Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục

"Tiểu Na, anh biết em rất đau lòng, nhưng em đừng khóc nữa!" Chắc chắn trong lòng Tào Nghị cũng không hề dễ chịu chút nào, Tiểu Na có thể nhận ra điều đó qua từng lời nói của anh. Bất luận thế nào, sự "xuất hiện" của anh vào thời khắc này quả thực đã cứu cô.

"Tào Nghị, bây giờ em đang rất sợ...nếu khi nãy anh không gọi điện cho em, thì...có lẽ em đã bị Diệp Hân Ngô lôi đi rồi..." Vì đang thút thít nên cô nói vừa không tròn vành rõ chữ lại vừa ngắt quãng.

Tào Nghị ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy ba chữ "Diệp Hân Ngô", anh bất giác hít một hơi lạnh, trầm giọng nói: "Tiểu Na, em biết mình đang nói gì không? Diệp Hân Ngô đã chết rồi, cô ta không thể đưa em đi đâu được."

"Thật mà! Em thực sự nhìn thấy cô ta...biết đâu...cô ta vẫn còn sống." Bao Tiểu Na cuộn tròn người, cố gắng áp cả khuôn mặt vào điện thoại. Chờ khi tinh thần cô hơi ổn định trở lại, Tào Nghị mới hỏi cô đang ở đâu. Vừa nghe Tiểu Na nói cô đang ở nhà tang lễ, Tào Nghị liền im lặng rất lâu. Bao Tiểu Na có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh, cô biết anh cũng đang căng thẳng.

"Tiểu Na, tuy anh không biết rõ toàn bộ câu chuyện rốt cuộc xảy ra thế nào, nhưng anh nghĩ em hiểu trong thời gian ngắn, anh không thể đến bên em được." Tào Nghị hốt nhiên vô cùng bình tĩnh nói với cô. "Nếu em đợi anh đến cứu thì suốt thời gian chờ đợi đó, em làm sao đối phó được các tình huống bất ngờ phát sinh? Nếu quả thực có người hoặc hồn ma bóng quế nào đó muốn ám hại em, thì em cần phải biết rõ bản chất của nỗi khiếp đảm đó là gì. Vì sao người lại sợ ma? Vì chúng ta thường liên tưởng đến những bộ phim ma mình từng xem trước đây, hoặc có thể bị ám ảnh bởi những câu chuyện ma nghe kể từ thuở nhỏ nên trực giác khiến ta thực thể hóa hình tượng ma quỷ. Nhưng trong chúng ta, có người nào tận mắt nhìn thấy ma? Thế mà ai cũng mặc định ma chính là như vậy! Em còn nhớ mấy hôm trước anh từng nói gì với em không? Đôi khi cảm giác sẽ bán đứng em, bởi khi đó trong đầu em đã tự cài đặt sẵn những cảnh tượng nhất định sẽ xảy ra. Chính vì thế, từ khoảnh khắc em bắt đầu mở mắt ra, em phải tự nhủ lòng những gì mình cảm thấy hay nhìn thấy đều không phải là thật."

"Anh muốn em tự tìm lối thoát sao? Nhưng mọi việc diễn ra ở đây thực sự rất đáng sợ, em không thể tự tưởng tượng ra chúng được, còn nữa..."

"Tiểu Na!" Tào Nghị nghiêm giọng ngắt lời cô, rồi lại rất đỗi dịu dàng bảo: "Tiểu Na, hãy tha thứ cho anh vì trước đây anh không tin những gì em nói, những gì em làm, anh không tin là bởi trong tim anh cũng chứa một con quỷ. Nó đố kị với sự thiện lương của em. Khi đối diện với lòng dung cảm và thẳng thắn của em, nó chỉ biết trốn tránh, ẩn nấp, rụt rè, sợ sệt... Nhưng anh tin nó nhất định cũng yêu một người như vậy. Bởi thế, Tiểu Na ạ, mong em hãy kiên cường hơn, vì anh. Chẳng phải em từng nói em nhất định sẽ cứu anh sao? Bây giờ anh rất vui có thể trả lời em rằng anh tin em. Anh tin vì anh thích. Thích cô gái bị người thân làm tổn thương nên len lén khóc thút thít trên cầu, thích em luôn nhiệt tình một cách thái quá và không hề phòng bị khi tiếp cận một người hoàn toàn xa lạ như anh, càng thích con người em bây giờ, rất tự lập và kiên cường tiến về phía trước. Không ai có thể làm tổn thương được em, vì vậy xin em đừng dừng bước, hãy cứ đến gần anh hơn nữa. Một người như em, ngay cả ma quỷ trong lòng anh cũng cảm thấy yêu, vì thế anh tin em."

Lời tỏ tình đột ngột của Tào Nghị khiến Bao Tiểu Na nhất thời không kịp thích ứng, cô chỉ biết lấy tay bịt miệng thật chặt như sợ rằng chỉ cần nghe thêm một câu nữa thôi là nước mắt sẽ tuôn chảy ào ạt. Nhưng Tào Nghị đang đặt kì vọng vào cô, nên cô không được phép mềm yếu vào lúc này. Cô chỉ biết đổ tại lời nói của anh quá dịu dàng khiến cô rơi lệ, cô sắp tan chảy trong tình yêu của anh, nên cô liền hấp tấp tắt điện thoại. Một dòng suối ấm áp trào ra từ đáy lòng dần dần bao phủ lên nỗi kinh hoàng còn rơi rớt lại, giúp cô có thể ngẩng cao đầu, thẳng lưng ưỡn ngực một cách hiên ngang. Dẫu mê cung phức tạp hơn nữa thì cũng phải khuất phục trước con người dung cảm! Huống hồ bây giờ Bao Tiểu Na không còn cô đơn nữa.

