Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98

Junghwa buồn bực, chợt không nghĩ ra kết quả, bởi vì cô không biết, cái gì gọi là yêu. Trước kia bản thân mình ái mộ anh Minho, ỷ lại vào anh Minho, ngây ngốc cho rằng đó là thích.

Nhưng về sau khi gặp Hani, mới phát hiện ra đối với anh Minho, yêu thích chỉ đơn giản là lúc tĩnh mịch muốn tìm một người làm bạn. Loại cảm giác này, cũng không phải thích.

Lắc đầu một cái, sửa sang lại suy nghĩ không rõ ràng của mình rồi, cơ hồ nỉ non tự nói.

“Mình chỉ biết…… Mình thích chị ấy……”

"Nhưng mình không biết…… Như vậy có tính là yêu hay không……” Nói xong, cúi đầu, vô cùng ảo não.

“Yêu” cái từ này, có thể thuận miệng nói ra sao?

Hồi tưởng lại, chị dường như cũng chưa từng nói đến từ “Yêu” với cô! Chỉ là sẽ nói “Junghwa tôi thích em”, hoặc là nói “Junghwa tôi nhớ em”, hơn nữa là kêu lên “Bà xã đại nhân”!

Từ đầu đến cuối, chị cũng không có nói "Chị yêu em" .

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân sao?

Hyelin thở dài một tiếng, cảm khái vỗ vỗ mu bàn tay của Junghwa, vừa đưa tay đến hộp khăn giấy ở trên bàn rút ra một tờ khăn giấy. Nhẹ nhàng thay cô lau đi nước mắt, nhìn bộ dáng luống cuống của cô.

“Cậu thật là lớn rồi còn dại! Mình nói không có sai! Làm sao mà ngay cả bản thân mình có yêu hay không cũng không biết đây?” Hyelin có chút buồn cười nói.

Junghwa cũng cười, ngay cả chính mình cũng thấy nụ cười này có chút miễn cưỡng.

"Mình thật sự không biết được. . . . . . Chưa có nói cho mình. . . . . ."

"Yêu . . . . . . Mình không hiểu rõ. . . . . ."

"Mình chỉ biết là mình rất nhớ chị ấy…… Lúc chị ấy đang ở bên cạnh, mình sẽ cảm thấy chị ấy rất phiền …… Nhưng khi chị ấy không có ở bên cạnh thì lại có cảm giác thiếu đi cái gì đó……”

“Có lúc cảm thấy chị ấy rất đáng ghét…… Có lúc lại có cảm thấy chị ấy thật ra rất đáng yêu……”

“Nhiều lúc….. Chị ấy đang bên cạnh mình…… Mình liền cảm thấy thoả mãn…… Trong lòng liền thoả mãn……”

Giống như là nước đã được đổ đầy trong bình, cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ như vậy, không hề có một chút cảm giác không an toàn nữa.

Vậy, có thể coi như là cảm giác hạnh phúc à. . . . . .

Trong lòng Hyelin hiểu rằng Junghwa thật ra là giả bộ là người kiên cường, chỉ là không có vạch trần cô, giờ phút này nghe thấy cô nói như vậy, chợt nâng lên khuôn mặt tươi cười, vươn tay ôm lấy cô.

“Junghwa! Chúc mừng cậu!” Ở bên tai cô, ngoài dự đoán nói.

Junghwa cũng đưa tay ôm lại Hyelin, có chút ngạc nhiên với câu “Chúc mừng”, nhàn nhạt hỏi lại.

"Hyelin, cậu chúc mừng mình cái gì đây?”

Hyelin cảm thấy mắt mình có chút chua xót, hồi tưởng lại đoạn thời gian ngắn hai người cùng nhau lớn lên. Bản thân mình luôn muốn giúp cô ấy làm những gì, nhưng quay đầu lại, lại tựa như luôn là không giúp đỡ được cái gì.

Cô biết rất rõ ràng, cuộc sống của cô ấy khốn khổ đến cỡ nào. Nhưng lúc nhìn thấy cô ấy nói “Tớ có thể làm được”, tất cả lời nói muốn trợ giúp liền nuốt vào trong bụng toàn bộ.

Không muốn làm tổn thương, phần kiêu ngạo kia của cô ấy.

Thật ra thì, cô sai lầm rồi! Thật ra thì cô ấy, rất cần có người bên cạnh giúp đỡ!

Thanh âm nghẹn ngào, rốt cuộc chậm rãi nói ra.

“Chúc mừng cậu! Cậu rốt cuộc cũng yêu một người!”

Junghwa cười khẽ một tiếng, nghe được thanh âm khàn khàn của Hyelin, có chút cảm khái vỗ lưng cô.

