Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Kỉ niệm 11 năm vui vẻ.

1.

Jeong Ji-hoon bị cảm lạnh. Hắn mơ màng từ chối ý tốt của tuyển thủ dự bị muốn ra sân thay hắn.

Hôm nay trận đấu của họ diễn ra sau T1. Jeong Ji-hoon có chút may mắn khi chỉ thi đấu cùng ngày với T1, chứ không phải thực sự đối đầu trực tiếp.

Lịch thi đấu của Gen.G và T1 luôn được sắp xếp vào cùng một ngày.

Có thể vì hai đội luôn thi đấu khai mạc, hoặc do ban tổ chức muốn tạo cơ hội cho hai nhân vật chính, tóm lại Jeong Ji-hoon có rất nhiều cơ hội gặp gỡ Lee Sang-hyeok.

Tối qua, dư luận bùng nổ. PR của T1 đã đăng tải một bài viết dài trên mạng xã hội để tuyên chiến, trực tiếp cáo buộc Gen.G cố tình lợi dụng tuyển thủ Faker để xào cặp và tăng sự chú ý(*), dung túng cho những hành vi sai trái trong nhiều năm, và quyết định công khai đối đầu để bảo vệ danh tiếng cho Faker. Bộ phận PR của Gen.G rơi vào tình trạng hỗn loạn. Tình hình của Jeong Ji-hoon cũng không khá hơn, đến sáng nay, thông báo 99+ trên điện thoại của hắn vẫn không ngừng tăng, dù hắn có mở bao nhiêu lần thì chỉ trong vài phút, nó lại nhanh chóng đầy lại.

(*) 炒作营销: tiếp thị cường điệu, phương pháp tiếp thị có thể thu hút sự chú ý của công chúng và cuối cùng chuyển sự chú ý của công chúng thành doanh số bán hàng và nâng cao giá trị thương hiệu. Chắc ý T1 chỗ này là vì Gen.G lợi dụng tên tuổi và hình ảnh của Faker theo mục đích xấu, ở đây là xào cặp với Ji-hoon.

May mắn khi tỉnh dậy, Jeong Ji-hoon nhận ra mình bị ốm, cổ họng khàn đến mức không thể nói chuyện. Buổi chiều còn có trận đấu, hắn vội vàng uống thuốc và lao ra sân thi đấu.

Trên đường vào sân đấu, hắn gặp các thành viên của T1 đang ra về. Khi nhìn thấy hắn, Ryu Min-seok khoa trương quay đầu sang một bên, Lee Min-hyeong bên cạnh an ủi vỗ vai Ryu Min-seok, Moon Hyeon-jun nhìn hắn một cái không nói gì, chỉ có Choi Woo-je cố gắng nở một nụ cười thiện chí.

Được rồi, thực ra là nụ cười gượng gạo.

Jeong Ji-hoon nhún vai, vốn dĩ họ và T1 không phải là những người có thể trò chuyện.

Lee Sang-hyeok không có trong đám đông.

Jeong Ji-hoon nhìn xa xa về phía cuối lối đi, Lee Sang-hyeok đứng dưới ánh đèn flash, bình tĩnh, ung dung, đối đáp trôi chảy. Dù sao, những người bị dư luận tấn công chỉ là bộ phận PR của gen.g và nhân vật chính còn lại của sự việc - chính hắn.

Nước xúp kim chi trên dây giày đã được rửa sạch, nhưng lại dính thêm vụn cơm mới. Bữa ăn do T1 đặt có lẽ không ngon, trong một đoạn phỏng vấn ngắn, anh ấy đã ăn hai quả chuối. Trận đấu hôm nay không dễ dàng, Lee Sang-hyeok đã xoa cổ tay sáu lần.

Anh ấy nói nhiều lời đẹp đẽ thật.

Mắt sưng húp đến mức sắp không mở nổi, cơ thể cũng nhức mỏi, Jeong Ji-hoon mơ màng buồn ngủ, hắn cảm thấy cơn cảm lạnh của mình bắt đầu trở nặng.

Jeong Ji-hoon trở về ký túc xá, đầu nặng chân nhẹ ngã nhào lên chiếc giường nhỏ của mình, tiện tay mở diễn đàn và thấy Park Jae-hyeok lên hot search.

