Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

!!!! Các bạn ơi!!! Cho tui hỏi xíu, mọi người thấy người bạn của bé Dâu, ba nuôi của Wooje là Kim Kyukkyu hay Ryu Minseok thì hợp hơn nhỉ? 


"Sanghyeok, tôi đã trở về."

Jeong Jihoon đặt áo khoác trên giá treo mũ áo, bước về hướng sô pha, nhìn chàng trai trẻ nằm ngủ trên sô pha.

Jeong Jihoon cúi đầu hôn hôn chàng trai, sau đó nhẹ nhàng bế chàng trai lên đặt trên giường.

Thỏ con ngồi ngay ngắn một bên, nhìn Jeong Jihoon kêu thầm thì.

Jeong Jihoon đặt ngón tay trên môi, nhỏ giọng nói: "Suỵt, đừng làm ồn, Sanghyeok ngủ rồi."

Thỏ con nhìn anh một cái rồi nhảy đi.

Jeong Jihoon nhẹ nhàng đóng cửa bước ra ngoài, thấp giọng hỏi thỏ con.

"Hôm nay muốn ăn gì? Cỏ? Lương khô? Hay cái gì khác?"

Thỏ con thì thầm kêu hai tiếng.

Jeong Jihoon đến bên cạnh lồng sắt, thay thức ăn thừa trong đó, sau đó mới cho cỏ khô và nước mới vào.

Thỏ con cúi đầu ăn cỏ khô, hai lỗ tai khẽ động đậy.


Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

"Jihoon, con có ở nhà không?" giọng nói Bà Jeong phát ra ngoài cửa.

Jeong Jihoon mở cửa.

"Mẹ, sao muộn thế này mẹ còn đến. Sanghyeok đang ngủ, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói, đừng đánh thức em ấy."

Bà Jeong nhìn thoáng qua căn phòng trống rỗng đằng sau Jeong Jihoon, trong lòng hơi không dễ chịu

"Jihoon, mẹ hẹn bác sĩ, ngày mai con đến gặp được không?"

Bae Junsik là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng thế giới, Bà Jeong mất rất nhiều công sức mới mời được ông ta về nước.

"Con không bị bệnh, không cần gặp bác sĩ." Jeong Jihoon bình tĩnh nói.

Cảm xúc của bà Jeong sắp suy sụp rồi: "Jihoon, coi như mẹ xin con đấy, con đi gặp bác sĩ một lần đi."

Jeong Jihoon im lặng nhìn bà.

Nửa ngày sau, anh mới rũ mí mắt, chậm rãi mở miệng nói: "Bây giờ con rất ổn, ít nhất, em ấy còn ở cạnh con.Đợi hết bệnh, con không thể nhìn thấy được em ấy nữa."

Bà Jeong ngơ ngẩn nhìn Jeong Jihoon, "Nhưng mà cậu ta đã chết năm năm rồi."

Jeong Jihoon nói: "Trong lòng con, em ấy vẫn tồn tại."

Anh quay đầu nhìn lại hướng phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng, "Em ấy chỉ đang ngủ thôi."

Bà Jeong che nước mắt ngồi trên xe.

"Về thôi."

Chú Im thở dài một hơi.


Buổi sáng, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt Jeong Jihoon. Anh mở bừng mắt, nhìn thoáng qua chàng trai còn đang ngủ say bên cạnh.

"Sanghyeok, chào buổi sáng."

Jeong Jihoon nhẹ nhàng nói câu chào buổi sáng, sau đó đứng dậy vào phòng bếp.

Mấy năm nay, Jeong Jihoon đã học được rất nhiều thứ, chẳng hạn như nấu cơm. Anh làm hai phần bữa sáng, đặt lên bàn.

Sanghyeok ngồi xuống, Jeong Jihoon đưa đôi đũa đến trước mặt cậu.

"Sanghyeok, thành phố F không tồi, thời tiết rất tốt, khu vui chơi mới mở cũng sửa sang đẹp đẽ, mùa đông chúng ta qua đó nghỉ phép được không?"

