Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Lối ra thứ ba - 4

Tào Nghị đã dẫn Bao Tiểu Na "vượt ngục" thành công. Anh dẫn cô đến một nơi, đó là chốn khởi nguồn của tất cả tội ác. Mà nơi ấy lại không hề xa lạ với Bao Tiểu Na.

Có lẽ Phong Hỏa cũng không hiếm những chuyện phong tình, nhưng giờ nó chỉ còn là một danh từ, một công ty mang cái tên rực rỡ. Lần thứ hai đến đây, Bao Tiểu Na không thấy sợ hãi và căng thẳng như lần đầu nữa. Cô nắm chặt tay Tào Nghị, bàn tay này chính là dũng khí của cô. Mặc dù công ty đã bị cảnh sát niêm phong, nhưng Tào Nghị vẫn dắt cô cùng vượt qua hỏa tuyến để vào trận địa trung tâm.

Ở tầng hầm có ba cánh cửa khép hờ, gió lạnh vô tình lướt qua làm ngọn lửa trên chiếc bật lửa mà Tào Nghị cầm trên tay lắt lay, nghiêng ngả, ánh sáng vàng vọt hắt lên khuôn mặt hai người, lúc tỏ lúc mờ. Bao Tiểu Na cảnh giác kéo tay Tào Nghị, lần mò theo cầu thang ẩm ướt và trơn trượt, từng bước tiến đến cửa chính. Cô khẽ hỏi: "Có phải Đinh Á từng ở đây không? Em nghe Trần Dĩnh Xuyên nói cô ấy phát hiện thấy bức ảnh Đinh Á bị hành hạ ở đây. Có phải cô ấy đã chết rồi không?"

Tào Nghị không đáp, anh mải miết tiến về phía trước. Bước qua ngưỡng cửa thứ hai, đột nhiên anh dừng lại, quay sang Bao Tiểu Na còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, anh bảo: "Tiểu Na, ở đây giấu một mật thất, em có thể tìm ra nó không?"

Bao Tiểu Na sững người, cô hơi sợ. Nương theo ánh lửa yếu ớt, cô chầm chậm tiến vào mật thất, vừa đi vừa liên tục quay đầu lại, thấy Tào Nghị vẫn đứng ở chỗ cũ, cô mới yên tâm.

Bao Tiểu Na sờ thấy công tắc, đèn liền bật sáng, cô nheo mắt vì chói, lúc định thần nhìn lại thì thấy trên mặt đất có vết phấn vẽ hình người, cô lập tức liên tưởng đến cái chết của Cố Bắc.

Chắc chắn đây chính là hiện trường vụ hung án.

Cô ngẩng đầu tìm kiếm nhưng không thấy bức ảnh đính trên tường như Trần Dĩnh Xuyên nói, có lẽ nó đã bị cảnh sát gỡ xuống và mang đi rồi.

"Nghĩ gì vậy?" Tào Nghị đứng sau giục giã.

"Em đang nghĩ chẳng biết có phải Đinh Á cũng ở đây hay không." Bao Tiểu Na luôn có cảm giác trong phòng này còn có một người nữa, ví dụ người ở trong bức tường...

Ý nghĩ đó khiến cô nổi da gà, không khí quanh cô trở nên bức bối. "Không phải anh muốn em tìm nơi giấu xác đó chứ?"

"Em đừng nghĩ linh tinh! Mau tìm đi!" Tào Nghị bực mình nhắc cô.

Bao Tiểu Na nghiêng ngó, nhưng không tìm thấy dấu hiệu nào. Cô lại gõ liên tiếp vào bốn bức tường xung quanh và sàn nhà, nhưng tường và sàn đều rắn chắc, chắc không thể tồn tại mật thất ở trong. Cô chú ý từ nãy đến giờ Tào Nghị đứng như phỗng trước cánh cửa thứ hai, không tiến vào thêm mà cũng không lùi về sau, điều đó khiến cô nảy ra một giả thiết, thế là cô liền quay trở lại tìm kiếm chỗ cánh cửa thứ hai.

Tầng hầm luôn mang đến cảm giác âm u và đè nén, ở đây lại có đến ba cánh cửa, mỗi khi mở một cánh cửa ra, tim Bao Tiểu Na đều thắt lại, cô chỉ muốn nhanh chóng vượt qua những vật cản này để vào ngay trong phòng.

