Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18:

Mùa thu, biên giới Xuyên Thục.

Trên đường núi bằng phẳng rộng rãi ở vùng ngoại ô, có một đội ngũ rước dâu đang đi về phía trước, tám tên tráng hán cao khỏe đầu buộc khăn đỏ, cùng nhấc một chiếc kiệu Vạn Công đi dọc theo con đường. Bên phải thân kiệu có một hỷ bà, tay bà ta cầm một cái giỏ mây đựng đầy hoa giấy màu đỏ, hỷ bà vừa đi vừa ném hoa, cao giọng hát một khúc ca khóc gả của địa phương:

Chợt nghe kim kê kêu một tiếng,

Giống như loạn tiễn xuyên vào lòng ta,

Tiếng kèn thổi lên "Nương đưa nữ",

Lưu tử* gợi lên "Mở rộng cửa"...

*lưu tử: chiếc nhẫn trong tiếng địa phương miền bắc TQ. (theo baidu)

Có một thiếu nữ chừng mười một mười hai tuổi đi theo phía sau hỷ bà, đeo một cái giỏ trúc to bằng nửa người nàng, nhút nhát đi sau lưng hỷ bà theo đội ngũ.

Đi đến giữa trưa, đội ngũ rước dâu đã đến dốc Dã Tử, nhóm kiệu phu dừng lại nghỉ ngơi một chút. Hỷ bà ngừng bước chân, quay người liếc mắt ra hiệu một cái với thiếu nữ phía sau lưng, thiếu nữ hoảng hốt đứng dậy, như nhớ ra gì đó, tháo giỏ trúc xuống, bưng ra một vò rượu, mấy cái chén lớn và vài tẩu thuốc, chia cho nhóm kiệu phu.

Có một kiệu phu cổ dày mặt đỏ lại không chịu nhận lấy, hé miệng lộ ra bộ răng vàng khè với thiếu nữ, ra hiệu cho thiếu nữ này đút tẩu thuốc vào tận miệng gã, thiếu nữ vò vò góc áo, chậm chạp không dám cử động. Một kiệu phu khác bên cạnh cười ha hả: "Cái lão già nhà ngươi, lại trêu đùa tiểu cô nương người ta nữa rồi."

Tên kiệu phu kia nhổ một cái, không có đáp lời lại, sau đó vươn cổ đến gần thiếu nữ kia thêm một chút, hơi thiếu kiên nhẫn thúc giục nói: "Thất thần cái gì, mau đốt cho ông đây."

Nửa ngày sau thiếu nữ mới run tay đút tẩu thuốc vào trong miệng tên kiệu phu, gã híp mắt, thỏa mãn hút một ngụm lớn, còn thuận tay sờ mặt thiếu nữ một cái, chọc cho đám người xung quanh cười to một trận lần nữa, giống như đã quá quen với cảnh tượng này rồi. Lúc này thiếu nữ sợ đến mức quay người trốn ra sau lưng hỷ bà.

Hỷ bà cũng không để ý đến nàng, chỉ khinh miệt nhìn nàng một cái, rồi tự mình lấy chút lương khô trong giỏ trúc ra ăn. Thiếu nữ xoay người sang chỗ khác, lén lút rơi vài giọt nước mắt, nàng gõ gõ lên mép kiệu, nhẹ nhàng gọi người trong kiệu một tiếng "Tỷ tỷ". Người trong kiệu không có phản ứng gì, thiếu nữ nhớ rõ hôm qua mẹ đã nói trên đường xuất giá nữ tử không được nói chuyện, cũng biết tỷ tỷ không cách nào trả lời nàng.

Nghỉ ngơi khoảng chừng một canh giờ, kiệu phu cổ dày mặt đỏ mới nãy đứng dậy, chuẩn bị đi khiêng kiệu với những người còn lại, bọn họ muốn đưa tân nương đến nhà tân lang trước khi mặt trời hôm nay xuống núi. Nhưng mấy người họ chỉ vừa mới nhấc cỗ kiệu lên thì đột nhiên núi rừng hai bên đường có tiếng động lạ, nhóm kiệu phu cảm thấy không ổn, vội vàng buông cỗ kiệu xuống, bảo vệ ở trước kiệu, hỷ bà bị dọa đến không dám hát khúc từ nữa, cái giỏ mây rớt xuống đất, một đống hoa giấy đỏ rơi tứ tung, bà ta vội trốn ra phía sau kiệu. Thiếu nữ cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng lại nghĩ đến phải che chở cho tỷ tỷ trong kiệu nên chạy tới trước cửa kiệu, dựa sát vào cửa.

