Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Không muốn cậu đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi mà tôi sinh ra và chỉ sống cho đến khi 8 tuổi, nơi chôn vùi những kí ức buồn... nơi ấy sao rồi?? Đôi lúc tôi cũng thắc mắc nhưng rồi lại nhớ đến quá khứ thì..... thôi đi.

Thời tiết đã mát hơn rồi... chà cảnh vật đẹp hơn rồi đó. Tất cả đã đổi màu..... Cái màu ấm áp, hạnh phúc. Yêu cuộc sống, yêu cái màu đen trắng của cuộc đời... thích sự yên bình của màu xanh dương, thích sự tươi mát của màu xanh lá. Nhưng thật sự tôi không hề thích màu hồng bao phủ cuộc sống. Ghét cái màu đỏ... màu của chiến tranh và cũng là màu của máu...

Le lói đâu đó, người ta tưởng rằng màu hồng là màu của tình yêu nhưng thật ra màu của tình yêu lại là..... Có người nói rằng... hạnh phúc là khi ta có thật nhiều tiền... nhưng đó đâu phải là tất cả... Hạnh phúc là khi ta có 1 công việc để làm, 1 người để yêu và 1 tương lai để hi vọng... chỉ vậy thôi... chỉ đơn giản vậy thôi...

Lúc này bầu trời như đang trút những hạt mưa cuối cùng để rồi nói lời tạm biệt... nhưng cũng như nhắn nhủ 1 điều ẩn ý đó là hẹn gặp lại ......

- Eo ơi!!! Ghét quá... lại mưa rồi!!!!

- Bực mình thế không biết, cứ nhằm lúc tan học là mưa thôi!!!

1 vài tiếng nói lầm rầm vang lên. Họ ghét trời mưa. Cũng phải thôi, mưa gây bất lợi nhiều mà. Nhưng nó cũng đem lại nhiều lợi ích đó chứ.

2 cái lưng che mất tầm nhìn, 2 cái bên cạnh, 1 cái đằng sau.

- Mấy cậu làm gì vậy??- Tôi cất tiếng khi mấy cái tên này đang có những hành động kì lạ hết sức.- Định ấp trứng hả???

5 cậu ấy tụm lại xung quanh tôi.

- Trời mưa mà... đề phòng cậu lại... -Junsu nói.

- Tôi không như vậy nữa đâu!! Cứ yên tâm đi!!!- Tôi đẩy các cậu ấy ra rồi đứng dậy.

- Eun Hee... - Changmin cố với theo khi tôi bước ra ngoài trời mưa.

Ngửa mặt lên để cảm nhận được sức nặng của từng hạt mưa, để nhờ mưa xua đi nỗi ám ảnh của quá khứ. Tôi không thể chỉ sống trong sợ hãi mãi được. Sẽ có lúc tôi phải đối mặt với nó, để rồi lớn dần lên và mạnh mẽ hơn.

- Tắm mưa à??? Eun Hee cũng có cái thú vui đó sao???- Yunho lại gần tôi.

- Vui không??? Tôi chơi cùng với nhé!!- Junsu cười toe.

- Vui gì chứ??? Lạnh bỏ xừ à!!!- Changmin cau có.

- Lạnh?? Thế ra đây làm gì??- Tôi hếch mặt.

- Thích ra thì ra!!- Changmin nhún vai.

- Trả lời hay nhỉ!!

- Từ bao giờ cậu... không con sợ mưa nữa???- Jeajoong lúc này mới lên tiếng.

- Tôi không sợ mưa, tôi chỉ sợ sấm chớp thôi nhưng... có lẽ... tôi muốn đối diện với hiện thực hơn là lẩn tránh...

- Bọn tôi cùng cậu đối diện được không??- Yoochun hỏi.

- Ừ!! Tôi không lẩn tránh vì tôi biết bên cạnh tôi đã có các cậu.- Tôi mỉm cười rồi nhảy tưng tưng trong mưa.

