Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Metawin thật sự muốn coi mắt.

Thế nhưng ngày cậu định đã tới sát mông rồi, cậu vẫn còn chưa tìm được người để xem mặt.

Cậu mạnh miệng trước mặt chồng cũ, rằng cuối tuần này sẽ đi hẹn hò đu đưa, nhưng rốt cuộc đến bây giờ cậu nào đã tìm được một mống nào đâu.

Cuối cùng Metawin đành bó tay, muối mặt gọi điện thoại cho thằng bạn thân chí cốt.

"Mau giúp tôi tìm đối tượng hẹn hò, tôi muốn gặp mặt ngay vào cuối tuần này !"

"Ông không thể vui vẻ sống an phận thủ thường bên cạnh thầy Chiva được à ?" Bạn thân bất lực nói :

"Sao ngày nào cũng kiếm chuyện chọc nhau chi vậy ?"

''Ủa , thích vậy đấy, sao nào ? Mau tìm cho tôi đối tượng hẹn hò''

Metawin mặc kệ, cậu nhất định phải đi xem mặt.

"Vâng vâng vâng thưa đại thiếu gia, ngài nói xem tiêu chuẩn của ngài là gì nào, tiểu nhân sẽ đi tìm ngay cho ngài, được chưa ?"

Thế còn nghe được, Metawin bắt tay vào vẽ ra hình mẫu lý tưởng.

"Tui thích người cao lớn hơn tui một chút, thận trọng điềm tĩnh dịu dàng với tui. Sau đó phải có sự nghiệp vững chắc, để tui ngưỡng mộ sùng bái, thế là tốt nhất. Ngoài ra tui còn thích chồng biết nấu cơm, nuôi cái bụng tui thành tròn vo..."

"...Ê ê ê... Ông có đang nghe không vậy, sao im như thóc ngâm thế ?!"

"Với cái tiêu chuẩn kén chồng tuyển vợ này mà ngài còn cần tiểu nhân sắp xếp ư ?" Bạn thân muốn tiền đình với cậu luôn rồi này.

"Ngài có cần tiểu nhân lập tức sai người đánh ngất Vachirawit Chiva-aree rồi khiêng vào tận nhà vào giường nhà ngài không ?"

"Tui không thích anh ta mà !!"

Cậu kịch liệt phản đối.

"Tôi ghét nhất là kiểu người thích quản đông quản tây như tên Chiva đó ! Tui mặc kệ ông làm bằng cách nào, miễn là cuối tuần phải kiếm cho tui đối tượng hẹn hò ưng ý !"

Cậu quăng điện thoại, cuộn mình vào trong chăn như một con sâu nhỏ.

Gì chứ cậu không thích Vachirawit một tí nào.

Còn lâu cậu mới thích cái tên móng lợn thúi vừa hung dữ vừa lạnh lùng ấy !

Cậu lấy hết dũng cảm để đấu tranh một lần, cho đến hôm nay mặt mũi đã khó coi lắm rồi, không thể để mình mất mặt thêm giây phút nào nữa.

Khóe mắt Metawin đỏ hoe.

Cậu chính là ghét Vachiraiwit nhất. Chính là như vậy

Metawin lại nằm mơ.

Trong mơ là thời điểm cậu mới kết hôn chưa lâu, chồng cũ Vachi lúc này đang lèo nhèo bên tai cậu.

"Mau đi ngủ ! Ba giờ rồi vẫn còn chưa ngủ ! Vẽ vời vô tích sự, phải biết cơ thể mới quan trọng nhất !"

"Bình tĩnh đi nào, anh bực bội làm gì ?" Trong giấc mộng, cậu chẳng có lấy một chút sợ sệt.

"Đừng lải nhải nữa, anh quản rộng quá rồi đó, em muốn mấy giờ ngủ thì kệ em ! Không phải anh không thích ngủ cùng một chiếc giường với em sao, em thành toàn cho anh đó."

Vachirawit đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng. Hắn nói :

"Em nghe cho rõ đây Metawin Opas, nếu như không vì mối quan hệ giữa hai gia đình, tôi sẽ chẳng bao giờ kết hôn với em."

Sau đó, cậu giận dữ tỉnh dậy.

Cậu tức giận đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt, tức tối đạp chăn qua một bên.

Giấc mơ là giả, nhưng lời cuối cùng ấy là thật.

Cậu không thể nào quên được.

───────

Metawin đi xem mặt.

Trông thấy ông bạn thân ngồi bên kia bàn, cậu ngây người :

"Ông tới đây chi vậy ?"

Bạn thân nhe răng cười he he :

"Anh đây giáng trần xuống xem mặt cùng chú em chứ còn gì nữa."

Bạn thân nhìn Metawin, rồi nhanh lẹ liếc về phía khung cửa sổ sát đất phía sau lưng cậu, bắt đầu cao giọng.

"Điều này nói ra có hơi đường đột, nhưng Winnie à, em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi được che chở bảo vệ em không ?"

Clgt!???

What the flower???

Ha lổ?

