Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoạn kết: Lời nguyền bất diệt

Năm tháng sau - đông chí.

Lễ trao thưởng của các công ty truyền thông tiếng tăm nhất sắp diễn ra, những phóng viên được đề cử đều tề tựu trước nhà khách Thiên Nga Trắng. Một cô gái xinh đẹp kiều diễm đứng bên cửa sổ phòng khách VIP, nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài, thong thả nhà từng bụm khói thuốc.

Khoảnh khắc thành phố lên đèn, vô số đốm sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt sông, trông rực rỡ sắc màu, đẹp không nỡ rời mắt. Nhiều năm trước đây, đảo Sa Diện được thực dân xây dựng thành khu nghỉ dưỡng cao cấp, bây giờ nơi này là một trong những địa điểm mang phong cách châu Âu dành cho dân giàu có nhất. Nghĩ lại ngày này năm trước, làm sao cô có những thời khắc như bây giờ?

Chuông cửa vang lên, cô ý thức có khách quý đến thăm, cô gái nhanh nhẹn dụi tàn thuốc và quay người ra mở cửa.

Tống Cực đứng ngoài cửa thấy cô gái trước mặt mặc bộ đầm voan màu đen, trên cổ đeo chuỗi hạt ngọc trai to tròn, mái tóc trước đây thường buộc túm đuôi ngựa một cách tùy tiện thì giờ được vấn cao một cách cầu kỳ, cây trâm hình bướm cắm nghiêng nghiêng trên búi tóc theo phong cách cổ điển, yểu điệu. Mặc dù mọi chuyện đã qua nhiều tháng nhưng anh vẫn khó thích ứng với sự thay đổi của Bao Tiểu Na.

Bộ phim tài liệu về tổ chức "Đắc sinh" do cô công bố nhận được sự đánh giá rất cao của giới điện ảnh, mọi người tôn cô lên thành hình tượng nữ anh hùng dũng cảm vượt qua mọi thách thức tìm ra chân tướng sự thật. Là nhân vật nữ duy nhất của bộ phim, quả thật cô cũng trải qua rất nhiều cảnh mạo hiểm giống như trong phim đã thể hiện, cô công bố rất nhiều thông tin giật gân mà phía cảnh sát không dám công khai.

Cô đã hóa thân thành người lao động ở tầng đáy xã hội để tìm kiếm chân tướng, không ngại nguy hiểm tiếp cận với các thế lực hiểm ác, nên đương nhiên cô nhận được sự khẳng định và tán thưởng của đông đảo quần chúng nhân dân. Trong khi đó, cái chết của Tào Nghị lại được đám đông lý giải thành báo ứng, anh ta định giết người diệt khẩu nhưng chẳng may trượt chân rơi từ nóc tòa nhà xuống và tử nạn. Bao Tiểu Na là người đích thân trải qua tất cả những chuyện này, nên cô vụt trở thành nhân vật tâm điểm xuất hiện trên các mặt báo, ngay cả báo chí nước ngoài cũng không ngớt lời khen ngợi. Thậm chí một công ty điện ảnh còn định cải biên trải nghiệm của cô thành một tác phẩm điện ảnh, rất nhiều nữ diễn viên muốn đóng vai cô.

Nhờ vậy Bao Tiểu Na được phong danh hiệu nữ phóng viên xinh đẹp nhất, đúng là danh lợi vẹn toàn.

Tống Cực nịnh cô bằng bó hoa hồng màu vàng, anh chúc mừng: "Hy vọng cô có thể giành được hai giải thưởng danh giá nhất là giải thưởng phim tài liệu hay nhất và phóng viên xuất sắc nhất, đồng chí Bao Tiểu Na ạ!"

"Hầy! Anh nói sai rồi! Không phải hy vọng mà là chắc chắn." Bao Tiểu Na nhận bó hoa, khẽ đưa lên mũi ngửi rồi cười bảo: "Có điều anh đến đây không phải chỉ để tặng hoa cho tôi đấy chứ?"

"Cô phát hiện ra rồi à?" Tống Cực lấy một phong thư trong túi quần ra, đưa cho chủ nhân thực sự của nó. "Đây là vật Tào Nghị mang theo trên người trước lúc chết. Tôi cảm thấy có lẽ anh ta chuẩn bị để trả lại cô."

