Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Nửa bông tử la lan còn lại

Trên đường về nhà, Bao Tiểu Na liên tục nghe tin báo bão đổ bộ vào đất liền sớm hơn dự định trên màn hình rộng ở quảng trường, dân thành phố hối hả rảo bước về nhà. Mấy cây xoài thấp lè tè ở ven đường trông thật mờ nhạt khi đứng cạnh những cây trưởng thành sum sê cành lá. Hôm nay gió lớn đã thổi rụng mấy quả xoài non ở đầu cành, nhờ thế chúng mới có cơ hội lộ diện. Bao Tiểu Na nhặt một quả xoài chỉ to bằng nửa bàn tay, mùi hương thanh mát như vỏ bưởi. Chỉ có điều vỏ của nó lấm tấm chấm đen giống như tàn hương vậy. Trước đây cô từng nghe nói cây trồng làm cảnh ở ven đường chỉ có giá trị mang trang trí chứ không ăn được. Cô thầm tiếc nuối vì sao cây trông đẹp thế này mà lại bất ngờ kết ra trái đắng đến vậy.

Bao Tiểu Na ngẩng đầu nhìn những đám mây đen không ngừng biến hóa thành các hình thù khác nhau. Một đám mây lửng lơ giữa tầng không xoay chuyển vần vũ khiến cô có cảm giác đè nén như sắp bị núi Thái Sơn đổ xuống đầu. Gió càng lúc càng giật mạnh. Chúng cuốn bụi đường bay mịt mù, những thân cây nhỏ oằn mình ngả nghiêng trong cơn thịnh nộ của cuồng phong. Đường chân trời ùn lên những đám mây nặng nề và u ám như muốn biến mảnh trời thành hậu viện nhà mình. Chúng ngả ngớn nằm bành trướng, khuấy đảo một cõi đất trời vốn yên lành. Bao nhiêu sắc màu và ánh sáng bỗng bị gột trôi, tất cả đều trở thành màu xám đục lờ như không gian trong hố quặng. Mặt trời thường ngày vẫn ngạo nghễ và kiêu hùng giờ trốn biệt đâu không rõ, nó sớm nhường ngôi cho kẻ độc tài tiến về với khí thế như chẻ tre. Cuối cùng bão đã đến!

Bao Tiểu Na vừa về đến nhà thì phát hiện một chuyện quái dị. Ngày thường, mỗi khi ra khỏi nhà, cô đều kiểm tra cửa nẻo xem đã khoá kĩ chưa, thói quen này đã ăn sâu vào tiềm thức nên không thể có trường hợp ngoại lệ. Nhưng hôm nay không những cửa phòng hơi hé mà trong phòng còn vọng ra tiếng bát đũa va vào nhau lanh canh. Ban đầu cô ngờ rằng nhà có trộm, song vừa nghĩ lại liền thấy không đúng, đã ăn trộm giữa lúc ban ngày ban mặt mà còn dám gây ra những âm thanh to như vậy thì quả là không hợp lẽ thường. Sau đó ngẫm kỹ, trong lòng cô đã thầm tìm ra đáp án. Cô rón rén bước vào, nhưng vừa đặt chân đến phòng khách thì đã bị người ta phát hiện.

Tào Nghị mặc tạp dề của cô ló đầu ra khỏi bếp, trên tay còn bưng một đĩa cá nấu cà bung. Thấy cô về, anh hất cằm về phía bàn ăn theo cách người ta vẫy hay mời khách: "Em về vừa đúng lúc, chuẩn bị ăn cơm thôi!"

Bao Tiểu Na ngây người đứng giữa phòng khách, tiến thoái lưỡng nan. Lại thấy Tào Nghị ra vẻ chủ nhà, không hiểu sao cô giận điên người. Cô quẳng chiếc túi xách lên ghế sô pha, lạnh lùng hỏi: "Anh đến sao không thông báo trước với em một tiếng? Mà anh lấy chìa khóa ở đâu vậy?"

