Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jaehyuk nhìn Sanghyeok, không khỏi cười nói: "Ngày hôm đó tôi thấy cậu vừa ôm Jeong Jihoon vừa khóc rất thê thảm đến tôi cũng không đành lòng nhìn cậu bị lừa như vậy. Chà, vẫn là Jeong Jihoon quá lợi hại, diễn xuất thật đỉnh."

Nữ ca sĩ trong quán đang hát một bản tình ca lãng mạn. Nhưng đầu óc Sanghyeok hiện tại hoàn toàn trống rỗng.

Park Jaehyuk nhấp một ngụm rượu, vòng tay ôm eo thiếu niên bên cạnh: "Mà này, cậu đến tìm tôi có việc gì? Tôi đang rất bận."

Sanghyeok nhìn Park Jaehyuk, nói: "Cám ơn."

"Cảm ơn tôi vì cái gì?" Park Jaehyuk không hiểu, anh ta nhướng mày: "Tại sao, cậu thích tôi? Muốn đối tốt với tôi sao?"

Park Jaehyuk nghiêng người: "Chúng ta cũng không phải là không thể, nhưng không thể để cho Jeong Jihoon biết, tôi không muốn ăn thêm trận đòn nữa."

Lần trước còn nói rõ ràng chỉ là diễn kịch, nhưng Park Jaehyuk lại bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết.

Jeong Jihoon đánh thật sự rất tàn nhẫn, làm gãy sống mũi khiến mặt anh ta gần như biến dạng.

Một đám mây đen lóe lên dưới mắt Park Jaehyuk, anh ta nhìn chằm chằm Sanghyeok càng ngày càng thích thú, nếu có thể khiến Jeong Jihoon mọc sừng, chỉ nghĩ đến điều đó quả thực rất tuyệt.

Sanghyeok đứng dậy bước ra ngoài.

Park Jaehyuk muốn đuổi theo, nhưng lại bị thiếu niên trong lòng giữ lại, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Sanghyeok.

Park Jaehyuk đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, lấy điện thoại di động ra gọi điện.


Sanghyeok vô định bước đi trên phố. Nơi này là khu sầm uất nhất của trung tâm thành phố, hai bên đường rực rỡ ánh đèn.

Ngay từ sáng sớm, chỗ này đã luôn ồn ào như vậy. Trên đường, có những người say rượu say xỉn, có dăm ba tốp người nói chuyện vui vẻ, thi thoảng lại có những người tan làm với vẻ mặt mệt mỏi.

Sanghyeok đi dọc theo con đường này. Cũng không biết đã đi được bao lâu, hai chân bây giờ đã bước lên cầu.

Bên cầu có một người bán đồ ăn vặt. Chủ quán đang dọn hàng, ngước lên hỏi Sanghyeok có muốn mua một phần với giá rẻ hơn không?

Cậu lắc đầu, tiếp tục bước đi. Đèn hai bên eo biển sáng rực, mặt nước nhuộm màu huyền ảo, Sanghyeok dừng lại giữa cầu.

Có làn gió mát thổi vào mặt, đằng sau xe cộ tấp nập. Sanghyeok đứng bên cầu hồi lâu, ngơ ngác nhìn mặt nước phía dưới. Không biết nước mắt chảy ra từ lúc nào, bị gió thổi bay làm cho ướt đẫm một mảng. Chỉ cần tiến lên một bước, vượt qua lan can, vậy là kết thúc, mọi thứ đều có thể kết thúc.

Sanghyeok chậm rãi đi về phía trước, nhưng khi chạm vào lan can, bụng cậu đột nhiên đau nhói. Sanghyeok dường như bị đánh tỉnh khỏi ảo giác, cậu vẫn còn đứa con.

Biển báo được đặt trên cây cầu: "Lùi một bước, trời cao biển rộng."

"Thật xin lỗi."

Sanghyeok từ từ đặt tay lên bụng và nhẹ nhàng xin lỗi. Ngay cả khi tất cả mọi thứ đều là giả, không có ý nghĩa gì, nhưng ít nhất, cậu vẫn còn đứa trẻ này.


Khi Sanghyeok không chú ý, một chiếc xe ba bánh dừng sau lưng cậu.

Một người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, người đàn ông đội mũ đen, đeo khẩu trang, che kín cả khuôn mặt.

"Lee Sanghyeok."

Người đàn ông đi phía sau Sanghyeok gọi tên cậu, hiển nhiên là hắn ta biết Sanghyeok.

