Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Vu sư

Đêm ấy, Bao Tiểu Na lại gặp Lục Vũ. Anh ta đứng trên tầng thượng của tòa nhà kí túc xá, thân hình gầy guộc chao đảo giữa cơn gió dữ, chỉ cần lơ là chút thôi sẽ bị gió táp lăn xuống đất. Nhưng anh ta không hề để ý, anh ta phấn khích liên tục gật đầu chờ đợi giây phút hiểm nguy có thể giáng xuống bất cứ lúc nào. Chắc anh ta thầm biết có ai đó làm chứng cho mình rồi, bằng không sao thỉnh thoảng anh ta lại quay đầu về phía Bao Tiểu Na cười nhẹ? Chỉ có điều nụ cười của Lục Vũ nom rất thảm hại, động tác kéo các cơ quanh miệng cứng ngắc càng làm tôn lên ánh mắt thất thần của anh ta, ánh mắt khiến người ta lập tức dập tắt sự tò mò mới nhen nhóm. Trong vài giây ngắn ngủi, Bao Tiểu Na từng cân nhắc xem mình có nên qua đó ngăn cản anh ta không, hay cứ mặc anh ta gieo mình xuống đó. Cô hiểu rõ đây không chỉ là cuộc hội ngộ trong giấc mơ, người chết vĩnh viễn chẳng bao giờ sống lại.

Bao Tiểu Na dừng chân lại, cô không định bước tiếp. Lục Vũ ý thức được điều gì đó, anh ta đột nhiên thông suốt, dang rộng hai tay như muốn học cánh ưng đêm bay lượn giữa trời gió lộng, mà quả thực anh ta đã làm thế! Ngay trước mắt Bao Tiểu Na, anh ta nghiêng người, rướn về phía trước làm động tác sắp bay, rồi đột ngột lao xuống màn đêm đen đặc phía dưới. Ở trong mơ không nghe thấy âm thanh, bất kể Bao Tiểu Na gào thét thất thanh thế nào, giấc mơ vẫn bình lặng như cũ, cuối cùng chỉ có tiếng rơi đánh rầm vọng lại.

Đây là nốt lặng của cái chết.

Bao Tiểu Na gần như đi theo tiếng gọi của giấc mơ, cô đứng ở vị trí mà Lục Vũ vừa đứng. Không có gió, cũng chẳng có toa lầu nào, cô hoàn toàn không thể cảm nhận được bất kì thay đổi gì. Thậm chí cô không nhìn thấy sự vật nào ngoài chính mình, hồ như cô đang mất phương hướng giữa vũ trụ mênh mang, trôi nổi trong không gian thứ ba vô định. Đúng khoảnh khắc đó có một bàn tay lạnh như băng tóm cô quay trở lại, đồng thời bóp chặt lấy cổ chân cô – Lục Vũ ngoác miệng cười, anh ta men theo vách tường của tòa nhà chầm chậm bò lên, tứ chi vừa giống con rối được điều khiển bởi các sợi dây, lại vừa giống con nhện khổng lồ gập chân lại, mỗi nước tiến về phía trước đều như gã lang thang kéo lê con chó chết ở trong rừng, chân giẫm lên đống lá khô phát ra tiếng lạo xạo. Lục Vũ cười hệt gã điên, miệng rộng ngoác nhét vừa nắm đấm, nhìn rõ cả lưỡi gà sưng to ở trong cổ họng. Bao Tiểu Na giậm mạnh chân xua anh ta trở về nơi thuộc về anh ta, nào ngờ cả người Lục Vũ bất ngờ chìm xuống, kéo theo cô rơi vào miền âm u. Tiếng gió ù ù giống như tiếng nước triều trút đổ ào ào. Gió tàn bạo chui vào khoang miệng, khoang mũi, vào mắt, vào tai cô. Trong khoảnh khắc, lục phủ ngũ tạng cô đều đè bẹp lồng ngực, giống như có người đang ngồi lên người cô, cùng cô rơi xuống dưới...

Lúc này, bão đã ập về thật. Cửa sổ đối diện với giường ngủ rung lên ầm ầm, kéo Bao Tiểu Na tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Khi tỉnh lại, cả người cô ướt mồ hôi, chân tay lạnh ngắt như vừa ngâm nước đá. Trong căn phòng tối đen như mực chỉ nghe thấy tiếng gió rít chói tai và không thể né tránh làm cô cảm thấy sợ. Âm thanh này giống như tiếng than thở trầm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng của người khổng lồ, khiến cô bỗng nhớ lại bộ phim Cảnh sát trưởng mèo đen với hình ảnh chiếc bóng trắng ăn thịt con khỉ con trong đêm mưa. Khi đó cô cũng giống bây giờ, sợ đến mức cuộn tròn người trong chăn không dám nhúc nhích.

