Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 5

Nghe được lời nói của Lee Sanghyuk, bàn tay của Jeong Jihoon đang đặt trên eo Lee Sanghyuk đột nhiên dừng lại, đồng tử có chút run rẩy, ssibal, mình không nghe nhầm đấy chứ...

Jeong Jihoon cảm thấy mình không thể nhịn được nữa, nhưng việc dùng mông của Lee Sanghyuk để giúp cậu giải tỏa đã vượt quá mức độ chấp nhận hiện tại của cậu, Jeong Jihoon luôn khẳng định mình là một người đàn ông chung thủy và có trách nhiệm, mặc dù tiến độ hiện tại quá nhanh, nhưng Jeong Jihoon cũng đang cố gắng gần gũi hơn với người vợ mà cậu đã ở bên ba ngày qua.

Không đúng, Lee Sanghyuk, anh chẳng giống như em tưởng tượng chút nào!

Mặc dù trong lòng rất thích kiểu chủ động này, nhưng Jeong Jihoon vẫn cảm thấy quá trình này nên chậm lại một chút, Jeong Jihoon hy vọng rằng sự chủ động về mặt cảm xúc sẽ lớn hơn sự thôi thúc về mặt thể chất.

Jeong Jihoon khàn giọng, hôn Lee Sanghyuk, sau một hồi cọ xát va chạm, Jihoon nhỏ vẫn không có vẻ gì là muốn gục ngã, Jeong Jihoon có chút tuyệt vọng, còn Lee Sanghyuk thì trông có vẻ mệt mỏi. Lúc vừa mới bắt đầu không lâu, Lee Sanghyuk bị sự đụng chạm của Jihoon nhỏ làm cho ngứa ngáy khó chịu, Sanghyuk nhỏ cũng bị cưỡng ép thức dậy, chọc vào cơ bụng của Jeong Jihoon, tốc độ đụng chạm của Jeong Jihoon không ngừng tăng lên, trước khi kịp nói ra những lời chưa từng nói, Sanghyuk nhỏ đã ra hoàn toàn. Jeong Jihoon cảm nhận được nơi bụng dưới của mình, có chút ẩm ướt, nụ hôn càng trở nên dữ dội hơn, chuyển động dưới cơ thể vẫn không ngừng nghỉ, mãi đến khi Lee Sanghyuk thốt ra những lời đầy ám muội này, Jeong Jihoon mới không thể chịu nổi mà tăng tốc, cuối cùng lên đến đỉnh điểm và bắn hết vào bộ đồ ngủ của người kia.

Hai người thở dốc trong buổi chiều yên tĩnh, cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, Lee Sanghyuk chậm rãi di chuyển từ trên người Jeong Jihoon ra phía đầu giường, ngồi được một lúc thì xỏ dép vào rồi đi xuống lầu rót một ly nước, họ hôn nhau lâu như vậy khiến miệng anh sưng đau nên phải uống từng ngụm nhỏ.

Anh rót thêm một ly nữa cho Jeong Jihoon, Jeong Jihoon vẫn nằm trên giường, quần áo hơi bừa bộn. Lee Sanghyuk mang nước vào phòng ngủ và nhìn thấy Jeong Jihoon đang nằm đó và nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Khuôn mặt cậu trông có vẻ thỏa mãn nhưng cũng có chút mù mịt mơ hồ.

Sau khi tắm rửa lại lần nữa, Lee Sanghyuk giục Jeong Jihoon giặt đồ, anh mặc một bộ đồ ngủ khác rồi mệt mỏi nằm trên giường, khi Jeong Jihoon tắm xong trở lại, Lee Sanghyuk đã chìm vào giấc ngủ. Có vẻ như anh ấy thực sự mệt mỏi, Jeong Jihoon nghĩ.