Sanghyeok quay đầu, cảnh giác nhìn người đàn ông rồi lùi lại một bước: "Là anh!"

"Đã lâu không gặp." Một nụ cười hiện lên từ khóe miệng người đàn ông.


Jeong Jihoon thức dậy đã là buổi sáng buổi sáng, xoa lông mày của mình.

"Tại sao đêm qua tôi lại ngủ ở đây?" Jeong Jihoon hơi khó hiểu.

Han Wangho đeo tạp dề đi ra, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh: "Có lẽ gần đây anh buồn ngủ quá nên ngủ quên mất."

Jeong Jihoon cau mày, anh nhớ anh đã hứa với Sanghyeok là tối qua sẽ về.Sanghyeok chắc đã đợi ở nhà một mình rất lâu rồi.

Han Wangho hỏi: "Jihoon, anh có muốn dùng bữa sáng luôn không? Em đã tự tay làm trứng rán."

"Không."

Jeong Jihoon nhanh chóng mặc quần áo vào, ở nhà vẫn có người đợi anh.

Han Wangho mím môi, nắm lấy tay anh: "Đây là em tự tay làm. Jihoon, anh có thể rời đi sau khi ăn xong không?"

"Được rồi." Anh miễn cưỡng gật đầu.

Han Wangho mỉm cười, bưng ra đĩa trứng rán vàng đều hai mặt.

"Nào, nếm thử đi."

Jeong Jihoon cắn một miếng, mở miệng khen: "Ừm, ngon lắm."

"Đương nhiên rồi, em đã phải học rất lâu đó." Han Wangho có chút tự đắc.

Jeong Jihoon nhanh chóng ăn xong rồi đặt đũa xuống: "Tôi phải đi ngay."

"Sao đã vội đi rồi, không ở lại thêm chút nữa sao?"

"Buổi chiều lại tới, ngoan nhé."

Jeong Jihoon ra khỏi căn hộ của Han Wangho, lấy điện thoại di động ra. Điều kỳ lạ là đêm qua thỏ con không hề gửi cho anh một tin nhắn nào. Anh nhấn nút gọi, nhưng bên kia không có dấu hiệu trả lời.

"Chẳng lẽ là giận rồi?" Jeong Jihoon suy đoán.

Jeong Jihoon đi nhanh về nhà, lúc mở cửa ra chỉ thấy con thỏ đang nhảy nhảy trong nhà, lúc nó nhìn thấy anh còn mau chóng chạy đi.

"Sanghyeok, tôi về rồi." Jeong Jihoon lên tiếng gọi

Cả căn nhà vẫn im ắng, Sanghyeok không trả lời lại anh.

Anh mau chóng đi vào, tìm xung quanh nhà, đầu tiên là bếp, không có người. Căn phòng tiếp theo là phòng ngủ, nhưng ga giường vẫn rất gọn gàng, sạch sẽ, hiển nhiên là không có người ngủ. Chẳng lẽ ra ngoài rồi? Jeong Jihoon nghĩ vậy, mau chóng rút điện thoại ra gọi.

Nhưng máy thì đã gọi, nhưng vẫn không thấy bên kia nhấc máy.


Lúc Jeong Jihoon còn đang bối rối, ánh mắt của anh nhìn đến cánh cửa làm việc vẫn còn đang khép hờ kia.

Sanghyeok rất ít khi đi vào phòng làm việc của anh, nhiều nhất chỉ là dọn dẹp, sau khi đi vào cũng sẽ đóng cửa lại.

Jeong Jihoon bước đến phòng làm việc, căn phòng rất bừa bộn. giấy tờ rơi lả tả trên sàn, trong đống giấy tờ đó, còn có đơn ly hôn của anh và Sanghyeok.

Jeong Jihoon cầm tờ đơn ly hôn lên, nhìn chữ ký của anh ở trên đó, có lẽ Sanghyeok đã hiểu lầm rồi.

Anh bình tĩnh đặt tờ giấy lên bàn, rút điện thoại gọi cho Kim Suhwan.

Jeong Jihoon hỏi: "Có phải Sanghyeok đang ở chỗ em không?"

Kim Suhwan còn đang ngủ nướng, cậu ấy dụi mắt thở dốc: "Không có."

Nhưng một giây tiếp theo, Kim Suhwan mạnh mẽ phản ứng lại: "Anh, anh lại làm cái gì bắt nạt anh dâu? Anh dâu đi đâu rồi?"

