Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Kẻ tiết lộ bí mật - 1

Ánh nhìn của Cố Bắc cứ quanh quẩn trong đầu Bao Tiểu Na, cô không thể nào quên được đôi mắt ấy, nhớ lại lúc rời khỏi nhà Nghiêm Hồng, cái bóng nấp trong hành lang liên tục bám theo cô. Bao Tiểu Na ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng cô chủ động nhấc máy gọi điện cho Nghiêm Hồng hỏi về chuyện của Cố Bắc.

Từ đầu chí cuối, Nghiêm Hồng chỉ ấp úng trả lời qua quýt trong điện thoại mà không giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa hai người họ. Khi Bao Tiểu Na tiếp tục truy hỏi lai lịch của Cố Bắc thì Nghiêm Hồng đột nhiên cúp máy, tiếng "Tút! Tút! Tút!" vang lên inh ỏi. Một lát sau, Bao Tiểu Na nhận được một tin nhắn, tiếp đó lại một tin nhắn nữa và rồi thêm một tin nữa... Trong mấy phút ngắn ngủi, Bao Tiểu Na liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn. Trong đêm hôm khuya khoắt, âm thanh hàng loạt tin nhắn đến nghe giống như những quả lựu đạn không ngừng nổ giòn giã bên tai Bao Tiểu Na.

"Tiểu Na, cứu tớ với! Cứu tớ với!"

"Tiểu Na, cứu tớ với! Cứu tớ với!"

"Anh ta muốn giết tớ!"

"Anh ta muốn giết tớ!"

...

Bao Tiểu Na không ngừng mở tin nhắn ra xem, không ngừng bị những con chữ rùng rợn dọa đến khiếp sợ. Cuối cùng cô không nghĩ ngợi gì nữa, chạy như bay đến nhà Nghiêm Hồng. Khi Bao Tiểu Na đến nơi, cô phát hiện cửa phòng Nghiêm Hồng chỉ khép hờ, ánh sáng màu vàng nhạt hắt ra từ bên trong.

Cô đẩy cửa, gọi tên Nghiêm Hồng, trong phòng không bóng người nhưng hai ngọn đèn đứng vẫn sáng, bức tranh thủy mặc trên chụp đèn trở nên long lanh khác thường nhờ ánh sáng dìu dịu tỏa ra, từng cánh hoa hồng, từng cành cây xanh non mỡ màng, cặp chim họa mi châu đầu thân mật... tất cả nom sống động, tươi tắn như một bức thư họa chuyển động. Con mắt của chim họa mi màu đỏ tươi, giống như nốt ruồi son trinh tiết trên cánh tay của các thiếu nữ thời cổ đại, nó tiết lộ rất nhiều ý đồ liều lĩnh và táo tợn. Trong mắt Bao Tiểu Na, không hiểu sao con chim họa mi đó lại khiến cô liên tưởng đến hình ảnh Diệp Hân Ngô ngồi trên nóc tủ ở nhà xác. Mặc dù đó chỉ là ảo giác, nhưng cảm giác của cô về Diệp Hân Ngô lại rất thật – cô ta đẹp ngạo nghễ, khắp người tỏa ra vẻ cuồng dại không thể kiềm chế và không thể che giấu. Nghiêm Hồng không thuộc típ phụ nữ ấy, chí ít trong ấn tượng của Bao Tiểu Na, cô ta là một cô gái vô tội bị cuộc sống hiện thực tàn khốc đánh gục nên mới trở thành người buông thả. Cô ta không thể thoát khỏi sự khống chế của bố dượng và lại mất đi sự bảo vệ của Lục Vũ nên đã sa ngã đến tận cùng. Bao Tiểu Na đoán trong con người yếu đuối của Nghiêm Hồng vẫn tồn tại một trái tim khao khát được thấu hiểu và cảm thông, giống như con chim họa mi trong bức tranh này được người ta gửi gắm biết bao hàm ý sâu xa.

Bao Tiểu Na nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của họa mi. Chụp đèn được làm bằng vải bố chịu sự ma sát nhiệt từ đầu ngón tay trở nên nhạy cảm, phần được ngón tay cô trượt qua khe khẽ rung lên giống như cơ thể của thiếu nữ bị người tình ôm vào lòng, vừa xấu hổ lại vừa hồi hộp, toàn thân căng cứng như dây đàn, con mắt màu đỏ tươi cũng không chịu được lực tác động nên lồi hẳn ra. Bao Tiểu Na còn nhìn thấy mặt sau có mấy sợi chỉ nhỏ màu đỏ và màu đen đan cài vào nhau. Cô xoay qua xoay lại, bỗng con mắt rớt xuống "bịch" một cái, một luồng dịch nóng hổi lập tức phun thẳng vào mặt cô từ mối chỉ bị đứt. Mắt cô cũng bị dịch thể màu đỏ dấp dính kia bao lấy, tầm nhìn phía trước đột ngột trở nên đỏ ối, hơn nữa mặt cô lại còn hơi đau và rát.

