Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75

Uống xong cháo, cảm giác cả người thật ấm áp.

Junghwa cả người thoải mái vùi mình vào sofa cuộn thành một khối. Khó được cơ hội say sưa xem phim truyền hình đang chiếu, câu chuyện đau lòng, lại làm cho người xem rơi lệ.

Đang lúc trình diễn tiết mục ly biệt, biết những thứ này đều là gạt người nhưng vẫn không nhịn được khóc theo bọn họ. Trong câu chuyện của người khác, mình lại vui buồn giùm người ta.

Cứ thế, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hốc mắt từ từ ửng hồng

“…..” Tay ôm ôm gối, không tự chủ dùng sức đem nó ôm vào trong ngực mình. Chỉ như vậy mới có thể lấy được một chút an ủi cùn g động lực

Hani im lặng đi đến bên người Junghwa, ngồi trên ghế sofa, ngồi vào bên cạnh cô, nghiêng đầu chuyên chú nhìn cô, phát hiện trong mắt ứa lệ, cau mày nghi ngờ liếc nhìn màn hình TV.

Đây là cái gì vậy? Kiên cường lại quật cường như con nhím nhỏ xù lông xem phim trên tv liền đỏ cả mắt?

Trời ạ, có cần khoa trương như vậy không?

Quay đầu lại nghiêm túc nhìn trên màn hình TV, phim dở tệ! Loại tình tiết này thật mục nát...sao lại không ngán ngầm a!!! Cô bé con sao lại ngu ngốc như vậy. Lại bị nó làm cảm động đến như thê!

“Híc híc____________” Junghwa không nhịn được hít mũi một cái, hiễn nhiên là cô đang nhập tâm vào nội dung của phim.

Đột nhiên, trước mắt duỗi đến một bàn tay, trong tay còn nắm một hộp khăn giấy.

“……..” Junghwa từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về người bên cạnh. Thấy gương mặt thanh tú, giận dỗi trừng mắt liếc Hani một cái, kiên quyết xem trọng triệt để “lời hứa” của bản thân vừa rồi.

Tuyệt đối không muốn cùng chị nói chuyện!

Hani nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đối với hành động đang có vẻ tức giận của cô bé con, cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc. Khi một người bắt đầu trở nên muốn giữ chặt người yêu của mình, liền nhất định không thể thấy ánh sang mặt trời a!

“Junghwa!” Rút khăn giấy ra, đưa tới trước mặt cô.

“Tôi đầu hàng rồi, được không? Tôi nhận thua có được hay không?

Aiz! Nói tới nói lui cũng đều trách cô! Không mở bình thì ai lại biết trong bình có gì! Người khác là lỡ một bước chân liền hận thành thiên cổ, cô bây giờ là “Vừa lỡ miệng liền hận thành ba ngày” a! Thật chẳng lẽ muốn ba ngày không nói lời nào sao!

Junghwa khẽ liếc Hani một cái, nhưng nội tâm lại có chút đắc ý! Lần này cho chị ăn rùa đi! Đừng tự cho là đúng! Cô mới không giống như những người phụ nữ kia bám lấy chị không buông đâu! Hoàn toàn có lý do không thèm nhìn chị!

Bút trong tay tùy ý ném trên sofa, xoay người đứng trước Hani, nheo mắt lại đem giấy đã có sẵn chữ viết đưa tại trước mắt Hani.

"Biến thái chết tiệt! Bổn tiểu thư nói ba ngày không cùng chị nói chiện chính là ba ngày."

Hani đưa mắt nhanh chóng nghiền ngẫm những dòng chữ, vừa buồn cười lại vừa tức giận nhất thời có một loại cảm giác vô lực. Trong đầu chợt thoáng một tia linh quang. Lấy bút trên ghế sofa với tờ giấy nhận được từ Junghwa, dựa vào khay trà mà viết. Mấy giây sau, đem giấy vừa viết xong cầm lên đưa trước mặt Junghwa.

“Tôi sai rồi, được chưa?”