Jeong Jihoon trực tiếp tắt điện thoại. Anh nhìn tờ giấy ly hôn trên bàn, cũng không định gọi thêm nữa. Mặc dù đúng là anh đã ký vào thỏa thuận ly hôn, nhưng nó không được giao cho tòa án, đó là sự thật.

"Có gì mà tức giận về điều này? Tính tình sao lại thay đổi như thế ?"

Jeong Jihoon cau mày. Đột nhiên nhìn thấy con thỏ nhỏ đang nhìn chằm chằm anh trên ghế sofa. Thỏ con vẫn ở đó, quần áo vẫn còn đó, không có gì bị mang đi. Dù tính khí có nóng nảy, tức giận đến đâu cũng sẽ tự mình trở về thôi.

Khóe môi Jeong Jihoon hơi cười, gửi một tin nhắn: "Sanghyeok, nhớ về nhà sớm."


Lúc này, Sanghyeok bị nhốt trong một tòa nhà đang được xây, tay chân bị trói bằng dây thừng, miệng bị băng dính chặt. Tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là sự chuyển động lên xuống của đôi mắt.

Ngoài cửa là hai người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn, một người có làn da nâu, tuổi thì có vẻ đã trung niên rồi, người còn lại nhìn giống khoảng ba mươi tuổi. Tóc của họ được cạo rất ngắn, như thể vừa mới ra tù.

Nhìn thấy Sanghyeok đang nhìn lén bọn họ, người đàn ông trung niên dữ tợn nhìn chằm chằm cậu: "Mày nhìn cái gì?"

Sanghyeok nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Người đàn ông giống khỉ gầy gò chăm chú nhìn Sanghyeok: "Anh Nam, đứa nhỏ này thật xinh đẹp da mỏng thịt mềm."

Người đàn ông trung niên đá hắn một cách phẫn nộ: "Chúng ta là cướp tiền chứ không phải cướp sắc. Khi lấy được tiền, mày muốn giở trò gì cũng không vấn đề."

Người đàn ông giống con khỉ hen bị đá, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Sanghyeok không rời mắt.

Người đàn ông trung niên được gọi là anh Năm kia đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài: "Thằng nhóc Kang Dongho kia sao chưa về? Đi mua cơm mà lâu như vậy sao?"

" Mày mau đi xem thử."

Người kia rời đi, cảnh tượng nhớp nháp cuối cùng cũng biến mất.

Người đàn ông liếc nhìn Sanghyeok: "Thành thật với cậu, thứ tôi muốn chỉ là tiền."

Sanghyeok gật đầu, tim đập rất nhanh, hắn ta chỉ cần tiền là được rồi.


Nửa đêm, Sanghyeok tỉnh dậy vì đói. Tên kia cùng Kang Dongho cũng đã trở về.

Hơn nữa, trên lưng tên tên đó còn cõng một người khác.

Sanghyeok mở mắt trộm nhìn, không ngờ trên lưng tên khỉ hen kia lại chính là Han Wangho.

Kang Dongho đặt Han Wangho bên cạnh, dùng dây thừng buộc chặt tay chân, sau đó rút một miếng băng keo để dán lại, giống y như Sanghyeok vậy.

Sanghyeok tiếp tục giả vờ ngủ.

Nam đại ca đi vệ sinh trở lại, phát hiện trên đất xuất hiện thêm một người: "Tại sao mày lại đưa thêm người đến đây?"

Kang Dongho giễu cợt nói: "Thêm người thì đòi gấp đôi số tiền chuộc, dù sao tên đó cũng có tiền."

Tên mặt khỉ hỏi: "Tiền chuộc 5 tỷ đổi thành 10 tỷ?"

Kang Dongho lắc đầu: "Không, tôi muốn 100 tỷ."

"Một trăm tỷ?" Mặt khỉ chưa bao giờ tưởng tượng được nhiều tiền như vậy, suýt chút nữa thì nói lắp bắp.

Nam đại ca nhíu mày: "Cần nhiều tiền như vậy làm gì? 10 tỷ là đã đủ rồi."

Kang Dongho liếc nhìn Nam đại ca trong mắt có chút khinh thường: "10 tỷ có thể làm được gì? Gảy răng sao?"

Trước đây, Kang Dongho cũng là một đại gia giàu có, đi xe sang nhiều tiền, 10 tỷ chỉ đáng giá với một chiếc xe cỏn con của hắn ta.

