với Bora trong lòng vạn phòng cảm kích.

Qua nửa giờ, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Bora bưng chậu nước ra, mỉm cười nói.

“Căn cứ vào trình độ y học của em, em có thể xác định cô ấy không sao. Để cô ấy ngủ một giấc là được rồi.”

“Cám ơn em! Bora!” Khi Bora đi ngang qua mình, Hani không nhịn được nhỏ giọng nói.

Bora trong lòng có một cỗ hoảng hốt, nghiêng đầu hướng về phía Hani trừng mắt nhìn.

“Muốn cám ơn em sao? Được! Tuần sau em kết hôn, không biết Ahn tổng có rảnh hay không?”

“Kết hôn?” Hani âm thầm nói. Chính xác là cô cảm thấy kinh ngạc, hai chữ này trong thế giới của cô đã từng rất xa lạ. Nếu như không phải gặp được Junghwa, đoán chừng tới hai mươi năm sau cô cũng chưa nghĩ đến việc kết hôn. Đây quả thực là một điều rất kỳ diệu…. ông trời đã cho bọn họ gặp nhau.

Bora đem chiếc chậu nhỏ bỏ vào trong phòng tắm, phủi phủi quần áo, ngước mắt nhìn về phía Hani, lại phát hiện Hani vẫn ngây ngốc đứng yên chỗ cũ, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Sao vậy? Em kết hôn là chuyện kỳ quái lắm sao?” Bora đi đến bên cạnh Hani, đôi tay ôm trước ngực, bày ra bộ dàng muốn tìm lỗi sai.

Hani lấy lại tinh thần, ngạc nhiên cười một tiếng, lúc này mới phát hiện ra người phụ nữ trước mắt, thế nhưng cũng có vẻ mặt không hài lòng như vậy. Hani nhìn Bora, giọng nói mang đầy vẻ chân thành.

"Bora, chúc mừng em. Hi vọng em hạnh phúc!”

Lần này đến phiên Bora có chút ngượng ngùng, ho khan mấy tiếng, cười cười một tiếng.

"Hani! Là em nên cám ơn chị!”

Nếu như không có ngày đó, nếu như không phải chị khéo léo nói cho cô biết “Tìm người gả đi!” như vậy cô sẽ không gặp được người thuộc về chính mình.

“Cám ơn tôi cái gì?" Hani tò mò hỏi.

Bora cười cười, trong đáy mắt lóe lên một tia cô đơn “Cám ơn chị nhiều năm qua để em sống yên ổn…..” càng muốn cám ơn chị chưa từng cho chính mình cơ hội, cứ như vậy mới khiến cô quyết tâm làm lại lần nữa.

“Nói năng gì vậy?” Hani như một đứa trẻ cười tươi, cả người phát ra mị lực. Bora không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy Hani, tựa đầu vào vai cô, thấp giọng nỉ non lần nữa tên cô.

"Hani………” Em đã từng như vậy yêu chị…… khi cô ngẩng mặt rời khỏi, tình cảm trong nháy mắt kia cũng biến mất không dấu vết, nâng lên khuôn mặt dịu dàng, tươi cười.

“Tốt rồi! Em đi đây! Chị đi chăm sóc cô gái kia đi! Cô gái đó có vẻ rất quật cường!” Bora nhìn lại lần nữa người trong phòng, chân cũng vừa bước ra đến cửa lớn.

Hani tiễn Bora ra cửa, rồi vội vàng sải bước chân đi vào trong phòng ngủ. Rèm cửa đã được kéo xuống, nơi đầu giường chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ. Ánh đèn màu tím nhạt, chiếu rọi vào khuôn mặt Jungjwa. Bộ dáng ngủ yên đáng yêu cùng khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô, tựa hồ như chỉ có những lúc cô ngủ mới có thể nhu thuận thế này.

Hani nhẹ nhàng đi tới bên người Junghwa, ngồi ở mép giường. Bàn tay cô dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Junghwa, lần lượt chạm qua đôi mắt đang nhắm chặt, hàng lông mi dài cong vút, sống mũi cao, còn có đôi môi vì sốt cao mà trắng bệch kia của Junghwa.

Hành động của Hani khiến Junghwa thức tỉnh, cô khàn khàn hỏi.

“Tôi…… Tôi ở đâu vậy?” Hani âm thầm tự trách bản thân làm cho Junghwa tỉnh, động tác trên tay cũng nhanh chóng dừng lại, lo lắng hỏi.

