Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 2

Jeong Jihoon giờ đây mới quan sát căn phòng của mình với những cảm xúc lẫn lộn, dường như không có gì thay đổi, nhưng nó thực sự có chút khác biệt so với lúc cậu rời đi vào buổi sáng, trên chiếc giường quen thuộc có thêm một chiếc gối, và một khung ảnh bỗng nhiên xuất hiện trên chiếc bàn cạnh giường ngủ...

Assi, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Jeong Jihoon tự nhéo mình hai lần, có chút đau, vậy đây không phải là mơ.

Ssibal, ngay cả khi bị du hành xuyên thời gian như nhân vật chính trong tiểu thuyết, ít nhất hãy nói cho tôi biết kịch bản chứ...

Tiếng Lee Sanghyuk mở tủ cắt đứt suy nghĩ của Jeong Jihoon, Jeong Jihoon ngẩng đầu nhìn Lee Sanghyuk đang lấy đồ ngủ, như nhận ra điều gì đó, cậu lập tức bật dậy khỏi giường.

Lee Sanghyuk một tay cầm bộ đồ ngủ, tay kia chỉnh lại kính, nhìn Jeong Jihoon với vẻ hoang mang.

"Em sao thế?" Jeong Jihoon từ lúc tối trả lời điện thoại của anh đã có gì đó không ổn, Lee Sanghyuk có chút lo lắng, chẳng lẽ là do gần đây em ấy mệt quá. Rõ ràng sáng nay lúc tạm biệt nhau vẫn còn tràn đầy năng lượng cơ mà.

Jeong Jihoon thấy đôi mắt tròn xoe của Lee Sanghyuk đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cậu rời đi, hơi mất tự nhiên nói: "Không sao đâu, khụ, anh, anh đi tắm trước đi ạ."

"Ừ." Lee Sanghyuk ôm quần áo trên tay bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, anh vẫn đang suy nghĩ có nên nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng tính đến việc thực hiện những kế hoạch khác.

Nghe thấy tiếng phòng tắm mở ra, Jeong Jihoon thở phào nhẹ nhõm.

Rất rõ ràng, đã là vợ chồng hợp pháp, đương nghiên phải ngủ chung giường. Nghĩ đến tối nay phải ngủ chung giường với Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon nhắm chặt mắt lại, chỉ trong vài giờ đồng hồ, cậu từ một người độc thân trở thành một người chồng, đột ngột đến mức nghẹt thở, cậu nhớ đến tuần trước đi ăn với Choi Hyeonjoon, cậu đã phàn nàn về việc bị người nhà ép kết hôn. Không ngờ, một tuần sau, đã không còn ở trong cái cảnh bị thúc giục kết hôn nữa, nhưng đối tượng kết hôn lại chính là thần tượng của Choi Hyeonjun, Lee Sanghyuk!

Đúng rồi, Choi Hyeonjoon!

Jeong Jihoon vỗ vào đầu và lấy điện thoại di động ra, Choi Hyeonjoon chắc chắn biết điều gì đó, hiện tại bản thân cậu không có manh mối gì, cũng không có vẻ gì là xuyên vào vũ trụ nào khác, cậu chỉ đành dò la từng chút từng chút một.

"Gì?"

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ đầu dây bên kia, Jeong Jihoon hắng giọng.

"Hyeonjoon hyung, anh đang đâu đấy?"

"? Anh đang ở nhà, có chuyện gì? Này đừng có là việc gấp gì nhé, đừng đừng, trưa nay vừa xong việc rồi mà!" Choi Hyeonjoon cảm giác như đang đối mặt với kẻ địch, anh đang thư thái ngâm chân ở nhà và không hề muốn tăng ca.

"Ơ, làm gì có, em chỉ muốn hỏi anh chút chuyện thôi." Jeong Jihoon ngừng lại, suy nghĩ nên mở lời bắt đầu câu chuyện như nào.

"Ồ, vậy hỏi đê." Choi Hyeonjoon nằm trên sofa, thở phào nhẹ nhõm, may là không phải chuyện của công ty.

"Cái đó, em..." lời đến miệng, lại chẳng cất được thành lời.

