Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích tên:

Trương Cảnh Hoán = MaRin

(Sorry các bác hôm qua bấn loạn quá quên chú thích T^T)




Chương 17:

Trịnh Chí Huân nhìn ra Lý Tương Hách đang mất tự nhiên, hắn thấy Lý Tương Hách đứng bên cạnh mình, nhưng lại hoàn toàn không chịu ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng hắn khó hiểu, nhưng vẫn đứng trước người Lý Tương Hách, giải thích với Bùi Tính Hùng: "Vị này là bằng hữu của tại hạ."

"Bằng hữu?" Bùi Tuấn Thực sau lưng Bùi Tính Hùng nhìn về phía Trịnh Chí Huân, nói: "Trên đường bọn ta đến đây, quả thật có nghe nói bên người Trịnh thiếu hiệp có một vị mặc áo trắng..."

"Tình nhân." Lý Tại Uyển nhìn Lý Tương Hách, bổ sung lời hắn.

"Không phải." Trịnh Chí Huân còn chưa kịp nói gì thì Lý Nhuế Xán bên kia đã trả lời trước: "Không, phải, là, tình, nhân."

"Không phải sao?" Bùi Tuấn Thực mỉm cười, hỏi ngược lại, không nghe ra được hàm ý.

Trịnh Chí Huân cũng không ngờ lời đồn này đã lan truyền đi rộng như vậy, nhắc đến thì từ đêm từ biệt ở Lâm Châu đến nay, hắn vẫn chưa hỏi Lý Tương Hách sao lại truyền ra chuyện này, vì sao hôm đó Lý Tương Hách lại muốn thừa nhận mình là tình nhân của hắn ngay trước mặt mấy đệ tử Kim mạch của Thiên Vân Môn kia. Giờ phút này mặt hắn hơi ửng đỏ, nghĩ là vẫn nên giải thích chuyện này trước, không thể để cho lời đồn này tiếp tục lan truyền được nữa.

Nhưng hắn vừa định mở miệng thì đột nhiên người sau lưng lại kéo nhẹ góc áo của hắn. Giống như có thứ gì đó cào nhẹ vào tim hắn một cái, không biết sao hắn lại nhớ đến khi Lý Tương Hách đưa miếng bánh sơn tra vào miệng hắn hôm thảo luận kiếm thuật, lời nói định làm sáng tỏ cũng thay dổi khi đến đầu lưỡi, hắn liếm qua răng nanh, cười nhẹ một cái, nói: "Đúng, bọn ta là vậy."

"Cái gì?!" Tôn Thi Vũ bị dọa đến hét lớn tại chỗ.

"Hả? Hả?" Cây quạt của Phác Tại Hách rơi trên mặt đất, hắn khiếp sợ đến mức quên nhặt lên, hắn nhích đến gần Lý Tương Hách, hỏi: "Tương, Xích, Xích Mộc huynh, thì ra hai người thật sự là loại quan hệ này sao?"

Xoẹt ——

Kiếm Thanh Vân trực tiếp ra khỏi vỏ, chỉa vào Trịnh Chí Huân, Lý Nhuế Xán gần như nghiến răng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."

Lý Tương Hách cũng choáng váng, ý của y vốn là muốn bảo Trịnh Chí Huân tùy tiện nói gì đó cho qua, chỉ cần ba người Bùi Tính Hùng không hỏi mình là ai nữa là được rồi. Kết quả Trịnh thiếu hiệp này lại trực tiếp thừa nhận, vậy còn không bằng y thừa nhận mình là Lý Tương Hách tại chỗ cho rồi. Y đỡ trán, nhưng trong lòng cũng biết trước mắt phủ nhận nữa cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể nói tiếp thuận theo Trịnh Chí Huân, y kéo Trịnh Chí Huân, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn về phía ba người trước mặt, y gần như sắp vùi cả khuôn mặt vào vai Trịnh Chí Huân, lắp bắp nói: "Bọn, bọn ta đi trước."