Nhà họ Kang bọn họ đã từng được coi là giàu có ở thành phố A, bố mẹ hắn cũng là người uy tín danh dự.

Tuy nhiên, Jeong Jihoon đã khiến công ty của gia đình hắn bị đàn áp rồi bị thâu tóm một cách tàn độc, cha mẹ hắn trở thành những ông già, bà già thất nghiệp, còn hắn phải ngồi tù một năm, khiến nhà họ Kang mất tất cả.

Món nợ này—Kang Dongho nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok và Han Wangho, hắn sẽ bắt Jeong Jihoon trả bằng hết.

Nam đại ca nhìn ánh mắt dần dần méo mó của Kang Dongho, trong lòng mơ hồ có cảm giác không tốt, hắn chỉ là muốn kiếm tiền, không muốn gϊết người.


Jeong Jihoon vốn tưởng rằng Sanghyeok chỉ là tức giận một chút, sau khi rời đi sẽ trở lại. Nhưng cho đến sáng hôm sau, Sanghyeok vẫn chưa trở về.

Thỏ con trong lồng đã ăn hết thức ăn của mình, nó nhảy lên phía trước ngồi xổm vài lần.

Jeong Jihoon cuối cùng cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng. Anh hiểu Sanghyeok.

Cho dù Sanghyeok có tức giận đến đâu thì cậu cũng vẫn sẽ quan tâm đến mọi thứ xung quanh, sẽ không bỏ mặc thỏ con chịu đói lâu như vậy.

Jeong Jihoon gọi vào số điện thoại di động của Sanghyeok.

Lần này, đầu dây bên kia đã nhấc máy.

Jeong Jihoon vội vàng hỏi: "Sanghyeok, em đang ở đâu?"

Bên kia điện thoại, không phải là giọng nói dễ chịu của Sanghyeok, mà là một giọng nói khàn khàn.

"Jeong Jihoon, Jeong tổng, đã lâu không gặp. Không biết Jeong tổng có còn nhớ tôi, hay đã quên rồi?"

Jeong Jihoon cau mày: "Là ai?"

Đầu bên kia điện thoại có tiếng chế nhạo: "Chắc chắn rồi, ngài đã quên tôi rồi."

"Jeong Jihoon, Lee Sanghyeok và Han Wangho của cậu đều ở trong tay tôi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ cần 100 tỷ won."

Jeong Jihoon im lặng trong hai giây: "Hãy để tôi nghe giọng của bọn họ."

Nam đại ca đi tới, đá Han Wangho: "Này, nói cái gì đi."

Han Wangho bị đá đến tỉnh, từ từ mở mắt ra, khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh liền mở to mắt.

"Các người là ai?"

Khi nhìn thấy Sanghyeok cũng bị trói ở bên cạnh, anh ta càng thêm kinh ngạc: "Sanghyeok, sao cậu cũng ở đây."

Sanghyeok cụp mắt xuống.

Nam đại ca đưa điện thoại cho Han Wangho: "Nói gì với bạn cũ của mày đi."

"Han Wangho?" Giọng của Jeong Jihoon vọng qua điện thoại.

Han Wangho hoảng sợ: "Jihoon, cứu em!"

Anh còn muốn nói thêm, nhưng đã bị tên Khỉ hem lấy băng bịt miệng.

"Tôi muốn nghe giọng của Sanghyeok." Jeong Jihoon nói.

Kang Dongho ra hiệu cho Nam đại ca.

Nam đại ca tháo băng trên miệng Sanghyeok.

"Sanghyeok, em có sao không?"

Sanghyeok mím môi: "Em không sao."

"Sanghyeok, đừng sợ, anh sẽ cứu em." Jeong Jihoon nói qua điện thoại.

Sanghyeok im lặng không nói.

Mặt khỉ bịt miệng Sanghyeok bằng băng keo.


Kang Dongho trả lời điện thoại.

"Thế nào, vừa lòng chưa?"

Jeong Jihoon nói: "Đừng làm hại bọn họ, 100 tỷ chứ gì, tôi đáp ứng."

Kang Dongho nghe giọng của Jeong Jihoon qua điện thoại, hắn càng bực bội hơn.

"Không, tôi đổi ý rồi, tôi muốn.. 200."

"Tôi không chỉ muốn 200 tỷ won, tôi còn muốn thêm 10 tỷ tiền mặt.."