Trong nhật ký của Sanghyeok liệt kê những việc muốn làm cùng anh, điều thứ ba: Muốn cùng Jeong Jihoon tới khu vui chơi vào ngày sinh nhật.

Sinh nhật Sanghyeok là vào mùa đông. Chàng trai đối diện mỉm cười nhìn anh, đôi mắt trong veo xinh đẹp.

Jeong Jihoon chậm rãi duỗi tay, ngay trước khi gần chạm vào đôi mắt cậu thì dừng lại, "Sanghyeok, em cười lên cực kỳ đẹp mắt."



Dựa vào một bức ảnh.

Bạn trai thần bí của Kim Kyukkyu ngày hôm sau đã bị đưa lên hot search.

Bản thân Kim Kyukkyu không giải thích, chỉ đăng một bức ảnh chụp chung với Ảnh hậu Jang lên vào ngày hôm đó.

Lee Sanghyeok nhìn nhìn bức ảnh, vẫn may không bị chụp rõ mặt.

Kim Nayeon ôm tài liệu tiến vào, đóng cửa lại.

"Lee tổng, ngài dự đoán như thần, Kang Sunghoon thật sự tiếp xúc với người của công ty truyền thông khác."

Ngón tay Lee Sanghyeok khẽ gõ mặt bàn, bình tĩnh nói: "Để cậu ta đi, nếu bên đó tình nguyện chi trả tiền vi phạm hợp đồng cho cậu ta, vậy thì không thể tốt hơn."

Kim Nayeon bẹp bẹp miệng lẩm bẩm: "Kang Sunghoon này thật là không biết tốt xấu, giai đoạn trước công ty đầu tư nhiều tài nguyên hỗ trợ cậu ta như vậy, không ngờ cậu ta vừa mới nổi tiếng đã lập tức chạy đi ôm ấp Hybe."

"Có lẽ cậu ta nghĩ rằng ở bên Hybe cậu ta có thể tiến xa hơn." Lee Sanghyeok không quá để ý nói.

Cậu nhăn mày: "Kim Nayeon, áp hotsearch này xuống đi."

Dưới hotsearch từ "Bạn trai thần bí của Kim Kyukkyu" lại lên một cái hotsearch "Nghi ngờ Kim Kyukkyu ở ẩn hôn sinh con."

Ảnh chụp là năm ngoái Kim Kyukkyu dẫn Lee Wooje tới trung tâm thương mại bị chụp lén.


Sau giờ làm việc, Lee Sanghyeok tới nhà trẻ đón Wooje tan học.

Lee Wooje nhìn thấy người đến đón mình là Lee Sanghyeok thì rất vui vẻ.

"Ba!"

Giáo viên nhà trẻ ngăn Lee Sanghyeok lại, "Cha Wooje, anh có bận không?"

Lee Sanghyeok nhìn thoáng qua Lee Wooje, "Là việc lần trước đã có kết quả sao?"

Lần trước Lee Sanghyeok bị gọi vào nhà trẻ, là bởi vì Lee Wooje đánh bốn năm đứa trẻ ở nhà trẻ, mấy đứa bé mặt mũi bầm dập, cậu không chỉ phải bồi thường một đống tiền thuốc men, mà còn bị đám phụ huynh thay phiên nhau khiếu nại, chỉ trích.

"Vâng." Cô giáo nói, "Nguyên nhân của sự việc lần trước chúng tôi đã điều tra rõ ràng, lúc đó đúng là bạn nhỏ Wooje ra tay vì bảo vệ bạn thân.."

Mấy đứa trẻ kia ngày thường ở lớp học toàn ức hϊếp các bạn nhỏ khác, bọn chúng cướp món đồ chơi nhỏ của bạn Wooje, hơn nữa còn ra tay bắt nạt bạn của Wooje trước, cho nên mới dẫn tới cuộc xung đột này.

Chỉ là chuyện lúc đấy xảy ra ở góc chết camera, không chụp lại được là do mấy đứa trẻ kia ra tay trước.

