Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần thứ bảy bản thảo của Kim Hyukkyu bị trả về viết lại. Mà mỗi lần bản thảo bị trả về là sẽ tạo ra một Kim Kwanghee phát điên. Ông anh trông vô cùng dễ tính kia đã thì thầm vào lỗ tai cậu không dưới mười lần, rằng: "Kwanghee à, tuyến tình cảm nên phát triển như thế nào, không phải hai người họ chết chung thì sẽ lãng mạn hơn sao?"

Khi Kim Kwanghee còn đang giảng giải cho ông anh của mình hiểu rằng, các độc giả vốn đã bị xã hội quần tơi tả lắm rồi, giờ còn phải nghe tin dữ CP mình đu cùng nhau xuống mồ là sẽ có chuyện thật đấy, thì mạch suy nghĩ của Kim Hyukkyu đã lái sang một chiều không gian khác - nếu chết thì hình như không ổn thật, thế thêm tí "mỗi người một ngả", "trở mặt thành thù", "sinh ly tử biệt" có vẻ không tệ.

Nói tóm lại, nhân vật chính dưới ngòi bút của Kim Hyukkyu luôn quán triệt nguyên tắc số một là chết xuôi chết ngược, tuyệt đối không thể phát triển theo hướng Happy Ending. Tất nhiên, nhân vật không thể chết một cách bừa bãi, phải chết có tính thẩm mỹ, phải chết đầy nuối tiếc. Vì thế, rõ ràng truyện vốn dĩ đã có thể đi tới kết cục viên mãn, nhưng ngay phút cuối lại cua xe khét lẹt, làm cho độc giả đau khổ rơi nước mắt ướt nhẹp một bên gối.

Trong diễn đàn, trên bảng xếp hạng "Top 3 tác giả nổi tiếng viết tuyến tình cảm tệ hại nhất" trông thì có vẻ chẳng có tác dụng gì nhưng lại luôn hấp dẫn hàng đống người bình chọn, số phiếu của ID Alpaca bỏ xa tất cả mọi người, đạt được hạng nhất tuyệt đối không thể bị lay chuyển.

"Nhìn thấy tiêu đề là biết kết truyện rồi, đang làm tác giả mảng không CP ngon lành, tự nhiên nhảy ra khỏi vòng an toàn của mình, viết tuyến tình cảm như cái đống nùi giẻ bùi nhùi."

"Hồi ổng viết không CP chưa nhìn ra ổng theo phong cách ba ghẻ, chuyển qua viết tuyến tình cảm là có mùi lạ lạ liền, cảm giác ông này vừa kỳ thị tình yêu đồng tính lẫn tình yêu dị tính luôn."

Kim Hyukkyu trơ mặt đọc hết tất cả các bài thảo luận mặt ngoài mang danh "Thảo luận về trình độ viết tuyến tình cảm", nhưng thật ra là "Đại hội công khai lên án Alpaca". Anh xấu tính bấm dislike cho tất cả những bình luận trên, sau đó tiếp tục quấy rối Kim Kwanghee, tất phải nghe được lời khẳng định về trình độ sáng tác tuyến tình cảm của mình từ trong miệng Kwanghee mới chịu thôi. Nếu như có thể, thậm chí anh sẵn sàng chuyển cho Kim Kwanghee hai triệu, nhờ cậu ta viết một bình luận khen ngợi hai ngàn chữ, hơn nữa phải tràn đầy khẩn thiết trên từng con chữ, chứa đựng tình cảm tha thiết chân thành.

Kim Kwanghee cố gắng đưa ra đề nghị với Kim Hyukkyu lần nữa, làm cho anh từ bỏ lý tưởng "Vẻ đẹp nghệ thuật của BE". Nói sao thì, Hyukkyu bị trả bản thảo một lần là sẽ tra tấn cậu một lần. Tuy nhiên, mỗi lần nghe cậu tận tình khuyên bảo xong là Hyukkyu sẽ vuốt vuốt tóc, sau đó phân tích chứng minh dưới từng góc độ kỳ lạ, cuối cùng rút ra kết luận "Nhìn từ góc độ mỹ học, cần phải có một kết thúc BE lãng mạn, không sai", rồi bổ sung thêm một câu qua loa tắc trách vớ vẩn "Em không hiểu đâu Kwanghee ạ".

Sau khi quấy rầy Kim Kwanghee không mang lại kết quả gì, Kim Hyukkyu mượn tài khoản của anh trai để leo lên diễn đàn. Cử động ngón tay, một phút sau, một bài viết dài mang tên "Alpaca viết tuyến tình cảm đâu có dở dữ vậy ha" xuất hiện đầy hiên ngang. Đây là chiêu mà đứa em chuyên trà trộn trên diễn đàn hướng dẫn anh. Người trên diễn đàn thấy tiêu đề này là sẽ bê bàn phím vung chuột oanh tạc một trận ngay và luôn, ngay cả "chào bạn*" cũng chẳng thèm, tóm lại là mắc câu 100%.

(Nguyên văn là 谢邀, mọi người thường dùng 谢邀 đầu tiên trước khi bình luận dài)

Xem bài viết tăng thêm ba mươi bình luận chỉ trong vòng một phút, Kim Hyukkyu quyết định chủ nhật sẽ mời Ryu Minseok đi ăn Haidilao và cho phép em ấy thoải mái gọi nồi lẩu bốn ngăn luôn.

"Những con chữ hại đời nhân vật chính của Alpaca cũng lạnh lùng như thứ tuyến tình cảm rất tốt mà bạn nói vậy đó. Mạch não của ổng thật sự rất thần kỳ, ổng luôn luôn có vô số bút pháp kỳ diệu để hợp lý hóa kết quả chết chùm của tập thể nhân vật chính. Nhân vật nam nữ chính ấy, không hiểu kiểu gì mà tự nhiên mắt chạm mắt với nhau, sau đó không hiểu kiểu gì tự nhiên yêu long trời lở đất, rồi hai chương trước khi kết truyện thì bỗng xuất hiện tình tiết xiên nhau. Dù sao thì, không một fan CP nào có thể đọc xong chương mới nhất mà cười nổi."

"Một bộ truyện hay và tốt cho sức khỏe người đọc chắc hẳn sẽ bao gồm các yếu tố như yêu công khai, yêu thầm, tâm đầu ý hợp, yêu từ cái nhìn đầu tiên... Tất cả những điều kể trên là những điều mà người này không có. Nếu bạn chê ổng viết dở ẹc thì cũng không đúng, dù sao ông đã nổi trội ngay từ tác phẩm đầu tiên tại mảng không CP, sau đó không biết tại sao lại đổi sang viết mảng khác..."

Kim Hyukkyu im lặng nhìn xem bình luận trả lời cập nhật mới liên tục, uống xong ly Gongcha cuối, thầm oán "toàn mấy bình luận vô dụng". Anh tính tính trong lòng, xem không cần bao Ryu Minseok bữa Haidilao này. Anh đang định tắt diễn đàn ra ngoài cho Hodu và Gusan ăn, khóe mắt chợt liếc thoáng qua một bình luận mới nhất: "Học phải đi đôi với hành, trông có vẻ như Alpaca chưa từng yêu đương bao giờ. Nếu không thì đi hẹn bò để bổ túc đi, biết đâu còn cứu vãn được."