Junghwa vốn khoanh tay trước ngực, nhìn thấy hàng chữ trong nháy mắt , đưa tay ra dấu “không được.”

“Junghwa!” Thanh âm Hani vô cùng ảo não.

Lấy tay ra hướng chữ “Stop”, nghênh ngang ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục xem phim, liều mạng quyết tâm xem Hani hoàn toàn vô hình.

Chợt, dường như nghĩ tới điều gì không bình thường.

Lấy cây bút trong tay Hani, vôi vàng viết một hàng chữ__________.

"Tôi muốn về nhà! Ngày mai tôi muốn đi làm!"

Nhận được mệnh lênh của Junghwa, Hani chợt từ trên ghế sofa ngồi dậy. Đứng trước người cô, cúi đầu mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn để cho mình vừa yêu vừa hận.

“Đi làm có thể! Về nhà không thể!”

“Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày em phải ở đây với tôi!" Vạn phần kiên quyết quát.

Junghwa không trả lời, hướng Hani vẩy tay, ý bảo chị ở vị trí bên cạnh, ngăn trở cô xem TV rồi. Trong lòng lại âm thầm nói "Biến thái chết tiệt! Chị ở thì tôi ở sao? Hôm nay không có cách nào chạy ra khỏi ma trảo của chị! Ngày mai tôi sẽ về!"

“…………..” Hani thấy mặt Junghwa có vẻ không nhịn được, rất thức thời bước hai bước đến ngồi bên cạnh.

Điện thoại trong phòng vang lên, nghiêng đầu sang chỗ phòng nghỉ nhìn, lại quay đầu liếc nhìn tiểu oan gia. Dặn dò nói.

“Tôi đi nghe điện thoại."

Junghwa nhìn thấy Hani xoay người, hướng bóng lưng chị le lưỡi một cái.

Trong lúc lơ đãng nghiêng đầu sang chỗ khác,vừa lúc trông thấy trên bầu trời ngoài cửa vô cùng xanh, máy bay chậm rãi bay qua.

---------

Sân bay.

Trong đại sảnh sáng ngời chờ, đám người huyên náo một mảnh. Có vài người vội vã kéo hành lý, vội vàng chờ người, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thời gian, trên mặt mỗi người mỗi vẻ khác nhau.

“Seoul, chuyến bay đi Pháp Paris JKC74, bắt đầu soát vé.” Thanh âm ngọt ngào xuyên thấu qua phát thanh du dương truyền đến.

Mặc áo khoác đạm màu cà ri miên tê dại, cô bé con nâng lên khuôn mặt tươi cười.

“Anh Minho ! Đến chuyến bay chúng ta rồi ! Đi thôi”

“Hửm?.......Ừm!....Vậy chúng ta đi thôi ! Đến cửa soát vé!” Minho gật đầu một cái, đứng lên, cầm lấy hành lý trên tay, dịu dàng sóng vai bước đi.

“Haiz! Anh Minho biết không? Lần trước đến Pháp với mẹ! Mới đây thôi mà đã qua nhiều năm!” An Jae-hyeon có chút hưng phấn nói, đưa tay ôm Minho.

Thân mật tựa đầu cọ xát cánh tay anh.

“Em thật hoài niệm món điểm tâm ngọt nơi đó! Ưm……Thơm quá………”

“Nếu em thích ăn, vậy đến Pháp, vừa xuống máy bay, Anh trước hết dẫn em đi ăn sảng khoái! Như thế nào?” Minho nghiêng đầu, cưng chiều nói.

An Jae-hyeon lớn tiếng hoan hô.

“Hoan hô!________”

Nhắm mắt lại, chỉ là ngắn ngủn ba giây đồng hồ

Junghwa…..gặp lại sau…….

Hani nghe xong điện thoại thì trở ra phòng khách. Hai tay khoanh ở trước ngực, ngơ ngác nhìn Junghwa đang ngồi trên sofa, khẽ nhíu mày, cũng bởi vì không thể nghĩ ra biện pháp để khiến cô vui vẻ lên.