"Không phải lần trước em đưa cho anh sao?" Tào Nghị đặt đĩa cá xuống, long ngóng đứng một bên. "Hôm nãy bão to quá, điện thoại của em lại không liên lạc được, anh mới mua ít thức ăn về nhà em nấu sẵn bữa tối, để lỡ em về muộn, không gọi được đồ ăn bên ngoài còn có cái ăn."

"Bây giờ em không muốn ăn gì hết!" Hai tay Bao Tiểu Na ôm lấy đầu vai, cô quay đầu đi, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó liếc mắt nhìn bộ dạng của Tào Nghị, càng nhìn lại càng phát điên. Cô thấy anh từ đầu đến chân không điểm nào thuận mắt, thế là cô lạnh nhạt, không thèm đếm xỉa gì đến anh.

Tào Nghị nhẫn nại hỏi: "Sao thế? Hôm nay có việc gì khiến em không vui à? Ban đầu anh tưởng em đang ở chỗ làm nên chạy đến đó tìm em, nhưng đồng nghiệp của em bảo dạo này em toàn xin nghỉ phép khiến ông chủ cũng không vừa lòng, ông ấy đang định tuyển người mới đấy!"

Bao Tiểu Na trợn mắt: "Tuyển ai thì mặc kệ ông ấy, liên quan gì đến anh? Vì sao em nhất định phải cho anh biết chuyện của em? Em cũng đâu biết bao nhiêu chuyện của anh. Ngay cả chìa khóa nhà em, anh cũng có rồi, vậy mà những chuyện trước đây của anh, nào là phát điên, nào là trúng độc, em đâu hay biết gì." Cô bất giác ngừng lại một thoáng, nhắc đến từ "điên" trước mặt anh quả thực hơi độc ác.

Sắc mặt Tào Nghị thoắt sầm lại, nom rất khó coi. Nhưng anh vẫn gắng nhẫn nhịn ngồi xuống ghế đối diện với Bao Tiểu Na, từ tốn khuyên nhủ: "Anh biết gần đây tâm trạng em không tốt, đặc biệt sau khi biết quá khứ của anh. Có lẽ những chuyện đó khiến em cảm thấy anh chẳng phải hạng tốt đẹp gì, chắc chắn em đang cảm thấy hối hận rồi! Nhưng anh không cố tình giấu giếm em, đúng là có một số chuyện anh không nhớ nổi nữa. Còn về chuyện trúng độc, thực ra trước đây anh từng uống phải nước ép ổi đã biến chất, khi đó anh phải đi cấp cứu ở bệnh viện, nên kể từ đó không dám động đến nó nữa. Nếu em thấy anh còn chưa đủ thẳng thắn với em, thì em hãy nói ra xem em muốn biết những chuyện gì."

"Anh đã tìm hiểu về Lục Vũ bao giờ chưa?" Bao Tiểu Na chợt nhớ đến bức ảnh gia đình của Lục Vũ, không hiểu sao cô cứ cảm thấy cả gia đình họ đều do anh hại chết.

Tào Nghị lơ mơ lắc đầu. "Anh không hiểu rõ về cậu ta lắm. Nhưng sao em lại hỏi vậy?"

"Anh nghĩ vì sao anh ta lại tự sát?"

"Chắc không chịu nổi áp lực tâm lý!"