Có được nguồn sức mạnh tinh thần, Bao Tiểu Na mở điện thoại ra, đồng thời nhanh chân bước đến ngăn lạnh 104. Nhưng cô không lập tức kéo nắp ngăn ra, ngược lại vô cùng thành kính im lặng vài phút, trong lòng cô không nghĩ đến ai khác ngoài Diệp Hân Ngô. Tuy lần nào cô gái này xuất hiện cũng khiến Tiểu Na cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ kỹ lại thì cô ta cũng là một cô gái đáng thương đã bán mình cho dục vọng. Người chết đi đều hóa thành tro bụi, Bao Tiểu Na chỉ hy vọng bi kịch kết thúc ở đây. Nghĩ đến đó, cô không chần chừ kéo nắp ngăn lạnh ra. Bên trong trống rỗng và sạch sẽ, thậm chí không dính một vệt máu nhỏ, quả nhiên cảnh tượng đầy máu tanh mà cô nhìn thấy khi nãy chỉ là ảo giác.

Vừa định thở phào, cô bỗng nhớ đến câu nói của Lục Vũ: "Bò từ đâu ra thì đến đó tìm." Ban đầu khi cô nhìn thấy thi thể của Diệp Hân Ngô thì Diệp Hân Ngô ở bên phải cô, sau đó nhân viên nhà tang lễ nói họ phát hiện thấy cái xác phụ nữ trong ngăn lạnh số 104. Điều đó có nghĩa, ngăn tủ thực sự cất giấu bí mật phải là ngăn số 103, chứ không phải ngăn số 104!

Phát hiện muộn màng này khiến đầu óc Bao Tiểu Na trở nên sáng suốt, thì ra chân tướng sự thật gần ngay trước mắt. Cô nhanh chóng bước đến ngăn lạnh số 103 rồi kéo ra. Điều khiến cô không thể ngờ nổi là trong ngăn lạnh này lại có một cô gái đang nằm. Tuy mắt cô ta đang nhắm, nhưng cảm giác đầu tiên giúp Bao Tiểu Na nhận ra cô ta chính là cô gái cầm rìu cười điên dại trong đoạn clip được gửi đến cho Tào Nghị! Khi ấy, Bao Tiểu Na cứ ngỡ đó là cơn ác mộng, chẳng ngờ con người này lại tồn tại ngoài đời thực! Nếu đoạn clip này là thật thì khi đó cô ta đang điên cuồng chém vật gì vậy? Đột nhiên đầu của "thi thể" ngọ nguậy. Đầu tiên Bao Tiểu Na cứ ngỡ mình hoa mắt nhìn nhầm, nhưng sau đó cô phát hiện có điểm không ổn, cô đưa tay cham vào động mạch cổ của "thi thể" thì thấy nó vẫn đập dù rất yếu ớt, thì ra cô ta còn sống! Nói không chừng cô gái chui vào ngăn lạnh nhanh như điện xẹt lúc trước chính là cô ta, chỉ có điều khi đó bị không khí đáng sợ làm cho mê muội nên Bao Tiểu Na không phân biệt được cô gái đó chui vào ngăn lạnh số 104 hay ngăn lạnh số 103. Nếu cô phát hiện muộn hơn một chút hoặc đêm nay không đến thì chẳng phải cô gái đó sẽ thành thi thể thật hay sao?

Bao Tiểu Na lấy can đảm, vất vả hồi lâu mới kéo được cô ta ra khỏi ngăn lạnh, ra sức tát thật mạnh vào má để đánh thức cô ta dậy, nhưng đối phương không hề phản ứng như thể bị đánh thuốc mê vậy. Bao Tiểu Na bất giác nghĩ, chẳng lẽ lần trước cô cũng ngoan ngoãn chui vào ngăn lạnh trong trạng thái tương tự như vậy? Thấy cô ta mặc quần áo bệnh nhân, trên mu bàn tay còn rất nhiều vết tím thâm do bị kim cắm, chẳng cần tưởng tượng cũng hiểu nạn nhân phải chịu đựng đủ nỗi đau đớn và giày vò của bệnh tật. Giờ đây lại một cô gái vô tội bị cuốn vào vòng xoáy đáng sợ. Thế mà kẻ vạch ra kế hoạch lại coi đó chỉ là trò chơi, hoàn toàn không màng đến sự sống chết của người khác, thậm chí còn nấp trong bóng tối âm thầm quan sát. Bao Tiểu Na cảm thấy cơn phẫn nộ và bất bình này không thể dập tắt được, cứ thế biến nỗi oán hận thành lời nói, cô lập tức bấm máy gọi điện cho Lục Vũ, không kịp để anh ta mở miệng, cô đã mắng xối xả: "Lục Vũ! Anh là quân khốn nạn! Bây giờ tôi có thể nói rõ với anh, cũng chỉ có một lần này thôi: Từ sau hãy tránh xa tôi ra! Còn nữa, nếu anh tiếp tục bày ra những trò đùa vô vị để đùa cợt Bạch Thần Dật, thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng! Nếu anh còn ngây thơ nghĩ rằng làm thế này sẽ khiến tôi sợ mất mật mà run rẩy sống qua ngày, thì tôi chỉ có thể khuyên anh sớm chết, sớm siêu sinh! Đến chết anh cũng không đợi được ngày đó đâu."