Đột nhiên Bao Tiểu Na có một linh cảm rất lạ, chẳng lẽ trong mật thất này giấu một cánh cửa sao?

Cô chạy trở ra, lần lượt kiểm tra từng cánh cửa, đồng thời lưu ý đến khoảng cách và không gian của mỗi cánh cửa, điều đó khiến cô chú ý đến cánh cửa thứ hai.

Thông thường người ta hay dừng lại ở cánh cửa đầu tiên và cánh cửa cuối cùng, bất luận xét về mặt không gian hay tâm lý, cánh cửa thứ hai là cánh cửa dễ bị bỏ qua nhất. Cô bắt đầu quan sát phần khung cửa và phát hiện rêu xanh mọc phía dưới cánh cửa có vết tích bị bong tróc, cô thử đẩy, rồi lại lấy tay gõ, rõ ràng âm thanh phát ra từ đây hơi khác những chỗ khác.

"Có phải đây là lối vào không?" Bao Tiểu Na quay lại nhìn Tào Nghị.

Tào Nghị mỉm cười, anh cúi xuống nhổ đám rêu ở mặt sau cùng ra, ở đó lộ ra một lỗ khóa. Anh thò tay vào trong túi lấy ra một chiếc chìa bằng đồng, đưa cho Bao Tiểu Na, ra hiệu cho cô tự mở cánh cửa mật thất. Bao Tiểu Na mau chóng mở cửa, rồi nhè nhẹ đẩy ra, một mật đạo nhỏ như lỗ chó chui hiện ra trước mắt. Nụ cười trên môi Bao Tiểu Na vụt tắt, cô chỉ vào miệng hang nói: "Sao người ta đào nhỏ thế? Vào nổi không anh?"

"Đương nhiên! Chính em ở đó chui ra mà!" Tào Nghị nói xong liền chui vào trước.

Theo chân Tào Nghị vào bên trong. Bao Tiểu Na mới phát hiện không gian sau mật đạo rộng rãi hơn cô tưởng rất nhiều. Tào Nghị bật tất cả đèn lên, căn phòng sáng choang như ban ngày.

Bao Tiểu Na không ngờ đằng sau cánh cửa nhỏ hẹp lại là một công trình có quy mô chẳng kém gì một nhà xưởng cỡ nhỏ. Đi qua hành lang dài hun hút, đập vào mắt cô là mấy gian phòng có cửa panel, một trong những gian đó khiến hồi ức của Bao Tiểu Na lập tức sống dậy, trong đầu cô không ngừng hiện ra cảnh mình bị cầm tù và khuôn mặt đeo mặt nạ kia.

Cô run rẩy lê bước chân, đẩy cánh cửa đó ra, ba chiếc ti vi màn hình phẳng vẫn treo trong phòng giống như những con ngươi đen thẳm. Bao Tiểu Na nhìn bóng mình qua màn hình, cô sắp không nhận ra chính mình nữa. Cô đưa tay ra định xóa mờ những nét tiều tụy trên khuôn mặt, đột nhiên bàn tay phải của cô bị các tia màu đỏ từ màn hình bắn ra hút chặt lấy, trong chớp mắt đã ăn sâu vào tận thịt, máu bắt đầu túa ra lênh láng.

Bao Tiểu Na nhắm mắt lại, cô biết đó chỉ là ảo giác, hoặc cũng có thể là vong hồn của người chết không nhắm mắt đang muốn thị uy với cô.

Cô hít thật sâu, chầm chậm mở mắt ra, trên màn hình chỉ có chiếc bóng của mình cô. Cô giơ tay phải ra, cánh tay vẫn lành lặn như trước.

Quả nhiên là vậy!

Cô đứng dậy, lẩm bẩm nói thật nhỏ chỉ để mình cô nghe thấy: "Hãy yên nghỉ nhé! Tất cả sắp kết thúc rồi!"

Lần này cô bước thẳng ra khỏi phòng không hề quay đầu lại, cô đi về phía Tào Nghị đang mơ hồ không hiểu.

"Em hiện giờ không sợ gì nữa cả." Cô đưa tay khẽ vuốt mặt anh, rồi mỉm cười.

