Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Nữ y tá mất tích


Đinh Á là cử nhân khoa y tá, phần nhận xét của các giáo viên trong học bạ của cô đều là những lời khen tích cực như học lực tốt, đạo đức tốt, tính tình hiền dịu. Lẽ ra nhà trường cử cô đến bệnh viện tỉnh thực tập để sau này thuận tiện chuyển thành y tá chính thức của bệnh viện đó, nhưng cô không tuân theo sự sắp xếp của nhà trường mà tình nguyện lựa chọn đến Bệnh viện Tâm thần Phương Thôn. Quyết định đột ngột của cô khiến những thầy cô giáo và các bạn học thân quen với cô đều thắc mắc.

Bối cảnh gia đình cô vô cùng đơn giản, có thể tóm tắt bằng vài dòng thế này: Gia đình đơn thâ, cha mẹ ly dị khi cô mười tuổi. Em gái sinh đôi theo cha ra ngoại tỉnh, còn cô ở lại với mẹ. Năm cô học cấp ba thì mẹ bệnh nặng qua đời, cô sống nương nhờ ông bà ngoại.

Tống Cực đặc biệt đến hỏi chuyện từng người trong gia đình cô, hai ông bà già cứ một mực khai rằng cháu gái Đinh Á của mình bị người ta bắt cóc, bằng không một người hiếu thuận như Đinh Á sao không biết báo tin cho người nhà biết. Được sự cho phép của hai ông bà, Tống Cực và phòng Đinh Á xem xét một lượt. Trong những năm cô mất tích, hằng ngày bà ngoại vẫn quét dọn căn phòng cô ở, mọi vật dụng vẫn nguyên như trước khi cô đi. Đầu giường bày vài cuốn tiểu thuyết trinh thám của Mỹ và Nhật, dưới gối là cuốn Tâm lý tội phạm học, một vài trang gấp lại để đánh dấu, nội dung ghi chép các vụ án mà hung thủ là những kẻ giả vờ mắc bệnh tâm thần.

Giống rất nhiều cô gái khác, Đinh Á cũng có thói quen viết nhật ký. Trong ngăn bàn có cuốn nhật ký in hình chú chó Snoopy cài khóa trái tim, cô đã ghi chép khá nhiều sự kiện mắt thấy tai nghe khi ở trường. Nhưng từ ngày vào Bệnh viện Tâm thần Thôn Phương, Đinh Á chỉ vẽ một đôi hình vẽ hoạt họa khá đơn giản lên tất cả các trang nhật ký tiếp theo, trong mấy trang cô lại vẽ một dãy các vòng tròn. Ban đầu Tống Cực không hiểu cô muốn biểu đạt điều gì thông qua dãy vòng tròn, nhưng sau đó anh nhìn thấy một hình họa tương đối có ý nghĩa: một trang chỉ vẽ hai con mắt lộ rõ vẻ hung ác và chằng chịt nếp nhăn, phía dưới bức tranh là một toàn nhà, có người đang cầm ô đứng ở phía đối diện. Tán ô che khuất hai phần ba bóng lưng, chỉ duy đôi giày dưới chân được Đinh Á dùng màu đỏ đậm vẽ đặc tả, từ hình của chiếc giày cao gót có thể đoán ra chủ nhân của đôi giày là một cô gái, một chú bướm màu nâu đang bay từ tòa nhà đằng xa về phía cô gái. Cảnh tượng đó khiến người ta không dễ rời mắt và cũng không dễ quên. Dường như Đinh Á muốn mượn hình ảnh ấy để tiết lộ điều gì đó, nhưng Tống Cực không rõ vì sao cô không chọn phương thức viết chữ để biểu đạt. Những bức tranh tiếp theo đều bị ngắt quãng, vài bức còn đang vẽ dở, duy bức tranh cuối cùng khiến Tống Cực cảm thấy hơi lạ. Giống như bức tranh cô gái cầm ô lúc trước, đây là bức họa thứ hai vẽ người, nhưng điều kì lạ là cậu thanh niên ngồi dưới gốc cây hoa gạo ở trong tranh lại bị bịt mắt, còn người đàn ông đứng ở phía xa đằng sau anh ta lại ăn vận theo lối cổ trang, đầu đội mũ thông thiên, tay cầm hốt, lạ nhất là khuôn mặt không có ngũ quan.