Bao Tiểu Na nhướng mày, cô dốc phong thư ra, bên trong có chiếc máy nghe trộm loại nhỏ chỉ dài một tấc. Đương nhiên cô hiểu rõ thứ này ở đâu ra, bởi chính tay cô đã lắp đặt nó. Không hiểu sao cô lại nhớ đến cái đêm cô và Tào Nghị ở trên tầng thượng. Bao Tiểu Na nghi ngờ hỏi: "Trước khi nhảy lầu, anh ta vẫn mang theo vật này à? Nhưng sao anh ta không mang ra cho tôi xem?"

"Cô thực sự không biết nguyên nhân sao?" Tống Cực nhìn thẳng vào cô.

"Không biết!" Bao Tiểu Na cắm bó hồng vào vị trí thích hợp, lơ đãng nói. "Nếu tôi biết thì đã bảo anh ta lấy ra rồi. Nhưng mọi chuyện đều đã qua, còn gì đáng nói nữa đầu? Hơn nữa, chẳng phải anh cũng có được thứ mình muốn rồi sao?"

"Đúng vậy!" Tống Cực sượng sùng cười nhẹ.

Bây giờ anh đã được thăng liền hai cấp và trở thành cảnh sát ưu tú, không thể phủ nhận tất cả đều nhờ sự hợp tác rất ăn ý của mọi người.

"Nếu bưu kiện chuyển phát nhanh của Đinh Á không gửi sang chỗ phân cục trưởng của phân khu thì e rằng cô cũng không có cơ hội này." Anh nói.

"Sao anh biết? Các thông tin cá nhân của tôi đã được thay đổi trong hệ thống an ninh rồi mà."

"Lúc đó vì muốn lừa Vu Hạo Dương nên tôi đã đưa cho ông ta tờ vận đơn chuyển phát nhanh giả mạo, chữ ký rất ngoáy để không ai nhận ra tên người ký nhận. Tờ vận đơn thật vẫn trong tay tôi. Khi ấy, tôi nhìn tờ vận đơn và rất ngạc nhiên thấy người ký nhận lại là phân cục trưởng của phân khu. Sau này hỏi mới biết dạo trước có một nữ phóng viên thường xuyên đến gặp ông ta, tra ra quả nhiên là cô. Lúc ấy, ông ta mới chịu nói thật cho tôi biết và còn yêu cầu tôi hết sức phối hợp với cô."

""Quả nhiên là tôi"? Câu này có nghĩa gì?"

Tống Cực lấy cây bút ghi âm của ông lão ra: "Tất cả đều nhờ ông lão đã nhắc nhở."

Bao Tiểu Na lơ mơ không hiểu.

Anh ấn nút tua nhanh. Ban đầu là giọng của ông lão, tiếp đến là màn đối thoại của Bạch Thần Dật, mãi đến khi kết thúc vẫn không thấy ghi âm của Bao Tiểu Na.

Tống Cực cười: "Nghe ra chưa hả cô phóng viên nổi tiếng?"

Làm sao Bao Tiểu Na không phát giác ra điều đó? Phân khuyết thiếu bên trong chính là đoạn ghi âm của cô. Đương nhiên cô biết không phải đoạn ghi âm đó bị xóa đi mà bởi ngay từ đầu cô đã không hề ghi lại.

"Chỉ dựa vào điều này thì không thể nói lên điều gì!" Cô giả vờ trấn tĩnh.

"Ông lão nhờ y tá đưa cây bút cho tôi, còn dặn thêm một câu: ông ấy nói ông ấy rất tự hào vì trong số những đối tượng mình nghiên cứu có một đồng nghiệp. Tôi đã điều tra, những đối tượng được ghi âm trong này đều không làm công tác truyền thông. Vì chuyện này mà tôi lại phải chạy đến bệnh viện tâm thần thêm chuyến nữa, ông lão biểu diễn cho tôi xem một động tác. Động tác đó là kỹ năng quen dùng của phóng viên. Khi phỏng vấn, nếu đối phương không muốn ghi lời nói đó lại, nhưng phóng viên lại rất muốn ghi, thì họ sẽ làm một thủ thuật bề ngoài giống như đã cho ngừng ghi âm, nhưng thực chất vẫn đang tiếp tục. Và ngược lại. Đây là bệnh nghề nghiệp, đặc biệt khi gặp phải trường hợp không muốn bị phỏng vấn. Bởi vậy khi ông lão nói muốn nghiên cứu cô, còn cô nhận lấy cây bút ghi âm, cô đã làm động tác ấy theo thói quen."

"Bởi thế mà anh mới điều tra tôi?"