Tào Nghị rất thích nụ cười của cô, nụ cười ấy khiến cả hai quyết tâm tiến về phía trước.

Hai người bước về phía những gian phòng khác, đột nhiên Tào Nghị chỉ về phía một gian phòng, trong đó treo mấy sợi xích sắt và kê chiếc giường bệnh với vài đoạn dây da, anh nói bằng giọng nhẹ tênh: "Tiểu Na, đây là nơi trước kia anh từng ở, em muốn vào đó xem không?"

Không đợi Bao Tiểu Na trả lời, anh liền bước vào trước, luồn tay vào một sợi xích sắt để biểu diễn cho cô xem. Cảnh tượng ấy khiến Bao Tiểu Na như thấy trước mặt mình không còn là Tào Nghị mà là Bạch Thần Dật đang mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình. Người đàn ông đó bị nhốt ở nơi không phân biệt nổi ngày đêm, anh ta kéo lê thân hình gầy guộc và yếu ớt, gào thét cầu cứu trong bất lực. Buồn thay, người đến không phải ân nhân cứu mạng mà là những con quỷ đột lốt thiên thần áo trắng.

"Chắc em đoán ra vì sao anh không muốn đến đây phải không? Trước khi anh mất tích, đây là nơi anh thường xuyên lui tới. Anh buộc phải hiến thân cho các dự án y học. Vì sao trên thị trường lại xuất hiện thêm một loại ma túy mới? Thực ra đó không phải ma túy, mà là một chế phẩm y học thất bại. Vì muốn tiếp tục phát triển việc nghiên cứu loại thuốc mới, vì muốn vang danh thiên hạ nên có người đã lợi dụng dược phẩm thất bại đó để huy động vốn nhằm nghiên cứu loại thuốc mới, mà loại thuốc đó rất có thể sẽ mang lại lợi ích cho loài người. Em xem, vòng nhân quả đó có thú vị không?"

Anh thận trọng ngồi xuống mép giường, cảm giác vẫn lạnh lẽo như xưa. "Anh đoán Nghiêm Hồng hận anh là vì Lục Vũ. Thực ra, điều khiến cô ta thực sự oán hận chính là những dục vọng mà bản thân không thể đạt được hết. Cô ta muốn có Lục Vũ, nhưng lại không nỡ vứt bỏ chỗ dựa tài chính là ông bố dượng lắm tiền nhiều của. Cô ta muốn tình yêu của Lục Vũ, nhưng lại không muốn hiến dâng tấm lòng của mình. Cô ta muốn sở hữu tất cả những gì thuộc về Lục Vũ, nhưng lại cũng tham lam muốn thao túng trái tim của một người đàn ông khác mà cô ta hận đến tận xương tủy. Cuối cùng, cô ta kế thừa tài sản của người đàn ông tình nguyện vì cô ta mà khoét thịt đẽo xương, nhưng cô ta không cảm thấy đủ, lại còn vọng tưởng đoạt được phương phápbào chế thuốc mà Lục Vũ để lại. Em hỏi vì sao cô ta lại chết ư? Bởi cô ta đáng chết!"

"Đừng nói nữa!" Bao Tiểu Na lao đến ôm chặt người đàn ông đang đau khổ vào lòng.

Nhưng Tào Nghị vẫn bướng bỉnh muốn nói hết: "Năm đó, anh phát hiện luận văn của Lục Vũ không hề liên quan đến tâm lý học, mà trong đó ghi các công thức bào chế thuốc từ những nguyên liệu phổ thông. Mặc dù những phương pháp đó chưa hoàn chỉnh, hơn nữa còn tồn tại rất nhiều khiếm khuyết, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến anh nổi giận. Anh là kẻ không bao giờ chấp nhận thua cuộc, lại chẳng hề bận tâm đến đúng sai. Thế là vì lý do nực cười ấy, anh đã đẩy cậu ta đến đường cùng. Em rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước khi Lục Vũ nhảy lầu tự sát phải không? Vậy em nghe đây, đến tận bây giờ anh vẫn không hề hối hận. Em cho rằng Lục Vũ là kẻ yếu thế tuyệt đối sao? Trái tim cậu ta trở nên ác độc vì ngu si. Cậu ta ngỡ Diệp Hân Ngô yêu anh vì tiền nên mới thảm hại câu kết với bố dượng của Nghiêm Hồng, giúp ông ta bào chế ra loại ma túy mới với hiệu quả tốt hơn loại thông thường mà tiền vốn bỏ ra lại ít hơn nhiều. Quả nhiên cậu ta đã làm được, mặc dù không thành công như tưởng tượng, nhưng nhờ thế mà cậu ta có thêm một nguồn thu nhập kha khá. Cậu ta cho rằng Diệp Hân Ngô sẽ hồi tâm chuyển ý lao vào vòng tay mình, mà không biết rằng từ đầu chỉ cuối Diệp Hân Ngô chỉ coi cậu ta như một người anh. Sở dĩ quan hệ giữa họ tan vỡ là bởi Diệp Hân Ngô không thể chịu nổi việc Lục Vũ liên tục hãm hại anh."