"Lẽ nào không phải vì anh sao?" Bao Tiểu Na "hừ" lạnh, gằn giọng nói. "Anh trộm luận văn của người ta, cướp bạn gái của người ta, lại ôm ấp thân mật với cô ta ngay trước mặt Lục Vũ, lẽ nào anh cho rằng ai cũng có thể chịu nổi cú sốc đó sao? Thế anh có biết cha mẹ và anh trai anh ta chết thảm trong vụ bạo động ở Indonesia khi anh ta còn rất nhỏ, cả gia đình chỉ còn lại mình anh ta không? Chính vì từ nhỏ đã trở thành trẻ mồ côi nên anh ta khao khát được yêu thương và bảo vệ hơn bất cứ ai. Người như vậy thường rất nhạy cảm và tinh tế trong chuyện tình cảm, dẫu quý mến ai đó cũng không dễ dàng thổ lộ. Nếu anh ta đã dám nói rõ lời yêu với Diệp Hân Ngô, điều đó chứng tỏ trong lòng anh ta, Diệp Hân Ngô giống như người thân vậy. Thế mà anh lại nỡ cướp đi "người thân" cuối cùng của Lục Vũ để thỏa mãn ý muốn báo thù nhỏ nhen. Anh nghĩ anh ta có thể mỉm cười cho qua để bọn anh tiếp tục công khai tán tỉnh nhau sao? Bây giờ anh ta sống dậy rồi đấy, bắt đầu báo thù anh rồi đấy. Anh ta học theo thủ đoạn mà ngày xưa anh đã dùng để đối phó anh ta, rồi mang ra trả thù người thân yêu nhất bên cạnh anh. Báo ứng không rơi thẳng xuống đầu anh nên anh không thấy sợ hãi phải không? Không đúng!" Cô lắc ngón tay trỏ, thoắt nhiên chuyển chủ đề. "Trên đời này có điều gì làm anh thấy sợ hãi không? Ví như có ai điều tra chuyện xảy ra năm đó, vì sao bố anh trúng độc, rồi vì sao ông bị nhốt trong phòng đọc sách và bị thiêu sống chẳng hạn? Kẻ đáng nghi nhất là Diệp Hân Ngô thì đã chết rồi, chết một cách bất minh giống hệt bố anh. Em nghĩ chắc chắn cô ta chưa thể tỉnh ngộ đến mức tự tìm đến cái chết để chuộc tội đâu nhỉ? Như vậy người duy nhất còn sống mà biết rõ nội tình thời gian đó chỉ còn mình anh, mà anh lại vừa khéo mất trí nhớ về khoảng thời gian đó. Anh không thấy tất cả những chuyện này rất kì lạ sao? Lẽ nào thực sự có người đang mưu hại anh? Nhưng hắn hại anh để đổi được lợi ích gì? Hay nói cách khác, hắn không hề tồn tại? Thực ra kẻ luôn không muốn bị người khác vạch trần chân tướng chính là anh, Bạch Thần Dật!"

"Ý em nói, em cho rằng chính anh ra tay giết bố đẻ của mình nên anh mới không dám đối diện sao?" Không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng cô, Tào Nghị không thể kiềm lòng nhẫn nại thêm được nữa.

Bao Tiểu Na cố tình gật đầu, công khai thăm dò những bí mật giấu tận đáy lòng anh. "Những kẻ biết chuyện đều đã chết, chỉ mình anh còn sống. Có thể anh còn có đồng phạm, như phán quan chẳng hạn? Không khéo lần trước em bị tống vào ngăn lạnh là do hai người các anh liên thủ nghĩ kế cũng nên, vì em đã nghe thấy những điều không nên nghe mà! Đáng tiếc em chưa kịp thấy sắc mặt ông ta, bằng không em tiết lộ những manh mối này cho cảnh sát, cảnh sát lại phá được vụ kì án đã bế tắc suốt mấy năm nay, như thế những người vô tội bị hại cũng an lòng nhắm mắt!" Bây giờ Bao Tiểu Na đang nói cho đã miệng, dường như cô muốn khích tướng khiến Tào Nghị phát điên để đổi lấy sự cân bằng trong lòng mình. Không hiểu sao khi trả thù anh như vậy, cô lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tiểu Na thấy Tào Nghị đứng bật dậy như bị điện giật khỏi ghế xô pha, nghiến rang ken két, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, Tiểu Na lại càng thấy khoan khoái. Cô không thể miêu tả rõ ràng tâm trạng kỳ lạ này, dẫu sao không đấu lại được thì thà rằng lưỡng bại câu lương (*). Cô muốn xem rốt cuộc nó diễn biến tồi tệ đến mức độ nào. Dù Tào Nghị nhẫn nhịn đến đâu cũng không thể chịu nổi những phát ngôn mang ý châm chọc sắc nhọn của cô.