Chỉ trong chớp mắt sau đó, từ trong rừng cây hai bên có mấy tên đại hán cao to cầm đao lớn xông ra, từng bước ép sát về phía cỗ kiệu. Tên kiệu phu cổ dày mặt đỏ kia mắng: "Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi cũng dám cướp dâu sao!"

Dốc Dã Tử này kéo theo nhiều ngọn núi, thật sự có không ít sơn phỉ, vài năm trước cũng từng xảy ra không ít án cướp dâu, do đó mấy năm nay có rất ít đội ngũ rước dâu dám đi qua vùng này. Nhưng do tối hôm qua mấy tên kiệu phu này uống rượu ở nhà tân nương làm chậm trễ không ít thời gian, lại thêm đã nhận lệnh của nhà tân lang phải đến nơi trước khi mặt trời lặn, nên hôm nay mới tạt qua đường tắt này. Lúc mới qua dốc Dã Tử, bọn họ còn thấy may mắn rằng quả nhiên ban ngày ở nơi Bạc Đầu này không thể nào có sơn phỉ dám cướp dâu trắng trợn được, kết quả không ngờ là đám cướp này thật sự chờ họ ở sau dốc Dã Tử.

Tên thủ lĩnh của đám cướp cười ha hả, giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười: "Ở chỗ này, ngay cả quan phủ cũng không dám đến diệt mấy người ông đây, cướp dâu của các ngươi thì sao chứ."

Nói xong liền bảo những tên cướp khác xông lên, mấy tên kiệu phu thấy tình hình không ổn đều nhanh chân bỏ chạy, hỷ bà trốn sau kiệu kêu thảm: "Các vị đại ca, đừng bỏ chạy, đừng bỏ chạy mà."

Một tên kiệu phu mắng: "Không chạy thì chờ chết à."

Hỷ bà nghe vậy cũng chỉ đành bỏ chạy theo họ, nhất thời đám người tản đi hết, chỉ còn lại mình thiếu nữ kia ra sức bảo vệ trước cửa kiệu.

Bọn sơn phỉ chỉ định cướp dâu nên cũng không đuổi theo, tên thủ lĩnh đám cướp thu đao đi về phía thiếu nữ đứng trước cửa kiệu, cười ác nói: "Hôm nay lời rồi, mua một tặng một."

Dứt lới, gã muốn giơ tay sờ soạng thiếu nữ, nhưng còn chưa chạm đến thì đã nghe thấy tiếng vèo, chỉ thấy có một chiếc lá xanh từ phía tây bay đến, đâm thẳng vào mu bàn tay tên cướp.

"A ——" Tên thủ lĩnh đám cướp hét thảm một tiếng, Phi Diệp kia đã cắm sâu vào da thịt gã ba phần.

Những tên cướp còn lại bên cạnh vội tập trung lại đề phòng, giơ đao đi về hướng rừng cây phía tây, tên sơn phỉ đi đầu ở phía trước chỉ kịp nghe thấy trong rừng cây truyền đến câu: "Lên đi! Trịnh thiếu hiệp."

Vừa dứt lời, một bóng áo xanh bay ra, kiếm quang lóe lên, trong phút chốc đám sơn phỉ đều ngã thành một đống.

Thiếu niên áo xanh chưa ra đòn chết, chỉ dùng vỏ kiếm, nhưng nội lực của hắn đủ sâu để đánh gãy gân cốt của mấy người này, thiếu niên đứng đối diện kiệu, kiếm Cương Chính đang chỉa vào tên cướp muốn trêu ghẹo thiếu nữ lúc nãy, nghiêm nghị nói: "Các ngươi đến từ sơn trại nào?"

Dứt lời, một thanh niên áo trắng mới ung dung chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, bước đi của y phù phiếm, giống như không có tí sức lực nào. Y cúi người ngồi xuống với tên cướp đang ngồi trước mặt, không có ý tốt cười nói: "Ta khuyên các ngươi nên nhanh chóng khai ra, các ngươi có biết thiếu hiệp áo xanh này là người phương nào không? Đã từng nghe đến đại danh Chính Thế Phong chưa? Chuyên đi giết những kẻ làm xằng làm bậy như các ngươi đó."

