Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Hẹn hò

Thế giới không có mắt sẽ thế nào?

Cô không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô biết hốc mắt không tròng trông thế nào - nó vừa giống một hang động tối om, sâu hun hút như nhiếp hồn người khác, lại vừa giống một huyệt mộ đắp vội bị người ta đào bới bung bét. Vật rơi ngay trước mũi giầy của cô không lộ cùi xương trắng nhởn, chỉ có nửa khuôn mặt ép chặt xuống đất, nửa mặt bên kia bị đè bẹp dúm, con mắt còn lại gần như sắp nứt toác cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô biết người này, sỡ dĩ cô nhận ra anh ta là bởi trên lưng anh ta có hình xăm rất sống động. Trong khoảnh khắc, huyết dịch màu đỏ sẫm tràn ra khỏi mắt, rồi chảy ồ ồ từ cái cổ bẻ ngoặt của anh ta, máu dần dần lan ra tứ phía. Có vẻ cánh tay anh ta đã gãy lìa, hướng ra phía trước cơ thể và chĩa thẳng về phía cô, nhìn như thể hôm nào anh ta đứng trên cầu dành cho người đi bộ chỉ tay vào mặt cô mà mạt sát. Điều này khiến cô không thể chịu đựng nổi, cô bắt đầu hét lên điên cuồng. Cảnh sát nghe tin vội ập đến hiện trường. Vừa nhìn thấy nạn nhân, có sĩ quan mới vào nghề còn gập bụng nôn thốc tháo những cơm canh cá thịt mới ăn lúc tối.

Mấy phút sau, nhiều người dân sống quanh đó và người đi đường bắt đầu tụ tập ở đầu ngõ. Họ kề tai nhau thì thào to nhỏ bàn luận, mãi đến khi xe cảnh sát và xe cứu hộ đến tiếp ứng thì đám người mới chịu tản ra chỗ khác. Cô bước lên xe cảnh sát trước ánh mắt tò mò của đám đông. Là nhân chứng đầu tiên, cô có nghĩa vụ cung cấp thông tin cho cảnh sát, nhưng vì đang hoảng sợ quá độ nên ngoại trừ nghe câu hỏi nào đáp nhát gừng câu hỏi ấy, phần lớn thời gian còn lại cô chỉ ngồi yên lặng và đờ đẫn. Người cảnh sát dân sự trực ban tối nay là Tống Cực, đó là một chàng trai nhiệt huyết và yêu nghề, mới được điều chuyển về đồn cảnh sát XXX từ năm ngoái. Mấy viên cảnh sát lão thành đã quá quen với những trường hợp tự sát kiểu này, thêm vào đó lại thiếu kiên nhẫn làm bút lục nên giao luôn cho Tống Cực trực tiếp lấy lời khai của cô.

Đầu tiên, Tống Cực rót cho cô cốc nước, dịu dàng nói: "Cô uống nước đi. Nếu chưa nhớ ra thì cũng đừng cố ép bản thân". Cô máy móc liếc mắt nhìn Tống Cực, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống, đưa tay cầm lấy cốc nước và nhấp một ngụm. Tống Cực thấy cô cắn môi đến trắng bệch, anh cũng hiểu cô cần một khoảng thời gian nhất định mới tiếp nhận được sự cố hãi hùng vừa rồi. Anh lục túi lấy viên kẹo bạc hà vẫn thường đễ sẵn trong đó, nhẹ nhàng đẩy viên kẹo đến gần tay cô và bảo: "Chúng ta cùng tuổi, cô không cần giữ kẻ như vậy, ta cứ nói chuyện thoải mái giống như hai người bạn là được. Tôi biết cô rất sợ khi gặp phải chuyện như thế này, nhưng chẳng phải tất cả đều đã qua rồi sao?"

Cô vẫn không đáp lời, mãi hồi lâu mới nhè nhẹ gật đầu: "Anh cứ hỏi tiếp đi. Tôi sẽ cố nhớ lại mọi chuyện."