"Thần tượng của tôi là anh Sang-hyeok."

Jeong Ji-hoon giơ một cánh tay che khuất viền mắt.

Lại là Lee Sang-hyeok.

2.

Trận cảm mạo của Jeong Ji-hoon đã trở nên nặng hơn.

Lee Sang-hyeok lắc lư cánh tay, đi dạo với đôi vai nhún nhẩy, trông giống như chú chim cánh cụt trong mắt người hâm mộ. Dọc đường, anh liên tục được nhận ra và chào hỏi nhưng Lee Sang-hyeok không hề có bất kỳ hành động làm màu nào. Ít nhất là anh không đút tay vào túi quần, không như những đồng đội cố tỏ ra mình cool ngầu như những học sinh cấp một của anh.

Jeong Ji-hoon cảm thấy lúc này mình chắc chắn phải trông giống một tên rình mò, một tên biến thái. Nhưng thật sự, hắn không phải đang theo dõi Lee Sang-hyeok, mà chỉ đơn giản là đang đi trên con đường duy nhất dẫn về ký túc xá.

T1 đăng thêm một tuyên bố, và nếu họ vẫn không công khai xin lỗi, T1 sẽ tiến hành biện pháp pháp lý để đưa vụ việc ra trước tòa. Người hâm mộ của T1 gần như sẵn sàng phá huỷ các tài khoản của họ.

Gen.G cuống quýt như kiến bò chảo nóng, bao nhiêu năm qua T1 luôn im lặng, thậm chí nhân vật chính của chủ đề - Lee Sang-hyeok cũng hợp tác một cách khó hiểu, tương tác công khai nhiều lần, Gen.G tưởng rằng hai đội đã ngầm hiểu nhau.

Ban lãnh đạo muốn Jeong Ji-hoon tìm Lee Sang-hyeok để giải quyết riêng, cho dù họ có kích động tình huống giữa hai người đến mức nào, họ cũng không thể tạo ra cái gì từ những gì không tồn tại. Giám đốc không tin Jeong Ji-hoon và Lee Sang-hyeok hoàn toàn không có chút quan hệ riêng tư nào.

Nhưng họ không liên lạc được với Jeong Ji-hoon.

Điện thoại không biết vứt đâu, Jeong Ji-hoon ngửa mặt nằm trên chiếc sofa ở sảnh tầng một ký túc xá của họ. Mặc dù đã vào hè nhưng hắn vẫn suy nghĩ một lúc, liệu ngủ qua đêm ở đây có chết không. Hắn không muốn bước đi một bước nào.

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán hắn.

"Em sốt rồi."

Người đó rút tay ra, Jeong Ji-hoon trong cơn mơ màng ngước cổ lên, cố gắng níu kéo cảm giác thoáng qua. Vừa cố gắng gượng dậy, hắn nói rằng hắn khó chịu, không mở nổi mắt và chân cũng không thể nhấc nổi.

Lee Sang-hyeok mang hắn về nhà.

Bộ ga giường của Lee Sang-hyeok màu xanh lam nhạt trơn, Jeong Ji-hoon không thích, hắn thích màu đen kẻ caro.

Rèm cửa được kéo hở một phần, một tia sáng lọt qua chiếu lên người Lee Sang-hyeok. Hắn đang ngồi trên giường của Lee Sang-hyeok, còn Lee Sang-hyeok đang đứng trước mặt hắn, nhìn vào màn hình của khẩu súng đo thân nhiệt vừa được sử dụng.

Không phải ngồi đối diện nhau trên sân thi đấu với anh, cũng không ở vị trí cần xoay người khi cùng thi đấu. Mũ trùm áo hoodie rủ xuống gò má hắn, đường thêu logo trên ngực cọ xát vào lông tơ trên mặt hắn, khoảng cách giữa họ bị lấp đầy bởi bóng của Lee Sang-hyeok.

Trong một khoảnh khắc, Jeong Ji-hoon có chút bối rối nhưng bên ngoài vẫn hoàn toàn bình tĩnh, với vẻ mặt buồn bã.

"38.6, hơi cao rồi."

