Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đau sao? Tôi sẽ nhẹ nhàng."

"Jihoon, không đau."

Mỗi lần sau khi làm xong, Jeong Jihoon đều thích ôm Sanghyeok ngủ, từ phía sau ôm lấy eo thon của thỏ con, cả người thỏ con như nằm trọn vào trong vòng tay của anh.

"Sanghyeok, em đã hứa với tôi sẽ quay về."

Khuôn mặt Sanghyeok vẫn ửng hồng, hai má trắng nõn trông rất xinh.

Sanghyeok nhắm mắt không trả lời câu hỏi của Jeong Jihoon, cậu không biết phải trả lời như thế nào. Lúc đó đúng là cậu đã đồng ý, nhưng là bởi vì cậu quá sợ hãi khi thấy Jeong Jihoon bị tai nạn...

Jeong Jihoon ngửi nhẹ mái tóc của Sanghyeok.

"Em còn giận anh, là vì Han Wangho sao?"

Đây là lần đầu tiên Jeong Jihoon chủ động nhắc đến Han Wangho trước mặt Sanghyeok.

Lông mi cậu khẽ rung.

Jeong Jihoon nhớ rằng Sanghyeok đã nói trên điện thoại khi cậu rời đi: Chúc anh và Han Wangho hạnh phúc.

Jeong Jihoon khẽ cười, nhỏ giọng nói bên tai Sanghyeok: "Sanghyeok, em có hiểu lầm gì đó không?"

"Cái gì?" Sanghyeok không biết mình đã hiểu lầm cái gì.

Jeong Jihoon nói: "Thật ra tôi vẫn luôn coi Han Wangho như em trai. Giữa chúng tôi không có mối quan hệ mập mờ nào cả, cũng không phải như em nghĩ. Tôi không thích Han Wangho."

Sanghyeok từ từ mở mắt, cậu rất ngạc nhiên trước lời nói của Jeong Jihoon.

Anh không thích Han Wangho, anh chỉ coi Han Wangho là em trai của mình?

"Sanghyeok, vì cái gì mà không để ý tới tôi?"

Jeong Jihoon dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cái bụng mềm mại của cậu: "Tôi đối xử tốt với Han Wangho, chẳng nhẽ tôi không tốt với em sao?"

Sanghyeok cụp mắt xuống, cứ cho là anh đang nói gạt cậu đi.

"Anh rất tốt, nhưng anh tốt với Han Wangho hơn em. Anh thà tin anh ấy hơn tin em."

Cậu thậm chí đã quen mỗi khi có chuyện xảy ra, Jeong Jihoon không cho cậu có cơ hội để giải thích.

Jeong Jihoon thở dài, sờ sờ mái tóc mềm mại của Sanghyeok: "Tôi biết em rất tức giận, đều trách tôi... Không nên nghi ngờ em lấy kim cương."

"Sanghyeok, Han Wangho lúc đó làm mất viên kim cương thực sự lo lắng. Trùng hợp là em cũng biến mất, khiến mọi người không thể không nghi ngờ."

"Viên kim cương là do Han Wangho nhớ nhầm chỗ. Hiện tại đã tìm được rồi. Han Wangho nhờ tôi nói xin lỗi với em."

Sanghyeok không lên tiếng, tựa vào gối, yên lặng nhìn bức tường trắng đối diện. Cậu không cần lời xin lỗi của Han Wangho. Han Wangho làm điều này với ý muốn nói cho Sanghyeok hiểu rằng Han Wangho thích Jeong Jihoon.

Chính là vì thích Jeong Jihoon, nên muốn đuổi cậu tránh xa khỏi anh. Tuy nhiên, điều mà Sanghyeok không hiểu là những gì anh vừa nói. Anh không thích Han Wangho?


Jeong Jihoon tiến lên khẽ cắn vành tai thiếu niên, nhẹ giọng dỗ dành: "Sanghyeok, tôi cũng thực lòng xin lỗi. Là lỗi của tôi. Tôi không nên tin người ngoài, không nên hiểu lầm em, làm cho em chịu nhiều thiệt thòi...Tôi thề, tôi sẽ không như thế này nữa!" Jeong Jihoon ngồi dậy, ba ngón tay dựng lên.