Tiếng cửa kính rung lắc ngày càng mạnh. Trên mặt kính vốn đã có vết nứt, Bao Tiểu Na chỉ sợ cửa kính đột nhiên vỡ vụn trong lúc cô không kịp phòng bị. Vụn kính bay tung tóe, bắn cả lên giường, có khi còn cắm vào mặt cô. Bởi vậy cô thực sự không dám thò đầu ra khỏi chăn, cả người run bần bật. Cô ôm chặt lồng ngực, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Cô còn ngửi thấy cả mùi tanh tanh ngọt ngọt rất riêng của máu. Tinh thần cảnh giác khiến Bao Tiểu Na cuối cùng cũng quyết tâm nhảy xuống giường bật đèn. Ánh sáng hắt bóng cô lên cửa sổ. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng rạn nứt, khi cô quay đầu lại thì thấy ngực mình đau dữ dội. Tiểu Na cúi đầu xuống, cô thấy ở vị trí trái tim có thêm một khuôn mặt người, khuôn mặt đó đầm đìa máu chui ra từ trong tim cô.

"Bao Tiểu Na! Tôi ở trong tim cô, lúc nào cũng ở trong tim cô." Giọng Lục Vũ giống tiếng hồn ma bóng quế, nó át cả tiếng gió rít gào, chọc thẳng vào tim Tiểu Na, mặc kệ trái tim của cô đã vỡ vụn từ bao giờ.

"Tiểu Na, Tiểu Na, em làm sao vậy?" Tào Nghị nghe Tiểu Na hét to mấy tiếng liền vùng dậy bật đèn. Ánh đèn làm sắc mặt cô thêm trắng bợt. Bao Tiểu Na nhìn thấy Tào Nghị ngồi cạnh mình liền ôm cứng lấy anh, cô chỉ sợ những gì cô nhìn thấy nghe thấy trước mắt đều là mơ. Lồng ngực Tào Nghị ấm sực khiến cô an lòng ẩn nấp trong khoảng trời nhỏ của mình, mặc tiếng gió bên ngoài thê lương hơn nữa, cô cũng không sợ. Nhưng cô không thể kiềm lòng nghĩ đến Lục Vũ, hồ như anh ta rất muốn kéo cô xuống cùng. Nếu xuống đó sẽ nhìn thấy gì? Thấy bộ dạng nằm chết của anh ta ư? Hay anh ta muốn cô cùng trải nghiệm khoái cảm nhảy lầu? Bao Tiểu Na sờ vị trí mà khuôn mặt anh ta mọc từ ngực mình, cô bất giác toát mồ hôi lạnh. Cùng lúc đó có một linh cảm chợt lóe lên: Biết đâu Lục Vũ lại muốn cô thấy một vật gì đó rất khác biệt, một bí mật mà anh ta đã thề chết cũng phải bảo vệ đến cùng.

Không lâu sau, bão dần dần duy yếu. Suốt một đêm chịu đựng những tiếng gầm rít ồn ào, mãi lúc này Tống Cực mới cảm thấy tinh thần được thả lỏng một chút. Anh nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường đã chỉ bốn giờ sáng, liền trở mình ngồi dậy, rồi vào bàn làm việc. Anh lật tung đống tài liệu lộn xộn tìm những tài liệu liên quan đến Lục Vũ và bức ảnh gia đình anh ta. Tống Cực luôn mơ hồ cảm thấy người tên là Lục Vũ này nhìn rất quen, nhưng nằm xuống nghĩ mãi suốt đêm mà vẫn không nhớ ra rốt cuộc mình từng gặp anh ta ở đâu.

Anh day hai đầu mày, ngáp liền mấy cái. Vốn định sờ điếu thuốc, rút ra hút cho tỉnh táo nhưng thấy đầu lọc trong gạt tàn đã chất cao, anh lại chán nản rụt tay về. Thường ngày anh không động đến thuốc lá, gần đây thưc sự có quá nhiều nỗi lo lắng, phiền muộn nên anh hơi nghiện, một ngày không hút là thấy người khó chịu, bứt rứt. Anh mặc quần áo chỉnh tề, định xuống siêu thị gần nhà chạy một vòng, nhưng vừa ra đến cửa anh lại quay ngược vào trong. Vốn là một chuyện rất đứng đắn, đột nhiên anh lại liên tưởng đến lần cũng vào giờ này bị Trần Dĩnh Xuyên kêu đi siêu thị mua "dụng cụ bảo vệ" có thương hiệu, kết quả anh phải tìm mãi mới thấy siêu thị này, vừa khéo siêu thị lại hết hàng. Nghĩ lại chuyện cũ, anh bất giác mỉm cười rồi thuận thế ngồi xuống sàn nhà, văng tục một câu: "Mẹ nó!"