Có thể dễ dàng nhận ra cậu thanh niên ngồi dưới gốc cây là Bạch Thần Dật, còn người đứng phía sau anh ta thì không đoán được lai lịch. Bên cạnh bức tranh còn có hàng chữ nhỏ xíu: Địa ngục Samghata. Tống Cực không mấy am hiểu về những thứ tà môn ngoại đạo này, nhưng có lẽ nó tương ứng với truyền thuyết về sông Tam Đồ. Nghĩ vậy anh liền cất cuốn nhật ký vào trong túi, tiện tay cầm theo một bức ảnh đời thường của Đinh Á rồi chào tạm biệt gia đình cô ra về. Mới bước ra đến con ngõ hẹp thì điện thoại di động rung lên báo hiệu có tin nhắn. Anh lấy ra xem thì thấy không ngờ nhanh như vậy mà Bao Tiểu Na đã tìm gặp anh. Đọc tin nhắn của cô, anh đoán có lẽ cô không thể kiềm chế được nữa.

Địa ngục Samghata còn gọi là Chúng hợp địa ngục, đó là nơi chúng sinh bị (núi đá) ép chặt.

"Mau đến tòa nhà ký túc xá nơi Lục Vũ tự sát! - Bao Tiểu Na"

Tống Cực đến vừa kịp lúc, anh bắt gặp cảnh Bao Tiểu Na vượt ra khỏi hàng lan can sắt đã hoen gỉ, cô đứng ở rìa ngoài cùng. Cô quay đầu lại, chìa cánh tay về phía Tống Cực nói: "Lại đây hóng gió không? Biết đâu anh sẽ tiếp cận gần hơn với một ngày nào đó của bốn năm trước." Khóe miệng Bao Tiểu Na hơi cong lên mang nét giảo hoạt trẻ con. Thực ra, Tống Cực hơi sợ độ cao, điều đó khiến anh càng thêm khâm phục lá gan của cô gái này.

"Cảm giác nhìn từ trên cao xuống thế nào?" Bao Tiểu Na cười nhạo, rồi nhắm mắt lại.

Tống Cực không dám nhìn khung cảnh phía dưới, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng. "Chẳng thế nào cả!"

Bao Tiểu Na không lên tiếng, chỉ dùng tay sờ soạng gì đó trong gió giống như đang phác họa một bức tranh khiến người ta không hiểu nổi, đột nhiên cô dừng lại, mắt mở to, vẻ mặt lạnh băng. "Dù đứng ở đỉnh cao nhất thì vẫn cảm thấy mình thân cô thế yếu biết bao, nhỏ bé, mờ nhạt biết bao. Bởi vậy một người yếu đuối, ngại va chạm như Lục Vũ lựa chọn nhảy xuống đây kết thúc cuộc đời cũng là điều vô cùng hợp tình hợp lý, và chẳng có gì đáng phải nghi vấn cả, đúng không? Típ người yếu đuối lại thường trở nên dung cảm bất ngờ vào lúc tự sát, ngay cả chứng sợ độ cao cũng không thể ngăn cản anh ta tiến về vị trí mà tôi đang đứng. Rất thần kỳ, đúng không?"

"Sợ độ cao ư? Cô biết được thông tin này từ nguồn nào? Trong bút lục không hề ghi chép lại chuyện này." Tống Cực nhìn cô, đột nhiên nói. "Chẳng lẽ cô lại đi tìm Hà Mã, bạn học trước đây của Lục Vũ ư?"