Trong lúc nhìn lờ mờ, Bao Tiểu Na thấy lòng bàn tay mình vẫn nắm chặt "con mắt" của chim họa mi. Có điều nó không làm bằng thủy tinh màu, mà là mắt của người thật. Các mạch máu màu đỏ chằng chịt xen lẫn màu đen, bắt rễ vào lòng bàn tay cô, điên cuồng hút từng giọt máu trong cơ thể cô. Đồng tử giãn to hơn sau khi con mắt hút máu no nê khiến Bao Tiểu Na nhìn thấy hình ảnh ngược của mình phản chiếu trong nhãn cầu đỏ bầm. Ngoài chiếc bóng của mình ra, cô còn nhìn thấy một đôi mắt nữa, đôi mắt chỉ còn toàn lòng trắng.

"Á!!!" Vừa thét lên thất thanh, Bao Tiểu Na vừa cuống cuồng ném con mắt xuống đất, cô quay phắt người lại. Không biết Nghiêm Hồng đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, cô ta nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt Nghiêm Hồng hoàn toàn bình thường, thậm chí đối diện với Bao Tiểu Na đang hồn lìa khỏi xác, đôi mắt to đẹp của cô ta còn long lanh ngấn nước, từng giọt lệ trong vắt như sương đọng trên cánh hoa khẽ rơi xuống.

"Nghiêm Hồng, cậu phải không?" Bao Tiểu Na run rẩy hỏi, rồi liếc nhìn con mắt vừa bị mình ném xuống đất.

Sàn nhà sạch sẽ như li như lau, con chim họa mi vẫn kiêu hãnh và điềm nhiên ngự trên chụp đèn. Dưới sức nóng của ánh đèn, dường như Bao Tiểu Na còn ngửi thấy mùi thơm còn sót lại của phẩm màu.

"Tiểu Na, cuối cùng cậu cũng đến! Tớ không nghĩ cậu sẽ đến cơ đấy!"

Giọng Nghiêm Hồng lần nữa đánh thức Bao Tiểu Na, giúp cô hiểu tất cả những gì diễn ra khi nãy chỉ là ảo giác. Tay Nghiêm Hồng nắm lấy Bao Tiểu Na vẫn còn chưa hoàn hồn, năm ngón tay bấm lún vào da thịt cô. Bao Tiểu Na đau đến nỗi vội giãy tay ra, mặt đầy vẻ cảnh giác, cô hỏi: "Không phải cậu nói có người muốn hại cậu sao? Rốt cuộc là ai thế?"

"Cố Bắc!" Nghiêm Hồng sợ sệt co người trên ghế xô pha như thể vừa trải qua chuyện gì đó vô cùng đáng sợ. "Anh ta muốn giết tớ để báo thù cho Lục Vũ, nhưng tớ... tớ..."

"Rốt cuộc Cố Bắc là người như thế nào? Vì sao anh ta lại tìm cậu?"

"Lẽ nào cậu không nhận ra anh ta sao? Không thấy có điểm nào giống nhau sao? À! Cậu chưa gặp người đó bao giờ." Nghiêm Hông lặc lư đầu, hai mắt đầy vẻ sợ sệt nhìn góc bên kia của phòng khách.

Bao Tiểu Na đưa mắt nhìn theo, một tấm kính cửa sổ ở hành lang phòng ngủ đã bị vỡ, mảnh vỡ rơi vung vãi trên mặt đất phản chiếu ánh trăng lấp lánh, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tung tấm rèm vốn đã nghiêng ngả, để lộ trận giao chiến mới xảy ra ấm rèm khi nãy.

"Anh ta vừa đến đây à?" Bao Tiểu Na thở hổn hển, cô đã hiểu ý của Nghiêm Hồng. "Chẳng lẽ Cố Bắc là anh trai của Lục Vũ sao?"

"Cậu không tin nổi đúng không? Anh ta đúng là có vài nét của Lục Vũ."

"Có chứng cứ không? Dung mạo giống nhau chưa thể chứng tỏ được điều gì!"

"Thế thì chúng ta sẽ đi chứng thực nhé! Anh ta ở đằng kia..." Môi Nghiêm Hồng mím chặt vào nhau đến tái nhợt, ngón tay cô ta chỉ về phía hành lang . "Trước khi cậu đến, Cố Bắc... Cố Bắc đến tìm tớ. Tớ vừa mở cửa, anh ta đột nhiên cầm dao lên. Để tự vệ và chạy thoát, tớ... tớ... mới dùng dao hoa quả đâm anh ta một nhát. Chỉ một nhát thật mà! Chắc anh ta... anh ta không chết... chết đâu nhỉ .."

"Cậu báo cảnh sát chưa?"

"Ừ... ừ... Làm sao bây giờ? Cậu muốn đến đó xem thế nào không?" Nghiêm Hồng rụt lại sau lưng Bao Tiểu Na, hai tay cô ta đẩy rất mạnh khiến Bao Tiểu Na thấy đau, đồng thời cảm nhận được áp lực vô hình. Cuối cùng cô quyết định đi vào, chưa biết chừng Cố Bắc chỉ hôn mê thôi.

Bao Tiểu Na ép mình tiến về phía trước, đặc biệt khi nhìn thấy bước chân Nghiêm Hồng đầy vẻ khiếp nhược như không muốn đi, cô càng bước mạnh hơn. Khi cô đến căn phòng gây án, Cố Bắc đang nằm nghiêng trên sàn nhà, vết máu thấm ra quá nửa áo gi lê mà anh ta mặc đến chỗ hẹn với cô lúc trước.

"Anh ta... anh ta... đã chết chua...?" Nghiêm Hông lập cập hỏi, không dám đến gần hơn nữa.

Bao Tiểu Na chậm chạp nhích từng bước, bên tai văng vẳng tiếng thở hổn hển của chính mình, tiếng thở mỗi lúc một nặng nề... cho đến khi cô quỳ xuống bên cạnh Cố Bắc. Vạn vật đột ngột trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ, như thể đang ngầm ấp ủ những điều còn kinh dị hơn. Trước mắt cô, Cố Bắc nghiêng đầu nhìn đờ đẫn về một phía, dường như chẳng còn chút sinh khí nào. Bao Tiểu Na quỳ xuống bên cạnh anh ta, các cơ quan trong cơ thể cơ hồ đều ngưng trệ. Mãi cho đến khi nghe tiếng Nghiêm Hồng gọi, cô mới ý thức người nằm trước mắt mình chỉ là một cái xác không hồn. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết và chắc cũng không phải lần cuối cùng. Dẫu thế nào, cảnh tượng như vậy khiến cô thoát khỏi cảm giác sợ hãi và dần dần trở nên vô cảm, cô đã xác định sớm muộn gì đó cũng là kết cục mà cô phải nhận.

Cô dán mắt nhìn vết máu trước ngực Cố Bắc, đồng thời cô còn để ý đến một chuyện khác: Áo khoác ngoài của Cố Bắc đâu? Rõ ràng lúc trước anh ta còn mặc chiếc áo khoác sẫm màu cơ mà? Liên tưởng đó khiến cô nhớ lại dường như trên cây móc áo ở phòng khách có treo chiếc áo khoác sẫm màu của nam giới. Nếu là vậy thì mọi chuyện dường như không khớp với lời kể của Nghiêm Hồng, chí ít không phải Cố Bắc vừa vào cửa đã muốn giết cô ta. Còn nếu ngược lại thì Cố Bắc nhất định cũng không đủ thời gian để cởi áo khoác ở chỗ khác, rồi mới chạy đến nhà Nghiêm Hồng. Suy đoán theo lẽ thường thì Cố Bắc và Nghiêm Hồng phải quen nhau từ trước mới phải, nếu không thân gái một mình sao Nghiêm Hồng dám dễ dàng mở cửa cho một người đàn ông lạ mặt vào nhà giữa lúc đêm khuya, đồng thời còn để đối phương treo áo khoác một cách chỉnh tề lên cây mắc áo.

Chắc chắn có kẻ đang nói dối.