(*)Ý của câu thành ngữ này là cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi.

Anh bước đến trước mặt cô, giọng cứng đơ: "Anh hỏi một câu: trong lòng em rốt cuộc tin anh được mấy phần?"

"Thế thì anh phải hỏi bản thân xem anh làm được mấy việc khiến em tin anh. Anh còn xăm bùa trên người em, thế chẳng phải càng chứng minh rằng anh không tin tưởng em sao? Giờ em không muốn tranh cãi với anh, chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh là anh, em là em, từ nay về sau anh không được tự tiện ra vào nhà em nữa, rốt cuộc chúng ta vẫn chưa thân mật đến mức có thể sống chung một nhà."

Bao Tiểu Na vừa dẩu môi chế giễu anh thì Tào Nghị liền vứt chùm chìa khóa lại, tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài. Tiếng cánh cửa đóng sầm lại giống như một cái bạt tai rất vang khiến người đang mất kiểm soát tỉnh táo lại, hoàn toàn thoát khỏi cơn mê loạn. Lúc trước, khi làm anh tức điên, trong lòng Bao Tiểu Na cảm thấy rất hả hê, nhưng giờ đây khi anh giận đến mức đi khỏi nhà, cô lại thấy hơi hối hận. Tiếp sau đó nỗi sợ ập đến. Cô sợ không biết chuyện này có trở thành bước ngoặt khiến hai người chia tay hay không. Có lẽ trong lòng mỗi người đều cất giấu một hạt nhân phá hoại, biết rõ làm thế là không đúng, nhưng vẫn cố tình làm, chẳng khác nào một đứa trẻ đang trong thời kì nổi loạn, cứ khăng khăng làm đến cùng để rồi phải nhận lấy kết cục cá chết lưới rách mới hả dạ.

Bao Tiểu Na ảo não đổ gục xuống đệm ghế xô pha, lòng rối như tơ vò, có lẽ giờ cô không muốn nhớ lại những lời mình đã thốt ra để làm tổn thương đối phương. Nhiều khi lời nói ra nhanh như tên bắn, nói xong có khi bản thân cũng chẳng nhớ mình vừa nói gì, nhưng hậu quả phải gánh chịu bởi những lời nói đó vô cùng nặng nề, dẫu muốn gỡ gạc, bù đắp lại cũng vô cùng khó khăn. Cô liên tục nhấn nút điều khiển chuyển kênh ti vi như thể đang xả giận. Vừa thấy tất cả các đài ở Quảng Châu đều treo biển hiệu màu cam cảnh báo cơn bão, lòng dạ vốn lạnh lùng sắt đá của cô bỗng dưng mềm lại, cô bất giác lo lắng cho người vừa bị mình đuổi đi.

"Đúng thật là...Ốc chưa mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu, thân mình còn chưa lo xong, còn quan tâm đến chuyện anh ấy làm gì!" Bao Tiểu Na càu nhàu rất to tiếng như thể vô cùng bất bình, đồng thời chiếc điều khiển ti vi vẫn tiếp tục chịu sự đày ải của móng tay cô. Nó giống như chiếc thùng rác không biết biện bạch cho mình. Tất cả nỗi phẫn nộ, oán hận, chán ghét trong lòng chủ nhân đều trút cả lên nó, bất luận nó có vui lòng đón nhận hay không. Nhưng chiếc điều khiển cũng không thể ủng hộ cô thêm nữa, có mấy nút nhấn mãi vẫn không chuyển lại kênh. Bao Tiểu Na thấy chiếc điều khiển không nghe sai khiến, cô tức giận đập mạnh nó vào ghế sô pha. Ngoái đầu lại thấy một bàn thức ăn đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm phưng phức theo gió bay đến khiến bụng cô đột nhiên đói quặn lại.