Lee Sang-hyeok đi lấy thuốc, quay đầu hướng hắn nói.

Khóe miệng anh lúc mở ra khép lại luôn cong lên như mèo, như thể đang đòi Jeong Ji-hoon hôn. Chiếc áo hoodie chuẩn mực rộng thùng thình trên người anh và bên dưới trống rỗng cũng gọi mời Jeong Ji-hoon. Mái tóc mềm mại, sạch sẽ, Jeong Ji-hoon chỉ có thể nghĩ đến cảm giác ngón tay vuốt ve nó.

Nhìn khuôn mặt thanh tú và nghiêm túc của Lee Sang-hyeok, đầu óc Jeong Ji-hoon chỉ toàn những suy nghĩ đồi bại, vào ngày thứ hai sau khi hắn bị cảm nặng đến mức không có thuốc chữa.

Hắn cảm thấy hắn thật sự là một tên biến thái.

3.

Nhân viên Gen.G cuối cùng cũng tìm thấy Jeong Ji-hoon trong ký túc xá.

Nhờ có Lee Sang-hyeok, nhiệt độ của Jeong Ji-hoon đã giảm bớt một chút, tuy nhiên, vẫn còn mang đậm âm mũi.

Jeong Ji-hoon tỏ ra bình thản, như thể mọi nguồn cơn của cuộc tranh cãi đều không liên quan đến hắn. Chỉ đến khi nghe nhân viên hỏi liệu hắn có cần làm rõ tuyên bố hay không, hắn mới có phản ứng.

"Tại sao phải làm rõ? Những điều này là giả sao?"

"Tại sao phải xin lỗi? Bản thân tuyển thủ Faker đã nói không à?"

Phỏng vấn có rất nhiều bản thảo liên quan đến Lee Sang-hyeok, hắn không phải là người đầu tiên và cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Mọi người đều có thể đăng bài, tại sao hắn lại không thể? Hơn nữa, Lee Sang-hyeok không phải không đề cập đến hắn.

Jeong Ji-hoon vẫn tham gia ghi hình chương trình như bình thường vào ngày hôm đó.

Lee Sang-hyeok đến với vẻ mặt bình thường, khiến các tuyển thủ khác xì xào bàn tán. Jeong Ji-hoon tỏ ra không quan tâm, hắn nhấc chân định đi đến chỗ Lee Sang-hyeok, nhưng Gwak Bo-seong, người đến sớm hơn, đã nhanh chân chiếm lấy vị trí cuối cùng bên cạnh Lee Sang-hyeok. Jeong Ji-hoon mím môi, liếc nhìn y một cái, rồi quay người im lặng ngồi xuống.

Lúc nói đến vấn đề tức giận khi thức dậy, MC hỏi tuyển thủ Faker rằng chắc hẳn anh cũng có chút ít khó chịu sau khi thức giấc vì hay đến muộn nhỉ. Gwak Bo-seong cười, nhanh chóng đáp: "Anh Sang-hyeok chắc ngủ đến khi hết cáu mới chịu dậy nhỉ."

Jeong Ji-hoon nhìn chằm chằm vào Lee Sang-hyeok, không thèm quay đầu lại và hỏi tiếp: "Sao cậu biết anh ấy ngủ đến khi hết cáu mới dậy?"

Gwak Bo-seong bị nghẹn họng một cách khó hiểu.

Lee Sang-hyeok ho một tiếng, Jeong Ji-hoon im lặng.

Các tuyển thủ ngồi trên xe trượt ván háo hức chuẩn bị, Lee Sang-hyeok lao về phía trước một cách dũng mãnh, Gwak Bo-seong cười sảng khoái và hô vang "Anh Sang-hyeok cố lên!".

Jeong Ji-hoon nhìn Gwak Bo-seong, người hôm nay đặc biệt hăng hái, khẽ cười khẩy, hắn chỉ cách Lee Sang-hyeok một bước chân, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc xe trượt ván nhỏ dưới người Lee Sang-hyeok.

Đừng nghĩ rằng chỉ cần giả vờ đáng thương là có thể khiến Lee Sang-hyeok mềm lòng.

4.

