Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97

Thanh âm Jackson thâm trầm vang lên.

"Ai nấu hả? Sao em không nấu đi? Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi mà! Bốn mặn một canh, đây không phải là em yêu cầu sao?"

"Cái gì? Anh dám không nấu hả? Thật là không được mà! Anh muốn tìm chết rồi!" Hyelin sử dụng chiêu sư tử gầm lên.

Người kia kêu rên một tiếng, có chút không phục.

"Biết rồi! Nấu thì nấu!"

"Sao hả? Bây giờ anh bất mãn sao? Có nấu hay không thì bảo! Nhanh lên một chút đi! Nấu nấu nấu!"

Hyelin tiếp tục quơ tay múa chân, tiếng cười vui sướng náo nhiệt trong phòng bếp lại truyền ra.

Sau một hồi đùa giỡn, Jackson đầu hàng nói.

"Biết rồi! Anh nấu! Anh nấu là được rồi mà! Lão bà đại nhân!"

"Biết vậy thì tốt rồi hừ! Nấu nhanh lên một chút đí!" Hyelin giành được thắng lợi cực kỳ hài lòng lên tiếng.

Junghwa đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế nghe được bốn chữ "lão bà đại nhân" này trong lòng chợt yên lặng. Ngơ ngác mà nhìn chằm chằm một bàn toàn món ăn, nhưng thật ra tầm mắt lại không chú ý vào đâu cả.

Mà trước mắt của cô, tựa hồ như hiện lên một khuôn mặt thanh tú tươi cười làm nũng.

Mới rời xa chị có mấy giờ, cư nhiên liền bắt đầu nhớ tới chị rồi.

Junghwa! Chị ấy đã có vị hôn thê rồi, chị là tổng tài, ngươi có hiểu hay không! Không cho nghĩ nữa!

Nhưng thật sự có thể không nghĩ sao?

"Junghwa?" Hyelin kêu một tiếng.

Không có ai trả lời, dường như là bên ngoài phòng bếp căn bản không có một người nào cả.

Đợi mãi mà Junghwa không đáp lại, Hyelin mới thò đầu ra, tìm kiếm Junghwa đang ngồi ở trên bàn ăn. Vốn là muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Junghwa, tất cả lời nói cũng nuốt ngược lại vào trong bụng.

Bởi vì buồn bã của Junghwa cũng làm Hyelin mơ hồ cũng cảm thấy đau thương theo.

Trong phòng bếp, Hyelin nhẹ nhàng đem cửa kính kéo lên.

Đưa tay ra, ôm lấy hông của Jackson, thấp giọng mà nói.

"Jackson.... Junghwa cậu ấy bị gì vậy....Cái tên Minho kia.....Có phải là đã bỏ cậu ấy không?"

"Chắc.... Có lẽ là vậy! Một lát nữa anh tới công ty, em ở nhà cố gắng nói chuyện với cô ấy đi!" Jackson vừa làm đồ ăn, vừa đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Hyelin, muốn an ủi cô.

Thanh âm Hyelin có chút buồn buồn, khó nén được cảm khái hỏi.

"Jackson.....Anh có bỏ em đi hay không?"

"Đứa ngốc!" Jackson có chút dở khóc dở cười, cưng chiều mà ngán ngẩm hô một tiếng.

Người phụ nữ nào ở thời điểm như thế này cũng sẽ suy nghĩ lung tung sao? Hay là do bản thân họ thiết cảm giác an toàn? Cho nên một lần lại một lần cứ cần lời khẳng định của đối phương sao?

Đem cần đã thái bỏ vào xào, nghiêng đầu nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên mặt Hyelin.

"Không cho nói lời như vậy nữa! Đứa ngốc!"

Hyelin hơi nhíu mày, dịu dàng lúc nãy cũng nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt đoạt lấy món ăn trong tay Jackson, kéo cửa kính ra, cao hứng hô.

"Jungwha! Ăn cơm được rồi!"

Junghwa lấy lại tinh thần, nghiêng đầu cố gắng mỉm cười.

"Được! Tớ cũng đã đói bụng từ sớm rồi!"

Ba người ngồi ở trước bàn ăn hình vuông, Junghwa ngồi ở bên trái.

Hyelin cùng Jackson bình thường vẫn phá thiên hoang địa lại không có đánh nhau hay đùa giỡn náo loạn nữa mà chỉ yên lặng ăn cơm. Mà mắt của bọn họ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Junghwa rồi lại rất ăn ý cùng liếc nhìn nhau một cái.