May là Trịnh Chí Huân xem như cũng phối hợp, để cho y kéo đi, nhưng hai người còn chưa đi được mấy bước thì sau lưng đã có một luồng kiếm khí Hàn Sương chém tới, Trịnh Chí Huân rút kiếm Cương Chính ra, đang định trở tay đón lấy kiếm này thì kiếm khí lại bay lệch sang hướng khác, bay sang một quán rượu bên cạnh, trực tiếp chém nát bảng hiệu của quán rượu, sau khi chưởng quỹ của tiệm nghe thấy tiếng vang thì chạy ra xem rồi hét thảm một tiếng.

Trịnh Chí Huân nắm chặt kiếm Cương Chính trong tay, nhìn lại Lý Nhuế Xán, Lý Nhuế Xán cũng nhìn họ, gằn từng chữ, nhưng không biết là đang nói với hắn, hay là nói với Lý Tương Hách: "Việc này vẫn chưa xong đâu."

Đợi đến khi đã đi xa, Lý Tương Hách mới buông Trịnh Chí Huân ra, y thở phào một cái rồi hơi tức giận nói: "Trịnh thiếu hiệp! Sao ngươi lại! Ai! Bây giờ phải tính làm sao đây."

Lần này lại đến phiên Trịnh Chí Huân nghi hoặc, gió sông lướt qua tóc đuôi ngựa của thiếu niên, hắn khó hiểu nhìn Lý Tương Hách, nhưng rồi hắn nhanh chóng rủ mắt xuống, cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra mình đã hiểu sai ý, giọng nói nhỏ đến dường như có thể bị gió thu này thổi tan: "Thật, thật xin lỗi. Ta, ta cho là ngươi..."

Lý Tương Hách nhìn dáng vẻ áy náy này của hắn, trong lòng cũng buồn bực, nói cho cùng là do ba năm rồi mình không gặp ba vị sư huynh nên sợ đến mức không thể nói năng đàng hoàng, mới tạo thành một hiểu lầm như vậy. Y khoát khoát tay, nói: "Được rồi được rồi. Sau này có cơ hội rồi giải thích với họ sau."

Trịnh Chí Huân vẫn cúi đầu như cũ, không nói lời nào.

Trong lòng Lý Tương Hách thấy hơi buồn cười, rõ ràng là mình bị trở thành tình nhân của hắn, nhưng dáng vẻ của người trước mắt lại giống như hắn mới là người phải chịu ấm ức, y cười nói: "Ngươi còn ấm ức cái gì? Người nên khóc là ta mới đúng."

Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn y, trong mắt là phiền muộn không chút che giấu, hỏi: "Làm tình nhân của ta rất uất ức sao?"

Lý Tương Hách sững sờ, không thể hiểu được mạch não của thiếu niên, kinh sợ hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện này?"

Trịnh Chí Huân nói: "Nhưng không phải ngươi có ý này sao?"

"Ta." Lý Tương Hách nghĩ kỹ lại, lời vừa nãy, hình như là thật sự có ý này, thiếu niên cụp mắt nhìn y, khóe miệng cũng xụ xuống, giống như thật sự phải chịu oan ức nào đó rất lớn, y không khỏi cười một tiếng, nói: "Ta nói sai rồi, không uất ức chút nào, làm tình nhân của ngươi tuyệt đối không uất ức. Người uất ức là ngươi, tự dưng lại trở thành tình nhân của ta."

Trịnh Chí Huân chỉ nhìn y, không nói tiếp nữa, nhưng vào lúc Lý Tương Hách cho là việc này xem như xong thì lại nghe thấy gió thổi đến giọng nói yếu ớt của thiếu niên: "Ta cũng không uất ức."


Sau khi quay về quán trọ, Lý Tương Hách thấy đêm đã khuya, tiến đến gõ cửa phòng Phác Tại Hách, Phác Tại Hách mở cửa ra thấy là y thì nghi ngờ nhìn quanh phía sau y một phen, Lý Tương Hách hỏi hắn đang nhìn gì vậy, Phác Tại Hách nói: "Nhìn xem tình nhân của ngươi có tới không."