Lee Sang-hyeok chưa từng gặp người ở độ tuổi của Jeong Ji-hoon mà vẫn thích uống sữa đến vậy. Tất nhiên, người lớn cũng sẽ ngoan ngoãn bổ sung chất dinh dưỡng nhưng hầu hết đều hướng đến kết quả.

Jeong Ji-hoon trông có vẻ thực sự thích hương vị này.

Nửa tin nửa ngờ, anh lén nếm một hụm. Ồ, hộp sữa đã bị Jeong Ji-hoon đổi thành yakult. Lee Sang-hyeok muốn đấm hắn một cái.

Lee Sang-hyeok đặt yakult sang một bên, giơ tay xoa cổ Jeong Ji-hoon và nói: "Nếu vẫn còn khó chịu thì phải đi khám bác sĩ, đừng uống đồ ngọt cho đến khi khỏi bệnh."

Jeong Ji-hoon chườm túi chườm lạnh mà Lee Sang-hyeok tìm được lên đầu, đưa tay nắm lấy cổ tay Lee Sang-hyeok. Lee Sang-hyeok hơi hoảng hốt, mí mắt thường ngày hiền hòa nhướng lên, đôi mắt mở tròn xoe.

"Đến giờ này anh vẫn chưa hỏi gì em lấy một lần."

"Nuôi em ở đây..."

Lee Sang-hyeok hiếm khi cảm thấy bất lực.

"Anh sẽ tìm cơ hội để giải thích công khai."

"Em không đồng ý." Jeong Ji-hoon siết chặt tay hơn.

"Ngoan ngoãn như Gwak Bo-seong sẽ không bị mắng mỏ chẳng tốt sao?"

Đôi mắt của Lee Sang-hyeok dài và hẹp, lúc nhìn người khác luôn giống như chú mèo con vừa ngủ dậy. Lúc này, đôi mắt ấy mở to tròn xoe, đen láy nhìn chằm chằm vào hắn, như thể đang hỏi hắn rốt cuộc muốn thế nào.

Jeong Ji-hoon giằng co trong chốc lát với Lee Sang-hyeok, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương khớp của Lee Sang-hyeok kêu răng rắc trong tay hắn. Cuối cùng, hắn vẫn buông tay.

Lee Sang-hyeok xoay cổ tay đã xuất hiện vết hằn đỏ, nhẹ nhàng nói với hắn: "Nghỉ ngơi cho khỏe rồi về nhé."

5.

Gwak Bo-seong công khai thể hiện tình cảm với Lee Sang-hyeok. Đây là chủ đề hot search thứ ba trên mạng xã hội kể từ khi T1 tuyên chiến.

"Anh Sang-hyeok không cho em số điện thoại cũng được, miễn là em có thể liên quan đến anh Sang-hyeok theo cách này." Tai Gwak Bo-seong ửng đỏ, trông vô cùng ngây thơ.

Người hâm mộ vỗ tay tán thưởng, nếu nhất định phải xào cặp thì cũng không thể để đối thủ hận thù được lợi.

Tuyển thủ thể thao điện tử thật giả lẫn lộn, vài năm thi đấu có lẽ là cả cuộc đời của họ. Jeong Ji-hoon biết Gwak Bo-seong là thật lòng, hắn quá hiểu rõ biểu cảm và ánh mắt đó.

Giống như bao nhiêu người khác.

Hắn không muốn làm ầm ĩ vì những tin đồn nhảm nhí ngoài sân đấu nhưng cũng chưa bao giờ coi Gwak Bo-seong là đối thủ. Nếu Lee Sang-hyeok thích phong cách thuần khiết lãng mạn này, thì người được đón vào nhà hôm nay sẽ không phải là Jeong Ji-hoon.

Jeong Ji-hoon không mời mà đến.

Lee Sang-hyeok đang xem chương trình LCK Lanemates - MID vừa được phát sóng. Vẫn phong thái nhẹ nhàng, như thể những năm tháng luôn ở tâm điểm dư luận chẳng hề ảnh hưởng gì đến anh.

"Hiệu ứng chương trình của Gwak Bo-seong tốt nhỉ."

"Hôm đó nếu là Gwak Bo-seong, anh cũng sẽ đưa cậu ấy về nhà sao?"

"Em nói gì thế?"

"Em đói rồi."