Jeong Jihoon biết Sanghyeok không phải là kẻ ngoan cố, tai và trái tim đều rất mềm mại, chỉ cần anh dỗ dành một chút là có thể dỗ ngon được.

Sanghyeok nhìn vẻ mặt thành khẩn của Jeong Jihoon, cậu rất bối rối, thật sự không hiểu, không hiểu.

"Jihoon, nếu anh không thích Han Wangho, vì sao muốn tặng Han Wangho kim cương?"

Ý nghĩa của kim cương là tình yêu vĩnh cửu và đẹp đẽ. Nếu anh chỉ coi Han Wangho là em trai mình, anh có cần đặc biệt tặng kim cương cho em trai mình không?

Anh chưa bao giờ tặng kim cương, cậu chưa bao giờ đòi một viên kim cương nào quý đến 1 tỷ, kể cả chiếc nhẫn nạm kim cương vỡ cũng không có.

Thực tế là không có gì cả.

Sanghyeok hai mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, trong lòng không khỏi càng thêm đau nhức. Tại sao anh lại nói dối cậu, có ý nghĩa gì sao? Dù sao đối với anh, cậu cũng chỉ là kẻ thay thế.

Jeong Jihoon gục mặt vào ngực Sanghyeok, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp được phủ một lớp nước mờ ảo, cảm thán: "Thỏ ngốc của tôi."

"Viên kim cương này vốn là của mẹ Han Wangho. Trước đây khi tôi chưa ổn định cuộc sống cần quay vòng vốn, viên kim cương này đã được đem ra đấu giá. Tôi chỉ giúp Han Wangho lấy lại những gì thuộc về cậu ấy."

Jeong Jihoon hôn lên má Sanghyeok, tiếp tục giải thích: "Sanghyeok, tôi tốt với Han Wangho, chỉ vì tôi đã gây ra sai điều khi còn là một đứa trẻ, điều đó đã để lại không ít thiệt hại không thể bù đắp cho Han Wangho và gia đình cậu ấy. Tôi chỉ muốn bù đắp cho cậu ấy."

Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon, cậu không ngờ rằng đây là lý do.

Suhwan nói với cậu rằng khi còn nhỏ anh đã từng để lạc mất Han Wangho, chuyện này đã khiến cho mẹ của Han Wangho trở nên điên điên dại dại. Cho nên, anh chỉ muốn bù đắp cho Han Wangho, mới đối với Han Wangho tốt như vậy?

Sanghyeok nhíu mày: "Nhưng là, bọn họ đều nói, anh và Han Wangho..."

Những người xung quanh đều nói rằng Jeong Jihoon và Han Wangho là một cặp, khi nghe những lời này, anh cũng không phản bác lại.

Jeong Jihoon ôm Sanghyeok rôi cắn nhẹ vào cánh môi hồng hào của cậu.

"Lời người ngoài nói, Sanghyeok, em thà tin tưởng người khác chứ không tin tôi sao?"

Sanghyeok mím môi: "Không có."

Jeong Jihoon nhìn cậu thở dài: "Người khác thích nói cái gì, tôi không quan tâm, bọn họ cái gì cũng không biết, em không nên nghe lời nhảm nhí, nên hỏi thẳng tôi. Giữa tôi và Han Wangho không có chuyện gì."

Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon, cậu thực sự đã trách nhầm anh rồi sao? Trước đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng nhẽ tất cả là do cậu quá đa nghi sao?


Cuối cùng Sanghyeok cũng hỏi một câu khiến Jeong Jihoon khó xử: "Jihoon, em có phải là thế thân của Han Wangho không?"

"Không phải." Jeong Jihoon nhanh chóng trả lời.

"Vậy vào hôm đó, tại sao anh không trả lời câu hỏi của em?"

Ngày hôm đó, Sanghyeok đã hỏi anh rất nhiều lần trong bữa tiệc sinh nhật của bà nội, nhưng Jeong Jihoon chỉ im lặng không nói.