Bao Tiểu Na đột nhiên thấy lạnh người. Cuối cùng cô vẫn quay lại, nhìn Nghiêm Hồng đang đứng đằng sau với ánh mắt đầy nghi ngờ, nét mặt cô ta vẫn bình thản. Lúc này toàn thân Nghiêm Hồng không còn run rẩy vì sợ hãi nữa, mà ngược lại trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên. Cô ta điềm nhiên tiếp nhận những thông tin trong ánh mắt của Bao Tiểu Na như thể ngầm thừa nhận, đồng thời cô ta nở nụ cười rất đẹp, cất giọng nhẹ nhàng: "Tiểu Na! Chắc cậu không nghĩ tớ cố tình giết anh ta đấy chứ?"

"Chí ít anh ta vào nhà cậu không phải vì muốn đoạt mạng câu, bằng không việc gì cậu phải nói dối?" Đầu Bao Tiểu Na căng ra đến phát đau. "Nghiêm Hồng, cậu dám khẳng định một câu là anh ta thực sự muốn giết cậu không?"

"Người anh ta muốn giết từ trước đến giờ không phải là tớ."

"Thế vì sao anh ta lại chết? Cậu giết anh ta phải không?" Phản ứng đầu tiên của Bao Tiểu Na là cố gắng lục tìm điện thoại để gọi cho cảnh sát.

Nghiêm Hồng nhíu mày: "Lẽ nào cậu không tò mò muốn biết người anh ta muốn giết là ai sao?"

"Ai vậy?"

"Tắt điện thoại đi trước đã!"

Bao Tiểu Na ngừng động tác bấm máy.

"Trước khi trả lời câu hỏi của cậu, tớ muốn hỏi cậu một câu. Cậu có ngửi thấy mùi hương rất thơm trên chụp đèn không? Giống như mùi tinh dầu đốt phải không nào?"

"Ý cậu là gì?" Bao Tiểu Na cảm thấy người hơi khó chịu.

"Đôi mắt của chim họa mi rất đẹp đúng không? Càng nhìn càng thu hút, càng thu hút càng muốn đến gần, càng đến gần lại càng ngửi thấy mùi thơm nồng nàn hơn. Loại phẩm màu này bôi lên chụp đèn và được sức nóng của bóng đèn hun đốt sẽ càng phát huy công dụng mạnh mẽ. Chẳng phải cậu luôn muốn biết lý do Lục Vũ tự sát hay sao? Đó là vì Bạch Thần Dật đã ăn cắp một thứ vô cùng quan trọng của cậu ấy." Nghiêm Hồng từng bước tiến lại, nụ cười cũng trở nên quái dị. "Lục Vũ đúng là một người rất đáng thương, vì muốn tranh tài cao thấp với kẻ đó nên cậu ấy cam lòng rơi vào trạng thái cực đoan, cậu ấy muốn nghiên cứu ra những điều mà cả thế giới chưa làm hoặc không thể làm nổi. Chính vì mong muốn này mà bố dượng tôi đã tuyển dụng cậu ấy, mọi chuyện vốn rất thuận lợi. Vì sao... vì sao đến cuối cùng Bạch Thần Dật lại cướp nốt chút hy vọng của cậu ấy, ép cậu ấy vào đường cùng?"

"Tôi biết nhất định đó không phải nghiên cứu về lĩnh vực tâm lý học." Bao Tiểu Na đã đoán ra bảy, tám phần, chắc chắn nghiên cứu đó phải liên quan đến việc Lục Vũ không bao giờ vắng mặt trong các tiết hóa học.

"Sở trường của Lục Vũ chưa bao giờ là mấy trò vặt vãnh của môn tâm lý học. Cậu ấy là một thiên tài thực sự, một thiên tài sinh hóa học độc nhất vô nhị trên thế giới. Hơn nữa..." Nghiêm Hồng lạnh lùng nhìn cô. "Chắc cậu cũng từng gặp rồi phải không? Cảm giác chân thực chứ? Cái cảm giác quên đi hết thảy, đi xuyên qua quá khứ và tương lai, phiêu du giữa cõi mộng và cõi thực. Cảm giác đó thực sự khiến người ta quên đi mọi thứ tồn tại trên đời, phải không nào?"

"Lẽ nào những ảo giác đó..." Bao Tiểu Na nhớ lại những chuyện kỳ quái mà mình vừa gặp phải, cô không dám tin tất cả đều do Nghiêm Hồng gây ra. "Mùi hương tỏa ra trên chụp đèn là thuốc dẫn đến ảo giác phải không?"