Các cậu ấy cũng đứng dưới mưa nhưng chỉ khẽ mỉm cười và lặng nhìn tôi.

------------------------

- HAX XI....

- Cảm rồi!!!- Yunho nói khi chúng tôi đang yên vị ở nhà.

4 tên kia đi đâu rồi cũng chả biết nữa. Lúc nãy tự nhiên té mất chả nói câu nào cả... Lúc nào cũng làm người ta lo lắng thôi.

- Chỉ là 1 cái hắt xì thôi mà. Đâu có gì đâu!! À, Yunho ơi!!

- Sao vậy???

- Mượn vai 1 lát nhé!!!!- Giọng tôi khàn khàn và chưa đợi Yunho đồng ý tôi đã ngả đầu lên vai cậu ấy.

- Người cậu hơi nóng đấy!!

- Ừ!! Biết rồi!

- Vậy ngồi dậy đi, tôi đi lấy thuốc cho cậu uống!!!

- Tôi ghét thuốc!

- Ngốc, ốm thì phải uống thuốc mới khỏi chứ!!

Cậu ấy búng nhẹ vào trán tôi rồi kéo tôi dậy.

- Mau lên, đi uống thuốc.....

Yunho lôi tôi vào bếp.

- Cậu không biết thuốc để đâu hả??- Tôi chống nạnh hỏi khi thấy Yunho loay hoay không biết tìm thuốc ở cái tủ nào.

- À... ừ... Chả hiểu thằng Jeajoong cất đâu nữa!!

- Tôi biết đấy... Trên kia...

Tôi chỉ tay lên cái tủ bếp cao cao.

- Vậy cậu ngồi đi! Tôi lấy thuốc cho!!!

Yunho ẩn tôi ngồi xuống. Cậu ấy leo lên ghế lấy thuốc cho tôi.

- Cậu đừng bảo là không biết thuốc nào là thuốc cảm nhá!!

Tôi đứng dậy chỉ trỏ khi thấy dáng vẻ lúng túng của Yunho.

- Tôi...

- Ớ... cẩn thận...

Huỵch............... Cốp....Cốp....

2 tiếng động vang lên liên tiếp. Tiếng cốp đầu tiên là do Yunho trượt chân lao từ trên ghế xuống, lao vào người tôi làm tôi mất đà mà ngã ngửa ra sau, đập đầu vô tường. Đầu tôi chưa hết choáng váng ở cái đập đầu tiên thì lại bị ngay cái đầu siêu cứng của Yunho chọi ngay sau đó. Đau điếng à!!!

- Xin… xin lỗi Eun Hee!!!- Yunh lồm cồm bò dậy.- Cậu có... có sao không???

Mặt tôi chạm mặt Yunho, lúc này, với cái cự li... chỉ vài xenti làm tôi không thể rời mắt đi đâu được. Không có cách nào khác là nhìn thẳng vào mắt cậu ấy...

Hơi thở của cả 2, nhịp tim của cả 2 mỗi lúc 1 nhanh và mạnh hơn. Như là quả tim lâu ngày chưa thấy ánh sáng nên hôm nay nó muốn chạy nhảy cho vui ấy.

- Yun...Yunho à!!- Tôi nói khẽ.- Cậu....

- Huh?

- Cậu... cậu... có.... nốt... nốt ruồi ngay trên môi kìa.....

Ôi, chết mất..>"<... Nói vậy Yunho sẽ giận cho coi, chỉ vì muốn thoát khỏi tình cảnh này mà..... Ôi.....

- Cậu không biết nói gì ngoài cái câu ngớ ngẩn đó sao???

Yunho vẫn thì thầm, vẫn ở nguyên vị trí ban đầu (tức là đè lên người tôi ấy). Cậu ấy làm tôi quá ngạc nhiên, hết sức ngạc nhiên. Đáng lẽ cậu ấy phải nổi quạu và thét ra lửa chứ sao lại...

