Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu đừng có như vậy nữa!!- Yoochun nói.

- Gì cơ???- Eun Hee cười.- Cậu nói gì kì vậy???

- CẬU ĐỪNG CÓ ĐỂ CÁI MẶT ĐÓ NỮA, ĐỪNG CƯỚI NẾU CẬU NHƯ CẬU KHÔNG MUỐN, ĐỪNG HÀNH ĐỘNG GƯỢNG GẠO NỮA. THÀ TÔI THẤY CẬU KHÓC CÒN HƠN LÀ THẤY CẬU NHƯ THẾ NÀY... - Yoochun hét ầm lên.- Tôi.... không.... không muốn thấy cậu cứ mãi.... như vậy.....

Yoochun đứng dậy xách cặp rồi đi ra khỏi nhà. Cậu ấy thật sự là... tức giận.... lắm. Mấy ngày này có ai là không tức giận, mệt mỏi đâu.

- Eun Hee, kệ nó, đi học thôi!!!- Yunho nói nhỏ.

Vẫn là con đường đó, và 1 lần nữa sự im lặng lại bao trùm. Không ai nói 1 câu nào cả.... 1 không khí ảm đạm, ko 1 tiếng nói, 1 tiếng cười.

- Nó vẫn vác mặt đến trường sao???

- Trơ trẽn đến thế là cùng!!!

- Sao trên đời lại có loại người như nó thế không biết!!

Những lời xỉ vả, nhạo báng xuất hiện. Trong chuyện này Eun Hee không biết làm gì cả hay chính xác là không thể làm gì hơn. Bởi vì dù cô có nói gì đi nữa thì những lời nói ấy đâu thể rút lại.

- Cái lũ con gái này.....- Changmin gằn lên đi tới nhưng cánh tay cậu bị Eun Hee giữ lại.

- Kệ đi, Changmin! Không đáng đâu!!!- Cô cố nở nụ cười để làm Changmin yên tâm.

Eun Hee trở nên trầm cảm hơn, ít nói. Khuôn mặt xanh xao, hốc hác trông thật thiếu sức sống. Có lúc cô đã từng nghĩ "phải chăng đây là mình?? Mình trở nên như thế này từ bao giờ???"

Không chỉ những đứa con gái, ngay cả đến ShinDong, Kangin cũng nhìn Eun Hee e dè. 2 người bọn họ cũng không nói chuyện với cô nữa. Các thầy cô giáo cũng vậy, họ cũng lạnh nhạt và nghiêm khắc hơn. Trừ thầy Lee, chỉ có thầy là quan tâm đến Eun Hee nhưng cô lại từ chối sự quan tâm mà mình đang thực sự cần. Chẳng lẽ phải sống như vậy mãi sao???

- Cậu về trước đi Eun Hee, bọn tôi sẽ về sau!!

Changmin nói, 5 cậu ấy, cả 5 người đều lạnh lùng. Yoochun vẫn vậy, cậu không thèm nhìn Eun Hee đến 1 cái, hẳn cậu vẫn còn giận Eun Hee lắm.

- Ừ!! Gặp lại ở nhà!!!

Eun Hee quay đi, cái dáng bước từng bước 1, thật khó khăn.

__________________

...........10 giờ tối........

"Phía trước là nhà rồi, chắc các cậu ấy đã đi ngủ vì đèn trong nhà không bật. Chắc họ cũng chẳng thèm quan tâm đến mình nữa đâu." Cái ý nghĩ thoáng qua ấy hiện lên trong tâm trí Eun Hee.

Cạch... tiếng mở cửa nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, Eun Hee bước vào nhà, với tay lên bật cái công tắc đèn.

- Ối... Các cậu làm tôi giật mình!!!

Eun Hee khẽ thốt lên khi nhìn vào 5 khuôn mặt tối xầm ngồi im lặng trên ghế. Họ thật đáng sợ... Những ánh mắt nhìn sắc lạnh nhìn vào 1 khoảng không vô định. 

- Mấy cậu sao vậy???

Eun Hee cố giữ bình tĩnh, có cái gì đó mách bảo cô có điều chẳng lảnh. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy 5 bọn họ trong bộ dạng này... 1 tiếng nói vang lên làm cô giật mình.

- Cậu đi đâu về đó???

Yunho nói với vẻ mặt lạnh băng.

- Hả??? À.... tôi... tôi đi dạo!!!!

- Đi dạo??? Vậy mà giờ này mới về???

Yunho cười khẩy, Eun Hee càng sợ hơn. Đây không phải là Yunho mà cô biết. Con người này dù có lạnh lùng, nóng nảy nhưng chưa bao giờ hành động như vậy trước mặt Eun Hee. Nhưng lúc này... từng lời nói... từng cử chỉ của anh ta... lại làm đối phương chết điếng...

- Ừ!!! Tôi đi nhiều nơi mà, với lại đi bộ nên lâu là đương nhiên thôi!!!

- ĐẾN GIỜ PHÚT NÀY MÀ CẬU VẪN NÓI DỐI SAO??? CẬU CÓ PHẢI LÀ EUN HEE MÀ TÔI BIