Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chú thích tên:

(Chương này không có nhân vật mới)


Chương 6:

Trận tỷ thí cuối cùng trong cuộc thảo luận kiếm thuật, là hai đệ đệ của Phác Tại Hách.

Sau khi Trịnh Chí Huân xuống khỏi đài tỷ thí, Lý Tương Hách cũng mất đi hứng thú với cuộc thảo luận kiếm thuật này, đến trưa là thấy mệt mỏi buồn ngủ. Cho đến khi Phác Thần Thành và Phác Đáo Hiền lần lượt bước lên đài tỷ thí dưới thác nước, Phác Tại Hách đi đến tóm lấy hai vai y lắc mạnh, y mới mở mắt ra.

Phác Tại Hách tựa vào bên cạnh rào chắn quay đầu nói với Lý Tương Hách: "Mau đến đây xem!"

Lý Tương Hách ngáp một cái, gác một chân lên ghế, chống đầu lười biếng nói: "Ta ngồi ở đây cũng thấy rõ."

Chỉ có điều hai người giao lưu như vậy, không để ý đến Trịnh Chí Huân ngồi ở giữa, cả quá trình Trịnh Chí Huân đều nhìn Phác Tại Hách và Lý Tương Hách, nói: "Hai vị?"

Tay Phác Tại Hách run một cái, thiếu chút nữa đã làm rớt cây quạt trong tay, tình thế cấp bách nên nhất thời hắn đã quên mất, hắn và Lý Tương Hách nên là vừa mới quen biết không lâu mới đúng, thế là lập tức cuống cuồng nói thêm: "Lúc sáng ta và Xích Mộc huynh đã nói trước, khi hai đệ đệ của ta lên tỷ thí, sẽ nhờ hắn xem kỹ một chút."

Lý Tương Hách thuận theo đáp: "Phác huynh, ta đã nói ta không biết võ công, xem không hiểu, ngươi nhờ Trịnh thiếu hiệp này giúp ngươi xem đi."

Trịnh Chí Huân bị chỉ mặt gọi tên nhìn thoáng qua Lý Tương Hách bên cạnh, không nói gì.

Phác Tại Hách phe phẩy cây quạt, nghiến răng nói: "Không cần xem hiểu, chỉ cần thưởng thức tư thế oai hùng của đệ đệ nhà ta là được."

Lý Tương Hách sợ nếu như mình còn không đi qua xem nữa, nói không chừng lần sau Phác Tại Hách sẽ bỏ thêm gì đó vào trong thuốc cho mình, nên vẫn đứng lên, duỗi eo đi đến bên cạnh Phác Tại Hách.

Trịnh Chí Huân ngồi sau lưng bọn họ, nhìn hai người đang đứng sát nhau bên cạnh rào chắn, muốn nói lại thôi.

Phác Thần Thành và Phác Đáo Hiền dưới thác nước đã hơn hai mươi chiêu, cả hai người đều dùng trường kiếm. Trời sắp hoàng hôn, ánh kiếm giao chiến lóe ra hào quang, hai người dưới thác nước vốn là con em thế gia thuộc môn phái có phong thái thanh tao, nói là đấu kiếm chi bằng nói là đang múa kiếm, ngược lại trông rất có ý thơ.

Phác Tại Hách lắc lắc cây quạt, khóe miệng không nhịn được sự đắc ý, nói: "Thế nào?"

Lý Tương Hách rất ngay thẳng: "Lòe loẹt."

Phác Tại Hách: "..."

Lý Tương Hách nói: "Ngươi mời sư phụ nào cho bọn họ vậy?"

Phác Tại Hách nói: "Đạo nhân Ngọc Bào, người của Phi Lai Phong ấy. Ta thấy có rất nhiều người đều tìm hắn dạy, hai trăm lượng bạc một tiết đó."

Lần này đến lượt Lý Tương Hách trầm mặc: "..."

Phác Tại Hách nói: "Sao, sao vậy?"

Chợt Lý Tương Hách quay người, cầm tay Phác Tại Hách, nói: "Phác huynh, ngươi tìm ta đi, ta chỉ lấy hai lượng."

Phác Tại Hách sầm mặt nói: "Ngươi còn thiếu ta một vạn tám ngàn lượng tiền thuốc men đó."

Lý Tương Hách giả vờ không nghe thấy: "Khi nào ta có thể lên lớp cho bọn họ? Đêm nay? Hai trăm lượng bạc, thành giao!"

Phác Tại Hách thật sự không xem đó là chuyện lớn, lắc lắc cây quạt, thử dò xét: "Thật sự kém như vậy sao?"