KING.....KONG.......... Rời mắt được rồi, may quá. Ai đến cứu mình thế không biết??? Mặc xác là ai, chỉ cần tránh được ánh mắt của Yunho là ổn rồi!!

- Yunho... có... có khách!!- Tôi phải lên tiếng không thì cậu ấy vẫn nhìn tôi đắm đuối.

Cậu ấy đứng dậy thoáng buồn ra mở cửa.

RẦM........ 1 cái đóng cửa thô lỗ.

- Ai vậy??

- Lũ điên ý mà!!!

- Hả???

RẦM... RẦM....Lần này không bấm nữa mà là gõ cửa à không đập cửa mới phải chứ.

- EUN HEE... EUN HEE… MỞ CỬA.......

Những tiếng đồng thanh réo gọi tên tôi. Sao nghe rùng rợn thế này... Mà mấy cái tiếng đó... quen quen.....

Tôi mở cửa ngó quanh ngó quất rồi nhăn mặt lại.

- Các... các cậu... là thủ phạm hả???

- Chứ cậu nghĩ là ai??- Changmin hét.

- Sao không mở cửa vô nhà mà lại đập cửa rầm rầm vậy. Cánh cửa sắp long ra rồi đấy!!- Tôi nhăn mặt.

- Mở được đã tốt!! Không phải cửa khoá trong sao????- Junsu làu bàu.

- Hả???

Ngạc nhiên lần nữa nè... Tôi đâu có khoá cửa đâu. Vậy... người khoá là... Yunho... Chính hắn và đồng bọn. Sao lại làm vậy chứ….

- Thằng dở kia... Sao lúc nãy lại đóng rầm cửa lại thế??? Mày tưởng bọn tao là quỷ dạ xoa từ âm ti lên bắt mày hả??- Jeajoong tức tối.

- Ờ!! Sao không đi luôn đi... Bực mình....

- Sao?? Bộ mày làm chuyện gì mờ ám hả???- Yoochun ngó tôi.

- Ơ hay, nhìn gì chứ??? Điên... điên hả???- Tôi ẩn cái mặt Yoochun ra xa.

- Ấp a ấp úng. Chắc chắn là có chuyện!!!- Changmin gật gù.

- Này!! Chạy đi đâu đó... bọn tôi đã hỏi chuyện xong đâu!! Đứng lại Eun Hee.....

Tôi bỏ mặc lời Junsu nói phía sau, cứ 1 mạch chạy lên phòng. Cái tên quái đản, sao nỡ nói thế chứ.... Yunho ngốc... nói vậy khác gì để cho mấy tên đó được thể xoi mói, bới móc.... Hâm không chịu được...

Nhưng mà.... lời nói cuả Yunho có vấn đề nhá.... Cậu ấy làm sao vậy nhỉ.... Ốm chăng... cũng cõ thể... lây ốm từ mình.... Chắc vậy rồi....

__________________

Khi bạn thấy cầu vồng sau cơn mưa thì chắc đó sẽ là điềm báo cho những sự thay đổi. Tôi đã thấy cầu vồng sau cái hôm tắm mưa ấy. Và đúng như vậy, cuộc sống của tôi không còn rối loạn như nó đã từng diễn ra. Nó trở nên yên bình, êm ả hơn. Chuyện lạ hôm qua là 1 minh chứng. Yunho, 1 tên có tính nóng giận rất cao, hắn giống như ngọn núi lửa ấy, chỉ cần chạm nhẹ là nó UỲNH..... phun trào liền à. Ấy thế mà...(thôi không nói). Những người con trai xuất hiện trong cuộc đời tôi, họ khiến cuộc sống của tôi thay đổi quá nhiều. Biến những thứ không thể trước kia thành có thể...

- Eun Hee!!!- Changmin khều khều.

- Gì???

- Lát nữa tan học đi trượt patin đê!!! Cậu bảo tôi dạy mà nhớ không???

Changmin nói thầm vào tai tôi trong khi cái mồm cậu ta lúng búng đầy cơm.