Anh nhìn phòng khách trống trải đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng, lòng buồn vô hạn, cứ thế nằm luôn xuống sàn nhà chợp mắt nghỉ ngơi. Có điều mùi ẩm mốc từ nhà bếp xộc ra buộc anh phải ngồi dậy. Thường ngày, công việc quét dọn nhà cửa đều do một tay Trần Dĩnh Xuyên làm hết, giờ cô ấy không ở đây nữa, nơi này liền biến thành bãi chiến trường. Trước đây anh hay lèm bèm nhà bỗng dưng thêm một người phiền phức hết chịu nổi, nhưng giờ người ấy đi rồi, anh lại thấy thực ra có thêm một người bầu bạn cũng tốt.

Tống Cực rướn thẳng người ngồi dậy, lấy cuốn album ảnh cũ ra như muốn hoài niệm về quá khứ. Anh vừa giở vừa nhớ đến nụ cười ngu ngơ của Trần Dĩnh Xuyên khi cô vừa gối đầu lên đùi anh vừa xem ảnh. Lúc đó, anh chỉ để tâm đến các vụ án hoặc các trận bóng đá, nên luôn coi cô là trẻ con vì suốt ngày ôm cuốn album xem đi xem lại nhiều lần mà không biết chán. Giờ đây anh cũng học cô ôm cuốn album lười nhác nằm dài, đột nhiên anh thấy hai người trong ảnh vô cùng đáng yêu. Đang giở từng trang, đột nhiên một bức ảnh trong cuốn album rơi ra ngoài. Đó chính là hai tấm ảnh cuối cùng rửa ra từ máy ảnh của Trần Dĩnh Xuyên dạo trước. Một trong hai tấm là ảnh của người bị hại nên anh đã đưa cho Vu Hạo Dương, còn tấm này không liên quan đến vụ án nên anh giữ lại. Nhưng hôm nay nhìn lại tấm ảnh, cả người anh chợt giật nảy. Tuy bức ảnh chỉ chụp khuôn mặt nhìn nghiêng của người đàn ông, nhưng anh vừa liếc qua đã nhận ra đối phương là ai. Anh hấp tấp lật bức ảnh chụp Lục Vũ ra so sánh với bức ảnh này, đáp án khiến anh vừa chấn động lại vừa phấn khích.

Thời gian trên ảnh cho thấy bức ảnh được chụp vào đúng hôm Trần Dĩnh Xuyên gặp nạn, còn người đàn ông trong ảnh có nhiều đường nét rất giống với Lục Vũ, đặc biệt là sống mũi cao thẳng, đúng như đúc một khuôn với Lục Vũ. Lục Vũ chắc chắn đã chết, bởi vậy không ai trên đời này liên quan đến anh ta và giống anh ta như đúc ngoại trừ chính người anh trai đã mất tích của anh ta. Khi thảm kịch xảy ra, họ vẫn còn nhỏ, anh trai của Lục Vũ nếu may mắn sống sót chắc chắn cũng thay da đổi thịt, trở thành một người khác có vẻ như không hề liên quan đến Lục gia. Cũng có thể ai đó quá đau đáu với cái chết của Lục Vũ nên đã phẫu thuật chỉnh hình thành dáng vẻ của Lục Vũ, rồi tìm kẻ gây tội ác để báo thù chăng?

Anh cầm bức ảnh chụp chung giữa Lục Vũ với cậu của anh ta, giơ lên cao quá đầu, ngắm đi ngắm lại, đột nhiên anh bới tung đống đồ để tìm chiếc kính lúp. Nhờ độ phóng đại của kính, chiếc máy tính phía sau Lục Vũ trở nên rõ ràng hơn. Khi chưa soi kính lúp, Tống Cực chỉ nhìn thấy phía sau Lục Vũ là một quầng trắng, phóng to lên mới phát hiện đó là cửa sổ chat QQ vẫn đang mở trên máy tính. Có điều khả năng phóng to của kính lúp có hạn, nên anh không đọc được nội dung chat. Song phát hiện đó cũng khiến Tống Cực tạm hài lòng. Anh mặc kệ giờ mới quá nửa đêm, liền bốc điện thoại gọi cho Tiểu Trần đang say giấc nồng. Tiểu Trần có một anh bạn học cùng trường hồi xưa tên là Thôi, anh ta ở khoa giám định chuyên phụ trách xử lý hình ảnh, hôm đó vừa hay đến phiên anh ta trực ca đêm, nghe Tiểu Trần kì kèo, nhờ vả mãi, anh ta cũng miễn cưỡng đồng ý làm giúp việc này.