Jeong Ji-hoon là người biết cách nũng nịu. Hắn có thể thoải mái gọi tên đầy đủ của Son Si-woo ba mươi lần liên tiếp, ngay cả khi Son Si-woo không trả lời. Cũng có thể ngày ngày quấn quýt lấy Kim Gi-in, người đã từ chối hắn một vạn lần, để xin một bát mì tương đen đơn giản.

Đương nhiên, với Lee Sang-hyeok cũng vậy, miễn là hắn nói ra, Lee Sang-hyeok hầu như sẽ không từ chối.

Nhưng Jeong Ji-hoon đang thử thăm dò.

Trước tiên, hắn giơ một tay lên để thu hút sự chú ý của anh, nếu anh không nhìn thấy thì giơ tiếp lần nữa, ngoan ngoãn chờ anh gọi tên để trả lời câu hỏi. Hắn dành cho Lee Sang-hyeok vô số kiên nhẫn và nhẫn nại. Nhưng bên cạnh anh luôn có rất nhiều người, Lee Sang-hyeok sẽ mềm lòng với tất cả mọi người. Việc Gwak Bo-seong ngang nhiên khiêu khích trong thời điểm nhạy cảm này chắc chắn đã nhận được sự đồng ý của T1, thậm chí bao gồm cả sự đồng ý của Lee Sang-hyeok.

Trước khi đến, hắn đã gặp Gwak Bo-seong.

So với tình trạng gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây giấu dưới bề mặt sóng yên biển lặng giữa hắn và Lee Sang-hyeok, tâm điểm mâu thuẫn đã chuyển hướng sang hắn và một người đàn ông khác, mặc dù người đàn ông kia hoàn toàn không biết về những ồn ào gần đây.

"Anh Sang-hyeok khen anh làm tốt."

"Em chỉ muốn giúp anh Sang-hyeok chia sẻ một chút."

Người đàn ông trước mặt dường như không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, y xấu hổ cúi đầu cười. Jeong Ji-hoon thầm cười, tuyển thủ đường giữa lớn tuổi hơn này đã học được quá nhiều kỹ thuật giả vờ ngốc nghếch của Lee Sang-hyeok, y không chỉ cố gắng tỏ ra chân thành trước mặt Lee Sang-hyeok.

Lee Sang-hyeok đã cười với Gwak Bo-seong rất nhiều lần vào ngày hôm đó.

6.

Hắn không dám thử thăm dò.

Con người vốn dĩ như vậy, dù vì cẩn thận hay sợ hãi, cuối cùng cũng muốn bày ra vẻ tủi thân. Giống như mèo con trước khi đẩy nắp chai xuống sàn nhà, cũng sẽ thử đẩy hai lần để xem mẹ nó dung túng cho nó đến mức nào.

Hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lee Sang-hyeok, vẻ mặt đó khiến hắn gần như sụp đổ.

Jeong Ji-hoon đứng sau Lee Sang-hyeok, hắn áp sát vào tấm lưng mỏng như cánh ve của anh. Trên màn hình là lời tỏ tình ngượng ngùng của Gwak Bo-seong và cảnh Lee Sang-hyeok nhịn cười, hai khung hình được bao quanh bởi một trái tim màu hồng lớn.

Tách! Jeong Ji-hoon vung tay tắt cửa sổ.

Lee Sang-hyeok quay lại nhìn hắn.

"Anh chưa xem xong mà."

"Em bảo em đói rồi."

"Rốt cuộc em muốn gì... ?" Lời nói đầy khó chịu của Lee Sang-hyeok cuối cùng đã đánh gục lý trí của Jeong Ji-hoon.

Jeong Ji-hoon trói hai tay của Lee Sang-hyeok lên đỉnh đầu, toàn bộ cơ thể đè nặng lên Lee Sang-hyeok, hắn nhìn thẳng vào Lee Sang-hyeok, trong mắt không thể kìm nén được sự tức giận và nước mắt lấp lánh.

"Anh nói nhiều lời hay lẽ đẹp như vậy, sao lại không chịu nói một câu với em?"

Khoảng cách tan biến, hơi thở đan xen, tiếng rên rỉ vang vọng dưới làn da cọ xát, từng sợi lông tơ đều gào thét dựng đứng, điên cuồng hướng về của người kia.