- Híhí, nhớ thế!!! Ok, đi luôn háhá, trông thế mà Changmin ngoan ghê!!!- Tôi xoa xoa cái đầu của cậu ấy.

- Bỏ ngay cái tay xuống!!!- Changmin trợn mắt.- Linh tinh không dạy nữa bây giờ!!!

- Thôi, thôi.... tôi xin lỗi!!!

Tôi níu áo cậu ấy, rõ ràng là... tôi đã nhìn thấy... 1 nụ cười phởn chí của Changmin nhưng nó diễn ra không lâu, chỉ trong nháy mắt thôi.

- BỎ NGAY TAY RA!!!!- Yoochun hét toáng.

- Cậu làm gì thế, giật bắn cả mình!!!- Tôi nhăn mặt.

- Cậu đang làm gì đó???- Yunho nói với giọng cảnh cáo.

- Làm gì kệ tôi!!! Hay nhỉ!!!

- Em đang làm gì với cậu ấy thế hả Changmin???- Yoochun lườm Changmin.

- À, không... Eun Hee... chỉ muốn.... muốn ngỏ ý ăn phần cơm của em thôi!!!- Changmin lấp liếm.- Tại cậu ấy đói.

Tôi tròn mắt nhìn Changmin. Cái câu trả lời này có ý xúc phạn à nha.

- Cậu vẫn đói à??? Vậy ăn của tôi đi!!- Yunho đẩy hộp cơm của cậu ấy về phía tôi.

- Ơ.... Không... tôi... không đói. Changmin nói linh tinh đấy!!!- Tôi cười méo xệch.

- Không sao, có gì mà ngại, ăn cả của tôi nữa này!!!- Junsu cười.

- Tôi..... tôi.... À... ShinDong cậu còn đói không??- Tôi quay sang tên mập.- Ăn hộ mấy tên này 1 cái!!!

Tôi vẫy ShinDong, mắt cậu ấy sáng lên chồm đến chiến luôn mấy hộp cơm. Mấy tên kia nhìn mà tiếc đứt ruột. Ai bảo tôi đã từ chối mà cứ cố cho tôi làm chi.

- Á... đau....- Changmin la nhỏ.

- Tôi không phải loại người ấy đâu nhá...- Tôi đá vào chân Changmin.

Thế là cuối giờ, tôi và Changmin lén lút gặp nhau thực hiện kế hoạch riêng. Sau một hồi chốn chui lui mấy tên kia, cậu ấy chở tôi bằng xe riêng đến sân trượt.

- Eun Hee!!!

- Gì???

- Gì á???- Changmin quát.- Ăn nói với thầy giáo thế hả???

- Dạ!!!

Cái tên này chưa gì đã lên mặt rồi...>"<...

- Có 3 nguyên tắc khi trượt.... Thứ nhất đó là phải giữ thăng bằng, thứ 2 là phải đổ người về phía trước. Cogn nguyên tắc thứ 3 là nguyên tắc quan trọng nhất...... đó là.... đừng lo... vì.... đã có tôi đây!!!!

Changmin hơi ngại ngùng khi nói cái nguyên tắc thứ 3.

- Vâng, em đã rõ thưa sếp!!!

Bắt đầu hơi khó khăn vì tôi toàn ngã thôi. Changmin luôn đi lùi cầm tay tôi để tôi trượt nhưng tôi đều kéo cậu ấy ngã cùng. Hầu hết là cậu ấy cố gắng để tôi... ngã mà không đau đớn bằng cách.... ôm lấy tôi và lấy thân mình làm đệm cho tôi…

- Ây.... Lần thứ mấy cậu ngã rồi???

Changmin nằm ngửa ra khi 1 lần nữa tôi ngã vào người cậu ấy.

- Tôi chẳng nhớ..... ngã nhiều quá mà!!!!

- Cậu là người ngốc nhất quả đất!!

- Tôi xin lỗi!