Tống Cực thở phào, giở bút lục ra, yêu cầu cô tường thuật thật tỉ mỉ một lần nữa. Anh chăm chú lắng nghe, ngòi bút lướt trên giấy như rồng bay phượng múa. Mỗi khi nghe đến chỗ nào hàm hồ chưa rõ nghĩa, anh liền hỏi lại cô, cô vô cùng hợp tác với anh. Tống Cực vừa viết xong chữ cuối cùng thì anh bạn đồng nghiệp họ Trần nheo mắt bước tới vỗ vai anh: "Nghiêm túc quá đấy nhá anh bạn. Tớ vừa ở chỗ pháp y về, bước đầu khẳng định nạn nhân chết do tự sát, cụ thể thế nào thì đợi sau khi giải phẫu mới có kết luận chính xác. Ngoài ra, nghe cảnh sát hình sự điều tra hiện trường nói nạn nhân sảy chân nên gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Ngay cả nhân chứng là bảo vệ khu chung cư cũng nói nạn nhân trở về chung cư một mình vào lúc chín giờ ba mươi tối, gia đình anh ta đều ở ngoại tỉnh. Nếu có người lẻn vào trong tòa nhà sau mười giờ khuya, tức là lúc tòa nhà đóng cổng, thì bảo vệ không thể không biết. Theo tớ thấy, đây chỉ là vụ tự sát thôi. Hơn nữa, nếu là vụ giết người thật thì đó là việc của cảnh sát hình sự, lẽ nào cậu định phá án vượt cấp sao?"

"Đã có báo cáo khám nghiệm tử thi chưa? Chúng ta cứ làm cẩn thận thì hơn." Tống Cực đưa bút lục cho cô, ý bảo cô xem bút lục còn gì sai sót không rồi ký tên. Cuối cùng anh quay sang hỏi Tiểu Trần: "À đúng rồi, nạn nhân này có đặc điểm gì đặc biệt không? Tớ nghe nói dạo trước có một bác sĩ tâm thần tự sát trong khách sạn Tử Hoàng, nghe nói cách tự sát nhìn khủng khiếp lắm."

"Ừ. Cậu em dưới khóa mình là bác sĩ pháp y phụ trách vụ đó, cậu ta phải nhặt từng phần thi thể của nạn nhân để lắp ghép lại, mất chẵn một tuần đấy. Kể ra cũng lạ thật, nạn nhân vụ tự sát hôm đó và nạn nhân tự sát hôm nay đều có hình xăm trên người. Tớ cứ thấy..." Tiểu Trần mân mê cằm như cố nhớ lại, anh luôn cảm thấy vụ án này rất quen. Tống Cực biết Tiểu Trần muốn ám chỉ điều gì, năm ngoái khi anh mới được điều chuyển về đồn cảnh sát này cũng là lúc anh gặp phải một vụ tự sát vô cùng kỳ lạ. Đặc biệt, trên người nạn nhân mang hình xăm có cùng phong cách với hình xăm của những nạn nhân tử vong trong thời gian gần đây. Vì bộ dạng của họ khi chết trông rất khủng khiếp nên đến tận bây giờ cảnh tượng ấy vẫn như hiển hiện trước mắt anh. Dạo này liên tiếp xảy ra hai vụ thảm án quái dị khiến Tống Cực càng ngờ rằng những sự trùng hợp tình cờ này đang muốn hé lộ bí mật nào đó cho anh.

Tống Cực cố gắng không nghĩ tiếp nữa, anh kiểm tra chữ ký của cô rồi đưa cô về nhà. Thấy cô vẫn ngơ ngác, hốt hoảng, anh liền gọi tên cô mấy lần rồi đưa cả hộp kẹo bạc hà cho cô: "Để tôi đưa cô về. Lúc nào thấy khó chịu thì ngậm một viên, đầu óc sẽ tỉnh táo lại nhanh hơn đấy. Bây giờ cô đừng nghĩ ngợi gì nữa, về nhà tắm một cái rồi đi ngủ, ngày mai tỉnh dậy là ổn thôi mà."

