Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16.1:

Lúc Trịnh Chí Huân và Lý Tương Hách vừa vào cửa thành thì đã nhìn thấy ba người Lý Nhuế Xán, Phác Tại Hách và Tôn Thi Vũ đang đứng bên cạnh thủ vệ gác cửa thành. Tôn Thi Vũ đang nói gì đó với thủ vệ, Lý Nhuế Xán đứng ở bên cạnh trông vô cùng thiếu kiên nhẫn. Phác Tại Hách phe phẩy cây quạt, thỉnh thoảng liếc trộm Lý Nhuế Xán vài lần, nhưng không dám nói câu nào.

Cuối cùng, Lý Nhuế Xán cũng đi đến trước mặt thủ vệ, nói: "Cho bọn ta ra ngoài, các ngươi không cho ta sẽ chém cửa thành này."

Thủ vệ khó xử nói: "Tri phủ và Lục Phiến Môn đã có lệnh, bây giờ chỉ cho vào không cho ra."

Lý Nhuế Xán nhíu mày, tay đã đặt lên chuôi kiếm, dường như một khắc sau sẽ rút kiếm ra ngay.

Tôn Thi Vũ vội trấn an hắn: "Lý thiếu chủ bình tĩnh đi, bây giờ người của Lục Phiến Môn vẫn còn ở trong thành. Không được, không được đâu."

Lúc này Phác Tại Hách nhìn về phía cửa thành, nhìn thấy hai bóng người xanh trắng đang đi vào thành, vội nói với Lý Nhuế Xán và Tôn Thi Vũ: "Ai! Ờm, đó không phải là Xích Mộc huynh hay sao, bọn họ đã trở về rồi."

Lý Nhuế Xán nghe vậy thì quay người nhìn lại, thấy rõ Lý Tương Hách đang đi về phía họ, vọt nhanh vài bước đi đến trước mặt Lý Tương Hách, hắn kéo Lý Tương Hách qua, dò xét trên dưới một phen, cũng nhìn thấy vết thương mới có thêm trên eo Lý Tương Hách. Hắn một tay kéo Lý Tương Hách ra sau lưng, kiếm quang lóe lên, kiếm Thanh Vân đang chỉa vào Trịnh Chí Huân, tức giận nói: "Ngươi muốn chết."

Vừa dứt lời, kiếm Thanh Vân xuất ra, kiếm khí Hàn Sương đâm về phía Trịnh Chí Huân, Trịnh Chí Huân lập tức rút kiếm Cương Chính ra, vội vàng đỡ được một kiếm này, muốn nói gì đó, nhưng kiếm chiêu của Lý Nhuế Xán đã không ngừng đâm tới. Kiếm khí nổ ra thành từng mảnh sương lạnh, bách tính ở cửa thành bị dọa đến bỏ chạy tán loạn, Phác Tại Hách thấy thế cũng vội trốn đến sau lưng Tôn Thi Vũ, nói: "Thi Vũ à, ngươi phải che chở cho ta đó."

Tôn Thi Vũ thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của hắn, giễu cợt nói: "Lá gan của ngươi thật là, ngươi xem Xích Mộc công tử người ta kìa, cũng không biết võ công, nhưng người ta còn không tránh đi."

Phác Tại Hách mắng: "Sao mà giống nhau được? Ngươi cho rằng vì ai mà hai người họ đánh nhau."

Phía đằng trước, mỗi một kiếm của Lý Nhuế Xán đều chứa sát ý tuyệt đối, dần dần, Trịnh Chí Huân đã mơ hồ khó có thể chống đỡ được, cuối cùng, Lý Tương Hách mở miệng nói: "Nhuế Xán, bỏ kiếm xuống, không phải Trịnh thiếu hiệp làm ta bị thương."

Kiếm Thanh Vân quay vài vòng trên không trung, dấy lên sương lạnh rồi chậm rãi bay xuống, Lý Nhuế Xán thu kiếm Thanh Vân lại, gạt sương đi về phía Lý Tương Hách. Một bên khác Trịnh Chí Huân bám lấy kiếm Cương Chính, lui về sau mấy bước, mới dừng lại, hắn điều khí một lát, có máu tươi chảy dọc theo khóe miệng hắn.

"Phác huynhl." Lý Tương Hách gọi Phác Tại Hách một tiếng, ra hiệu hắn đi qua xem cho Trịnh Chí Huân. Nhưng Phác Tại Hách vừa muốn đi qua thì lại bị Lý Nhuế Xán kéo lại.