"Tôi chỉ hơi tò mò thôi. Cô và phân cục trưởng có quan hệ gì mà ông ta phải giao việc cho cô?"

"Anh nghĩ đến loại quan hệ gì thì nó là loại quan hệ đó. Có quan hệ sâu sắc nhất cũng chẳng qua là bạn làm ăn. Nếu tôi không có tác phẩm thời sự mang tính tiêu biểu thì cả đời này đừng mong ngóc đầu dậy. Đúng lúc đó ông ta nhận được phong thư chuyển phát nhanh ấy, nội dung bên trong không chi tiết lắm, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi phải chấn động. Thời điểm đó, Vu Hạo Dương đang là người được ngưỡng mộ trong cục lại được sự hậu thuẫn về tài chính của Bạch Vĩnh Tịnh, nên phân cục trưởng không đủ khả năng làm lay chuyển Vu Hạo Dương. Huống hồ lại không có chứng cứ xác thực, ông ta cũng không dám mạo hiểm, vì thế ông ta đành tìm tôi. Ngoại trừ mối quan hệ riêng tư, ông ta cũng biết tôi là người vô cùng coi trọng sự nghiệp. Vả lại, đây là một bài báo rất có sức hấp dẫn, dẫu thế nào tôi cũng phải chộp lấy nó."

Cô ngừng một lát, không khỏi nhớ lại những ngày đêm phải ngồi canh trong khách sạn Tử Hoàng.

Vào đêm xảy ra sự việc, cô vừa mong chờ lại vừa vừa thấp thỏm ngồi đợi, nhìn cô gái điếm vừa lăn vừa bò chạy trốn khỏi phòng, cô phấn khích bước lại gần bác sĩ Vương đang tự hành hạ bản thân. Khi ông ta ra sức khoét thịt đục xương mình, chiếc máy chụp ảnh mini trong tay cô không ngừng chụp lại cảnh thực, đó là một khởi đầu không tồi.

"Đó cũng là cơ hội giúp tôi dần dần tiếp cận Tào Nghị. Chuyện đặt máy nghe trộm, tôi cũng không giấu gì anh. Ngay trong lần đầu tiên đến nhà anh ta, tôi đã nhìn thấy bức tranh Diệp Hân Ngô, khi đó tôi sờ thấy lớp bụi dày bám trên mặt tranh và biết anh ta chưa bao giờ gỡ khung tranh ra, bởi vậy mới lén đặt máy nghe trộm phía sau. Có điều sau này xảy ra quá nhiều việc khiến tôi không thể lường trước được. Nói thật, khoảng thời gian đó tôi gần như quên mất mình là một phóng viên, thậm chí còn cho rằng mình thực sự đang có một tình yêu cuồng nhiệt và bi thảm." Cô cười nhạt.

"Chắc chắn Tào Nghị rất hối hận vì đã không kiểm tra kỹ điện thoại di động của cô. Có điều chẳng ai ngờ được khi cô bị giam ở nơi đáng sợ như nhà xác, thì chiếc điện thoại không chỉ dùng để soi sáng mà còn dùng để quay phim. Mà tôi cũng tin rằng một người đã chuẩn bị kỹ càng như cô, trên người chắc chắn phải có thiết bị quay phim, chụp ảnh kín đáo và bí mật nhất."

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!"

"Bởi vậy sau khi cô đạt được mục đích thì không nghi ngờ gì nữa, Tào Nghị trở thành vật cản đường phải không? Cô bảo anh ta chết cùng mình, nhưng cô đã buộc sẵn sợi dây cứu hộ vào chân từ trước, còn cố ý mặc váy dài để che đi. Tôi thực sự tỏ mò, làm sao cô có thể khẳng định anh ta nhất định sẽ nhảy xuống?"

"Vì tôi rất hiểu anh ta. Ngay từ khi quyết tâm điều tra vụ án, tôi ghi nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến anh ta, còn đặc biệt tham khảo nhiều sách về tâm lý học. Tôi toàn tâm toàn lực như vậy, đương nhiên anh ta không có lý do gì để từ chối. Có điều cú nhảy đó tôi cũng phải lấy cả sinh mạng mình ra đánh cược, bởi vậy thành công tôi có được ngày hôm nay chẳng có gì không xứng đang cả, phải không?" Bao Tiểu Na biện hộ rất hùng hồn.

Nhưng Tống Cực nghe xong lại thấy rất khó chịu.

