Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chú thích tên:

(chỉ bao gồm tên mới, tên cũ vui lòng xem chương trước)

Triệu Thế Hành = Mata




Chương 22:

Phía đông Nhàn Nguyệt Thành gần với Kỳ Thành, mặt bắc là Nguyệt Hà, mà qua khỏi Nguyệt Hà, chính là địa bàn của Bắc Minh. Ba năm trước, Trung Nguyên và Bắc Minh đại chiến một trận, Vân Nguyệt Giáo và Tử Tinh Giáo trong Bắc Minh ngũ giáo xâm nhập vào Nhàn Nguyệt Thành đại bại, sau khi giang hồ Trung Nguyên truy đuổi bại quân Bắc Minh lui về Nguyệt Hà, hai bên đã ký hòa ước lần hai. Chỉ là, khác với hiệp ước không xâm lấn lẫn nhau ba mươi năm mà Bắc Minh và Trung Nguyên đã ký kết lần đầu, lần này hai bên chỉ hẹn nhau ngưng chiến ba năm, sau ước hẹn ba năm này, hòa hay chiến, vẫn còn là ẩn số.

Mà bây giờ, chỉ còn cách ước hẹn ba năm đó, một tháng.

Do Thiên Vân Môn dẫn đầu, mời các thế gia môn phái lớn trên giang hồ, ba ngày sau, tổ chức đại hội võ lâm Trung Nguyên ở Nhàn Nguyệt Thành, cùng bàn bạc chuyện hòa ước giữa Trung Nguyên và Bắc Minh đến hạn sau một tháng nữa. Đại hội lần này, tuy Thiên Vân Môn chỉ mời các đại môn phái, nhưng trên thông cáo có nói rõ, hoan nghênh tất cả những nhân sĩ Trung Nguyên muốn góp sức.

Trịnh Chí Huân và đoàn người Thiên Vân Môn cùng tiến vào trong thành, chỉ thấy trên đường lớn trong nội thành, đông như trẩy hội, người người qua lại hối hả rộn ràng, hoàn toàn không có chút dáng vẻ bị ảnh hưởng gì. Mặc dù tình hình Trung Nguyên – Bắc Minh căng thẳng, nhưng giờ phút này trong Nhàn Nguyệt Thành cũng có không ít thương nhân Bắc Minh lui tới. Bờ cõi Bắc Minh mênh mông bát ngát nhưng phần lớn là thảo nguyên và hoang mạc. Từ nhỏ người Bắc Minh đã lớn lên trên lưng ngựa, tắm ánh mặt trời uống rượu mạnh, làn da ngăm đen, mũi ưng, đặc trưng rất rõ ràng. Bọn họ cũng không che giấu cách ăn mặc, dọc đường đi Trịnh Chí Huân nhìn thấy mấy quầy hàng của người Bắc Minh. Còn có không ít người Bắc Minh chủ động hét lớn mời gọi hắn đến xem, từ nhỏ Trịnh Chí Huân đã lớn lên ở Chính Thế Phong, Chính Thế Phong nổi tiếng dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn, hắn chưa từng nhìn thấy tận cùng của Tây Bắc hay là phong tục tập quán địa phương, trên đường đi hắn cũng dừng chân lại quan sát nhiều lần. Trịnh Chí Huân chọn một quầy hàng rồi đi đến, chủ quầy hàng giới thiệu những món đồ trên quầy cho hắn bằng tiếng Hán sứt sẹo của mình, đa phần là chút mã não khoáng sản, Bắc Minh nhiều mỏ, phần lớn nghề nghiệp cũng liên quan đến chúng.

Người bán giới thiệu với hắn, cũng không biết hắn có nghe lọt tai hay không, hắn đánh giá một phen, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào một chiếc trâm cài tóc huyết ngọc, màu sắc tươi đẹp, điêu khắc hoa văn tinh xảo, người bán thấy thế vội khen hắn có mắt nhìn, nói cái trâm ngọc này là được tạo ra từ huyết ngọc trong mỏ tháng trước, Trịnh Chí Huân nhìn hoa văn điêu khắc trên đó, hỏi: "Hoa văn điêu khắc trên này, là gì vậy."