"Hai trăm tỷ...?" Mặt khỉ bưng kín miệng.

Nam đại ca cau mày nhìn Kang Dongho.

Jeong Jihoon im lặng một lát: "Được."

Kang Dongho khóe miệng nở nụ cười nói: "Tôi sẽ cho anh một số tài khoản của Thụy Sĩ, anh chuyển vào đó 200 tỷ. Về phần 10 tỷ tiền mặt, anh phải tự mình mang đến đây, còn nếu... dám gọi cảnh sát, tôi sẽ xử lý hai người họ."

Jeong Jihoon đáp ứng: "Đừng làm tổn thương họ, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu."

"Jeong tổng thực sự giàu có và quyền lực. 10 tỷ tiền mặt hãy chuẩn bị cho thật tốt. Tôi sẽ thông báo cho anh thời gian và địa điểm giao dịch sau khi 200 tỷ được chuyển vào tài khoản."

Kang Dongho liếc nhìn hai con tin đang bị trói: "Tôi thực sự rất tò mò, hai người này, rốt cuộc anh thích ai?"

Điện thoại di động của Kang Dongho được bật loa ngoài.

Jeong Jihoon im lặng không trả lời.

Sanghyeok cụp mắt xuống, dưới đáy mắt hiện lên nụ cười giễu cợt.

Kang Dongho tắt điện thoại.


Nam đại ca nắm cổ áo của Kang Dongho nói: "Đã nói là chỉ cần 10 tỷ!"

10 tỷ won đã là một số tiền đặc biệt khổng lồ, nếu bắt được thì ít nhất cũng phải bóc lịch mười năm trở lên.

100 tỷ, một số tiền lớn như thế này, không biết sẽ bị kết án bao nhiêu năm.

Kang Dongho giễu cợt: "Đừng lo lắng, tôi lấy 200 tỷ, còn 10 tỷ kia thì anh giữ."

"Lấy tiền xong có thể chữa trị cho con gái, Nam Seokdong, đừng quên con gái của anh vẫn đang nằm trên giường bệnh, chờ tiền chữa trị từ bố nó."

Nam đại ca nhìn chằm chằm Kang Dongho, bàn tay nắm chặt cuối cùng cũng buông lỏng: "Nhận tiền sớm, kết thúc sớm."

Kang Dongho chỉnh lại cổ áo, cười cười.

Thời gian trôi qua một chút. Sanghyeok ngồi dưới đất, không biết đã ngồi bao lâu, tay chân đều tê dại.

Căn nhà là một gian phòng thô, kính cửa sổ bị vỡ, từ trong tầm mắt của Sanghyeok chỉ có thể nhìn thấy vài nhánh cây.

Bây giờ cậu chỉ có làm được một việc duy nhất, là chờ đợi.


Buổi trưa, tên Mặt khỉ đi ra ngoài mua một vài tô mì hộp.

"Gần đây chỉ có một cửa hàng nhỏ. Tôi không có nhiều tiền. Ăn mì gói đi."

Sanghyeok ngửi thấy mùi mì ăn liền không khỏi buồn nôn.

Han Wangho không nói được, hai mắt trợn tròn, phát ra âm thanh ư ư.

Kang Dongho xé băng dán trên miệng Han Wangho.

"Đói sao?"

Han Wangho gật đầu.

"Ăn." Kang Dongho dùng đũa cuộn một thìa mì ăn liền đưa tới miệng Han Wangho.

Han Wangho vừa ăn vừa nhìn Kang Dongho đáng thương: "Đại ca, xin anh hãy thả tôi ra. Thật ra Jeong Jihoon không thích tôi. Tôi đối với anh ấy không quan trọng gì cả. Cậu ta mới là vợ của Jeong Jihoon, hơn nữa cậu ta còn đang mang thai con của Jeong Jihoon."

Sanghyeok nhìn Han Wangho nhíu mày.

Kang Dongho liếc nhìn bụng Sanghyeok, sau đó quay đầu lại đột nhiên trở mặt, hướng Han Wangho tát một cái: "Mày muốn coi tao là thằng ngu sao, còn ai không biết Jeong Jihoon chỉ coi cậu ta là kẻ thế thân của mày."

Khuôn mặt trắng nõn của Han Wangho ngay lập tức có vết hằn đỏ.

Kang Dongho bật cười, hắn nắm chặt cằm Han Wangho, dưới mắt lóe lên một tia hung tợn: "Tao sẽ để cho Jeong Jihoon biết thế nào là hối hận."