Ngày hôm nay, mọi người đều đạt được cả danh và lợi mà mình muốn, nhưng anh lại luôn thấy trống rỗng. Năm đó đội trưởng Lâm của phân khu nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng có cũng thể lợi dụng chuyện lần này để trừ khử đối thủ cạnh tranh lớn nhất, thuận lợi được điều chuyển về sở cảnh sát tỉnh và đảm nhiệm vị trí rất cao. Tống Cực có công phối hợp với ông ta nên nghiễm nhiên cũng được đội trưởng Lâm nâng đỡ. Chỉ có điều anh chưa từng nghĩ công việc điều tra phá án vốn rất đơn thuần giờ lại trở thành công cụ đấu tranh nội bộ. Giá như khi đó đội trưởng Lâm trình báo tin tình báo của Đinh Á với cấp trên thì có lẽ Đinh Á đã được bảo vệ, và cũng không phải chết oan uổng, càng không xảy ra hàng loạt vụ án giết người thương tâm.

Đột nhiên anh thấy đồng cảm với Tào Nghị, anh ta bỏ mạng vì một người phụ nữ có dã tâm như vậy liệu có đáng không?

"Cô thực sự chưa từng nghĩ xem vì sao Cố Bắc lại chết sao?"

Bao Tiểu Na không muốn nghĩ, thậm chí còn không muốn nhắc đến.

Tống Cực nói: "Anh ta bị chính cô giết chết."

Để bảo vệ thân phận của Bao Tiểu Na không bị người thứ ba phát hiện, Tào Nghị chỉ còn cách cố gắng hết sức khiến những người liên quan phải vĩnh viễn ngậm miệng. "Có lẽ động cơ của Tào Nghị không đáng được thông cảm, cũng chẳng có gì đáng gọi là chính nghĩa, nhưng..."

"Anh ta chết chẳng phải anh cũng nhẹ người sao?" Bao Tiểu Na mất kiên nhẫn cắt ngang lời Tống Cực.

Tống Cực không còn gì để nói, đúng là ý nghĩ đó từng xẹt qua đầu anh. Chỉ có điều sau khi Tào Nghị chết, nghĩ kỹ anh lại thấy thương xót con người đó một cách khó hiểu.

Anh quan sát kỹ gương mặt không chút biểu cảm của Bao Tiểu Na, không nhịn được buột miệng hỏi một câu hết sức ngu xuẩn: "Bao Tiểu Na, cô từng yêu Tào Nghị thật lòng bao giờ chưa?"

""Yêu?" Dường như từ đó hài hước đến mức khiến Bao Tiểu Na cười chảy nước mắt. "Bao nhiêu năm rồi tôi không cho từ đó vào đầu. Nếu tình yêu không có ích gì với tiền đồ của tôi thì đó chỉ là vọng niệm, buộc phải vứt bỏ nó đi. Giống như khi ta đánh cờ vậy, có người sinh ra đã là tướng, có người chỉ có thể là tốt. Quân tốt không thể qua sông thì tác dụng lớn nhất của nó chẳng qua là đổ vỏ cho kẻ khác."

Nghe đến đây, cuối cùng Tống Cực đã hiểu thì ra họ không phải người chung đường.

Anh lặng người nhìn Bao Tiểu Na ăn vận, trang điểm rất hợp thời, rồi chợt nhớ đến cô gái giản dị, chất phác ngày nào, tự dưng lại nảy sinh cảm khái: "Nếu là Bao Tiểu Na của trước đây thì tôi nghĩ Tào Nghị sẽ cam tâm tinh nguyện chết vì cô ấy. Bởi vì anh ta biết mình có sống thì cũng chỉ làm những chuyện điên rồ hơn, thậm chí sẽ làm tổn thương cô ấy. Sở dĩ anh ta nhảy xuống là vì anh ta muốn đuổi theo đốm sáng đó. Bao Tiểu Na chính là đốm sáng cuối cùng trong cuộc đời anh ta. Tôi cũng hy vọng trong lòng cô vẫn còn ánh sáng có thể nhìn thấy cô giành được giải thưởng lớn lần này."

Bao Tiểu Na quay người nhìn về phía của số, dõi mặt tiễn chiếc bóng của Tống Cực phản chiếu trong tấm kính đang lặng lẽ đi xa dần.

