Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 84

"Két?........" Nghe nói như vậy, Solji trợn to hai mắt.

Cái đề tài này thế nào đẩy tới đẩy lui, cuối cùng lại có thể đẩy đến mình đây? Chẳng lẽ cô dáng dấp trắng nõn lớn lên xinh đẹp, cũng là một loại sai lầm sao? Thật là! Quá bi thảm mà!

Junghwa vẫn có chút không dám tin, cẩn thận suy nghĩ gương mặt trẻ con trắng nõn trước mắt. Khoảng cách gần như vậy nhìn chị ta, đúng là giống như lần đầu tiên gặp mặt, đầu độc lòng người như thế a!

Ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ hỏi.

"Đại thư ký, mặt của chị trắng như vậy, thực sự bởi vì chị uống sữa tươi sao?"

Ừ? Mỹ nhân trên sách mặc dù nói qua dùng sữa tươi tắm đúng là có chút tác dụng, nhưng là cũng không có khoa trương như vậy chứ?

Hani nhấp một ngụm cafe, quay đầu về phía Solji lộ ra nụ cười âm u.

"Đại thư ký! Cậu nói là không phải a --------" lúc nói chuyện, cố ý kéo dài vĩ âm.

Này ý tại lời, Solji làm sao lại có thể không biết, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt thừa nhận.

"Ừ!...... Đúng là như vậy........Dù sao....... Tôi từ nhỏ đã bắt đầu uống sữa tươi..."

Khi còn bé uống sữa tươi, lớn lên về sau không uống nữa. Cứ như vậy, cũng không coi là nói láo, đúng không?

Junghwa "Nha" một tiếng, nhìn Hani, vừa cẩn thận quan sát một lát, nghi ngờ hỏi.

"Nhưng mà mặt của chị cũng không đen mà! Chị không phải là uống cafe sao?"

"Đó là bởi vì thể chất không giống nhau! Em nghe lời, uống đi đẹp da!"

Hani vô cùng thuận miệng nói. Đột nhiên phát hiện mình nói dối kỹ thuật càng ngày càng cao.

Mím mím môi, mặc dù đối với lời nói của bọn họ vẫn cảm thấy "không tin tưởng", nhưng là vẫn đem sữa tươi còn lại một hơi uống hết. Thật sự là bởi vì, quá khát!

Cô luôn luôn chấp nhận, vô cùng ghi nhớ, diện mạo của mình sẽ không thuộc về loại " Đệ nhất mỹ nữ"

Hani thấy Junghwa nghe lời uống hết sữa tươi, vội vàng đưa tay đem cái ly cầm lấy, hài lòng gật đầu một cái.

"Ừ! Về sau khát nước, sẽ để cho đại thư ký hâm nóng sữa tươi! Như vậy cũng có thể trở nên xinh đẹp!"

Trong lầm thầm nói : để khỏi uống cafe! Uống cafe nhiều không tốt! Dễ đau dạ dày!

"Mình......" Solji còn muốn mở miệng nói gì, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, liền bị người khác dùng ánh mắt lạnh bắn đến, lập tức ngậm miệng. Đem cái ly cầm trong tay, căm giận xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc.

Vừa đi vừa oán giận, "Tại sao mình luôn xui xẻo như vậy!.........Vì cái gì lại là mình!........."

Cửa chậm rãi đóng lại, một ít tiếng lầu bầu không rõ, rốt cuộc cũng theo người khác biến mất. Trong phòng làm việc lại chỉ còn hai người bọn họ.

"Làm sao vậy?" Hani thấy Junghwa không nói lời nào, mở miệng hỏi.

Junghwa nghĩ một lát, giật mình thấy không bình thường, liền đặt câu hỏi.

"Ahn tổng, tại sao đột nhiên lại quan tâm em có thể trở nên xinh đẹp hay không như vậy! Chị ghét bỏ em phải không?"

Trái một câu "Xinh đẹp, phải một câu "Xinh đẹp", ừ? Cô cũng biết có vấn đề!