Vẻ mặt Jeong Jihoon đột nhiên có chút nghiêm túc: "Sanghyeok, sinh nhật bà nội ngày đó, bà nội sức khỏe không tốt, bà đang phải nằm viện, cuối cùng cũng chỉ được ngoài một lần, tôi không muốn làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của bà, em đột nhiên xuất hiện rồi phá hỏng kế hoạch của tôi, không những thế còn biến nhà họ Jeong trở thành trò cười cho thiên hạ, em có biết không?"

Sanghyeok nhìn chằm chằm Jeong Jihoon: "Cho nên, em là thế thân của Han Wangho, có đúng vậy không?"

Jeong Jihoon dùng một tay ôm đầu và tỏ vẻ bất lực: "Đồ ngốc, ai đã dùng em là thế thân, tôi đã nói như vậy bao giờ chưa? Tôi chưa bao giờ coi em là thế thân, Sanghyeok, em chính là em, không ai có thể thay thế. Em cũng không phải là thế thân của ai hết. Sanghyeok, em có biết không? Khi tôi nhìn thấy chiếc xe sắp lao vào em ngày hôm đó, tôi chỉ có một suy nghĩ, thà rằng chiếc xe đó đâm vào tôi."

"Anh thích em, Sanghyeok..."

Thỏ con ngây người nhìn Jeong Jihoon. Đây có phải là một lời tỏ tình không? Anh nói rằng cậu chính là cậu và không ai có thể thay thế được vị trí cậu.

Anh nói rằng anh ấy tình nguyện để chiếc xe hôm đó lao tới bản thân, là vì cậu.

Anh nói, anh thích em, Sanghyeok.


"Vậy vì cái gì mà anh không muốn cùng em có con?" Sanghyeok khẽ hỏi.

Jeong Jihoon sờ sờ vòng eo nhỏ bé của thiếu niên: "Nhìn em còn nhỏ gầy như vậy, tôi không đành lòng nhìn em mang thai, như vậy sẽ làm cho em khổ sở."

Sanghyeok có chút sững sờ. Thì ra Jeong Jihoon chưa muốn có con là vì anh cảm thấy đau lòng khi thấy cậu như vậy, không muốn cậu chịu khổ.

"Em muốn có con, vậy thì từ lần sau tôi sẽ không dùng bao, được không?" Jeong Jihoon thì thầm.

Tai của thỏ con đột nhiên đỏ bừng. Jeong Jihoon cười nhẹ, cắn vào tai cậu như một hình phạt.

"Sanghyeok, em tự mình bỏ đi. Em chỉ ném tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên giường rồi bỏ đi không nói một lời. Em có biết rằng hôm đó anh về nhà và thấy em đã thu dọn hết đồ đạc thuộc về mình rời đi. Rồi nhìn từ giấy ly hôn đặt trên giường, em có biết anh cảm thấy khó chịu như thế nào không? Anh không ký vào đơn ly hôn hay nộp cho tòa án. Chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp."

Jeong Jihoon nói một cách nghiêm túc: "Sanghyeok, chúng ta hãy trở lại như trước đây, được không?"

Giọng của Jeong Jihoon văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng khiến Sanghyeok không biết nên làm sao.

Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon chằm chằm, nước mắt không kìm được mà trào ra. Cậu có nên tin những lời anh nói không?

Mọi chuyện xảy ra trước đây đều là do cậu nghĩ nhiều mà trách nhầm anh.Anh không thích Han Wangho, tiên sinh đối tốt với Han Wangho chỉ bởi vì cảm thấy áy náy chuyện quá khứ? Anh ấy không coi cậu là thế thân.


"Jihoon, anh đừng có lừa em."

Sanghyeok không còn gì cả, chỉ có một tấm lòng này, cậu không muốn đưa ra để người ta dẫm đạp.

"Tôi thật sự không lừa em, nếu tôi lừa em, tôi sẽ bị xe đâm lần nữa."

"Đừng..." Sanghyeok bịt kín miệng Jeong Jihoon.

"Sanghyeok, tôi biết em yêu tôi, em quay về được không?"

Sanghyeok do dự, giờ phút này, lòng cậu hơi dao động.

"Nếu em không thích Han Wangho, sau này tôi sẽ không không cho cậu ta xuất hiện trước mặt em."

Jeong Jihoon lau nước mắt trên khuôn mặt của chàng trai: "Ngoan, cười một cái được không?"

"Ừm."