Jeong Jihoon khi tắm vẫn còn lưu chút dư vị, có chút ảo não nhìn Jihoon nhỏ bé đã làm bẩn bộ đồ ngủ của Lee Sanghyuk ban nãy, hôn hôn một chút thôi mà cũng có phản ứng á? Jeong Jihoon, người vẫn còn trinh trắng về mặt tinh thần, chẳng thể chấp nhận nổi hành vi không chuẩn mực chút nào của thằng em. Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra cần phải học tập nhanh hơn chút, mấy cái này cậu chỉ nửa biết nửa không, Jeong Jihoon định sẽ tìm thêm vài bộ phim để nghiên cứu khi không có việc gì làm.

Choi Hyeonjoon đã đặt phòng riêng trong quán lẩu mới khai trương. Hyeonjoon tới được khoảng chừng 10 phút thì hai vợ chồng Lee Sanghyuk cũng tới, Choi Hyeonjoon cúi đầu nhìn đồng hồ, chà, đúng giờ luôn, không lệch dù chỉ một phút, đúng chuẩn khái niệm về thời gian của Urihyuk rồi.

Jeong Jihoon chủ động giúp Lee Sanghyuk kéo ghế ra, sau đó ngồi cạnh Lee Sanghyuk, cậu nhìn thấy còn một bộ bát đũa nữa đặt trên bàn, có chút hoang mang, ngoài bọn em ra còn ai nữa à?

"Còn Siwoo hyung, anh ấy sắp tới rồi, vừa gửi tin nhắn báo rằng đường đi hơi tắc."

Choi Hyeonjoon vừa trả lời vừa đẩy thực đơn cho Lee Sanghyuk với nụ cười ngượng ngùng: "Sanghyuk hyung, anh thích gì thì gọi đi ạ."

Lee Sanghyuk đưa tay nhận lấy, mỉm cười lịch sự nói cảm ơn, sau đó cúi đầu xem kỹ thực đơn.

Một lúc sau, tin nhắn của Siwoo gửi tới: Hyeonjoon, trên đường tình cờ nhìn thấy Boseong nên rủ em ấy tới cùng luôn nhé.

Sau khi Choi Hyeonjoon trả lời "Ok.", anh gọi phục vụ lấy thêm một bộ bát đũa nữa.

Suy nghĩ đầu tiên của Jeong Jihoon khi nghe tin Gwak Boseong sẽ đến là cảm giác như bữa ăn hôm nay đột nhiên biến thành buổi họp fan của Lee Sanghyuk.

Tôi phải làm gì nếu có một người vợ quá nổi tiếng?

Jeong Jihoon nhớ rằng Gwak Boseong đã đề cập đến Lee Sanghyuk trong nhiều cuộc phỏng vấn khác nhau, khen ngợi đủ điều, hắn chính là một fanboy chính hiệu của Lee Sanghyuk, cậu nghe nói rằng hắn cũng muốn lấy số điện thoại của Lee Sanghyuk, với những kí ức trống rỗng, Jeong Jihoon không chắc liệu Lee Sanghyuk và Gwak Boseong đã trở thành bạn bè hay chưa, trong lòng ngay lập tức có cảm giác khủng hoảng.

"Hyung, cho em xem điện thoại của anh đi." Jeong Jihoon càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, dường như cậu phải chứng minh điều gì đó, nhưng vừa nói ra đã hối hận. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Choi Hyeonjoon, Jeong Jihoon cảm thấy mình có vẻ không nên làm việc này, kiểm tra điện thoại di động của Lee Sanghyuk giữa thanh thiên bạch nhật?

Tuy nhiên, Lee Sanghyuk không cảm thấy có gì sai trái, anh trầm ngâm mở khóa và đưa cho Jeong Jihoon, sau đó cúi đầu nghiêm túc gọi món.

Jeong Jihoon cầm lấy điện thoại di động của Lee Sanghyuk và trừng mắt nhìn Choi Hyeonjoon phía đối diện. Sau đó cậu mở danh bạ của Lee Sanghyuk ra, lướt từ trên xuống dưới, tất cả bạn bè và đồng nghiệp trong ngành của Jeong Jihoon đều biết, còn số của một số nha sĩ, bác sĩ nhãn khoa và còn cả người nhà hai bên. Sau khi xem xong , không thấy số Gwak Boseong, Jeong Jihoon vui vẻ cong môi cười.