Lee Sanghyeok vẫn luôn tin tưởng Wooje không phải đứa trẻ thích đánh đấm, người khác không chủ động trêu chọc cậu bé, bé sẽ không gây chuyện.

Cho nên hôm đó dù Lee Sanghyeok đã xin lỗi và bồi thường, nhưng sau khi về nhà cũng không tức giận với Wooje, mà chỉ dò hỏi cậu bé đã xảy ra chuyện gì.

Lee Sanghyeok nghe xong: "Tôi hy vọng cha mẹ của những đứa trẻ kia có thể nói lời xin lỗi với Wooje nhà tôi."

Dù sao ngày đó có vài bậc cha mẹ mắng rất khó nghe.

Cô giáo bối rối gật đầu, "Tôi sẽ cố gắng hết sức thông báo với họ."

"Ba ơi, chờ con một chút, con nhìn thấy bạn của con."

Wooje bỗng tránh thoát khỏi tay Lee Sanghyeok, chạy ra ngoài.


Lee Sanghyeok nhìn qua đó, chỉ thấy Wooje chạy sang một khu vực khác của trường, đó là một cậu bé rất trắng trẻo xinh đẹp.

Cô giáo cười nói: "Đó là bạn học Seungmin lớp hai, Wooje thường xuyên chơi với cậu bé."

Lee Wooje nói với cậu bé đó rất nhiều thứ, nhưng cậu bé là không nói lời nào, chỉ cười khoa tay múa chân.

Hai đứa nhỏ nhìn qua quan hệ rất tốt.

Cô giáo nói: "Seungmin bị câm, cha mẹ bé kiên trì đưa bé đi học ở trường bình thường, những đứa trẻ khác không muốn chơi với cậu bé, chỉ có Wooje muốn chơi cùng."

Chỉ chốc lát sau, Lee Wooje tạm biệt bạn nhỏ, sau đó chạy về.

"Ba ơi, chúng ta đi thôi."

Lee Sanghyeok gật đầu: "ừm."

"Vừa rồi là bạn của con?"

Lee Wooje lắc đầu: "Không phải."

Lee Sanghyeok thuận miệng hỏi: "Không phải bạn bè? Vậy các con là quan hệ gì?"

Hai đứa trẻ thân thiết như vậy, không thể nào không phải bạn bè.

Lee Wooje đỏ mặt ấp úng nói: "Cậu ấy là vợ con."

"?"

Lee Sanghyeok nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lee Wooje ngồi trên ghế phụ, có chút khó tin, "Vợ con?"

"Vâng."


Lee Wooje gật đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ba nuôi nói, chỉ cần nắm tay thì chính là vợ con."

Lee Sanghyeok trực tiếp đen mặt, Kim Kyukkyu suốt ngày dạy trẻ con những thứ xằng xiên gì không biết.


Khi Lee Sanghyeok về đến nhà, Kim Kyukkyu đang nằm trên ghế sô pha đắp mặt nạ chơi trò chơi.

Nhìn thấy Lee Sanghyeok trở về, Kim Kyukkyu ngồi dậy, buông di động hưng phấn nói: "Sanghyeok, có một gameshow ghép đôi rất hot mời tôi, đúng lúc tôi không có lịch trình, tôi muốn đi, cậu có muốn đi cùng không? Có thể tham gia theo nhóm, biết đâu chúng ta có thể cùng nhau thoát kiếp FA!"

"Tôi không đi." Lee Sanghyeok không có hứng thú gì.

Kim Kyukkyu nói: "Đi đi mà đi đi, bờ biển thành phố A phong cảnh rất tốt, coi như nghỉ phép!"

Thành phố A.

Lee Sanghyeok càng không thể đến nơi đó.

"Wooje, con muốn đến bờ biển không?" Kim Kyukkyu không thuyết phục được Lee Sanghyeok, đành phải xuống tay từ chỗ Lee Wooje.

"Bờ biển có rất nhiều đồ ăn ngon!"

Chỉ là Lee Wooje không có nhiều hứng thú với đồ ăn lắm.

Kim Kyukkyu nghĩ ngợi: "Wooje, con có nhớ gió lan màu tím đánh quái thú ở đâu không?"