"Dẫu vậy, Diệp Hân Ngô vẫn rất quý trọng cậu ta. Cô ấy luôn đeo chiếc vòng hạt cườm mà Lục Vũ tặng, mặc dù anh đã tặng cô ấy chiếc vòng bạch kim đắt tiền hơn nhiều, nhưng cô ấy không chịu vứt chiếc vòng chỉ hơn trăm tệ ấy đi. Anh hiểu cô ấy làm vậy là vì cô ấy vô cùng biết ơn Lục Vũ. Bố mẹ Diệp Hân Ngô mất sớm, cô ấy được họ hàng nuôi dưỡng, cuộc sống rất vất vả. Lục Vũ là người duy nhất bỏ tiền ra nuôi cô ấy ăn học.Lần đầu tiên anh gặp cô ấy ở ký túc xá cũng là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Lục Vũ. Bởi vậy em xem, anh và Diệp Hân Ngô đâu làm điều gì có lỗi với cậu ta? Nhưng cậu ta thì sao? Cậu ta bỏ loại thuốc vẫn chưa thử nghiệm thành công vào nước ép ổi mà anh thường uống, khiến anh từ đó mắc phải căn bệnh không thể coi là bệnh. Bố không hiểu anh, Diệp Hân Ngô cũng không hiểu anh, chỉ mình anh biết thằng khốn đó đã làm gì. Nhưng anh không vạch trần cậu ta, mục đích là muốn để cậu ta hằng ngày phải sống trong cảm giác nơm nớp lo sợ. Chỉ cần nhìn thấy anh là cậu ta sợ đến mức vội vã quay đầu bỏ chạy. Mà cảnh tượng đó khiến anh vô cùng thích chí. Ngày tháng cứ thế trôi qua, cậu ta vẫn đóng vai anh hùng, thà chết cũng không muốn để Diệp Hân Ngô biết những chuyện xấu xa, bỉ ổi mà mình đã làm. Bởi vậy hôm đó, khi ở ký túc xá, anh nói với cậu ta thế này: "Nếu Diệp Hân Ngô mà biết những chuyện cậu làm, chắc cô ấy phải khinh thường cậu lắm nhỉ?" Lục Vũ nghe vậy liền quỳ sụp xuống, ra sức dập đầu van nài anh đừng kể cho cô ấy biết. Đối với cậu ta, Diệp Hân Ngô là ánh sáng, là tương lai với bao viễn cảnh tươi đẹp."

Bao Tiểu Na đầm đìa nước mắt, lòng đau như dao cắt: "Vậy anh làm thế nào?"

"Anh còn có thể làm thế nào nữa?" Tào Nghị đột nhiên bật cười lớn. "Anh nói với cậu ta rằng: "Nếu cậu có dũng khí nhảy từ đây xuống thì tôi vĩnh viễn không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa." Kết quả tên ngốc đó nhảy xuống thật. Không ngờ trên đời này quả thực vẫn tồn tại loại người cố chấp đến tận lúc chết như thế, mãi đến giờ anh vẫn không dám tin có kể lại chịu vứt bỏ tính mạng vì một người con gái không yêu mình."

Tiếng cười của anh như từng mũi kim đâm vào tim Bao Tiểu Na.

"Cuối cùng Diệp Hân Ngô vẫn biết sự thật phải không? Bởi vậy cô ấy mới bày kế hại anh?"