Tôi đứng lên kéo cậu ấy dậy.

- Để bọn tôi giúp!!

- Ừ!! Cảm ơn!!!......- Tôi cười tươi rồi giật thót.- HẢ???????

Tôi giật mình ngã ngửa ra sau.

- Cảm ơn tôi vì tôi ở đằng sau cậu đi Eun Hee!!!- Junsu nhe răng cười khi tôi đổ vào người cậu ấy.

- Sao.... sao... sao các anh lại ....???- Changmin lúng túng.

- 2 người nhá... đí chới riêng... được lắm.... Đi mà không rủ bọn tôi!!!- Yunho gầm gừ

- Chơi đâu mà chơi!!! Bọn tôi đang tập đi patin mà!!!- Tôi thanh minh.

- Tập tành gì mà toàn ngã lên người nhau như thế hả???- Yoochun nhìn tôi quát.- Cậu là con gái mà vậy hả?

- Tôi không biết đi đương nhiên là ngã rồi!! Người đâu mà ngu!!

- Công nhận... Eun Hee ngốc lắm... dạy mãi không được!!!

Jeajoong nói khi đang xoay xoay cái giầy trượt.

- Kệ tôi!!!

- Vậy để bọn tôi dạy cậu!!!- Yunho nói.- 5 chắc chắn là hơn 1 rồi.

……….

Mấy cái tên này kể ra cũng tốt bụng và hình như có chung 1 sở thích đó là... làm đệm cho tôi. Nãy giờ toàn các cậu ấy hét hò không hà... Mình mẩy bầm dập, đau ê ẩm còn tôi thì… không 1 tì vết.

- Á.....a...aa..á.... nhẹ tay thôi!!!- Các cậu ấy thi nhau la hét om xòm.

- Chịu tí đi... không bôi thuốc sẽ không khỏi đâu!! Nhưng... dù sao cũng cảm ơn vì... đã...

Tôi ngượng ngùng.

- Không sao!!! Bọn tôi tự nguyện mà!!!- Junsu lại cười, cái tên này thích cười đến thế à??

- Để Eun Hee đau... thì bọn tôi không chịu được đâu. Nên... chi bằng để bọn tôi đau thì hơn!!!

Yoochun nhìn tôi cười hiền.

- Cảm ơn!!!

- Eun Hee!!!- Changmin chớp mắt.- Xem phim không??? Tôi có thuê đĩa về này!!!

- Wow.... hay hay. Để tôi đi mua đồ ăn!!!

- Khỏi, có rồi đây!! Lúc nãy tôi có tạt qua Tic Toc.

- Cậu tâm lí thật đấy Changmin à!! Mau nhét đĩa vô đầu đi.

Tôi hí hửng ngồi vào ghế sofa.

- Cậu thuê phim gì đấy?? Hay không??

- Cực kì hay!!!

Changmin ngồi xuống cạnh tôi. Bộ phim mà Changmin nói tới là...

- Á...á..á..á…á...

Tôi nhắm tịt mắt quay sang ôm chầm lấy Changmin.

- Eo ơi.... ghê quá....huhuhu......

- Không sao.... có tôi đây mà!!!!

Changmin ôm tôi và vỗ nhẹ vào vai tôi.

- Thằng ranh, thảo nào em lại nhảy lên ngồi cạnh Eun Hee, mau xuống đất mau lên!!!

Yoochun nạt nộ. Changmin phụng phịu ngồi xuống cạnh cậu ấy. Còn tôi bây giờ đang co rúm co ró trên ghế.

- Á....AAAA.....

Tôi nhảy cà tưng vồ lấy Yunho ở ghế bên cạnh khi nghe thấy tiếng sột soạt ở phát ra ở TV. Yunho đón gọn tôi trong tay và cười đểu giả.

- Huhu, ghê quá!!!

- Mau trở về chỗ đi Eun Hee!!!- Jeajoong nói nhỏ.