Assi, cái chủ đề này thì nên nói thế nào chứ!

Choi Hyeonjoon đợi hồi lâu vẫn không thấy âm thanh gì từ đầu dây bên kia, cảm thấy có chút kì lạ, "Rốt cuộc là làm sao?"

Jeong Jihoon nắm chặt điện thoại, lắc đầu và thở dài "Không có chuyện gì, em chỉ muốn nói là, à ừm, hôm nào đi ăn đi."

"Ồ, chuyện đó á, được thôi, Urihyuk đi không? Gần nhà anh mới mở quán lẩu đấy!"

Jeong Jihoon do dự rồi cúp điện thoại, bất lực nằm trên giường, nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, bỏ đi, để lúc khác hỏi vậy...

Tắm rửa xong, Lee Sanghyuk ở phòng khách cùng mẹ Jihoon xem TV và cùng trò chuyện một lúc, nhìn đồng hồ thì thấy đã muộn, Jeong Jihoon vẫn chưa ra khỏi phòng, anh nói chúc ngủ ngon với mẹ xong thì tiện tay tắt đèn ngoài hành lang, rồi bước vào phòng ngủ. Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyuk bước vào, giả vờ bình tĩnh ôm bộ đồ ngủ của mình, như thể đang chuẩn bị tắm rửa.


"Anh ngủ trước đi, em đi tắm đã." Khi đi ngang qua Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon ngửi thấy mùi sữa tắm trái cây quen thuộc. Lee Sanghyuk cả người trông ướt ướt, thân hình vốn đã gầy gò của anh trông càng gầy hơn dưới bộ đồ ngủ mỏng manh.

Lee Sanghyuk không nhận thấy có gì khác biệt, gật đầu nhìn Jeong Jihoon bước ra khỏi phòng, anh đi đến bên kia giường, vén chăn lên, cầm cuốn sách trên bàn cạnh giường, ngồi tựa vào gối đọc.

Jeong Jihoon nán lại trong phòng tắm một lúc lâu, nhìn đồng hồ, thấy giờ có lẽ Lee Sanghyuk đã ngủ rồi, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Đèn chùm trong phòng ngủ đã tắt, hai chiếc đèn ngủ hai bên đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

"Sao tắm lâu thế?" Lee Sanghyuk tháo kính ra và dụi dụi mắt.

Jeong Jihoon không ngờ rằng Lee Sanghyuk vẫn còn thức, ban đầu cậu định mang chăn từ tủ ra ghế sofa ngủ một đêm, ngủ chung giường với Lee Sang Hyuk, trái tim nhỏ bé của cậu có lẽ sẽ không chịu nổi mất, dù chỉ là trong vài giờ.

Giờ thì tiêu rồi...dù không chấp nhận cũng phải chấp nhận...

Lee Sanghyuk hoang mang nhìn Jeong Jihoon đứng bên giường, "Còn cái gì chưa lấy à?"

"Không, không." Jeong Jihoon đi đến bên kia giường, trong lòng nhảy loạn cào cào, cậu nhấc góc chăn ở bên kia lên, dùng ngón tay lặng lẽ tách hai chiếc gối sát gần nhau, đẩy một chiếc sang phía mình.

Lee Sanghyuk đưa tay tắt đèn ngủ bên trái rồi chui vào chăn.

Jeong Jihoon tắt đèn ngủ bên phải, cố gắng bình tĩnh nằm xuống rồi đắp chăn lên người.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại đau khổ như vậy khi nằm trên giường của chính mình, chung chăn với Lee Sanghyuk, cơ thể căng cứng, cậu cố gắng hết sức để nằm nghiêng, quay mặt ra ngoài thay vì quay vào giữa.

Lee Sanghyuk nhìn Jeong Jihoon đang quay lưng về phía mình, cậu đã hành động kỳ lạ kể từ khi họ gặp nhau vào tối nay và không biết cậu cố tình hay vô tình mà tránh mặt anh. Sau khi cắn ngón tay và suy nghĩ một lúc, Lee Sanghyuk chủ động áp sát người vào người Jeong Jihoon.