"Nghiêm Hồng nói cho cô ấy biết. Đồng thời còn nói luôn một chuyện khác."

"Chuyện gì vậy?"

"Chuyện liên quan đến bố anh, cũng vì chuyện này mà Diệp Hân Ngô mới chủ tâm chia rẽ mối quan hệ giữa hai bố con, thậm chí còn giết hại bố anh. Đáng tiếc, cô ấy cũng không thoát khỏi ý trời." Tào Nghị thở dài, một giọt lệ từ khóe mắt vô thức lăn xuống. Không rõ anh đau đớn bởi cái chết của bố hay cái chết của người mình từng yêu.

Bao Tiểu Na có thể nhận ra trước đây Tào Nghị rất yêu Diệp Hân Ngô, dẫu anh luôn tỏ ra bất cần, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi cô ấy. Mặc dù nhiều năm đã trôi qua, song khi nhắc lại chuyện cũ, trái tim từng rung động ngày nào vẫn ứa lệ hoài niệm vì cô ấy. Rốt cuộc hai người họ đã gắn bó với nhau đến mức độ nào thì kẻ thứ ba như Bao Tiểu Na vĩnh viễn không bao giờ biết được, chính bởi thế cô bỗng nhiên thấy ghen tị với người đã khuất.

Có điều nghĩ đến cái chết thảm thương của Diệp Hân Ngô, lý trí của cô lập tức quay trở lại, cô tiếp tục truy hỏi: "Vậy ai đã giết Diệp Hân Ngô? Chẳng lẽ cô ấy thực sự muốn giết bố anh sao? Em không tin cô ấy làm nổi điều đó!"

"Thế mà cô ấy đã làm đấy! Bởi bố anh chính là người đã giết chết bố mẹ cô ấy."

Sự thật thốt ra từ chính miệng Tào Nghị khiến Bao Tiểu Na ngàn lần không dám tin, cô không thể tin nổi lại có cảnh đời ly kỳ và bi kịch hơn cả trong phim.

Đương nhiên Tào Nghị không nói dối, giọng anh trầm thấp và rất đỗi thành thực: "Sau khi lấy nhau, bố anh đổi sang họ mẹ anh, tên thật của ông ấy là Trần Thanh Dũng. Mười lăm năm trước xảy ra vụ án một đôi vợ chồng mất mạng vì thuốc giả, bố anh chính là ông chủ đứng đằng sau vụ buôn bán thuốc giả đó. Khi ấy bố anh và mẹ anh đã quen biết nhau, vì muốn trốn tránh trách nhiệm, và cũng vì muốn một bước lên tiên, ông ấy đã trút bỏ mọi trách nhiệm lên đầu người vợ cũ. Sau khi vụ việc vỡ lở, mẹ anh đã phải huy động mọi mối quan hệ và nguồn lực trong nhà để thu xếp cho bố anh được an toàn, cuối cùng kẻ bị pháp luật xử tội là vợ cũ của ông. Người đàn bà khốn khổ đó phải hứng chịu hai cú sốc liên tiếp nên đã phát điên trước khi tòa tuyên án, từ đó bà ấy không bao giờ bước chân ra khỏi bệnh viện tâm thần được nữa."

"Gã người Đài Loan kia đã kể hết mọi chuyện cho Nghiêm Hồng nghe. Nghiêm Hồng lại cố ý tiết lộ cho Diệp Hân Ngô. Lúc đó bố dượng cô ta và bố anh cũng có mối quan hệ qua lại, nên nhờ sự sắp xếp của bố dượng Nghiêm Hồng, Diệp Hân Ngô đã tán tỉnh bố anh thành công. Từ sau khi mẹ anh qua đời, bố anh không dám tùy tiện kết giao với phụ nữ, chẳng ngờ Diệp Hân Ngô lại khiến ông ấy động lòng, thậm chí còn bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu và phản đối của gia đình, cố tình đưa Diệp Hàn Ngô về nhà. Bạch Vĩnh Tịnh của hiện tại không còn là người đàn ông bạc nhược, kém cỏi phải cúi đầu nhìn mặt người ta mà sống như ngày nào. Trước đây, vì không muốn bị người khác kìm kẹp nên ông ấy mới hợp tác với hạng người như chú Mã, ông ta đã kiếm bẫm nhờ vào những phi vụ bất chính. Anh và bố trở mặt với nhau một phần vì Diệp Hân Ngô, nhưng phần nhiều là vì anh cảm thấy ghê tởm trước những vụ làm ăn đáng xấu hổ của ông ấy."