Sao lại phiền phức như vậy chứ? Trước đây vẫn chưa bao giờ cảm thấy con gái phiền toái, hiện tại lại không thể không thừa nhận, “phiền toái”, hai chữ này chính là đại danh từ để chỉ con gái a!

“…….” Junghwa tập trung tinh thần xem phim truyền hình, tuy rằng cảm giác được người nào đó đang nhìn mình chằm chằm, lại đem chị trở thành không khí. Thời gian tích tắc trôi qua, nhìn thấy nhìn thấy, nhịn không được ánh mắt trở nên chua chua, nhưng lại suy nghĩ kĩ càng. Đúng là khốn kiếp mà!

Cho nên, quyết định đi ngủ!

Vài giây tiếp theo, từ sofa mạnh mẽ đứng dậy.

Xoay người bỏ đi, cố gắng không nhìn mặt chị, hướng phòng của mình mà đi.

Hani thấy Junghwa đang đến gần mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô. Khi cô đi ngang qua người mình, Hani bất ngờ ôm cánh tay Junghwa, khẻ hỏi.

“Em muốn làm gì thế hả?”

Junghwa ngẩng đầu, vẫn như cũ im lặng không trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt liếc Hani một cái, lấy tay đưa móng vuốt của chị trên cánh tay của mình đem bỏ ra.

Dường như là đang muốn trở lại chỗ cũ, lại trở về bên cạnh sofa, cầm lấy tờ giấy đầy chữ đã được mở ra kia, cầm viết lên, viết một câu thật lớn.

Đi đến trước mặt Hani, đem tờ giấy dùng sức nhét vào trong tay chị, sau đó đi về phòng của mình, cánh tay dùng sức đóng cửa lại.

“Em không sao! Chỉ là muốn ngủ một chút thôi! Nếu em chưa có tỉnh ngủ thì đừng có làm phiền em! Cảm ơn!”

Hani nhớ kĩ câu này, đau đầu xoa xoa mi tâm.

“Con nhím nhỏ này, cứ như vậy mà bỏ đi sao? Trời ơi, đến bao giờ mình mới đem em về nhà được đây!”

Sáng sớm hôm sau, Junghwa đã sớm tỉnh lại.

Con mắt nửa nhắm nửa mở, mơ mơ màng màng đi xuống giường. Lại vẫn mơ mơ màng màng mà đánh răng rửa mặt, tiếp theo chuẩn bị đi làm. Trở về phòng theo thói quen mở cửa tủ ra, muốn lấy quần áo mặc.

Tay ở giữa không trung, vung cao thấp trái phải, chộp tới chộp lui chính là vẫn không lấy được một bộ quần áo nào cả!

“Đáng giận, sao lại thế này chứ?” Junghwa nói thầm, nhíu nhíu mày, trong phút chốc mở to hai mắt. Nhìn thấy cửa tủ trống không, lúc này mới nhớ ra đây không phải là cái tổ chim của mình.

Cô có chút bực mình, lấy tay cào cào tóc, vẻ mặt ão não đi ra khỏi phòng.

Ngày hôm qua xem phim truyền hình. Thật sự là chịu không nỗi bị quấy nhiễu mới quyết định trở về phòng ngủ tiếp. Thật không nghĩ đến, lại có thể ngủ một mạch đến lúc hửng sáng.

Biến thái đâu? Đi nơi nào rồi?

“Bụng đói quá đi mất!” Sờ sờ cái bụng của mình, cảm giác đói đến không còn sức lực.

Hani đáng giận, khi nào thì chị lại trở nên nghe lời như vậy cơ chứ? Cô đã nói chị không được quấy rầy mình, chị liền cứ như vậy mà để cô ngủ sao? Cũng không hỏi cô đã ăn cơm chưa nữa!

Bây giờ làm gì đây? Trên người lại không mang tiền thì về nhà thế nào?

Đột nhiên, cửa lớn bị mở ra! (Tèn ten!!!)