"Cũng không phải quá kém. Chỉ có điều đạo nhân Ngọc Bào kia vốn là người chuyên dạy lục nghệ* cho các con em nhà quan, hai đệ đệ của ngươi lại không định đi thi Trạng Nguyên, tìm nhầm người rồi." Nói xong, y vừa chỉ vào Phác Đáo Hiền trên bệ đá bên phải, nói: "Giống như đệ đệ này của ngươi, vốn không thích hợp dùng trường kiếm. Với chiều cao này của hắn, vốn không thể vung trường kiếm. Đổi thành đoản kiếm đi, cánh tay hắn dài như vậy, chắc chắn đủ."

Phác Tại Hách chỉ vào Phác Thần Thành đang đứng trên một bệ đá khác, hỏi: "Vậy Thần Thành thì sao?"

Lý Tương Hách nhìn Phác Thần Thành đang khua kiếm trên bệ đá, nói: "Trái lại hắn rất thích hợp dùng trường kiếm, nhưng mà ngươi nên đổi sư phụ khác đi, đạo nhân Ngọc Bào không dạy được gì hết."

Phác Tại Hách nói: "Nhưng ta đã trả trước tiền học cho mười khóa rồi, không thể rút lại được."

Lý Tương Hách chợt nghiêng người nhìn về phía hắn, đứng đắn nói: "Phác huynh à ——"

Khóe miệng Phác Tại Hách giật một cái, hắn cảm thấy Lý Tương Hách chuẩn bị nói gì đó rất không ổn: "Sao vậy."

Lý Tương Hách giả vờ che ngực, nói: "Ta đau lòng quá, đó là hai ngàn lượng bạc đấy."

Trịnh Chí Huân không nghe rõ hai người phía trước đang nói cái gì, chỉ là thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Lý Tương Hách nghiêng đầu lúc nói chuyện với Phác Tại Hách, nghiêng khoảng ba phần mặt, đa số đều là đang cười. Trịnh Chí Huân vươn ngón tay tô lại một vòng trên vành đĩa sứ đựng bánh sơn tra, rồi cầm một miếng bánh lên, vừa định cho vào trong miệng thì dường như đầu lưỡi vẫn còn sót lại vị chua đến run người kia, nên hắn lại bỏ trở xuống. Một buổi trưa trôi qua, hắn vẫn chỉ ăn một miếng bánh sơn tra kia. Hắn gọi tiểu nhị lại, muốn thanh toán bàn trà nước này, nhưng lại được thông báo vị Phác công tử đang đứng cạnh rào chắn kia đã sớm thanh toán rồi.

Cuối cùng trận tỷ thí dưới thác nước cũng đã có kết quả, Phác nhị công tử thắng hiểm Phác tiểu công tử bằng hai chiêu. Dưới đài tỷ thí vang lên một trận reo hò, trận này đã đánh chừng chín mươi bốn chiêu, gần một canh giờ, được phân nửa thời gian thì không ít người xếp sau đã đứng ngồi không yên, rối rít ngồi xuống, nên khi nó kết thúc, tất nhiên ai cũng đều vui mừng.

Ngay cả Phác Tại Hách cũng xem đến mệt mỏi, phe phẩy quạt nói: "Đúng là nên đổi sư phụ khác, ngươi có đề cử ai không?"

Lý Tương Hách nói: "Quả thật là có."

Phác Tại Hách vội hỏi: "Ai?"

Lý Tương Hách nhìn hắn, cười một cái: "Thiên hạ đệ nhất trường kiếm Bùi Tuấn Thực."

Phác Tại Hách khép cây quạt lại, hơi im lặng: "Đoản kiếm thì sao? Không phải là thiên hạ đệ nhất đoản kiếm Bùi Tính Hùng chứ."

Lý Tương Hách cười ha ha một tiếng, cũng không có phủ nhận.

"Ngươi cảm thấy ta có thể mời được hai người đó sao?" Phác Tại Hách thật sự rất muốn đập người trước mắt một quạt, tiếc là đánh không lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, khoác một tay lên vai Lý Tương Hách, nói: "Có điều, nếu như ta nói với bọn họ. Thiên hạ đệ nhất Lý Tương Hách kia, thiếu ta một vạn tám ngàn lượng tiền thuốc men, nói không chừng bọn họ sẽ thật sự đồng ý chỉ bảo cho đệ đệ nhà ta một chút đó."

Lý Tương Hách đẩy tay của hắn ra, lạnh lùng nói: "Trường kiếm thì tìm Tả đạo trưởng của Vô Cực Quán, đoản kiếm tìm hộ vệ sứ của Thanh Thủy Tông."

Phác Tại Hách vỗ vỗ mạnh lên lưng y, cười nói: "Huynh đệ tốt!"