Từ nay về sau, họ chỉ có thể trở thành những người qua đường xa lạ. Không hiểu vì sao Bao Tiểu Na lại thấy cô đơn lạ lùng. Cảm giác mà cô vốn coi là đáng xấu hổ này đã bị cô vứt bỏ từ lâu. Bởi vậy cô cố gắng nặn ra nụ cười, nhưng lại phát hiện bóng mình phản chiếu qua tấm kính cửa số đang phô bày một nụ cười rất kỳ quái, giống như thể đang ăn phải trái đắng vậy. Khuôn mặt bị cô vứt khỏi tâm trí từ lâu bỗng hiện ra, vẫn nụ cười rạng rỡ ấy, nụ cười ấm áp đến nỗi khiến tình cảm mà cô mất bao công sức kìm nén giờ đột nhiên bùng cháy...

Cũng bên ô cửa số này, dưới ánh đèn rực rỡ này, Bao Tiểu Na từng phỏng vấn Diệp Tử Thâm lúc bấy giờ đang nổi như cồn. Sau khi kết thúc phần hỏi đáp thường lệ, cô ngồi tán gẫu với ông ta về một đề tài chẳng liên quan.

Bao Tiểu Na: Giáo sư Diệp, nếu thuật thôi miên có thể thuần phục người khác, vậy thì tình yêu có thể thôi miên không?

Diệp Tử Thâm: Cô muốn làm ai yêu cô?

Bao Tiểu Na: Một kẻ điên. Ông biết đấy, trong tình yêu, tất cả đều trở thành kẻ điên.

Diệp Tử Thâm: Vậy thì cô phải điên cùng kẻ đó.

Bao Tiểu Na: Như vậy có khả thi không?

Diệp Tử Thâm: Thuật thôi miên chỉ là một loại ám thị tâm lý. Dục vọng của cô là gì, thì điểm yếu của cô chính là thế. Chỉ cần cô hơi sơ hở để lộ phản ứng với bất kỳ cụm từ nào là cô sẽ bị người ta dắt mũi. Tình yêu không thể thôi miên nhưng cảm giác yêu thì có thể. Nếu cô có thể tạo ra bầu không khí mà đối phương tình nguyện bước vào, vậy thì thuật thôi miên tình yêu của cô đã thành công một nửa. Phần còn lại phải dùng chính trái tim của cô thôi!

Được Diệp Tử Thâm chỉ điểm nên lần đầu tiên khi bị ảo giác dẫn đường trong nhà xác, Bao Tiểu Na suýt nữa bị "Diệp Hân Ngô" moi ra mục đích thực sự của mình, nhưng ngay khi nghe Diệp Hân Ngô hỏi "Dục vọng của cô là gì?" thì cô bừng tỉnh và hiểu khoảnh khắc đó chỉ là giấc mơ. Chắc chắn Diệp Tử Thâm đã nhận ra cô nhưng lại không vạch trần cô, mục đích của ông ta giống với tâm tư của cô khi tiếp cận Tào Nghị, nhưng cô nghĩ có lẽ Diệp Tử Thâm biết rõ sự tồn tại của cô có ý nghĩa như thế nào với Tào Nghị.

Đúng là thành cũng bởi một người mà bại cũng bởi một người.

Bao Tiểu Na cố gắng xua đi dòng lệ âm ấm, bức thiết vạch rõ ranh giới với người nào đó.

Khi sắp xếp lại đồ đạc, một bức ảnh trong phong thư chợt rơi ra, đó là nửa bông tử la lan xăm trên người Tào Nghị. Rõ ràng bức ảnh đó đã được phóng hết cỡ. Cũng nhờ thế mà cô nhìn thấy những con chữ bé xíu xiu ghép thành bông tử la lan, tất cả những con chữ ấy đều là Bao Tiểu Na.

Bao Tiểu Na sững người.

Cô vội vàng chạy đến chỗ thùng rác, hấp tấp xé vụn bức ảnh khiến cô sờ vào nóng bỏng tay. Cô vốn nghĩ rằng mình có thể làm một cách điềm nhiên hơn, nhưng khi trở lại cửa sổ, nước mắt cô vẫn không kìm được khẽ rơi xuống. Bàn tay không nghe theo sự điều khiển tự vạch cổ áo ra, Bao Tiểu Na nhìn thấy nửa bông tử la lan rực rỡ trên ngực mình qua chiếc bóng phản chiếu.

Cô bất giác đưa tay ra chạm vào bóng mình. Đột nhiên có luồng hơi ấm men theo lồng ngực chậm rãi chảy về phía bàn tay cô đang chống trước cửa sổ, hơi ấm nhanh chóng ôm lấy cô, quen thuộc đến nỗi khiến cô không nhịn được quay người lại...