Hani hai tay mang theo túi mua sắm đi đến. Người mặc âu phục, trước sau vẫn như vậy khí chất ngất trời. Ngẩng đầu lên, nhìn đến Junghwa, cũng có chút lo lắng bất an nhìn.

“Sao tỉnh dậy sớm vậy? Còn khó chịu không? Hay là không thoải mái? Bây giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi!” Giọng nói mang chút quan tâm hỏi.

Lời nói quan tâm của Hani truyền vào trong tai Junghwa, trong lòng mặt này bình thường vẫn kiên trì bỗng dưng có chút buông lỏng. Biết miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn còn phần quật cường, lại như trước để ý quấn quanh trong đầu.

Hani nhìn thấy Junghwa không nói lời nào, cộc lốc cười.

“Vốn tôi nghĩ về nhà em lấy cho em chút quần áo, nhưng là đến rồi mới phát hiện tôi không có chìa khóa, hình như phòng của em bị khóa bên trong thì phải? Cho nên không còn cách nào khác, tôi đi mua đồ cho em!”

Hani cẩn thận quan sát nét mặt không chút thay đổi của Junghwa làm cho cô có cảm giác mình vừa làm gì sai thì phải.

Vội vàng bước đến gần Junghwa, tay chân luống cuống cầm mấy túi quần áo.

"Từ nhỏ đến giờ tôi chưa đi mua quần áo cho ai bao giờ hết, tất cả đều là do bọn họ tự chọn!”

“A, không phải!” Hani bỗng phát hiện ra mình càng nói càng sai, vội vàng sửa miệng.

“Là tôi nhờ nhân viên trong tiệm chọn, chọn vài bộ không quá sặc sở! Tôi biết là em không thích mấy màu sáng mà!”

“Chỉ là một ít quần áo sạch thôi! Trong này còn có mấy loại áo lông đơn giản, còn có quần da nữa. Tôi biết em thích mặc quần da mà!” Vốn là giọng nói vang dội kia chống lại ánh mắt thâm thúy của cô, thanh âm càng ngày càng nhỏ dần!”

“………” Junghwa nhìn Hani, tất cả hờn dỗi hôm qua một phát liền bay mất!

Đường đường là một tổng tài, sáng sớm lại đi mua quần áo cho mình thay. Bây giờ đứng trước mặt cô, lại ấp a ấp úng như một em bé, khẩn trương mà giải thích. Chị làm như vậy, … là vì quan tâm cô sao?

Tuy là có chút không cam lòng, nhưng mà quả thật tâm đã bị chị làm cho mềm hơn một chút, nhìn Hani một hồi, nhẹ nhàng mà nói.

“Em đói bụng!”

“Đói bụng?..............” Hani nghe được Junghwa mở miệng nói chuyện mới nhận ra, chính mình lại nhớ giọng nói này bao nhiêu.

Trong lòng hơi dãn ra một chút, nhưng cũng thật may mắn là mình đã thoát được một kiếp rồi!

Lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy túi thức ăn giơ lên, cười nói.

"Tôi mua bữa sáng rồi! Mua thật nhiều luôn ý! Em muốn ăn gì? Nếu em không thích, vậy để tôi đi mua lại!”

Nói xong, tay còn cầm một đống túi xách tùy ý để trên sàn nhà.

Mang theo túi thức ăn đến trước mặt Junghwa, kéo tay cô đến bàn ăn, đem thức ăn tất cả đều bày ra trước mặt.

"Sữa đậu nành. . . . . . Sữa. . . . . . Ca cao nóng. . . . . . Bánh mì. . . . . . Pho mát. . . . . . Còn có sandwich. . . . . ."

“Em không thích hả, vậy để tôi xuống đi mua! Em muốn ăn cái gì?”

“Junghwa à!” Hani thấy Junghwa không nói gì, trong lòng quả thực không biết làm sao.

Junghwa nhìn thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, cắn môi không nói lời nào. Bỗng nhiên muốn đứng dậy rời khỏi, trước đây anh Minho cũng như vậy đối với cô. Bây giờ chị cũng là như thế.

Thế nhưng sau đó, vẫn là để cô lại mà đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1