Lý Tương Hách bĩu môi không nói gì, mắng: "Lừa gạt đám sư huynh của ta thì cũng thôi đi, ngươi cũng tin là thật sao?"

Phác Tại Hách cười ha hả, hắn cũng chỉ giả vờ trêu chọc Lý Tương Hách mà thôi, tuy rằng khi Trịnh Chí Huân thừa nhận lúc chiều, quả thật đã dọa được mình, nhất là khi nhớ lại khoảng thời gian Trịnh Chí Huân và Lý Tương Hách ở chung gần đây, nếu không phải hắn biết Trịnh Chí Huân xuống núi để giết Lý Tương Hách thì nói không chừng hắn đã tin thật rồi.

Lý Tương Hách ngồi xuống, rất quen thuộc vươn tay về phía Phác Tại Hách, Phác Tại Hách vừa chạm vào mạch trên cổ tay y đã kinh hãi nói: "Ơ? Sao mạch của ngươi lại ổn định như vậy?"

Lý Tương Hách hỏi: "Ổn định không tốt sao?"

Phác Tại Hách nói: "Không phải ngươi nói ngươi rơi xuống sông sao?"

Dựa vào thiên tính sợ lạnh của Lý Tương Hách và tâm mạch trong cơ thể đang bị tổn thương nghiêm trọng mà nói thì sau khi rơi xuống nước, mạch tượng không thể nào ổn định như vậy được.

"Kéo tay áo lên đi." Phác Tại Hách chỉ chỉ tay áo của Lý Tương Hách, Lý Tương Hách nghe lời làm theo, chỉ thấy trên cánh tay phải có một vết đỏ lộn xộn.

"Đây là cái gì? Ta trúng độc sao?" Lý Tương Hách vội hỏi hắn.

Phác Tại Hách cười ha ha, nói: "Đúng rồi, trúng độc, độc tình. Tám chín phần mười là không cứu nổi."

Lý Tương Hách hỏi: "Là có ý gì?"

Phác Tại Hách nói: "Ngươi có biết Thần Thảo Phong không?"

Lý Tương Hách suy nghĩ một chút rồi nói: "Đang nói đến Đông Phong của Chính Thế Phong đúng không? Đông Phong không người, nhưng vị trí đón ánh mặt trời, nên trên đỉnh mọc đầy kỳ trân dị thảo, do đó được gọi là Thần Thảo Phong đúng không?"

Phác Tại Hách gật đầu nhẹ, nói: "Trên ngọn núi này có một loại nhân sâm, tên là Dược Vương Sâm, ý nghĩa như tên, là vua của các loại thảo dược, có thể trị trăm bệnh, nhưng mười năm mới mọc được một củ, một củ chỉ luyện được ba lò đan, một lò chỉ có ba viên. Sau khi dùng viên thuốc này thì trong vòng bảy ngày, trên cánh tay sẽ lưu lại vết đỏ hình nhân sâm, chính là loại trên cánh tay ngươi đó."

Lý Tương Hách càng nghe càng khiếp sợ: "Ý ngươi là trong lúc ta hôn mê Trịnh thiếu hiệp đã cho ta uống loại đan dược này, nên mới đảm bảo tâm mạch của ta ổn định."

Phác Tại Hách cười nói: "Đúng vậy. Mười năm, mới mọc một củ, cho dù là thân phận của Trịnh thiếu hiệp, nhiều nhất cũng chỉ được chia một lò, cũng chính là ba viên, nhưng ngươi chỉ rơi xuống nước thôi mà hắn đã cho ngươi uống một viên? Một viên lận đó! Ngươi có biết ta mơ ước được chạm vào Dược Vương này nghiên cứu một phen cỡ nào không?"

Lý Tương Hách nghe xong cũng ngây ngốc cả người, không nói nên lời một câu.

Hiếm khi Phác Tại Hách nhìn thấy trên mặt Lý Tương Hách lộ ra biểu cảm ngu ngơ như thế này, hắn đắc ý phe phẩy cây quạt, cười nói: "Cho nên ta mới nói là độc tình. Rốt cuộc ngươi và Trịnh thiếu hiệp này có quan hệ như thế nào, sao hắn lại đối xử với ngươi tốt như vậy?"