- Phải đó, cậu có phải người lớn không vậy?? Mấy cái phim này mà lại sợ sao??- Junsu cười sằng sặc, tên quỷ đang chọc quê tôi đây mà.

- Ai...Ai sợ chứ!!!

- Thế sao cậu lại nhảy chồm chồm lên thế??- Yunho tò mò.

- Ờ....Ờ.... thì....thì.... tôi giật mình... không được à??

Tôi ấp úng giấu diếm nỗi sợ hãi. Tôi không dám ngồi trên ghế sofa 1 mình nữa mà kéo Yoochun và Changmin lên ngồi cùng.

- Ối....

Tôi la nhỏ khi vòng tay Yoochun đang siết chặt lấy tôi.

- Sợ gì chứ!! Chỉ là 1 bộ phim thôi mà!!

Cái tên này sao ăn nói nhẹ nhàng thế, bộ hắn không sợ sao... Mà hình như tôi nghe thấy tiếng khúc khích cừời của hắn thì phải!!!

- Á....

Những tiếng hét của tôi cứ vang lên suốt, vẫn chỉ 1 tư thế co ro cho 2 chân lên ghế và Yoochun thì ấp tôi như ấp trứng. Sợ thế mà tôi vẫn xem cho đến hết phim đấy!!!

- OA.... phim hay thế không biết!!! Changmin lần sau cứ thế mà phát huy nhá!! Háháhá....

Yoochun vươn vai sau khi bị tôi ẩy ra khỏi người mình.

- Sao cậu lại cười?? Phim ghê bỏ xừ á mặc dù công nhận là nó hay phết!!

- HAy cái con khỉ khô!!!- Yunho hậm hực

- Phải đấy!!! Xem mà muốn điên lên!!- Junsu lườm huýt.

- Điên là còn bình thường, em cong nổ đom đóm mắt đây này. Chỉ muốn xông vào mà......- Changmin cáu tiết.

- Lần sau cấm đứa nào mang phim ma vô nhà tao đấy!! Tao mà bắt được tao đuổi thẳng...

Jeajoong lạnh lùng nói nhưng vẫn lộ ra rằng cậu ấy đang rất tức giận.

- Mấy... mấy người làm sao vậy??? Sao mà ai cũng mặt mày hầm hầm như thịt bầm nấu cháo thế???

- Kệ chúng nó đi Eun Hee. Mà cậu hết sợ chưa???- Yoochun hỏi.

- Hử??? À...à.... hết... hết... rồi!!!- Tôi ngó lơ.

- Vậy à!! - Cậu ấy gật gù.- TRỜI ƠI CÁI GÌ THẾ KIA???..... CÓ BÀN TAY TRẮNG BỆCH Ở DƯỚI ĐẤT KÌA.....- Yoochun thất thần hét lên.

- Á....aaaa....á.....

Tôi nhảy lên ôm lấy Yoochun, cả chân, cả tay luôn á. Cậu ấy bế tôi trên tay mà cười nức nở. Ôi, điên rồi đó nghe!!! Mặt tôi đỏ lừ nhìn Yoochun.

- Cậu... cậu được đấy, dám lôi tôi ra làm trò đùa hả???

Tôi rít qua kẽ răng.

- Hahahaha... tại cậu... bảo hết sợ rồi mà!!!

Tôi đấm cậu ấy 1 phát vào bụng vì cái tội cợt nhả với tôi.

- Ơ..... vẫn cười hả tên kia??? Các cậu giải quyết tên này cho tôi, mau lên.

Tôi ra lệnh cho 4 người còn lại, các cậu ấy như mèo mù vớ cá rán, hớn hở xông vào. Người giữ chân, người giữ tay, người thì đấm, người thì đá, người thì bóp cổ. Eo ơi... bạo lực gia đình... Tôi lao nhanh lên phòng.

- Chết mày rồi Eun Hee ơi!!! Mày dám ngủ không hả??? Sợ quá!!!