"Thực ra anh phản đối Diệp Hân Ngô tiếp cận bố anh là vì muốn bảo vệ cô ấy phải không?" Bất luận anh phủ nhận thế nào, Bao Tiểu Na vẫn cảm nhận được tình cảm anh từng dành cho cô ấy.

Lần này Tào Nghị không chối nữa, anh đáp gãy gọn: "Đúng vậy! Mặc dù anh và cô ấy đã chia tay nhau, nhưng anh vẫn không muốn thấy cô ấy nhảy vào một biển lửa khác. Anh hy vọng cô ấy có thể tìm được một người đàn ông yêu mình, chứ đừng như anh, càng không phải hạng người giống như bố anh. Ông ấy không xứng, thực sự không xứng với cô ấy."

"Anh không kể sự thật cho bố anh biết phải không? Nếu anh kể ra thì chắc chắn Diệp Hân Ngô buộc phải cắt đứt với bố anh."

"Anh không có cách nào mở miệng nói chuyện ấy ra được, bởi cô ấy khổ sở van nài, mà nói đúng hơn là cô ấy lợi dụng chút áy náy còn tồn tại trong anh để uy hiếp anh. Quả nhiên cô ấy đã thành công. Chỉ có điều anh không hề biết mục đích cô ấy tiếp cận bố anh không phải vì tiền mà vì muốn báo thù. Được sự giúp đỡ của Nghiêm Hồng, cô ấy đã mấy lần bỏ thuốc vào thức ăn của anh, khiến bố nghĩ anh là thằng nghiện ngập đến mức rối loạn tâm thần. Cuối cùng vì không muốn mất mặt, bố anh đã vội vàng tống anh vào viện."

"Vậy làm sao anh có được bức ảnh chụp cảnh giao dịch giữa Diệp Hân Ngô và ông Lý? Có phải anh xăm mình cho ông Lý là có dụng ý riêng không?"

"Anh nói với một vị bác sĩ rằng, chỉ cần ông ta tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào chứng tỏ Diệp Hân Ngô có quan hệ đáng ngờ với bất kỳ ai thì anh sẽ tình nguyện phối hợp với ông ta để bào chế ra loại thuốc thần kinh mới, ngoài ra còn nói cho ông ta biết thuật thôi miên độc nhất vô nhị. Yêu cầu này không hề khó khăn gì, mà thù lao lại quá hậu hĩnh."

"Đợi đã! Điều đó chứng tỏ Nghiêm Hồng nói anh lấy phương pháp bào chế thuốc của Lục Vũ là thật, đúng không?"

Tào Nghị gật đầu thừa nhận: "Đúng thế! Phương pháp bảo chế đang ở chỗ anh. Vì muốn biết tính năng của thuốc, những người đó đã lén thử nghiệm trên các bệnh nhân tâm thần hết lần này đến lần khác để quan sát hiệu quả của thuốc. Cuối cùng dẫn đến cái chết của một bệnh nhân, chỉ có hai người sống sót, một trong số họ chính là Cố Bắc."

"Vậy Cố Bắc bị giết để diệt khẩu đúng không? Có phải phán quan đã giết anh ta không? Em nghe Nghiêm Hồng kể một vài chuyện về tổ chức "Đắc sinh", cô ta nói cô ta và Cố Bắc đều là người trong tổ chức, bao gồm cả bố dượng cô ta nữa. Bây giờ em muốn biết phán quan là ai." Bao Tiểu Na vô cùng muốn biết đáp án của ẩn số này.

"Đúng thế! Phán quan là ai? Chúng tôi cũng rất muốn biết!" Một giọng đàn ông bất thình lình vang lên khiến không khí vốn đã căng thẳng liền bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Vu Hạo Dương bước vào, ép Bao Tiểu Na và Tào Nghị vào tận góc tường.

"Nói đi! Phán quan là ai?" Vu Hạo Dương lạnh lùng hỏi.

