Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12.

Mẹ cô gật đầu, lườm cô một cái rõ sắc vốn chỉ để nhắc nhở về cái từ "tôi" kia, sau đó nhấc tách trà thảo lên nhâm nhi, Haruna liền đánh bài chuồn, cũng xem như là đã trễ nên cô phải về nhà nấu ăn làm bữa tối, mặc dù từ khi qua Oshima gia, đồ ăn trong nhà toàn do người hầu làm, kì thực cô muốn động vào cũng không được.

Cô thưa kính rồi ra ngoài đón taxi về nhà, đúng là hết hồn, còn tưởng hôm nay là ngày tận cùng của đời cô rồi chứ. Nộ khí của mẹ, đúng là không đùa được.

Haruna thầm mang ơn Yuko đúng là cậu đã giúp cô thoát khỏi tình cảnh cực kì nguy hiểm.

Chiếc xe lăn bánh, Haruna tựa người vào thành cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài. Hạt mưa li ti nhẹ rơi, bắn tung tóe lên khung cửa sổ trước mặt, cảnh tượng bên ngoài lập tức mờ nhạt, Haruna chuyển tư thế ngã đầu ra sau ghế. Chậm rãi quan sát khung cảnh bên ngoài.

..

..

..

Yuko tắt điện thoại, đẩy điện thoại lên bàn, mép môi cậu chuyển động cong lên một nửa sau đó nở nụ cười bá đạo nhất đời người mặc cho nhân viên chức cao trong phòng họp đang nhìn cậu chằm chằm.

Hồi sau Acchan bên cạnh khẽ ho khan hai tiếng hung hăng kéo cậu về thực tại, cậu đưa tay lên che miệng dáng vẻ vẫn giữ nguyên biểu rõ tâm trạng của mình, cầm điện thoại của mình đẩy ghế phía sau ra rồi cất giọng điềm đãm: -"Cuộc họp kết thúc!" sau đó tươi cười te te ra ngoài.

Yuko chờ câu này cũng khá lâu rồi. Đã được tháng, Yuko ta đây cũng đã thay đổi chiến thuật khá nhiều, không ngoan hiền nữa mà luôn tìm cớ để gây chuyện với Haruna để cô chú ý đến cậu.

*Yuko mày nhất định phải câu được con cá lớn này* cô giơ nắm tay lên trời tuyên thệ*

Mẹ vợ đúng là phúc tinh mà!!

..

Yuko bước ra ngoài, đập vào mắt là cảnh tượng vợ cô đang thanh toán tiền taxi sau đó thuận tay kéo xe đẩy đi vào siêu thị bên cạnh.

Đồ dùng ở nhà sai người hầu đi mua là được, tại sao cô lại đích thân đi ra ngoài.

Ngó qua một hướng khác, thu lại tầm nhìn hai thằng con trai gần đó đang nghía theo bóng hình cô vào trong, Yuko khẽ cau mày sau đó bước thật nhanh đến bên Haruna đưa tay lồng qua ôm eo cô tỏ ý chủ quyền, cậu quay đầu lườm hai người kia, bọn họ lập tức cúi đầu tránh đi.

-"Ya! Làm trò gì thế!!" Haruna nhìn cậu khó hiểu.

Haruna rất nhạy cảm, những người xung quanh có dòm ngó hay có bất bình với cô cô đều nhận ra được. Huống hồ cậu đứng bên cạnh như vậy, đáy mắt hiện rõ có điều không ổn, muốn giấu cũng không giấu nổi cô.

-"Che chắn!" Yuko rút tay về, đưa tay vào túi quần, lời nói cậu như mây gió thoáng qua tai cô rồi nhanh chóng vụt đi, không kịp để lại một chút dư âm.

-"Che chắn?"

-"Vợ tớ ra ngoài bị hai thằng điên dòm ngó bằng ánh mắt biến thái, tớ ngoảnh mặt làm ngơ được sao. Mà vầy, sau này có đi đâu cũng phải bảo vệ sĩ đi theo, tránh gặp tình huống như hôm nay" Cậu tuôn cả một tràng giáo huấn, Haruna cảm nhận được trong lời nói mang chút thanh âm ân cần.

-"Hai người đứng ở cửa siêu thị hả, à biết chứ. Tôi biết họ nhìn tôi." – Haruna nhún vai, lách người qua quầy thanh toán rồi vào trong lựa đồ.

-"Cậu thản nhiên để yên?!"

-"Không lẽ bây giờ tôi lao ra đấm vào mặt họ. Tôi là dâu nhà Oshima, tôi không cần giữ thể diện cho mình nhưng cũng cần phải giữ thể diện cho Oshima cậu chứ."

-"Tớ không phải người làm việc không ngó trước sau, tớ chỉ không muốn thấy những việc như vậy." - Yuko khựng lại, giương khuôn mặt lạnh như băng nhìn cô, phong thái vẫn y cũ chỉ có lời nói mang theo một chút tức giận.

Haruna nghe xong câu đó liền hiểu ý, miệng nở một nụ cười không thể nào không lưu tâm, cho rằng tính tình của cậu không hẳn là tệ lắm, khóe miệng cô liền cong lên tạo nên một đường phác không thể hoàn mỹ hơn.

Haruna đẩy xe đi dạo vài vòng, Yuko đi phía sau cô, bầu không khí im lặng bao lấy xung quanh, máy điều hòa trong siêu thị phát ra từng đợt mát dịu nhưng so với việc bên cạnh có "núi băng" thì có lẽ điều hòa của siêu thị có hỏng bất chợt cô cũng không sợ nóng.

Im lặng một hồi Haruna cất tiếng gọi cậu xong quay đầu lại, thấy Yuko nhìn mình hai hàng chân mày cau lại tạo thành hình chữ bát tỏ ý hỏi có chuyện gì.

Haruna nuốt nước bọt, cô công nhận chồng cô nhiều lúc hảo soái chết người, chỉ một động tác nhướn mày thôi cũng khiến người khác ngậm ngùi nhất thời quên đi việc hiện tại, đại khái là cô.

Haruna ho khan che đi vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, cất giọng -"Cậu ra đây làm gì?!"

-"Thắc mắc cậu đi siêu thị làm gì!" - Yuko trả lời.

-"Tôi muốn làm bữa tối cho cả nhà, dẫu gì từ khi qua nhà cậu, tôi chưa hề động vào dao thớt, không một ai làm dâu theo kiểu tôi đang làm cả." Haruna thực tình trả lời, cô biễu môi mà như mếu.

-"Cậu biết nấu ăn?"

-"Tại sao không?!"

-"Ừ!" Ít ra vợ cậu cũng có một tài năng mà người chồng như cậu đây có thể hãnh diện.

Nhìn đống thực phẩm bụng Yuko bắt đầu sôi, cậu tự tưởng tượng ra một loạt món ăn sau khi được cô chế biến bày ngăn nắp trên bàn sẽ có mùi vị như thế nào, màu sắc hấp dẫn trưng bày đẹp mắt khiến người ta nhỏ cả dãi.

Nhưng thực ra, tưởng tượng chỉ là hư không, nhìn tốc độ của cô ấy bây giờ có lẽ đến hết giờ cơm tối cô ấy cũng chưa mua xong.

Yuko cảm thấy hơi nhàn rỗi nên giật xe đẩy từ tay Haruna rồi tận tay mình đẩy đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top