"Vậy sao? Thật vinh hạnh vì được cô khen ngợi như thế, có điều..." Lục Vũ cười thâm hiểm. "Cô gặp phiền phức còn sớm hơn tôi đấy!"

"Khốn nạn!" Bao Tiểu Na chưa hả giận, trước khi tắt điện thoại, cô còn tuôn ra một tràng nguyền rủa độc địa. Quay lại, cô thấy người bênh vẫn nằm ở đó nên vội vàng nghĩ cách đưa cô ta ra ngoài. Nào ngờ cô vừa cõng bệnh nhân lên thì cửa phòng đột nhiên bật mở, hai người đàn ông có vẻ là nhân viên bảo vệ chạy đến bắt cô. Chẳng bao lâu sau, cảnh sát kéo đến. Người chỉ huy hất tay một cái, Bao Tiểu Na liền bị nhét vào xe cảnh sát. Đây là lần thứ hai cô bị tống vào đồn, cũng là lần nghiêm trọng nhất.

Có lẽ vừa có nghi phạm bị thẩm vấn trong căn phòng này, vì khi Bao Tiểu Na bị ấn xuống ngồi trên ghế, hơi ấm trên mặt ghế vẫn còn. Theo phản xạ, cô đứng bật dậy như thể dưới mông là một chậu than đang cháy rất đượm, cảnh sát liền nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc, cô đành phải thận trọng ngồi xuống, gượng gạo đến mức không biết đặt tay đặt chân vào đâu. Vô tình, cô sờ thấy vết nước còn hơi ươn ướt ở mép ghế, có thể người bị thẩm vấn trước cô cũng căng thẳng đến độ bám chặt lấy ghế, tay run lập cập vã mồ hôi lạnh.

Cảnh sát trực đêm không lập tức thẩm vấn mà giam lỏng cô trong phòng thẩm vấn. Điều kiện ở đây không tốt lắm, vừa ẩm thấp lại vừa âm lạnh, thỉnh thoảng lại có mùi quái lạ theo làn gió bay đến. Phía trước Bao Tiểu Na có cánh cửa kính, cô cố sức mở mắt thật to để nhìn ra ngoài, nhưng hành lang tĩnh mịch và tối om chỉ phản chiếu lại một bóng hình cô đơn, thực sự không thể nhìn xuyên qua nó để quan sát cảnh vật bên ngoài được.

Khoảng hai mươi phút sau mới có cảnh sát đến. Bao Tiểu Na ngồi thẳng như cán bút, nín thở chờ đợi thẩm vấn. Cảnh sát trực ban vừa bước vào cửa liền đanh mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, mấy phút sau mới bắt đầu quá trình hỏi cung. Bao Tiểu Na không ngừng thanh minh rằng mình không hề quen cô gái nằm trong ngăn lạnh, sở dĩ cô lẻn vào nhà tang lễ lúc nửa đêm là vì bị người ta uy hiếp, nhưng khi cảnh sát hỏi tường tận thì cô lại đáp qua loa, quanh quẩn, bởi nếu nói rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện thì chắc chắn phải nhắc đến Tào Nghị. Đương nhiên Bao Tiểu Na hiểu Tào Nghị là nhân vật thế nào, cô mà khai ra nghĩa là cô đẩy phiền phức sang cho anh, bởi vậy cô rất thận trọng bỏ qua những phần không nên nói. Nhưng khi cuộc thẩm vấn kéo dài hơn hai tiếng với phương thức khủng bố thì Tiểu Na gần như suy kiệt cả về thể xác và tinh thần, không thể chịu đựng them nữa. Nhiều cảnh sát tóm bím tóc của Bao Tiểu Na để phản bác sự không thành thật của cô, thực ra cô chỉ mệt mỏi nên lời khai sau hơi mâu thuẫn với lời khai trước mà thôi.

Có điều, cục diện này hoàn toàn thay đổi khi Vu Hạo Dương xuất hiện. Ngay từ lúc trên đường đến đây, trong đầu ông ta đã có vài manh mối. Khi nhìn thấy Bao Tiểu Na, ông ta càng xác định rõ rang hơn. Vu Hạo Dương quan sát thần thái mất tự nhiên của Bao Tiểu Na qua cửa kính, ông ta quay lại bảo với cấp dưới chuẩn bị thiết bị chiếu video, sau đó gọi Bao Tiểu Na sang phòng phỏng vấn khác. Đợi Bao Tiểu Na ngồi yên vị, Vu Hạo Dương liền quay màn hình tivi hướng thẳng vào mặt cô. Tuy trên màn hình chỉ hiện thị bóng lưng của cô gái, nhưng Bao Tiểu Na nhận ra người chui vào ngăn lạnh chính là cô. Cô rất muốn lờ đi không thừa nhận, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng đó, cả người cô liền run rẩy không thể kiềm chế được, hai tay căng thẳng bám lấy đùi đến mức dấu móng tay hằn sâu vào da thịt.