Kẻ phẫn nộ khi bị anh trai chế giễu độc thân từ trứng nên mới không viết ra được tuyến tình cảm ngọt ngào, dẫn tới nhảy qua mảng tình cảm - Kim Hyukkyu tức giận giơ chân, đây là công kích cá nhân! Nếu như tôi là người xấu thì chắc chắn bạn đã ăn một phiếu báo cáo, sau đó phải sám hối với quản lý diễn đàn rằng mình không nên ác mồm công kích cá nhân một người ế từ trong bụng mẹ. Để viết cảnh tình cảm hay hơn mà đi yêu đương ngoài đời, chẳng phải đây là tình tiết nổi tiếng và xưa như trái đất trong mấy bộ phim truyền hình hay sao? Không biết tên đó nghĩ gì phát ngôn ra câu khùng điên kiểu "có người yêu đơn giản như chuyện mua đồ ăn ngoài chợ" được vậy chứ.

Kim Hyukkyu quyết định ra ngoài đi dạo một vòng, nói không chừng anh sẽ thấy gì đó trên đường rồi có linh cảm, có ích hơn lời đề nghị của mấy tên trên diễn đàn nhiều. Anh đi bộ dọc bờ sông một vòng, rồi vào công viên dạo vài vòng, thế nhưng tư liệu để anh viết vào chương mới đâu chả thấy, chỉ thấy mệt. Chương mới chưa viết một chữ, độc giả còn đang gào khóc đòi ăn, thậm chí anh còn quên sạc pin điện thoại trước khi ra ngoài, lời nhắc điện thoại sắp tắt máy sau 60 giây khiến Kim Hyukkyu cảm thấy đau đầu.

Xong phim, pin để đặt xe về cũng không có luôn. Kim Hyukkyu kéo lê bước chân mệt mỏi, quyết định đi tìm cửa hàng tiện lợi mua gì đó giải quyết bữa trưa, bổ sung thể lực xong rồi đi bộ về. Anh sờ túi áo, cũng may còn chút tiền mặt. Anh lập tức quẹo vào một cửa hàng tiện lợi, mua một phần bánh cá hầm (oden), di chuyển đến vị trí gần cửa sổ nhất rồi bắt đầu gặm củ cải trắng một cách chậm rãi. Xiên que trong súp còn chưa ăn xong, bầu trời bên ngoài bỗng tối sầm, hình như sắp mưa.

Không mang ô ra đường dễ mắc trời mưa - Đây là triết lý cuộc sống mà Kim Hyukkyu đã đúc kết ra được sau bao kinh nghiệm quên mang ô ra đường. Quả nhiên, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa tí tách. Có người đẩy cửa vào, trông có vẻ là vào trú mưa. Bệnh nghề nghiệp của tiểu thuyết gia tái phát, bỗng Kim Hyukkyu bắt đầu liên tưởng: Buổi chiều sau cơn mưa, người trú mưa, tiếng động khi đẩy cửa ra, nếu như trông rất ưa nhìn... Chắc hẳn là cách xuất hiện của nam chính rồi. Vì vậy anh nghiêng đầu, tập trung vào "nam chính" trong nhóm người trú mưa cực nhanh. Chàng trai nọ trắng trẻo vô cùng, vóc dáng rất cao, mặc áo phông trắng phối với chiếc quần kẻ ô vuông đen trắng đang là trào lưu giữa các nam thanh niên Hàn, còn để lộ hai chiếc răng mèo khi mở miệng hỏi nhân viên cửa hàng mì tương đen ở đâu.

Sau khi nhân vật nam chính với ngoại hình đẹp mắt và hai chiếc răng khểnh đáng yêu hỏi được đường đi đại khái đến chỗ để mì tương đen, cậu ta đi đến khu thực phẩm ăn liền. Thời điểm đi ngang qua chỗ anh, dường như cậu ta đã chú ý tới ánh mắt của Kim Hyukkyu. Thế nên, thanh toán xong, cậu ta bèn tìm một vị trí - cách xa Kim Hyukkyu hơn một chút, nhưng vẫn gần cửa sổ - ngồi xuống. Hai người ngồi gần cửa sổ duy nhất trong cửa hàng bắt đầu nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài: một người lo lắng tiến độ viết chương mới hiện đang bằng không; một kẻ đang bận tâm tại sao mình phải đi đường giữa trong cuộc hẹn chơi tổ đội tối nay và bạn cùng phòng nói sẽ nấu mì tương đen cho mình từ tám trăm năm trước mà giờ vẫn chưa làm, tức ghê.

"Tối nay có ai muốn đi đường giữa không, tao đi đường trên cho, carry." Jeong Jihoon nhấn gửi tin nhắn trong kkt, hòng đổi lấy vị trí đường trên với đám anh em. Kết quả tin nhắn cậu nhận được là một loạt tin nhắn spam "Tao không biết đọc tiếng Hàn."

Cơn mưa vội vã đến rồi đi. Người đầu tiên bước ra cửa hàng tiện lợi và vươn tay xác nhận mưa đã tạnh, tiếp theo mọi người đang trú mưa ở cửa hàng tiện lợi cũng lục tục rời khỏi chốn nương náu ngắn ngủi này. Dò hỏi bạn bè nhưng chẳng có kết quả gì xong, Jeong Jihoon bắt đầu đọc tiểu thuyết. Đọc xong chương mới nhất, người trong cửa hàng tiện lợi đã đi gần hết. Cậu đứng dậy nhìn quanh, lại bất ngờ đối diện với ánh mắt của người đã nhìn cậu lúc cậu mới vừa vào cửa hàng. Thật ra Jeong Jihoon cũng có chú ý tới người nọ. Khó mà không chú ý tới đấy, anh ta có ngoại hình rất hiền lành, hơn nữa còn chẳng biết mình đang gật gật đầu đăm chiêu khi quan sát người khác. Bộ dạng gặm củ cải trắng trông có vẻ đau khổ, nếu không thích củ cải trắng thì có thể không mua mà, người gì mà lạ ghê.

Cho dù người xa lạ này có gương mặt trông rất hiền lành, còn trông rất hợp nhãn duyên cậu nếu nhìn từ góc độ thẩm mỹ, nhưng mà trong lòng Jeong Jihoon vẫn cảm thấy hành vi gật đầu ra hiệu với một người lạ hơi kỳ lạ, cũng không phải phong cách của cậu, vì vậy cậu chọn không phiền đến nhau, cúi đầu đi ra ngoài.

Khi người cuối cùng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong cửa hàng chỉ còn mỗi Kim Hyukkyu và nhân viên đang dọn dẹp quầy hàng. Vừa nghĩ tới tối nay còn phải vội chạy bản thảo, Kim Hyukkyu nào có tâm tư nán lại cửa hàng tiện lợi phí thời gian nữa. Lúc chuẩn bị đi, anh nhớ ra đồ ăn vặt cho mèo hình như sắp hết rồi, bèn chọn mấy thanh pate gan cá tuyết có ghi rõ "Dùng được cho mèo". Tính tiền xong, anh nhét vào túi quần rồi đẩy cửa đi ra.

Trên đường về, Kim Hyukkyu còn đang nghĩ về người mình mới gặp ban nãy. Nhìn lén rồi bị chính chủ bắt gặp, lúc đó anh hoảng tới mức mắc kẹt nuốt không trôi miếng củ cải trắng. Anh cảm thấy mình hơi bất lịch sự, nhưng sau đó, đối phương cũng bắt đầu nhìn anh một cách vô tình hữu ý. Chuyện gì đây.