".............." Lần này, đến lượt Hani há mồm cứng lưỡi.

Trời mới biết! Cô căn bản không có ý này a!

"Em chính là không tin tôi! Có phải không!" Nheo mắt, nhìn con nhím nhỏ trước mặt. Rốt cuộc phải làm thế nào, em mới có thể bỏ đi được cái cảm giác tự ti đây?

Tựa hồ là cùng Hani giận lên, vội vàng quát.

"Không sai! Em chính là không tin chị! Như thế nào!"

"Không tin đúng không? Vậy tôi sẽ để cho em tin tưởng!" Nói xong, dắt tay của Junghwa, lôi cô hướng cửa phòng đi tới.

Junghwa vội vàng bắt được mép bàn làm việc, kêu lên.

"Đi nơi nào! Em không đi!"

"Đi a! Chúng ta đi đăng ký kết hôn!"

Hani cũng không quay đầu lại, cực kỳ khẳng định, vạn phần kiên định nói. Cái giọng thâm trầm kia, rõ ràng như thế mà bay tới.

Cái gì? Đăng ký? Kết hôn? Hiện tại? Có nghe lầm hay không vậy?

"Chị điên rồi à! Chị nhất định là điên rồi!"

Junghwa càng thêm sống chết nắm lắm mép bàn không thả, nhưng là bất đắc dĩ, sức lực của Hani dọa người, cừa dùng lực liền đem cô kéo tới rồi.

Giọng của Hani tựa hồ mang theo lửa giận hừng hực.

"Tôi là điên rồi! Tôi chính là điên rồi! Tôi hoàn toàn là người điên khùng! Em không phải là không tin tưởng tôi sao? Như vậy chúng ta đi!"

"Chúng ta kết hôn đi! Hiện tại! Lập tức! Một giây cũng không cần đợi!" Tựa hồ giống như lời thề, vội vàng hầm hừ.

Nhưng mà ngay cả chính mình cũng không có phát hiện, trong lời nói tứa giận này, thật ra thì có mang theo mong đợi cùng hy vọng.........

Tìm được người nắm tay cả đời...... Đi qua những ngày còn lại.........

Đây là một việc, làm cho người ta hướng tới.........

Junghwa không giãy dụa nữa, cùng là sải bước đuổi theo, lập tức vọt tới trước mặt Hani. Mà tay của cô, còn bị chị dùng lực nắm, chặt như vậy, cũng có chút cảm giác đau đớn!

"Chị hãy nghe em nói đã!" Vội vàng hét lên.

Hani lắc đầu, cũng giống nhau vội vàng quát.

"Tôi không nghe! Chúng ta bây giờ phải đi đăng ký kết hôn!"

"Đừng phát điên nữa! Em.........."

Junghwa nhăn nhó không biết nên nói như thế nào, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn Hani cũng không có, không thể làm gì khác ngoài cúi đầu.
"Em" nửa ngày cũng không có đoạn sau.

Thấy Junghwa không nói lời nào, mở ra bước chân, tiếp tục đi về phía trước.

"Tốt lắm! Em đồng ý? Vậy chúng ta đi thôi! Không đến vài tiếng đồng hồ nữa, bắt đầu từ hôm nay, em chính là 'Ahn phu nhân'!"

"Trước chờ em tốt nghiệp đã! Chị còn chưa có thấy mẹ em! Hơn nữa, em cũng vậy chưa có gặp qua ba mẹ của chị! Em càng chưa chuẩn bị tâm lý, thế nào lại đi đăng ký kết hôn!"

Junghwa đánh về phía ngực Hani, cái tay còn trống kia, nắm chặt áo của Hani.

"Ừ? Theo như lời em nói, tôi có thể hiểu là, chỉ cần em vừa tốt nghiệp, sau đó gặp qua mẹ em, lại gặp ba mẹ tôi, chúng ta liền kết hôn?" Hani vô cùng không khách khí hỏi.

Junghwa vùi đầu vào lồng ngực của Hani, có chút xấu hổ không chịu ngẩng đầu lên, thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa, buồn buồn "Ừ" một tiếng.