"Cảm ơn anh." cô cười gượng, thấy mác trên vỏ hộp sắp bong ra, cô liền lấy ngón tay miết chặt lại. Cô cầm khư khư hộp kẹo trong tay như thể cố níu giữ chút can đảm cuối cùng giúp cô vứt bỏ những ký ức không lấy gì làm vui vẻ ra khỏi đầu.

Tuy nói cầm hộp kẹo bạc hà suốt dọc đường để có thêm dũng khí, nhưng cô vẫn không dám đi qua con ngõ đó, cô sợ khoảnh khắc mình rẽ vào lại thấy vật gì kinh hoàng đột ngột hiện ra trước mắt. Từ khi xảy ra sự cố ở khách sạn Tử Hoàng đến nay, cô đã đụng độ người chết những hai lần, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi nỗi ám ảnh lần trước, thế mà hôm nay cô chẳng những được dịp ôn lại chuyện cũ mà còn được bồi thêm chuyện mới, cô không bị bức thành điên mới lạ. Cô mở di động, cô nghĩ rất lâu không biết nên gọi cho ai. Gọi cho bố mẹ ư? Chắc chắn bố mẹ lại nhắc đến chuyện mua nhà thôi! Mà điều này khác gì rắc muối vào vết thương vốn đang loét miệng của cô. Gọi cho bạn bè ư? Họ có ở Quảng Châu đâu, huống hồ giờ phận ai nấy lộ, họ lập gia đình hết rồi, đâu thể thân thiết với cô như thuở độc thân. Lướt xem danh bạ mấy lần, cuối cùng cô chẳng biết gọi cho ai. Lúc này, cô mới thấm thía nỗi cô đơn đáng sợ biết chừng nào, cô lại kém cỏi không khống chế được dòng nước mắt cứ thế thi nhau lăn dài xuống má.

Cuối cùng, cô không đủ dũng khí trở về chiếc ổ nhỏ của mình, đành tìm đại một quán net và thuê máy cả đêm. Nơi đông người luôn đem lại cảm giác an toàn,, dẫu cho mấy cậu con trai đang chơi game bên cạnh cứ ra sức gào thét như mổ bò suốt đêm. Có điều như vậy chí ít còn giúp cô đỡ bị những cơn ác mộng giày vò. Thức đến một giờ sáng, hai mí mắt cô bắt đầu trĩu xuống, nhưng cô không có cách nào ru mình nhắm mắt lại được. Cô cố nghển cổ lên, tay nhấn chuột và không ngừng lướt web. Đột nhiên cô thấy một bạn chat đăng thông báo tìm người, đại ý là cô ấy cứ vương vấn không quên được anh chàng đẹp trai gặp ở gần khu chung cư, bởi vậy muốn thông qua mạng Tianya tìm hoàng tử của mình. Chiêu này khiến tính cuồng vọng tưởng của cô bắt đầu bùng cháy từ đống tro tưởng đã lụi tàn. Cô ngồi thẳng lưng và cũng gửi thông báo "Tìm thợ xăm thường bày hàng trên cầu dành cho người đi bộ SH", đồng thời cô để lại các phương thức liên lạc như QQ, MSM, địa chỉ email... Chỉ có điều khi huyên thuyên với các bạn chat về đủ thứ chủ đề chẳng liên quan, tâm trạng của cô bắt đầu chuyển từ thấp thỏm mong ngóng sang chờ đợi trong chán ngán. Sau hai tiếng, thứ cô thu hoạch được chỉ là nỗi thất vọng và cảm giác hụt hẫng. Đang lúc cô nản chí chuẩn bị out khỏi mạng thì chuông QQ của cô chợt vang lên.
Một bạn chat có nickname "Thợ xăm" nhảy vào kết bạn với cô. Cơn buồn ngủ của cô chợt bay biến, cô vội vàng add nick của đối phương, chưa đợi cô lên tiếng xác nhận lai lịch đối phương thì người đó đã gửi tin hỏi thăm cô trước.