"Đúng vậy! Tôi đã tìm gặp và nói chuyện với anh ta một lát, sau đó anh ta thành thật kể vài chuyện cho tôi nghe. Khi Lục Vũ tự sát, quả thực Hà Mã không ở trong kí túc xá. Nhưng sau khi chuyện xảy ra không lâu, anh ta quay trở lại phòng, vừa vặn bắt gặp cảnh Bạch Thần Dật thay quần áo ướt sũng nước mưa. Trước đây anh từng cho tôi đọc hồ sơ vụ án này, trong đó có đề cập đến việc khi cảnh sát ập đến thì sự việc đã xảy ra được năm phút, lúc ấy trời chỉ mưa phùn nhưng cả người Lục Vũ lại ướt đầm đìa, bởi nửa tiếng trước khi xảy ra vụ việc, trời đột nhiên đổ mưa khá lớn, trận mưa chỉ tạm ngớt khoảng mười phút, vừa vặn là khoảng thời gian Lục Vũ nhảy từ trên tầng thượng xuống. Nhưng trong bút lục, Bạch Thần Dật khai khoảng thời gian đó anh ta đang đi mua điện thoại di động ở trung tâm thương mại, sau khi chuyện xảy ra, anh ta mới về đến ký túc xá, vậy tại sao quần áo anh ta lại ướt sũng? Điều đó chứng tỏ khi trời đổ mưa to, Bạch Thần Dật đang ở ngoài, thậm chí anh ta không hề rời khỏi kí túc xá, vậy nên anh ta mới phải nói dối. Mà đã không rời khỏi ký túc xá thì anh ta ở đâu đến nỗi bị dính mưa? Rất có thể anh ta ở trên tầng thượng. Nhưng vì sao anh ta lại phải lên tầng thượng để bị dính mưa? Tôi đoán chắc trong khoảng thời gian Lục Vũ nhảy lầu, họ đã chạm mặt nhau. Lẽ nào Bạch Thần Dật nhìn Lục Vũ nhảy lầu mà ngó lơ không khuyên can? Hơn nữa, anh có thấy Lục Vũ cũng hơi quá nóng vội không? Lên tầng thượng chưa đầy mười phút đã khắc phục được chứng sợ độ cao, không những thế còn kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhảy lầu. Ngay cả tự sát mà còn hấp tấp như vậy, lẽ nào anh ta đã chịu cú sốc còn lớn hơn cả cú sốc người thân qua đời? Vì thất tình ư? Nửa tháng trước đó – khi vừa mới chia tay – có lẽ là quãng thời gian đau khổ nhất, anh ta còn chưa vội tìm đến cái chết. Vậy mà đã vượt qua được những ngày tháng đầy khó khăn và bắt đầu đi làm trở lại, anh ta lại chạy đi tự tử sao? Lần đầu tiên khi tôi hỏi chuyện Hà Mã, từ đầu chí cuối anh ta đều khẳng định Bạch Thần Dật không hề liên quan đến chuyện này, đồng thời còn đặc biệt nhấn mạnh việc Bạch Thần Dật không hề ép Lục Vũ tự sát. Thoạt nghe thì thấy có vẻ anh ta vô cùng tin tưởng vào cách hành xử của Bạch Thần Dật, nhưng ngẫm nghĩ lại, vẻ mặt luống cuống của anh ta khi nói xong câu đó chẳng khác nào đang ngầm tiết lộ cho chúng ta thấy Bạch Thần Dật liên quan trực tiếp đến cái chết của Lục Vũ. Năm đó có thể Hà Mã cho rằng một chiếc điện thoại có thể khiến anh ta ngậm miệng không nhắc đến mâu thuẫn giữa ba người họ, nhưng bây giờ anh ta lại nghĩ khác. Nếu Bạch Thần Dật đưa cho anh ta vật bịt miệng đáng giá hơn, thì anh ta đã quản lý cái miệng của mình một cách thật triệt để rồi."

"Nhưng kết quả khám nghiệm hiện trường lúc đó cho thấy đúng là Lục Vũ đã tự sát."

"Đó là vì tính cách hướng nội và hoàn cảnh bị cô lập khiến mọi người đương nhiên cho rằng anh ta nghĩ quẩn. Những người sống nội tâm lại thường cố chấp và bướng bỉnh, chẳng phải đó là điều mà ai trong chúng ta cũng đều biết rõ sao? Anh để ý mà xem, những tính từ cảnh sát hay dùng nhất để miêu tả về kẻ sát nhân là "ít giao tiếp, ít nói, lặng lẽ, tự cô lập". Típ người như vậy, có gan thì dám giết người, không có gan thì sẵn sàng tự sát vì những chuyện cỏn con. Rất hợp lẽ tự nhiên, phải không nào?"

"Đó chỉ là những suy đoán của cá nhân cô mà thôi! Nếu cô cảm thấy không phải anh ta tự sát thì chứng cứ đâu? Nếu chỉ căn cứ vào việc Bạch Thần Dật ướt sũng nước mưa sau khi vụ án xảy ra thì có thể chứng minh được điều gì? Việc đó có rất nhiều cách giải thích. Mà dẫu khi đó Bạch Thần Dật đang ở trong ký túc xá thật, thậm chí anh ta lên tầng thượng trước cả Lục Vũ, thì động cơ nào đáng để anh ta ép Lục Vũ vào đường chết?" Tống Cực trở về phạm vi an toàn, đứng lâu ở mép tường khiến anh thấy chóng mặt.