Kim Hyukkyu đang xấu hổ nghĩ về tình huống nhìn trộm bị người ta bắt tại trận, thì bỗng nhiên nhìn thấy "nam chính" mình gặp ở cửa hàng tiện lợi ban nãy đứng cạnh ô trồng cây trên đường. Cậu ta đang phát ra âm thanh "xùy xùy" xua đuổi một chú mèo hoang đang gồng lưng xù lông và làm tư thế tấn công. Sau đó cậu ngồi xổm xuống, kêu "meo meo" với bồn cây. Chẳng hề tạo nên cảm giác quái dị, Kim Hyukkyu nghĩ, đúng là rất giống con mèo.

Tiếng "meo meo" thật khẽ phát ra từ phía bồn cây, một chú mèo cam cẩn thận ló đầu ra khỏi đó, dường như đang thử thăm dò xem người xuất hiện có ý xấu hay không. Sau đó bé từ từ chui ra, giũ giũ người, đi tới cạnh chân chàng trai trẻ, cọ cọ đầu nhỏ vào ống quần người trước mặt.

Chú mèo nhỏ này bị con mèo hoang lớn rượt chạy tới hàng cây. Thấy có người đi đến, mèo nhỏ như có linh tính biết rõ người cao kều trước mặt có thể cứu nó, bèn lôi kéo mèo lớn chạy vòng vòng xung quanh người kia. Cuối cùng chớp được cơ hội, nhóc lao đầu vào bồn cây. Mà anh nam chính này cũng thực hiện hành động tương tự mấy nhân vật chính trong manga, quyết định trở thành chúa cứu thế của mèo cam. Cậu đuổi mèo hoang lớn cứ mãi lởn vởn canh me trước bồn cây đi. Có lẽ do sợ hãi, mèo con rúc vào sâu trong bụi cây. Mãi đến khi cảm giác được tên khốn đuổi theo bé không buông đã đi xa, bé mới bò ra khỏi bụi cây trong tiếng gọi "meo meo" của người hảo tâm.

Jeong - thành công thực hiện hành vi chúa cứu thế - Jihoon cúi người, chọt chọt đầu chú mèo "khôn khéo"* này. Tiếp theo, cậu lục lọi túi đồ, nhưng chẳng có gì ngoài quả quýt và gói mì tương đen. Mèo không ăn được quýt, Jeong Jihoon nghĩ thầm. Đang định thuận tay dọn dẹp quả quýt để tránh đè nát mì tương đen thì cậu nghe tiếng nhắc nhở vang lên phía sau.

(Từ gốc là thành ngữ: "猫口逃生" (māo kǒu táo shēng) thường được sử dụng trong ngữ cảnh mô tả hành động thông minh tìm cách thoát khỏi khó khăn và nguy hiểm một cách khéo léo hoặc tinh vi, giống như một con mèo có khả năng thoát thân trong những tình huống khó .)

"Mèo không ăn quýt được đâu."

Quay đầu lại, trước mắt Jihoon là anh trai lạ mặt trông rất hiền lành nọ. Làn da dưới ánh nắng trắng phát sáng, gương mặt tròn tròn, làm người ta liên tưởng đến loài động vật lông trắng thích phun nước miếng nào đó. Cậu nghĩ nghĩ kỹ hơn, nhớ ra rồi, hẳn loài động vật đó là alpaca. Sao trên đời lại có thể có người giống alpaca như vậy chứ, kỳ diệu ghê.

Hyukkyu móc pate gan cá mua cho mèo ở nhà từ trong túi quần, đưa cho cậu, "Tôi có đồ ăn vặt cho mèo này, cậu có thể lấy cái này đút nó ăn."

Đầu tiên Jihoon giải thích hồi nãy mình chỉ đang dọn dẹp quả quýt thôi, sau đó cậu cảm ơn ông anh alpaca hiền lành, cuối cùng xé pate ném cho chú mèo nhỏ đã bắt đầu lăn qua lăn lại làm nũng dưới chân mình.

"Là nam chính biết giúp đỡ mèo con ven đường."

Nghe ông anh alpaca hiền khô tán dương cậu như vậy, Jihoon không biết "nam chính" có ý gì, đành tạm thời coi như lời khen. Vì vậy cậu nghĩ: "Ừm... là chú alpaca thần kỳ sẽ cho mèo đồ ăn vặt."

Jeong Jihoon cảm thấy ông alpaca này có vẻ rất thú vị. Mà Kim Hyukkyu cũng cảm thấy nam chính thích ăn mì tương đen, thích quýt và biết giúp đỡ mèo này rất thú vị.

Hai người đứng bên cạnh bồn cây, một người cho mèo ăn, một người nhìn một người khác cho mèo ăn. Mà mèo nhỏ, sau khi xin xỏ một chầu ăn vặt no nê, lại chạy vào bụi. Đúng lúc này, điện thoại của Jihoon reo lên, vừa bấm nhận đã nghe tiếng kêu gào đồng đều và đầy "tình cảm" của đám bạn truyền qua loa: "Jihoon ơi ~ Jihoon à ~ Nếu mày không về là tụi tao bỏ mày đi chơi TFT nhé!" Tiếng rất lớn, Jeong Jihoon tin chắc rằng, nếu thính giác của ngài alpaca không có vấn đề thì chắc chắn sẽ nghe thấy. Cậu lúng túng, vội cúp máy và trả lời tin nhắn giục cậu về chơi game trong kkt thật nhanh.

Anh alpaca im lặng nhìn cậu bận quay tới quay lui. Ngay thời điểm Jeong Jihoon định nói tạm biệt với anh, Kim Hyukkyu đã giới thiệu bản thân mình trước.

"Tôi là Kim Hyukkyu." Vô tình biết tên của đối phương, để bớt lúng túng hoặc theo phép lịch sự, anh cũng nên để đối phương biết tên mình. Nghĩ vậy, Hyukkyu giới thiệu bản thân. Ấn tượng của anh về Jeong Jihoon rất tốt. Người tuấn tú đẹp trai, tốt bụng, còn biết trò chuyện "meo meo" với mèo, đáng yêu.

Trao đổi tên với ngài alpaca xong, đến lúc nên tạm biệt rồi. Bỗng Jihoon nhớ ra điều gì đó, bèn móc một quả quýt từ trong túi đồ. Nếu đã trở thành bạn bè mới thì nên tặng quà gặp mặt. Ngài alpaca đã tặng cậu pate gan cá, vậy cậu nên đáp lễ mới đúng. Nào ngờ suy nghĩ này quá đỗi mãnh liệt, thôi thúc cậu nhét mạnh quả quýt vào tay đối phương, đầu ngón tay cậu suýt ấn vào lòng bàn tay của Kim Hyukkyu. Lúc này cậu mới phát giác động tác của mình thân mật quá mức, thế nên cậu rút về thật nhanh và vội vàng quay đi.

Nhìn bóng lưng Jeong Jihoon đi xa, Kim Hyukkyu đứng tại chỗ hồi lâu, rồi lại nhìn quả quýt mà người kia nhét trong lòng bàn tay mình mà chẳng nói chẳng rằng. Sau đó anh lấy điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn, bấm like cái bình luận cuối cùng mình xem trước khi ra khỏi nhà. Hình như gặp được người trong nghề rồi, những đề nghị này không phải hoàn toàn vô lý, ít nhất anh cảm thấy đoạn vừa nãy hình như cũng khá ổn. Học đi đôi với hành, ai bảo "tim đập mạnh" chỉ có thể nảy sinh từ tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân theo lối mòn, mà không thể đến từ một quả quýt nhỉ?

.