Khi lưng cảm nhận được hơi ấm của người khác, Jeong Jihoon sững người, vẫn quay lưng về phía Lee Sang Hyuk và ngượng ngùng nói: "Sao...sao vậy hyung?"

Lee Sanghyuk đặt tay lên vai Jeong Jihoon, ngập ngừng: "Anh thấy hôm nay em lạ lắm."

Jeong Jihoon căng cứng cơ thể và không dám cử động, giọng nói có chút nghèn nghẹn: "Không sao đâu, có lẽ em hơi mệt."

Hơi thở ấm áp của Lee Sanghyuk phả vào sau tai Jeong Jihoon, khiến cậu nhất thời cảm thấy hơi nóng.

Jeong Jihoon không chịu quay lại, hai người cứ thế nằm im lìm, một lúc sau, Jeong Jihoon cho rằng người phía sau đã ngủ say, muốn điều chỉnh lại tư thế một chút, nằm nghiêng về một bên thực sự rất khó chịu

Vừa xoay người lại, tay cậu đã bị một bàn tay khác nắm lấy, bàn tay hơi lạnh khác hẳn với nhiệt độ trên cơ thể Lee Sanghyuk.

Jeong Jihoon nhất thời không cử động nhưng cũng không ở yên, trong bóng tối, hai người đều không nhìn thấy biểu cảm của nhau.

Khu dân cư nơi bố mẹ của Jeong Jihoon tọa lạc ở một nơi rất tốt, ánh đèn tòa nhà nhiều tầng bao trùm toàn bộ khu vực, tất cả đèn trong phòng đều đã tắt, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên trần nhà, trong ánh sáng mờ nhạt, Lee Sanghyuk nhìn thấy bóng dáng của Jeong Jihoon.

Như nhận ra được ánh mắt của Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc và bất giác nuốt nước bọt.

Lee Sanghyuk cử động tay, kéo những ngón tay có phần cứng ngắc của Jeong Jihoon, xòe lòng bàn tay của cậu ra, rồi đan những ngón tay của mình vào tay đối phương, lòng bàn tay chạm vào nhau, rồi mấy đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của đối phương .

Nếu Lee Sanghyuk đưa tay lên trên một chút, vào lúc này, anh sẽ thấy một chú chim nhỏ đang vỗ cánh trong lồng ngực Jeong Jihoon. Jeong Jihoon không chỉ cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập loạn mà nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên ngay khi ngón tay họ chạm vào nhau. Lee Sanghyuk nhìn Jeong Jihoon vẫn không có phản ứng, trong lòng thầm nghĩ, Jihoon lẽ nào đã quên rồi sao?

Thói quen có phải là thứ rất đáng sợ không?

Nhưng Lee Sanghyuk đã quen rồi.

Không cần suy nghĩ quá nhiều, Lee Sanghyuk luôn làm theo ý mình, anh nâng người lên một chút, nghiêng đầu hôn lên môi đối phương, sau đó lùi lại, khoanh tay nói: "Ngủ ngon".

Ngủ ngon cái gì nữa! Jeong Jihoon như bị sét đánh.

Ai mà biết được khoảnh khắc đôi môi Lee Sanghyuk và đôi môi cậu chạm vào nhau, cả cơ thể cậu như bị đóng đinh vào giường, hơi thở cũng bị bóp nghẹt.

Đêm nay, xem ra Jeong Jihoon sẽ khó ngủ rồi đây...

Cho đến ba bốn giờ sáng, trong đầu cậu vẫn đang nghĩ đến nguyên nhân tại sao những tình huống này có thể xảy ra hàng nghìn lần, kết quả cuối cùng vẫn là cậu và Lee Sanghyuk quả thực đã kết hôn, cậu không biết nên tìm kiếm lí do hay nên cố gắng chứng minh cậu thật ra không tồn tại trên thế giới này, cuối cùng dòng suy nghĩ bị cắt đứt , Jeong Jihoon dùng chút lí trí cuối cùng trong đêm và quyết định sống cứ sống như này đã, đi bước nào hay bước đó, hiện tại cũng không có giải pháp nào, với những ký ức không thể tìm thấy này, Jeong Jihoon không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó.