"Lục Vũ đặt tên cho nó là "Tán hồn giáng". Con người có bao nhiêu hồn phách, nó sẽ đánh tan bấy nhiêu, sau đó ban tặng cho cậu một cuộc sống mới không gì sánh nổi. Đáng tiếc sau khi cậu ấy chết, món bảo bối này mới được xuất đầu lộ diện. Chớ mang nó ra so sánh với mấy loại ma túy đá hoặc thuốc gây ảo giác thông thường vẫn lưu hành trên thị trường, không ai có thể sao chép nó, nó tuyệt đối là duy nhất."

"Vậy những ảo giác trước đây xuất hiện trong đầu tớ đều do nó gây ra sao? Cậu không nên sản xuất loại thuốc độc hại này!"

"Tất cả đều tại Bạch Thần Dật hết! Anh ta không chỉ lấy cắp cách điều chế Tán hôn giáng, mà còn giấu nó làm của riêng. Đối với Lục Vũ, chuyện này là cú sốc khủng khiếp. Bởi đó chính là liều thuốc tinh thần giúp cậu ấy gắng gượng tiếp tục chiến đấu. Thế mà tên trộm vô liêm sỉ kia đã chiếm lấy làm của riêng. Đáng tiếc thay, đó chỉ sản phẩm thất bại của Lục Vũ lúc sinh thời, chứ nếu là thành phẩm cuối cùng thì chỉ e hiệu quả còn gấp trăm ngàn lần thế này."

"Bởi vậy nên cậu mới đi làm ở quán trà đối diện với cầu dành cho người đi bộ để anh ấy sống dưới sự giám sát của cậu. Biết rõ tớ yêu thầm anh ấy, nhưng cậu còn xúi giục tớ tiếp cận, tất cả chỉ để có ngày hôm nay thôi phải không?" Đầu Bao Tiểu Na đau như muốn vỡ, thì ra những người xung quanh cô đều là hạng sẵn sàng bán rẻ tình cảm. Chỉ có kẻ ngốc nghếch tột cùng như cô mới tin đó là ý trời.

"Đúng vậy! Ngay từ đầu, lúc cậu gửi thông báo tìm anh ta thì thực ra người tiết lộ chính là tớ. Sau khi Lục Vũ chết, tớ luôn tìm cơ hội tiếp cận với Bạch Thần Dật, đáng tiếc là không lần nào thành công. Tớ vô tình nhìn thấy cậu, nên quyết định tương kế tựu kế luôn. Tớ gián tiếp để lộ thông tin tìm người trên mạng Tianya của cậu cho anh ta biết, muốn nhờ việc này xem cậu và anh ta có tức cảnh sinh tình mà tìm đến nhau hay không. Chẳng ngờ Bạch Thần Dật lại chấp nhận cậu. Đương nhiên rồi! Khi đó tớ cũng khuyên cậu đừng qua lại với anh ta đấy nhé!"

"Khuyên tôi sao?" Bao Tiểu Na nhếch miệng cười. "Càng khuyên tôi lại càng muốn tiếp cận hơn, chẳng phải con người đều như vậy cả sao? Cô đã lợi dụng sự hiếu kỳ của tôi! Như vậy tôi sẽ thay cô bước vào thế giới của Bạch Thần Dật, dò tìm bí mật của anh ấy, sau đó tìm cơ hội để đẩy anh ấy vào vùng đất vạn kiếp không được siêu sinh. Cô đã hận anh ấy đến thế, vì sao không trực tiếp ra tay giết anh ấy? Bạch Thần Dật đã phải vào viện tâm thần rồi, chảng lẽ như vậy vẫn chưa khiến cô hả giận hay sao?"

Nghiêm Hồng trợn mắt, đáp án này đương nhiên không thể khiến cô ta cảm thấy được an ủi chút nào. Cô ta gân cổ lớn giọng phản bác: "Hả giận ư? Anh ta phải vào viện tâm thần là do anh ta tự tạo nghiệp! Điều tôi muốn thấy là anh ta sống không bằng chết! Nhưng bất kể anh ta chết bao nhiêu lần thì Lục Vũ cũng không thể sống lại để nhìn tôi thêm lần nữa!" Cô ta bắt đầu nghẹn ngào: "Cô biết không? Lục Vũ là người duy nhất quan tâm đến tôi. Ngay cả mẹ đẻ tôi khi biết bố dượng cưỡng hiếp tôi, bà ta cũng chỉ khóc mà cầu xin tôi cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để tên súc sinh đó chà đạp cơ thể tôi hết lần này đến lần khác, tất cả chỉ nhằm đổi lấy một danh phận chính thức. Mấy lần tôi đã định tự sát, chỉ mình cậu ấy khuyên tôi phải cố gắng sống, chỉ mình cậu ấy ra mặt bảo vệ tôi. Thậm chí cậu ấy không ngại lật bài ngửa với tên súc sinh đó vì muốn tôi có thể thuận lợi rời khỏi móng vuốt của số phận." Quá khứ đau khổ đến nỗi khiến nước mắt Nghiêm Hồng chảy giàn giụa. "Đúng lúc tôi tưởng mình được tái sinh thì cậu ấy bỏ tôi đi, không những thế còn ra đi quá thê thảm. Đương nhiên trong sự việc này chắc chắn có kẻ đứng sau xúi giục, nhưng kẻ cuối cùng bức tử cậu ấy chính là tên Bạch Thần Dật ngạo mạn và ngông cuồng kia! Anh ta sở hữu bao nhiêu thứ mà nhiều người không thể có, vậy mà sao anh ta vẫn còn chưa thấy thỏa mãn?"