Sanghyeok khóc lóc cười.

Chắc chắn cười rất xấu. Cậu dùng mu bàn tay lung tung lau nước mắt.

Jeong Jihoon nói: "Về thôi."

"Ừ." Chàng trai gật đầu.

Jeong Jihoon nhìn Sanghyeok, khóe miệng hơi cong lên.

Thỏ con của anh cuối cùng cũng quay lại.


Sanghyeok xin lỗi dì Shin, cậu muốn dọn về.

Dì Shin tôn trọng lựa chọn của Sanghyeok, sau khi nghe được việc Jeong Jihoon cứu Sanghyeok, cũng hơi ngạc nhiên.

"Đứa nhỏ kia chịu hy sinh bản thân để cứu con, dì Shin cũng tin cậu ta hẳn là thật lòng với con."

Dì Shin dặn dò: "Về sau các con phải sống thật tốt, đừng tiếp tục cãi nhau nữa."

Trong mắt dì Shin, Sanghyeok có thể sống vui vẻ hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.

"Vâng."

Nhìn thấy nụ cười đã lâu không xuất hiện trên khuôn mặt của Sanghyeok, đến cả Kim Jia cũng không nhịn được cảm thán, đây chính là sức mạnh của tình yêu.

"Thầy Lee, cậu có biết bao lâu cậu chưa cười như vậy không?"

Chàng trai nở nụ cười vui vẻ từ đáy lòng, vừa chân thành vừa xán lạn.

Sanghyeok sờ vào mặt mình: "Vậy sao?"

"Đúng!" Bạn học Nam Dohyun gật mạnh đầu: "Thầy Lee cười lên rất đẹp!"

Kim Jia cười hớn hở hỏi cô bé: "So với bạn Hana thì ai đẹp hơn?"

Nam Dohyun đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Hana xinh hơn một xíu."

"Ha ha ha."

Lớp học trở nên ồn ào.


Chú Im cho hành lý của Sanghyeok vào cốp xe. Làm ông lo lắng, hai đứa trẻ này coi như đã làm hòa.

Khi Sanghyeok trở về, ngôi nhà chẳng khác gì so với lúc cậu rời đi.

Cái cốc in hình hoạt hình còn đang đặt trên bàn. Cậu để bàn chải đánh răng, khăn lông, quần áo lại chỗ cũ.

Sau khi dọn dẹp một lúc, di động Sanghyeok hơi rung, cậu lấy di động ra.

Thấy được Jeong Jihoon đã gửi qua một tin nhắn.

Jeong Jihoon nói: "Sanghyeok, tối nay tôi muốn uống canh gà."

Sanghyeok lau mồ hôi: "Được! em sẽ đi mua."


Jeong Jihoon cời áo khoác, treo mũ áo lên giá treo.

Ngửi được mùi hương canh gà hầm thoang thoảng tỏa trong phòng, khóe miệng anh khẽ cong lên, thay giày đi về phía phòng bếp.

Trong bếp, chàng trai đang đứng canh trước nồi canh, cặp mắt sáng trong phản chiếu lại ngọn lửa, có vẻ như đang ngẩn ngơ.

Jeong Jihoon tiến lên dùng tay ôm lấy eo chàng trai từ đằng sau.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Chàng trai giống như bị đánh thức, ngay sau đó lấy lại tinh thần, cậu lắc lắc đầu: "Không có gì."

Jeong Jihoon không hỏi nhiều, cúi đầu ngửi mùi hương trên mái tóc của cậu, có chút say mê: "Thơm quá."

Giọng nói vừa trầm thấp vừa gợi cảm, cũng không biết anh đang nói mùi hương của canh gà hay là mùi hương của mái tóc.

Sanghyeok đỏ mặt.

"Hôm nay anh về sớm thế."

Bàn tay Jeong Jihoon luồn vào trong quần áo cậu, xoa nắn, cắn lỗ tai cậu: "Nhớ em."

Sanghyeok mặt đỏ lần thứ hai, "Anh đói chưa? Canh sắp xong rồi."

"Đừng vội." Yết hầu Jeong Jihoon lăn lộn: "Ăn món khai vị trước đã."