Bao Tiểu Na phát hiện ra điểm này, cô được đà nói tới: "Ngay cả cảnh sát được huấn luyện chuyên nghiệp như anh mà đứng đây vài phút đã không chịu nổi, thế mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy Lục Vũ lại nhảy xuống không chút do dự, thử hỏi cú sốc đó phải lớn đến mức nào? Tôi không đủ năng lực để suy đoán các kết luận của vụ án mấy năm về trước, nhưng tôi tin Lục Vũ sẽ không tự sát về một người con gái đã phản bội mình. Có lẽ anh ta hiểu hơn ai hết rằng mình sống đồng nghĩa với hy vọng Lục gia còn người nối dõi, bởi vậy anh mới ngậm đắng nuốt cay mặc cho Bạch Thần Dật tha hồ làm nhục mình. Tuy anh ta không cam tâm, nhưng chắc chắn không đi tìm cái chết."

"Thế vì sao anh ta lại chết?"

"Vì bị ép phải chết!" Bao Tiểu Na chỉ mạnh xuống hiện trường chết choc ở dưới. "Nơi đó đã chứng kiến một sinh mệnh dần dần lạnh đi cho đến khi cứng đờ, nó cũng thay người chết để lại lời di chúc cuối cùng, băng không, ngày hôm nay sao lại mọc ra một "Lục Vũ" sống thay anh ta?"

Tống Cực không nhìn thấy gì ở phía dưới, và cũng khó ai có thể nhìn thấy mặt đất rõ ràng từ độ cao này. Nhưng không hiểu vì sao vẻ kiên định đến cuồng nhiệt của Bao Tiểu Na lại khiến anh thấy hơi dao động, rất nhiều hình ảnh liên quan đến Lục Vũ nhanh chóng xẹt qua đầu anh. Anh chậm rãi đi xuống tầng, bước lên bãi cỏ từng uống no máu của Lục Vũ. Hồ sơ vụ án mô tả khá chi tiết tư thế trước khi sinh mệnh của cậu thanh niên trẻ tuổi này sắp lụi tàn, chi tiết đến nỗi cảnh tượng đó như hiển hiện ngay trước mặt anh: Lục Vũ nằm rạp trên bãi cỏ, hơi co chân lại, một cánh tay ra sức bò về phía trước như muốn tóm lấy thứ gì đó. Tống Cực nhớ lại bức ảnh Lục Vũ đứng trước máy tính, khi đó ngón trỏ đặt lên bàn phím của anh ta đeo chiếc nhẫn bạc, nhưng khi chết không thấy chiếc nhẫn đó đâu nữa. Trong báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đề cập đến việc ngón trỏ của người chết có khả năng từng đeo trang sức, bởi hai bàn tay của cậu ta bị gãy xương nghiêm trọng và bấy máu, duy một khoảng nhỏ trên ngón trỏ là tương đối sạch sẽ, nhưng khi cảnh sát thu thập vật chứng xung quanh hiện trường lại không hề phát hiện thấy vật gì đặc biệt. Một khi vụ án đã được xác nhận là tự sát thì điểm nghi vấn nhỏ nhoi đó không đáng để quan tâm. Giờ nghĩ lại, trong đầu anh lại hình thành một giả thiết: Chiếc nhẫn được tháo ra sau khi Lục Vũ đã chết, chắc chắn có người đã lấy nó!

Tống Cực không nói ra những suy đoán trong đầu, anh giả hoang mang nhìn Tiểu Na đứng cạnh cũng đang nghĩ rất lung, lơ đễnh nói: "Xem chừng cô còn liên tưởng nhiều hơn tôi, gọi tôi ra đây e chỉ vô ích mà thôi. Nếu cô cần tìm hồ sơ và vật chứng liên quan đến vụ án này, tôi có thể cung cấp cho cô. Có điều, cái gì cũng có giá của nó."

Bao Tiểu Na quay lại mỉm cười. "Tôi chỉ đợi mỗi câu nói này của anh thôi!"