Trong đầu hắn hiện lên một bóng người áo trắng, tóc trên đầu người nọ luôn tùy ý cột một nửa, lúc đi chung với y, Trịnh Chí Huân đã từng nhìn thấy y chỉnh trang tóc tai y phục, có thể gọi là cực kỳ tùy tiện, chỉ lấy một nhánh cây gãy ven đường xem như trâm gài tóc mà dùng.

Áo trắng, tóc đen, trâm đỏ, đúng là rất tương xứng, hắn nghĩ.

Người bán nói với hắn: "Đây là hoa văn lạc diên* chỉ có ở Bắc Minh, chắc là công tử muốn tặng cho cô nương mình yêu nhỉ, vậy thì không còn gì thích hợp bằng trâm này, ở Bắc Minh của bọn ta, trên giá y của tân nương sẽ thêu loại hoa văn này."

*lạc diên: con diều bay.

Nhưng lời này lại lạnh như kim châm, chợt đâm vào đầu ngón tay của hắn đau nhói, cây trâm rơi khỏi đầu ngón tay hắn, phát ra tiếng lạch cạch, suýt chút nữa rơi xuống đất, trong tiếng hô hoảng sợ của người bán, Trịnh Chí Huân nhanh chóng phản ứng lại đưa tay đón lấy.

"Xin lỗi." Hắn nói, đặt cây trâm về chỗ cũ.


Thiên Vân Môn đã bao hết Nhàn Nguyệt Lâu, tửu lầu lớn nhất trong Nhàn Nguyệt Thành, tất cả nhân sĩ giang hồ đến đây tham dự đại hội võ lâm đều có thể vào ở, đêm đó, Thiên Vân Môn tổ chức dạ yến ở Nhàn Nguyệt Lâu, đương nhiên Trịnh Chí Huân cũng tham gia. Dạ yến được bố trí ở lầu hai của Nhàn Nguyệt Lâu, Trịnh Chí Huân không muốn xã giao nên tìm một góc vắng vẻ gần cửa sổ ngồi. Gió cuốn màn đêm, Trịnh Chí Huân tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời đêm ở Tây Bắc trông rất gần, phủ đầy sao sáng, có thể thu hết vũ trụ bao la vào trong mắt, bên cạnh Nhàn Nguyệt Lâu là một đài ngắm cảnh cao mấy chục trượng, trên đài ngắm cảnh này cũng có không ít người đang ngẩng đầu thưởng thức trời sao.

Trịnh Chí Huân cũng thấy nhập tâm, lúc này chợt có một giọng nói đến gần hắn: "Chí Huân, đã lâu không gặp."

Trịnh Chí Huân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người tới mặc trang phục màu tím, eo treo một thanh trường đao, tản ra ánh đỏ nhàn nhạt, Trịnh Chí Huân vội vàng đứng lên hành lễ nói: "Trương minh chủ."

Chính Thế Phong và Liên minh thích khách vốn dĩ là đồng môn cùng thầy, hai phái kết giao rất thân, tuy thuở nhỏ Trịnh Chí Huân lớn lên ở Chính Thế Phong, nhưng cũng đã từng gặp Trương Cảnh Hoán đến thăm viếng rất nhiều lần, hai người cũng coi như có quen biết.

Trương Cảnh Hoán phủ tay, ra hiệu mời hắn ngồi xuống, hắn lớn hơn Trịnh Chí Huân gần mười tuổi, đương nhiên cũng được xem là tiền bối của thiếu niên. Hắn còn nhớ rõ lúc ở Chính Thế Phong hai năm trước, Kim Đại Hồ còn đặc biệt giới thiệu Trịnh Chí Huân với hắn một phen. Lúc đó Trịnh Chí Huân cũng chỉ mới chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người còn chưa phát triển, nhưng kiếm thuật gần như không có đối thủ trong toàn bộ Chính Thế Phong.

Kim Đại Hồ hỏi hắn: "Thấy sao?"

Trương Cảnh Hoán nói: "Thiên phú không thua gì vị Nhị công tử của dòng chính Lý mạch Thiên Vân Môn kia."

Kim Đại Hồ lại hỏi: "Vậy so với vị đệ tử khác họ trước kia của Thiên Vân Môn thì thế nào?"

Trương Cảnh Hoán cười cười, không nói gì.