Lý Tương Hách hơi không quá khẳng định: "Bằng hữu?"

Phác Tại Hách cười ha ha một tiếng, nói: "Vậy hắn đối xử với bằng hữu, đúng là không tệ. Chỉ mong là sau khi hắn biết được thân phận của ngươi xong vẫn còn có thể đối xử với ngươi tốt như vậy."

Vẻ mặt Lý Tương Hách nghiêm lại, đổi chủ đề: "Vậy đan dược này có tác dụng với độc của ta không?"

Phác Tại Hách khép quạt lại, nói: "Vô dụng. Độc Liệt Viêm trong cơ thể ngươi, là do ăn phải cỏ Liệt Viêm gây nên. Nhưng bản thân cỏ Liệt Viêm cũng không phải là độc dược, nó là thuốc đại bổ cho người có nội lực thuần dương, nhưng với người có nội lực chí hàn như ngươi thì lại là kịch độc. Nhất là tâm mạch của ngươi lại chí hàn có một không hai, cho nên độc tính của cỏ Liệt Viêm này trong cơ thể ngươi mới mạnh liệt đến như vậy."

Lý Tương Hách không nói gì.

Vẻ mặt Phác Tại Hách tối sầm lại, hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã trúng phải độc Liệt Viêm này như thế nào?"

Thật ra thì trong những năm gần đây, Phác Tại Hách đã từng hỏi Lý Tương Hách vấn đề này không chỉ một lần, nhưng Lý Tương Hách đều chỉ nói mình cũng không biết. Nhưng hắn lại lờ mờ cảm thấy là Lý Tương Hách đang lừa mình, hắn phỏng đoán thời gian Lý Tương Hách trúng độc tám chín phần mười là trong thời gian bị giam ở địa lao Kim mạch, có thể xem là như vậy, hắn cũng không cho rằng dựa vào bản lĩnh của Lý Tương Hách sẽ để cho Thiên Vân Môn tìm được thời cơ lợi dụng trong lúc này.

Lý Tương Hách nhìn về phía hắn, nói: "Ta không biết."

Phác Tại Hách mở quạt ra, phe phẩy họa tiết mặc trúc trước mắt, hắn nói: "Vậy ta đổi cách hỏi khác, ngươi có biết độc này là do ai hạ không? Là Thiên Vân Môn hay là Chính Thế Phong, dù sao thì cỏ Liệt Viêm này cũng sinh trưởng ở Thần Thảo Phong của Chính Thế Phong."

Lý Tương Hách vẫn chỉ lắc đầu, không nói gì.

Phác Tại Hách thở dài một cái, biết mình có hỏi nữa cũng không hỏi được gì, đành phải nói: "Sắp tới ngươi định làm thế nào?"

Lý Tương Hách nói: "Ta định đêm nay sẽ rời khỏi Tô Châu."

Phác Tại Hách giật mình, nói: "Gấp như vậy sao? Sợ đám sư huynh của ngươi đến vậy à?"

Lý Tương Hách khẽ gật đầu, không hề phủ nhận: "Lần này bọn họ đến Tô Châu, hẳn là dự định đi về phía bắc, tụ họp với các môn phái khác trên giang hồ, thảo luận chuyện đến kỳ hạn ước hẹn với Bắc Minh sáu tháng sau."

Phác Tại Hách nói: "Là thế này, các môn phái trên giang hồ đã hẹn với nhau sẽ cùng thương thảo việc này tại Nhàn Nguyệt Thành vào một tháng sau. Nhưng hẳn là đám sư huynh của ngươi nghe được tin tức ngươi đang ở Tô Châu nên mới thuận tiện ghé qua Tô Châu một chuyến. Vậy còn ngươi, ngươi chuẩn bị đi đâu?"

Lý Tương Hách cười nói: "Thiên Sơn, hái Tuyết Liên. Không phải ngươi bảo ta đi hái sao?"

Phác Tại Hách nói: "Bây giờ nghe lời như vậy sao."