Bệnh tình cứ tái đi tái lại, cơ thể lại bắt đầu nóng ran. Jeong Ji-hoon không thể tự kiềm chế được nữa, những cảm xúc hỗn độn tích tụ bao năm nay bùng nổ hết thảy vào khoảnh khắc này. Đêm đã khuya, thành phố rực rỡ lộng lẫy về đêm như những con rồng lửa, hoàn toàn trái ngược với sự dè dặt và kín đáo ban ngày. Bao năm nay hắn thường xuyên phát điên, Lee Sang-hyeok cũng không hề nói một lời nào phản đối, không phải sao?

Hắn chui vào từ dưới vạt áo trống rỗng của Lee Sang-hyeok, cúi đầu hung hăng cắn.

Lee Sang-hyeok thốt lên một tiếng, đầu óc choáng váng, anh vô thức bấu víu lấy tóc Jeong Ji-hoon, không biết là đẩy ra hay đỡ lấy, chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng ran, nóng đến mức những giọt nước trên người Lee Sang-hyeok cơ hồ bốc hơi. Trong khoảnh khắc trước khi Jeong Ji-hoon ngất xỉu, Lee Sang-hyeok nghe thấy hắn nói:

"Là do em ngầm cho phép."

7.

Khi Jeong Ji-hoon tỉnh dậy, căn phòng đã trống không. Trên sàn nhà vương vãi những mảnh quần áo rách nát do chính hắn xé. Trong lòng Jeong Ji-hoon không khỏi lo lắng, hắn nhớ lại lời nói thật nửa đùa nửa thật của Gwak Bo-seong trong chương trình, hắn bắt đầu sợ hãi rằng việc đối xử tàn nhẫn và thô lỗ với Lee Sang-hyeok như vậy sẽ đẩy anh ấy ngày càng xa hơn.

Nhưng hắn hoàn toàn không có ý định chân thành thú nhận tất cả với Lee Sang-hyeok.

Mặc dù vô liêm sỉ, hắn còn muốn dây dưa không chết không dừng với Lee Sang-hyeok hơn cả Gwak Bo-seong.

Lee Sang-hyeok đẩy cửa bước vào, lấy chiếc khăn mặt nửa ướt trượt khỏi trán hắn mà không nói lời nào, quay người định rời đi.

Sợi dây căng thẳng trong đầu Jeong Ji-hoon đứt phựt, hắn cau mặt kéo mạnh tay Lee Sang-hyeok, ôm chặt người vào lòng mình. Lee Sang-hyeok ngơ ngác chớp mắt, anh không giãy ra.

Im lặng vài giây, Lee Sang-hyeok giơ tay vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông trước mặt.

"Anh đi đổi khăn mới cho em."

Mũi Jeong Ji-hoon cay xé, đôi tay ôm lấy vòng eo run rẩy không kiểm soát được. Cảm nhận được sự run rẩy của Jeong Ji-hoon, Lee Sang-hyeok siết chặt cánh tay, biến những cái vỗ nhẹ thành một cái ôm.

"Anh phải đưa em về." Jeong Ji-hoon buồn buồn nói.

"Chỉ cho phép trả lời "được", nếu không em sẽ chiến tranh lạnh một tuần với anh."

"Được rồi."

Xuống lầu mua cho Jeong Ji-hoon thuốc cảm mới, lại tới cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt lót dạ. Sau khi thanh toán, Jeong Ji-hoon dang rộng hai tay, hùng hồn nhìn chằm chằm Lee Sang-hyeok.

"Em không đi nổi, trời cũng tối rồi, em còn đang ốm nữa."

Lee Sang-hyeok một tay đút túi áo khoác, một tay xách túi hàng đã mua, anh bước lên một bậc cầu thang, quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào Jeong Ji-hoon. Gió đầu hè ấm áp thổi qua khuôn mặt dịu dàng của Lee Sang-hyeok, những sợi lông tơ nhỏ xíu lấp lánh dưới ánh đèn, đường cong trên khóe miệng bỗng phủ lên anh thêm một tầng vầng sáng.