Động tác của Jeong Jihoon quá dịu dàng. Sanghyeok cắn môi, hai mắt mê ly, cho đến khi không còn gì trong não nữa.

Cậu cảm giác mấy ngày gần đây giống như là đang nằm mơ. Quá tốt đẹp, ngược lại có vẻ như không thực tế.


Nửa tiếng sau.

Jeong Jihoon cuối cùng cũng uống được canh gà mà anh đang nghĩ tới.

"Mùi vị thật thơm."

"Nếu anh thích, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh."

"Được."

Buổi tối, Jeong Jihoon kéo Sanghyeok vào nằm ngủ trong lồng ngực mình.

Tay Sanghyeok đặt trên bụng, lẽ ra cậu nên nói cho anh biết việc mình có em bé, nhưng không biết vì sao, khi lời nói đến bên miệng, Sanghyeok lại vẫn không thốt ra được từ nào như cũ.

Đúng lúc tuần sau là sinh nhật anh, Sanghyeok tính toán coi việc này như món quà sinh nhật tặng anh.

Jeong Jihoon: "Không ngủ được sao?"

"Có một chút."Sanghyeok trả lời.

Jeong Jihoon nói: "Tuần sau tôi phải về nhà cũ mấy ngày."

Sanghyeok hơi sửng sốt: "Jihoon...em có được về cùng không?"

Không khí lặng ngắt hai giây.

Jeong Jihoon ôm chàng trai sát vào ngực mình hơn: "Sau thời gian này tôi sẽ đưa em về, được không?"

Sanghyeok hiểu rõ, người nhà anh đều không thật sự thích cậu, lần trước sau khi Jeong Jihoon bị thương vì cậu, loại không thích này từ trong lòng thể hiện hẳn ra cả bên ngoài.

Sanghyeok giọng điệu trầm thấp thấp hỏi: "Anh sẽ tổ chức sinh nhật bên nhà cũ à?"

Jeong Jihoon hôn lên vành tai trắng nõn của chàng trai: "Tôi sẽ tranh thủ trở về sớm một chút để đón sinh nhật cùng em."

Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon: "Anh về nhanh nhé, em muốn tặng anh một món quà bất ngờ.

"Bất ngờ gì?" Jeong Jihoon thò qua tò mò hỏi.

Sanghyeok nhỏ giọng trả lời: "Đợi tuần sau anh về em mới nói."

"Có bí mật gì gạt tôi hả?" Jeong Jihoon chọc ngứa Sanghyeok.

" anh..." Sanghyeok cười né tránh.

"Nói cho anh biết, rốt cuộc là bí mật gì?" Jeong Jihoon rất có xu thế không tha cho Sanghyeok, muốn truy hỏi đến cùng.

"Tạm thời không nói cho anh, chờ anh trở lại." Sanghyeok kiên trì.

"Được rồi."

Jeong Jihoon thấy không hỏi được gì, cho nên lại đè tay Sanghyeok, cúi đầu cắn một ngụm lên chóp mũi cậu.

"Thỏ con to gan nhỉ, dám giấu giếm bí mật với tôi, xem tôi trừng phạt em thế nào."

Ngoài phòng, ánh trăng trắng treo trên đầu cành, bóng đêm yên tĩnh.


Hôm sau, Sanghyeok đến cửa hàng trang sức chọn một cặp nhẫn. Giá hơi đắt một chút, nhưng cậu rất thích kiểu dáng này.

Ngón tay Jeong Jihoon thon dài, khớp xương rõ ràng, đeo lên chắc chắc sẽ rất đẹp.

Nhân viên cửa hàng hỏi: "Thưa anh, trên nhẫn có thể khắc chữ, anh có yêu cầu khắc chữ không?"

"Vâng. Tôi muốn."

Sanghyeok viết các chữ cần khắc lên giấy.

Trả tiền xong, nhân viên cửa hàng mỉm cười nói: "Thưa anh, một tuần sau anh có thể tới đây lấy."

"Được, cảm ơn."

Một tuần sau, vừa đúng vào sinh nhật Jeong Jihoon.

Trên đường về nhà, Sanghyeok nhìn thấy biển quảng cáo du lịch trên đường, tiện tay chụp một bức gửi Jeong Jihoon.