Đương nhiên cô hiểu Tống Cực còn giấu rất nhiều điều muốn hỏi, giả dụ như vì sao đột nhiên Hà Mã lại thành thật kể lại chân tướng sự việc cho cô. Cô cũng biết rõ Tống Cực rất hoài nghi về lai lịch thực sự của Tào Nghị, nhưng anh lại tình nguyện tiếp tục phối hợp với cô cất giữ tầng bí mật sâu nhất này. Điều đó chứng tỏ anh đang nắm chắc mọi việc trong tay, nói cách khác anh đang mượn tạm sức mạnh của cô. Bất luận thế nào cũng được, càng lúc cô càng hiểu rõ sự quan tâm của cô đối với Bạch Thần Dật, đối với Lục Vũ và đối với người đàn ông thần bí trên tầng thượng hôm nào không chỉ bắt nguồn từ lòng hiếu kì đơn thuần nữa. Dòng xoáy này sớm đã cuốn họ vào sâu đến nỗi không thể thoát ra.

Trải qua một đêm sợ vỡ mật, Bao Tiểu Na nghiễm nhiên chuyển sang ở nhà Tào Nghị một cách hết sức hợp tình hợp lý. Thứ nhất, sang đây nếu xảy ra chuyện gì còn có hy vọng được giúp đỡ. Thứ hai, cô cũng nảy sinh ý đồ muốn giám sát anh. Ban đầu cô luôn cảm thấy làm vậy không thể chấp nhận được, ai lại bày mưu tính kế với người chung chăn chung gối với mình! Nhưng giờ cô mới hiểu hàm ý của cụm từ "người chung chăn chung gối" chẳng qua là một người nằm ngủ bên cạnh mình mà thôi. Trong tình yêu, cô rất tham lam, nếu không lấp đầy được từng dục vọng thì cô thà cá chết lưới rách còn hơn.

Cùng là phận đàn bà, cô hoàn toàn có thể hiểu và thông cảm với sự nhạy cảm cũng như nỗi căm hận vì quá ghen tị toát ra qua những trang nhật kí của Đinh Á. Sự bất an xuất phát từ nơi sâu thẳm của tâm hồn khiến Bao Tiểu Na bất giác nghĩ đến Bạch Thần Dật. Anh cũng là một người vô cùng mẫn cảm, chí ít cô có thể cảm nhận thấy điều đó thông qua băng ghi âm của anh. Xét theo góc độ nào đó, anh, Đinh Á và cả bản thân Bao Tiểu Na thuộc cùng một típ người – quá nhạy cảm và quá để ý ảnh mắt của người xung quanh. Bạch Thần Dật coi trọng thanh danh đến nỗi sẵn sàng hy sinh cả lương tri. Bao Tiểu Na luôn thể hiện mình hết lòng vì tình yêu, nhưng trên thực tế, mục đích của cô không hề đơn giản như lời cô tỏ tình. Còn Đinh Á thì sao? Bao Tiểu Na đã mất rất nhiều thời gian để tưởng tượng về con người này. Bất luận Đinh Á tiếp cận Bạch Thần Dật có phải vì Lục Vũ hay không, nhưng đằng sau mỗi bức vẽ có thể nhận thấy Đinh Á không hề căm hận anh.

Bao Tiểu Na phát hiện trong các bức tranh ở nửa sau cuốn nhật ký chỉ có hai bức không phác họa bằng bút chì. Một bức có lẽ để thể hiện cảnh tượng Lục Vũ tự sát; con bướm ẩn dụ cho người đứng dưới ô được tô bằng bút chì màu đỏ vô cùng nổi bật và bắt mắt, nó mang hơi thở của cái chết thần bí; người ăn vận trang phục cổ trang đứng ở trong góc không có ngũ quan, bên cạnh chỉ viết hai chữ "khẩu" rất nhỏ. Chỉnh thể bức tranh rất bất ngờ và quái đản. Bức tranh còn lại vẽ một trùm hoa gạo màu đỏ cam được tô rất tỉ mẩn. Nếu căm hận một người thì không thể sử dụng gam màu tươi sáng và ấm nóng như vậy. Gam màu giống ánh mặt trời khiến Bao Tiểu Na như phảng phất ngửi thấy mùi hương thơm rất sâu và rất đượm của hoa gạo, nhớ lại những bông hoa vô danh rải đầy trên chiếc ghế dài mà mình ngồi trong bệnh viện tâm thần. Trước đây Bạch Thần Dật cũng từng trốn dưới gốc cây gạo giống kiểu trẻ con, anh nhìn Đinh Á đang che miệng nhìn trộm mình và mỉm cười. Nhưng chẳng phải Đinh Á lẽ ra nên hận anh sao? Bởi rốt cuộc bi kịch của Lục Vũ là do Bạch Thần Dật gây ra, Đinh Á không thể không biết điều đó! Chính vì không dám nói rõ nên cô mới vẽ bí mật này ra giấy và chờ đợi người đến xem có thể hiểu được hàm ý mà cô muốn chuyền tải.