Lee Sang-hyeok đưa cánh tay ra, tỏ ý Jeong Ji-hoon khoác tay mình.

Jeong Ji-hoon cuối cùng cũng hiểu rằng Lee Sang-hyeok là người mềm lòng. Chỉ cần nũng nịu bên cổ mẹ, mẹ sẽ mở hộp thịt gà cho mèo con. Vào một đêm hè bình thường như vậy, Lee Sang-hyeok nắm lấy trái tim Jeong Ji-hoon.

8.

Lee Sang-hyeok cuối cùng cũng trực tiếp.

Sự việc đã lên men nhiều ngày, nhân vật chính im lặng bấy lâu bất kể là ai, lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng. Lượng người xem trực tiếp tăng vọt, màn hình tràn ngập những câu hỏi bén nhọn và những lời chửi bới từ người hâm mộ của cả hai bên, nhiều bên đều có mặt để chờ đợi Lee Sang-hyeok lên tiếng.

Lee Sang-hyeok chỉ mỉm cười và mở Jump King.

"Hôm nay có thể gặp được công chúa không, chúng ta hãy cùng chờ xem nhé!"

Bình luận gió tanh mưa máu, Lee Sang-hyeok bình thản nhìn nhân vật của mình rơi xuống lần này sang lần khác, rồi lại nhảy lên lần này sang lần khác.

Một góc áo phông của Gen.G lộ ra, Jeong Ji-hoon cúi người ngửi tóc Lee Sang-hyeok, hôn anh một cái, và lộ ra chiếc cằm nhọn trước ống kính.

Khu bình luận hoàn toàn bùng nổ.

Jeong Ji-hoon thầm sảng khoái, hắn đã chờ đợi ngày này không biết bao lâu.

"Ôi, lại rơi xuống rồi, vậy chúng ta thử lại lần nữa nhé." Khuôn mặt Lee Sang-hyeok vẫn không thay đổi. Không có phản ứng, không có lời giải thích.

Nhiều người hâm mộ đã chuyển sang hỏi trên tài khoản cá nhân của Jeong Ji-hoon:

"Có thật không?"

"Đang cố gắng đây ^_^"

Những hành động mập mờ nhưng không trực tiếp phủ nhận khiến người hâm mộ tập thể im lặng rồi lại bùng nổ, cuối cùng họ đều chấp nhận. Chỉ có những người đứng ngoài ăn dưa mới tức giận mắng: Vài ngày trước thì căng thẳng như gươm tuốt vỏ, nỏ lên dây; giờ lại công khai ngầm thừa nhận, đây là một màn xào cặp trắng trợn!

Phát trực tiếp nhanh chóng trở nên nổi tiếng, Gwak Bo-seong có chút hối hận vì sự thiếu quyết đoán của mình.

Giám đốc của T1 đến gặp Lee Sang-hyeok, lịch thiệp và chu đáo để động viên tuyển thủ chuyên nghiệp một mình gánh vác T1, đồng thời gửi lời chúc mong anh đừng quá căng thẳng, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì T1 đều có đội ngũ hỗ trợ giải quyết tốt hậu quả. Cuối cùng, trong sự do dự, ông hỏi về sự kiện Jeong Ji-hoon ầm ĩ gần đây.

"Tuyển thủ Faker đã chính miệng lên tiếng khẳng định không liên quan đến tuyển thủ Chovy, bảo vệ các tuyển thủ khỏi tổn thương cũng là trách nhiệm của chúng tôi."

"À, ý tôi là sao đâu."

"Những bài báo đó không quan trọng đâu."

"Cảm ơn ngài đã quan tâm."

Lee Sang-hyeok tiễn giám đốc T1 và quay trở lại bàn của mình. Anh ngẩng đầu lên hỏi y: "Bo-seong à, hôm nay cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?"

Gwak Bo-seong nắm chặt rồi buông lỏng nắm tay, y nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Lee Sang-hyeok đối diện, đột nhiên cảm thấy ý định đến đây hôm nay trở nên buồn tẻ, vô vị. Trong lòng y, Lee Sang-hyeok, người được ví như đóa hoa cao quý không thể nào với tới, đang một mực bảo vệ một người khác.