Thợ xăm: Chào cô, cô tìm tôi có việc gì?

NANA: Anh là thợ xăm bày hàng trên cầu dành cho người đi bộ thật sao? Thế tôi có thể hỏi anh mấy chuyện không?

Thợ xăm: Cô hỏi đi.

NANA: Anh có đeo khuyên tai không?

Thợ xăm: Có, khuyên tai hình tam giác. Cô chỉ muốn hỏi điều này thôi à?

NANA: Đúng là anh rồi!

Thợ xăm: Cô dễ lừa thật.

NANA: ...

Thợ xăm: Có điều tôi biết cô là ai.

NANA: Không thể có chuyện đó.

Thợ xăm: Một người nhìn trộm tôi suốt bảy ngày mà tôi không biết thì khác nào tôi mù.

NANA: Sao anh có thể khẳng định điều này?

Thợ xăm: Vì chẳng mấy ai hứng thú với kẻ bày bán hàng rong trên cầu.

NANA: ...

Thợ xăm: Muộn thế này mà còn lên mạng, cô có chuyện gì buồn phiền à?

NANA: Ừm, chuyện rất đáng sợ. Nói ra có khi anh chẳng tin, trong tháng này tôi gặp phải hai người tự sát chết ngay trước mắt mình, bởi vậy tôi không dám về nhà, ở nhà một mình sợ lắm.

Thợ xăm: Chẳng có gì đáng sợ cả. Ma quỷ hoành hành trong tim trong não mới đáng sợ.

NANA: ..

Thợ xăm: Ngày mai tôi đến tìm cô, không quá đường đột chứ?

NANA: Không đâu, chỉ hơi bất ngờ chút thôi.

Thợ xăm: Được. Vậy hẹn ngày mai gặp lại.

NANA: Anh biết tôi ở đâu không mà đến gặp?

Cô nhắn liên tiếp hai, ba tin nhưng không thấy đối phương hồi đáp, nhìn biểu tượng chat của anh màu xám, cô mới hay anh đã offline rồi. Cứ nghĩ ngày mai được gặp mặt anh, cô vừa căng thẳng lại vừa hồi hộp. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ, cô thấy liên lạc được với anh thực ra chẳng khiến cô mừng phát điên như vẫn tưởng, phải chăng bởi cô quá lẻ loi giữa thành phố này nên mới cần một chỗ dựa đến mức chẳng để ý đối phương là ai? Tựa hồ tìm ra manh mối, cô nằm rạp xuống bàn vi tính gặm nhấm vấn đề này, nhưng cho đến khi dần chìm vào giấc ngủ, cô vẫn chưa lần ra được đầu mối thực sự.

Sáu rưỡi sáng, bầu trời ngoài ô cửa sổ dần dần hửng lên, vầng dương ngại ngùng trốn sau rèm mây lúc đi nghỉ, cuối cùng cũng chịu lộ diện. Cô thích làn dương quang lúc này nhất, nó mềm mại, non nớt và hoàn toàn không có cảm giác lấn lướt giống như ánh nắng lúc chính ngọ. Cô đứng dưới tàng cây vừa hít sâu một hơi vừa co duỗi hai vai, luồng không khí trong lành quả nhiên có tác dụng thần kỳ khiến tâm hồn người ta thư thái. Cô tạm gác lại bao nhiêu chuyện xui xẻo gặp phải đêm qua. Sau khi về nhà, việc đầu tiên cô làm là tắm một cái, toàn bộ giày dép, quần áo mặc tối qua cô đều ném cả vào thùng rác. Vừa định vứt thì thấy hộp kẹo bạc hà trong túi rơi ra, lúc này cô mới nhớ đến anh cảnh sát tốt bụng. Cô bất giác nhoẻn miệng cười, cất hộp kẹo vào trong túi xách.

