Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Ngôn Hải Lâm trợn to mắt một lúc, trong mắt có chút kinh ngạc, và từ từ tiếp thu lý giải. Mấy năm nay vì lo cuộc sống và công việc, cô thiếu chút nữa quên đi bản thân là mỹ nữ luôn nhận được sự quan tâm của người khác phái.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, vừa đúng cho cô có cớ xin cáo từ trước.

"Tiểu Tưởng ! Cậu thích tôi thật không ?" Vô đột nhiên mở lời hỏi, làm mọi người ngạc nhiên đến mắt trợn đơ lưỡi, lúc sau toàn bộ hô lên.

"Phó ! Phó lý... " Tiểu Tưởng một lúc không biết lấy lý do gì để nói lên.

"Ngoài Tiểu Tưởng ra, nghe nói mọi người cũng cảm giác với tôi hả ? " cô bỗng quay sang đồng nghiệp nam nhỏ nhẹ hỏi, làm mọi người ngớ hết ra như gà gỗ, nín cả thở, đến cử động một chút cũng không động được.

"Phó lý ! Có phải chị say rồi không ? " Cung Nhã Văn lây nhẹ tay áo cô

Cô đoán không ra phó lý thường ngày vẫn nhỏ nhẹ ít nói, lại công khai nói ra việc này như vậy, cô lại còn tưởng phó lý sẽ xem như không biết chuyện cô vừa nói.

"Uống say rồi không phải sẽ như ý muốn của mọi người sao ? " Ngôn hải Lam nhìn mọi người cười nói.

"Sao ! Ý vậy là sao ? " Tiểu Tưởng lớn tiếng hỏi.

"Cậu không phải là muốn chuốt say tôi, sau đó có lý do tiếp cận sao ? " cô nhìn anh nhún vai nói.

Tiểu Tưởng tự nhiên toàn thân cứng đơ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên giống bị lửa đốt vậy. "Phó, phó lý ! Tôi, tôi không có, tôi tôi tôi.... "

"Tôi nói giỡn đó ! " cô bỗng nhiên lại nói, làm mọi người cứ ngớ cả người ra. "Nhưng đúng như câu không gió không nổi giông, để tránh xảy ra thật, tôi nghỉ là nhân lúc còn tỉnh táo nên cáo từ trước là hơn, chầu này tôi đãi, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha." Nói xong, cô tự khắc đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Không được ! " Cung Nhã Văn vẫn còn đang ngớ bỗng phản ứng nhanh đưa tay kéo cô lại. "Phó lý, Chị chơi gian quá, sao lại có thể dùng cách này để thoát thân chứ ? Chị không được đi, nếu chị đi thật, thì sẽ hại em bị mọi người mắn đến thúi đầu." cô nhẹ giọng níu kéo.

"Vì nghĩ cho sự an toàn của mình, nên chỉ có thể uất ức cho cô thôi, ngày mai nhớ đưa quá đơn cho tôi nha. "

Ngôn Hải Lam vừa cười vừa vỗ vỗ tay cô, ngẫng đầu nhìn qua mọi người vẫn đang còn ngớ như gà gỗ vẫy tay.

"Cám ơn mọi người đã tổ chức buổi tiệc mừng này, tôi xin đi trước nha, thứ 2 gặp lại ở công ty ! " nói xong, cô quay người rời đi.

Vén tấm lưới mỏng bước ra khỏi phòng, Ngôn Hải Lam trên mặt một lúc chịu đựng mĩm cười, cô cẩn thận bước từng bước nhẹ nhành, sàn bằng khổ có hiện rõ đường rảnh gổ ghép với nhau, làm cô tiếc kiệm lực không ít, nhưng cũng phải tập trung hết tinh thần mới không biểu hiện vẻ say rượu mà rời khỏi nơi rồng rắn hổn tạp này.

Một bước, hai bước,ba bước, chỉ ra khỏi nơi này ngồi lên chiếc taxi quen thuộc của cô là được.

 Taxi ?

Đúng rồi ! cô nên điện thoại gọi taxi đến cửa đợi cô trước mới được.

Điện thoại....cầm tay, điện thoại của cô đâu rồi ?

Cô quay đầu lại định lục trong túi da cố tìm chiếc điện thoại mà cô thường mang theo bên mình, toàn thân cô đột ngột cảm thấy choáng váng, cô nhanh tay vịn lấy đồ vật bên cạnh, để tránh bản thân té ngã, thì không cẩn thận đụng phải người khách ngồi bên quầy par.

"Xin lỗi !" cô mở lời xin lỗi, không tự chủ được lắc lắc đầu, để giúp bản thân tỉnh táo một chút, nhưng lại làm cho đầu cô càng lúc càng thấy choáng nhiều hơn.

Cô lại lắc lư một lúc, bước chân thì loạn choạn, bỗng một đôi tay cường tráng rắc chắc từ đâu lập tức ôm lấy bã vai cô giúp cô đứng vững lại.

"Cô à ! cô không sao chứ ? " một giọng nói trầm lắng hữu lễ bất thình lình vang lên từ đỉnh đầu cô.

Ngôn Hải Lam chớp chớp mắt, liền hít thở một hơn sâu đứng vững lại trên đôi chân của mình, miễn cưỡng mĩm cười lộ vẻ không xa lạ ngẫng đầu cảm ơn.

"Cảm --- " giọng của cô bỗng ngừng lại im bặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #kimhuyen