Mấy thằng bạn hùng hồn tuyên bố "thắng một game rồi xuống" xong là ngay lập tức khóa vào tất cả các vị trí ngoài vị trí đường giữa. "Chơi đường giữa là mất vui!" Jeong Jihoon nhìn thằng bạn chọn Irelia đường trên trong chớp mắt, kháng nghị đầy bất mãn.

Một giây trước khi kết thúc đếm ngược, cậu nhấn chọn Akali. Kết quả vào game lại gặp phải mấy thứ kỳ dị - một con Heimerdinger vác theo một con Yuumi, một tên bắn pháo và một tên thả Q - ở đường giữa. Người vui là ADC team mình, còn người nhỏ bé yếu đuối đáng thương chính là Jeong Jihoon đây.

Trò chơi kéo dài tới phút 20, Jeong Jihoon chui vào bụi cỏ bùa xanh đội đối thủ núp từ lâu, âm mưu rình tấn công Heimerdinger vừa xuống giúp đường dưới lên. R rồi E, kỹ năng chuẩn chỉ liên tiếp cấu mất một nửa cây máu của Heimerdinger đi ngang qua. Ngay lúc cậu định dứt điểm luôn mạng của Heimerdinger thì bỗng Yummi xuất hiện, dạ khúc ma thuật (R) hồi một đống máu, đồng thời thả thêm cái E, nghênh ngang yểm hộ Heimerdinger thoát thân an toàn.

"A! Heimerdinger đường giữa chơi game kiểu gì thế này, chẳng hợp lý chút nào? Pháp sư đường giữa mà chơi thế này là phải bị dính chưởng rồi chứ, đúng là ma thuật hắc ám mà."

"Mồn lèo... Ghét vãi!" Jeong Jihoon bất mãn phàn nàn với bạn bè. Đáp lại Jihoon là tiếng nói vô cùng hạnh phúc từ bạn hiền, "Nhờ ơn Jihoon mà đường dưới game này hạnh phúc quá. Jihoon à, đường giữa chịu khổ ghê!"

Trò chơi kéo dài tới phút 30, cuối cùng đội họ cũng phá hủy được trụ nhà chính đối phương. Jeong Jihoon quyết định, nếu lần sau lập hội chơi game thì nhất định cậu phải túm được ai đó đổi vị trí với cậu. Vị vua đường giữa cũng có một trái tim hướng về đường trên đấy.

Cậu tắt game. Cảm giác mỏi mệt khó tả chậm rãi bao trùm cậu, đôi mắt cậu càng ngày càng mờ. Jeong Jihoon mơ một giấc mơ. Trong mơ, chú mèo bay trên cuốn sách ma pháp đứng trước mặt cậu, mà cậu thì quỳ xuống nghe nó trình bày tội trạng của mình. Theo bản năng cậu thốt nên một câu "ghét mồn lèo", ngay tức khắc Yuumi gù lưng xù lông hệt như chú mèo hoang mà cậu gặp hôm nay, meo méo réo rắt giáng "mèo phạt" lên người Jihoon.

"Người ghét mèo là người đức hạnh kém! Ta trừng phạt ngươi biến thành con mèo trong vòng một tuần!"

Ánh sáng trắng lóe lên, Jeong Jihoon chỉ thấy mình lột xác thành một con mèo cam lông xù nóng hầm hập nhỏ xíu. Sau đó sách ma thuật phát ra ánh sáng tím, Yuumi cũng biến mất.

Này! Tỉnh lại đi! Jeong Jihoon biết mình đang nằm mơ, vô thức muốn giãy dụa tỉnh giấc. Biến thành mèo bảy ngày là có chuyện lớn đấy. Ít nhất cũng phải chờ hai ngày nữa sau khi mùa giải LOL kết thúc đã, chưa leo rank nữa mà!

Cậu nhớ khi còn bé mẹ cậu đã từng nói, nếu như tỉnh rồi nhưng không mở mắt ra nổi thì hãy nhúc nhích đầu ngón chân một chút, sau đó sẽ tỉnh lại. Ai ngờ cậu còn chưa động đậy thì đã cảm thấy có thứ gì dính trên mặt mình, rồi chợt có một âm thanh rất quen thuộc trò chuyện bên tai mình.

"Xa thế này, sao em ấy tới đây được..."

"Nếu nhiều thêm một con mèo, không biết Hodu và Gusan có giận không?"

Nhiều thêm một con mèo là sao! Jeong Jihoon mở miệng muốn hỏi, nhưng lại có một cảm giác nặng nề tích tụ trên ngực cậu. Cậu cố gắng hô hấp, đương lúc muốn chen ngang vào lời lầm bầm của người kia thì cảm giác nặng nề ấy bỗng bị thổi tan theo tiếng nói vang lên. Cậu cực kỳ thoải mái mà...

"Meo! Meo!..."

Cuối cùng Jeong Jihoon đã tỉnh, sợ quá mà tỉnh. Mà thứ làm cậu hoảng sợ hơn đó là cậu mở mắt ra và nhìn thấy ngài alpaca mình gặp hôm qua, còn bản thân thì nằm trên đùi người ta và meo meo kêu mấy tiếng không rõ ý vị.

"Đúng là mình chưa tỉnh ngủ rồi, thôi nhắm mắt lại ngủ thêm một giấc." Jeong Jihoon thầm nhủ. Tiếng Yuumi bất mãn lại léo nhéo lên bên tai: "Không được ghét mèo!"

Jeong Jihoon thề, nếu như cậu biết một câu "ghét mèo" của mình sẽ phải bị trừng phạt thế này, thì cậu đã dán miệng mình lại, hoặc là phàn nàn mỗi Heimerdinger chứ không dám nói mèo một câu không hay. Kỳ lạ thật, suốt 20 năm cuộc đời mình, Jeong Jihoon chưa bao giờ có trải nghiệm giống như mơ thế này.

Trong lúc cậu nhắm mắt suy ngẫm về nhân sinh, Kim Hyukkyu cầm khăn lau lau mặt mèo cam thật kỹ càng. Nói mới thấy lạ lùng, sáng hôm nay, vừa ra khỏi cửa thì anh gặp chú mèo mà Jeong Jihoon cho ăn ngày hôm qua đang ngủ trước nhà mình, chẳng biết đã chạy đến đây bằng cách nào. Đầu tiên anh mang Hodu và Gusan vào phòng, đóng cửa phòng ngủ thật kỹ, rồi lục tìm cái ổ mèo cũ của Hodu. Mặc dù miệng lẩm bẩm "Không biết Gusan và Hodu có khó chịu không", nhưng tay thì tiếp tục khử trùng, sau đó lấy khăn ướt lau mặt cho mèo cam. Giữa chừng mèo nhỏ tỉnh dậy một lần, meo meo hai tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, lật bụng ra, mặc ai vân vê nhào nặn.

"Nếu nuôi thì phải đi bệnh viện thú y kiểm tra cái đã." Kim Hyukkyu quyết định, cho phép con mèo cam nhỏ nhập hộ khẩu. Nó đã băng qua một quãng đường xa để tới đây, hơn nữa còn là bé mèo mà "nam chính" từng cho ăn. Vậy nên, anh ôm mèo nhỏ vào lòng, gọi taxi rồi ra ngoài.

Chờ đến lúc Jeong Jihoon nhặt về lý trí sau cú sốc "tôi bị biến thành con mèo", Kim Hyukkyu đã cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe trên tay. A, còn là mèo con vừa ra đời không lâu nữa chứ. Kim Hyukkyu nắm chặt gáy mèo nhỏ, hít hà chú mèo mới tắm rửa xong một hơi. Mùi sữa tắm hoa hồng, mèo con mới sinh, tuyệt thật đấy.