Trước lúc đi làm, cô còn đặc biệt chạy đến bày vị của thổ công trước cửa tầng một cúi gập người lạy ba lạy. Cô vừa đến quán, Nghiêm Hồng đã đá lông nheo với cô từ xa, đợi cô đến gần mới mắt la mày lém khẽ hỏi: "Tối qua cậu có giận tớ không?"

Cô biết Nghiêm Hồng sợ mang tiếng trọng sắt khinh bạn nên mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. "Giận gì mà giận. Hôm qua chơi cũng vui mà."

"Hì hì. Tớ biết ngay cậu không phải người thích chấp nhặt.". Trước khi đi, Nghiêm Hồng hẹn trước với cô mười một giờ khuya hai người sẽ cùng về, vậy mà cuối cùng cô lại bỏ rơi bạn, thế nên dù ít dù nhiều cô vẫn cảm thấy có lỗi. Giờ biết bạn không để bụng, cô mới yên tâm đi làm việc.

Bao Tiểu Na nhíu mày, vẫn thấy tinh thần rệu rã, có lẽ tại hôm qua thức thâu đêm. Nhớ đến hộp kẹo bạc hà, cô liền lấy ra một viên bỏ vào miệng, vị thanh mát của bạc hà tức khắc xộc vào khoang mũi rồi bốc lên tận não, khiến cả người cô tỉnh táo như vừa được uống lon Coca-Cola mát lạnh vào sáng sớm. Vừa lấy lại tinh thần, cô liền ra sức quét dọn lau chùi quán trà sạch sẽ.

Nghiêm Hồng để ý thấy cô vừa sáng ra đã luôn cố tình hoặc vô thức liếc mắt về phía cửa lớn, đặc biệt mỗi khi chuông gió trên cửa run lên, cả người cô lại bắt đầu căng như dây đàn, kín đáo ghé mắt liếc một cái. Có điều bất kể cô dò hỏi thế nào, Tiểu Na chỉ cười trừ, chẳng chịu tiếc lộ nửa lời. Nghiêm Hồng thấy cô không nể tình chị em thì bực mình cũng ngó lơ luôn. Năm giờ chiều, Nghiêm Hồng thay đồng phục thành thường phục rồi ra về trước. Còn cô ở lại chờ đồng nghiệp đến thay ca trực, thậm chí cô tình nguyện ở lại thêm lát nữa. Đợi suốt cả ngày mà không thấy bóng dáng anh chàng thợ xăm đâu, cô tự nhủ: "Có lẽ tất cả chỉ là trò đùa của anh ấy mà thôi." Nhưng rồi sau đó cô lại nghĩ: "Không chừng anh ấy đến nhầm chỗ." Cô vội vàng lấy điện thoại đăng nhập vào QQ nhưng không thấy anh lên mạng. Cô cố kiềm chế không đưa mắt về phía cây cầu tìm kiếm, cuối cùng cô hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

"Leng keng. Leng keng..." Tiếng chuông gió vốn nghe rất vui tai lúc này trở nên thật ồn ào. Cô đang định lao ra thì thấy cô bạn đồng nghiệp đến thay ca ló đầu vào, trong phút chốc niềm hy vọng của cô lại xẹp lép giống như quả bóng bị xì hơi.

"Xin lỗi. Cho tôi hai bát chè sữa đậu đỏ để lạnh nhé!" Khách ở bàn số 3 đột nhiên gọi món.

"Vâng. Phiền anh đợi một chút." Cô thấy đồng nghiệp đang thay đồng phục, cô liền đi múc hai bát chè đậu đỏ trong tủ lạnh ra, thận trọng bưng đến bàn số 3 cho khách, cô suýt kêu lên thành tiếng, thì ra anh đã đến. Vì không muốn anh nhận ra cảm xúc đang xáo trộn trong lòng, cô vội vàng đặt hai bát chè đậu đỏ xuống bàn rồi cuống quýt chạy trở lại quầy thu ngân. Lúc định thần lại mới thấy sao mình kém cỏi thế, cô không nhịn được tự ngồi mắng mình. Cô tìm vị trí tương đối tốt, giả vờ giơ thực đơn lên đọc, nhưng thực tế cô đang lén quan sát nhất cử nhất động của người khách đang ngồi ở bàn số 3. Ban đầu cô ngỡ đối phương nhận ra mình, nhưng kết quả anh chỉ vùi đầu vào ăn, cơ hồ không để ý đến cô chút nào. Cô vừa nhụt chí lại vừa thất vọng.