Ngày hôm sau.

Kang Dongho thấy rằng tiền đã được chuyển đến tài khoản.

Hắn bật điện thoại di động của Sanghyeok. Gửi cho Jeong Jihoon địa chỉ và thời gian giao dịch.

"Đến một mình, không được báo cảnh sát. Nếu không giữ lời, lập tức sẽ thấy xác hai người họ."

"Được." Jeong Jihoon đồng ý.

3 giờ sáng.

Jeong Jihoon đến địa điểm đã thỏa thuận với 10 tỷ mặt đã chuẩn bị trước, một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm theo một chiếc vali.

10 tỷ tiền mặt là khá nhiều, một chiếc vali to như vậy gần như đầy ắp.

"Tôi tới rồi." Jeong Jihoon nói vào điện thoại.

Lúc này sáng sớm ở ngoại ô hầu như không có người.

Bên kia điện thoại, Kang Dongho nói: "Ném chiếc vali xuống."

Jeong Jihoon ném vali từ cầu vượt theo yêu cầu.

Một lúc sau, một chiếc xe ô tô màu đen rất nhanh dừng lại, một người đàn ông gầy gò từ trong đó đi ra, cầm vali mang lên xe, sau đó dùng chân ga phóng đi.

"Tôi đã đưa tiền theo yêu cầu, còn họ thì sao?" Jeong Jihoon hỏi.

Kang Dongho: "Tiền tôi đã nhận. Anh có thể tự mình tìm người. Mà này, đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Tôi đã rạch tay bọn họ. Nếu anh không nhanh lên, tôi cũng không chắc là họ còn sống.. hahaha."

"Mày.." Jeong Jihoon cầm điện thoại, gương mặt đầy phẫn nộ.

Kang Dongho cười lạnh: "Jeong Jihoon, một năm trước, tôi đã nói rằng anh sẽ hối hận. Anh sẽ phải hối hận về chuyện này.. hahaha."

Nói xong Kang Dongho liền tắt điện thoại.

Jeong Jihoon chạy trở lại xe: "Anh đã định vị được chưa?

Cảnh sát gật đầu: "Đã xác định được. Tín hiệu là ở vùng ngoại ô phía đông, chỗ này khá hẻo lánh."

"Nhanh lên, nhanh lên!"

Lòng bàn tay Jeong Jihoon toát ra mồ hôi lạnh.


Chẳng bao lâu, họ đã đến vùng nơi trên định vị.

Nơi đây đầy những tòa nhà chưa hoàn thành, những bóng đen khổng lồ trong đêm, giống như những con quái vật đang nuốt chửng người vậy. Tìm hai người từ bên trong chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Jeong Jihoon không thể đợi lâu như vậy: "Chia nhau ra tìm."

"Nhanh lên, nếu không tính mạng của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm."

Hai mắt Sanghyeok đều bị bịt kín, trước mắt cậu chỉ là một màu đen tối, không thể nhìn thấy gì.

Máu từ cổ tay chảy ra một chút, cơ thể dần dần yếu đi, cậu cảm thấy lạnh. Vào thời điểm cậu gần như rơi vào tình trạng hôn mê, trong bụng đột nhiên có một cơn đau nhói truyền đến.

Đứa bé!

Sanghyeok trong chốc lát tỉnh táo lại một chút, nếu tiếp tục như vậy đứa con bé nhỏ này của cậu sẽ không giữ được.

Giúp, ai có thể giúp cậu ấy! Sanghyeok khóc thầm.

Đột nhiên, Sanghyeok nghe thấy có tiếng bước chân, có người tiến về phía mình, cậu theo tiềm thức lùi về phía sau, nhưng hai tay đã bị trói chặt, phía sau có bức tường, không có còn đường lui.

"Sanghyeok, đừng sợ, là anh!"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Sanghyeok. Là Jeong Jihoon! Được cứu rồi! Sanghyeok vui mừng khôn xiết.

"Con à đừng sợ, ba ba đến cứu chúng ta rồi.."

"Jeong Jihoon, cứu em, cứu con của chúng ta!"

Sanghyeok miệng bị bịt kín, vốn không thể phát ra được âm thanh nào.

Thế nhưng cảnh tượng được cứu trong tâm trí Sanghyeok đã không xuất hiện.