"......." Cô đột nhiên đáp ứng, ngược lại làm cho Hani sửng sốt.

Ừ? Con nhím nhỏ.......... đồng ý gả cho mình rồi hả?

Tay vẫn bị Hani nắm chặt, bởi vì Hani đột nhiên buông tay ra, mà trở nên trống rỗng. Ngón tay lạnh lẽo, giờ phút này hiện ra tư thế cô đơn đến như vậy.

Junghwa ôm Hani, ngừng thở, cẩn thận chờ đợi câu trả lời của chị.

Thời gian từng giây trôi qua, đồng hồ trong phòng làm việc đổ chuông,chỉ đúng kim đồng hồ, phát ra một tiếng ''ong ong'' ------, vọng về bên tai, khoảng cách gần như vậy.

"......'' Nha? Tại sao chị không nói lời nào?

Junghwa chịu đựng không ngẩng đầu lên nhìn Hani, trong lòng chợt bất an. Sẽ không phải là hiện tại chị đổi ý chứ? Tại lúc cô đáp ứng thì chị đổi ý rồi sao?

''Junghwa!'' Giọng Hani trầm lắng vang lên.

''Dạ!'' Khẽ nói một tiếng, cũng là có chút xấu hổ ngẩng đầu. Nhìn thấy chân mày chị nhíu chặt, gương mặt thanh tú lộ ra biểu tình hoang mang.

Chị đang hoang mang chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự giống như mình nghĩ, đổi ý rồi sao?

Hani mấp máy môi, không biết nên mở miệng nói như thế nào, nhắm mặt, ấp úng hỏi.

"Mẹ em....Không phải.....là đã qua đời à.....Như vậy......Tôi đi gặp như thế nào đây....''

Em sẽ không lại đùa bỡn tôi chứ? Chẳng lẽ để cho tôi đi tìm thầy sư, sau đó âm dương nói chuyện sao? Cứ như vậy, cũng không khỏi quá dọa người đi

" .......'' Junghwa im lặng, một giây sau nhếch môi, cười to lên.

"Ha ha---''

''Cười cái gì! Tôi đang nói thật! Không có nói đùa!'' Hani vẻ mặt thành thật, gương mặt thanh tú, không tìm được một chút ý tứ đùa giỡn nào, mà đôi mắt cô bởi vì sự nghiêm túc này mà trở nên nóng bỏng.

Junghwa dừng cười, cũng nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Hani. Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có cảm giác thật rung động, trong nháy mắt hốc mắt chợt cảm thấy nóng.

''Tháng sau là ngày giỗ mẹ em. Dẫn chị đi nhìn mẹ!'' Không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hani, có chút xúc động nói.

Hani thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm tay của cô, trấn định nói một chữ.

"Được''


Trong lòng yên lặng tính toán, còn nửa năm thì Junghwa tốt nghiệp. Mặc dù bây giờ nói bọn họ đã như hình với bóng rồi, nhưng là vì để chắc chắn, vẫn là nên có danh phận trước!

''Đi!'' Vừa dắt lấy tay của Junghwa, vừa đi đến cửa, đẩy cửa phòng làm việc ra.

Junghwa bị Hani lôi đi, lần này không có phản kháng, đi sát sau lưng chị. Cũng không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi.

''Hani! Chị lại muốn đưa em đi đâu!''

"Mua trang phục! Mua nhẫn!'' Thanh âm Hani , từ phía trước kiên định như thế bay tới.

Mua trang phục? A! Là để mặc ở hôn lễ của người bạn kia sao? Ai? Thế mua nhẫn để làm gì đây? Chẳng lẽ làm quà tặng kết hôn sao?'

Nhưng mà chưa nghe thấy ai bạn kết hôn lại đi tặng nhẫn cả!

Solji ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn qua cửa chớp, thấy hai người nắm tay nhau, hướng thang máy đi tới. Vội vàng từ trên ghế đứng lên, mở cửa thờ đầu ra.