Cuối cùng, dường như đã nghĩ thông rồi, Jeong Jihoon không thể cưỡng lại được sự mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Lee Sanghyuk có đồng hồ sinh học cố định hàng ngày, khi anh thức dậy, người bên cạnh vẫn đang ngủ, bầu trời bên ngoài đã trắng xóa, ánh sáng qua làn sương mù chiếu vào phòng. Lee Sanghyuk dụi mắt, đêm qua anh và Jeong Jihoon nắm tay nhau, trong vô thức lại tách ra rồi. Lee Sanghyuk nghĩ rằng vẫn còn sớm, nghiêng người đặt tay lên gối và nhìn Jeong Jihoon đang nhắm chặt mắt trước mặt anh. Khi Jeong Jihoon chìm vào giấc ngủ, cậu không có biểu cảm gì, hơi thở rất chậm nhưng lại khiến Lee Sanghyuk thở phào nhẹ nhõm. Kể từ khi họ ngủ với nhau sau khi kết hôn, Lee Sanghyuk cảm thấy việc ngắm nhìn Jeong Jihoon ngủ là một sự chữa lành.

Jeong Jihoon cảm thấy trong lúc ngủ có một bàn tay chạm vào mặt mình, cậu mở mắt ra và nhìn thấy người đó đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cậu giật mình. Lee Sanghyuk dường như cũng bị sốc, ngón tay dừng lại trên khóe miệng cậu, đồng tử đột nhiên trở nên to hơn, có chút ngạc nhiên nhìn Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon đơ mất một lúc rồi mới nhớ ra rằng mối quan hệ của cậu với Lee Sanghyuk không còn là đối thủ trong ngành nữa rồi.

"Em gặp ác mộng à?" Lee Sanghyuk nhìn thấy Jeong Jihoon có vẻ đã tỉnh táo hơn, anh dùng ngón tay chạm vào tai Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon có chút choáng ngợp trước cử chỉ thân mật như vậy, trong không gian chật hẹp giữa hai người, cậu không thể rời mắt, chỉ có thể bình tĩnh nhìn đối phương.

"Không ạ, hyung ngủ ngon chứ?"

"Ừm." Lee Sanghyuk vừa trả lời vừa di chuyển ngón tay của mình trở lại khóe miệng của Jeong Jihoon. Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Jeong Jihoon khi cậu vừa tỉnh dậy, anh mỉm cười, đặt hai ngón tay lên hai bên khóe miệng của Jeong Jihoon, rồi kéo nhẹ lên. Vậy là hôm nay Jeong Jihoon đã nở nụ cười đầu tiên trong tay Lee Sanghyuk.

Thấy Jeong Jihoon có chút lơ mơ và mệt mỏi, anh nghĩ nên để cậu ngủ thêm một lát, Lee Sanghyuk thu tay anh lại, vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy. Khi Jeong Jihoon nhìn thấy người kia bước ra khỏi giường, cậu cũng định đứng dậy nhưng Lee Sanghyuk đã ngăn cậu lại và yêu cầu cậu hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa, quầng thâm dưới mắt trông giống con gấu trúc lắm rồi đấy, Lee Sanghyuk nói đùa.

Jeong Jihoon thường xem một số cuộc phỏng vấn trên phương tiện truyền thông và biết rằng người đàn ông này rất thích kể mấy chuyện cười ông chú, nhưng cậu không biết rằng Lee Sanghyuk cũng có mặt này. Cậu nhìn đồng hồ và thấy mình đã ngủ chưa lâu, nhưng nằm trên giường mãi cũng không thể ngủ tiếp được.

Dường như mọi việc đã diễn ra bình thường, Jeong Jihoon có chút bất lực, trước khi đi ngủ cậu còn có hy vọng cuối cùng, hy vọng khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở về như trong trí nhớ của cậu. Tuy hy vọng không thành, Jeong Jihoon cũng không cảm thấy thất vọng lắm.

Suy cho cùng thì việc cưới Lee Sanghyuk cũng đủ sốc rồi, trừ khi có thêm một đứa con nữa...! ! !