"Tiểu Na, chúng tôi vừa nhận được tin của bảo vệ bệnh viện liền chạy một mạch đến đây. Chúng tôi đã nghe hết đoạn hội thoại khi nãy của hai người và cũng tin hai người vô tội, bởi vậy đừng do dự nữa, hai người biết gì thì mau khai ra đi!" Tống Cực khác Vu Hạo Dương, mặc dù anh rất quan tâm đến chân tướng sự thật nhưng anh vẫn không muốn dùng giọng quan cách để chất vấn và làm khó những người bạn của mình.

May mà Tào Nghị nhận ra thiện ý của Tống Cực, bằng không anh sẽ kháng cự, nhưng giờ anh quyết định nhượng bộ. Tào Nghị không nói gì mà chỉ lặng lẽ quay người dẫn cả đoàn vào tận cùng hành lang. Ở đó có một cánh cửa đá cao tầm nửa mét. Tào Nghị vừa hé mở cửa thì một mùi hôi thối xộc lên khiến ai nấy đều vô thức đưa tay bịt chặt mũi. Thì ra phía sau cánh cửa là cống thoát nước, phía trên cống thoát nước này chính là nhà xác của bệnh viện tâm thần.

Với kết quả như vậy, ai cũng hiểu kẻ đầu sỏ là ai. Bốn người men theo thông đạo trèo dần lên trên. Cứ nghĩ đến thuốc sát trùng rửa xác người chết chảy qua đây, Tống Cực và Bao Tiểu Na lại thi nhau nôn ọe. Vu Hạo Dương huých Tống Cực hai cú, mắng: "Cảnh sát mà thế à? Đây là viện tâm thần chứ có phải nhà tang lễ đâu, làm gì có chuyện nhà xác của viện tâm thần ngày nào cũng có thi thể, nhìn mà xem, xung quanh trống trơn kia kìa! Bằng không, lũ tội phạm đã không chọn nơi này."

Tống Cực cười thảm hại, rút giấy ăn đưa cho Bao Tiểu Na cũng đang nôn vàng mắt.

Bao Tiểu Na cầm lấy tờ giấy, lịch sự cười đáp lễ, rồi rút hai tờ giấy còn lại đưa cho Tống Cực. "Anh ra viện lúc nào vậy?"

"Vì bận đi bắt hung thủ nên tôi định hai ngày nữa vào viện thăm cô, nào ngờ cô lại trốn khỏi đó, vết thương có sao không?" Tống Cực vô thức nhìn vào vị trí phía sau eo cô.

Bao Tiểu Na không bận tâm, cô xua tay: "Không sao! Mấy hôm nữa là tháo chỉ rồi. Tôi cảm thấy vết thương liền rất nhanh. Anh yên tâm, tôi không sao đâu!"

Tào Nghị luôn im lặng từ đầu đến giờ, anh nhìn thấy hành động quan tâm tinh tế giữa Tống Cực và Bao Tiểu Na, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng ngoài mặt anh tỏ ra chẳng có chuyện gì.

Vu Hạo Dương vào trong phòng xem xét hết một vòng rồi nói với Tống Cực: "Xem ra suy đoán của cậu đã chính xác. Có lẽ lối ra thứ ba mà cậu nói nằm ở đây."

Tống Cực gật đầu trả lời: "Còn một nơi nữa, em nghĩ buộc phải đến đó một lần mới được."

Trước kia, khi vào phòng lưu trữ hồ sơ, Tống Cực luôn băn khoăn về cách sắp xếp các vị trí trong căn phòng đó.

Khi còn sống, bác sĩ Vương thường thích ngồi lì trong phòng lưu trữ, đương nhiên không phải vì ông ta cần xem xét hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, những việc ấy để y tá làm là được rồi, huống hồ rất nhiều hồ sơ ở đây đã được lưu từ vài năm trước, chẳng có lý do gì ngày nào cũng phải đến đây. Có lẽ trong con mắt của đồng nghiệp, hành động đó của bác sĩ Vương thể hiện tinh thần trách nhiệm và sự mẫn cán với công việc, nhưng Tống Cực lại cảm thấy ông ta làm vậy nhằm mục đích khác.

