Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh, anh thật sự không có người bạn nào sao?", Choi Hyeon-joon do dự hỏi, mỗi một lần cậu hỏi điều gì lại trưng ra bộ dáng yếu ớt vô cùng, cái vẻ luống cuống đáng thương ấy đi thẳng vào trong lòng Han Wang-ho.

Nếu nói Jeong Ji-hoon là một con mèo hoạt bát thì Choi Hyeon-joon chính là một con thỏ nhát gan. Han Wang-ho chậc một tiếng, anh xoa đầu cậu nhóc ngồi mà cũng cao hơn mình kia: "Em có thể trực tiếp hỏi anh bất cứ thứ gì, đừng ngại mà."

Đôi mắt Choi Hyeon-joon trở nên long lanh, cậu ngại ngùng cười, dường như vô cùng tận hưởng cái xoa đầu của người lạ mới quen này. Han Wang-ho luôn cho những người xung quanh anh một loại cảm giác vô cùng thoải mái. Người như vậy không nên cô độc một mình chứ, Choi Hyeon-joon thật sự vô cùng tò mò.

"Vậy anh không có bạn bè thật sao?", Choi Hyeon-joon hỏi lại.

Han Wang-ho cười nhìn cậu, anh thấy được sự đau lòng trong đôi mắt Choi Hyeon-joon, một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.

Trái tim Han Wang-ho như bị bao bọc trong ánh mắt ấy, một dòng nước ấm chảy đến khiến cho cơn đau thối lưu. Han Wang-ho đột nhiên nói: "Đúng vậy, anh không có bạn bè, đáng thương lắm đúng không Hyeon-joon."

Gương mặt Choi Hyeon-joon nhăn, cậu nhóc giống như lo lắng vô cùng, luống cuống hết cả lên. Han Wang-ho bị cậu nhóc chọc cười, anh hướng mắt nhìn mấy đứa trẻ vui đùa phía xa, Han Wang-ho hạ giọng nói đùa: "Không có ai muốn làm bạn với anh cả."

Không ngờ ngay lúc này Choi Hyeon-joon lại nói: "Vậy em sẽ làm bạn với anh."

Âm thanh vừa nhỏ nhưng lại kiên định vô cùng, Han Wang-ho đột ngột quay đầu, nhưng lồng ngực cứ như bị mắc nghẹn lại, Han Wang-ho mấp máy khóe môi, anh muốn nói không cần, dù sao cũng chỉ là mối quan hệ ngắn hạn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng hình như cô độc quá lâu khiến cho người ta dễ yếu mềm, Han Wang-ho mím môi, sống mũi cay cay: "Cảm ơn em, Hyeon-joon."

Choi Hyeon-joon hoàn toàn không cảm nhận được sự phức tạp trong cảm xúc của Han Wang-ho, chỉ biết là đối phương nói vậy khiến cho Choi Hyeon-joon rất vui, trái tim vẫn đang đập dường như động nhanh hơn, đến mức Choi Hyeon-joon sợ rằng Han Wang-ho sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Hôm nay Jeong Ji-hoon cũng ghé qua cửa tiệm hoa đó, cậu đã trở thành khách quen ở đây từ khi nào không hay. Chị chủ quán vừa thấy cậu đã niềm nở chào hỏi: "Ji-hoon tới chọn hoa nữa sao."

Jeong Ji-hoon tự nhiên đáp lại cô, cậu đi một vòng quanh tiệm, có mấy loại hoa mới được nhập, Jeong Ji-hoon cầm lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng dừng trước một đóa thược dược trắng, sắc trắng tinh khiết đẹp vô cùng, Jeong Ji-hoon cầm những bông hoa lên.

Chủ quán vừa nhìn liền bật cười, có một điều rất kì lạ, mỗi lần có người cầm những đóa hoa thược dược trắng lên thì chắc chắn trái tim của người ấy đã biến mất rồi. Cô gái than thở trong lòng một hồi lâu, sau đó nói vọng đến: "Hoa thược dược trắng thay cho lời nói tình yêu chớm nở, Ji-hoon muốn tặng nó cho ai rồi sao?"

Jeong Ji-hoon giật mình, gương mặt cậu chợt đỏ rồi lại trắng, cuối cùng vẫn là thả đóa hoa xuống: "Không có đâu chị."

Đoạn, cậu lại đi lung tung trong tiệm hoa, chủ quán thấy vậy thì cười tươi vô cùng, gần như muốn khiến Jeong Ji-hoon ngại chết. Jeong Ji-hoon lại cầm lên một bó oải hương, chủ quán lại lập tức lên tiếng: "Ý nghĩa của nó là sự chờ đợi trong tình yêu."

Cánh tay cầm hoa của Jeong Ji-hoon khựng lại, cậu lại đặt bó hoa về chỗ cũ, mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn, nghe người kia cười thì chỉ hận không thể kiếm cái lỗ nào chui xuống.

Jeong Ji-hoon ngượng ngùng vỗ gáy: "Thôi bỏ đi, hôm nay em vẫn lấy một đóa hoa hướng dương."

Cô gái cười xem như hiểu, như mọi lần lấy cho vị khách quen nhà mình một bó hoa hướng dương thật đẹp. Jeong Ji-hoon nhận rồi lập tức rời đi.