“Đứa ngốc! Cái này thì có gì đáng chúc mừng đâu? Ai cũng sẽ yêu!”

“Giống như cậu…… Yêu anh Jackson…… Anh Jackson…… Cũng cùng một kiểu chuyên tham lợi nhỏ……”

Giờ khắc này, trong lòng chợt hiểu rõ.

Bởi vì vào giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu, trước kia cô không sắp xếp được suy nghĩ hỗn loạn không rõ ràng. Bởi vì hiểu hoá ra là cô yêu chị, lại chợt cảm nhận được một tia ấm áp.

Ai nói yêu một người, nhất định là người kia cũng phải yêu mình, yêu một người, cho tới bây giờ cũng chỉ là chuyện của cá nhân. Không cần phải người kia cũng yêu mình.

Về phần yêu, mới phải là chuyện của hai người.

Yêu chị…… Có lẽ là…… Mệnh trời đã định……

Hyelin nghe thấy Junghwa nói đến mình, trên mặt hơi chút ửng hồng, trách giận lầu bầu một câu.

"Junghwa ngu ngốc! Thế nào lại kéo mình vào! Bây giờ người chúng ta thảo luận là cậu!”

“Dạ! Chuyện nhỏ như vậy còn muốn biết cái gì đây?” Junghwa mỉm cười hỏi.

Hyelin duỗi thẳng tư thế ngồi, như có điều suy nghĩ nói.

“Cậu thương chị ta, như vậy chị ta đâu? Chị ta không phải là cũng yêu cậu sao?”

“Đường đường là tổng tài đứng đầu một tập đoàn lớn, người hoa tâm đó, trước kia còn công khai nói rằng mình sẽ không kết hôn! Chị ta vừa đẹp lại vừa có tiền như vậy, sẽ yêu cậu thật lòng sao?”

Đây mới là mấu chốt của vấn đề, chị có yêu cô hay không?

Quả nhiên là một vấn đề vô cùng khó khăn! Cô trước kia cũng đã từng cân nhắc qua! Thiếu chút nữa cho rằng, sẽ phải như vậy, hồ lý hồ đồ cùng chị ở chung một chỗ, sau đó kết hôn?

“……” Junghwa suy nghĩ, nói.

“Trước kia chị ấy có nói qua muốn cùng mình kết hôn!”

Hyelin kinh ngạc kêu một tiếng.

"Trời ạ! Không phải là chị ta đang đùa cậu chứ?"

“Thật xin lỗi a Junghwa!” Vội vàng xin lỗi, phát hiện ra lời nói vừa rồi của mình rất đáng đánh đòn.

“Mình không phải có ý đó……. Mình nhớ là chị ta không phải là người như vậy…… sẽ không phải là đùa giỡn chứ……”

Junghwa cũng suy tư, cũng lắc đầu một cái.

"Mình không biết…… nhưng lúc đó chị ấy không hề giống như đang nói giỡn……”

“Nhưng mà…… Chị ấy cũng đã sớm có vị hôn thê……” Giọng nói buồn buồn, ngay cả cô cũng phát giác ra có sự ghen tuông trong lời nói.

Hyelin nhíu mày, quơ chân múa tay nâng quả đấm, nghiến răng nghiến lợi hô.

“Như vậy mà còn chưa tính là đùa bỡn cậu sao? Lúc trước chị ta đã có vị hôn thê? Vậy chị ta còn nói muốn cùng cậu kết hôn sao?”

"Junghwa cậu ngu ngốc sao? Cơ bản là chị ta không là thật lòng!”

Nào có người nào nói muốn cùng một nữ nhân kết hôn, nhưng thật ra thì mình còn có một vị hôn thê đâu? Huống chi loại đại tổng tài giống như Hani, ra đời trong thế gia danh tiếng, vị hôn thê của chị ta cũng có thể chính là thiên kim nhà giàu.

Thân thể Junghwa khẽ dựa về phía sau, vô lực nằm trên sofa, nhắm mắt lại, khàn khàn nói.

“Mình không biết…… Mình chỉ biết mình không xứng với chị ấy……”

Căn bàn không cách nào chống lại sự chênh lệch giữa hai người, mình và vị đại tiểu thư Hyojin kia, cô lấy cái gì so với người ta đây…

". . . . . ." Hyelin thấy bộ dạng chán chường của Junghwa, trong lòng liền hiểu ra bạn mình đang khó xử.