Lý Tương Hách nói: "Ta muốn sống mà. Ta còn muốn nhờ ngươi một chuyện, ba ngày nữa ta vốn có hẹn với Trương minh chủ, nhưng trước mắt hẳn là ta không thể đến hẹn được rồi. Ngày mai ngươi đến Liên minh thích khách tìm Nghĩa Chân, bảo hắn giúp ta điều tra hai người."

Trong đầu Phác Tại Hách hiện lên gương mặt minh chủ Trương Cảnh Hoán của Liên minh thích khách kia, hắn không khỏi hơi đau đầu: "Tìm Nghĩa Chân thì được, nhưng ta thật sự không muốn gặp minh chủ kia, ngươi muốn điều tra người nào?"

Lý Tương Hách cười nói: "Sao ngươi còn sợ hắn như vậy chứ. Một người là kẻ đeo mặt nạ sắt mà Vương Dật Thanh nói, người còn lại là phường chủ sau màn của Giáo Phường Ti."

Phác Tại Hách nói: "Không phải người ta đồn phường chủ là Phong Lưu công tử sao?"

Lý Tương Hách nói: "Nếu như hắn đã là thủ lĩnh của đám môi giới buôn người thì không thể là phường chủ của Giáo Phường Ti được, hẳn là có người khác đang làm ăn với hắn. Tám chín phần mười, cũng là người Bắc Minh."

Phác Tại Hách nghe hiểu: "Ý ngươi muốn nói Giáo Phường Ti là chi nhánh ngầm mới của Bắc Minh thiết lập tại Trung Nguyên mấy năm nay."

Trong ba năm Lý Tương Hách ẩn nấp trên giang hồ, y đã nghe được không ít lời đồn trên giang hồ về việc Bắc Minh lại thiết lập thêm vài chi nhánh ngầm ở Trung Nguyên lần nữa.

Phác Tại Hách nói: "Nhưng Tô Châu là địa bàn của Liên minh thích khách, Trương minh chủ kia lại bỏ mặc cho đám người Bắc Minh thiết lập chi nhánh ở chỗ này sao?"

Lý Tương Hách nói: "Giáo Phường Ti có quan hệ với không ít gia tộc quyền quý ở Tô Châu, thậm chí là cả Giang Nam, không động được."

Phác Tại Hách gật đầu nhẹ, hỏi: "Ngươi định đi Thiên Sơn một mình sao? Thiên Sơn ở tây bắc, trời đông giá rét, ngươi phải cần thận đó."

Lý Tương Hách hơi không hiểu cho lắm, nói: "Trước kia ta vẫn luôn đi một mình mà? Nhưng mà, quả thật lần này định rủ thêm một người nữa."

Phác Tại Hách hỏi: "Ai?"

Lý Tương Hách cười nói: "Tình nhân của ta á. Bây giờ Trịnh thiếu hiệp vừa mới thừa nhận chuyện xấu của ta và hắn, cũng không thể qua khỏi đêm nay đã đường ai nấy đi được, như vậy sẽ bị giang hồ đồn thành cái gì chứ, không có lợi cho hắn. Hẳn là hắn cũng định đi Nhàn Nguyệt Thành, ta đi tây bắc, hắn đi chính bắc, tóm lại là vẫn tiện đường một đoạn."

Nghe thấy y thật sự suy nghĩ cho danh tiếng của Trịnh Chí Huân, Phác Tại Hách không khỏi nghi ngờ mà đánh giá nét mặt của Lý Tương Hách, trong trí nhớ của hắn Lý Tương Hách không phải là loại người thích xen vào chuyện của người khác như vậy, hắn cười nói: "Xích Mộc huynh, đừng nói là ngươi vừa ý Trịnh thiếu hiệp rồi nhé. Không nói đến chuyện ngươi lớn hơn Trịnh thiếu hiệp năm tuổi, trên lệnh Tru tà của người ta viết tên ngươi đó. Còn tiện đường, ngươi không sợ hắn nhận ra ngươi là ai trong lúc đó sao?"

Lý Tương Hách bực bội nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Hắn đã giúp ta gạt đám sư huynh ta, còn cứu ta một mạng, tất nhiên ta cũng muốn giúp hắn một chút."