Trịnh Chí Huân nghe thấy Lý Tương Hách đem danh tiếng sư môn của mình ra làm kiêu thì cũng chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng. Nhưng dù có cái tên đó hay không thì đám cướp kia cũng đã bị dọa đến khai hết tất cả, chỉ nói mình và mấy người huynh đệ vốn là người Du Châu, nhưng vì hết ăn rồi lại nằm, không muốn nghiêm túc tìm kế sinh nhai ổn định trong thành, nên cả đám mới hợp mưu ra ngoài thành làm cướp, thật ra thì đợt cướp dâu hôm nay cũng là lần đầu tiên bọn họ phạm tội.

Trịnh Chí Huân nghe vậy vẫn không thu kiếm lại, hắn nhìn về phía Lý Tương Hách, hỏi: "Làm sao đây?"

Lý Tương Hách đứng lên, nói: "Có lẽ là bọn họ cũng không nói dối, đa số phỉ trại trong vùng này đều đã thành lập gần mười năm, đều có việc làm ăn riêng, đã sớm không còn làm mấy việc cướp bóc giữa đường như thế này rồi."

Tên sơn phỉ kia nghe vậy vội vàng gật đầu, tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, bọn tiểu nhân cũng chỉ vừa mới đến đây, mong hai vị đại hiệp niệm tình bọn ta lần đầu phạm tội, tha cho bọn ta một con đường sống, sau này bọn ta nhất định sẽ biết sai mà sửa, cố gắng làm người tốt."

Lý Tương Hách phỉ nhổ gã một chút, cười nhạt nói: "Nhưng làm chuyện ác cần gì bàn xem là lần đầu vi phạm hay tái phạm, giết sạch là được."

Mấy tên cướp kia nghe vậy rên khóc một trận, chuẩn bị vùng vẫy, còn Trịnh Chí Huân nghe xong lại không xem là thật, suốt đoạn đường này, hắn đã hiểu rõ thêm về Lý Tương Hách không ít, biết rằng có nhiều câu của Lý Tương Hách cũng không thể xem là thật, hắn thu kiếm, nhìn về phía đám kiệu phu đằng xa đã quay đầu trở về sau khi phát hiện biến cố ở đây, nói: "Trói lại, bảo đám kiệu phu kia mang đến quan phủ là được."

Sau khi nhóm kiệu phu đến gần nhìn thấy đám cướp kêu rên trên mặt đất thì lá gan cũng lớn hơn, sau khi hùng hùng hổ hổ quyền đấm cước đá với bọn họ một trận mới tìm dây thừng trói đám cướp lại. Sau khi xong việc tên kiệu phu cổ dày mặt đỏ và hỷ bà tiến đến gần Trịnh Chí Huân và Lý Tương Hách, nịnh nọt nói: "Đa tạ hai vị đại hiệp, nhờ có hai vị nên mối nhân duyên này mới không bị hủy đi."

Trịnh Chí Huân khẽ gật đầu, không nói gì, Lý Tương Hách thì cười nói: "Hai vị quan tâm đến mối hôn sự này hơn cả tính mạng của tân nương nữa, đúng là quá tận tụy, nhà tân lang cho không ít tiền nhỉ."

Trong lời nói có gai nhọn, nhưng hai người kia cũng không dám phản bác, chỉ cười làm lành, trái lại là thiếu nữ kia đi đến kéo góc áo Trịnh Chí Huân, Trịnh Chí Huân cúi đầu nhìn nàng, còn chưa kịp hỏi gì thì thiếu nữ kia đã lập tức quỳ xuống dập đầu lạy Trịnh Chí Huân một cái: "Đa tạ đại ca ca đã bảo vệ tỷ tỷ của ta."

Dọa cho Trịnh Chí Huân vội cúi người đỡ nàng dậy, thiếu nữ này đứng lên, trên trán có thêm một vết thương, có thể thấy được vừa nãy dập đầu đã dùng sức rất mạnh, Trịnh Chí Huân lại càng ngại hơn, lục lọi khắp người tìm kim sang dược đưa cho nàng, nhưng thiếu nữ lại lắc đầu, không chịu nhận.

Trịnh Chí Huân hơi bất lực nhìn về phía Lý Tương Hách, Lý Tương Hách vỗ vỗ vai của hắn, ra hiệu cho hắn yên tâm, rồi cũng ngồi xổm người xuống theo, hơi ngửa đầu lên chỉ vào cỗ kiệu Vạn Công kia, kéo thiếu nữ qua hỏi: "Muội tên là gì? Tân nương trong kiệu là tỷ tỷ của muội sao?"