Cơ thể khẽ dựa về sau, đưa tay nắm tay của cô bạn. Muốn mượn nhiệt độ của cô để tiêu trừ đi bất an cùng sợ hãi trong nội tâm của bạn mình. Mặc dù, ngay cả chính mình cũng biết, thật ra thì làm vậy cũng không có tác dụng gì nhiều.

Junghwa dùng sức cầm lại tay cô, lạnh nhạt nói.

"Tớ hiểu rõ. . . . . . Hyelin. . . . . . Cái gì cậu cũng không cần phải nói. . . . . . Tớ đều biết. . . . . . Thật. . . . . ."

Hào môn thế gia, hầu như đều lấy người môn đăng hộ đối với nhau.

Làm sao mà có chuyện giống như cô bé lọ lem từ vịt con xấu xí bỗng hóa thành thiên nga chứ? Nếu có thì có được bao nhiêu người đây? Những thứ chuyện xưa kia, chỉ là cổ tích. Cổ tích thì làm sao có thật chứ? Trong cuộc sống thực tế này không thể nào có chuyện đó xảy ra!

Những thứ kia, chỉ là cổ tích.

Mà cô đây? Cuộc sống trong thực tế cực kỳ nghèo túng.

Junghwa ơi Junghwa! Ngươi lấy cái gì mà đi tranh giành chị ấy. . . . . . Ngươi lấy cái gì mà đối mặt với gia đình của chị ấy hả . . . . . Lại còn muốn cùng chị ấy sánh vai bên nhau sao . . . . . . Cô biết mình không có gì cả . . . . . .

Nghĩ tới đây, tự nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười, cô nhắm hai mắt lại.

Chỉ là thực sự bộ dáng như vậy, là có thể quên chị sao?

Hani, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong thế giới của cô? Nếu như chưa từng gặp qua, như vậy chẳng phải tốt hơn sao! Nếu vậy, bây giờ cũng không cần phải thương tâm như vậy nữa.

Chị có biết không?

Gặp chị, là kiếp số của cô.

Cảm thấy mệt mỏi, thật sự là rất mệt mỏi.

Ngày hôm qua cả đêm triền miên, một đêm không ngủ. Cho tới bây giờ, cô phát hiện bản thân mình đã không còn chút sức lực nào nữa.

Hai chân co lại trên ghế sofa, có chút lười biếng nằm xuống. Tựa đầu lên trên đùi của Hyelin, cô tiện tay cầm lên chiếc gối ôm, ôm thật chặt ở trước ngực, tìm tư thế thoải mái.

"Hyelin, tớ có chút mệt mỏi! Tớ muốn ngủ!" Junghwa nỉ non nói, từ từ nhắm hai mắt lại.

Hyelin đưa tay vuốt ve mặt của Junghwa, cầm lên cái chăn để ở một bên trùm lên trên người cô, lại dùng thanh âm rất nhẹ nói.

"Junghwa! Cậu có nhớ lúc chúng ta lên đại học, đã cùng nhau xem một bộ phim không?"

". . . . . ." Junghwa không có mở mắt ra, buồn buồn đáp "ừ " một tiếng.

Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, lúc ấy họ ở chung với nhau, cùng xem rất nhiều bộ phim. Không biết bộ phim lúc này Hyelin muốn nói bộ nào đây?

Thanh âm giống như là từ xa xôi vọng lại mang theo chút tang thương hồi tưởng nhưng rồi lại mang theo tràn đầy mong đợi đối với tương lai, cùng với cả một phần rung động không biết sợ hãi.

"Theo đuổi tình yêu đến cuối ——" Hyelin cúi đầu, nhẹ nhàng nói.

Lông mi cô có chút rung rung, nhưng vẫn như cũ không mở mắt ra.

Thanh âm của Hyelin tiếp tục vang lên.

"Junghwa a. . . . . . cậu đi làm hay nghỉ làm. . . . . . Không có người nào có thể ngăn cản được quyết định của cậu. . . . . . Trừ phi chính cậu không muốn đi làm. . . . . . Hoặc là sợ phải đi làm. . . . . ."

"Nếu như chị ta đối với cậu là thật lòng . . . . . . Cho chị ta một cơ hội đi . . . . . . Cũng coi như cho mình một cơ hội. . . . . ."

"Còn tất cả những thứ khác. . . . . Cũng đừng bận tâm nữa . . . . . ."

Junghwa lật người, không muốn cho Hyelim thấy được thái độ của cô. Nước mắt trong hốc mắt đã đong đầy nhanh chóng mà sắp sửa rơi xuống rồi. Trong một ngày mà cô đã khóc quá nhiều lần, khóc đến quá mệt rồi.

"Thực sự. . . . . . Có thể không. . . . . ."