Rốt cuộc cô vẫn là người bướng bỉnh, tha ôm bung đói còn hơn ăn đồ Tào Nghị nấu. Cô cương quyết bưng từng đĩa thức ăn trở lại bếp, định đổ hết vào thùng rác. Kết quả cô thấy trên bệ bếp đặt chiếc bánh sinh nhật cắm những ngọn nến đủ màu. Bao Tiểu Na lấy tay quệt lớp bơ bên trên, vừa nếm thử cô đã biết chiếc bánh này mua từ tiệm bánh châu Âu mà cô thích nhất. Đây là loại bánh nổi tiếng nhất của tiệm bánh đó, muốn mua phải đặt trước ba ngày. Nói cách khác, gã vừa bị cô đuổi cổ ra khỏi nhà kia đã chuẩn bị bánh sinh nhật cho cô từ ba hôm trước. Điều đáng quý là không ngờ anh lại nhớ ngày sinh nhật của cô. Trước đây cô chỉ vô tình nhắc đến và bảo anh phải cảm ơn ngày này. Thế mà Tào Nghị không quên, chỉ có điều cô vừa đuổi anh ra khỏi nhà rồi.

Bao Tiểu Na bắt đầu đau đầu, cô nắm tay lại thành nắm đấm và đập vào đầu mình. Cô ngước mắt nhìn căn phòng trống không vì vắng bóng anh, không hiểu sao cô lại liên tưởng đến bà già mặc áo cưới suốt cả một đời trong bộ phim Những kỳ vọng lớn lao, trước bàn bày chiếc bánh gato bị chuột vầy từ bao giờ, năm này sang năm khác sống cuộc sống cô độc mà người thường không thể chịu đựng nổi để chờ đợi một người không bao giờ trở về. Bao Tiểu Na không khỏi thầm lo cho bản thân. Trong khoảnh khắc bốc đồng, liệu có phải cô cũng sẽ lãng phí cả đời giống như người đàn bà ấy?

Tiếng gió bên ngoài vang lên thình thình, gió vỗ cửa kính rung ầm ầm, nghe như sắp vỡ đến nơi. Cô lạnh run lập cập, vội chạy đi đóng chặt tất cả cửa sổ lại. Có điều cuối cùng cô vẫn bày chiếc banh gato lên bàn ở phòng khách, cẩn thận châm từng ngọn nến lặng lẽ báo số tuổi của cô. Để gia tăng hiệu quả của ánh nến, cô còn tắt hết đèn, ánh nến nổi bật trên nền bánh gato phô mai trong đẹp đến lạ, trên mặt bánh còn ghi dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Na" bằng mứt hoa quả, trông bóng mịn như được làm bằng các dải lụa mềm mại, lại sặc sỡ tựa dải cầu vồng khiến cô không nỡ hạ dao cắt mỹ cảnh trước mắt.

Bao Tiểu Na cầm dĩa ngồi ngoan ngoãn, đầu tiên cắm dĩa lên trái dâu tây và trái đào, vừa ăn vừa gật gù. Cô ăn chiếc bánh giống như chú chuột khoét hang, ăn hết miếng này đến miếng khác. Cô ăn mãi, đến lúc chẳng hiểu sao mắt lại bị cát rơi vào, dụi một lát đã thấy thứ gì ươn ướt rơi xuống, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề, miếng bánh trong miệng trệu trạo không nhai nổi.