Tôi nhảy lên giường chùm chăn kín mít. Mãi mà không ngủ được. Cứ cảm giác là có mấy con ma đang ở đâu đó đang lởn vởn quanh mình. Chết rồi làm sao bây giờ???

----------------------

Cạch.....

- Á..... á..... á......

- Hét gì mà hét??? Bộ bị dở à???- Tôi gắt.

- Cậu.... cậu..... sao cậu.... lại qua đây????

Yoochun vớ lấy cái gối che người khi thấy tôi thò mặt vào phòng.

- Tôi... tôi...- Tôi ấp úng.

- Sao??? Mà cậu cầm chăn gối sang đây làm chi vậy???

Changmin hếch mặt. Cậu ấy cũng lấy 1 cái chăn quấn quanh người.

- Tôi qua ngủ cùng mấy cậu cho vui!!!

Tôi đóng cửa rồi vứt chăn gối lên giường và ngồi bịch xuống.

- Hôm nay, các cậu cũng có hứng ngủ chung hả???- Tôi nói nhìn 5 cái bản mặt đang biểu hiện đủ mọi sắc thái biểu cảm.- Mà.... mà sao (tôi nheo mày) mấy cậu lại cởi trần thế???

Tôi nói mà mặt tỉnh queo làm 5 tên biến sắc luôn. Háhá được dịp trêu lại rồi. Oh yeah!!!!

- Trả lời đi chớ!!! Câm hết rồi hả???

- Chúng nó kéo tôi lên đây!!!- Jeajoong cúi mặt.

- Thằng Junsu sợ ma!!!

Yunho nói, liếc mắt nhìn đểu Junsu.

- Háháhá, thế mà còn cười tôi!!!

- Đâu.... đâu mà..... muốn.... muốn ngủ cùng cho ấm cúng!!!

Anh chàng đắn đo cho câu trả lời, trông buồn cười quá.

- VẬy hả?? Thôi, có gì đâu, sợ ma thì nhận là sợ ma, có gì mờ..... phải.... như thế!!! Ha ha!!!

Tôi bò ra giường mà cười.

- Thế Changmin và Yoochun cũng sợ ma à???

- HẢ... ĐÂU... ĐÂU CÓ.....

2 tên hét lên, tranh nhau nói.

- Háháhá... lộ rồi.... con trai gì mà..... yếu đuối!!!

Tôi xua tay trêu mấy cậu ấy! ^^ Đâu phải lúc nào cũng có dịp này đâu.....

- Thế còn cậu.... qua đây làm gì???- Changmin đánh trống lảng.

- Ờ thì.... ngủ.... tôi nói rồi mà!!! Tôi sợ ma quá hổng có ngủ được nên.... qua đây!!!!

Tôi nở nụ cười thường trực.

- Vậy nằm cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu!!!

Yoochun ôm gối nhảy lên giường.

- Tôi cũng thế! Nằm gần cho nó ấm cúng!!

Junsu nhảy tót sang bên cạnh tôi.

- Xuống đê!!! Ấm cúng gì??? Ai cho phép hả???- Tôi đạp Yoochun và Junsu xuống.- Tôi nằm trên giường, mấy cậu nằm đất. Mau lên... mau lên.....

- Đây là phòng tôi mà!!! Sao mà quá đang thế???- Junsu phụng phịu.

- Lắm lời, mau nằm xuống đi!!- Tôi quát.

Tôi nằm sấp xuống chân vẫn co lên, người vẫn nhổm dậy, cái đầu lúc lắc, con mắt đưa đi đưa lại nhìn mọi thứ.

- Wow.... bây giờ mới để ý!! Cậu để răng khểnh hả Yunho??? Sao bây giờ tôi không thấy vậy???

Tôi cầm bức ảnh trên bàn lên ngắm nghía.Hình các cậu ấy chụp chung với nhau, tên nào tên nấy đều cười tươi rạng rỡ.

- À.... tôi nhổ nó đi rồi. Tại bất tiện quá!!!