Thiếu nữ ra sức gật gật đầu: "Ưm, là trưởng tỷ của A Âm."

Lý Tương Hách vuốt vuốt tóc của nàng, cười nói: "A Âm, vừa rồi muội rất dũng cảm, muội cũng đã bảo vệ tỷ tỷ của muội."

Thiếu nữ nhận được sự khích lệ hơi bất ngờ mở to hai mắt, nhưng có thể nhìn ra được nàng rất vui vẻ, quay người lấy hai quả táo trong giỏ trúc ra đưa cho Trịnh Chí Huân và Lý Tương Hách.

Trịnh Chí Huân không ăn nó, nhưng cũng quý trọng đặt quả táo vào trong bao hành lý, còn Lý Tương Hách thì tiện tay lấy ống tay áo lau lau quả táo vài cái rồi gặm luôn. Lúc này, nhóm kiệu phu kia và hỷ bà lại đi về phía hai người, nói là muốn báo đáp ân tình của hai người họ, mời bọn họ cùng đến nhà tân lang uống ly rượu mừng. Trong lòng Lý Tương Hách biết tỏng là bọn họ sợ lúc sau lại gặp cướp nữa, nhưng cũng không vạch trần, chỉ hỏi: "Xin hỏi nhà của tân lang ở đâu?"

Hỷ bà đáp: "Không xa, ngay tại thôn Bạc Đầu ở phía đông ngọn núi đằng trước."

Lý Tương Hách gật gù, nói: "Thôn Bạc Đầu, cái tên này cũng rất lãng mạn. Trịnh thiếu hiệp, ngươi có muốn đi không?"

Trịnh Chí Huân đã đeo kiếm xong, bất ngờ khẽ gật đầu.

Hai người đi ở sau cùng của đội ngũ rước dâu, vừa nãy hỷ bà đã ném giỏ mây đựng hoa giấy đỏ đi, bây giờ chỉ đành vừa đi vừa hát khúc ca khóc gả kia, về phần thiếu nữ nọ, vẫn cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng hỷ bà như cũ.

Khúc hát gả là tiếng địa phương, Chính Thế Phong và Thiên Vân Môn đều tọa lạc ở Giang Nam, Lý Tương Hách và Trịnh Chí Huân đều nghe không hiểu ca từ trong khúc hát này, nhưng nghe làn điệu vẫn có thể biết là một khúc hát buồn, Lý Tương Hách nói: "Đội ngũ rước dâu này, không chiêng trống vang trời thì cũng thôi đi, còn hát khúc ca buồn như vậy nữa."

Trịnh Chí Huân cũng nhíu nhíu mày: "Có lẽ là phong tục ở đây chăng."

Lý Tương Hách lại đột nhiên thả chậm bước chân, y kéo nhẹ Trịnh Chí Huân, nhỏ giọng hỏi: "Trịnh thiếu hiệp, sao ngươi lại đồng ý lời mời đến nhà tân lang kia vậy?"

Dựa vào hiểu biết của y về Trịnh Chí Huân, hẳn là Trịnh Chí Huân sẽ không chấp nhận những lời mời trên danh nghĩa cảm tạ như thế này, Trịnh Chí Huân trầm ngâm nửa ngày, nhìn sang y, đôi mắt của thiếu niên tối sầm lại, thấp giọng nói: "Kiệu hoa kia, có vấn đề."

Lý Tương Hách hỏi nhíu mày, không nói gì, ra hiệu cho hắn nói tiếp đi, Trịnh Chí Huân giải thích: "Kiệu hoa kia, đã bị phong kín lại."

Trời sắp hoàng hôn, mặt trời vừa lặn đến trên đỉnh núi phía xa, ráng chiều tươi đẹp nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, dưới đường phân cách phía chân trời, có một bia đá to, trên đó khắc "Thôn Bạc Đầu", mà trong làn sương mù lượn lờ trước núi đã có thể lờ mờ thấy được một thôn trang. Gió thu thổi qua, khúc hát khóc gả của hỷ bà kia truyền vang khắp núi rừng vắng vẻ, càng lộ ra vẻ thê lương.