"Em có sao không? Em bị sốt cao, tôi đưa em về đây!”

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Junghwa nhẹ nhàng ho khan, gương mặt sung huyết đỏ bừng bừng.

Hani người vội vàng đứng lên, nửa ngồi ở bên giường, đưa tay an ủi Junghwa.

"Có muốn uống nước hay không? Bị bệnh nên uống nhiều nước một chút thì tốt hơn? Em có khó chịu lắm hay không?”

"Không. . . . . . Không khó chịu. . . . . ." Junghwa lắc đầu một cái, nhắm mắt lại nói.

Hani tức giận cười ra tiếng, nhưng lại hết sức cưng chiều vuốt ve bờ má mềm mại của Junghwa, khẽ mắng.

"Ngốc này! Sốt cao thế này sao không khó chịu được chứ? Em cũng không phải là siêu nhân nha!”

"Thực sự. . . . . . Không khó chịu. . . . . ." Giọng nói Junghwa càng ngày càng nhỏ, tựa như đang nói với chính mình.

“So với phát sốt… có chuyện còn khó chịu hơn….”

So với phát sốt có chuyện còn khó chịu hơn là chuyện gì đây? Hani tò mò nhìn Junghwa, nhưng lại không mở miệng hỏi. Hani chỉ là lẳng lặng chờ Junghwa, đợi cho Junghwa bình tĩnh lạc quan lại nói cho cô biết chuyện khó chịu đó là chuyện gì?

"Khi đó. . . . . . Tôi rất cứng đầu . . . . . Tôi đều không nghe mẹ lời nói. . . . . .Bà bà bên cạnh cho tôi và mẹ mỗi người một bùa bình an…… Bùa bình an màu vàng….. bà bà nói mang cái này trên người sẽ bình an…… Nhưng mà tôi…… tôi lại đem bùa bình an ……… vứt bỏ………. Sáng hôm đó tôi lén lén lấy bùa bình an của mẹ ra mang trên cổ của mình. Hôm đó, mẹ xảy ra tai nạn……….”

Giọng nói Junghwa lúc này khàn khàn một cách dị thường, còn xen lẫn thật sâu ảo não. Vừa mới dứt lời, từ khóe mắt cô chảy xuống hai hàng lệ. Hàng nước mắt im hơi lặng tiếng chảy xuống, ướt cả gối đầu.

Dường như đây là bí mật mà cô chất chứa rất nhiều năm, vẫn chôn kĩ tận sâu đáy lòng, không muốn người khác biết đến. Nhiều năm như vậy trôi qua, không ngày nào cô không cảm thấy hối hận vì hành động ngày đó của mình. Mặc cho sau này lớn lên, biết được rằng bùa bình an đó căn bản không có tác dụng gì, nhưng mà cô không thể nào không trách cứ chính mình. Nếu như ngày đó, cô không lấy bùa bình an của mẹ mang đi, mẹ cô có phải hay không sẽ không gặp chuyện không may đó. Không ai biết được điều này, nhưng là chính bản thân mình lại hối hận đến chết.

Hani cảm thấy hết sức đau lòng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, hôn lên trán cô.

"Junghwa…. Chuyện không liên quan đến em…. chuyện đó không liên quan đến em…. Có trách thì trách tên tài xế ngày hôm đó, không thể trách em được….”

Junghwa em thật là ngu ngốc quá rồi. Một cái bùa bình an căn bản không dính dáng gì đến em cả.

Junghwa vừa lắc đầu, vừa ngẹn ngào nói.

"Không liên quan đến tài xế."

"Khó chịu, liền lớn tiếng khóc lên! Junghwa." Hani đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, cảm thấy nhiệt độ thật nóng bỏng.

Mọi chuyện trong quá khứ bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ, Junghwa đè nén cảm xúc của chính mình. Nước mắt tùy ý rơi xuống, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô đã đáp ứng mẹ rồi….

"Junghwa. . . . . . bảo bối của mẹ. . . . . ."

"Mẹ đừng đi. . . . . . Mẹ,con  không muốn mẹ rời khỏi con. . . . . ."

"Đừng khóc. . . . . . Mẹ không thích nhất. . . . . . trẻ con khóc. Mẹ ghét nhìn thấy. . . . . . Con khóc . . . . ."

“Con không khóc con không khóc…. Con về sau sẽ không khóc ….. Mẹ……” Cho dù là khóc thút thít cũng sẽ không phát ra âm thanh. Chuyện cô đã đáp ứng với mẹ nhất định sẽ làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1