Lý Nhuế Xán nói: "Hắn vẫn chưa chết, phiền Phác trang chủ xem vết thương cho Xích Mộc huynh trước đã."

Phác Tại Hách khép quạt lại, nhìn Lý Tương Hách rồi lại nhìn Lý Nhuế Xán, nói: "Hai vị có thể thương lượng xong rồi hẳn nói."

Lý Nhuế Xán muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lý Tương Hách đoạt trước: "Xem cho Trịnh thiếu hiệp trước."

"Sư huynh." Lý Nhuế Xán nhìn Phác Tại Hách đang đi về phía Trịnh Chí Huân, thấp giọng gọi Lý Tương Hách một tiếng, dường như bất mãn.

Lý Tương Hách nhìn về phía hắn, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm khắc nói: "Thiếu chủ, ngươi còn nhớ ngươi đã đồng ý gì với ta không? Ta đã nói Trịnh thiếu hiệp sẽ không giết ta, ngươi phải khách sáo với hắn một chút. Chuyện liên quan đến hai phái Thiên Vân Môn và Chính Thế Phong, ngươi nên làm cái gì, không nên làm cái gì."

Lý Nhuế Xán nhìn y, trong mắt cáo là khí hàn sương chưa tan, nói: "Nhưng sư huynh, ngươi đã đồng ý với ta như thế nào, ngươi biến mất cả đêm không có tin tức, hôm nay trở về còn mang theo vết thương mới, còn ở chung một chỗ với tên đệ tử Chính Thế Phong kia. Ngươi nói đồng ý với hai điều kiện của ta, quả nhiên là chỉ để dỗ ta thôi đúng không?"

Lý Tương Hách không khỏi ôm trán, nhớ tới còn có gốc rạ này, đành phải giải thích chuyện hôm qua với Lý Nhuế Xán một phen, rồi hỏi: "Phong Lưu công tử kia sao rồi? Có bắt được không?"

Lý Nhuế Xán hờ hững nói: "Không biết, không rảnh lo đến."

Lý Tương Hách thở dài một cái: "Ngươi đó."

Lý Nhuế Xán lại vươn tay, xoa nhẹ vết thương trên eo y, hỏi: "Có đau không?"

Lý Tương Hách cười một cái, lắc đầu, không nói gì, Lý Nhuế Xán mất mát nói: "Là do ta không bảo vệ sư huynh cẩn thận."

Lý Tương Hách gõ nhẹ vào đầu hắn, cười nói: "Ta mới không cần ngươi che chở."

Lý Nhuế Xán nắm lấy tay y, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra, Lý Tương Hách thấy hắn muốn nói lại thôi, nói: "Ngươi vô cớ đả thương Trịnh thiếu hiệp, đợi lát nữa cần phải nhận lỗi với hắn."

Lý Nhuế Xán khinh thường nói: "Bị thương cũng không nặng, nôn có một ngụm máu thôi mà."

Lý Tương Hách nhìn hắn, nghiêm mặt gọi hắn một tiếng: "Nhuế Xán."

Lý Nhuế Xán quay đầu đi chỗ khác, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: "Ta biết rồi."

Lúc họ trở lại quán trọ, đã thấy phụ tá Văn Huyễn Tuấn của Khương Xán Vinh đứng đợi họ ở cửa quán trọ, sau khi thi lễ thiếu niên nói với họ: "Khương thủ lĩnh mời các vị đến phủ Tri phủ một chuyến."

Lý Tương Hách tưởng rằng hắn chỉ đang nói với Trịnh Chí Huân và Lý Nhuế Xán nên rất tự nhiên đi vào quán trọ với Phác Tại Hách, nhưng lại bị thiếu niên kia gọi lại: "Phác trang chủ và vị Xích Mộc công tử này cũng cần phải đi một chuyến."

Tôn Thi Vũ hỏi: "Ta không cần nhỉ?"

Văn Huyễn Tuấn nói: "Hôm qua là Tôn công tử đã đưa Như Hà công chúa về, tất nhiên cũng phải đi."

Tôn Thi Vũ bất mãn chậc chậc miệng, thầm nghĩ mấy người triều đình này đúng là lắm chuyện, đã mang người về cho rồi mà còn muốn tra hỏi. Lý Tương Hách nhìn ra tâm trạng của hắn, nói: "Có lẽ là định khen ngợi Tôn công tử một phen đó."

Phác Tại Hách trêu ghẹo nói: "E là muốn bảo chúng ta ngậm miệng lại thì có, Xích Mộc huynh, ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị diệt khẩu."