"Trong biển!" Lee Wooje hơi hưng phấn lên.

"Vậy con có muốn đến bờ biển chơi không?"

Lee Wooje trước mắt sáng ngời, lập tức gật đầu.

Kim Kyukkyu vươn ngón trỏ, trộm chỉ chỉ Lee Sanghyeok, Lee Wooje lập tức hiểu ý.

Cậu bé chớp đôi mắt to ngập nước: "Ba ơi...Chúng ta tới bờ biển được không?"

Kim Kyukkyu cũng đáng thương nhìn Lee Sanghyeok: "Sanghyeok.... Chúng ta đi bờ biển được không?"

Hai người một lớn một nhỏ đều nhìn cậu, nhưng biểu cảm Lee Sanghyeok vẫn cực kỳ lạnh nhạt như cũ.

"Không đi."

Nói xong, Lee Sanghyeok xoay người lên lầu, hơn nữa có nhắc nhở: "Lee Wooje, làm bài tập, chút nữa ba muốn kiểm tra."


Lee Sanghyeok tắm rửa xong ra ngoài.

Kim Kyukkyu ngồi ở cửa, nhưng trên gương mặt đẹp trai ban đầu đã có thêm sắc thái suy sụp.

"Sanghyeok, đi với tôi đi mà."

Lee Sanghyeok xoa tóc, không nhịn được liếc mắt nhìn Kim Kyukkyu một cái, "Moon Hyeonjoon cũng đi phải không?"

Kim Kyukkyu gật đầu: "Ừ."

"Kim Kyukkyu, cậu biết hành động của cậu là gì không?" Giọng nói Lee Sanghyeok lạnh đi vài độ.

Kim Kyukkyu cúi đầu, mái tóc bao trùm đôi mắt cậu ta.

Cậu ta chậm rãi mở miệng nói: "Tôi rẻ tiền."

Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm Kim Kyukkyu hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý: "Được rồi, tôi đi cùng cậu."


Máy bay bay thẳng tới thành phố A.

Một đợt nắng nóng cuốn theo vị mặn thoang thoảng ập vào mặt, thứ hương vị đặc sản của thành phố biển.

Lee Sanghyeok đẩy vali cùng Lee Wooje đi về hướng sân bay. Cậu không đi cùng Kim Kyukkyu.

Kim Kyukkyu là ngôi sao lớn, mỗi lần xuống sân bay luôn có rất nhiều fan hâm mộ đón ở sân bay.

Lee Sanghyeok không muốn tham gia cuộc náo nhiệt nào, cho nên lựa chọn cùng Lee Wooje đi một chuyến bay khác.

Buổi chiều không có nhiều người lắm.

Tại sân bay, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi giơ một tấm biển.

Lee Sanghyeok liếc nhìn thấy tấm biển, bước qua đó.

"Chào ngài, chắc ngài là anh Lee, tôi là Kim Doyoung, nhân viên công tác đoàn phim

"Ừ."

《 Running 》 là gameshow của đài Sbs hai mùa trước được hưởng hứng rất tốt, độ thảo luận trên mạng cũng khá cao.

Đây là mùa thứ ba ghi hình, ekip chương trình đặc biệt mời cả Kim Kyukkyu và Moon Hyeonjoon.

Hai người này, một người là đỉnh lưu, một người là ảnh đế, có rất nhiều fan trung thành và điên cuồng, trên mạng cơ bản là chém gϊếŧ đến mức anh chết tôi sống.

Cho nên ekip chương trình mời hai người cùng tham gia gameshow hẹn hò, rõ ràng là muốn làm gì đó.

"Anh Lee, anh chưa nói anh mang theo con trai." Khi nhân viên đón sân bay nhìn thấy Lee Wooje, có hơi chút kinh ngạc.

Lee Sanghyeok sờ sờ đầu Lee Wooje: "Thằng bé rất ngoan, sẽ không trì hoãn việc ghi hình."

Kim Doyoung gãi gãi đầu, nhiệm vụ hôm nay của cậu ta là đến sân bay đón người, nhưng đạo diễn không nói là người này còn mang theo trẻ con.