"Nói cho tôi biết, vì sao cô chui vào đó? Ai uy hiếp cô? Hay việc này có lien quan đến Diệp Hân Ngô?" Vu Hạo Dương cất giọng cứng nhắc y hệt con người ông ta, luôn không chừa lại đường lui cho người khác.

Đầu tiên Bao Tiểu Na gật đầu, rồi liền sau đó cô lập tức lắc đầu, lắp bắp nói: "Tôi...tôi thực sự không nhớ nữa. Chỉ biết...chỉ biết...chỉ biết bị ai đó đánh ngất, lúc tỉnh lại thì thấy mình ở trong ngăn lạnh rồi."

"Ai đánh cô ngất? Cô có nhìn thấy kẻ đó không?" Lúc này Vu Hạo Dương giống như con mèo tinh ranh ngửi thấy mùi cá tanh, phát hiện Bao Tiểu Na bắt đầu ấp úng, ông ta cố tình dọa. "Tốt nhất cô hãy khai thật ra, việc này lien quan đến án mạng đấy!"

"Tôi...tôi không nhớ gì cả!" Ánh mắt Bao Tiểu Na trốn tránh quanh quẩn như muốn chuyển hướng sự chú ý đang khiến cô cảm thấy bội phần áp lực. "Tôi...một hôm tôi ra ngoài, đột nhiên bị ai đó đánh vào gáy, khi...khi tỉnh lại thì thấy mình nằm trong ngăn lạnh, tôi thực sự không biết sau đó xảy ra chuyện gì! Hơn nữa, chuyện về Diệp Hân Ngô tôi cũng đọc báo mới biết, cô ấy...cô ấy là nghi phạm trong vụ án ba năm trước."

"Cô đã kể những chuyện này cho ai chưa?"

"Chưa! Tôi đâu dám kể với ai. Nói ra, họ lại nghĩ tôi làm gì đáng nghi."

"Thế vì sao hôm nay cô lại vào nhà tang lễ?"

"Tôi nói rất nhiều lần rồi, quả thực có một người đàn ông tên là Lục Vũ gọi điện cho tôi, bảo tôi phải đến...phải đến nhà tang lễ, nếu không hắn sẽ làm chuyện bất lợi cho tôi. Hắn theo dõi tôi suốt chặng đường, tôi thực sự rất sợ, đành phải làm theo những gì hắn nói, nhưng tôi không hề biết cô gái nằm trong ngăn lạnh, tôi thề đấy!" Bao Tiểu Na cuống quýt giơ tay lên thề, chỉ có điều đối với Vu Hạo Dương, lời thề của cô chẳng đáng giá một xu. Vu Hạo Dương liếc mắt nhìn khẩu cung của cô lúc trước, ông ta nhận thấy rất nhiều điểm sơ hở, nhưng ông ta không vạch trần mà giả bộ tin vào sự thành khẩn của cô. Lúc này một viên cảnh sát hình sự bước vào, Vu Hạo Dương liền để người khác tiếp quản vụ thẩm vấn, còn mình rời khỏi phòng.

Viên cảnh sát hình sự tên là Tiểu Lưu bước lại gần báo cáo: "Thưa đội trưởng, tình hình của cô gái được đưa ra từ nhà tang lễ đã tạm thời ổn định. Cô ta chính là Trần Dĩnh Xuyên mất tích khỏi bệnh viện cách đây không lâu. Còn về phần Bao Tiểu Na, lý lịch của cô gái này rất trong sạch, đồng thời không có bất kì mối quan hệ nào với Diệp Hân Ngô và Trần Dĩnh Xuyên. Hơn nữa cô ấy mới đến Quảng Châu được hai năm, không hề có liên quan đến hai vụ án mạng có xảy ra từ ba năm trước."

Vu Hạo Dương nghe xong liền thấy rầu rĩ, trực giác mách bảo ông ta điểm đột phá của vụ án này tập trung ở người đàn ông tên là Lục Vũ. Đang định quay lại dặn cấp dưới lập tức tìm hiểu mọi thong tin liên quan đến Lục Vũ thì Vu Hạo Dương thấy Tống Cực hung hổ xông vào phòng thẩm vấn. Ông ta biết sắp hỏng chuyện nên vội vàng chạy đến kéo Tống Cực lại trước khi anh xách cổ áo Bao Tiểu Na lên. Bao Tiểu Na ngẩng đầu lên, thấy người mới đến là Tống Cực, cô liền nảy sinh cảm giác thân thiết, nhưng vừa chạm phải ánh mắt trừng trừng đầy hằn học của anh, cô chột dạ sững người lại.

"Tống Cực! Ai cho cậu vào đây? Cậu vô phép tắc quá đấy!" Vu Hạo Dương vừa quát vừa giật mạnh anh lại.

Nhưng Tống Cực lấy hết sức vùng ra, lao thẳng đến trước mặt Bao Tiểu Na hét lên: "Mục đích của cô là gì? Rốt cuộc là gì hả? Vì sao lại lôi người vô tội vào việc này? Cô ấy có thù sâu oán nặng gì với cô, mà cô nỡ dùng thủ đoạn độc ác như vậy? Nếu cô còn có lương tâm thì mau khai thật ra! Rốt cuộc ai sai cô làm những việc này hả? Rốt cuộc là kẻ nào?"

"Tống Cực! Cậu hiểu rõ pháp luật mà còn cố tình vi phạm như vậy à? Đừng quên hiện giờ cậu là một cảnh sát, chứ không phải quân lưu manh!"