Trương Cảnh Hoán ngồi xuống đối diện Trịnh Chí Huân, hắn rót chén rượu, đưa tay tùy ý nhấp một ngụm, nhếch ngón trỏ chỉ chỉ đài ngắm cảnh ngoài cửa sổ nói: "Chí Huân, ngươi có biết ba năm trước đây, trên đài ngắm cảnh ngoài cửa sổ này có một bức danh họa không?"

Trịnh Chí Huân im lặng, lát sau, mới trả lời: "Là đang nói đến chuyện ba năm trước đây Lý Tương Hách một mình xâm nhập vào Nhàn Nguyệt Thành cứu Phác trang chủ sao?"

Trương Cảnh Hoán gật đầu nhẹ, nói: "Ba năm trước, Lý Tương Hách đứng trên đài ngắm cảnh này, phía dưới là hàng vạn cung nỏ đang nhắm vào hắn, nhưng dù vậy, vào lúc vạn tên cùng bắn, hắn vẫn một thân một mình như cũ cứu được Phác trang chủ bị bắt cóc giữa đám người Bắc Minh, dẫn theo Phác trang chủ thành công trốn khỏi Nhàn Nguyệt Thành. Từ đây cũng nhất chiến thành danh ở Bắc Minh."

Thật ra thì giọng điệu của Trương Cảnh Hoán rất bình tĩnh, nhưng cảm xúc của Trịnh Chí Huân vẫn bất giác sôi sục theo, trong đầu xây dựng nên hình ảnh toàn thân áo trắng đứng trên đài cao đón gió phá vạn quân. Trước khi xuống núi lần này, Trịnh Chí Huân nhận lệnh Tru Tà giết Lý Tương Hách, tất nhiên cũng đã xem qua hồ sơ của Lý Tương Hách, Lý Tương Hách thành danh từ sớm, toàn thân áo trắng một thanh kiếm Phá Vân độc tuyệt thiên hạ, giờ đây y ẩn nấp ba năm, nhưng trong quãng thời gian này từ đầu đến cuối cũng không có người thứ hai nào có thể đạt được danh hiệu này như y, y đã sớm trở thành hình mẫu trong lòng mỗi kiếm khách, Trịnh Chí Huân cũng không ngoại lệ.

Trương Cảnh Hoán nhìn ra hướng hắn đang nhìn, cười nói: "Yên tâm đi, ngươi đã nhận lệnh Tru Tà, giữa ngươi và hắn, sau này chắc chắn sẽ có một trận chiến."

Trịnh Chí Huân lại cụp mắt xuống, thu liễm cảm xúc, nói: "Nhưng ta còn chưa từng gặp được hắn."

Trương Cảnh Hoán nói: "Chỉ cần đều sống trên đời này, cuối cùng cũng sẽ gặp được thôi, nói không chừng ngươi đã từng gặp hắn, chỉ là ngươi không biết mà thôi."

Trịnh Chí Huân uống cạn trà trong chén, không nói lời nào.

Một bên khác trong buổi dạ yến, Kim Tinh Chu dẫn theo ba đệ tử Thiên Vân Môn tới lui giữa đám khách khứa, cả ba đều cài trâm ngọc khắc hoa văn mây, chỉ là biểu cảm của ba người không giống nhau: Bùi Tính Hùng đi theo ở trước nhất, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nâng chén đúng lúc giữa buổi yến tiệc linh đình, Kim Hách Khuê đi theo sau lưng hắn, treo một nụ cười phải phép, nhưng cũng không lên tiếng gì, thỉnh thoảng gật gật đầu thuận theo Kim Tinh Chu, còn về phần Lý Nhuế Xán đi ở sau cùng, gần như đã viết hẳn chữ không kiên nhẫn lên mặt.

Trương Cảnh Hoán nhìn cảnh tượng kia trong buổi dạ yến, cười nói: "Ba đệ tử thuộc ba mạch trong thế hệ này của Thiên Vân Môn đều thú vị thật, nhất là thiếu chủ tân nhiệm kia của Thiên Vân Môn. Trên đại hội tuyển chọn thiếu chủ, áp đảo Kim Hách Khuê, Bùi Tuấn Thực và Lý Nguyên Hạo để ngồi lên vị trí thiếu chủ. Lý Nguyên Hạo cũng xem như là huynh trưởng của hắn, trưởng tử của toàn bộ Lý mạch, bây giờ lại ngay cả trâm ngọc khắc hoa văn mây cũng không có được."

Sắc mặt Trịnh Chí Huân trầm xuống: "Lý thiếu chủ, rất lợi hại."