"Khi nào có thời gian chúng ta đi leo núi đi, em muốn lên núi ngắm mặt trời mọc cùng anh."

Chỉ một lát sau Jeong Jihoon đã trả lời cậu.

"Được."

Tuy chỉ là một chữ được đơn giản, nhưng trong lòng Sanghyeok vẫn không nhịn được vui vẻ.

"Tối nay anh muốn ăn gì?"

Jeong Jihoon nhanh chóng nói: "Chỉ muốn ăn thỏ con."

Mặt Sanghyeok có hơi nóng lên.

"Anh chẳng có xíu nghiêm túc nào."

"Sắp phải trở lại nhà cũ, có lẽ phải ở đó mấy ngày, mấy ngày đều không được ăn thỏ con."

Giọng điệu Jeong Jihoon còn giống như hơi bị ủy khuất.


Hôm Jeong Jihoon trở về nhà cũ, Sanghyeok đã giúp anh sắp xếp tốt hành lý.

Chú Im dọn hành lý lên xe.

Jeong Jihoon ôm thỏ con của anh: "Ở nhà ngoan chờ tôi trở lại."

"Vâng, anh nhanh chóng trở về."

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Jeong Jihoon ôm eo thỏ con, hôn một cái lên cánh môi hồng hào của cậu.

Con thỏ nhỏ thở hổn hển, đỏ mặt, trông rất xinh đẹp, Jeong Jihoon xoa khuôn mặt của con thỏ con

"Tôi đi rồi, nhớ thì gọi cho tôi."

"Anh đi cẩn thận."

Jeong Jihoon lên xe, cửa sổ xe dần dần đóng lại, chiếc xe nhanh chóng biến mất nơi ngã rẽ.


Bên cạnh có một vườn hoa hồng rất đẹp.

Mỗi ngày đều có người đến đây chuẩn bị, nhưng kỳ lạ là không có một người tiến vào cả.

Mỗi buổi sáng Sanghyeok đều nhàn rỗi không có việc gì làm, ở trong sân cậu nhổ một ít cỏ và rải một ít hạt giống bồ công anh loại thượng hạng.

Thỏ con đều thích ăn cỏ.

Khi Sanghyeok dọn dẹp lại tròn sân xòn, thì trong tiểu khu có một ông chú làm môi giới bất động sản tìm tới.

"Xin chào, tôi là người môi giới bất động sản."

Sanghyeok buông cỏ trong tay xuống, ra mở cửa sắt: "Xin chào, có chuyện gì sao?"

Người môi giới bất động sản: "Xin hỏi ngài có phải là Jeong tiên sinh không?"

Sanghyeok trả lời: "A.....Có việc gì sao?"

Người môi giới bất động sản nói: "Chào ngài, Jeong tiên sinh, chuyện là như thế này, tôi có gọi điện thoại cho ngài, nhưng không có ai bắt máy cả."

"Căn nhà 3-3 là căn phòng đứng tên ngài phải không ạ. Căn nhà đấy từ trước đến giờ chúng tôi thấy vẫn có nước chảy, có thể là do vòi nước bị dò, cũng có thể do hỏng ở đâu đó, cho nên tôi đến đây nhắc nhở ngài một chút."

Sanghyeok trầm tư, căn nhà 3-3 chính là căn nhà cách vách.

Ngôi biệt thự đó, cũng là Jeong Jihoon đứng tên sao?

"Vâng, tôi sẽ đi xem qua."

Sanghyeok gật đầu.


Sau khi ông chú bất động sản rời đi, Sanghyeok lên thư phòng của Jeong Jihoon ở lầu hai.

Bình thường Jeong Jihoon đều ở chỗ này làm việc hoặc đọc sách, mỗi ngày Sanghyeok đều quét dọn, cho nên cậu biết rõ ràng đồ vật của Jeong Jihoon để ở chỗ nào.

Cậu mở ngăn tủ ra, trong ngăn tủ có một chùm chìa khóa. Cẩn thận tìm hồi lâu, quả thật Sanghyeok thấy một chìa khóa có tên 3-3. Jeong Jihoon chưa bao giờ nói qua với cậu, rằng căn nhà bên cạnh cũng là của anh.