Bao Tiểu Na vuốt nhẹ bức tranh vẽ bông hoa gạo không hề mang đến cảm giác chân thật nhưng rất đỗi tươi sáng và thu hút anh nhìn kia, cô bắt đầu cảm thấy ghen tị. Bạch Thần Dật trong mắt Đinh Á và Tào Nghị của ngày hôm nay hoàn toàn không giống nhau. Thế mà nực cười thay, cả cô và Đinh Á lại tò mò về cùng một người đàn ông.

Liệu có phải ban đầu Bạch Thần Dật thực sự ghét Đinh Á không? Đinh Á đâu phải chỉ đồng cảm với anh? Bao Tiểu Na luôn cảm thấy vô cùng ghen tị với những sự việc mà mình không thể làm sáng tỏ, hồ như cuốn nhật ký mà cô đang cầm trên tay không phải cuốn sổ đơn giản nữa mà là mảnh quá khứ thuộc về riêng hai người họ, không ai có thể xen vào. Bao Tiểu Na giống như người kể chuyện, cô chỉ tường thuật lại tỉ mỉ từng đoạn hồi ức của người khác. Ngước mắt nhì màu đỏ duy nhất trên trang giấy trắng đục, cô cảm thấy ngón tay mình trở nên cứng đờ như có một luồng khí lạnh tuôn ra từ tim bao phủ lấy bàn tay cô. Rồi trong khoảnh khắc, dường như có bàn tay lạnh giá khác ấp lên tay cô, khẽ gõ những ngón tay cứng ngắc của cô ra, lật giở từng trang nhật ký ở phía dưới, càng lúc càng giở nhanh hơn. Các đầu ngón tay của cô mỗi lúc một đau giống như bị ai đó xé rách cả da lẫn thịt trong lòng bàn tay rồi giật ra ngoài.

Cảm giác đau đớn quá chân thật khiến Bao Tiểu Na không thể chịu đựng hơn được nữa, cô đứng bật dậy như bị điện giật. Bất ngờ cuốn nhật ký tuột khỏi tay cô, rơi xuống và nằm lăn lóc trên mặt đất, từng bức vẽ đơn độc tựa như được thổi sinh mệnh vào, chúng bỗng chốc trở nên sông động, tươi tắn. Bao Tiểu Na ngẩn người, lập tức cúi xuống nhặt cuốn nhật ký lên, đồng thời lật thật nhanh. Khi giở với tốc độ nhanh, từng bức tranh minh họa bên trong bỗng nhiên hợp lại thành một cảnh tượng vô cùng bất ngờ. Cô xé nửa sau cuốn nhật ký ra rồi bắt đầu lắp ghép lại, khi ấy cô mới hiểu Đinh Á đã cắt nhỏ hình ảnh của một bức tranh hoàn chỉnh thành nhiều phần. Tuy các bức vẽ rối loạn nhưng cô có thể phân biệt thành từng nhóm nhờ vào ngày lẻ và ngày chẵn. Mấy bức tranh đầu tiên chỉ vẽ một chú bướm bay lượn theo một chiếc lông, rồi chiếc lông rơi xuống cống mặc con người giẫm đạp, có lẽ chiếc lông trong bức tranh đó thể hiện Lục Vũ. Vậy thì chú bướm chắc là Diệp Hân Ngô, hoa gạo là Bạch Thần Dật, còn người mặc trang phục cổ trang là ai? Một vài bức tranh khác cô xem rất kỹ nhưng vẫn không hiểu. Phía trước là một sợi lông vũ, ở giữa là hoa gạo, phía sau có một bóng đen, không biết hình ảnh này tượng trưng cho điều gì. Cô có cảm giác nó giống như hình ảnh bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau.