Thanh âm vô cùng nhẹ , nếu như không phải đang chăm chú lắng nghe cẩn thận, cơ bản là không thể nghe hiểu cô đang nói cái gì.

Nhưng chỉ trong một giây kế tiếp Hyelin đã trả lời thật khẳng định.

"Có thể!"

-------------

Tầng cao nhất toà nhà Ahn thị.

Giờ phút này, trong phòng làm việc của Tổng tài tràn không khí rất nặng nề. Bởi vì kể từ khi một vị trợ lí nào đó rời đi, toàn bộ một buổi chiều, mấy vị quản lí cũng đều bị gọi đến để lần lượt nghe mắng.

Ahn tổng dịu dàng đa tình trước kia, bây giờ đã biến thân trở thành tổng tài tàn khốc rồi!

Đột nhiên xảy ra một loạt biến hóa, dĩ nhiên không có ai biết là vì cái gì! Mặc dù cũng có người suy đoán có phải nguyên nhân là do vị trợ lí tên Park Junghwa  kia không, nhưng khi suy nghĩ lại, lại thấy Ahn tổng đã có vị hôn thê xinh đẹp như thế vậy rồi, liền nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này đi.

Dù sao, không có cách nào so sánh quạ đen và phượng hoàng với nhau được.

"Đi ra ngoài! Đem phần báo cáo này làm lại cho tôi! Tối hôm nay làm không được, thì cũng không cần đi về nữa!" Hani lạnh lùng quát.

Hani ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mặt không thay đổi đem văn kiện cầm lên, hung hăng quăng trước mặt vị trưởng bộ phận đang lo lắng sợ hãi ra mặt kia, làm cho mặt của vị quản lí đáng thương kia cũng đỏ lên.

Vội vàng cầm lấy văn kiện, cúi đầu khom người nói.

"Dạ! Ahn tổng! Tôi lập tức đi làm!" Nói xong, vội vã xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Mới vừa đẩy cửa ra, vị quản lý ngẩng đầu nhìn thấy có người tới, liền nhỏ giọng hô một tiếng.

"Đại thư ký!"

Solji mắt liếc thấy thái độ của hắn, cũng biết là hắn đã phải chịu hết cơn giận của người kia rồi, lập tức cười nói.

"Ừ! Tốt lắm! Mau đi làm chuyện của mình đi!"

"Dạ! Dạ dạ!" Quản lý chậm rãi thở ra một hơi, thối lui ra khỏi phòng làm việc.

Hani cúi đầu, quét mắt vào văn kiện, cũng không thèm ngẩng đầu lên, giọng điệu rất xấu nói.

"Cậu đi vào đây làm cái gì vậy? Có chuyện gì báo cáo sao?"

"Thế nào? Không có chuyện gì báo cáo thì không thể đi vào gặp cậu à! Tớ cũng không muốn vào! Nhưng lại sợ nóc nhà Ahn thị bị người nào đó nổi điên đến xốc hết lên rồi!" Solji lắc đầu một cái, không sợ chết chỉ trích.

Một ngày hôm nay, thật đúng là làm cho lòng người bàng hoàng!

Cô gái nhỏ mồ côi kia vừa đi, Ahn tổng liền biến thành bộ dáng này? Có lẽ chính Junghwa cũng không biết, bản thân cô ấy đối với Hani có lực ảnh hưởng lớn như thế nào! Lớn đến mức làm cho không người nào có thể tưởng tượng được!

"Nếu Junghwa biết cậu bây giờ biến thành cái bộ dáng này, cậu nói xem cô ấy sẽ có biểu tình gì?" Solji cúi xuống ở trước mặt Hani, một tay chống cằm tỏ vẻ rất nhiều hứng thú hỏi.

Hani nghe thấy chữ "Junghwa" liền ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Solji.

"Tớ đoán cô ấy nhất định sẽ nói —— Biến thái chết tiệt lạm dụng chức quyền!" Solji cũng không thèm để ý ánh mắt giết người kia mà tự hỏi tự đáp.

"Đi ra ngoài!" Tiếng rống thâm trầm vang lên.

Solji thấy vậy liền đứng dậy, xoay người tiêu sái vẫy vẫy tay.

"Tớ là tới báo cáo cho cậu biết vị hôn thê của cậu cùng đại tiểu thư cùng đi mua đồ!"

Cửa phòng làm việc bị đóng lại, trầm tĩnh đến dọa người.

Hani kéo ngăn kéo ra, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, nhìn lên dòng chữ trên tờ giấy.

Bên tai tựa hồ vang lên thanh âm tràn đầy sức sống của Junghwa, hướng về phía mình quát —— Hani, biến thái chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1