Jeong Jihoon bị Kim Hyukkyu sờ sờ rồi ôm ôm, dần dần thoát khỏi trạng thái kinh ngạc và khó tin, cuối cùng cũng chấp nhận số phận. Chỉ bảy ngày thôi, không sao, nhịn chút thôi là qua. Ít nhất cậu được Kim Hyukkyu trông có vẻ hiền lành mang về nhà, mà không phải lưu lạc ngoài đường bị mèo hoang bắt nạt. Tốc độ chấp nhận hiện thực quá nhanh, ngay cả bản thân Jeong Jihoon cũng thấy mình bình tĩnh ghê.

Việc đã đến nước này, vậy làm mèo con một tuần đi đã! Jihoon bắt đầu ngắm nhìn bốn phía. Nhà cây cho mèo cỡ lớn, mấy cái ổ mèo với hình dạng khác nhau, hiển nhiên ngài lạc đà không chỉ nuôi mỗi một con mèo là mình. Nếu nhớ không lầm, hai chú mèo kia tên Hodu và Gusan. Cậu cẩn thận di chuyển từ trên đùi Kim Hyukkyu đến ghế salon, thích ứng bốn chi hoàn toàn mới, rồi lại bị anh nắm gáy xách về trên đầu gối. Giờ đây cậu mới phát hiện, hình như Hyukkyu bị cận thị nhẹ. Bởi vì anh đang dùng một tay nắm chặt móng vuốt mèo nhỏ, một tay còn lại cầm kìm cắt móng tay để cắt móng tay cho cậu. Anh chăm chú tới nỗi cánh môi mím lại thành một đường, gương mặt cũng áp sát cực gần. Jihoon nhìn anh, từ từ ngừng thở.

Ngài alpaca đáng yêu quá.

Thấy bé mèo cam ngoan ngoãn để anh cắt móng tay, Kim Hyukkyu rất vui vẻ. Sau khi cắt móng xong, anh hôn lên ót chú mèo cam một cái, kèm theo dịch vụ vuốt lông, vuốt một mạch từ đầu đến đuôi. Jeong Ji Meow - trước đó não còn đang tạm thời chết máy vì nụ hôn bất ngờ - bị kỹ năng vuốt mèo chuyên nghiệp của Kim Hyukkyu làm cho móng vuốt nở hoa*, sau đó nằm vật ra, bày biện tư thế mau tới vuốt ve bé mèo đáng yêu này đi, em không lấy tiền đâu. Mèo con được vuốt ve thì sẽ thấy hài lòng, đây không hoàn toàn là lỗi của cậu, chắc chắn có phần do thiên tính của mèo con đang tác oai tác quái. Càng nghĩ cậu càng thấy thuyết phục, Jeong Ji Meow bắt đầu yên tâm thoải mái hưởng thụ dịch vụ vuốt mèo của Hyukkyu.

(*Móng mèo xòe ra như cánh hoa nở, thể hiện sự thoải mái)

"Dù sao hiện giờ mình chỉ là một con mèo, muốn hôn thì cứ hôn đi. Quý ngài alpaca là một người phóng khoáng yêu mèo cơ mà." Hyukkyu là người hiếm hoi hợp cạ với cậu, dẫu cho không bị biến thành mèo, cậu cũng rất vui lòng trở thành bạn bè với anh. Thế nên, việc bị xoa tới xoa lui cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi tiếp nhận được.

Điện thoại trên bàn salon chợt reo lên. Jeong Jihoon tinh mắt nhìn thấy hai chữ "cập nhật" hiện ra trong danh sách việc cần làm trên màn hình. Sau đó anh đặt cậu vào ổ mèo, chọt chọt đầu cậu dặn cậu không nên chạy lung tung. Anh rót ly nước, chân mang dép bông đi vào phòng, trông có vẻ vội làm việc.

Dân gian có câu "tò mò hại chết mèo". Đối mặt với người mà mình có hảo cảm sẵn, tất nhiên Jeong - biến thành mèo - Jihoon sẽ chọn A* lên trước. Cậu bò ra khỏi ổ mèo, phối hợp hai tay hai chân không quá thông thạo, suýt nữa thì từ bốn chân lành lặn khỏe mạnh biến thành đi loạng choạng quẹo trái ngã phải rồi.

(*Nhấn A trong LOL, thực hiện đòn đánh thường)

Cậu ra quân hiên ngang lẫm liệt, đi đến cửa thư phòng, bắt đầu dùng đệm thịt dưới móng vuốt khe khẽ đẩy cửa. Hành vi cào cửa bằng móng tay là hành vi không tốt, không thể làm như vậy, Jeong Ji Meow là một con mèo gương mẫu đấy nhé.

Kim Hyukkyu chẳng ngờ bé mèo nhỏ sẽ chạy theo anh tới đây. Lúc vào phòng làm việc, anh chỉ khép cửa nhẹ chứ không đóng hẳn. Đến khi nhận ra thì bé mèo đã bắt đầu xoay vòng vòng xung quanh chân anh tự lúc nào. Theo nguyên tắc làm việc phối hợp nghỉ ngơi một cách khoa học, Kim Hyukkyu vớt bé mèo lên mặt bàn, sau đó tiếp tục gõ chữ.

Jihoon cảm thấy dáng vẻ Kim Hyukkyu đeo kính mắt và gõ chữ không nói một lời rất khác biệt so với hình ảnh lần đầu gặp mặt. Ngài lạc đà của hôm qua mang đến cảm giác rất hiền lành và tốt tính, dường như bạn đòi xoa bóp mặt anh thì anh ấy cũng sẽ không từ chối, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ vô cùng. Tóm lại là một người rất dễ gần.

Mà Kim Hyukkyu đeo kính lại không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì trong lúc gõ chữ, thậm chí còn hơi nghiêm túc. Thỉnh thoảng bế tắc ở chỗ nào đó, anh sẽ nhíu mày, tỏa ra cảm giác lạnh lùng xa cách. Trước một Kim Hyukkyu làm việc chăm chỉ, Jeong Ji Meow quyết định bày ra trò đùa nghịch. Đây là sự tùy thích mà mèo mới có, nhất là Jihoon - kẻ luôn không thể cưỡng lại hành vi gây chuyện với đối tượng mình có hảo cảm.

Kim Hyukkyu đang phiền não về cảnh tình cảm trong truyện. Anh bắt đầu hồi tưởng về quả quýt ngày hôm qua, về cái chạm tay vô tình khi trao quả quýt. Bỗng luồng suy nghĩ bị một xúc cảm mềm mại như nhung trên mu bàn tay cắt đứt. Bé mèo cam cọ cọ đầu nhỏ vào mu bàn tay anh, thấy anh không phản ứng gì thì xoay vòng vòng xung quanh tay anh, rồi nằm cả thân mèo trên tay phải của anh, bẹp ra thành một cái bánh rán mèo. Kim Hyukkyu bật cười, vươn tay trái sờ sờ tay phải của mèo. Bé mèo nhỏ nâng móng vuốt trái lên, vỗ vỗ vào tay phải bị Hyukkyu nắm giữ. Vỗ qua vỗ lại, Hyukkyu và mèo chơi trò vỗ vỗ hết 10 phút đồng hồ. Đến khi anh quyết tâm phải quay về viết chữ, trong đầu anh đã hình thành rõ ràng nội dung mở đầu câu chuyện của hai nhân vật chính rồi.