Vu Hạo Dương sợ anh gây chuyện, một lòng chỉ muốn che chở cho anh, nhưng Tống Cực nào chịu nghe lời khuyên nhủ, anh giật giọng hét lớn: "Hiện giờ em chỉ là thân nhân của người bị hại, em muốn đòi lại lẽ công bằng, chẳng lẽ có gì sai ư?" Từ khi Trần Dĩnh Xuyên mất tích lần thứ hai, không ngày nào Tống Cực được ngủ quá ba tiếng, hôm nào anh cũng bôn ba khắp nơi tìm cô. Ngay khi biết cô được người ta cứu ra khỏi ngăn lạnh trong nhà xác, nỗi lo lắng muộn phiền tích tụ bao ngày trong anh bất chợt hóa thành ngọn lửa giận phừng phừng. Sau khi sắp xếp cho Trần Dĩnh Xuyên xong, anh lập tức cởi cảnh phục, lao ngay đến đồn cảnh sát.

Cũng vì nghĩ đến điểm này nên Vu Hạo Dương mới không làm khó anh, nhưng tiếp tục gây ồn ào thế này thì sẽ ảnh hưởng xấu đến toàn cục diện, nói không chừng còn chưa tóm cổ được hung thủ đích thực thì Tống Cực đã bị xử phạt trước rồi. May mà nhân viên phòng thẩm vấn toàn người quen, bây giờ lại là nửa đêm, Vu Hạo Dương vội vàng kéo anh ra một góc nói nhỏ: "Tống Cực, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, nhưng bây giờ cậu cứ lỗ mãng làm liều thế này càng gây bất lợi hơn cho vụ án. Nghe tôi khuyên một câu, cậu cứ giày vò bản thân như thế chi bằng dồn sức vào việc điều tra manh mối. May mà giờ là nửa đêm, chứ nếu là ban ngày thì chưa biết chừng những kẻ xấu bụng đã tố cậu uy hiếp phạm nhân, đến lúc đó xem lãnh đạo phạt cậu thế nào!"

"Anh Vu, em thừa nhận mình đang để tình cảm lấn át lý trí, nhưng chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta. Lần trước cô ta cùng em đến Bệnh viện Tâm thần Phương Thôn và đã lén sao chép đoạn băng ghi âm của Bạch Thần Dật ra thành một bản riêng. Nếu cô ta không liên quan đến việc này thì cần gì phải điều tra vụ án đã xảy ra cách đây ba năm chứ? Còn nữa..." Tống Cực cố nhịn thở, gay gắt nói tiếp. "Em còn nghi ngờ cô gái thổi còi ở sân bay cũng chính là cô ta! Cứ lấy đoạn clip mang ra so sánh, chắc chắn không thể sai được!"

Vu Hạo Dương vỗ nhẹ lên vai anh, nói thâm thúy: "Đã có người phụ trách việc này rồi! Chỉ cần chứng cứ rõ rang thì chắc chắn chúng tôi không bỏ qua bất kì nghi phạm nào. Nhưng cậu cũng cần biết, nghĩa vụ của cảnh sát là tuân thủ pháp luật, bất kể khi cậu đang mặc cảnh phục hay thường phục. Chớ nghĩ rằng cảnh sát chỉ đơn thuần là một nghề bình thường như bao nghề khác. Chuyện hôm nay tôi có thể cho qua, nhưng lần sau thì đừng trách anh Vu không niệm tình cũ."

Tống Cực im lặng không đáp lời, mặt đỏ tía tai. Khi đã bình tĩnh lại, anh mới nhận ra đúng là khi nãy mình quá manh động, suýt nữa thì cả giận mất khôn mà phạm phải lỗi lớn. Vì muốn cứu vãn hình ảnh, Tống Cực chủ động nhận lỗi với Vu Hạo Dương, đồng thời tỏ ý muốn cố gắng theo đuổi vụ điều tra này đến cùng, anh hứa sẽ không bao giờ hành động một cách bốc đồng nữa. Vu Hạo Dương thở phào gật đầu, ông ta khuyên Tống Cực nên về nghỉ ngơi, có tiến triển gì mới sẽ thong báo với anh sau. Tống Cực lặng lẽ gật đầu, anh quay sang xin lỗi các nhân viên khác trong phòng thẩm vấn, hy vọng họ bỏ qua cho mình. Trước khi đi, Tống Cực đột nhiên quay ngoắt lại, bước đến cạnh Bao Tiểu Na. Bao Tiểu Na cúi gằm mặt, cô không dám nhìn anh, chỉ nhìn đôi giày dưới chân anh, cô đoán chắc Tống Cực sắp quát mắng hoặc chỉ trích mình. Nghe những gì anh nói ban nãy, Bao Tiểu Na mơ hồ cảm giác cô gái nằm trong ngăn lạnh nhà xác nhất định có mối quan hệ không bình thường với anh.

Bởi vậy, bất kể anh muốn nói bao nhiêu điều khó nghe, cô cũng không oán trách gì. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của cô, Tống Cực lại cất giọng xin lỗi vô cùng chân thành: "Xin lỗi cô, tôi thực sự lấy làm tiếc vì hành vi khi nãy của mình. Nhưng tôi hy vọng cô có thể hiểu được tâm trạng muốn bảo vệ người thân của tôi, bởi vậy trước khi cô trả lời cảnh sát, xin cô hãy nghĩ đến những người đang đau lòng vì người thân như tôi."