"...." Junghwa thần kinh thô không có phát hiện ra sự khác thường của bọn họ, cúi đầu lùa cơm vào miệng.

Cho đến khi ăn xong một chén cơm, lúc này cô ngẩng đầu lên, đem chiếc đũa đặt lên bàn nói câu.

"Tớ ăn xong rồi! Ăn ngon thật đấy! Anh Jackson, anh thật giỏi nha!"

"Junghwa!" Hyelin nhíu mày, kinh ngạc vì tốc độ ăn cơm của Junghwa.

"Nhưng mà cậu cũng không có gắp thức ăn gì hết!"

Cư nhiên đem một chén cơm trắng, cứ như vậy ăn sạch sẽ rồi.....Trời ạ!

Thực sự là cậu ấy gặp chuyện vô cùng khó chịu gì sao? Cử chỉ quá mức khác thường.

Jackson liếc nhìn Hyelin, cầm lên cái muỗng, lại duỗi tay đem cái chén của Junghwa mang lại, múc thêm một chén canh nóng đặt trước mặt Junghwa.

"Uống đi! Cái này là canh xương, anh đã hầm suốt một buổi sáng đấy!"

"Dạ.....Dạ!......" Junghwa cầm chén lên, dùng muỗng múc lên một muỗng.

Hyelin híp mắt, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Junghwa, uống ngon không?"

"Ừ...."

"Junghwa, com ăn ngon không?"

"Ừ....."

" Junghwa, món ăn ăn ngon không?"

"Ừ....."

"Junghwa, cậu thất tình sao?"

"Ừ....."

Tiếng "Ừ" cuối cùng, Junghwa hiển nhiên còn không biết Hyelin hỏi cái gì. Cúi đầu, cứ như cũ uống canh nóng, có vẻ như tất cả mọi thứ ở đáy mắt cô đều là sự trống không. Jackson đưa tay ra nắm lấy tay Hyelin, ý bảo cô đừng nên hỏi nữa. Cơm nước xong, Junghwa ngồi ở trên ghế sofa nhỏ trong phòng khách, cầm điều khiển TV mà chuyển  kênh. Lần lượt chuyển qua các kênh, nhưng cũng không giống như có ý định muốn xem gì cả.

"Hyelin, anh đến công ty nha!" Jackson đã ăn mặc chỉnh tề, đưa tay mở cửa, hướng về người đang rửa chén trong bếp nói.

Hyelin đi ra, trên người mang tạp dề, chống nạnh quát.

"Đi thì đi đi! Chẳng lẽ còn muốn em tiễn đưa anh sao?"

"Anh chỉ là muốn nói cho em biết thôi!" Jackson không để ý đến giọng điệu của Hyelin mà chỉ cười mở cửa, hướng cô vẫy vẫy tay rồi lại trở tay đóng cửa lại. Trong căn hộ, chỉ còn lại hai người. Trên TV đang phát những đoạn quảng cáo nhàm chán tràn đầy thanh âm huyên náo.

"Junghwa! Có phải tên Minho kia phụ bạc cậu không? Nếu như là đúng như vậy, tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn đâu! Tớ sẽ bảo anh Jackson đánh hắn một trận! Nhìn hắn thật đàng hoàng, lại không nghĩ tới lại là một tên phụ bạc à."

Hyelin đi đến trước mặt của Junghwa, cuối đầu, nhìn gương mặt bình tĩnh của cô.

"Không phải!"

Thanh âm có chút kích động quả quyết bác bỏ, Junghwa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt như trách cứ nhìn Hyelin. Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy. Hyelin đưa tay ra ôm Junghwa, nhẹ giọng hỏi.

"Vậy thì sao vậy? Junghwa!"

"Tớ......Tớ không biết nên nói như thế nào......Tớ là một người.......Rất xấu rất xấu......Một cô gái hư đến không thể nói được......."

Nỉ non mà nói, Junghwa dán sát mặt vào người Hyelin, nước mắt ngưng tụ ở hốc mắt.

Hyelin thương tiếc ôm lấy chặt Junghwa, vỗ nhè nhẹ lưng của cô.

"Thế nào? Nói mình nghe xem tại sao cậu lại như vậy! Một chút cũng không giống Junghwa mà mình biết!"

Mấy ngày không thấy, đến tột cùng là đã xảy ra những chuyện gì!