Bất kỳ ai làm chuyện xấu xa đều sẽ vạch ra lối thoát dự phòng cho mình, chắc chắn bác sĩ Vương cũng không ngoại lệ. Hơn ai hết, ông ta hiểu rõ tội ác mà mình gây ra nghiêm trọng đến mức nào. Hoặc cũng có thể cái chết của Tiểu Đích là hồi chuông cảnh tỉnh, khiến ông ta biết tương lai chờ đợi mình sẽ ra sao. Nếu muốn bảo vệ bản thân thì buộc phải chuẩn bị đầy đủ các thể loại "bùa hộ thân". Nếu Tào Nghị nói không sai thì chắc chắn bác sĩ Vương có tham gia vào quá trình nghiên cứu dược phẩm mới, đồng thời phải nắm được các ghi chép về việc thử nghiệm thuốc trên nhiều bệnh nhân. Nhất định Đinh Á phát hiện ra phi vụ của họ và cô nghi ngờ trước cái chết của người bệnh nên cô mới bị bọn chúng diệt khẩu. Như vậy phòng lưu trữ hồ sơ mà thường ngày bác sĩ Vương thích lui tới nhất rõ ràng là nơi cất giấu tài liệu lý tưởng.

Tống Cực quan sát từng dãy kệ thật tỉ mỉ, bất kể tủ sắt hay tủ gỗ, anh đều kiểm tra một lượt và xác định các dãy kệ không hề có tầng kép ở giữa. Tống Cực lại ngồi xuống kiểm tra từng viên gạch trên sàn nhà, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này, đột nhiên Tống Cực nhớ đến thời tiết nóng ẩm ở Quảng Châu, đặc biệt là mùa nồm, độ ẩm ở đây rất cao, chắc chắn bác sĩ Vương sẽ không giấu tài liệu ở nơi nào dễ bị ẩm mốc . So với đồ gỗ, rõ ràng tủ sắt thích hợp để cất đồ hơn. Nếu có vật quý giá cần bảo quản lâu dài thì việc chống ẩm chắc chắn phải được ưu tiên hàng đầu.

Tống Cực nhớ khi bác sĩ Vương qua đời thì thời tiết bắt đầu chuyển sang mùa hè. Thường ngày phòng lưu trữ hồ sơ không có mấy ai đến, theo lẽ thường thì các thiết bị chống ẩm dùng cho mùa nồm vẫn còn ở đây. Anh kiểm tra thật kỹ và phát hiện trong mỗi kệ tủ đều đặt một túi than hoạt tính, nhưng có một tủ sắt lại đặt nhiều hơn những nơi khác hai túi than. Đồng thời, hai túi đó còn nén ở đáy tủ. Tống Cực bỏ hết tài liệu ra ngoài, kiểm tra đáy tủ lần nữa, anh phát hiện đáy tủ này dày hơn những đáy tủ khác.

Vu Hạo Dương cũng cảm thấy khả nghi, ông ta vội bảo y tá bệnh viện mang tuốc nơ vít đến, rồi cạy theo mép tủ. Chẳng bao lâu sau, họ đã mở được chiếc đáy giả của tủ, trông nó giống như chiếc nắp được niêm phong kín, mục đích là để đồ vật đựng bên trong được bảo quản tốt hơn. Đáy tủ thực sự chất một xấp tài liệu đã được bao bọc cẩn thận trong túi nilon chân không. Xấp tài liệu này rất mỏng, nhưng nội dung mà nó đề cập đến lại khiến người ta kinh hãi. Trên đó không chỉ ghi chép tình hình bào chế thuốc mà còn ghi lại quá trình thay đổi của tình trạng khi sử dụng thuốc trên những bệnh nhân dùng thử. Mặc dù tài liệu không ghi rõ họ tên của người bị thí nghiệm nhưng Tống Cực vẫn có thể nhận ra bệnh nhân tương ứng nhờ vào vài chữ cái tiếng Anh. Những ký hiệu đó là phiên âm đầu tiên của họ tên người bệnh. Ngoài ra còn có một tên người nữa được ghi chú bằng chữ tiếng Anh "Leaf", có lẽ là chỉ một người họ Diệp.

"Có phải người phụ trách hạng mục này là Diệp Tử Thâm không?" Đây là lần cuối cùng Vu Hạo Dương hỏi Tào Nghị và ông ta đã có được đáp án từ ánh mắt thầm thừa nhận của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top