Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryu Minseok ngồi trên băng ghế trong nhà ăn, tay chống cằm, tinh thần hoảng hốt, nội tâm đấu tranh lần thứ một ngàn không trăm lẻ một:

Có phải do mình mới ngủ dậy nên hoa mắt nhìn nhầm không? Hay mình đang nằm mơ... Không sai, nhất định là đang mơ rồi.

Đúng lúc này, Lee Sanghyeok bê khay đồ ăn bước đến, ngồi xuống cạnh Minseok, nó chỉ hận không thể bật ngay dậy như lò xò, cuối cùng chỉ có thể cam chịu ngồi yên tại chỗ, đối diện với gương mặt vô cùng quen thuộc của anh, không dám nhìn thẳng:

"Ah... anh Sanghyeok!"

Mà đối phương dường như hoàn toàn không hiểu những vướng mắc trong lòng Ryu Minseok, anh nhìn chằm chằm vẻ mặt lúng túng hoảng hốt của nó, nhìn đến khi Minseok vô thức tự cảm thấy xấu hổ, nghi ngờ rằng mình đã bị phát hiện vô tình phá vỡ một bí mật tầm cỡ quốc tế, sau đó giây tiếp theo liền nghe tin "Thank you Keria", cuối cùng nó điềm nhiên như không chuyển rời tầm mắt, cúi đầu gặm gà rán.

"Nhìn em có vẻ hơi lạ."

Sanghyeok nói:

"Có gì muốn nói với anh à?"

Ryu Minseok đã lâu lắm rồi không cảm thấy căng thẳng đến độ tay đổ đầy mồ hôi khi ngồi cạnh Lee Sanghyeok như thế này:

"Không ạ... Sao anh lại nghĩ thế?"

Sanghyeok đẩy đẩy gọng kính:

"Bởi vì em viết hết lên mặt rồi kia kìa, rằng em có chuyện muốn nói với anh nhưng lại không biết phải mở lời thế nào."

Ryu Minseok nhụt chí hạ vai xuống:

"Thôi được rồi, quả thực là có."

Minseok không thể cứ thế hỏi thẳng được, đành phải uyển chuyển vòng một đường dài dò hỏi:

"...Anh nghĩ anh sẽ yêu đương với người như thế nào?"

Và giờ nó ước gì cuộc trò chuyện ngoài đời thực cũng có tính năng "thu hồi": Cái kiểu nói chuyện giấu đầu hở đuôi quái quỷ gì đây?

Thế mà Sanghyeok lại thực sự bắt đầu suy nghĩ, nhưng hoàn toàn không hiểu Minseok đang ẩn ý cái gì, thậm chí còn hỏi ngược lại một câu:

"Em đang yêu à?"

Anh dường như không có ý kiến gì với việc đồng đội mình yêu đương, cũng sẽ không ngăn cản họ, hơn nữa còn chẳng thèm quan tâm những lời đàm tiếu:

"Chúc mừng em nhé."

Ryu Minseok:

Không phải em, là anh đấy!!!

Minseok lại ngập ngừng hỏi như thăm dò:

"Không, em chỉ tò mò thôi, liệu anh sẽ lựa chọn đối tượng yêu đương như thế nào?"

Lee Sanghyeok trả lời:

"Một người xinh đẹp và chơi game giỏi hơn anh chẳng hạn?"

Ryu Minseok:

...Cái này thì thành hiện thực thế qué nào được? Ý em là cái vế "chơi game giỏi hơn anh" ấy!

Thế nên anh chọn Jeong Jihoon – người khá gần với yêu cầu của anh à? Thật đáng sợ, không ấy anh cứ dứt khoát gả cho Liên Minh Huyền Thoại luôn đi.

Lee Sanghyeok có vẻ như đang rất nghiêm túc suy nghĩ:

"Suy cho cùng thì tình yêu cũng không phải giải toán hay chơi game."

Anh nói:

"Còn phải dựa vào cảm xúc nữa."

Nói chuyện với anh Sanghyeok một lúc, Ryu Minseok ngược lại không còn cảm thấy có lẽ anh đang yêu đương nữa. Cuối cùng nó đã chủ động tìm Jeong Jihoon sau một thời gian dài:

"Có đó không?"

"Aiyo, khách quý đến thăm."