Nghe hắn nói như vậy, Trương Cảnh Hoán có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn Trịnh Chí Huân không phải là người sẽ chủ động gây sự, hỏi: "Sao vậy, ngươi từng đánh với hắn sao?"

Trịnh Chí Huân khẽ gật đầu, hắn nhớ đến trận giao phong ở cổng thành Tô Châu hôm đó, nói: "Ta thua thảm."

"Cũng không đến mức đó đâu." Một bóng người áo hồng đi đến, giống như nghe được đối thoại giữa hai người, Tôn Thi Vũ không hề khách sáo ngồi xuống bên cạnh Trịnh Chí Huân: "Ngươi đang nói đến lần hai người đánh nhau ở cổng thành Tô Châu sao, cũng không đến mức thua thảm mà."

Trịnh Chí Huân không nói gì, Trương Cảnh Hoán cất lời chào hỏi trước: "Là Huyễn Hoa Cung Tôn Thi Vũ, Tôn công tử đúng không?"

Tôn Thi Vũ cười một tiếng, thân thiện nói: "Là ta là ta, ngài chính là Trương minh chủ một trong Tứ hiệp? Nghe sư huynh của ta nói, ngài đến đây cùng với huynh ấy?"

Tứ hiệp.

Cũng đã ba năm Trương Cảnh Hoán không nghe thấy danh xưng này rồi, hắn không khỏi sững sờ, chẳng qua hắn vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: "Triệu huynh đến Lăng Tiêu Quán làm khách, đúng lúc ta cũng ở Xuyên Tạng, nên gặp được."

Trịnh Chí Huân nghe vậy, chen lời, hỏi: "Trương minh chủ đi từ Xuyên Tạng đến đây sao? Vậy ngươi có nhìn thấy..."

Hắn hỏi một nửa, lại như nghĩ đến điều gì đó, rồi không tiếp tục hỏi nữa.

Hắn không hỏi hết, Tôn Thi Vũ hỏi trước: "Với lại Chí Huân, vị Xích Mộc công tử kia đâu? Không phải hai người cùng rời khỏi thành Tô Châu sao? Phác trang chủ cũng muốn nhờ ta hỏi ngươi đó, chỉ là hắn đang bận xã giao với đám môn phái giang hồ kia nên chưa đi được."

Trịnh Chí Huân lại trầm mặc, ngược lại là Trương Cảnh Hoán hỏi: "Xích Mộc công tử mà Tôn công tử nói, có phải là một người toàn thân mặc áo trắng, hoàn toàn không có nội lực, nhưng kiếm thuật lại cực kỳ giỏi không?"

Tôn Thi Vũ nói: "Ta chưa từng nhìn thấy hắn sử dụng kiếm, nhưng đúng là Xích Mộc công tử không biết võ công, sao vậy, Trương minh chủ từng gặp hắn sao?"

Trương Cảnh Hoán cười nói: "Cũng là tình cờ gặp thôi. Chỉ là không biết, Trịnh công tử và vị công tử áo trắng đó có quan hệ gì?"

Tôn Thi Vũ nhớ tới, hôm đó ở thành Tô Châu, Trịnh Chí Huân chủ động thừa nhận hai người là tình nhân, cười hì hì, cười nói: "Hai người họ là tình..."

"Là bằng hữu tương ngộ, trên đường, tình cờ gặp nhau." Trịnh Chí Huân bên cạnh lại đột nhiên cao giọng cắt ngang Tôn Thi Vũ.

Hai người đều bị hắn lớn tiếng làm giật mình, Tôn Thi Vũ không ngờ Trịnh Chí Huân lại phản ứng lớn như thế, trong lòng cũng hiểu rõ một chút, biết điều không hỏi tiếp nữa, chuyển chủ đề: "Trương minh chủ, lúc nãy khi ta đi đến, có nghe ngươi nói Lý thiếu chủ kia đã áp đảo nhị công tử Bùi mạch Bùi Tuấn Thực và trưởng công tử Kim mạch Kim Hách Khuê trên đại hội tuyển chọn thiếu chủ, nhưng sao không có đề cập đến đại công tử Bùi mạch, đại sư huynh của toàn bộ Thiên Vân Môn, Bùi Tính Hùng công tử?"

