Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, thang máy "Ting" một tiếng mở ra.

Diệp Sanh Ca ngẩng đầu lên, khẽ ngây người một lúc.

Không ngờ thang máy này lại trực tiếp dẫn đến phòng khách của một căn phòng nào đó, nội thất sang trọng mà tinh tế, đèn chùm pha lê lấp lánh, ánh đèn mờ nhạt ấm áp.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là phòng tổng thống của khách sạn.

Thế nhưng rõ ràng cô đã đặt phòng phổ thông mà.

Diệp Sanh Ca cúi đầu, ngây ngốc nhìn thẻ phòng của mình nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Thôi kệ, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Diệp Sanh Ca lảo đảo đi vào trong vài bước, sau đó bất giác nín thở.

Cách đó không xa, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông đẹp đến mức vượt cả trí tưởng tượng của cô về hai từ "đẹp trai".

Người đó nhắm mắt, đôi mày sắc bén khẽ cau lại toát lên vẻ lạnh lùng, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Khí chất lạnh lùng, tôn quý nhưng tỏ rõ sự xa cách.

Một tay anh đặt trên tay vịn, tay còn lại chống lên trán. Cổ áo choàng tắm mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh tế và đường nét cơ bắp rõ ràng.

Có lẽ vì không được thoải mái nên yết hầu của người đàn ông chuyển động lên xuống, đường nét từ cằm đến cổ căng cứng, gợi cảm khó tả.

Diệp Sanh Ca bất giác nín thở.

Là một người quản lý hàng đầu, cô nhạy bén nhận ra nếu người đàn ông này muốn bước vào giới giải trí chắc chắn sẽ nổi như cồn.

Không không, đó không phải điều quan trọng, quan trọng là đây rõ ràng là phòng của cô.

Diệp Sanh Ca lảo đảo tới gần, cố gắng thể hiện vẻ uy nghiêm của mình: "Xin lỗi, đây là..."

Cô còn chưa nói dứt câu, người đàn ông bỗng mở mắt.

Đó là một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng đến cực điểm. Đồng tử đen láy giống như có thể hút linh hồn người ta chìm sâu vào đó.

Giọng nói của Diệp Sanh Ca nghẹn lại trong cổ họng.

"Ra ngoài." Người đàn ông bình tĩnh nói ra hai chữ, nhưng giọng nói lại trầm thấp, khàn khàn đến lạ.

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt.

Men say khiến phản ứng của cô chậm lại vài nhịp.

"A...a... anh không khỏe ở đâu sao?" Diệp Sanh Ca vất vả mãi mới nói được một câu trôi chảy.

"Không có." Kỷ Thời Đình cau mày, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ u ám: "Cút ra ngoài."

Anh bị ông nội chuốc thuốc, vì vậy đành đến khách sạn gần đó ở, mặc dù đã tắm nước lạnh vài lần, nhưng cơn khô nóng và ham muốn vẫn ẩn náu trong cơ thể, chỉ có thể chờ đến khi thuốc hết tác dụng.

Vệ sĩ và trợ lý đã bị anh đuổi đi, không ngờ lại có một người phụ nữ không biết sống chết xông vào.

"Không được, chắc chắn anh đang bị sốt." Diệp Sanh Ca đưa tay ra, định đỡ anh dậy: "Hay là, tôi đưa anh đến bệnh viện xem sao... aiya!"

Bước chân cô loạng choạng, mất thăng bằng, cả người ngã nhào vào lòng người đàn ông.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ lập tức bao trùm tất cả các giác quan của cô, men say kích thích khiến đầu óc cô choáng váng.

Kỷ Thời Đình vô thức rên một tiếng, nắm chặt lấy cổ tay cô.

Ban đầu anh định đẩy cô ra, nhưng cơ thể mềm mại của người phụ nữ vừa nhào vào lòng anh, khiến tác dụng của thuốc vốn đã dịu đi lại sôi sục lần nữa.

Hơn nữa, mùi hương nhè nhẹ pha lẫn chút hơi rượu tỏa ra từ người phụ nữ này như một chất kích thích chí mạng khuấy động từng sợi dây thần kinh của anh.

Chết tiệt.

"Xin lỗi, xin lỗi." Diệp Sanh Ca ngại ngùng đứng dậy, nhưng vì đã ngà say nên cô lại loạng choạng ngã phịch lên đùi anh một lần nữa.

Hô hấp của Kỷ Thời Đình càng nặng nề hơn.

"Nếu không muốn mất đi trong sạch thì mau cút đi." Anh gằn từng chữ từ trong cổ họng, giọng nói đã khàn đặc đến cực điểm.

Diệp Sanh Ca nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa của bốn chữ "mất đi trong sạch".

Ba năm qua, cô và Mộ Ngạn Hoài chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào như những người yêu nhau khác, cô luôn cho rằng đó là sự ăn ý giữa hai người.

Nhưng giờ cô mới hiểu, thật ra Mộ Ngạn Hoài vốn chẳng thèm để cô vào mắt, nên mới lừa cô quay mòng mòng như một kẻ ngốc.

Tim như bị đâm một nhát, cô đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, thẫn thờ nhìn anh, đôi mắt long lanh đầy vẻ mơ màng: "Ai... ai nói tôi không muốn!"

Đồng tử của Kỷ Thời Đình hơi co lại.

Đến lúc này, anh mới nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ này.

Cô đã uống khá nhiều rượu, đôi mắt quyến rũ tràn đầy men say. Dọc xuống chiếc mũi cao thẳng là đôi môi hồng hào, gợi cảm mê hoặc lòng người.

Đây là một khuôn mặt sắc xảo xinh đẹp, làn da cô cũng trắng như tuyết.

Vì vậy, vết bớt đỏ tươi bên má phải càng trở nên nổi bật hơn. Tuy nhiên, dù sự xuất hiện của vết bớt này có vẻ đột ngột nhưng lại không hề xấu xí, ngược lại còn mang một vẻ đẹp kỳ lạ, ma mị.

Yết hầu của Kỷ Thời Đình lên xuống, không nhịn được đưa tay chạm vào má cô, một cảm giác quen thuộc tạm thời át đi tác dụng của thuốc khiến anh hơi hốt hoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top