Đêm đó, một bàn tay cũng ấm áp thế này đã kéo cô lại giữa khoảnh khắc cấp bách.

Cục diện đúng như Bao Tiểu Na dự đoán. Tào Nghị đã cứu cô, anh kéo cô trở lại, còn bản thân rơi xuống mất mạng.

Dẫu trong mấy giây ngắn ngủi đó, cô vẫn nhớ như in nước mắt anh tuôn chảy lấp loáng hòa vào ý cười nhẹ nhàng.

Nhưng đến chết anh vẫn chẳng nói gì.

Bị lấy mất chỗ đặt chân, cuối cùng Tào Nghị đã chết thay cô. Còn cô, sau khi bị đẩy về phía trong lan can, cô thậm chí không dám đứng dậy nhìn xuống phía dưới. Cô bịt tại không muốn nghe thấy tiếng rơi nặng nề và cả tiếng hét thất thanh của đám đông. Phản ứng đầu tiên của cô là hoảng loạn chạy trốn.

Cô không nhớ mình đã chạy qua bao nhiêu cảnh mộng, nhưng chẳng cảnh mộng nào có Tào Nghị.

Bao Tiểu Na chớp mắt, trong làn nước mắt nhạt nhòa, đột nhiên cô phát hiện thấy một chiếc bóng khác in trên cửa sổ: khuôn mặt thanh tú của anh đang tựa trên vai cô, những ngón tay thon dài men theo hõm cổ cô và đậu trên ngón tay lạnh giá của cô. Động tác của anh dịu dàng như đang diễn tấu một giai điệu đẹp.

Anh khẽ mấp máy đôi môi, dường như đang nói một câu: "Tiểu Na, anh luôn ở bên em."

Bao Tiểu Na giật mình hét lên thất thanh, rồi sau đó cô òa khóc nức nở.

Dẫu chỉ một giây thôi, cô thực sự mong Tào Nghị đến thật. Như vậy cô mới có cơ hội nói với anh một câu: "Anh còn hận em không?"

Trong lúc mơ hồ, cô nghĩ đến một cầu thề hẹn mà anh từng nói: "Bởi vậy anh suốt đời suốt kiếp không xa rời em, ngay cả biến thành quỷ cũng không xa rời."

Thì ra, đó mới là bùa ngải mà Tào Nghị thực sự nguyền vào cô.

Lời nguyền đến chết cũng không thể phá giải.

Buổi dạ tiệc hào nhoáng chính thức bắt đầu sau khi các quan khách đã vào chỗ ngồi.

Bàn của Tống Cực cách chỗ Bao Tiểu Na không xa lắm, muốn không để ý đến cô cũng khó. Huống hồ, ngay từ khi cô bước vào hội trường, mọi người lũ lượt đến chỗ cô chúc rượu và nói những lời tung hô giống hệt nhau. Rõ ràng Bao Tiểu Na ngất ngây khi được tán dương lên tận trời xanh, cô liên tục gật đầu cảm ơn, trông cô vô cùng nổi trội.

Khi quay lại chào hỏi bạn bè, tình cờ cô nhìn thấy Tống Cực, hai người liền nâng ly ra hiệu và mỉm cười. Nụ cười đầy sáo rỗng.

Sau đó, Tống Cực thấy vô vị nên quyết định rời khỏi bữa tiệc. Chưa đến lúc công bố kết quả các giải thưởng, anh đã không thể ngồi thêm được nữa.

Khi khép cửa lại, anh vô thức liếc về phía Bao Tiểu Na. Với anh, đây là lần cuối cùng anh gặp cô. Bất ngờ, anh thấy một người lẽ ra không thể xuất hiện ở đó lại đứng ngay cạnh Bao Tiểu Na. Anh dụi mắt để xác nhận lại xem là ảo giác hay thật. Sau khi nhìn kỹ lại anh mới vỡ lẽ, Bao Tiểu Na vẫn là Bao Tiểu Na, chẳng có gì khác biệt.

Lúc này trên bục sân khấu vọng ra giọng đàn ông cố tình kéo dài: "Bây giờ là lúc công bố phim tài liệu có giá trị nhất và mang tính thời sự nhất của liên hoan phim lần này, phim tài liệu đoạt giải là..."

Tống Cực khép cửa rồi lặng lẽ ra về.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top