Cô kiên cường ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay nhanh chóng quệt ngang mặt, tiếp tục nhét bánh vào miệng, nhét đến mức phồng mang trợn má. Chẳng biết có phải bánh xộc lên mũi không mà cô bắt đầu thấy hít thở khó khăn. Đột nhiên cô ho khan một tiếng, tất cả bánh trong miệng đều phun ra hết. Nhưng cô đã ho là không ngừng lại được, cảm giác trong khí quản nhét đầy bánh gato. Cô khó chịu đến mức cúi gập người xuống đất ho dữ dội, ho đến mức đầu choáng váng, mắt tối sầm. Sau đó cô không nhớ mình lăn lê làm sao để đứng dậy được. Biết đâu sau này, ngày sinh nhật của cô không tồi tệ như hôm nay nữa.

Cô cố gắng ngồi lại trên ghế, mở điện thoại di động, chợt thấy tin nhắn của em trai. Tuy tin nhắn này dùng kí hiệu nhiều hơn dùng chữ, nhưng mấy chữ đó lại nổi bật nhất: "Chúc mừng sinh nhật chị! Chị mau lấy chồng đi nhé!"

Không ngờ cậu em trai từ trước đến giờ chỉ biết chìa tay xin tiền hôm nay lại nhớ sinh nhật cô. Niềm cảm động đến đột ngột thoắt biến thành dây dẫn hỏa khiến bao nhiêu cảm xúc buồn tủi dồn nén bấy lâu trong lòng Bao Tiểu Na được đẩy lên đỉnh điểm, co rạp người cạnh chiếc bàn khóc đến nức nở. Mãi hồi sau cảm xúc dần lắng dịu, cô mới phát hiện một tấm thiệp dán dưới đáy hộp bánh, trên thiệp viết: "Anh thật lòng cảm ơn ngày hôm nay, vì hôm nay là ngày em ra đời. Trong phút chốc, hai luồn cảm xúc ấm áp khác nhau cùng ập đến khiến cô thất bại thảm hại. Cô gần như đứng bật dậy, lao ra ngoài cửa. Cửa vừa bật mở, cô liền nhìn thấy Tào Nghị. Anh mệt nhọc ngồi tựa người vào tường, đầu gục giữa hai đầu gối. Nghe thấy tiếng động ngay cạnh, anh cũng không ngẩng lên, chẳng rõ có phải anh đã ngủ say rồi hay không.

Bao Tiểu Na thận trọng đi đến, từ từ ngồi xuống, cô lần tìm khuôn mặt anh bằng cảm xúc thương xót chưa từng có trong đời. Tào Nghị khẽ nhúc nhích, rồi đột ngột quay người ôm lấy cô, anh không cho cô cơ hội nhìn thấy mặt mình. Rốt cuộc trên khuôn mặt anh có thứ gì hổ thẹn không dám để người khác nhìn thấy? Bao Tiểu Na thực sự rất muốn biết. Khi vòng tay ôm lại Tào Nghị, cô mới phát hiện người anh đang run rẩy, giống như đứa trẻ kinh sợ tiếng sấm lúc trời mưa to, cố gắng cuộn người lại ở nơi mà mình cảm thấy an toàn nhất để tìm chút che chở. Trái tim Bao Tiểu Na như bị vò nát vụn, cô không ngừng lặp đi lặp lại những lời dỗ dành: "Xin lỗi! Xin lỗi anh! Em không nên cáu giận với anh. Em xin lỗi! Cho em xin lỗi!"

Chưa bào giờ Tào Nghị lại thảm hại trước mặt Tiểu Na như lúc này, mà anh càng thể hiện vẻ yếu đuối lại càng khiến cô đau lòng. Cô vô cùng hối hận vì những lời nói không suy nghĩ lúc trước đã làm tổn thương anh.

"Tiểu Na!" Tào Nghị sợ mình nới lỏng tay, càng sợ cô nhìn thấy gương mặt mình, vậy mà anh dùng giọng khàn đặc đáp lời cô. "Anh không còn nơi nào để về nữa. Nếu ngay cả em cũng muốn rời xa anh, thì anh thực sự chẳng còn gì trên đời này. Tiểu Na, chỉ có em mới dám đón nhận anh, chỉ mình em thôi!"