Bao Tiểu Na cầm bức tranh vẽ bươm bướm ra phòng khách, đối chiếu với bức tranh lưng trần của Diệp Hân Ngô, quả nhiên hình con bướm phía sau lưng cô ta giống y đúc với hình con bướm trong tranh, chỉ có điều cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Trước đây Diệp Hân Ngô xăm chú bướm này là vì Lục Vũ hay là vì Bạch Thần Dật? Hay nó còn chứa hàm ý nào khác? Bao Tiểu Na cảm thấy Diệp Hân Ngô không thể làm vì Lục Vũ. Nếu thật lòng yêu một người đàn ông đến nỗi có thể khắc dấu ấn của anh ta lên lưng thì không có lý nào lại dễ dàng phản bội và rời bỏ anh ta như vậy. Cô sờ nửa bông tử la lan trên ngực mình, chí ít cô tin rằng điều này không thể là giả, cô ít nhiều cũng thấy được an ủi mấy phần. Dù anh đối với Diệp Hân Ngô hay Đinh Á thế nào đi nữa, thì người cuối cùng có thể yểm bùa trái tim của Bạch Thần Dật chỉ có một mình cô. Nghĩ đến đây, quá khứ rắc rối cũng theo đó mà giải phóng ra ngoài. Cô giống người chiến thắng với lòng thương tiếc những kẻ thua cuộc, thề rằng sẽ tìm ra chân tướng sự thật. Kiểu gì cũng phải trả lại công bằng cho bọn họ.

"Sao hôm nay em về sớm vậy? Bữa tối định ăn gì?" Tào Nghị bước vào cửa đã thấy Bao Tiểu Na thẫn thờ ngắm bức tranh, anh tháo giày, nhếch mép nói. "Anh định gỡ bức tranh xuống từ lâu rồi nhưng bận quá nên quên mất. Em ở nhà mà rỗi thì cất nó đi cũng được."

Anh liếc mắt thấy cuốn nhật kí đặt trên bàn và trong tay Bao Tiểu Na. Bao Tiểu Na lướt qua anh, vội vàng thu cuốn nhật kí lại, ngẩng đầu đáp: "Thế anh muốn ăn gì? Em chưa thấy đói."

"Vừa khéo! Tối nay anh có việc không ăn cơm nhà." Tào Nghị cúi đầu vờ không nhìn thấy, anh quay người lại ôm Bao Tiểu Na vào lòng, ngả đầu lên vai cô. "Hay em đừng ăn nữa, sắp vai hùm eo gấu rồi đây này."

Bao Tiểu Na rất muốn cười trước lời trêu chọc của anh, nhưng vừa nghĩ đến cuốn nhật kí, nghĩ đến một Bạch Thần Dật xa lạ trong quá khứ, cô lại không nhịn được hỏi: "Em nên gọi anh là Tào Nghị hay là Bạch Thần Dật mới đúng đây?"

"Không còn Bạch Thần Dật nữa!"

"Thế còn Đinh Á? Cô ấy còn tồn tại không?"

Tào Nghị không đáp, nhưng đột nhiên anh nới lỏng tay, nét mặt thể hiện rõ vẻ bất ngờ. Bao Tiểu Na biết làm vậy rất tàn nhẫn, nhưng giờ đây cô muốn ép quá khứ đó phải hiện nguyên hình. "Chẳng lẽ anh không còn nhớ gì về cô y tá đã phát hiện ra anh trốn dưới gốc cây hoa gạo ư? Chắc anh chưa quên chứ? Anh và cô ấy cùng mất tích một ngày còn gì."

Tào Nghị lặng người nhìn cô gái trước mặt, anh dằn từng tiếng trả lời: "Tiểu Na, hôm nay anh mới phát hiện thì ra em không hề giống đàn bà. Thực sự không giống chút nào!"

"Anh đang châm biếm em đấy à?"

"Anh chỉ cảm thấy thất vọng và cả áp lực nữa."

"Áp lực ư?" Bao Tiểu Na sững người.

Tào Nghị đưa tay ấp lấy má cô: "Anh chỉ cần một chút ấm áp, dẫu em chẳng làm đc gì cho anh, nhưng chỉ cần cho anh cảm giác đó là đủ. Đừng lúc nào cũng muốn moi móc quá khứ đã không còn tồn tại từ lâu. Em cứ làm vậy sẽ khiến anh không kiềm chế được mà lôi tuột em vào rắc rối của mình."

Bao Tiểu Na ngẩng đầu cười tươi. "Vậy anh cứ lôi em vào đi! Bất kể anh ở đâu, làm gì, em cũng muốn theo anh. Chỉ như vậy chúng ta mới không phân chia chuyện anh, chuyện tôi, mới có thể bên nhau mà không có gì cản trở. Em xin anh hãy để em hiểu về anh nhiều hơn."

"Em không hối hận chứ?"

"Không bao giờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top