Ryu Minseok:

"......"

Nói chuyện với Jeong Jihoon, nó bỗng trở nên thẳng thừng hơn nhiều:

"Anh nghĩ sao về anh Sanghyeok?"

Jeong Jihoon có chút kinh ngạc:

"Sao lại hỏi vấn đề này?"

Minseok đáp:

"Không phải anh hỏi tôi Kakaotalk của anh Sanghyeok à?"

Jeong Jihoon:

"Mày cũng có cho đâu."

Ryu Minseok:

"Trả lời rõ ràng đi rồi cho."

Jeong Jihoon:

"Thế thì xin lỗi nhá, giờ không cần nữa rồi."

Nhưng cậu vẫn trả lời câu hỏi của Minseok:

"Nói về cảm nghĩ thì chính là chẳng có cảm nghĩ gì... Nếu bắt buộc phải nói, thì là T1 mấy người thực sự rất đáng ghét."

Ryu Minseok:

"?"

Jeong Jihoon:

"Chướng ngại vật lớn nhất đường đời."

Ryu Minseok:

"......"

Ờ cảm ơn nhé.

Nói sao nhỉ, câu trả lời hoàn toàn không có gì đáng kinh ngạc cả.

Sau khi nói chuyện với Jeong Jihoon, Minseok càng thêm chắc chắn mình nhìn nhầm rồi, là mình đang nằm mơ thôi, khả năng cao là nhận thức đã bị bóp méo và lạc trôi vào một chiều không gian song song nào đó. Nó thở phào một hơi nhẹ nhõm – Tuyệt vời, là giả, tất cả chỉ là giả thôi!

Thế nhưng, Ryu Minseok chẳng bao lâu liền gặp phải những rắc rối mới, làm lu mờ đoạn nhạc dạo nhỏ nhặt không đáng nhắc đến trong cuộc đời này. Gần đây, một hot BJ mà nó vô cùng yêu thích – LeBlanc – bỗng âm thầm chuyển tài khoản sang chế độ riêng tư, điều này thậm chí còn đả kích nó hơn cả việc Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon thực sự đang yêu nhau. Nỗi đau của Ryu Minseok bị nhấn chìm trong tiếng khóc thấu trời xanh của vô số những người yêu thích cô nàng, mà đối phương thậm chí còn chẳng buồn giải thích lấy một câu, chỉ có bạn trai của cô từ đâu nhảy ra diễu võ dương oai, đăng một tấm ảnh hắn ta ôm đùi cô ấy từ phía sau:

Xin lỗi nha, sau này chân của bạn gái tôi chỉ có tôi được ngắm thôi.

Ryu Minseok nghiến răng đầy thù hận:

"Thì ra là người yêu."

Nó nói với Lee Minhyeong – bot duo của nó, hai đứa bị sai ra ngoài chạy vặt đang dạo phố Seoul với cốc trà sữa trên tay:

"Thực ra từ lần trước cô ấy bỗng nhiên ngừng đăng ảnh một thời gian, tao đã có linh cảm mơ hồ rồi... Gã bạn trai đáng ghét đó, mắt nhìn người của LeBlanc không ngờ lại tệ như vậy."

Lee Minhyeong cũng lấy làm tiếc, nhưng có thể hiểu được:

"Cũng bình thường thôi, đây là dục vọng chiếm hữu điển hình ở đàn ông mà... Nhưng mùa hè đúng là mùa hẹn hò nhỉ, đi biển, mặc đồ bơi, gặp gỡ người đẹp, oa tao cũng muốn hẹn hò!"

Ryu Minseok nói:

"Liên quan quái gì đến mùa, cái loại như mày một năm bốn mùa mùa nào cũng phát xuân, với cả mày chỉ muốn ngắm gái xinh mặc đồ tắm thôi à?"

Lee Minhyeong giơ tay làm động tác cứa cổ:

"Tao muốn thế thật, bộ mày không muốn à?"

Cậu nói:

"Nhắc mới nhớ, mày có cảm thấy dạo gần đây anh Sanghyeok hình như đang yêu không?"

Ryu Minseok hoài nghi:

"Mày đùa cái đách gì thế?"

Ngược lại, Lee Minhyeong bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà không khác gì ngồi lê đôi mách:

"Tao nói thật mà."