''Các ngươi đi đâu vậy?'' Thật là! Cũng không biết bây giờ đang trong thời gian làm việc sao?

Hani không thèm quan tâm đến Solji, vẫn nắm tay Junghwa đi tới cửa thang máy, ấn xuống, ''....''

Ngược lại thì Junghwa có chút ngượng ngùng, nâng lên gương mặt tươi cười, ấp úng nói.

''Đại thư ký! Chúng tôi đi mua trang phục, mua nhẫn! Cho nên, nơi này liền giao cho chị giải quyết a!''

Nhìn thấy thang máy mở cửa, Junghwa liền cùng Hani đi vào thang máy. Không quên nghiêng đầu, hướng khuôn mặt đáng thương kia, làm động tác "Sorry''

A! Đột nhiên phát hiện, đại thư kí thật đúng là có chút đáng thương!

Lần này, Junghwa không có cự tuyệt nữa.

Nâng lên khuôn mặt tươi cười, ngẩng đầu lên, cùng Hani đường hoàng ở nơi công cộng. Dĩ nhiên, cái nơi công cộng này chỉ có một là đại sảng cao ốc Ahn thị.

''.......''

''.......''

Ánh mắt của mọi người theo thang máy chuyên dụng mở ra, vẫn tò mò nhìn chăm chú vào hai người bọn họ. Đáy mắt đều tràn đầy hoang mang cùng kinh ngạc, nhưng lại không có một người, can đảm dám mở miệng nói chuyện vào lúc này.

Thậm chí ngay cả nhỏ giọng bàn tán cũng không có, bởi vì đã hoàn toàn đông cứng lại rồi.

Không phải là chưa từng thấy Ahn tổng của họ mang tình nhân tới công ty, mà là chưa từng thấy qua thái độ này của Ahn tổng. Đó là vẻ mặt hạnh phúc..... Cùng dịu dàng không giống thường ngày....

Mọi người chú ý, khiến cho Junghwa cảm thấy có một chút hèn nhát. Nhưng mà tay của cô, vẫn bị chị nắm thật chặt.

Hani không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần cô nhận định là người của mình, chưa bao giờ cần người khác tới khẳng định. Nhưng là dùng sức cầm tay của Junghwa, giống như là muốn đem sự rự tinh của mình, xuyên qua lòng bàn tay, truyền cho đối phương.

Sau đó, hai người biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Nhìn đến hai người bọn họ đi ra khỏi đại sảnh, đám người đang trợn mắt há mồm kia lúc này hoàn hồn. Thật ra thì còn có chút mê gái, đối với Ahn tổng thèm thuồng đã lâu.

"Chuyện gì đã xảy ra! Cô gái đi bên cạnh Ahn tổng là ai!'' Cô gái mang mắt kính, tức giận dậm chân.

Một người mê gái khác vội vàng tiếp lời, căm giận bất bình nói.

''Chính là cô ta! Ahn tổng lại còn dắt tay của cô ta! Thật sự là hâm mộ mà! Quan hệ của bọn họ là thế nào!''

''Các cô liền việc này cũng không biết sao?'' Lúc này, một cô gái tương đối lý trí thở dài nói.

Lời này vừa nói ra, các cô gái kia cùng nhau quay đầu lại, số lượng đàn ông không nhiều lắm cũng quay đầu lại. Thật sự là quá tốt! Cô bé mới vừa rồi kia, rốt cuộc là có lai lịch gì!

Đưa tay ôm ngực, gật đầu một cái.

''Nếu như không sai, thì cô ta là người phụ nữ thần bí trong truyền thuyết kia!''

''Hả? -------''

''Không phải chứ? Là thật sao?''

''Chính là cô ta sao? Dáng dấp thật bình thường! Không có điểm gì đặc biệt! Không thể nào?''

''Người phụ nữ thần bí trong truyền thuyết? Phòng làm việc tổng tài?'' Một vị nhân viên nam thì thầm một tiếng, hiểu ra nói.

''Cô ấy chính là 'Park Junghwa'?''.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1