Chẳng bao lâu Son Siwoo cùng Gwak Boseong đi tới, cửa phòng vừa mở ra, giọng nói châm chọc móc mỉa của Son Siwoo đã truyền đến: "Ối, đây chẳng phải là người siêu siêu bận rộn của chúng ta - Jeong Jihoon, sao lại có thời gian ăn cơm cùng mấy hyung cơ nhỉ! Lần trước anh rủ mày đi ăn tối với Park Jaehyuk, Park Dohyeon và Park Jinseong nhưng không thằng nào đến, ssibal!"

Còn chưa kịp phàn nàn thêm thì Son Siwoo đã nhận ra Lee Sanghyuk cũng ở đó, lập tức mở to mắt và bịt miệng lại: "Ôi, Sanghyuk hyung cũng ở đây ạ, lâu rồi không gặp, Sanghyuk hyung~"

Nói xong, Siwoo trừng mắt nhìn Choi Hyeonjoon, sao mày không nói với anh là Sanghyuk cũng ở đây! Hình tượng của bản thân trong mắt Sanghyuk cũng sẽ không bị hủy hoại như vậy...

Nội tâm Jeong Jihoon và Choi Hyeonjoon:...

Gwak Boseong lúc bấy giờ mới chủ động mỉm cười chào hỏi.

Sau đó, cậu kéo tay áo Son Siwoo: Vừa mới gặp trong buổi bàn giao công việc của công ty vào tháng trước mà kêu lâu lắm không gặp...

Son Siwoo lúng túng ho, Lee Sanghyuk cũng chào lại và đưa thực đơn để họ gọi món mình muốn.

Trong khi chờ đồ ăn được phục vụ, họ đã chủ động nói về những quy định mới ban hành trong ngành và việc vận hành thử nghiệm các dự án mới nhất.

Gwak Boseong đối với chuyện này có vẻ rất tích cực, Jeong Jihoon không khỏi bồn chồn cầm đũa, vừa nghe Lee Sanghyuk và Gwak Boseong nói chuyện, vừa thì thầm trong cổ họng, bình thường chả thấy Boseong hyung nói nhiều như vậy!

Các món ăn rất nhanh đã được phục vụ, Jeong Jihoon đã chủ động buộc tạp dề cho Lee Sanghyuk, bí mật tuyên bố chủ quyền của mình.

Son Siwoo không bao giờ biết im lặng là gì, vừa cho miếng thịt bò vào nồi vừa rủ Lee Sanghyuk: "Sanghyuk hyung, sau bữa tối, nếu không có việc gì thì anh có muốn cùng đi hát karaoke với bọn em không?

Choi Hyeonjoon dừng đũa đồng ý: Cách đây không xa có một quán, hơn nữa gần đây ở đó buổi tối còn có bắn pháo hoa.

Lee Sanghyuk thấy cũng được, quay đầu nhìn Jeong Jihoon, Jeong Jihoon chỉ nuốt ực một ngụm, giật mình bừng tỉnh và trả lời Son Siwoo: "Hả? Được thôi, bọn em tối nay cũng không có việc gì."

Lúc này, Son Siwoo nhớ lại lần đi uống rượu cùng Lee Sanghyuk và những người khác. vừa nhớ lại vừa thở dài, "Haiz, tửu lượng của Sanghyuk hyung thật sự rất tốt, sống bao năm trên đời em chưa từng thấy ai pha rượu soju và bia, mỗi thứ một nửa!"

Chỉ nghĩ đến đây, Son Siwoo đã tê dại cả da đầu, may mắn thay, lúc đó mọi người đều say khướt, không lưu lại lịch sử đen tối nào.

Lee Sanghyuk cắn một miếng thịt nhỏ, nghe Son Siwoo nói thì mỉm cười, sau đó nói rằng ở nhà anh cũng có chút rượu, lần sau có thể tới uống cùng nhau.

Son Siwoo nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, giả vờ dè dặt, đứng thẳng người, hắng giọng nói: "Nếu Sanghyuk hyung đã mời em, em nhất định sẽ đến!" Sau đó, anh vỗ ngực đảm bảo.