Tống Cực thấy anh ta dụi đôi mắt đỏ vằn là biết mình hại đối phương không được ngủ, anh vội vàng nói khéo, mời thuốc, rồi cung kính đi theo anh Thôi. Nhưng xem ra Tống Cực đã lo lắng thừa, vì anh Thôi tỏ ra khá thoải mái, anh ta cầm bức ảnh bảo: "Ồ, mỗi chuyện vặt vãnh thế này thôi à? Nếu là chuyện tốn nhiều thời gian và công sức thì tôi buộc phải bảo anh mai hãy tới. Nhưng giờ anh chỉ cần biết rõ hình ảnh hiện trên máy tính chứ gì?"

Tống Cực gật đầu, thấp thỏm đứng cạnh anh Thôi, nhìn anh ta thành thạo thao tác máy phân tích, chẳng bao lâu sau hình ảnh lờ mờ liền trở nên vô cùng rõ ràng. Có lẽ trước đó Lục Vũ không hề biết mình sắp chụp ảnh cùng cậu nên anh ta đã không tắt khung đối thoại, trên màn hình vẫn hiển thị cửa sổ chat:

Khả Khả: Bây giờ anh định làm thế nào?

Thập diện mai phục: Tôi cũng muốn biết điều đó.

Khả Khả: Không được! Đây không phải là lúc anh chần chừ thêm nữa.

Thập diện mai phục: Thế cô còn nhớ ước hẹn với tôi không?

"Thập diện mai phục" là Lục Vũ, còn "Khả Khả" có lẽ là bạn tri âm của anh ta, hoặc có thể gọi là bạn chat. Bức ảnh này được chụp tại nhà của cậu Lục Vũ, đây cũng là bức ảnh cuối cùng của anh ta. Hôm đó sinh nhật cậu nên Lục Vũ mới đến chơi. Một tháng sau sự kiện đó, Lục Vũ nhảy lầu tự sát. Thông qua nội dung đối thoại có thể phán đoán cô gái mang nickname Khả Khả chắc chắn biết rõ một số chuyện liên quan đến nội tình vụ việc. Tống Cực chép lại số QQ rồi tìm kiếm thông tin cá nhân của Khả Khả, nhưng thông tin để lại trên QQ vô cùng ít ỏi, chỉ vỏn vẹn vài dòng giới thiệu ngắn ngủi, thậm chí còn không điền cả tên tỉnh thành. Trước mắt, anh đành thêm Khả Khả vào danh sách bạn bè, rồi đợi cô chấp nhận. Nhưng Tống Cực không còn thời gian ôm cây đời thỏ, anh liền chuyển hướng mục tiêu sang Vu Hạo Dương.

Vu Hạo Dương vừa nhìn thấy số điện thoại gọi đến liền biết mình đụng độ với quỷ. Bận rộn suốt hai ngày hai đêm mãi mới được ngả lưng trên chiếc giường êm ái, kết quả lại bị thằng nhóc này lôi cổ gọi dậy. Có điều sau khi nghe Tống Cực kể về phát hiện quan trọng của mình, Vu Hạo Dương hít một hơi lạnh. Ngay sáng sớm hôm sau ông ta đã thể hiện uy thế của đội trưởng, nhanh chóng thu nhập được thông tin từ đội cảnh sát khu vực Thâm Quyến.

Nhìn thông tin bảo mật QQ, Vu Hạo Dương không dám khẳng định người điền thông tin có phải người sử dụng QQ có nickname là Khả Khả không, nhưng Tồn Cực khẳng định chắc chắn người đăng kí tên Đinh Á chính là người mà anh cần tìm. Mấy tháng trước, anh đến Bệnh viện Tâm thần Phương Thôn điều tra vụ án về Bạch Thần Dật, lúc đó anh biết có một nữ y tá mất tích cùng Bạch Thần Dật, nữ y tá đó tên là Đinh Á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top