- Nhắc mới nhớ, cái lần nhổ răng ấy thằng Yunho xém chết. Háháhá, nhổ răng gì mà kêu la thấu trời... Háháhá!!!- Junsu cười trả đũa Yunho.

- Vậy à??? Tiếc nhỉ, không phải có răng khểnh là rất duyên sao??- Tôi thở dài.- Bây giờ mà cậu để răng khểnh chắc tôi mê cậu rồi!!!!

Tôi gật gù công nhận cái điều mình vừa nói.

- HẢ???- Cả 5 tên nói lớn.

- Vậy nếu tôi lắp răng khểnh vô. Cậu sẽ mê tôi hả???- Junsu nhổm dậy.

- Cậu á??? Cậu mà lắp răng vô chắc giồng quái thú lắm đó. Bộ răng hiện tại chưa làm cậu tự hào sao?? Mà cậu trông kute thế mà còn định làm gì để kute hơn à??

- Vậy... vậy... sao!!!

Cậu ấy cười ngượng ngùng. Ối cái tên này muốn giết người bằng hành động và nụ cười à??? Trông hắn... kute quá cơ.

- Mà hồi đó Changmin với Yoochun để tóc ngắn này!!! Yoochun bây giờ thì đẹp rồi còn Changmin thì...

- Thì sao????- Changmin hóng.

- Thì để tóc ngắn đẹp hơn. Trông dễ thương hơn. Híhí, cả Jeajoong nữa cậu ấy cũng đáng yêu quá!!!!

- Sao ai cậu cũng khen giống nhau thế???- Changmin mỉm cười.

- Thì... 5 cậu, ai chẳng đẹp trai.- Nguyên 5 cặp mắt trố ra nhìn tôi. Tôi xua tay.- Cái này là toàn nhân loại công nhận à nha. Chơi với các cậu còn nguy hiểm hơn chơi với hổ... Nhưng trông vậy các cậu lại mỗi người 1 tính khác hẳn nhau nhá......

·         Yunho: lanh lùng, nóng tính, háo thắng nhưng lại dễ thương vì chính cái tính đó.

·         Yoochun: lãng mạn, tình cảm nhưng mà hơi trăng hoa.

·         Jeajoong: vui tính, thật thà, tốt bụng nhưng lạnh lùng chẳng kém Yunho đâu.

·         Changmin: thông minh, nhanh nhẹn.

·         Junsu: hihi cậu có nụ cười thiên thần. Trông thấy nụ cười của cậu thì đang buồn cũng sẽ vui đấy.

- Tôi nói đúng hết không sai tí gì phải không???

- Sao chúng nó được khen còn tôi thì cậu lại chê là sao???- Yoochun nhăn nhó.

- Tôi chê cái gì cậu???

- Tôi đâu có trăng hoa!!!

- Thôi đi, rõ rành rành ra đấy !! Ai công nhận Yoochun lăng nhăng giơ tay!!!

Cả 5 đứa bọn tôi giơ đồng loạt.

- Tôi đồng ý 2 chân, 2 tay luôn!!!

Junsu giơ chân tay của cậu ấy lên.

- Điều này là không thể chối cãi, nhận đi Yoochun!!!- Yunho cười phớ lớ.

- Mày.... im mồm ngay.....

- Cậu tức làm gì chứ??? Đâu có ai nhìn lại quá khứ của cậu đâu phải không nào?? Người ta chỉ cần quan tâm đến hiện tại của cậu thôi!!!- Tôi cười.

- Mình biết rồi, Eun Hee ạ!!!

- Thôi đi ngủ đi, muộn rồi đó!!!

Tôi nằm lại ngay ngắn rồi chìm vào giấc ngủ... Ngủ 1 cách nhanh chóng vì có lẽ bên cạnh tôi là 5 chàng ngự lâm quân tuyệt vời. Họ sẽ bảo vệ và không để 1 cái gì hay cả 1 con mà đến gần tôi...^^

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top