Minseok vẫn không thèm để tâm:

"Sao lại nói thế?"

Minhyeong đáp:

"Mày ngố quá rồi đấy, gần đây anh ấy ra ngoài rất thường xuyên, lạ lắm, hoàn toàn trái ngược với chủ nghĩa trạch nam của anh ấy."

Ryu Minseok vẫn luôn chìm đắm trong sự hiu quạnh kể từ khi BJ LeBlanc biến mất, tự nhiên lại bị Lee Minhyeong ù ù cạc cạc gợi nhớ lại mảng ký ức không mấy tốt đẹp:

"Thôi kệ đi, sao cũng được, chỉ cần người yêu của Sanghyeokie không phải Jeong Jihoon, tao sẽ mỉm cười chúc phúc cho họ."

Lee Minhyeong nghe đến đây bỗng cảm thấy như mắc nghẹn, kịch liệt ho khan:

"Khó thế cũng nghĩ ra được? Bảo anh Sanghyeok hẹn hò với tao nghe còn dễ tin hơn anh Sanghyeok hẹn hò với Jeong Jihoon đấy, sao mày không bảo anh ấy mặc đồ nữ nhảy Next Level luôn đi?"

Minseok khinh bỉ liếc cậu một cái:

"Chỉ ví dụ thôi mà."

Trong cái tiết trời hơn 30°C, Lee Minhyeong bỗng dưng thấy rùng mình:

"Ví dụ gì mà khiếp quá mày! Theo tao thấy, anh Sanghyeok rất có thể đã nối lại duyên xưa với cô bạn tình đầu rồi! Không hổ là anh Sanghyeok, đến cả yêu đương cũng thuần khiết lãng mạn như vậy..."

Ryu Minseok vội ngắt lời cậu:

"Đừng có nói nhảm nữa, mày thích mơ mộng chuyện tình của mày thì kệ mày, sao chuyện của người khác mày cũng thêm mắm dặm muối chi vậy?"

Minhyeong xoa xoa cằm:

"Cái này chính là linh cảm huyết thống độc nhất giữa tao và anh Sanghyeok đấy! Thám tử lừng danh Lee Minhyeong đã nhìn thấu tất cả!"

Minseok chán chẳng buồn để ý đến tên hề bên cạnh, tầm mắt rơi xuống chiếc túi trong tay cậu:

"Từ từ đã, quán trà sữa không đưa ống hút cho tụi mình à?"

Mà Lee Minhyeong thì vẫn đang giữ nguyên tư thế chỉ tay kinh điển có phần khoa trương của nhân vật Conan, cả người cứng đờ tại chỗ:

"...Ah, anh Sanghyeok."

Ryu Minseok:

"Mày có nghe tao nói gì không đấy?"

Nó đánh một cái thở dài bất lực:

"Sanghyeok cái gì mà Sanghyeok, không phải hôm nay anh ấy ra ngoài rồi sao?"

Ryu Minseok hồi lâu mới phản ứng lại, tựa hồ nhận ra điều gì đó bất thường, liền nhìn theo hướng ánh mắt đột nhiên ngưng đọng không rời của Lee Minhyeong, đầu óc trống rỗng...

Rơi vào trong mắt bọn họ, là hình ảnh Jeong Jihoon thân mật ôm eo Lee Sanghyeok bước ra khỏi cửa hàng quần áo nữ, sau đó rẽ vào một góc khuất, cùng nhau đi vào khách sạn kế bên.

Lee Minhyeong:

"Tao váng đầu quá bây ơi, cái này chắc không phải thật đâu nhỉ?"

Ryu Minseok:

"...Ý mày là chuyện Jeong Jihoon và anh Sanghyeok đang hẹn hò, hay là chuyện anh Sanghyeok sẽ mặc đồ nữ nhảy Next Level?"

Ryu Minseok trực tiếp giáng cho Minhyeong một chùy tỉnh mộng, nhìn vẻ mặt mất mát của đối phương, bỗng nhiên từ trong đau đớn của cậu ta tìm thấy được chút ít an ủi:

"Sự thật luôn chỉ có một, chúc mừng mày, mày có thím rồi."

Bất hạnh có thể lây lan, tháng Tám dài vô tận của Lee Minhyeong... đã bắt đầu như thế đó.

.

.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top