Lý Tương Hách nhìn về phía ruộng bậc thang sơn dã xung quanh, thở dài một cái, nói: "Trịnh thiếu hiệp, trong dân gian, có một loại kiệu hoa Vạn Công kiểu như vậy đó, loại kiệu này vốn không có cửa. Sau khi tân nương tự bước vào trong kiệu thì cỗ kiệu này sẽ bị thợ thủ công phong kín từ bên ngoài, cho đến khi tới nhà tân lang, thợ thủ công mới mở cỗ kiệu này ra."

Tiếng nói của y xen lẫn trong khúc hát khóc gả buồn bã và gió thu, nhưng bên tai Trịnh Chí Huân lại có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng Trịnh Chí Huân như giật mình bừng tỉnh, cho dù trong lòng đã mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, nhưng vẫn có chút không muốn tin hỏi: "Vì sao chứ?"

Lý Tương Hách cười cười với hắn, nhưng lại không có chút ý cười: "Vì để phòng ngừa nữ tử đào hôn."

Rất lâu sau, Trịnh Chí Huân cũng không nói gì, chau mày tự hỏi điều gì đó, Lý Tương Hách thấy dáng vẻ này của hắn thì không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lông mày của hắn, dịu dàng nói: "Ta biết vừa rồi ngươi đồng ý cùng đi đến nhà tân lang là vì muốn đi theo đội ngũ rước dâu qua đó nhìn một chút, nếu như nữ tử trong kiệu này thật sự bị bức hôn, đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ một phen. Nhưng Trịnh thiếu hiệp à, ngươi có thật sự giúp được không? Nếu như nữ tử này thật sự bị bức hôn thì sao, hôm nay ngươi giải cứu nàng ta xong rồi nàng ta phải làm sao nữa, hôm nay ngươi cứu được nàng ta, nhưng ngày mai nàng ta phải tính sao? Nếu như cha mẹ của nàng ta đã ép nàng ta phải gả cho một người mà nàng ta không muốn gả thì sao họ có thể thu nhận nàng ta lần nữa chứ? Ngươi có thể giúp nàng ta nhất thời, nhưng có thể giúp nàng ta được cả đời sao?"

Trịnh Chí Huân khó khăn mở miệng nói: "Nhưng, không nên như vậy."

Lý Tương Hách khẽ gật đầu, nói: "Là không nên như vậy, nhưng năm lần bảy lượt những chuyện không nên như vậy, vẫn sẽ là như vậy. Sư phụ của ngươi muốn lần này sau khi ngươi xuống núi có thể thấy nhiều chuyện đời hơn, mà ngươi thấy càng nhiều sẽ càng phát hiện ra phần lớn chuyện đời chính là như vậy."

Mặt trời lặn phía núi xa đã gần như không còn phân nửa, thôn Bạc Đầu phía trước cũng đã đến gần ngay trước mắt, dọc theo con đường đi qua núi treo đầy lụa đỏ và đèn lồng đỏ, phía cuối đường núi, có hai mươi nam nữ già trẻ mặc đồ đỏ từ xa nhìn về phía này.

Khúc ca khóc gả vẫn đang bay bổng trong gió núi như cũ, Lý Tương Hách lại hỏi Trịnh Chí Huân lần nữa: "Thế nào? Vẫn muốn đi về phía trước sao?"

Trịnh Chí Huân cũng không do dự: "Đi."

Lý Tương Hách cười ha ha, giống như cũng chẳng suy nghĩ thêm gì nữa về câu trả lời của Trịnh Chí Huân, y nhìn về phía trước, đột nhiên nghiêm túc lại: "Vậy thì đi thôi."

Trịnh Chí Huân muốn nói lại thôi: "Ngươi..."

Lý Tương Hách vẫn nhìn về phía trước như cũ, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nói: "Thói đời như thế, cho nên có thể giúp được nhất thời thì giúp nhất thời."

Người đứng chính giữa trong đám người phía trước, không phải là nam tử mặc trang phục tân lang, mà chỉ là một đứa trẻ mặc hỉ phục rộng lớn, hơn nữa trong tay đứa trẻ kia, đang ôm một con gà trống đeo hoa hỉ.

Mẹ ơi mẹ, con phải đi rồi, sẽ giúp mẹ chải đầu a.

Từng nhớ hoa dại nở trên tóc mai, nếp nhăn trên trán như mướp đắng tự bao giờ?

Tiếng đưa nôi như còn vang bên tai, mẹ vì con gái mà bạc cả đầu.

Chim én đủ lông rời khỏi tổ, mẹ của con ơi,

Ngậm bùn khi nào quay đầu lại?

Khúc ca buồn bã kia vẫn còn đang hát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top