"Lục Vũ đã tự sát, nhiều năm trước người ta đã kết luận như vậy. Vì sao cô nhất định muốn đổ tội lên đầu Bạch Thần Dật? Cho dù năm đó anh ấy đã làm sai rất nhiều việc, nhưng chẳng phải anh ấy cũng đã nhận hình phạt nghiêm khắc nhất rồi đó sao? Như thế vẫn chưa đủ ư?"

"Bọn chúng vĩnh viễn không bao giờ bù đắp nổi nghiệp chướng mà chúng tạo ra! Cô còn nhớ bố dượng tôi chết thế nào không? Có biết bọn họ đã làm những việc thất đức như thế nào không?"

Nghiêm Hồng chạy ra phòng khách, nắm chặt tượng thần luôn được phủ tấm vải đỏ ở trong khám thờ. Khi cô ta ném tượng thần về phía Bao Tiểu Na, cô lập tức nhận ra nó, bởi vì dưới chân bức tượng khắc bốn chữ: Hợp Đại Địa Ngục. Bao Tiểu Na buột miệng thốt ra: "Đây là đệ tứ điện Ngũ Quan Vương Lữ mà!"

"Cô đã biết điều này thì hẳn phải biết câu chuyện "đắc sinh" chứ!" Nghiêm Hồng thấy đối phương không đáp liền nói tiếp. "Tôi sẽ kể cho cô nghe phần sau của câu chuyện. Ban đầu vì lòng tốt nên Địa Tạng Bồ Tát đã có ý độ hóa cho ngũ quỷ, nhưng Thập Điện Diêm Vương lại rất bất mãn với việc Địa Tạng Bồ Tát can thiệp vào việc của cõi âm ty, bởi vậy mỗi lần ngũ quỷ qua sông, các diêm vương lại cố tình tạo ra âm phong hất tung ấn ký "đặc sinh" được ác quỷ che giấu. Bởi vậy ngũ quỷ luôn bị quỷ chúng nhận ra và hất xuống sông. Chính vì thế ý nghĩa của từ "đắc sinh" thực ra là "vĩnh viễn không được siêu sinh" và rơi xuống những địa ngục còn hiểm ác hơn. Mà người tiết lộ thông tin của ngũ quỷ chính là Ngũ Quan Vương Lữ."

"Câu chuyện thần thoại này liên quan gì đến tình hình hiện tại của chúng ta bây giờ?"

"Nếu có người biến câu chuyện này thành sự thật, đồng thời thành lập tổ chức thì sao? Cô đã bao giờ nghĩ có người nào đủ sức mạnh ấy, người nào liên đới đến nhiều vụ án mạng như thế mà cảnh sát lại không biết phải bắt tay điều tra như thế nào? Điều này không phải một, hai người là có thể làm được!"

"Bố dượng cô cũng là một thành viên của tổ chức đó phải không?" Bao Tiểu Na không thể tin nổi, nhưng nhớ đến những tài liệu mà Tống Cực từng đề cập với cô, cô lại không thể không tin.