Choi Hyeonjoon cắn đũa nhớ lại lần mua vài chai soju và bia nhân dịp sinh nhật bạn cùng phòng ở ký túc xá đại học, lúc đó Jeong Jihoon sĩ diện nói rằng mình là người uống rượu giỏi nhưng cuối cùng một ly đã gục. Tới ngày hôm sau, khi Jeong Jihoon choáng váng đứng dậy khỏi giường, Choi Hyeonjoon đang ăn thịt xiên vừa mua từ bên ngoài, nghiêm túc nói: "Jihoon, uống rượu khó thật, nhưng em có thể đừng say như vậy được không?"

"Thật trùng hợp khi Sanghyuk hyung và Jihoon, một người uống rượu rất giỏi, một người thì uống siêu kém, tình yêu đúng là sự bù trừ."

Son Siwoo lập tức dừng đũa, nói: "Jihoon, còn không cảm ơn hyung à, hyung đây cũng không phải là người uống rượu giỏi, nhưng trong đám cưới của mày và Sanghyuk hyung, anh đã giúp mày uống rất nhiều đấy nhé!"

"Đúng vậy, tửu lượng của Jihoon thật sự rất kém, haha." Lee Sanghyuk cong môi, nhớ lại lần đầu tiên anh và Jeong Jihoon quen nhau là do Jeong Jihoon say rượu nên anh đã đưa cậu về căn hộ của mình.

Lúc đó Công ty T1 và Công ty Gen.G được nhà tài trợ gửi thiệp mời tham dự tiệc đầu năm, và họ cần cử đại diện tham dự buổi tiệc từ thiện nữa. Thông thường các hoạt động như vậy của Gen.G sẽ để Han Wangho đi, nhưng Han Wangho đã bay ra nước ngoài hai hôm trước vì vấn đề của công ty, vẫn chưa trở về, nhiệm vụ này rơi vào tay Jeong Jihoon, trước khi đi, Han Wangho đã đặc biệt nói chuyện với Jeong Jihoon và nhắc nhớ cậu rằng ngồi yên đó thôi không cần làm gì, đợi giới truyền thông tới phỏng vấn thì trả lời qua qua thôi, dù sao các câu hỏi đều sẽ được chuẩn bị trước.

Han Wangho còn gọi cho Lee Sanghyuk một lần nữa, nhờ anh chăm sóc Jeong Jihoon trong bữa tiệc từ thiện, tạm thời Wangho không thể có mặt được.

Lúc này Lee Sanghyuk và Jung Ji Hoon chưa quen nhau, khi đến bữa tiệc từ thiện, chỗ ngồi của họ tình cờ được đặt cạnh nhau, Jeong Jihoon nhìn thấy Lee Sanghyuk đi tới, cậu thận trọng đứng dậy chào một tiếng. Lee Sanghyuk cũng lịch sự chào hỏi Jeong Jihoon. Toàn bộ quá trình thực sự khá nhàm chán, sau khi trả lời phỏng vấn suôn sẻ, Jeong Jihoon tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc và rời đi. Không ngờ, anh ấy và Lee Sanghyuk được lễ tân trực tiếp dẫn lên phòng riêng, Jeong Jihoon nhìn đồ ăn trên bàn, bất đắc dĩ nghĩ, có vẻ như mình còn phải ăn thêm một bữa nữa. Cho đến khi ly rượu được đưa cho Jeong Jihoon, Jeong Jihoon mới cắn một miếng thịt viên, ngẩn cả người ra, tại sao còn phải uống rượu nữa?

Jeong Jihoon không có thời gian để suy nghĩ về viễn cảnh mình say xỉn nằm ngất trên đường, cậu nhìn người trước mặt mà cậu không nhớ tên, nhưng rõ ràng đó là một doanh nhân đang mỉm cười và nâng cốc chúc mừng cậu. Jeong Jihoon thậm chí còn chưa kịp nói lời từ chối, ly rượu đã đổ hết vào bụng.