Sau khi kết thúc hai người quay trở lại đi đến trước mặt Trịnh Chí Huân, Phác Tại Hách nói với Trịnh Chí Huân: "Trịnh công tử, cuộc thảo luận kiếm thuật hôm nay đã kết thúc. Có thể về rồi."

Trịnh Chí Huân khẽ gật đầu, đứng lên.

Lý Tương Hách chỉ chỉ đĩa bánh sơn tra trên bàn mà hắn chỉ ăn một miếng kia, nói: "Sao ngươi lại không ăn?"

Trịnh Chí Huân rủ mắt xuống, nói rõ sự thật: "Ta không ăn chua được."

Lý Tương Hách thở dài sâu xa một cái: "Ài ——"

Trịnh Chí Huân nhìn về phía y, bất giác nắm chặt kiếm trong tay.

Lý Tương Hách lại nói: "Vậy ta có thể ăn phần còn lại được không?"

Trịnh Chí Huân nhấc kiếm lên, nói: "... Có thể."

Lý Tương Hách cũng không khách sáo, cầm hai miếng lên nhét vào trong miệng, còn rất hào phòng đưa đĩa đến trước mặt Phác Tại Hách, nói: "Ăn một miếng không?"

Phác Tại Hách ghét bỏ lắc lắc cây quạt, nhưng vẫn lấy một miếng ăn.

Trịnh Chí Huân lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Hai vị, thật sự là hôm qua mới quen biết sao?"

Dọa cho Phác Tại Hách nuốt không trôi miếng bánh sơn tra trong miệng, bị mắc nghẹn lại.

Lý Tương Hách lại vô cùng lạnh nhạt, còn thuận tay rót chén trà đưa cho Phác Tại Hách, rồi nói với Trịnh Chí Huân: "Trịnh thiếu hiệp, ngươi có từng nghe câu này chưa?"

Trịnh Chí Huân nói: "Câu gì?"

"Vừa quen đã như thân." Lý Tương Hách nói: "Ta và Phác huynh, chính là như vậy!"

Nói xong, y còn quay đầu nhướng nhướng mày với Phác Tại Hách, Phác Tại Hách vội vàng gật đầu theo.

Ăn xong miếng bánh sơn tra cuối cùng, Lý Tương Hách thả lỏng vai, đi trước hai người: "Đi thôi."

Nhưng ba người vừa mới bước hai bước về phía cửa đài xem thì đột nhiên dưới thác nước truyền đến một tiếng la lên, mọi người đều nhìn lại phía bệ đá, chỉ thấy trưởng lão chấp sự Kim Tinh Chu của Thiên Vân Môn bay lên bệ đá, lớn tiếng gọi đám người đang định rời đi lại: "Chư vị, xin hãy dừng bước."

Lý Tương Hách quay đầu nhìn về phía Phác Tại Hách, hai người bình tĩnh nhìn nhau một cái.

Phác Tại Hách khép quạt lại, đi đến bên cạnh rào chắn, Lý Tương Hách cũng đi tới, không ít người trong đài xem ở sau lưng cũng tiến lên, trong lúc nhất thời, cạnh rào chắn này đầy ắp người. Bên cạnh Lý Tương Hách là một tên giàu có bụng phệ, chiếm chỗ không nhỏ, dường như ánh mắt cũng không tốt lắm, cứ nhích người về phía Lý Tương Hách. Lý Tương Hách bị gã chen lấn đến đau xương vai, y lén lút duỗi hai ngón tay ra đang định điểm huyệt người này thì lại có một cánh tay duỗi đến, khoác lên vai gã giàu có kia.

Trịnh Chí Huân nói với gã: "Xin lỗi, có thể nhường chỗ chút được không."

Tên giàu có nhận ra Trịnh Chí Huân là đệ tử Chính Thế Phong đã một mình đánh bại toàn bộ đệ tử Thiên Vân Môn lúc sáng nay, bị dọa lui vài bước, nói: "Mời thiếu hiệp, mời thiếu hiệp."

Trịnh Chí Huân không hề khách sáo, đứng ngay bên cạnh Lý Tương Hách.

Lý Tương Hách thấy rõ người tới, nhích đến gần, thấp giọng nói: "Đa tạ Trịnh thiếu hiệp."

Trịnh Chí Huân liếc mắt nhìn xương vai gầy yếu của y, nói: "Ngươi..."

Lời của hắn không thể nói hết, bởi vì Kim Tinh Chu trên bệ đá kia đã nói: "Hôm nay Thiên Vân Môn bọn ta có một chuyện muốn công bố với chư vị, là chuyện liên quan đến tên phản đồ Lý Tương Hách của Thiên Vân Môn."