Chần chờ một lát, Kim Doyoung nói: "Chúng ta đi trước đi, xe đang chờ bên ngoài, tôi đưa ngài đến chỗ ở, vừa lúc tìm hiểu một chút về tiết mục của chúng ta."

"Xin lỗi, chờ tôi một lát." Lee Sanghyeok gọi một cuộc điện thoại.

Kim Doyoung thúc giục: "Phiền anh nhanh chút nhé, chúng ta phải đến trước chín rưỡi."

Sanghyeok gật đầu.


Chỉ chốc lát sau, một chàng trai chạy như bay lại đây.

"Anh Lee, em tới rồi!"

Ryu Minseok xách vali hấp tấp chạy tới, kỳ nghỉ phép làm cậu ta cực kỳ hưng phấn.

Ekip chương trình 《 Running 》mời tổng cộng năm ngôi sao và bảy người cùng nhóm.

Để tạo ra hiệu quả chân thật nhất cho tiết mục, những người ekip mời đều là người thường, có thể là công nhân viên chức, giáo viên, bác sĩ, những nghề nghiệp tương đối gần gũi cuộc sống của mọi người, khiến cho khán giả có cảm giác nhập vai hơn.

Những người muốn tham gia tiết mục, đầu tiên là điền thông tin vào mẫu đơn trên mạng, thông qua tầng tầng đánh giá của ekip chương trình mới có thể thành công được lựa chọn.

Lee Sanghyeok này diện mạo không tồi, thậm chí không kém hơn bất cứ ngôi sao nào cậu ta từng gặp qua, hơn nữa, trông anh ta hơi giống Han Wangho.

Kim Doyoung thầm suy nghĩ: Lee Sangheyok này có thể được ekip chương trình lựa chọn, đại khái là dựa vào gương mặt này nhỉ? Người ngoài giới tiện lợi hơn các minh tinh nhiều, điểm yếu duy nhất là họ không hiểu quy tắc lắm.

Sao có thể dìu già dắt trẻ theo như vậy? Đi ghi hình một chương trình, lại dẫn trẻ nhỏ theo.


Kim Doyoung còn coi là tương đối lịch sự dò hỏi: "Lee tiên sinh, anh ấy cũng tới cùng anh sao? Tôi nói trước cho anh một tiếng, ngại quá, vì kinh phí có hạn nên tổ chương trình chỉ chuẩn bị cho anh một gian phòng, hơn nữa không cho phép mang người khác."

"Không chuẩn bị cũng không sao." Ryu Minseok nhiệt tình tiếp nhận vali trong tay Lee Sanghyeok, "Lee tổng, khách sạn đã đặt trước, xe cũng hẹn xong, chúng ta qua đó thôi?"

Lee Sanghyeok gật gật đầu, "Cậu đưa Wooje tới khách sạn trước, tôi đến tổ chương trình."

Ryu Minseok nghĩ đến chuyến du lịch ba ngày tới, cả người đều nhiệt tình: "Được rồi, Wooje, đi cùng chú nào."

Thời điểm công việc Lee Sanghyeok bận rộn cũng thường nhờ Ryu Minseok đón Wooje tan học, Lee Wooje rất quen thuộc với Ryu Minseok.

Lee Sanghyeok dặn dò: "Wooje, ở khách sạn ngoan, nghe lời chú, không được chạy lung tung."

"Vâng, ba yên tâm đi ghi hình tiết mục nhé!"

Lee Wooje gật đầu.

"Minseok, nhờ cậu."

"Yên tâm đi Lee tổng, tôi chắc chắn chăm sóc tốt cho thiếu gia!" Ryu Minseok dừng lại, làm một tư thế quân đội, chọc cười Lee Wooje.

Kim Doyoung có chút không nhịn được, anh ta còn tưởng Lee Sanghyeok dìu già dắt trẻ, không ngờ Lee Sanghyeok nhìn qua trẻ tuổi, cũng đã làm tổng tài gì đó rồi.