Mập mờ liên quan đến Lee Sang-hyeok, dù chỉ là y đơn phương dính líu, sau này bất cứ nơi nào có tên Lee Sang-hyeok xuất hiện, đều có dấu vết tồn tại của y, vậy là đủ.

"Không có gì, nếu anh còn cần em giúp đỡ, cứ việc nói." Lee Sang-hyeok gật đầu cảm ơn và tiễn Gwak Bo-seong lên xe.

Gwak Bo-seong tựa người vào cửa xe quay về căn cứ, môi y mấp máy, lẩm bẩm điều gì đó không thành tiếng.

9.

Jeong Ji-hoon ngồi chồm hổm trước cửa phòng của Lee Sang-hyeok, mặt đầy vẻ thù dai, miệng nhếch lên tận trời.

"Em đã đợi rất lâu rồi."

Lee Sang-hyeok cúi người xuống, véo nhẹ môi Jeong Ji-hoon như véo mỏ vịt con, rồi hôn hắn một cái. Miệng Jeong Ji-hoon càng nhích lên cao hơn. Lee Sang-hyeok bất lực, ôm hắn vào lòng, chủ động dâng hiến đôi môi của mình rồi bị Jeong Ji-hoon giày vò đến ửng đỏ mới chịu buông ra.

Khi Jeong Ji-hoon tỉnh dậy, Lee Sang-hyeok đang quay lưng lại hắn ngủ say sưa. Sợ làm phiền Lee Sang-hyeok, hắn không dám luồn tay qua gối, chỉ dám nhoài người về phía trước và ôm lấy vai Lee Sang-hyeok. Nhưng Lee Sang-hyeok trong cơn mộng mị lại xoay người, vùi vào ngực Jeong Ji-hoon.

Giờ khắc này, Jeong Ji-hoon đã thấu hiểu cảm giác mềm lòng. Có lẽ Lee Sang-hyeok đã sớm không còn vướng bận bởi việc họ là thật hay giả, bất kể thật hay giả, bất kể người hâm mộ có cãi vã dữ dội đến đâu, bất kể là người yêu hay đối thủ, họ vẫn quấn quýt bên nhau như dây leo.

Thế giới là một trò chơi quá rộng lớn và phức tạp mà họ lại bị mắc kẹt trong Liên Minh Huyền Thoại nhỏ bé, những lựa chọn họ có thể nắm bắt lại quá ít. Sau trận đấu này còn có trận đấu tiếp theo, vô địch giải đấu rồi còn phải tranh vô địch thế giới, sau khi có một chức vô địch thế giới rồi vẫn còn có Lee Sang-hyeok với bốn chức vô địch thế giới. Ngay cả những giải thi đấu biểu diễn giải trí lớn nhỏ, chỉ cần hơi sơ hở một chút là rơi xuống vực sâu vạn dặm. Jeong Ji-hoon chìm đắm trong thế giới thể thao điện tử tăng tốc gấp trăm lần mã lực, nhiều lúc hắn không phân biệt được mình đang rơi hay đang bay.

Nhưng Lee Sang-hyeok đã nắm lấy tay hắn. Hắn chỉ biết cảm thấy may mắn vì trong biển người mênh mông, Lee Sang-hyeok đã mạnh mẽ nắm lấy tay hắn.

Jeong Ji-hoon bỗng nhiên có chút hối hận về lời hồi đáp hoa mỹ của mình, hắn nên trực tiếp trả lời một tin nhắn "Là thật!". Lẩm bẩm trong miệng, hắn lại ôm Lee Sang-hyeok vào lòng chặt hơn.

10.

Gwak Bo-seong xem đi xem lại chương trình ngắn ngủi hai mươi phút không biết bao nhiêu lần.

Khi y nói đùa nhưng lại nói ra sự thật, Lee Sang-hyeok rõ ràng đã bật cười. Các phân cảnh và tình tiết đều có kịch bản, nhưng khi ghi hình y lại không dám quay lại nhìn vào mắt anh.

Y nhớ lại hôm đó trước khi ghi hình, anh Sang-hyeok cũng đã mỉm cười với y và bảo y đừng căng thẳng. Y đứng sững người, quên mất phản ứng.

(Kết thúc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #choker