Vừa ra đến công viên thì đã thấy Choi Hyeon-joon với Han Wang-ho cười đùa vui vẻ với nhau, Jeong Ji-hoon khịt mũi có vẻ không vui, sau đó dùng đóa hoa hướng dương vừa mua chen vào giữa hai người bọn họ.

Han Wang-ho đã không còn bị những hành động như vậy dọa sợ nữa, anh vui vẻ ôm lấy đóa hoa xinh đẹp, cả hoa cả người đều khiến cho người khác say đắm.

Choi Hyeon-joon đứng dậy bước đến khung tranh của mình, ngay lập tức cậu muốn họa lại khoảnh khắc này, khi nụ cười xinh đẹp kia chậm rãi đi vào trong lòng cậu thanh niên, trở thành một loại nghệ thuật đẹp nhất cậu từng thấy.

Phía trước có một người ôm hoa cười, phía sau có một người đứng nhìn.

Bọn họ ở bên cạnh nhau ba tháng, Jeong Ji-hoon cảm thán thời gian trôi qua thật mau, hôm nay cậu phải ở trường để nộp bài thi, Choi Hyeon-joon hình như cũng phải nộp tác phẩm tốt nghiệp của anh ta.

Trùng hợp Jeong Ji-hoon cùng với Choi Hyeon-joon học chung một trường, Jeong Ji-hoon nghĩ dù sao cũng có quen biết, hơn nữa người trong bức tranh lại là một người vô cùng đặc biệt, Jeong Ji-hoon nổi lên hứng thú muốn đi xem tác phẩm của Choi Hyeon-joon.

Tác phẩm của các sinh viên mỹ thuật đều được trưng bày trong một phòng riêng, Jeong Ji-hoon hòa theo đoàn người đi vào trong phòng. Tất cả các phẩm đều đẹp đến bất ngờ, Jeong Ji-hoon đi tìm tác phẩm của Choi Hyeon-joon.

Nhưng cậu không tìm thấy bức tranh nào họa Han Wang-ho, trong lòng Jeong Ji-hoon tràn đầy nghi hoặc, cậu nghi ngờ tranh của Choi Hyeon-joon không qua được bài kiểm tra, Jeong Ji-hoon thất vọng rời đi.

Chỉ là vừa đi được vài bước, Jeong Ji-hoon lại nhìn thấy một bức tranh khác đề tên Choi Hyeon-jooon. Không phải bức họa Han Wang-ho, trong bức tranh vẫn là công viên ấy, vẫn là thảm cỏ quen thuộc, trên ghế đá có một người con trai ngồi quay lưng lại với tất cả mọi thứ, tâm điểm lại là một người khác đang tặng một cô gái bó hoa màu hồng đỏ tươi.

Có những tiếng lộp bộp rơi trong lòng Jeong Ji-hoon.

"Ji-hoon?"

Jeong Ji-hoon theo tiếng quay đầu lại, cậu thấy Choi Hyeon-joon đứng sau mình, anh xuyên qua cậu nhìn bức vẽ trên tường mà chột dạ xoa mũi. Jeong Ji-hoon nhăn mặt hỏi: "Tôi nhớ anh vẽ rất nhiều tranh về anh Wang-ho mà."

Choi Hyeon-joon xấu hổ cúi đầu, cậu không phủ nhận điều Jeong Ji-hoon nói, vì dù sao mỗi lần cậu vẽ thì Jeong Ji-hoon đều có mặt ở đó. Choi Hyeon-joon nhìn Jeong Ji-hoon tức giận, không hiểu vì sao lại nói: "Vốn dĩ muốn nộp tranh có anh ấy nhưng tôi lại không muốn có quá nhiều người nhìn anh ấy.

Hai người đều vì một lời nói mà trở nên mâu thuẫn. Jeong Ji-hoon không dám tin khi nghe Choi Hyeon-joon nói, dường như cậu cảm nhận được một thứ gì đó, gần giống với cái thứ cảm xúc rối loạn của chính cậu.

"Anh thích anh ấy à.", Jeong Ji-hoon trực tiếp hỏi, sau đó cậu nhận được cái gật đầu không chút do dự của Choi Hyeon-joon.

Trong lòng Jeong Ji-hoon nghẹn một cục, cậu rất muốn mắng chửi Choi Hyeon-joon, xong lại chẳng tìm được lý do nào để mắng chửi cả. Jeong Ji-hoon không có thân phận, cũng không có tư cách, điều ấy khiến Jeong Ji-hoon tức giận vô cùng, không nói thêm lời nào liền rời đi.

Bước chân ra khỏi trường, Jeong Ji-hoon muốn đi gặp Han Wang-ho.

Nhưng chuông điện thoại lại reo vào lúc này, là điện thoại của bác sĩ phụ trách Han Wang-ho. Trái tim Jeong Ji-hoon đông lại, treo lơ lửng giữa nỗi bất an đột nhiên nổi lên.

Jeong Ji-hoon run rẩy nghe điện thoại, đồng tử cậu co lại, theo từng tiếng nói gấp gáp của bác sĩ mà chạy đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top