Cậu nghe thấy Jeong Jihoon nhẹ nhàng nói: "Sanghyeok, chờ anh một lát, Wangho mất quá nhiều máu, sau khi đưa Wangho ra ngoài, anh sẽ lên cứu em ngay."

Sanghyeok sửng sốt một chút, cả người như bị một chậu nước lạnh tạt vào, Han Wangho ở bên cạnh cậu, và Jeong Jihoon đã lựa chọn cứu Han Wangho trước. Dù Jeong Jihoon có thích Han Wangho như thế nào đi nữa thì đứa bé này cũng vô tội.

Đứa nhỏ vẫn chưa được đến thế giới này, chưa được mở mắt để ngắm nhìn thế giới.

"Cứu em với! Jeong Jihoon, xin hãy cứu con của chúng ta ..."

Sanghyeok rên rit, mặt tái đi vì cơn bụng ngày càng nghiêm trọng, cố gắng cầu cứu nhưng giọng nói tàn nhẫn của Jeong Jihoon vang lên bên tai: "Sanghyeok, anh sẽ quay ngay, đừng lo lắng, sẽ nhanh thôi."

Tiếng bước chân dần biến mất. Hy vọng của Sanghyeok cũng từng chút một biến mất. Cậu nhìn về hướng giọng nói biến mất, đôi mắt đen như mực, nước mắt không kìm được mà trào ra. Hóa ra đây là sự khác biệt giữa được yêu và không được yêu.

Máu ấm từ chân trào ra làm ướt quần.

"Bảo bối, ba ba xin lỗi con."

Khoảnh khắc đó, trái tim Sanghyeok như vỡ vụn.


Khi Jeong Jihoon vội vã quay lại, Sanghyeok đã ngất lịm, trên mặt đất còn có một vũng máu lớn.

Jeong Jihoon gần như không thể thở, chuyện gì đang xảy ra vậy ... Rõ ràng lúc nãy Sanghyeok không chảy máu nhiều như vậy.

Jeong Jihoon chưa từng nghĩ về việc mất đi Sanghyeok sẽ như thế nào. Nhưng lúc này Sanghyeok đã nằm đó bất động, Jeong Jihoon sợ hãi, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy.

Anh đi về phía Sanghyeok chậm rãi từng bước, đặt đôi tay run rẩy của mình dưới mũi cậu, khi cảm thấy cậu vẫn còn thở yếu ớt, trái tim Jeong Jihoon như sống lại và đập bình thường.

Anh cẩn thận bế Sanghyeok lên, máu đỏ trượt xuống đầu ngón tay trắng nõn của Sanghyeok, tay cậu lạnh đến khó tin.

"Sanghyeok, em đừng lo, anh đưa em xuống, bác sĩ sẽ đến ngay thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Kim Suhwan cùng bác sĩ gấp gáp chạy đến.

"Anh, để bác sĩ khám cho anh dâu trước!"

Jeong Jihoon gật đầu: "Nhanh lên!"

Bác sĩ chỉ đơn giản băng bó vết thương trên cổ tay Sanghyeok: "Bệnh nhân mạch đập yếu và có dấu hiệu sẩy thai. Cần nhanh chóng đưa đến bệnh viện."

"Dấu hiệu sẩy thai?" Jeong Jihoon choáng váng.

Bác sĩ nói: "Chắc cũng khoảng hai tháng tuổi."

Jeong Jihoon nhìn thiếu niên xanh xao trong vòng tay mình: "Sanghyeok, sao em không nói với anh?"


Sanghyeok đã có một giấc mơ dài. Cậu mơ thấy mình đang đi dạo trong rừng.

Một con sóc nhỏ đáng yêu nhảy lên vai cậu, Sanghyeok cũng không có dừng lại, tiếp tục tiến sâu vào trong.

Đi qua khu rừng, Sanghyeok nghe thấy tiếng suối chảy, cậu nhìn thấy một đàn đom đóm đang bay, còn có một con nai trắng đang uống nước bên suối.

Đột nhiên, một trận gió lớn thổi qua, Sanghyeok ngẩng đầu lên, một đám mây đen cực lớn mau chóng kéo đến, chắn ngang mặt trời, đánh bay đom đóm đi, hươu nai cũng sợ hãi mà chạy đi mất.

Cậu sợ hãi lùi lại phía sau. Viên đá sắc nhọn trên mặt đất khiến cậu bị thương ở cổ tay.