Metawin sốc đến mức chửi thề, thần hồn sợ hãi cực mạnh!!1

Cậu ngơ ngác nhìn ông bạn thân trước mặt, muốn lập tức kéo người đi gặp bác sĩ khám não.

Thế méo nào lại thích cậu ?

Tên này nhất định bị ấm đầu rồi. Quen nhau từ thời quấn tã cho đến bây giờ hai người đã chí chóe suốt ngày, đứa này chưa đánh chết đứa kia đã là tình cảm lắm rồi.

" Pirapat, đầu ông..."

"E hèm !"

Pirapat hắng giọng một tiếng, rồi nháy mắt liên tục với cậu.

"Làm cái gì mà..." Metawin quay đầu nhìn.

Vachirawit đang cùng với trợ lý đang đi vào.

Hai bên nhìn nhau tóe lửa.

Vachirawit liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện với em xã.

Hắn còn lạ gì cái gã kia nữa. Ngay từ thời cấp hai, tên này đã luôn luôn lởn vởn trước mặt họ.

Lúc nào cũng thế, không biết cố tình hay cố ý, gã không cùng nhau về nhà với Metawin thì cũng hẹn đi ăn cơm chung.

Rõ ràng học sinh trường bên cạnh nhưng ngày nào cũng thấy có mặt bên trường hắn.

Thật sự đáng ghét không chịu nổi.

Hồi ấy Vachirawit đã cảm thấy ngứa mắt, hiện giờ mới vỡ ra tên này quả nhiên đã có ý đồ với cục cưng từ sớm.

Metawin nhìn hai người đứng ngoài cửa, ngượng ngùng mỉm cười.

Vachirawit đi trước, trợ lí lẽo đẽo theo sau, ngồi xuống bàn trống kề sát cậu.

Pirapat nhướng mày bật cười thành tiếng, bộ dạng trông rất gian tà.

"Có thể cho tôi một cơ hội không ?"

Xoảng

Bàn bên cạnh làm rớt ly xuống đất, nát bét. Metawin giật cả mình thì nhìn thấy nụ cười mang theo ý xin lỗi của trợ lý.

"Xin lỗi tôi trượt tay."

Trong lúc nói y còn không nhịn được mà liếc xéo Pirapat một cái.

Dám mơ tưởng đến cục cưng nhà người khác, dòng cái thứ không biết xấu hổ.

Hứ !


Metawin ăn cơm mà như ngồi trên đống lửa, đống than.

Hai con người bàn bên không ngừng nhìn cậu chằm chằm, còn ông bạn thân đối diện thì ân cần gắp đồ ăn cho cậu.

Đễn nỗi Metawin xấu hổ tới mức không muốn ngẩng đầu. Cậu gắp thức ăn vào bụng liên tục, cảm giác dạ dày cũng sắp thủng luôn rồi.

Cậu tìm một cái cớ mà trốn vào nhà vệ sinh.

Lại cố tình gặp chồng cũ ở cửa nhà vệ sinh.

"Ha... ha ha, anh cũng ở đây hả."

Cậu lắp bắp hỏi.

"Ừm." Vachirawit đáp bằng một tiếng, đột nhiên nói "Em thích cậu ta à ?"

"Gì ?" Đầu cậu xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

"Thích cậu Pirapat ấy."

Chồng cũ nói.

"Ý anh là sao ?" Metawin không ngờ Vachirawit lại hỏi như thế

"Giờ anh lại muốn chất vấn tôi hả ?" 

Dạ xin hỏi cái tư cách ạ?

Cậu ôm một bụng căng đầy đồ ăn, tức giận tới mức tưởng như mớ hỗn độn cậu nuốt vào lúc nãy sắp sửa trào ra khỏi cổ họng.

"Tôi chỉ..." Vachirawit nghẹn giọng. Chính hắn cũng chán nản với thái độ của bản thân, nhưng mặt khác lại không thể ngừng quan tâm đến thái độ của Metawin đối với Pirapat.

Hai người họ biết nhau sớm hơn mình, đề tài để nói chuyện của nhiều hơn mình, suốt ngày chí chóe chơi bời vui vẻ, hắn cảm thấy mình mãi mãi cũng không thể thân thiết với cậu.

Hắn vô vị thế đấy, lúc nào cũng chỉ khiến người khác cảm thấy phiền toái.

"Nếu hồi đó em nói với tôi một tiếng... thì chúng ta đã không cần kết hôn."

Vachirawit nghe thấy chính mình nói vậy.

Bọn họ có thể không kết hôn, và hắn có thể... từ bỏ rất nhiều thứ, miễn là cậu hạnh phúc.

Thế nhưng người trước mặt chẳng có lấy một ý cười.

Hai mắt Metawin đỏ bừng lên vì giận, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói :

"Câu này anh nên tặng chính mình mới đúng."

Cậu tức giận định rời đi, bỗng bị chồng cũ túm lấy ống tay áo

"Win..."

Cậu đạp Vachirawit một cái, chỉ ném lại một câu :

"Đừng có quan tâm đến tôi ! Đi mà quan tâm trợ lí nhà anh kia kìa !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top