Nghĩ đến đây, Jeong Jihoon đột nhiên ngồi bật dậy, không đúng, cậu và Lee Sanghyuk đã kết hôn rồi, nghĩa là họ nhất định đã làm loại chuyện đó rồi, trông Lee Sanghyuk như vậy cũng không có vẻ gì là hai người họ đang giả vờ kết hôn, Jeong Jihoon ngay lập tức suy sụp, vậy mình và anh ấy, chắn chắn không phải mình nằm dưới đâu, đúng chứ?!

Jeong Jihoon với mái tóc rối bù bước ra khỏi phòng. Lee Sanghyuk đang cùng mẹ Jihoon chuẩn bị bữa sáng, họ vừa nói vừa cười, nhìn thấy con trai đi ra, bà giục con trai mau tắm rửa và chuẩn bị ăn sáng. Sau khi Jeong Jihoon liếc nhìn Lee Sanghyuk đang đeo tạp dề bên cạnh mẹ mình, cậu quay người bước vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.

Đợi đến khi Jeong Jihoon tắm xong, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, Jeong Jihoon ngồi xuống bên cạnh Lee Sanghyuk và chuẩn bị ăn sáng. "À đúng rồi, hôm nay các con về, nhớ mang theo hồng sâm mẹ mua lần trước nhé." Mẹ Jihoon chỉ vào cái hộp trên bàn phòng khách.

Jeong Jihoon quay đầu lại nhìn, ơ từ từ, về á? Về nhà của cậu và Lee Sanghyuk á?

Điều khiến Jeong Jihoon ngạc nhiên là Lee Sanghyuk là một người nói tương đối nhiều, không, hay nói đúng hơn là người mà anh ấy có thể trò chuyện với mẹ mình. Trong một bữa ăn, họ bàn luận về các vấn đề trong xã hội, có thể thấy mẹ cậu khá hài lòng với việc Lee Sanghyuk là "con rể" của mình. Bản thân Lee Sanghyuk là người nổi tiếng và có năng lực xuất sắc, trong mắt mọi người, anh có vẻ ngoài lạnh lùng, tránh xa người lạ nhưng bên trong lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, dù là cách nói chuyện hay việc anh làm đều vậy, rất khó để mọi người có thể chỉ ra khuyết điểm trên người anh.

Sau bữa ăn, Jeong Jihoon chủ động đảm nhận nhiệm vụ rửa bát, tiến độ quá nhanh, mọi chuyện xảy ra trong vòng chưa đầy một ngày, Jeong Jihoon che đậy trái tim nhỏ bé của mình lại, hy vọng mình có thể tiếp tục sống sót.

Jeong Jihoon dự định sẽ đợi đến khi trở về cái nhà kia để tìm kiếm dấu vết của cuộc đời mình, có lẽ cậu sẽ hiểu rõ hơn về mối quan hệ của mình với Lee Sanghyuk. Ở thế giới thực, ngủ một giấc dậy đã kết hôn với một ông chủ lớn cùng ngành, chuyện này chắc chắn sốc tận óc.

Khi trở lại phòng khách, Lee Sanghyuk đang xem lại album ảnh của Jeong Jihoon và anh trai khi họ còn nhỏ cùng mẹ anh, vừa nói vừa cười vui vẻ.

À, đây là cảnh tượng giữa mẹ chồng và con dâu thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim truyền hình.

Jeong Jihoon vuốt ve hàng lông mày, cũng không thể quay lại phòng ngủ, cậu trực tiếp ngồi lên ghế sofa nhìn hai mẹ con Lee Sanghyuk thích thú ngắm nhìn cậu khi còn nhỏ, trốn tránh suốt cũng không phải cách, đúng không? ?

Lee Sanghyuk lấy một tấm rồi quay lại đưa cho Jeong Jihoon xem. Jeong Jihoon nhìn theo đầu ngón tay anh chỉ và nhìn thấy chính mình lúc mười tuổi, cậu mỉm cười và nói, nó được chụp khi em và anh trai đang chơi trò ném bóng tuyết ở sân vận động, khi đó, không ai trong chúng em muốn nhường đối phương cả.