Lý Tương Hách cảm nhận được vẻ mặt của người bên cạnh ngưng tụ lại, cuối cùng y cũng nhớ ra, người bên cạnh xuống núi, là để giết mình."

Kim Tinh Chu tiếp tục nói: "Thiên hạ đều biết, Lý Tương Hách đã biệt tích giang hồ ba năm. Hôm nay, ta muốn cho các vị biết, hắn..."

Hai mắt Lý Tương Hách hơi mở to, nhìn sang Phác Tại Hách, y nhớ hôm qua Phác Tại Hách đã nói với y rằng ngày thứ ba của đại hội luận kiếm Kim Tinh Chu mới công khai chuyện mình đã trúng độc Liệt Viêm. Phác Tại Hách cũng nhìn sang y, nhưng trên mặt cũng là sự kinh hãi y chang.

Sau đó Lý Tương Hách nhanh chóng hiểu được. Chính là tên Kim Tinh Chu này đã sớm thả tin tức giả cho các môn phái trên giang hồ, nói là ngày thứ ba, nhưng thật ra là ngày đầu tiên. Là phải nhân lúc Lý Nhuế Xán không có mặt ở đây, công bố việc này ra, nếu như thật sự đợi đến ngày thứ ba, có Lý Nhuế Xán ở đây thì khó mà nói được. Nói không chừng việc Lý Nhuế Xán đi Tô Châu tìm mình, cũng là bị tin tức giả của Kim Tinh Chu dụ đi.

Trên bệ đá, trong giọng nói của Kim Tinh Chu kèm theo nội lực, nói vang vọng: "Lý Tương Hách ẩn nấp ba năm, không phải vì lý do gì khác, mà bởi vì hắn đã ngấm sâu trong ——"

Xoẹt ——

Đúng lúc này lại có một tiếng xé gió sắc bén truyền đến, chỉ thấy một thanh trường kiếm màu xanh từ xa vài trăm thước phóng về phía thác nước, mũi kiếm chỉ về phía Kim Tinh Chu trên đài. Khi đến gần đám đông, xung quanh thân kiếm tóe ra một vòng kiếm khí chí hàn, xé gió hóa băng, lúc bay qua đỉnh đầu của mọi người lại có vụn băng không ngừng rơi xuống. Nhưng tốc độ của trường kiếm chuôi xanh này hoàn toàn không giảm, đâm thẳng về phía Kim Tinh Chu trên bệ đá.

Bóng người màu tối dưới bệ đá chợt bay lên, chính là Kim Hách Khuê của Thiên Vân Môn, hắn rút kiếm chém ra một luồng kiếm khí Liệt Dương mãnh liệt, đánh trật đường kiếm của thanh trường kiếm màu xanh.

Trường kiếm màu xanh lượn ngoặt một cái, vượt qua Kim Tinh Chu, bay về phía thác nước sau lưng hắn. Lúc chém qua thác nước, kiếm xanh chợt phát ra một tiếng sắc bén, kiếm khí sương hàn bàng bạc nổ ra từ trên thân kiếm. Cho dù Kim Tinh Chu đứng trước thác nước không bị đâm trúng, nhưng cũng bị kiếm khí sương hàn nổ tung bức đến phải quỳ rạp xuống, phun một ngụm máu tươi ngay tại chỗ. Còn núi rừng ở thác nước sau lưng ông ta, lại bị chém làm đôi, đông cứng trên không.

"Ha ha."

Trịnh Chí Huân vốn cũng đang nhập tâm nhìn cảnh tượng trước mắt, lại đột nhiên nghe thấy người bên cạnh cười to một tiếng, hắn kinh ngạc xoay người nhìn sang Lý Tương Hách bên cạnh.

Lý Tương Hách vốn không có chú ý tới ánh mắt của Trịnh Chí Huân, y đang vô cùng tập trung nhìn vào thanh kiếm xanh đang bay kia, trong đáy mắt của y, là sự phấn khởi mà Trịnh Chí Huân hoàn toàn chưa từng thấy trong hai ngày qua, hoặc nói là, sảng khoái.

Hắn nghe thấy Lý Tương Hách nói: "Cuối cùng Nhuế Xán cũng đã luyện thành, Nhất Kiếm Hàn Sương rồi."

Ở nơi xa, một người mặc y phục đen đạp sương mà đến, hắn đưa tay tiếp nhận trường kiếm màu xanh bay về, giọng nói lạnh lùng như kiếm khí hàn sương: "Ta đã từng nói, người nhắc đến chuyện của sư huynh ta, chết."




*lục nghệ: người xưa chỉ lễ - nhạc - xạ - ngự - thư - số (tức là lễ nghĩa - âm nhạc - cung tên - cưỡi ngựa - biết chữ - tính toán).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top