"Tớ đã không phải. . . . . . Không phải là Junghwa trước kia nữa rồi . . . . . ." Junghwa lầm bầm nói xong, lại cọ xát đầu vào người Hyelin.

Đã sớm trước đây thật lâu, lâu đến ngay cả cô cũng không nhớ nổi là ở lúc nào mà cô đã thay đổi thành như vậy rồi. Từ lúc bị chị đầu độc kia, tim của cô cũng từ từ bắt đầu thay đổi rồi.

Ích kỷ. . . . . . Tùy hứng. . . . . . Một chút cũng không giống Junghwa ngày trước nữa. . . . . .

Cô của trước kia, đã đi đâu rồi?

Không tìm lại được. . . . . . không thể nhìn thấy nữa. . . . . . Dù có đi khắp nơi cũng tìm không thấy. . . . . .

Hyelin ôm lấy Junghwa, ngay sau đó ngồi ở bên cạnh cô, vuốt ve đầu của cô an ủi mà nói.

"Trong lòng tớ, cậu vĩnh viễn là Junghwa kiên cường!"

"Junghwa cậu biết không? Người tự nhận mình là người xấu thì tuyệt đối không thể nào là một người xấu được!"

"Junghwa ngu ngốc! Cậu đã từng nghe qua có người xấu nào mà tự nhận mình xấu chưa hả?"

Junghwa bị lời của Hyelin chọc cho cười khẽ một tiếng, mặc dù chính cô cũng biết trong nụ cười này bất đắc dĩ chiếm phần lớn hơn vui vẻ, bi thương lớn hơn sung sướng, cười khẽ qua đi thì chỉ còn lại sự yên lặng tới mức dường như không thể phá tan được.

"Nhưng Hyelin. . . . . . Tớ thật sự đã biến thành một cô gái hư hỏng . . . . . ."

Hyelin có chút tức giận, quát.

"Là ai nói? Ai nói cậu là cô gái hư hỏng? Không ai có thể nói cậu như vậy! Ai nói tớ liền đánh người đó! Tớ đánh không lại sẽ để cho Jackson đánh!"

"Không có ai nói! Không có ai nói. . . . . . Là tự mình cảm thấy thế. . . . . ." Junghwa vội vàng lắc đầu, buông lỏng cái ôm, nhìn thẳng vào mắt Hyelin.

Trong lòng không nhịn được mà cảm động, nâng lên tươi cười tràn đầy hạnh phúc.

Cám ơn cậu . . . . . . Hyelin. . . . . . Thực sự cám ơn cậu. . . . . .

Luôn vào lúc mình đau buồn nhất. . . . . mà ở bên mình. . . . . . không hỏi lí do nhưng vẫn nguyện ý đặt lòng tin ở mình . . . . . .

Hyelinh nghiêng đầu, nghi ngờ nói.

"Cậu nói cậu thất tình! Tớ đoán a! Chẳng lẽ cậu yêu người đã có vợ sao? Sau đó cậu cùng Minho chia tay?"

"Người có vợ. . . . . ." Junghwa nỉ non nhắc lại lời của Hyelin.

Cũng có thể xem là như vậy! Có vị hôn thê. . . . . . Cũng có thể coi như là có vợ đi. . . . . . Chỉ kém một chút chút thôi. . . . . .

Không có khác biệt gì lớn cả!

Hyelin cẩn thận từng li từng tí quan sát mặt của Junghwa, thử dò xét hỏi.

"Không phải là cậu đã bị tớ nói trúng chứ? Thực sự là như vậy à? Cậu yêu người đã có vợ hả?"

". . . . . ." ĐJunghwa không có thừa nhận, nhưng cũng không có phủ nhận.

"Không thể nào! Nhất định là cậu đã bị người kia lừa rồi! Cậu ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể! Nói cho tớ biết! Chuyện này đến tột cùng là như thế nào, tớ có chết cũng không tin đâu!"

Junghwa đưa tay lên sửa lại một chút mái tóc của mình, muốn khống chế tâm tình lại đôi chút. Bởi vì chuyện xưa ấy, về chính cô, giống như là kịch bản trong một bộ phim truyền hình vậy, mà chính cô cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Có lẽ nếu cô có đem kể cho người khác biết, cơ hồ cũng sẽ không có một người nào tin cô đâu.

Chuyện như vậy, lại có thể xảy ra ở trên người của cô, thật đúng là vở kịch đời mà!