Một quả quýt, hoặc một con mèo, một mối tình, tuyệt vời!

Múa bút thành văn viết xong chương mới, anh bắt đầu nghĩ nên đặt tên gì cho bé mèo cam. Gọi Chòn Chòn, bé mèo cam không nhúc nhích; kêu Bé Cam, nhóc ta vẫy vẫy cái đuôi ngủ tiếp; đến lúc gào lên Quýt, Jeong Ji Meow nhớ tới món quà đáp lễ là quả quýt ngày hôm qua nên meo meo hai tiếng, tỏ vẻ quen biết cái tên này.

"Vậy em sẽ tên là Quýt nhé~"

Nghe anh kéo dài âm đuôi gọi tên "Quýt", Jihoon nghĩ thầm, tại sao người này cứ nói chuyện bằng giọng mũi khiến người ta không thể cưỡng lại được vậy nhỉ. Chắc chắn tần suất tim đập của mèo không giống như con người, bởi vì hình như cậu có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đập thình thịch nhảy nhót, nhất là thời khắc nhìn vào đôi mắt "nhìn cây cột điện cũng thấy tình" của Kim Hyukkyu. Trước khi biến thành mèo, tim cậu chưa từng đập nhanh như thế bao giờ. Tiếng tim đập đinh tai nhức óc trong phim truyền hình hay viết hóa ra là cảm giác này sao?

"Giờ đi ngủ thôi, Quýt à." Anh ôm Quýt vào lòng, thả nó về trên ổ mèo. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy giường của con người ngủ ngon hơn, bèn vung vẫy đuôi lén lút đi theo Kim Hyukkyu tới phòng, nhanh chân chui vào trước khi anh đóng cửa. Với lợi thế vóc dáng nhỏ bé, cậu chui vào đáy giường, chặn tầm nhìn một cách hoàn mỹ.

Trước khi Kim Hyukkyu chuẩn bị đắp chăn đi ngủ, cậu ôm một góc chăn và mượn lực bò lên. Mà Hyukkyu nhìn thấy Quýt bò lên cũng không đuổi đi, còn vươn tay ra xoa xoa người cậu. Xúc cảm chạm khẽ trên lưng làm mèo con thoải mái lầm bầm. Móng vuốt của Jeong Ji Meow gần như ghim vào đệm giường, cậu chầm chậm bước từng bước nhỏ đi tới, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của quý ngài alpaca và mùi sữa tắm phảng phất bay lên khi anh nhấc chăn lên và đặt xuống.

Kim Hyukkyu trông thấy đôi mắt đen tuyền tròn xoe láo liêng của Quýt không ngừng liếc qua liếc lại trên mặt anh, trái tim mềm nhũn như sắp hòa tan. Anh dùng tay nắn thành hình một cái tổ trong chăn, sau đó xốc một góc chăn lên ra hiệu Quýt nhỏ có thể chui vào. Quýt nhỏ vùi đầu chui vào ngay, tìm một vị trí trong lồng ngực Kim Hyukkyu, nhẹ nhàng đạp* mấy cái trong trong lòng anh. Kim Hyukkyu cũng chẳng ngại nóng, một tay ôm hờ cậu, tay kia dịu dàng rút một phần chăn ra đắp lên người cậu nhóc, không quên cố định ngang bụng mèo. Anh từ từ ủn trán của mình lên sườn mặt của Quýt, cảm nhận chiếc mũi cứng cỏi và ướt sũng cọ cọ dưới mắt anh, ngửi mùi hương mèo con và chìm vào giấc ngủ.

(*Hành động đạp sữa: Mèo con dùng chân để đạp lên bề mặt mềm mại, như một biểu hiện của sự thoải mái và hạnh phúc.)

"Dịu dàng với mèo thế này là phạm quy hơi quá đấy nhé ngài alpaca." Jeong Ji Meow thấy tiếng tim đập của mình phóng đại gấp đôi, to đến nỗi cậu sợ sẽ làm Kim Hyukkyu tỉnh dậy. May thay, mèo con không biết làm biểu cảm xấu hổ, cậu tự nhủ, sau đó áp sát vào người Kim Hyukkyu. Mèo luôn thích ngủ gần ở những nơi ấm áp, ví dụ như lò sưởi, ví dụ như ổ chăn, ví dụ như lồng ngực người mình yêu thích. Thế nên dính dính dán dán vào người anh Alpaca yêu quý là chuyện rất hợp lý mà.

.

Dán dán dính dính con mèo nhỏ đánh một giấc trưa, lúc thức dậy đồng hồ đã sắp điểm sáu giờ chiều. Anh cẩn thận vén chăn lên, động tác nhẹ nhàng và chậm rãi di chuyển người mình ra khỏi chăn, còn gấp chăn trở về nguyên vị trí cũ với hy vọng rằng độ nóng sẽ còn y nguyên, không muốn làm bé Quýt thức dậy. Nhưng thật ra Jeong Jihoon đã tỉnh dậy sớm hơn anh một chút. Dù sao giờ cậu đã biến thành mèo, nằm nướng thêm cũng là chuyện bình thường. Cậu áp mặt vào mặt Hyukkyu, chóp mũi không khỏi rung động, muốn thu thập mùi hương của anh. Thơm quá đi, là mùi hương khiến người khác an lòng.

Người "thu dưỡng" tạm thời của mình - Kim Hyukkyu, ừm, quả nhiên là một con alpaca. Mặt tròn tròn, trắng, mũi rất đẹp. Khi không ngủ, đôi mắt anh rất xinh đẹp, sáng long lanh, luôn lấp lánh ần ận nước. Ánh mắt luôn chăm chú và đầy sự nghiêm túc khi nhìn vào người khác, giống như lúc ở cửa hàng tiện lợi, anh cũng đã qua sát mình như thế.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm Kim Hyukkyu một lúc lâu. Nhận thấy hình như người nọ sắp tỉnh dậy, cậu bèn nhắm mắt lại giả bộ còn ngủ. Sau đó cậu cảm nhận được một loạt động tác nhẹ nhàng của anh nhằm mục đích không đánh thức mèo, động tác rời giường chậm hơn nhiều. Quá sung sướng, tinh thần như thể được chải vuốt, Jeong Jihoon không nén nổi bản năng muốn đạp sữa. Sau khi Kim Hyukkyu đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, Jeong Ji Meow không chịu đựng nữa, thân mèo lăn qua lăn lại vài vòng trong chăn.

Đến khi Jeong Jihoon đi ra từ phòng ngủ, Hodu và Gusan đã cơm nước cơm xong xuôi. Kim Hyukkyu chuẩn bị một bát thức ăn nhỏ mới cho bé Quýt mới nhập hộ khẩu. Tuy nhiên cậu ứ cần thức ăn mèo, đùa à, Jihoon biến thành mèo chứ đâu phải thật sự là mèo. Lúc cậu uy phong bước ra phòng ngủ, cậu bắt gặp một anh alpaca đang gặm donut. Cậu nghĩ, chút nữa lén ăn vụng donut mới được, ai dè chưa làm gì đã thất bại toàn tập. Một câu "mèo không thể ăn donut" chặn họng, cậu bị Kim Hyukkyu bế đến trước bát thức ăn mèo.

"Em không muốn ăn thức ăn mèo."

Nói ra thành: "Meo... meo... meo..."