Máu đỏ chảy ra. Bụng Sanghyeok bắt đầu đau đớn, cậu cúi đầu liền thấy một tia ánh sáng nhỏ bay ra khỏi bụng.

Cậu muốn đuổi theo tia sáng, nhưng phát hiện cậu không thể động đậy, tay chân bị kìm hãm, nhất thời không thể cử động.

"Con à... đừng đi!!"

Cậu lo lắng hét lên một cách tuyệt vọng, nhưng lời nói không thể thành tiếng. Chỉ có thể bất lực nhìn tia sáng đó bị mây đen trên bầu trời nhấn chìm.

Trước mắt cậu chỉ còn một màu đen tối.


Kể từ ngày cứu Sanghyeok ra. Cậu tỉnh dậy, nằm ngây người trên giường. Cho dù người khác nói gì cậu cũng không đáp lại, cứ như thể cậu là người thực vật vậy.

Bác sĩ nói: "Đây là một vấn đề tâm lý, bệnh nhân không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài."

Kim Suhwan bước vào, trên tay cầm một bó hoa loa kèn.

"Anh dâu, em tới thăm anh."

Jeong Jihoon ngồi ở mép giường, sờ nhẹ nhàng tóc của Sanghyeok: "Sanghyeok, Suhwan tới rồi, em không muốn nói chuyện với nó sao?"

"Anh dâu, anh có thể nói chuyện với em." Kim Suhwan nói.

Sanghyeok từ từ mở mắt ra, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Jeong Jihoon liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: "Sanghyeok, tôi phải đến công ty bây giờ, tan làm sẽ tới thăm em."

Jeong Jihoon rời đi không quên nói với Kim Suhwan: "Hãy nói chuyện với em ấy nhiều một chút."

Bác sĩ đã nói, trò chuyện với bệnh nhân nhiều hơn có thể khiến người bệnh dần dần hồi phục trở lại.

Kim Suhwan gật đầu, cậu đặt bó hoa bên cạnh giường bệnh Sanghyeok.

"Anh dâu, em nhớ anh rất thích hoa loa kèn."

Sanghyeok nằm ở trên giường không có phản ứng.

Kim Suhwan ngồi xuống, bắt đầu kể những chuyện xảy ra gần đây.

"Anh dâu, quản lý của một công ty thu âm đã tìm tới em ngày hôm qua. Em nghĩ rằng họ muốn ký hợp đồng với ban nhạc của em, nhưng không ngờ rằng anh ấy chỉ muốn ký hợp đồng với em."

Kim Suhwan nhún vai: "Làm sao em có thể rời ban nhạc của mình để hoạt động solo? Tất nhiên là em đã từ chối."

"Gần đây ban nhạc của em đang tập một bài hát mới, anh dâu, em hát cho anh nghe được không?"

"... Như con chim bay lên ngọn cây. Như con nai, uống nước bên suối. Như đám mây, tự do và dễ dàng ..."

Tiếng hát ngọt ngào vang lên trong phòng bệnh, giọng hát của Kim Suhwan nghe rất êm tai. Khóe mắt Sanghyeok rỉ ra một giọt nước mắt.

Kim Suhwan dừng hát: "Anh dâu, anh tỉnh rồi sao?"

Kim Suhwan kích động gọi điện thoại nói: "Anh, vừa rồi anh dâu chảy nước mắt."

Giọng điệu của Jeong Jihoon có chút bình tĩnh: "Suhwan, đừng kích động, thỉnh thoảng em ấy vẫn sẽ cử động một chút."

Kim Suhwan đặt điện thoại xuống, nhìn Sanghyeok.

"Anh dâu, anh có thể nghe thấy em nói đúng không?"

Cậu mong đợi Sanghyeok sẽ phản ứng với cậu nhiều hơn một chút, nhưng đợi hồi lâu cũng không nhận được chút phản hồi nào.


Chiều, sau giờ tan tầm, Jeong Jihoon lại đến bệnh viện.

Anh hôn lên môi Sanghyeok.

"Sanghyeok, em đã như vậy rất lâu rồi, cũng nên tỉnh dậy một lát."

Sanghyeok từ từ mở mắt.

Đôi mắt của Sanghyeok rất đẹp, đó từng là đôi mắt đẹp trong veo, nhưng hiện tại lại tràn đầy trống rỗng, trở nên vô hồn.

Jeong Jihoon đưa ngón tay chạm nhẹ lên mặt cậu, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

"Sanghyeok, xin em hãy nói gì đó được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top