"Tiểu Na, cậu về được rồi đấy." sau khi kiểm đếm các mặt hàng xong xuôi, cô bạn đồng nghiệp giục cô thu dọn mà về. Cô uể oải đáp lời rồi quay vào phòng nhân viên để thay thường phục.

Đến chỗ anh ấy hay đi về? Hai lựa chọn này cứ quẩn quanh trong đầu cô như cột khói đã cuộn lên là không thể dập tắt. Trước lúc rời khỏi quán, cô liếc nhìn về phía bàn số 3 với tất cả nỗi không cam lòng, bất chợt cô phát hiện anh cũng đang nhìn về phía mình, trên khuôn mặt còn vương nụ cười rạng rỡ như ánh dương buổi sớm.

"Ở đây này." Anh vẫy tay. Bước chân cô lập tức trở nên rón rén như con mèo Ba Tư, cô giả bộ yểu điệu, chầm chậm bước đến gần, cất giọng rầu rĩ: "Xin hỏi anh muốn gọi gì ạ?"

Anh chớp mắt: "Đương nhiên là gọi cô rồi."

"Gọi tôi ư? Nhưng tôi hết ca làm rồi." Thực ra vừa nghe anh gọi, cô đã chột dạ, sở dĩ cô cố tình nghiêm mặt lại là vì sợ nếu mình cười híp mắt bước đến gần, anh lại gọi phở cuốn hay món gì đó tương tự.

Anh ngắm cô, lúm đồng tiền xoáy nhẹ trên má càng làm cô rung động. "Cô không hết ca, làm sao tôi dám mời ăn chè đậu đỏ được chứ?" Anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ. "Từ đây nhìn ra cầu đi bộ rõ thật đấy. Cô thật biết cách chọn chỗ."

Mặt cô đỏ bừng, cô lúng túng như gà mắt tóc trước mặt anh, tay vô thức đưa lên gãi cổ như để che đậy nỗi ngượng ngùng, cả người cứng đờ giống học sinh tiểu học bị cô giáo phạt đứng im. Khi anh đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống, cô vẫn chưa ý thức được, chỉ lắp bắp giải thích: "Tôi....thực ra..."

"Thực ra được một người chú ý là niềm vinh dự lớn đối với tôi. Sao cô lại thấy ngại ngùng nhỉ?"

Lời an ủi dịu dàng của anh càng khiến cô xấu hổ, cô lắp bắp cả ngày trời mới nặn ra được một câu: "Anh.... Anh xăm hình rất đẹp. Thật đấy."

Anh cười hỏi: "Cô thích những hình xăm đó à?"

Bao Tiểu Na gật đầu, rốt cuộc cô cũng vắt ra được nụ cười gượng. "Thích lắm. Nhất là lúc anh nhắm mắt xăm hình ấy. Nhưng tôi chỉ thấy anh nhắm mắt xăm mình đúng một lần duy nhất."

"Ừ. Thì phải tùy người mà." Anh vẫn cười.

Bao Tiểu Na hỏi: "Loại người nào mới khiến anh nhắm mắt xăm hình?"

"Nếu cô thích, tôi sẽ tặng cô một hình xăm. Tuyệt đối khác biệt nhé." Anh nửa như trả lời lại nửa như không. Trong lúc trò chuyện, anh vô thức nghịch chiếc vòng bằng inox đeo ở cổ tay trái, mãi đến khi nghịch chán, anh mới thấy cô hưng phấn gật đầu. Bất giác, ý cười trên môi anh càng thêm nồng nàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top