Han Wangho từng nói, trước kia cậu ta ở cách vách, một vườn hoa hồng đó cũng là Jihoon tặng cho cậu ta. Sanghyeok do dự trong chốc lát, cuối cùng gỡ chìa khóa xuống.

Chìa khóa bạc trong tay có chút lạnh lẽo.

Sanghyeok đi vào trong sân cách vách, dùng chìa khóa mở cửa.


Trong biệt thự có trồng rất nhiều hoa hồng, có hồng nhạt, cũng có hồng trắng, lại càng có rất nhiều hoa hồng đỏ tươi.

Hương hoa rất thơm.

Bước vào trong, Sanghyeok có một loại cảm giác rất quen thuộc.

Cách trang trí của biệt thự này, cùng với nơi mà cậu và tiên sinh đang ở gần như là giống nhau như đúc.

Cậu đi lên lầu hai, ở lầu hai, Sanghyeok nghe thấy tiếng nước chảy trong WC, cậu thấy vòi nước chưa được khóa lại.

Sanghyeok khóa vòi nước lại.

Khi đi qua phòng làm việc, cậu dừng bước chân.

Phòng không khóa.

Sanghyeok liếc nhìn tấm ảnh trên bàn, là ảnh chụp chung của Jeong Jihoon và Han Wangho, trong khung hình, Han Wangho ôm Jeong Jihoon cười rất rạng rỡ.

Trên bàn có vài cái khung ảnh. Có cả ảnh đơn của Han Wangho, cũng có cả ảnh đơn của Jeong Jihoon.

Cuối cùng, tầm mắt của Sanghyeok dừng lại hình ảnh Han Wangho hôn lên môi của anh. Đằng sau hai người là những chùm pháo hoa lấp lánh trên nền bầu trời đêm. Hai người ăn mặc đồ quần áo giống nhau..

Anh đã từng nói, anh chỉ coi Han Wangho như em trai của mình, Sanghyeok nghĩ, chắc chỉ là trùng hợp mặc quần áo giống nhau thôi? Nhưng mà, chẳng lẽ có nhiều trùng hợp đến như vậy sao?


Sanghyeok bước ra ngoài, nhìn những bông hoa hồng trong sân, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Nhìn xem, những bông hoa này rất đẹp, chúng được chăm sóc rất tỉ mỉ, có thể nhìn ra được chủ nhân của chúng rất dụng tâm.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, là của Jeong Jihoon.

Sanghyeok sửng sốt một chút, chìa khóa trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã. Cậu nhặt chìa khóa từ dưới đất lên, cố gắng bình tĩnh, nhận cuộc điện thoại của Jeong Jihoon.

"Đang làm gì?" Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âm thanh trầm thấp gợi cảm của Jeong Jihoon.

Sanghyeok rũ mắt xuống nói: "Đang sửa sang lại sân, rải một ít hạt giống bồ công anh, bồ công anh là thức ăn mà thỏ con thích nhất, qua một thời gian nữa, nó có thể ăn cỏ lớn rồi."

Jeong Jihoon không có hứng thú nghe mấy loại chuyện này, "Nhớ tôi không?"

"Nhớ..." Sanghyeok mím môi.

"Chỉ nhớ có một cái thôi sao?" Đầu điện thoại bên kia, Jeong Jihoon nói: "Tôi ghen tị, em còn để tâm đến con thỏ hơn cả tôi."

Jeong Jihoon nói xong, thấy Sanghyeok không trả lời, liền cảm thấy có chút kỳ lạ: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Sanghyeok chậm rãi nói: "Không có anh bên cạnh , em liền có chút không quen."

Jeong Jihoon nở nụ cười: "Tôi sẽ cố gắng về sớm một chút."

Bỗng nhiên có một giọng nói lạ vang lên trong điện thoại.

"Dì đang gọi anh kìa, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

"Có người gọi anh, anh cúp trước." Jeong Jihoon vội vã cắt đứt điện thoại.

Sanghyeok đứng ở cửa ngây ngẩn cả người, máu trong người dường như đông lại, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch như không hề có một chút máu nào.

Vừa rồi, cậu nghe thấy giọng nói của Han Wangho truyền đến trong điện thoại của Jeong Jihoon.


