Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Diệp đã chờ đợi rất lâu bên ngoài phòng.

"Chủ tịch, thiếu gia Thư Hàng và thiếu gia Nghiễn Trạch đang ở phòng trà bên cạnh đợi anh." Tôn Diệp đuổi theo bước chân của Kỷ Thời Đình, nhẹ giọng thông báo.

Kỷ Thời Đình nhướng mày nhẹ: "Sao hai người đó lại đến đây."

"Hôm qua tôi dùng chứng minh của mình để đặt phòng cho anh, bị anh ấy phát hiện rồi ạ..."

Ai bảo khách sạn này là do vị tứ thiếu gia kia mở chứ. Ai bảo người này vô cùng hiếu kỳ với đời sống riêng tư của tổng giám đốc cơ chứ...

"Sau này nhớ tránh khách sạn dưới trướng Phong Kiều ra." Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, sau đó bước vào thang máy.

Tôn Diệp vô thức cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề. Có vẻ là vị chủ tịch của mình đang có tâm trạng không tốt. Chẳng lẽ...đêm qua chưa đủ vui sao?

Lần này cũng giống như lần trước lúc chủ tịch ném hợp đồng hôn nhân vào máy hủy tài liệu, tâm trạng của anh ấy cũng không tốt...

Trong đầu Tôn Diệp có một số liên tưởng không mấy trong sáng, nhưng anh ấy đã nhanh chóng gạt bỏ.

Nhà hàng chỉ ở ngay bên cạnh, vài phút sau, Kỷ Thời Đình đẩy cửa ra rồi trực tiếp đi đến phòng ăn.

Bên cạnh bàn có hai người đàn ông đang ngồi, là Kiều Nghiễn Trạch và Ngu Thư Hàng.

"Yo, đến rồi à." Kiều Nghiễn Trạch ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trên gương mặt đẹp trai hiện ra một nụ cười "xảo trá" : "Mau lên, đợi cậu lâu lắm rồi đấy."

Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn họ, vừa cởi áo khoác vừa tiến về phía trước.

"Xem ra các cậu gần đây thật sự rất rảnh rỗi." Giọng điệu của anh rất điềm tĩnh lại rất vô cảm, nhưng Ngu Thư Hàng và Kiều Nghiễn Trạch biết rằng đây là bộ dạng tức giận của anh.

Ngu Thư Hàng lập tức đứng dậy, năng nổ kéo ghế cho anh: "Thời Đình, tôi thề là tôi không biết gì đâu nhé, là lão Kiều kéo tôi đến đây, nói là có kịch hay để xem."

"Chậc..." Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh, rõ ràng là chột dạ vì hành vi của anh ấy.

Cái tên Ngu Thư Hàng này dựa vào gương mặt thanh tú nho nhã, lúc nào cũng giả nai tỏ ra vô tội, trong khi Kiều Nghiên Trạch trời sinh mang dáng vẻ đào hoa, lại hay đi cùng Ngu Thư Hàng, thế nên không biết đã phải gánh tội oan bao nhiêu lần.

Ngu Thư Hàng nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không quan tâm đến Kiều Nghiễn Trạch, nghiêng người đưa ly cà phê đến trước mặt Kỷ Thời Đình: "Ly latte này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy."

Kỷ Thời Đình nâng tay lên mở chiếc cúc áo trên cùng, uống một ngụm.

"Chuyện gì thế này." Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày: "Đêm xuân vui vẻ vừa qua, thì không cười với anh em một cái được à?"

Kỷ Thời Đình trước nay luôn rất lạnh lùng, hiếm khi dành tình cảm của mình cho ai đó hay cho việc gì đó. Hơn nữa anh cũng rất kín tiếng với đời sống riêng tư của mình, ngay cả anh em tốt như Nghiễn Trạch cũng biết rất ít.

Nếu không, khi biết rằng Kỷ Thời Đình cùng với cô gái khác vào khách sạn, anh ta cũng không phấn khích đến vậy, còn gọi cả Ngu Thư Hàng đến. Vừa sáng sớm đã chạy đến hóng chuyện đầu tiên.

Nhưng ai mà ngờ rằng tảng băng đó vẫn cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như vậy.

Ngu Thư Hàng đột nhiên sáng dạ, không nhịn nổi mà thốt ra: "Lẽ nào tối qua cậu không "lên" được à?"

Lời này vừa nói xong, Kỷ Thời Đình nhìn anh ta bằng ánh mắt ngập tràn sát khí.

Kiều Nghiễm Trạch "chậc" một tiếng: "Không phải chứ? Lẽ nào thật sự..."

Kỷ Thời Đình dằn mạnh ly cà phê xuống bàn, giọng nói sắt lạnh đến đáng sợ: "Cậu nín đi."

Ngu Thư Hàng sặc nhẹ một tiếng, không dám đùa nữa: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi và Lão Kiều vừa nãy còn bàn với nhau, chuyến này không chừng có thể may mắn uống được rượu mừng của cậu đấy."

Họ biết rằng Kỷ Thời Đình đối với phụ nữ lạnh lùng vô tình đến mức nào, có thể khiến anh đích thân bế vào phòng, cô gái này đối với anh là người rất đặc biệt.

"Rượu mừng." Kỷ Thời Đình duỗi ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào bàn, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười lạnh lùng và giễu cợt: "Có mơ cũng đừng nghĩ đến."

Anh không biết tại sao mình lại trở nên nhỏ mọn như vậy. Chỉ vì thật sự muốn lên giường với cô, cho dù là bị xem như thuốc giải dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.

Nhưng mà, anh vẫn là vô cùng tức giận.

Ngu Thư Hàng và Kiều Nghiễn Trạch nhìn nhau, cả hai nhìn thấy một thông điệp duy nhất trong mắt đối phương: Cô gái đó, chọc giận anh rồi.

Đồng thời, họ cũng tò mò hơn về thân phận của cô gái này.

Phải biết rằng, con người Kỷ Thời Đình trước nay dù có trèo núi vượt thác mặt vẫn chưa từng biến sắc, khiến anh tức giận chắc chắn không phải người bình thường.

Xem ra, Kỷ Thời Đình thật sự đã động tâm!

Tâm hồn hóng 'bát quái' của hai người ngày càng bùng cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top