Lời nói này giống như hồi chuông buổi sớm ở sân chùa, âm thanh lanh lảnh và vang vọng đánh thức bao nhiêu tâm hồn lương thiện, nhưng vô hình chung cũng khiến cảm giác day dứt lan tỏa đến từng tế bào của Bao Tiểu Na. Cô nghĩ đến thứ tình cảm muốn bảo vệ người thân toát ra qua từng lời nói của Tống Cực, rồi lại nghĩ đến mình, dẫu người thân có những điểm khiến ta không vừa ý, nhưng tình cảm gia đình mãi mãi không bao giờ thay đổi vì bất kì lý do gì. Đó mới là người thân.

Đột nhiên cô nghĩ đến Tào Nghị, người đàn ông này đang dần dần trở thành người thân của cô. Nếu giờ đây có ai đó cô nhất định phải bảo vệ thì người ấy chính là anh. Bởi vậy, mặc kệ Vu Hạo Dương vừa đấm vừa xoa thế nào, cô cũng tuyệt đối không khai ra những chuyện liên quan đến Tào Nghị. Đúng lúc này Tào Nghị gọi điện thoại đến. Cô đang nghĩ cách tắt máy thì phát hiện ánh mắt sắc bén của Vu Hạo Dương đang chiếu vào mình.

"Không sao, cô cứ nghe đi!" Vu Hạo Dương ra hiệu.

Từ ánh mắt của viên cảnh sát hình sự lão luyện, Bao Tiểu Na hiểu rằng cô không thể không nhận cuộc gọi này. Bao Tiểu Na luống cuống lấy điện thoại ra, tuy đã bấm phím nghe nhưng cô không dám hé môi nói nửa câu. Tào Nghị trong điện thoại không ngừng hỏi cô đang ở đâu, Bao Tiểu Na chẳng biết nên trả lời ra sao, cô chỉ sợ mình kéo dài thời gian quá sẽ khiến cảnh sát sinh nghi mà lấy điện thoại của cô nghe mất, thế là cô đành hàm hồ đáp lời: "Ồ, thế à? Tớ...tớ đỡ hơn rồi, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi. Ngày...ngày mai giúp tớ xin phép nghỉ ốm với nhé! Giờ tớ đang bận một chút. Thế nhé!" Nói xong cô nhanh tay tắt máy.

Một viên cảnh sát đến gần, anh ta vừa cầm chiếc điện thoại trên tay cô vừa đưa mắt dò xét Bao Tiểu Na đang không dám thở mạnh, lát sau anh ta trả điện thoại lại cho cô. Vu Hạo Dương liền hỏi: "Theo như cô nói, trong hai lần đến nhà tang lễ thì một lần cô không hề biết gì, còn một lần là bị Lục Vũ uy hiếp, phải không?" Bao Tiểu Na gật đầu cứng ngắc.

Đột nhiên Vu Hạo Dương nghiêm giọng hỏi: "Vậy Lục Vũ chính là người đàn ông bên cạnh cô lúc ở sân bay phải không?"

"Không phải!" Bao Tiểu Na vừa buột miệng thì biết mình mắc bẫy, cô đã vô tình khai ra sự việc ở sân bay. Cô vội vã phủ nhận. "Không phải vậy! Ý tôi là tôi không quen hắn."

"Vậy người đàn ông ở cùng cô khi đó là ai?"

Ánh mắt bức người của Vu Hạo Dương khiến Bao Tiểu Na sợ sệt cúi gằm mặt, trong đầu cô chỉ vang lên tiếng tim đập hoảng loạn. Cô ý thức rằng im lặng chính là đồng ý nên cố vớt vát một câu: "Tôi không biết. Tôi chưa từng đến sân bay. Tôi bị Lục Vũ uy hiếp, chỉ cần bắt được hắn, các ông sẽ rõ tôi không nói dối."

"Tất nhiên chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, một con kiến cũng không để lọt." Vu Hạo Dương tự tin ngời ngời, đoạn ông ta quay sang cảnh sát hình sự nói tiếp. "Dẫn cô ta đến phòng lấy lời khai, làm xong thì thả cô ta về."

Viên cảnh sát hình sự thoạt nghe lấy làm ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi nhiều, anh ta dắt Bao Tiểu Na đi chụp ảnh, lấy dấu vân tay. Cảnh sát hình sự Tiểu Lưu thấy nghi phạm bị dẫn đi liền thì thào hỏi: "Đội trưởng Vu, sao lại thả cô ta đi? Chắc chắn cô ta còn giấu giếm rất nhiều chuyện."

"Tôi biết chứ! Nhưng tôi đoán cô ta chẳng qua là bị người ta lợi dụng, không thả con săn sắt làm sao bắt được con cá rô? Hãy dùng cô ta làm mồi câu để làm rõ những điều chúng ta còn chưa biết. Sau này các cậu phải chú ý hơn, chớ rút dây động rừng!" Vu Hạo Dương gấp cuốn sổ tay lại. Thấy Tiểu Lưu vẫn đang cầm tập hồ sơ dày cộp, ông ta liền hỏi: "Thế nào? Đã điều tra ra Lục Vũ là ai chưa?"

Tiểu Lưu như quả bóng xì hơi đáp lời: "Tra ra rồi ạ! Riêng thành phố này có đến hàng trăm hàng ngàn người tên là Lục Vũ."