Buổi tối, trang cá nhân của Han Wangho đăng một tin mới.

"Hôm nay dì đã làm một bàn đồ ăn lớn, vất vả cho dì rồi."

Sanghyeok click mở hình ảnh ra.

Một trong số những bức ảnh đó, Sanghyeok liếc mắt đã thấy được cánh tay áo của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon gửi tới một tin nhắn t.

"Đã ăn cơm tối chưa? Ăn cái gì?"

Buổi tối Sanghyeok chỉ ăn một chén cháo.

"Cháo."

Jeong Jihoon nói: "Tôi cũng muốn ăn, cháo của Sanghyeok làm là ngon nhất."

Sanghyeok do dự trong chốc lát.

"Jihoon, anh và Han Wangho đang ở nhà cũ sao?"

Jeong Jihoon thẳng thắn thừa nhận: "Thì ra em đã biết."

"Vâng, em nhìn thấy Han Wangho đăng lên mạng."

Qua hai giây, Jeong Jihoon gọi điện thoại tới.

Sanghyeok nhận điện thoại.

"Ghen sao?" Jeong Jihoon mỉm cười.

Sanghyeok không nói chuyện.

"Tiểu dấm chua, tôi đưa Han Wangho trở về là bởi vì bà rất muốn nhìn thấy Han Wangho, tôi không nói cho em biết, là vì sợ em nghĩ nhiều."

Chỉ là bởi vì sợ cậu nghĩ nhiều thôi sao.

Sanghyeok nhớ tới những bức ảnh chụp ở căn nhà cách vách, Han Wangho cùng Jeong Jihoon thân mật như vậy, mặc đồ tình nhân như vậy.

Cậu không hiểu.

"Anh và Han Wangho, chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao?"

"Đương nhiên là không phải." Jeong Jihoon nói: "Tôi coi cậu ấy như em trai của mình, Sanghyeok, em không tin tôi sao?"


Cuối tuần, Sanghyeok đến cửa hàng trang sức để lấy nhẫn. Hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ, được khắc rõ ràng bằng các chữ tiếng Anh khác nhau.

Sanghyeok lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ hơn và đeo lên tay mình, rất vừa vặn. Tuy giá của đôi nhẫn này không cao, nhưng đó dường như là toàn bộ số tiền mà cậu tiết kiệm được.

Cậu gọi điện thoại cho Jeong Jihoon.

"Jihoon, anh hôm nay anh có về không?"

Hôm nay là ngày sinh nhật của Jeong Jihoon.

Đầu điện thoại bên kia, Jeong Jihoon mang theo một chút xin lỗi nói: " Sanghyeok, hôm nay bà muốn cùng ăn sinh nhật với tôi, người thân và bạn bè đều đến, thật sự là không thể không ở lại, buổi tối tôi trở về được không? Chờ tôi."

Sanghyeok mím chặt môi, cũng đã dự đoán trước được trong lòng rồi: "Vâng, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Sanghyeok đem bánh sinh nhật bỏ vào tủ lạnh.


Hôm nay Sanghyeok bảo dì Shin xin nghỉ, đã mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn, nếu như Jeong Jihoon nói anh ấy sẽ trở về, cậu sẽ làm một bữa ăn thật phong phú. Nhưng mà hiện tại mấy thứ hộ dường như đã không dùng được nữa rồi.

Buổi tối, Sanghyeok tắm rửa cho Chobi.

Chobi rất ngoan, nó dựng lỗ tai thẳng đứng ngồi xổm ở trong nước, tùy ý để Sanghyeok tắm rửa cho nó.

Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, là một dãy số lại.

Sanghyeok xoa tay cho bớt bọt sữa tắm, bật loa ngoài điện thoại.

"Xin chào?"

Sanghyeok dò hỏi hai tiếng, âm thanh của đầu dây bên kia có chút ồn ào, có cả tiếng cười vui đùa nữa.

Sanghyeok không nghe rõ. Giọng nói ở đầu dây bên kia rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng.

"Jihoon, cậu với Wangho tính khi nào kết hôn a? Anh và chị dâu đều đang chờ uống rượu mừng của hai cậu đây." Là tiếng nói của một người đàn ông xa lạ.

Sanghyeok nắm chặt tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top