Trương Cảnh Hoán mỉm cười, nói: "Tôn công tử có điều không biết, Bùi huynh đã tự từ bỏ."

Thật ra thì đối với lần tuyển chọn thiếu chủ này trên giang hồ đã sớm có nhiều lời đồn, nhưng chuyện này liên quan đến bí mật của Thiên Vân Môn, người trong võ lâm chỉ dám đoán chứ không dám hỏi, nhưng trước mắt minh chủ của Liên minh thích khách, nơi điều tra thu thập thông tin đệ nhất thiên hạ, cũng nói như vậy, xem như đã chứng thực chuyện Bùi Tính Hùng không tham gia tuyển chọn thiếu chủ.

Tôn Thi Vũ nhìn bốn phía, đang muốn bát quái về lý do thì Trương Cảnh Hoán lại mở miệng trước hắn: "Chỉ là, ta cũng không biết lý do trong đó."

Trịnh Chí Huân đã im lặng một hồi lâu bên cạnh đột nhiên hỏi: "Phải chăng có liên quan đến Lý Tương Hách?"

Trương Cảnh Hoán hơi nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Chí Huân xẹt qua một chút ý vị sâu xa bí ẩn, giống như có chút không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, nói: "Sao Trịnh thiếu hiệp lại nghĩ như vậy, chuyện nội sơn Thiên Vân Môn, không phải chúng ta có thể đoán được."

Thiên Vân Môn, Chính Thế Phong, Liên minh thích khách là ba môn phái lớn nhất toàn giang hồ, ba phái nhìn có vẻ như quan hệ cá nhân rất sâu đậm, nhưng lại duy trì sự cân bằng một cách vi diệu, quan hệ giữa Chính Thế Phong và Liên minh thích khách thân thiết hơn, nhưng Thiên Vân Môn thế lớn, trăm năm qua đều là ba phái này chủ trương giao hảo với nhau, mới không dấy lên những trận gió tanh mưa máu trên giang hồ Trung Nguyên.

Trương Cảnh Hoán nói xong, lại giơ chung rượu trong tay lên, đang định uống thì ngay sau đó Trịnh Chí Huân lại hỏi hắn một câu: "Vậy ba năm qua Trương minh chủ chưa từng gặp Lý Tương Hách sao?"

Chung rượu dừng lại bên miệng, cuối cùng Trương Cảnh Hoán cũng chịu nhìn thẳng vào đệ tử trẻ tuổi của Chính Thế Phong ở trước mắt, trong lòng hắn nghĩ trước đó trằn trọc lâu như vậy, cuối cùng Trịnh công tử này cũng hỏi chuyện mình muốn hỏi nhất.

Liên minh thích khách điều tra tin tức đệ nhất thiên hạ, nhưng trong ba năm nay chưa từng cung cấp tung tích của Lý Tương Hách cho bất cứ ai, bao gồm cả Chính Thế Phong và Thiên Vân Môn. Trước khi Trịnh Chí Huân xuống núi, Chính Thế Phong đã cố gắng tìm hiểu tung tích của Lý Tương Hách từ Liên minh thích khách nhiều lần, nhưng bên Liên minh thích khách chỉ luôn nói không biết. Nhưng mà người đời càng cho rằng, không phải Lý Tương Hách lẩn trốn quá tốt, mà chỉ là Liên minh thích khách cố gắng che giấu.

Muốn nói lý do, thì chính là quan hệ giữa Lý Tương Hách và Trương minh chủ này không cạn.

Tựa như tiếng Tứ hiệp mà Tôn Thi Vũ vừa gọi lúc nãy, không chỉ có Trương Cảnh Hoán, mà Trịnh Chí Huân cũng nghe thấy.

Tứ hiệp hay còn gọi là Giang Nam Tứ hiệp, dùng để chỉ Thiên Vân Môn Lý Tương Hách, Liên minh thích khách Trương Cảnh Hoán, Chính Thế Phong Triệu Thế Hành, Thanh Trúc Sơn Trang Phác Tại Hách trong tứ đại môn phái ở Giang Nam. Sáu năm trước, bốn người đã hợp lực tiêu diệt tên ác nhân đệ nhất thiên hạ Độc Ma Tử phạm phải trọng án sát hại liên tiếp tám mươi tám mạng người trong giang hồ, sau đó mỹ danh Tứ hiệp này đã được truyền tụng trên giang hồ. Chỉ là từ sau khi Lý Tương Hách bị khép tội cấu kết Bắc Minh phản bội Trung Nguyên ba năm trước, danh xưng này dần dần ít ai gọi nữa. Ba năm trôi qua, Triệu Thế Hành đã sớm phục mệnh trở về Chính Thế Phong, Trương Cảnh Hoán ngồi lên vị trí minh chủ của Liên minh thích khách, những năm gần đây Thanh Trúc Sơn Trang cũng càng trở nên trung lập hơn trên giang hồ, cuối cùng danh xưng này trở thành một hồi ca tụng chỉ còn lại trong chuyện kể mà thôi.