"Vậy cậu xem, trong số những người liên quan đến vụ án mạng Tân Đường ba năm về trước có ai tên là Lục Vũ không? Tôi cứ thấy cái tên này nghe rất quen." Vu Hạo Dương từ từ hồi tưởng lại, đột nhiên ông ta phấn khích vỗ đét một cái lên đùi. "Trách gì tôi cứ thấy quen, thì ra người bạn cùng phòng trước đây của Bạch Thần Dật tên là Lục Vũ, có điều..."

"Có điều..." Tiểu Lưu tiếp lời, vẻ mặt khó xử. "Có điều, anh ta đã tự sát bốn năm về trước rồi."

Tối hôm đó, vừa thoát khỏi đồn cảnh sát, Bao Tiểu Na cảm thấy thực sự may mắn. Khi ấy cô còn cho rằng tất cả tội danh sẽ đổ lên đầu mình, sau đó nghĩ lại, mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần trạng chết thì chúa cũng băng hà, nhưng khi cảnh sát nói cô có thể về nhà thì bàn tay cầm bút kí tên đã kích động đến mức run lẩy bẩy. Chí ít trong khoảnh khắc đó, cô thấy tự do là niềm vui không lời nào tả xiết. Bao Tiểu Na quay lại nhìn phía sau, chắc do ánh sáng nên tấm huy hiệu cảnh sát treo trên cao tỏa ra một quầng sáng bạc mỏng manh, nhìn từ xa nom mơ hồ, huyền ảo. Nó khiến nơi tôn nghiêm này trở nên hơi mơ màng, đồng thời cũng không mấy hợp với khung cảnh này.

Nếu hôm nay Tào Nghị bị bắt thì anh sẽ tự biện hộ cho mình thế nào? Liệu có hy vọng được thả giống cô không? Bao Tiểu Na mở điện thoại theo phản xạ, nhưng hề không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Có lẽ Tào Nghị đã phát giác ra điểm bất thường khi nghe điện thoại của cô nên anh tạm thời không liên hệ với cô nữa. Về lý như thế không sai, nhưng Bao Tiểu Na vẫn cảm thấy ít nhất anh nên nhắn tin hỏi cô đang ở đâu mới phải. Thời niên thiếu, cô luôn nói với các bạn rằng mình muốn tìm một bạn trai thông minh, nhưng giờ cô đâu cần so bì xem ai giỏi hơn ai nữa, nhiều khi đàn ông quá thông minh lại khiến người ta chỉ biết ngắm nhìn và lùi bước vì chính sự bình tĩnh đến đáng sợ của anh ta, bất luận đó có phải một kiểu tự tin thái quá hay không. Người đàn ông luôn quan tâm và nghĩ cho đối phương vào khoảnh khắc then chốt nhất vẫn đáng tin cậy hơn, dẫu một số hành vi bị người ngoài cuộc đánh giá là manh động và thiếu lý trí thì phụ nữ vẫn luôn thích những khoảnh khắc phi lý trí nhưng dịu dàng của đàn ông khi họ dang rộng vòng tay ôm người yêu vào lòng.

Thực ràng ngay từ đầu Bao Tiểu Na đã nhận thức rõ ràng tuy mình ngày càng đến gần với Bạch Thần Dật năm đó, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể bước vào trái tim của Tào Nghị. Bởi vậy trước mắt Bao Tiểu Na chỉ có hai con đường: Dũng cảm tiếp tục lại gần anh, hoặc trút bỏ gánh nặng tình cảm mà cô vốn không kham nổi, xác định lại xem rốt cuộc mình cần một cuộc tình cháy bỏng nhưng giả dối hay cần một mái ấm lâu dài nhưng bình thường, nhàm chán?

Nếu ngay từ đầu đã đoán được kết cục tương lai thì sao còn có bao nhiêu kẻ si tâm vọng tưởng mê mẩn, thà rằng sai lại càng sai chứ không chịu tỉnh ngộ? Bao Tiểu Na nghĩ có lẽ cô khác mọi người ở điểm cô giả bộ kiên cường, bất khuất giỏi hơn bất cứ ai, để rồi sau đó lại tự mình chìm đắm sâu hơn bất cứ ai. Biết rõ một số người độc hơn thạch tín nhưng cô vẫn giống một đứa trẻ nổi loạn luôn ôm đầy hứng thú với tất cả những vật bị cấm kỵ, giống như mở chiếc hộp Pandora phóng thích bệnh dịch. Vì bắt đầu từ ngày hai người gặp nhau thì một người đã trúng mũi tên của thần Cupid. Liệu trường hợp này có giống với yểm bùa như lời Tào Nghị nói không? Bao Tiểu Na vô thức sờ hình xăm trên ngực phải của mình, khăng khăng muốn trở thành một đứa trẻ ngang ngược cứ thế lao về phía trước bất chấp hậu quả.

Bây giờ thì sao? Cô tự hỏi chính mình. Một người đứng cô đơn giữa ngã ba đường, chẳng biết nên rẽ sang phải hay sang trái, chỉ có hàng đèn giao thông ở phía chếch đối diện vẫn nhấp nháy lúc xanh lúc đỏ như cũ, giống như những con mắt chớp mở đang nhìn khách bộ hành một cách đầy nghi hoặc. Đèn đếm lùi hiển thị còn vài giây giúp cô bừng tỉnh, cuối cùng Bao Tiểu Na cũng cất bước thật dài. Sắp đến khu chung cư của Tào Nghị, cô chủ động gửi một tin nhắn: "Em sắp đến rồi!" Tào Nghị trả lời rất mau lẹ: "Anh đang đợi em trên sân thượng." Cô không hề nhắc đến những chuyện mà cô muốn anh biết.