Có lẽ bởi Lee Sanghyeok rất ít khi lộ mặt bên ngoài, hơn nữa cậu không cho ekip chương trình biết thân phận của mình, cho nên ngay cả nhà sản xuất và đạo diễn đều nghĩ Lee Sanghyeok là người mới Kim Kyukkyu muốn nhét vào.

Lee Sanghyeok không quan tâm những điều này. Cậu tới đây một chuyến chủ yếu là để đi cùng Kim Kyukkyu.

Trên đường tổ chương trình đón minh tinh đều phải chụp ảnh, cũng may người bình thường không cần.

Trên xe, Kim Doyoung vừa lái xe vừa phổ biến một số điều cần chú ý khi quay chụp tiết mục, Lee Sanghyeok lẳng lặng ngồi hàng ghế sau Minibus lắng nghe, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ xe.

Đây là lần đầu tiên Lee Sanghyeok bước chân lên thành phố A sau năm năm.


Năm năm trước, cậu suýt nữa rơi khỏi vách đá.

Trong nháy mắt nhảy xuống đuổi theo điểm sáng kia, Sanghyeok đã bắt được điểm sáng, bụng lại truyền đến cảm giác kì lạ khiến cho Sanghyeok lập tức tỉnh táo lại. Khao khát được sống khiến Sanghyeok ôm lấy một cái cây rìa vách đá.

Một đôi vợ chồng già đi đường mòn lên núi nhìn thấy cậu nên đã cứu giúp.

Đôi vợ chồng già lương thiện này vừa trải qua nỗi đau mất con, ra ngoài giải sầu, không ngờ đúng lúc gặp Sanghyeok. Có lẽ vận mệnh đã định, sau khi cặp vợ chồng già cứu được Sanghyeok đã đưa cậu đến bệnh viện.

Sanghyeok được kiểm tra mới biết thì ra trong bụng cậu là thai song sinh, trong đó một thai nhi yếu hơn đã mất trong vụ bắt cóc, nhưng trong bụng vẫn còn một đứa bé.

Trong cái rủi có cái may.

Sau này, Sanghyeok theo cặp vợ chồng già tới thành phố F, thay tên đổi họ, sinh con xong, Sanghyeok tiếp quản công ty của người con đã khuất của cặp vợ chồng già. (đoạn này tui đang phân vân có nên đổi tên họ cho anh Sanghyeok ko nữa :( )

Lúc mới bắt đầu tiếp nhận, Sanghyeok làm không xuể, khi ấy công ty đã sắp đóng cửa. Nhưng may thay, sau này, dưới sự nỗ lực không ngừng của cậu và sự trợ giúp của cặp vợ chồng già, công ty dần dần chuyển biến tốt.

Sanghyeok có năng khiếu trong phương diện công việc này. Nhìn công ty con trai một tay sáng lập ngày càng ổn định lớn mạnh, đôi vợ chồng già lúc này mới yên tâm ra nước ngoài định cư.

Mấy năm nay, Sanghyeok trải qua rất yên bình, cậu thích công việc hiện tại, cũng thích ngày tháng bận rộn.

Tuy đêm khuya trong giấc mơ ngẫu nhiên vẫn có thể nhớ tới chuyện mấy năm trước, Lee Sanghyeok chỉ biết coi đó như một giấc mộng.

Ngẫm lại những ngày đó quả thực như một giấc mộng, chẳng qua là khi tỉnh mộng thì lại không thấy cảm động.


Lúc Lee Sanghyeok đến, các minh tinh khác vẫn chưa đến, mấy người tới trước đều là những người nghiệp dư mới tham gia chương trình như cậu. Địa điểm ghi hình là bãi đất trống ở gần biển

"Mọi người gần như là đến đông đủ rồi, các bạn tự giới thiệu với nhau trước đi, làm ơn nghiêm túc, cái này sẽ được cắt vào gameshow." Nhân viên đưa cameraman tới.

"Trước tiên cho mọi người chuẩn bị một chút, các bạn có thể giới thiệu về chuyên môn và sở thích của bản thân."