"Em biết mà! Em luôn biết vậy mà!" Bao Tiểu Na xót xa ôm chặt lấy anh, dẫu không nhìn cô cũng đoán ra bây giờ Tào Nghị đang khóc. Lời khẳng định độc nhất vô nhị thốt ra từ miệng anh khiến cô lần đầu tiên ý thức được rằng thì ra mình rất quan trọng với anh. Đương nhiên, những điều vui mừng bất ngờ luôn khiến người ta quên đi cả quá trình không lấy làm vui vẻ.

Lúc Tào Nghị vào nhà vệ sinh rửa mặt, Bao Tiểu Na còn cố cứu vớt thức ăn trong phòng bếp, bày biện chúng lên bàn ăn một cách chỉnh tề như cũ, rồi cắt phần bánh gato còn lại thành hai miếng hình tam giác hoàn hảo đặt trước mặt mỗi người. Cô phát hiện mình còn chưa dọn sàn nhà, đang định cúi xuống thì Tào Nghị đứng phia sau kéo cô lại, nói: "Em cứ ngồi xuống đi!"

Anh ra hiệu cho Bao Tiểu Na chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên, còn bản thân lom khom lấy giấy ăn lau sạch những vết bẩn, sau đó lấy chổi lau nhà trong nhà vệ sinh lau phòng khách sạch bóng. Thường ngày Bao Tiểu Na rất ít khi làm việc nhà, hôm nay Tào Nghị đến nên bếp núc mới sạch như li như lau thế này, cô chống tay phải lên bàn rồi lười nhác ngả đầu vào, nhìn Tào Nghị đang bận rộn đi đi lại lại trong phòng khách, cảnh tượng lao động này khiến cô vô cùng hưng phấn. Thấy chổi lau nhà của Tào Nghị lia đến gần, cô vội vàng rụt chân lên, nhìn chiếc chổi luồn lách tới lui dưới chân mình, đột nhiên cô rất muốn lấy chân giẫm lên nó, giống như giẫm bẹp đuôi con thạch sùng.

"Đột nhiên em có cảm giác mình rất giống bà chủ." Bao Tiểu Na cười nịnh.

Tào Nghị vắt khô cây lau nhà mới vớt lên từ xô nước. "Hôm nay em muốn làm nữ vương anh cũng chẳng nói gì."

"Thật không?" Bao Tiểu Na giơ tay trái chỉ trỏ, nở nụ cười xấu xa. "Này này! Chỗ này, chỗ này này, cả chỗ kia nữa, lau cho cẩn thận vào. Ôi giời, bên trái vẫn còn bụi đấy!" Tào Nghị ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của cô – lau chùi, quét dọn. Anh vừa định đứng dậy thở một hơi, Bao Tiểu Na đã cầm đũa bắt đầu ra lệnh: "Định làm phản à? Mới lau được bao thời gian mà đã định làm biếng hả? Nhìn tôi làm gì? Tiếp tục làm việc đi!"

"Lưng anh sắp gãy rồi!" Tào Nghị thanh minh vẻ tội nghiệp, những giọt mồ hôi trên trán anh trượt dài xuống giữa hõm cổ mang theo mùi đàn ông mê hoặc. Đột nhiên Bao Tiểu Na cảm giác người đứng trước mặt mình là người thợ làm vườn mặc bộ trang phục bám đầy bùn đất, còn mình là bà quả phụ quang năm bị nhốt trong lầu xuân gác tía. Những bà chủ như vậy trong phim thường dễ bị những người đàn ông kiểu này cuốn hút đến thất điên bát đảo. Cô cười thầm vì suy nghĩ giả tưởng của mình, nhưng lại khiến Tào Nghị nhìn lại bằng ánh mắt dò xét quái lạ.