Giờ này bảo vệ tòa nhà đã ngủ say, có lẽ sợ nửa đêm tỉnh giấc nên ông ta chỉ khép hờ cửa. Bao Tiểu Na rón rén lẻn vào như kẻ trộm, mãi mới đến sân thượng, cô thấy cánh cổng đang đóng chặt. Bao Tiểu Na giơ tay đẩy, cánh cửa sắt bị sương gió ăn mòn dần dần mở ra kèm tiếng ken két nghe đến ghê tai, tựa hồ muốn mời chào Bao Tiểu Na bước vào ốc đảo chỉ hiện lên giữa ảo cảnh thành phố. Còn "ốc đảo" của cô ở ngay trước mặt, không gần không xa, nhưng thoắt ẩn thoắt hiện.

"Tào Nghị..." Bao Tiểu Na do dự khẽ gọi tên anh. Chỉ nghe Tào Nghị đáp "Ừm" một tiếng khàn đục, tiếp tục giữ nguyên tư thế không biết đã duy trì được bao lâu. Lúc này hai chân anh đang buông thõng giữa không trung, anh ngồi trên thành lan can chỉ rộng bằng bàn tay, có lẽ vì ngồi quá lâu nên lưng anh hơi còng xuống. Mặc dù hai tay anh vững vàng bám chắc thành lan can, nhưng trong mắt Bao Tiểu Na, hành vi này nguy hiểm đến cực đoan. Ánh đèn neon ở tòa nhà đối diện chiếu sáng cả bốn phía, nhưng rủi ro luôn xảy ra bất kì lúc nào. Cảnh tượng này cũng khiến cô nhớ lại những chuyện trước đây, khi đó Tào Nghị cũng ngồi trên lan can, điềm nhiên cười nói với một người đàn ông lạ mặt, còn cô nấp bên cạnh nghe lén, cuối cùng bị người ta đánh ngất và bỏ vào ngăn lạnh trong nhà xác.

"Tào Nghị! Em có chuyện muốn hỏi anh!" Lần này cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

"Trước đó em hãy nghe anh nói đã!" Giọng Tào Nghị rõ rang hơi buồn rầu và ủ rũ, rốt cuộc nhắc lại những việc thuộc về quá khứ chưa bao giờ là điều dễ dàng. Cảm thấy bước chân Bao Tiểu Na càng lúc càng gần, đột nhiên anh quay lại cao giọng ra lệnh: "Đừng lại đây! Cứ ở yên đó! Em cứ ở đó nghe là được. Nếu em đến gần, có thể cả đời anh cũng không muốn nói chuyện này ra đâu."

Bao Tiểu Na sững người, chầm chậm lui về chỗ cũ. Nhưng suốt chặng đường lùi về, cô luôn muốn vượt qua khoảng cách mà từ đầu chí cuối không thể vượt qua. Trái tim Tào Nghị giống một ngôi sao trong dải ngân hà, cô chỉ có thể nhìn thấy vòng hào quang và bóng hình của nó, ngặt nỗi bầu trời cao vạn trượng, khoảng cách thực tế khiến cô và anh mãi mãi không gặp nhau. Có điều cô vẫn xiết bao khát khao thực sự được đi gần về phía anh, chứ không phải chỉ bằng lời nói. Vậy mà từ đầu chí cuối Tào Nghị luôn quay lưng về phía cô, thậm chí còn chẳng có ý định ngoái đầu lại.

"Tiểu Na, em biết Lục Vũ là người thế nào không?" Tào Nghị thình lình nhắc đến cái tên đó khiền Bao Tiểu Na trở nên căng thẳng. "Cậu ta là một người không thông minh, yếu đuối, thiếu cá tính. Song cậu ta có một ưu điểm, đó chính là tính cần cù, y như câu cửa miệng của cậu ta: Cần cù bù thông minh." Nói đến đây, Tào Nghị chợt cười khẩy một tiếng, chẳng rõ đang đắc ý hay chế giễu. Sau đó, anh ngẩng đầu lên lẩm bẩm một mình: "Thật đáng thương, những kẻ không có bất kì ưu điểm gì thường tự an ủi mình như vậy đấy!"

Bốn năm trước, anh luôn cho là vậy. Khi đó Bạch Thần Dật là sinh viên có thành tích tốt nhất khoa, vòng hào quang quanh anh quá chói mắt khiến những sinh viên chẳng có bao nhiêu năng khiếu thiên bẩm như Lục Vũ chỉ biết vùi đầu miệt mài học, vậy mà thành tích vẫn bình thường không hơn được ai. Đến bây giờ, Tào Nghị vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cậu ta nổi giận với anh. Thực ra bảo cậu ta bất mãn cũng chưa chính xác, mà là cậu ta thất vọng với chính mình vì dẫu có nỗ lực hơn nữa cũng không đổi lại được thành tích tương xứng. Nhưng cuối cùng Lục Vũ đã phát hiện ra bí mật của anh. Chính vào ngày hôm đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top