Trong năm người họ, Lý Tương Hách là người duy nhất không có sư môn, thật sự không thể loại trừ khả năng này.

Hình như Trịnh Chí Huân lại cho là thật, hỏi: "Sao lại như vậy được, nếu như không có Xích Mộc công tử chúng ta cũng không tra ra được chỗ công chúa bị giam."

Lý Tương Hách nhìn Trịnh Chí Huân một cái, trong lòng biết hôm đó Trịnh Chí Huân đã có thể vén màn chân tướng của sự việc, mình cũng không giúp gì nhiều, nghe hắn nói như vậy, biết là hắn đang cố ý nâng tác dụng của mình lên trước mặt Văn Huyễn Tuấn, y không khỏi cười với hắn một cái.

Trịnh Chí Huân thấy y cười thì hơi ngượng ngùng quay đầu đi, Lý Nhuế Xán bên cạnh cười lạnh nói: "Xích Mộc công tử đúng là nhiệt tình ghê, giúp Trịnh thiếu hiệp tra án đến như vậy."

"Khụ khụ." Lý Tương Hách mất tự nhiên ho khan một cái, y trừng Lý Nhuế Xán một chút, không nói gì.

Đợi đến khi tới phòng khách trong phủ Tri phủ, Khương Xán Vinh nhìn thấy họ, nói: "Các vị, tại hạ có một chuyện muốn hỏi, mong được cho biết."

Tôn Thi Vũ khó chịu nhất là mấy màn lề mề chậm chạp này của đám người triều đình, không nhịn được nói: "Khương thủ lĩnh cứ nói thẳng là được."

Khương Xán Vinh nhìn hắn một cái, cau mày nói: "Ta muốn hỏi, trong các vị, là ai đã thiến Vương Dật Thanh kia, còn hạ độc khiến hắn bị câm nữa?"

"Khụ khụ!" Đột nhiên Phác Tại Hách ho khan một trận, mọi người đều quay sang nhìn hắn, hắn cúi đầu, không dám lên tiếng.

Lý Tương Hách đứng bên cạnh hắn, rỉ tai nói với hắn: "Đủ ác đó Phác huynh, ngươi còn độc câm người ta."

Phác Tại Hách trừng mắt liếc y một cái, nhỏ giọng mắng: "Ta làm vậy là vì ai hả, nếu hắn khai chuyện ngươi đã hỏi ra thì ngươi sẽ rước thêm phiền toái đó."

Lý Tương Hách cười ha ha một tiếng, đứng dậy, nói: "Là ta thiến, cũng là ta độc, có vấn đề gì không? Khương thủ lĩnh."

Khương Xán Vinh thấy là y thì chân mày giãn ra không ít, nói: "Vị này, ờm, Xích Mộc công tử đúng không. Chuyện Như Hà công chúa, Lục Phiến Môn bọn ta còn chưa tra hỏi Vương Dật Thanh được gì, sao các hạ có thể làm như vậy, trong chuyện này còn rất nhiều nghi vấn, trách nhiệm này, các hạ có thể đảm nhận nổi không?"

Lý Nhuế Xán nghe vậy, nhàn nhạt lướt nhìn đám người Lục Phiến Môn, tay cũng đã đặt trên chuôi kiếm Thanh Vân, nói: "Lục Phiến Môn có ý gì đây?"

"Chuyện này..." Trịnh Chí Huân cũng muốn nói gì đó, nhưng bị Lý Tương Hách ngăn lại.

Lý Tương Hách lại đưa tay kéo Lý Nhuế Xán qua, kéo hắn ra phía sau rồi nói: "Còn có điểm đáng ngờ nào nữa? Lúc ấy không chỉ mình ta, Phác trang chủ, Tôn công tử và Trịnh thiếu hiệp đều ở đó, Vương Dật Thanh kia nói như thế nào, bọn ta đều nghe thấy rõ ràng."

"Đúng vậy." Tôn Thi Vũ hưởng ứng nói: "Vương Dật Thanh kia chính miệng thừa nhận hắn đã giam cầm công chúa, buộc công chúa trao thân cho mình, bọn ta cũng đều nhìn thấy."

Phác Tại Hách phe phẩy cây quạt, nói: "Lục Phiến Môn tìm kiếm công chúa nhiều ngày không có kết quả, mà hôm qua bọn ta đã đưa công chúa đến trước mặt Lục Phiến Môn, nếu như Khương thủ lĩnh còn có nghi vấn gì thì có thể trực tiếp hỏi công chúa không phải cũng như vậy sao?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top