"Ông ta chẳng qua là nhân vật vô danh tiểu tốt mà thôi! Nếu ông ta không ôm dã tâm phản bội thì đã chẳng sa vào kết cục "Đại tốt". Chẳng giấu gì cô, tôi cũng là một thành viên của tổ chức "Đắc sinh". Hơn nữa, những "chiếc túi" đẹp đẽ đó còn là chủ ý của tôi đấy! Ha ha ha! "Chiếc túi" đẹp thế cơ mà! À đúng rồi, mà ông bố dượng tôi cuối cùng lại đâm ra chết mê chết mệt những "chiếc túi" ấy mới hay chứ, lần nào ông ta cũng cầu xin tôi khoét thêm mấy "chiếc túi" nữa! Ha ha ha!" Nghiêm Hồng cười cuồng loạn, gương mặt vốn rất xinh đẹp của cô ta bỗng chốc trở nên xấu xí bởi lòng hận thù đã lấp đầy trái tim. Bao Tiểu Na chỉ nhận ra được một chút bi thương từ khóe mắt vẫn còn đọng lệ của cô ta.

"Bạch Thần Dật cũng là người của "Đắc sinh" phải không?"

"Anh ta mà xứng sao? Nếu không phải tại phán quan cứ khăng khăng muốn giữ anh ta lại thì tôi đã giết anh ta từ lâu rồi. Có điều tôi vẫn phải cảm ơn ông bố dượng tốt của mình, vì nếu ông ta không kéo tôi xuống bùn thì tôi thực sự không thể tìm ra cơ hội tốt để báo thù thay Lục Vũ. Tôi nhẫn nhịn bao nhiêu năm như thế cũng chỉ vì ngày hôm nay thôi!"

"Cái chết của bố Bạch Thần Dật cũng liên quan đến tổ chức của các cô phải không?"

"Tôi đâu quản nổi món nợ lằng nhằng đó!"

"Phán quan là ai?"

"Tầng dưới cùng của tổ chức gọi là "đắc sinh chúng", tầng giữa lần lượt chia thành quỷ sĩ, khâm sai địa ngục và phán quan. Còn chuyện có Ngũ Quan Vương hay không thì chẳng ai rõ. Về việc phán quan là ai, tôi không biết, mà dù có biết tôi cũng nhất định không nói cho cô. Để cô chết cũng không được thoải mái." Cô ta nhìn Bao Tiểu Na chằm chằm như muốn ước lượng lòng can đảm của Bao Tiểu Na, rồi cô ta không nhịn được cất tiếng cười sằng sặc. "Chi bằng cô đoán xem, giờ tôi sẽ xử lý cô thế nào? Mùi hương của Tán hồn giáng khiến tâm trí cô hướng về nơi cô muốn đến, vậy cô có muốn đến một nơi vô cùng khác thường không? Muốn đến đó không hả?"

"Ai kể những điều này cho cô?" Bao Tiểu Na cắt cô ta ngang lời cô ta.

"Phán quan!"

"Vậy cô gặp họ bao giờ chưa?"

"Hừ! Tôi không quan tâm đến việc gặp họ hay chưa. Tôi nghĩ tốt hơn hết giờ cô nên quan tâm xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!"

Bao Tiểu Na ngẩng cao đầu, cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, nhưng dường như tất cả chỉ vô ích.

Nghiêm Hồng cười khúc khích: "Chẳng phải lúc trước cô muốn biết người mà Cố Bắc muốn giết là ai sao?"

"Ai vậy?"

"Cô!"

Tim Bao Tiểu Na co rút mạnh, đột nhiên từ dưới mặt đất có bàn tay thò ra nắm chặt lấy bắp chân cô. Khi cô ngã xuống sàn nhà, Cố Bắc liền sống lại, nhanh chóng rút hung khí trước ngực anh ta cắm vào eo của cô. Cơn đau rất thật khiến Bao Tiểu Na lần đầu cảm nhận được sự bén nhọn của lưỡi dao. Cô nhìn trừng trừng vào hai khuôn mặt đang cười một cách quái dị, rồi cô ngất lịm trong cơn đau đớn kịch liệt...

Bao Tiểu Na gắng gượng mở mắt, ánh sáng chói trên đầu gần như làm mắt cô hoa lên. Cơ thể cô mềm nhũn, không chịu nghe theo ý cô, ngay cả động tác nhỏ như giơ tay lên, cô cũng không làm nổi. Vết thương sau lưng lại càng không có phản ứng như thể trước đó cô chưa từng bị đâm. Ban đầu Bao Tiểu Na còn ngỡ đó là ảo giác sinh ra do tác dụng của thuốc, nhưng khi nhìn rõ ngọn đèn trên đầu mình là đèn phẫu thuật thì cô hiểu rằng tất cả những chuyện này tuyệt đối không phải là mơ. Bóng người vốn lờ mờ đứng ở phía trái cô hiện ra rõ hơn: Nghiêm Hồng mặc đồng phục của bác sĩ phẫu thuật, chiếc áo màu xanh lục sẫm quái dị khiến ngũ quan vốn không lấy gì làm hiền dịu của cô ta trông càng lạnh lùng và tàn khốc. Cô ta cố tình không đeo khẩu trang chỉ vì muốn nở nụ cười để đón chào Bao Tiểu Na tỉnh giấc. Ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ con dao mổ mà không biết cô ta đã âm thầm dựng đứng lên từ lúc nào.