Jeong Jihoon bình tĩnh lại và cảm thấy tình trạng của mình lúc này vẫn khá ổn, thế nhưng đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, Jeong Jihoon vẫn nhớ rằng trước khi cậu hoàn toàn bất tỉnh, cậu đã thấy vẻ mặt bàng hoàng của Lee Sanghyuk, người ngồi đối diện cậu, khi cậu ngã gục xuống bàn.

Lee Sanghyuk đứng dậy, đi đến chỗ Jeong Jihoon, chủ động đổi chỗ với người bên cạnh, cố gọi Jeong Jihoon dậy và vỗ vỗ vai cậu nhưng không có nhận được sự phản hồi.

Sau khi xác nhận hơi thở của đối phương vẫn bình thường, Lee Sanghyuk thở phào nhẹ nhõm, dường như cậu chỉ say rượu mà thôi.

Sau bữa ăn, Lee Sanghyuk nhờ người phục vụ cõng Jeong Jihoon ra xe. Lee Sanghyuk gần đây đang rất quan tâm đến thân thể mình, khi có người mời rượu, anh liền lịch sự từ chối với lý do sức khỏe.

May mắn thay anh vẫn có thể lái xe, vậy anh nên đưa em đi đâu giờ?

Chỉ có sự im lặng đáp lại Lee Sanghyuk.

Lee Sanghyuk không biết nhà của Jeong Jihoon ở đâu, anh nhớ ra rằng kí túc xá công ty mình và công ty Jeong Jihoon ở cùng một tòa.

Jeong Jihoon ngủ yên dọc đường và không có dấu hiệu nôn mửa.

Lee Sanghyuk đỗ xe trước, mọi người đều chưa quay trở lại sau kỳ nghỉ Tết, với sức lực của mình, anh thực sự không thể giúp được Jeong Jihoon đang ngủ say, may mắn thay, nhân viên bảo vệ đã giúp đỡ và đưa họ vào thang máy.

Lee Sanghyuk đỡ Jeong Jihoon say rượu bằng một tay và dùng tay kia nhấn tầng kí túc xá của nhân viên GEN.G. Lee Sanghyuk nhìn thang máy từ từ nâng lên, cảm thấy có chút bất lực. Nếu anh biết rằng Jeong Jihoon không thể uống được, anh đã giúp cậu cản lại rồi.

Sau khi ra khỏi thang máy, đèn cảm biến bật sáng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng thang máy đóng lại. Lee Sanghyuk lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Han Wangho, anh thực sự không biết là phòng nào là phòng của Jeong Jihoon, và rõ ràng là không có ai khác ở đây ngoại trừ hai người họ.

Lee Sanghyuk vòng tay qua vai Jeong Jihoon đẩy cậu tựa vào tường để đỡ tốn sức, cách đây vài ngày, Moon Hyeonjoon còn rủ anh đến phòng gym để tập luyện, Lee Sanghyuk đã mỉm cười và từ chối thiện ý của Moon Hyeonjoon với lý do công việc, sức khỏe của anh vẫn ổn, sau này có thời gian thì sẽ đi cùng em. Lúc này, dưới sức nặng của Jeong Jihoon, anh mới cảm thấy mình thật sự cần đi tập gym rồi.

Đợi một lúc vẫn không thấy trả lời, Lee Sanghyuk tưởng Han Wangho đang trên máy bay, hoặc có lẽ lúc này cậu đang nói chuyện công việc hoặc máy đang bận, chắc cũng không thể gọi điện cho cậu ngay bây giờ, nên anh tắt máy rồi nhét lại vào túi.

Hôm đó trời rất lạnh, anh thực sự không thể vứt Jeong Jihoon ở đó nên đã dìu Jeong Jihoon vào thang máy, nghĩ rằng bản thân sẽ cho cậu ở nhờ một đêm.

Khi đến trước cửa phòng của mình, Lee Sanghyuk mới nhớ ra cửa ở đây rõ ràng đều dùng khóa vân tay, anh đưa Jeong Jihoon đi thử từng cái, tới phòng của cậu thì sẽ mở được thôi mà.