"Hyelin. . . . . . Cậu có còn nhớ không . . . . . . Cái buổi chiều đó. . . . . . Cậu thấy tập đoàn Ahn thị phát ra Lệnh Truy Nã ở trang đầu. . . . . ."

"Ahn tổng muốn tìm cô gái kia . . . . . ."

"Thật ra thì là là muốn tìm . . . . . . Tớ. . . . . ."

Hyelin nghe cô tự thuật, mắt từ từ trợn to, mà miệng cũng dần dần mở ra. Đến cuối cùng, một bộ dáng không dám tin, kinh ngạc tới cực điểm!

"Trời ạ! A! Oh —— trời ạ trời ạ trời ạ! Junghwa a ——" Hyelin đưa tay vuốt trán của mình, cảm giác như trời đất đang xoay chuyển vậy.

Tại sao có thể có chuyện như vậy a! Thật là khiến cho người ta giật mình chết mất thôi !

Đột nhiên, trấn định lại tâm tình, vô cùng bất mãn hỏi.

"Nói cách khác, vào năm ngoái, mặc dù cậu không phải là tự nguyện, nhưng thật ra thì hai người cũng đã ở chung một chỗ rồi đúng không?"

Junghwa không nói gì, chỉ là gật gật đầu khẳng định.

"Là Ahn Hani sao? . . . . . . Lại là tình nhân hoàn mỹ mà toàn bộ phái nữ điều tha thiết ước mơ sao? . . . . . ."

"Nói cách khác. . . . . . Thời gian dài như vậy cho tới nay. . . . . .Cậu cũng không có nói cho tớ biết chuyện này. . . . . . Vẫn gạt tớ? Junghwa ngu ngốc! Tớ thật sự muốn bóp chết cậu a!"

"Tớ là bạn thân nhất của cậu! Có chuyện gì mà cậu không thể nói với tớ a!"

"Cậu cái con nhỏ ngốc nghếch này! Sao luôn thích tự ôm mọi chuyện một mình vậy hả! Cậu thực sự là khờ mà!"

"Không phải! Tớ là đại ngu mới đúng! Tớ thậm chí một chút dấu vết cũng không phát hiện! Tớ là đại ngốc nghếch mới đúng!

Nói một tràng xong, Hyelin ngừng kêu la, chợt có chút đau lòng xoa mặt của Junghwa. Cô làm bạn thân của người ta như vậy thật sự là quá thất bại rồi, chỉ lo cho hạnh phúc của mình, mà lại không phát hiện ra sự thay đổi của Junghwa.

Cô thật sự là nên mua miếng đậu hũ đập đầu chết đi!

Nghĩ tới đây, cô lại ôm Junghwa thật chặt.

"Junghwa . . . . . ."

Junghwa cười thật đáng yêu, rồi lại khóc, tất cả nước mắt của cô đều rơi lên trên người Hyelin, khuôn mặt đầy nước mắt nhưng cũng không lau đi. Ngẹn ngào nói.

"Thật ra thì cũng không còn chuyện gì nữa rồi . . . . . không còn chuyện gì nữa . . . . . ."

Ngoại trừ việc, tim của cô đã bị giam cầm mất rồi.

Thật sự không tính là gì cả, ngay cả cái màng mỏng manh kia thì cũng là gì đâu, chẳng phải là cái gì cả. Không phải là từ lúc bắt đầu làm tình nhân của chị, cô đã nghĩ sẽ cho chị sao? Căn bản không tính là cái gì cả!

Huống chi, từ trước đó hay càng về sau, diễn biến hay kết quả, cũng là do chính cô cam tâm tình nguyện!

Junghwa ơi Junghwa. . . . . . Mày thực sự là mâu thuẫn quá mà. . . . . .

"Trời ạ!" Hyelin lại hô một tiếng.

Cô "hả" một tiếng, gối lên bả vai Hyelin nhẹ nhàng gật đầu, hỏi.

"Làm sao?"

"Như vậy. . . . . . Cậu bây giờ là . . . . . . Yêu chị ta sao . . . . . ." Thanh âm của Hyelin vang lên bên tai Junghwa.

Thanh âm nhẹ như vậy, trong nháy mắt dường như khuếch đại lớn hơn, giống như là có người cầm cái loa ở bên lỗ tai cô hô to một tiếng vậy. Đột nhiên, cô có cảm giác cả người run rẩy.

Yêu chị sao? Cô yêu Ahn Hani rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1