Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đám phóng viên khác còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, đã bị một người đàn ông lần lượt nhấc lên và ném ra khỏi phòng, trong chốc lát, tiếng la hét gào khóc vang vọng không ngừng.

"Đám người này thật ghê tởm, may mà đến kịp."

"Đám người này... chắc chắn không phải phóng viên tử tế."

Hai giọng nam lạ lẫm vang lên bên tai, Diệp Sanh Ca hơi ngẩn người, đang định ngẩng đầu lên thì đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn ra trước mặt cô.

Bàn tay này, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.

"Đứng dậy." Chủ nhân của bàn tay lên tiếng, giọng trầm thấp, nghe rất quen thuộc, như thanh âm của thiên sứ vậy.

Diệp Sanh Ca chợt muốn khóc, cô hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thâm trầm của người đàn ông, nỗi ấm ức trong lòng không kìm nén được nữa.

Dường như suốt thời gian qua, bất kể gặp phải khủng hoảng hay khó khăn gì, cô chưa từng hy vọng có ai đó đến cứu mình, bởi vì cô biết sẽ chẳng có người như vậy.

Thế nhưng, hóa ra cảm giác có người từ trên trời giáng xuống cứu mình lại tuyệt vời đến thế.

Kỷ Thời Đình thấy cô có vẻ sắp khóc, khẽ cau mày.

Anh mím chặt môi, trực tiếp cúi người bế cô lên, kết quả là giây tiếp theo, Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy cổ anh, thầm nức nở.

Ban đầu Kỷ Thời Đình định đẩy cô ra, nhưng nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cô, tay anh lại không thể nhấc lên được.

Rõ ràng anh biết người phụ nữ này chỉ đang lợi dụng mình.

"Đừng khóc nữa." Anh xoa mái tóc dài của cô, giọng điệu an ủi vẫn còn hơi cứng nhắc: "Là do an ninh của khách sạn không tốt, tôi sẽ khiếu nại họ ngay."

Kiều Nghiễn Trạch đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, nhưng lại không thể phản bác.

Đúng là anh ta muốn gặp người người phụ nữ này nên mới cố ý dặn dò bảo vệ để những phóng viên đó vào, nhưng anh ta thực sự không ngờ đám người đó lại ghê tởm đến vậy.

Tuy nhiên, được tận mắt nhìn thấy Kỷ Thời Đình an ủi một người phụ nữ, dù sau này có bị anh trả thù thì cũng xứng đáng.

Nãy giờ Ngu Thư Hàng luôn nhìn Diệp Sanh Ca, lúc này đột nhiên anh ta chọc chọc Kiều Nghiễn Trạch: "Cậu có cảm thấy..."

"Cái gì?" Kiều Nghiễn Trạch thờ ơ trả lời.

Ngu Thư Hàng nhíu mày: "Thôi vậy."

Tạ Nghiễn Trạch không để ý đến lời nói dở dang của anh ta, bởi vì cuối cùng Diệp Sanh Ca cũng khóc đủ, hít mũi ngẩng đầu lên, hỏi người đàn ông trước mặt: "Sao anh lại quay về? Hơn nữa, lần này không phải tôi quấn lấy anh đâu nhỉ?"

Kỷ Thời Đình véo cằm cô, cười lạnh: "Tôi chỉ quay lại lấy đồ, tình cờ gặp phải thôi."

Diệp Sanh Ca vốn không tin, nhưng cô cũng không phản bác, ngoan ngoãn "ồ" một tiếng.

Người đàn ông thu tay lại, nhìn về phía Kiều Nghiễn Trạch và Ngu Thư Hàng: "Đã xử lý hết chưa?"

"Tất cả các thiết bị điện tử đều đã tịch thu, tôi đã dặn bảo vệ đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, không cho bọn họ một bài học thì sẽ không thả ra ngoài." Kiều Nghiễn Trạch nói xong, liếc mắt về phía Diệp Tình Ca ra hiệu: "Lần này có thể giới thiệu rồi chứ?"

"Không cần thiết."

"Kỷ Thời Đình, cậu vô tình thật đấy!"

"Ý tôi là, cô ấy không cần biết các cậu." Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, nắm lấy cổ tay Diệp Sanh Ca, ánh mắt thu lại: "Đi với tôi."

Diệp Sanh Ca cong mắt cười, ngoan ngoãn theo sau anh. Thật ra vừa nãy cô đã nhận ra thân phận của Kiều Nghiễn Trạch rồi, tứ thiếu gia của tập đoàn Phong Kiều. Với gia thế xuất sắc và vẻ ngoài tuấn tú không đứng đắn, danh tiếng của anh ta không hề kém cạnh nhiều ngôi sao hạng A, báo chí thường xuyên đưa tin về những tin đồn của anh ta. Người đàn ông trẻ tuổi còn lại có vẻ ngoài điển trai, chắc hẳn cũng là bạn của Kỷ Thời Đình, một cậu ấm nào đó ở Dương Thành.

Tuy nhiên, vì Kỷ Thời Đình đã lên tiếng, đương nhiên cô sẽ không nhiều chuyện, ánh mắt thậm chí không hề dừng lại trên hai người này.

Hiếm khi người đàn ông này tỏ ra tốt bụng như vậy, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội.

...

Kiều Nghiễn Trạch và Ngu Thư Hàng đi phía sau, cả hai đều mang vẻ mặt kỳ lạ.

"Không ngờ lại có ngày được thấy Kỷ Thời Đình trọng sắc kinh bạn." Kiều Nghiễn Trạch cảm thán.

Ngu Thư Hàng suy nghĩ một lúc, thành thật nói: "Tôi nghĩ cậu đánh giá chúng ta quá cao rồi, trước giờ cậu ta cũng đâu có coi trọng chúng ta."

"..." Sắc mặt của Kiều Nghiễn Trạch rất khó coi: "Thôi được rồi, cậu nhiều lời quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top