Một thanh niên có khuôn mặt trẻ con bước đến gần Lee Sanghyeok: "Xin chào, tôi tên Lim Deokdam, là giáo viên mẫu giáo, xin hỏi, cậu là Wangho à?"

Lee Sanghyeok cười nhạt một tiếng rồi nói: "Không phải, tôi tên Lee Sanghyeok."

"Nha," Trong mắt cậu thanh niên có khuôn mặt trẻ con có chút thất vọng: "Hóa ra là không phải a, tôi đã nói rồi, Han Wangho làm sao có thể tham gia cái chương trình tạp kĩ này chứ."

Những năm gần đây Han Wangho đã đóng một số phim truyền hình và điện ảnh, độ nổi tiếng của cậu ta càng ngày càng cao, nhưng trên thực tế thì vẫn có một số người không phân biệt được cậu và cậu ta.

Lee Sanghyeok đeo kính mắt, khí chất lạnh lẽo hoàn toàn khác với Han Wangho. Có thể bởi vì sự xuất hiện của cậu tại chương trình mà có một số người sẽ nhận sai cậu.

Lee Sanghyeok gật đầu, nhìn về phía mấy người còn lại.

Bảy tài tử bao gồm cả cậu trên cơ bản đều đến đúng giờ.Từ ngoại hình đến tướng mạo của những người này đều khá ổn, giá trị nhan sắc cao cũng được coi lá cao, chỉ có điều so với các ngôi sao màn bạc khả năng có thể kém một chút ở trang phục, không được lộng lẫy như họ.

Nhân viên công tác vỗ vỗ tay một cái: "Được rồi, mọi người bắt đầu đi."

"Chào mọi người, tôi tên là Kim Geonwoo, nghề nghiệp là bảo an, trước kia có tham gia quân đội bảy năm." Kim Geonwoo cao nhất, vẻ ngoài săn chắc, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, nhìn có vẻ là người hay tập thể hình.

"Được, người tiếp theo." Cameraman gật đầu, nhân viên công tác liền gọi người tiếp theo.

Một thanh niên mặc Âu phục mang kính mắt đi lên tự giới thiệu chính mình: "Chào mọi người, tôi tên Yoon Min, nghề nghiệp của tôi là giáo viên, tôi dạy vật lý ở trường cấp ba, sở thích là đánh cầu lông."

Người giới thiệu cuối cùng là Lee Sanghyeok.

Khi thấy máy quay hướng về cậu, cậu chỉ nói: "Tôi tên Lee Sanghyeok."

Trợ lý đạo diễn hơi mỉm cười: "Lee tiên sinh, ngài có thể nói nhiều hơn một chút."

Vị thanh niên cuối cùng này là người có ngoại hình đẹp nhất trong làn tài tử này, hơn nữa tướng mạo lại giống một vị ngôi sao màn bạc khác, bọn họ dự định sẽ cho cậu thanh niên này nhiều cảnh quay hơn, sau đó chương trình này sẽ sẽ có nhiều mảng quảng cáo lớn hơn.

Lee Sanghyeok nhìn ống kính: "Chào mọi người, tôi tên Lee Sanghyeok."

"Chờ một chút." Trợ lý đạo diễn không biết từ lúc nào đã lấy ra một bình nước trái cây.

"Lee tiên sinh, có thể làm phiền anh đọc lời thoại với nước trái cây này một lát được không?"

Lee Sanghyeok không nhận: "Thật xin lỗi, tôi không muốn nhận bất kỳ sự chứng thực nào."

Trợ lý đạo diễn kinh ngạc nhìn Lee Sanghyeok, bình thường mà nói bất kì yêu cầu nào họ đưa ra với người nghiệp dư thì họ đều đáp ứng.

"Cậu suy nghĩ thêm một chút, cũng không phải là không có thù lao."

"Xin lỗi, đó là vấn đề nguyên tắc." Lee Sanghyeok lắc đầu.

"Vậy cũng được." Trợ lý đạo diễn cũng không ép người quá đáng, dù sao cái chuyện tốt như vậy có khi là có người muốn tranh dành.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top