Nhưng sau đó anh lại nghĩ lại, thôi bỏ đi, đã tới cửa rồi, anh thật sự không còn sức lực để đưa Jeong Jihoon trở lại nữa, hơn nữa, cho dù có đưa cậu về nhà, Jeong Jihoon ở một mình xảy ra chuyện gì, anh cũng không chịu trách nhiệm được.

Lee Sanghyuk mở cửa, để Jeong Jihoon áp sát vào người mình, từ từ đỡ Jeong Jihoon vào. Bây giờ nghĩ đến việc thay dép thôi cũng mệt, Lee Sanghyuk đưa Jeong Jihoon vào, bật đèn và đóng cửa lại, anh đỡ Jeong Jihoon đến ghế sofa, sau khi uống một ngụm nước và rót một cốc cho Jeong Jihoon đang ngủ trên ghế sofa, Lee Sanghyuk khẽ gọi Jeong Jihoon nhưng vẫn không có chút phản hồi nào. Lee Sanghyuk điều chỉnh lại tư thế nằm của Jeong Jihoon, khi đứng dậy mới nhận ra mình đã đổ đầy mồ hôi, anh vào tìm một chiếc chăn trong tủ và đắp lên cho Jeong Jihoon, sau đó quay người đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Lee Sanghyuk mặc đồ ngủ đi vào phòng khách, Jeong Jihoon vẫn giữ nguyên tư thế trước đó. Lee Sanghyuk đột nhiên cảm thấy mấu chốt để không khóc, không gây rắc rối, không nói nhảm, không nôn ọe khi say là ngủ, chỉ ngủ thôi cũng có gì sai đâu, ít nhất cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tránh khỏi những rắc rối không cần thiết.

Sau khi xem giờ, Lee Sanghyuk suy nghĩ một lúc rồi quyết định không thể để Jeong Jihoon nằm trên ghế sofa như thế này cả đêm. Lần trước Lee Sanghyuk đọc sách trên ghế sofa và ngủ quên khi đọc, cảm giác ngày hôm sau thực sự rất khó chịu. Anh cúi xuống, kéo chăn sang một bên, nghĩ cách đỡ Jeong Jihoon dậy, may mắn thay, Jeong Jihoon tuy cao nhưng không béo. Lee Sanghyuk đưa tay qua gáy Jeong Jihoon và tựa toàn bộ thân trên của Jeong Jihoon lên người anh. Anh cố gắng đứng dậy và thấy có gì đó không ổn lại đặt Jeong Jihoon xuống, đặt chân của Jeong Jihoon xuống đất trước, sau đó nhấc Jeong Jihoon lên như trước.

Lee Sanghyuk giúp Jeong Jihoon mở cửa phòng ngủ cho khách, trong phòng hơi tối, phòng ngủ này bình thường rất ít khi có người ở, thỉnh thoảng bạn bè và gia đình đến mà muộn rồi thì sẽ ngủ ở đây. Jeong Jihoon giống như một con rối đang bị điều khiển, lưng cúi xuống, đầu cũng cúi xuống, Lee Sanghyuk đặt tay trái vòng qua eo của Jeong Jihoon, anh lờ mờ nhớ rằng công tắc ở bên trái nên đưa tay phải ra chạm vào công tắc đèn. Trong tư thế ấy, đầu Jeong Jihoon gục xuống chạm vào mái tóc chưa khô hoàn toàn và vẫn còn hơi ẩm của Lee Sanghyuk. Lee Sanghyuk cảm thấy hơi đau khi đầu của Jeong Jihoon đột nhiên đè vào đầu anh, nhưng anh cũng chẳng còn tay mà đẩy cậu ra, vừa đúng lúc đó tay anh chạm được vào công tắc, đèn trong phòng lập tức bị sáng lên.

Jeong Jihoon dường như bị ánh sáng đột ngột tấn công, mí mắt khó chịu nhíu lại. Lee Sanghyuk đỡ Jeong Jihoon lên giường, sau đó cởi đôi giày da mà Jeong Jihoon đang mang và đặt chúng cạnh đầu giường, sau đó chỉnh lại dáng nằm và đắp chăn cho cậu.