Lee Sanghyuk chăm chú lắng nghe, khóe mắt cười, Jihoon khi còn nhỏ quả thực rất hoạt bát và dễ thương.

Jeong Jihoon mở cửa phòng ngủ, Lee Sanghyuk đang thay quần áo, nói thì là một chuyện, nhưng khi nhìn thấy thân hình trắng nõn và dịu dàng của anh lại là một chuyện khác. Jeong Jihoon có chút xấu hổ, mặc dù Lee Sanghyuk chỉ thay áo thôi...

Jeong Jihoon bước đến bàn máy tính và hỏi Lee Sanghyuk xem còn thứ gì mà anh ấy quên không mang theo không, Lee Sanghyuk đảo mắt và suy nghĩ một lúc, anh sẽ chỉ mang hồng sâm mà mẹ bảo thôi, còn lại anh cũng không mang gì về.

"Mà này, lát nữa chúng ta xem phim rồi hẵng về nhà nhé." Lee Sanghyuk xắn tay áo lên và đưa ra gợi ý.

Xem phim ấy hả? Jeong Jihoon gật đầu, thấy ý kiến đó cũng được.

Khi rời đi, mẹ Jihoon gói rất nhiều đồ ăn kèm để hai người mang về, ăn với cháo cũng rất ngon. Lee Sanghyuk và Jeong Jihoon, một người cầm hồng sâm, một người cầm đống đồ ăn mà mẹ Jihoon đóng gói, vẫy tay chào mẹ rồi bước vào thang máy.

Jeong Jihoon thực sự không biết "nhà mình" ở đâu nên xung phong xách đồ ăn kèm, lấy lí do là để canh không đổ ra xe. Lee Sanghyuk lấy chìa khóa xe từ tay cậu rồi đi theo chỉ dẫn đến chỗ rạp phim. Đi cũng không lâu, Jeong Jihoon và Lee Sanghyuk đỗ xe và cùng nhau đi vào trung tâm mua sắm, vẫn còn một chút thời gian trước khi lấy vé, Jeong Jihoon đến quán trà sữa và mua hai cốc trà sữa. Không biết khẩu vị của Lee Sanghyuk thế nào nên cậu gọi hai trong số mấy loại do nhân viên bán hàng giới thiệu, lát để Lee Sanghyuk chọn một cốc, còn bản thân thì sao cũng được. Cậu cũng chuẩn bị sẵn một số đồ ăn vặt phòng trường hợp Lee Sanghyuk đói.

Lee Sanghyuk đang ngắm mèo ở một cửa hàng thú cưng cách đó không xa.

Những gì Jeong Jihoon nhìn thấy khi đẩy cửa cửa hàng thú cưng là Lee Sanghyuk đang ngồi xổm xuống, nghiêng đầu và chăm chú nhìn một con mèo qua cửa kính, Jeong Jihoon bước lại gần, đó là một con mèo Maine Coon đang say sưa ngủ.

"Hyung thích thì mua một con đi ạ..." Nói xong Jeong Jihoon liền thấy hối hận, từ từ đã, cậu đâu có biết là Lee Sanghyuk có dị ứng với lông mèo hay không? Này là tự đẩy mình vào hố lửa đấy à!

Lee Sanghyuk đứng dậy, nghe thấy Jihoon nói vậy thì chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc và nói: "Để xem đã, bình thường chúng ta cũng không có thời gian chăm sóc chúng đâu."

Hai người nhìn những con mèo khác trong cửa hàng thú cưng, Jeong Jihoon thấy sắp đến giờ chiếu phim nên nhắc Lee Sanghyuk tới lúc phải rời đi rồi.

Thứ họ xem là một bộ phim khoa học viễn tưởng mới ra mắt, khi Lee Sanhyuk đang mua vé, anh quay sang Jeong Jihoon và hỏi cậu muốn xem thể loại phim gì, lúc đó đầu ngón tay anh dừng lại ở một bộ phim lãng mạn, và Jeong Jihoon cũng không biết chọn gì, hắng giọng và nói, "Em xem gì cũng được ạ."