Phác Tại Hách phe phẩy cây quạt, sâu hiểm khó dò nói: "Ta hiểu, ta hiểu."

Sau khi ra khỏi phòng Phác Tại Hách, Lý Tương Hách thu dọn hành lý rồi lại đi gõ cửa phòng Trịnh Chí Huân, y vừa hành động vừa nghĩ đêm nay mình có vẻ giống như đang làm chuyện lén lén lút lút.

Lúc gõ cửa y vẫn hơi bất an một chút, thầm nghĩ nếu như Trịnh Chí Huân ngủ rồi thì nên làm gì, nhưng không lâu sau, Trịnh Chí Huân đã mở cửa cho y, thấy là y, vẻ mặt Trịnh Chí Huân kinh ngạc: "Xích, Xích Mộc huynh? Ngươi tìm ta?"

Lý Tương Hách kéo Trịnh Chí Huân qua, thấp giọng hỏi: "Bây giờ ra khỏi thành, có đi hay không?"

Trịnh Chí Huân thắc mắc nói: "Bây giờ? Tại sao?"

Lý Tương Hách cười giả dối, lời nói cũng không đứng đắn: "Bỏ trốn á, tình nhân. Ta đã đặt thuyền rồi, bây giờ đang đợi chúng ta ở bến tàu."

Trong lòng Trịnh Chí Huân biết là y đang nói đùa, nhưng trong lòng vẫn khẽ động, lỗ tai ửng đỏ, nói: "Vậy, vậy ngươi chờ ta một chút. Ta thu dọn chút đã."

Đợi đến khi hai người ngồi lên thuyền, Trịnh Chí Huân nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt sông, mới hỏi: "Ngươi làm thế này là để tách khỏi đám Bùi công tử của Thiên Vân Môn vừa đến Tô Châu hôm nay đúng không?"

Lý Tương Hách gật đầu nhẹ, không phủ nhận, lại hỏi: "Ngươi không hỏi ta vì sao à?"

Trịnh Chí Huân nhìn về phía y, nói: "Không hỏi. Bởi vì ngươi sẽ không nói cho ta biết."

Lý Tương Hách cũng không ngờ người trước mắt lại nói thẳng thắn như vậy, chỉ có điều y cũng đỡ phải bịa ra lời nói dối để gạt hắn.

Con thuyền cắt ngang qua ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, Lý Tương Hách ngồi ở mũi thuyền, yên lặng nhìn gợn sóng trên mặt nước. Chợt có vài cánh hoa rơi thổi qua trên mặt nước, gió đêm thổi tới, hất lên rất nhiều cánh hoa rơi, chợt có một cánh hoa rơi vào trán Lý Tương Hách, Lý Tương Hách còn chưa kịp đưa tay lên thì đã có người lấy xuống thay y, Trịnh Chí Huân ngồi đối diện y, nói: "Đang là mùa hoa rơi."

Lý Tương Hách cho rằng đó là thời kỳ buồn lòng của thiếu niên trong tuổi xuân, y cười một tiếng, nói: "Nhưng cũng có mùa hoa nở mà, đúng không?"

Trịnh Chí Huân không nói gì, chỉ bày cánh hoa rơi trong lòng bàn tay ra trước mặt Lý Tương Hách, Lý Tương Hách đưa tay định cầm lấy thì lại có một cơn gió thổi đến, cuốn đi cánh hoa rơi ở đầu ngón tay.

Y nhớ tới thư phòng trong biệt viện Bùi mạch ở Thiên Vân Môn, có viết câu này: "Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu."

Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu. Nhất chủng tương tư, lưỡng xứ nhàn sầu.*

Lý Tương Hách không khỏi cười một tiếng, thầm nghĩ vừa nãy còn đang cảm thấy Trịnh Chí Huân đang trong thời kỳ tổn thương của tuổi xuân, bây giờ bản thân mình cũng sầu theo.

Hoa tự rơi nước tự chảy, không cần quay đầu, cũng không nên quay đầu lại.