Tự dưng Quýt nhõng nhẽo với mình, vừa meo meo vừa dùng móng vuốt đẩy đẩy bát thức ăn mèo. Trông có vẻ không muốn ăn đồ ăn cho mèo, Kim Hyukkyu "get" được suy nghĩ của bé, anh bèn chần một cái trứng cho mèo nhỏ. Anh tách lòng đỏ trứng ra một cái bát rồi dùng muỗng nghiền nát và đút cho mèo nhỏ ăn. Jeong Ji Meow thỏa mãn, Jeong Ji Meow rất thích. Người gì đâu mà tốt với mèo thế này, cộng thêm điểm.

Thích người nào là phải chủ động bám lấy người đó, cho nên, Jeong Jihoon biến thành vật trang sức hình mèo tùy thân. Với ưu thế sở hữu bộ não của con người, cậu thành công làm nũng nhõng nhẽo đòi đi dạo với anh. Thêm vào đó, bởi vì là bé nhỏ nhất trong bốn con mèo, cậu còn được đặc biệt cấp phép để ngủ trên giường của anh.

Ngày thứ ba ở nhà Kim Hyukkyu, Jeong Jihoon có phát hiện mới. Hóa ra là ngài alpaca ngày thật sự là Alpaca. Jihoon giật mình, hôm đầu tiên cậu bận quan sát anh nên hoàn toàn không chú ý đến màn hình máy vi tính. Mãi đến lúc nằm sấp làm việc với Kim Hyukkyu hôm nay, cậu liếc nhìn thấy cái tên nhân vật chính quen thuộc. Cú sốc "Alpaca chính là Kim Hyukkyu" không lớn bằng cú sốc CP mình đu sắp "trúng thưởng" tình tiết xiên nhau. Đầu cậu chết máy, sốt ruột tới nỗi gào meo meo, Kim Hyukkyu gõ một chữ, mèo nhỏ sẽ meo một tiếng.

"Thấy chán hả... Vậy đi chơi với đám Gusan đi?"

"Không được! Nếu rời khỏi phòng này thì sẽ có chuyện lớn mất! CP của em sẽ bị BE mất!" Thân là một độc giả trung thành đu Kim Hyukkyu từ mảng không CP cho đến mảng tình cảm, Jeong Jihoon đã quá hiểu. Thế nhưng, tiếng kêu không bắt kịp tốc độ gõ chữ của Kim Hyukkyu, nên cậu nảy sinh ý tưởng mới.

Anh alpaca hiền lành nhà cậu chắc chắn sẽ không đưa cậu đến mấy chỗ như viện nghiên cứu kỳ lạ các thứ chỉ vì cậu đánh vài chữ đâu nhỉ? Nói thì chậm mà làm thì nhanh, vuốt mèo lông xù xù mềm mềm bấm bàn phím một cách chính xác, lưu loát gõ ra hai chữ "happy end", cuối cùng giẫm thêm một cái tô đậm đen chữ đó lên.

Kim Hyukkyu nhìn một chuỗi thao tác của bé mèo nhà mình mới nuôi, suy nghĩ xem có khi nào mèo nhà anh là yêu quái hay là yêu tinh gì đó giống như trong tiểu thuyết viết hay không. Người viết tiểu thuyết bẩm sinh có năng lực tiếp nhận các hiện tượng kỳ dị khác thường rất cao. Về điểm này, anh và Jeong - chấp nhận bản thân biến thành một con mèo - Jihoon rất giống nhau.

Anh thử thăm dò, hướng dẫn: "Nếu Quýt có thể nghe hiểu lời anh đang nói, thì hãy giẫm lên chữ Y trên bàn phím đi?"

Jeong Jihoon giẫm một cái, sau đó thu được một ngài alpaca mở mắt to như chuông đồng.

"Nếu như Quýt là một bé yêu tinh mèo lương thiện thì hãy giẫm lên chữ X một cái?"

Jeong Jihoon tiếp tục thử giẫm một cái.

"Hay quá! Vậy sau này chuyện viết bản thảo nhờ vào yêu tinh Quýt nhỏ nhé!" Mạch não của Kim Hyukkyu đúng là không giống người bình thường cho lắm. Ít nhất người bình thường khi gặp được tình huống này, phản ứng đầu tiên chắc chắn không phải là bắt con mèo chạy deadline dùm mình, Jeong Jihoon nghĩ.

Cũng may Kim Hyukkyu chỉ nói đùa thôi, bởi vì thu dưỡng một con mèo nhỏ biết đánh chữ đã là rất đáng sợ rồi, hơn nữa nhóc ta hoàn toàn có thể nghe hiểu mình đang nói cái gì. Quả nhiên trên đời có rất nhiều chuyện kỳ quái mà hợp lý người ta chưa biết.

"Vậy em biết nói không? Nói tiếng người ấy?"

Jeong Jihoon giẫm một chữ yes trên bàn phím, không ngoài dự đoán, tiếp tục thu hoạch một con alpaca đáng yêu trợn to mắt.

Ngày thứ tư rồi, cậu đếm đếm. Nếu như thời hạn là bảy ngày thì sắp xong rồi. Đến lúc đó, không chỉ biết nói chuyện, mà còn biến thành người sống, biến thành "nam chính đẹp trai biết cứu giúp mèo".

Không hiểu sao cậu hơi mong đợi, rồi lại hơi lo sợ sẽ làm Kim Hyukkyu sợ hãi.

Từ ngày phát hiện bé mèo là yêu tinh, anh không để cho Quýt ngủ với mình nữa. Anh lót thêm đệm để ổ mèo ấm áp hơn, mục đích là để nhóc ta ngủ ở ổ mèo. Nhưng Jeong Ji Meow có cách của mình. Cậu đẩy ổ mèo tới chân giường, nếu như không nhảy lên giường thì Hyukkyu sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dù sao bé mèo cam ta đây đáng yêu thế mà, Jeong Ji Meow rất tự tin.

Ngày thứ năm biến thành mèo, Jeong Jihoon phát hiện, ngoài xem phim, Hyukkyu còn rất thích chơi Liên Minh Huyền Thoại. Khác biệt với tính cách chậm rì rì của mình, bình thường anh ấy sẽ chơi AD, hơn nữa thích nhất là Caitlyn và Jinx, phong cách đánh rất hung hãn, còn có tốc độ phản ứng hoàn toàn trái ngược với tốc độ nói chuyện. Bị đồng đội báo thì uống miếng nước, rồi tiếp tục ván sau, cơn nghiệm game bộc phát thì có thể đánh tới năm sáu giờ sáng, thi thoảng queue vào vị trí phụ thì sẽ chơi Leesin hoặc Irelia, lúc lên cơn troll game còn chơi trò đánh hạt thông nổ ném đồng đội qua tường.

Đáng yêu.

Ngày thứ sáu biến thành mèo, Kim Hyukkyu và Jeong Jihoon vùi trong phòng ngủ xem phim điện ảnh cả ngày. Lúc xem phim, alpaca sẽ cực kỳ chăm chú, đồng thời dừng lại ghi bút ký những khi thấy tình tiết lãng mạn cảm động. Ánh trăng hôm ấy đẹp vô cùng, tâm huyết dâng trào, anh bế Jeong Jihoon ra ban công cùng nhau ngắm trăng.

Đáng yêu.

Đêm đó ngắm trăng xong, Jeong Jihoon nằm mơ. Cậu mơ thấy chú mèo với cuốn sách ma thuật, nó bảo thế giới này nào đâu có Norra*, ngày mai nó sẽ phải rời đi. Mười hai giờ trưa mai, ma pháp trên người cậu sẽ biến mất.