Jeong Jihoon nằm ngửa, ánh sáng từ trần nhà sáng chói khiến mắt cậu càng khó chịu, cậu khẽ rên rỉ. Lee Sanghyuk thấy vậy thì đặt tay che mắt Jeong Jihoon, sau đó anh nghĩ việc anh đang làm hình như có hơi thừa thãi và lẽ ra anh có thể tắt đèn đi, giờ đây Lee Sanghyuk cảm thấy như mình như đã bất tỉnh dù anh chưa hề uống rượu.

Sau khi đắp chăn lên người cậu, Lee Sanghyuk phát hiện ra Jeong Jihoon vẫn chưa cởi chiếc áo khoác đang mặc...

Lee Sanghyuk kiên nhẫn mở chăn ra, tốn rất nhiều công sức mới cởi được áo khoác của Jeong Jihoon và áo vest bên trong, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng đến mức vừa phải, sau đó tắt đèn và đóng cửa lại, rồi quay trở lại phòng mình. Anh uống vài ngụm nước trong cốc vừa rót cho Jeong Jihoon trước khi trở về phòng ngủ.


***


Jeong Jihoon cảm giác như đầu sắp vỡ ra, mắt hơi đau, Jeong Jihoon khẽ cử động, chân tay có chút nặng nề, cậu nằm đó một lúc, cảm thấy bụng càng lúc càng trống rỗng, cổ họng khô khốc. Jeong Jihoon dùng một chút sức lực ngồi dậy, nhưng không thể mở mắt, may mắn vẫn có chút ánh sáng, cậu run rẩy rời khỏi giường, choáng váng đi về phía cửa. Đầu cậu như bị thứ gì đó đè lên, Jeong Jihoon yếu ớt mở cửa ra, bên ngoài sáng hơn bên trong rất nhiều, Jeong Jihoon đau đớn che mắt lại, ngồi xổm trên mặt đất.

Lee Sanghyuk nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ cho khách mở ra, ngừng thái hành, lau tay rồi bước ra khỏi bếp.

Jeong Jihoon cố làm quen ánh sáng một lúc trước khi từ từ mở mắt.

! "Ui giật nảy cả mình!"

Ngay khi Jeong Jihoon đứng dậy, Lee Sanghyuk lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu làm cậu sợ hãi ngã xuống đất.

May mắn thay, Lee Sanghyuk đã phản ứng đủ nhanh và kịp thời đỡ lấy cậu.

Lee Sanghyuk ngơ ra mất một lúc, không biết phải nói gì. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Jeong Jihoon, Lee Sanghyuk chỉ có thể giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Nghe xong, Jeong Jihoon nhớ lại hôm qua quả thực mình đã uống rượu, đau đớn ôm đầu, "Chết tiệt, em sẽ không bao giờ uống rượu nữa..."

Sau đó cậu lập tức cảm ơn Lee Sanghyuk, cúi đầu xấu hổ hỏi: "Hôm qua em có làm chuyện gì xấu gây rắc rối cho anh Lee Sanghyuk không?"

Lee Sanghyuk lắc đầu, sau đó nói với Jeong Jihoon rằng trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng và kem đánh răng, sau đó xoay người đi vào bếp. Lee Sanghyuk thường không nấu nướng nhiều nhưng thỉnh thoảng khi về nhà vẫn nấu một nồi súp cho gia đình.

Sáng nay Lee Sanghyuk đang tắm rửa, nhớ ra có Jeong Jihoon say rượu trong phòng ngủ cho khách của nhà mình nên đã hủy bỏ kế hoạch gọi đồ ăn về. Anh vào bếp lục lọi, dì giúp việc thường sẽ để lại một ít nguyên liệu, Lee Sanghyuk nghĩ đến công thức món canh giải rượu mà anh đọc trên mạng mấy ngày trước, nguyên liệu có đủ nên anh lấy những thứ trong tủ lạnh ra và chuẩn bị nấu canh giải rượu.

_______________________

Cảm ơn mọi người đã đọc ạ ^_^

Mọi người thấy sai chính tả gì cứ cmt để tui sửa lại nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top