Nghiêm Hồng không thèm che giấu ý đồ của mình với Bao Tiểu Na, đồng thời còn nóng lòng kiểm tra các dụng cụ phẫu thuật khác. Miệng cô ta không ngừng lẩm nhẩm đọc tên từng loại dụng cụ như đang đếm vật báu trong nhà, khóe môi cho thấy rõ cơn kích động từ tận cốt tủy đã sớm không thể kiềm chế.

Bao Tiểu Na chớp đôi mắt cay xè, ánh nhìn của cô hoàn toàn bị đôi môi liên tục khép mở của Nghiêm Hồng dẫn dắt, hồ như cô không còn nghe thấy những danh từ xa lạ phát ra từ miệng cô ta mà chỉ nghe thấy tên của một loạt hung khí sắp sửa tấn công cơ thể cô. Giờ đây, cô ngoan ngoãn nằm đó chờ đợi khoảnh khắc bàn tay cô ta hạ dao xuống.

Không biết con đau sẽ thế nào nhỉ?

Cô nhớ lại có lần mình bất cẩn cứa phải tay, một tờ giấy trắng bình thường cũng đủ khiến cô rách da chảy máu. Nếu là dao thì khoảnh khắc nó cứa vào da thịt cô sẽ khó chịu đến mức nào? Giả dụ lớp mỡ dày hơn một chút, lồng ngực săn chắc hơn một chút, thì con dao mổ bén nhọn kia sẽ phải cứa đi cứa lại nhiều lần. Lúc ấy cô vẫn sống mà chịu đựng cảm giác bị người ta mổ bụng, cô chờ đợi giống người đàn ông ở sân bay nọ, mặc cho kẻ cầm dao khoét vô số "chiếc túi" bấy máu trên cơ thể mình.

Cô rất muốn giãy giụa để hỏi một câu: "Vì sao?" Nhưng miệng cô tê cứng, cổ họng cố bật ra một âm thanh nhưng nghe vừa thé thé lại vừa méo mó, thậm chí không thể phân biệt được từng âm tiết. Thế mà Nghiêm Hồng lại hiểu, cô ta cười khoe hàm răng trắng bóng: "Ha ha! Tôi muốn cô được tận mắt nhìn thấy thế nào gọi là "túi". Nó tượng trưng cho sự tự trói buộc bản thân trong phạm vi cho phép, đồng thời cũng là sự trừng phạt cho kẻ một dạ hai lòng." Cô ta đưa tay chỉ về phía chân Bao Tiểu Na. Bấy giờ Bao Tiểu Na mới nhìn thấy một chiếc gương lớn hình bầu dục treo chênh chếch cạnh chân mình, trong gương hiện rõ thân hình lõa thể của cô, nom chẳng khác gì một con vật đang đợi thiên đao vạn quả trong lò mổ. Chẳng còn bất kỳ bí mật riêng tư nào hết! Chẳng còn bất kỳ quyền lợi nào hết! Chỉ duy tấm gương đang nhắc cô rằng cô vốn là một con người.

"Yên tâm! Dần dần sẽ không còn cảm giác gì nữa, ngủ một giấc đi nào! Ngủ đi!" Nghiêm Hồng dịu dàng dỗ dành, ý cười càng thêm sâu. Đây không còn là hành vi ngược đãi đồng loại mà là sự băng hoại của nhân tính.

Bao Tiểu Na bòn rút chút sức lực cuối cùng để tranh đấu, nhưng cảm giác tê bì khiến cô muốn khóc thành tiếng, chỉ biết im lặng chịu trận. Nước mắt làm cảnh tượng cuối cùng mà cô nhìn thấy trở nên nhạt nhòa, cùng với nụ cười quái dị của Nghiêm Hồng, vạn vật lần lượt bị hút sâu vào một hố xoay khổng lồ, chỉ duy ánh hàn quang của con dao mổ là tỏa sáng rực rỡ...

Cứu em với!

Dù chỉ lần này thôi cũng được!

Xin anh hãy đến cứu em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top