Trịnh Chí Huân nhìn thấy đầu ngón tay của y đang co lại, lấy cái áo khoác kia ra từ trong tay nải, đưa cho y, nói: "Đêm lạnh, mặc vào đi."

Lý Tương Hách nghe vậy thì nhìn thiếu niên, rồi lại nhìn áo khoác màu đen trong tay thiếu niên, có lẽ là bởi vì tâm trạng trong thời khắc này, y lại ma xui quỷ khiến hỏi ra miệng: "Áo khoác này là hôm đó ngươi cố ý mua cho ta sao?"

Trịnh Chí Huân sững sờ, không ngờ y lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn khẽ gật đầu: "Là mua cho ngươi, thế nên thật ra sau này ngươi không cần trả lại nữa đâu."

Lý Tương Hách khoác thêm áo khoác lên, y nhìn vào ánh mắt Trịnh Chí Huân, hỏi: "Trịnh thiếu hiệp, ngươi đối với ai cũng tốt như vậy sao? Dù chỉ là bèo nước gặp nhau."

"Ta." Trịnh Chí Huân muốn nói chẳng qua chỉ là tiện tay thôi, nhưng ánh mắt của người trước mặt quá chăm chú, dường như thật sự rất muốn biết đáp án của vấn đề này, nên khiến cho hắn hơi khó nói ra khỏi miệng.

Nhưng Lý Tương Hách cũng không hỏi tới đến cùng, y cuộn người lại, khẽ tựa vào đầu gối, nói: "Ta hơi buồn ngủ rồi, muốn ngủ một lát."

Nhưng y vừa nhắm mắt lại thì lại cảm thấy đột nhiên toàn bộ thân thuyền lung lay, y mê mang ngước mắt lên nhìn thì thấy Trịnh Chí Huân đã đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mình, thiếu niên nghiêng đầu rủ mắt xuống nhìn y, nói: "Ngươi dựa vào ta ngủ đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn."

Lý Tương Hách híp mắt cười một tiếng, trong lời nói khó nén sự mệt mỏi: "Thế nên ta mới nói, ngươi đối xử với mọi người đều tốt như vậy sao?"

Y nói vậy, nhưng cũng không từ chối, nhẹ nhàng tựa vào vai người bên cạnh.

Trịnh Chí Huân không nói câu nào, cho đến khi người trên vai truyền đến tiếng hít thở đều đều. Chiếc thuyền tiến lên đón ánh trăng, dưới bóng đêm tĩnh mịch, con đường phía trước mơ hồ đến gần như vô tận, hắn nhớ tới câu đùa bỏ trốn kia, nhẹ nhàng như những cánh hoa rơi khó mà bắt được trong gió, nhưng cuối cùng vẫn sẽ từ từ rơi vào ánh trăng phản chiếu trên mặt sông này.


Lời tác giả:

Phó bản Tô Châu đã kết thúc.

Thật ra thì đám người đại ca Bengi đã nhận ra y ngay tại chỗ, nhưng không vạch trần, Bang Wolf nhắc đến tin đồn tình nhân là định trêu đùa Ker một chút, kết quả Mèo lại trực tiếp nhảy ra thừa nhận.

Ker, chủ yếu là đã ba năm không gặp nên không biết phải đối mặt với ba người họ như thế nào.


*Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu

Nhất chủng tương tư,

Lưỡng xứ nhàn sầu.

(Nhất tiễn mai – Biệt sầu, Lý Thanh Chiếu)


Hoa rụng tơi bời nước chảy mau

Một mối tương tư,

Hai chốn ưu sầu.

(Nguồn: Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996)


-----------------------------------------------------

Huhuhuhuuu đăng trước vì sợ...

Chuyện là bộ này chưa hoàn, tác giả chỉ mới viết đến chương 17 này thôi. Hiện tại tác giả thông báo nghỉ truyện 10 ngày vì tác giả đi Thành Đô rồi, hôm tác giả thông báo cộng thêm 10 ngày là đến hết MSI lận. Khi nào tác giả cập nhật chương mới thì mình mới edit tiếp bộ này được nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top