Lee Sang Hyuk nói "Ok." , rồi cúi đầu tiếp tục đọc đánh giá các loại phim, cuối cùng chọn ra một bộ phim khoa học viễn tưởng.



******


Họ nghỉ ngơi ở nhà trong hai ngày cuối tuần vừa qua, Lee Sanghyuk đang ngồi trên ghế sofa đọc cuốn sách mới mua, sau khi chơi game xong, Jeong Jihoon bước ra khỏi phòng làm việc, duỗi người, cởi dép rồi ngã gục xuống ghế sofa như một con mèo lười, đầu tựa vào lòng Lee Sang Hyuk, mặt áp vào bụng anh. Lee Sanghyuk tiếp tục lật cuốn sách trên tay và đọc nó một cách thích thú.

Sau một lúc im lặng, bàn tay của Jeong Jihoon trở nên xấu xa và di chuyển từ gấu áo len của Lee Sanghyuk đến eo của anh. Lee Sanghyuk không còn cách nào khác là nhét bookmark lại, đặt cuốn sách sang một bên và giơ tay để chặn bàn tay đang làm loạn của Jeong Jihoon, sáng sớm vừa ngủ dậy đã bị quấy rấy và "làm" một lần rồi, chỉ mới trôi qua vài giờ thôi mà, ngày cuối tuần tuyệt vời như này không thể nằm bẹp trên giường được.

Jeong Jihoon cong môi, để Lee Sanghyuk chạm vào tóc mình, đột nhiên mắt cậu sáng lên. "Hyung, chúng ta chưa từng cùng nhau xem phim tình cảm."

Nói rồi, cậu cầm điều khiển trên bàn lên và bật TV.

Lee Sanghyuk gật đầu, quả đúng là như vậy, dường như họ chưa bao giờ xem những bộ phim mà các cặp tình nhân thường xem cùng nhau. Trước đây có lần người trợ lý lúc tan làm vui vẻ chào anh, hình như là sau đó liền cùng bạn trai đi xem phim.

Jeong Jihoon tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm được một bộ phim khá nổi tiếng, cậu đẩy điều khiển trở lại bàn và tiếp tục nằm ngửa tựa vào lòng Lee Sanghyuk để xem phim, tuyệt vời, đã mở ra một cách thức xem phim mới.

So với sự nghiêm túc của Lee Sang Hyuk, lúc đầu Jeong Jihoon trông khá phấn chấn, nhưng có thể vì đang nằm, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Jeong Jihoon từ từ nhắm mắt lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên ghế sofa, hai chân đang bị đầu của Jeong Jihoon gối lên, Lee Sanghyuk không thể đứng dậy kéo rèm để che bớt ánh nắng có chút chói mắt nên anh đưa tay ra nhẹ nhàng che mắt Jeong Jihoon, giúp chặn ánh sáng khỏi tầm mắt cậu.

Lee Sanghyuk cúi đầu, nhìn Jeong Jihoon đang ngủ, miệng chậm rãi nhếch lên, không biết anh đang nghĩ gì. May mắn thay, Jeong Jihoon đã tỉnh dậy sau hơn mười phút, cậu nheo nheo mắt lại, nhìn thấy bàn tay của Lee Sanghyuk trước mặt.

Lee Sanghyuk cảm giác được cái đầu trên chân mình cử động, vừa định rút tay lại thì đã bị con mèo béo chân dài mặc quần kẻ sọc tóm lấy, không nói không rằng kéo lên miệng mà hôn.

Có vẻ không hài lòng, Jeong Jihoon trực tiếp ngồi dậy, hai tay đặt lên ghế sofa vòng qua người Lee Sanghyuk, Lee Sanghyuk chưa kịp phản ứng thì môi mềm đã bị con mèo trước mắt cắn một miếng, Lee Sanghyuk rời mắt khỏi bộ phim đang phát, đặt hai tay lên lưng người trước mặt, tập trung hôn Jeong Jihoon một cách nghiêm túc.

Phim tình cảm dường như ngay tại giờ phút này mới thực sự phát huy hết tác dụng của mình...

________________________

Tưởng là miễn cưỡng sống tạm với anh thôi mà coi bộ Jihoon thích nghi hơi nhanh=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top