"Anh gãy lưng mà em vui thế à?" Tào Nghị không làm nữa.

Bao Tiểu Na bừng tỉnh, vội lắc đầu. "Đâu mà! Anh đừng lau nữa, lại đây ăn bánh gato đi!" Cô liếc nhìn Tào Nghị ngồi ngay ngắn, không nhịn được cười: "Anh làm gì mà nghiêm túc thế?"

"Ồ, thế em muốn anh không nghiêm túc à?" Tào Nghị cười.

Bao Tiểu Na đuối lý, đỏ bừng mặt, vờ chìa tay ăn vạ: "Quà sinh nhật của em đâu? Bánh gato không tính đâu nhé!"

Tào Nghị ngoắc ngón tay trỏ ra hiệu cho cô đến gần. Khi mặt cô đã ghé sát lại, anh mới thì thầm những lời nghe rất ám muội: "Món quà này...phải cởi đồ ra mới biết được."

Mặt Bao Tiểu Na đỏ bừng như say rượu, trong nháy mắt cô cảm thấy khao khát yêu thương dâng trào hừng hực, cả người giống như đang chịu sự tấn công của cả băng và lửa, một chốc thấy lửa tình bốc cao ngùn ngụt, một chốc lại lúng túng chẳng biết làm gì. Thực ra cô đã hiểu lầm. Món quà của Tào Nghị không như cô nghĩ, dù anh cởi áo thật nhưng không phải khúc dạo đầu của chuyện đó. Anh chỉ muốn cho Tiểu Na xem quyền lợi mà một mình cô thụ hưởng.

Hoa tử la lan là biểu tượng của tình yêu trung trinh, không phản bội, không dối lừa, giờ anh mang lời hứa đó xăm vào da thịt mình, bông tử la lan sống động tươi tắn ngự trị ngay trên ngực anh là món quà mà anh muốn dâng tặng Tiểu Na. Có thể nói đây là món quà tình sâu nghĩa nặng nhất mà Bao Tiểu Na từng nhận trong đời, thậm chí nó khiến cô nghẹn ngào không thốt nên lời, cô xúc động đến nỗi chẳng thể nói ra được câu yêu thương nào hồi đáp lại anh. Cô lắc đầu như thể không tin nổi vào khung cảnh trước mắt mình, mãi đến khi chạm tay vào bông tử la lan sống động ấy, cô mới dám chắc đây không phải mộng. Đôi mắt của tào Nghị lúc nào cũng trong suốt như hồ Thánh ở Tây Tạng, dẫu giờ đây anh và cô dán sát ngực trần vào nhau cũng chỉ khiến người ta tin rằng đây là một nghi thức thần thánh thuần khiết và trang trọng mà thôi.

"Em thấy chưa? Đây mới là bông tử la lan thực sự." Tào Nghị ôm Tiểu Na thật chặt khiến cô cảm nhận rõ ràng hai hình xăm đang dần dần chạm vào nhau, hòa vào nhau. Bao Tiểu Na khe khẽ sờ vào nửa bông tử la lan nối sát nhau trên ngực hai người, cô cảm thấy sao mọi việc khó tin đến vậy. Cô và anh giống như một cặp song sinh mang cùng một ấn ký, họ là nửa còn lại duy nhất và không thể chia cắt giữa vũ trụ mênh mông này. Cảm giác gắn kết hơn cả quan hệ máu mủ ruột rà này dẫu chia xa mười năm cũng lập tức nhận ra đối phương giữa biển người đông đúc. Chỉ khi ở bên Tào Nghị, bông tử la lan mới trọn vẹn và có linh hồn.

"Anh có yểm bùa vào hình xăm không?"

"Có chứ!"

"Thế anh yểm bùa gì vào mình?"

"Anh nguyền rằng suốt đời suốt kiếp không rời xa em, ngay cả biến thành quỷ cũng không xa rời!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top