Trương Cảnh Hoán không khỏi cười ra tiếng, cười cười nhưng vẻ mặt lại chậm rãi nghiêm túc hơn, nói: "Trịnh công tử, đây là ngươi không tin Liên minh thích khách bọn ta sao? Chỉ có điều không biết đây là ý kiến cá nhân của ngươi, hay là ý của Chính Thế Phong?"

Chung rượu đập mạnh xuống bàn một cái, tay Trương Cảnh Hoán mò về phía chuôi đao, Hồng Dạ vang danh giang hồ phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị dưới ánh đèn u ám, dường như sẽ ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào. Tôn Thi Vũ thấy chuyện không ổn, vội vàng đứng dậy muốn nói gì đó để giảng hòa. Lúc trước ở Huyễn Hoa Cung, Tôn Thi Vũ đã từng nghe sư huynh Triệu Kiến Hi nói, kể từ sau khi Trương Cảnh Hoán trở thành minh chủ của Liên minh thích khách, thì dường như quan hệ giữa Liên minh thích khách và Chính Thế Phong không còn thân thiết như lúc trước nữa.

Nhưng bầu không khí căng thẳng cũng chỉ kéo dài một lát, cuối cùng là Trương Cảnh Hoán chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, cười giải thích: "Trịnh thiếu hiệp, Liên minh thích khách bọn ta không cần phải giấu giếm gì cả. Lý Tương Hách là người thế nào. Nếu như hắn muốn trốn, người trong thiên hạ đều đừng mơ tìm được hắn. Cũng xin nhờ ngươi quay về chuyển lời cho các vị sư phụ của ngươi, đừng vì chuyện này mà năm lần bảy lượt quấy rầy Liên minh thích khách của bọn ta nữa."

Trịnh Chí Huân nghe vậy đứng lên, cúi người hành lễ, nhận lỗi nói: "Là vãn bối thất lễ. Chỉ là có một chuyện, không thể không báo với tiền bối."

"Ồ? Là chuyện gì?" Trương Cảnh Hoán có chút hứng thú hỏi hắn.

Trịnh Chí Huân đứng thẳng lưng lên, thân hình thiếu niên thẳng tắp, hắn nhìn Trương Cảnh Hoán, chậm rãi nói: "Mới mấy ngày trước, ta vừa nhận được tin mật của Chính Thế Phong truyền đến, sư phụ ta và ba sư huynh đệ của ta, đang trên đường đến Nhàn Nguyệt Thành này."

"Cái gì!?" Tôn Thi Vũ thốt lên.

Tin tức này đủ lớn để khiến cho giang hồ chấn kinh, Chính Thế Phong không loạn không ra ngoài trong suốt trăm năm qua, trong trận chiến giữa Trung Nguyên và Bắc Minh ba năm trước đây, cũng chỉ phái một Triệu Thế Hành, mà bây giờ thoáng cái, lại một lần xuống núi năm người.

Trong âm thanh náo nhiệt của những người xung quanh đang đắm chìm vào buổi dạ yến, không ai chú ý đến tin tức vừa được phát ra trong góc này.

Trương Cảnh Hoán rủ mắt xuống nhìn chung rượu đang lay động trong tay, lúc giơ tay nhấc chân tràn đầy thờ ơ, chỉ là trong phút chốc khi hắn giương mắt lên sau đó, trong mắt toàn là sự tàn nhẫn không hề che giấu, hắn cười, nhưng lại không hề có ý cười: "Là vì giết Lý Tương Hách sao?"

Trịnh Chí Huân im lặng, không nói một câu.


Lời tác giả:

Thật ra thì trước đó vẫn luôn có nhắc đến ba người Ker, Thước và anh Marin là người quen cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top