(Norra được nhắc đến trong câu chuyện của Yuumi như một nhân vật rất mạnh mẽ nhưng bí ẩn. Khi câu chuyện được kể theo góc nhìn của Yuumi là một chú mèo bình thường, Norra được mô tả là chủ nhân của Yuumi, người sẽ thu thập những thứ kỳ lạ trên khắp các cõi bằng cách sử dụng sách phép - Theo Quora)

Sau khi tỉnh dậy, Jeong Jihoon ngó qua Kim Hyukkyu nằm trên giường. Cậu bực bội lượn vòng quanh giường anh. Khi biến trở về thành người rồi, cậu vẫn có thể ôm ôm ấp ấp ngài alpaca được mà đúng không, dù sao anh dễ tính thế cơ mà.

Ngày thứ bảy biến thành mèo, thời khắc Jihoon chờ mong đã đến. Bởi vì cậu đã ăn quá nhiều lòng đỏ trứng nghiền và đồ đông lạnh, cậu nhớ mì tương đen, lẩu kim chi, canh xương sườn và thịt ba chỉ nướng. Được rồi, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là... một con mèo thì không thể hẹn hò với người ta được. Cảnh một con mèo và một con người ngắm trăng với nhau thì đáng yêu đấy, nhưng mà hai con người bên nhau trông sẽ lãng mạn hơn.

Ngày thứ bảy nuôi dưỡng yêu tinh Quýt, Kim Hyukkyu phát hiện Quýt để lại trên màn hình ba chữ "muốn ra ngoài". Anh mang theo Quýt ra đường, đi bộ một lúc, đến một góc nào đó, bỗng nhiên mèo nhỏ tăng tốc chạy như điên rồi biến mất tăm. Kim Hyukkyu không đuổi kịp, anh tìm xung quanh đấy suốt 10 phút cũng chẳng thấy mèo đâu. Anh đang nghĩ có khi nào Quýt đã trở về hành tinh mẹ của mình hay không, thì bất chợt nghe có tiếng người gọi cái gì đó từ phía con đường nhỏ đối diện.

"Anh Hyukkyu."

"Nam chính" ăn mặc như học sinh cấp 3 chậm rãi chạy tới trước mặt anh, chẳng nói chẳng rằng mà nhào tới ôm anh vào lòng.

Ôi, tiếng tim đập nhanh quá, là của mình ư, hay là của Jeong Jihoon? Anh hơi cúi đầu, mặt đỏ bừng xấu hổ như sắp rỉ máu. Kỳ lạ quá, sao tự dưng phải ôm một cái? Rồi còn dùng khuôn mặt đẹp trai như vậy cười với mình, răng mèo cũng đáng yêu không chịu được cơ.

Jeong Jihoon thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Kim Hyukkyu từ -ㅅ-. thành oㅅo. Anh mơ mơ màng màng nhưng dường như chẳng phản cảm với cái ôm của cậu. Gì thế này, đáng yêu vậy là hơi phạm quy đấy nhé!

Trông chú Alpaca ngượng ngùng đỏ như tôm luộc khịt mũi, ngước đôi mắt lóng lánh ánh nước nhìn vào cậu giống hệt như thời điểm đó. Cõi lòng Jeong Jihoon chất chứa tình yêu của Jeong Ji Meow. Chậm rãi, tựa như lần đầu chui vào ngực Kim Hyukkyu, cậu cọ cọ chóp mũi, sau đó áp sát gần hơn, đặt lên môi anh chiếc hôn giữa hơi thở đang dần trở nên dồn dập. Rất mềm mại, không bỏng rát như trong tưởng tượng. Một nụ hôn khẽ như chiếc lông chim bị mèo đùa nghịch, rung rinh, mang hai người bay bổng trên không trung, lơ lửng, bay mãi.

Ngay khoảnh khắc Kim Hyukkyu sắp quên cách hô hấp và mặt trở nên đỏ bừng, người đang áp sát anh cuối cùng cũng nâng cằm anh lên, tạm dừng nụ hôn này. Jeong Jihoon thấy ánh mắt đẹp đẽ nơi Hyukkyu bị bao trùm bởi một tầng hơi nước, rõ ràng là chưa hết kinh ngạc. Mặc dù hơi phá hỏng bầu không khí, nhưng Jihoon vẫn lấy một quả quýt tròn vo không biết từ đâu ra, trịnh trọng đặt vào trong lòng bàn tay của Kim Hyukkyu.

"Đây là quà cảm ơn dành cho quý ngài alpaca tốt bụng đã nhận nuôi yêu tinh Quýt. Tiếp theo, anh có muốn cùng đi dạo dọc bờ sông hay không?"

.

Kim Kwanghee phát hiện Kim Hyukkyu rất lạ. Ngày trước, anh ấy sẽ không bao giờ nhìn vào màn hình điện thoại di động và mỉm cười một cách khó hiểu đâu. Hơn nữa, bây giờ mỗi lần hẹn anh đi ăn Haidilao, anh luôn trả lời là có hẹn với người khác.

Thân là một trong những đứa em thân thiết nhất của anh Hyukkyu, cậu quyết tâm quan tâm đời sống tình cảm của anh mình một lần, bèn hỏi: "Dạo này anh bận thế? Bạn anh mới quen bám anh ghê vậy sao, một tuần có bảy ngày mà chiếm lấy anh tới bảy ngày!"

"Không, không phải là bạn bè, là bạn trai đó ~" Kim Hyukkyu định đi hẹn hò với nam chính đẹp trai nhà anh. Nếu anh kể với Kwanghee thì cậu ta sẽ tự tiêu hóa chuyện này rồi đi kể với Minseok, thế là anh khỏi phải kể với Minseok rồi bị nhóc ta truy hỏi cả ngày về cái này cái kia, tuyệt vời.

"Giúp anh ứng phó với màn tra khảo của Minseok đi. Chủ nhật mời em đi ăn, Kwanghee à, nhờ em nhé!"

Các độc giả của alpaca cũng phát hiện hình như tác giả nhà mình có gì đó là lạ. Trình độ viết tình tiết yêu đương bỗng tăng vùn vụt, sự ngọt ngào giữa những con chữ lan tràn nhiều tới độ - nếu như biến thành nước thì đại khái có thể ngẫu nhiên dìm chết một nhân vật phản diện. Vốn dĩ người hâm mộ còn suy đoán có phải tác giả nhà mình bỗng dưng mở mang đầu óc hay không, thì chợt một ngày nào đó, họ phát hiện cuốn tiểu thuyết đã kết thúc từ lâu có thêm ngoại truyện HE dài đến 20.000 chữ.

Trong mục bình luận tràn đầy niềm hân hoan và lời khen ngợi dành cho Alpaca, bất chợt xuất hiện một bình luận thông báo đăng ký trọn gói, rồi nhanh chóng bị một bình luận mới đẩy trôi đi.

"Vì mèo nhà Alpaca bảo, hoàng tử và hoàng tử nên sống cùng nhau trong một lâu đài to thật to mới phải. Alpaca chiều mèo, thế nên mới có ngoại truyện ^^"

Trên diễn đàn, một bài đăng bỗng bị mọi người đào lại.

"Alpaca viết tuyến tình cảm đâu có dở dữ vậy ha".

Yêu tinh Quýt nhỏ: Bạn nói chuẩn không cần chỉnh.

Đằng sau là hai trăm bình luận sao chép "Bạn nói chuẩn không cần chỉnh" từ đám độc giả đã ăn uống no nê.  

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top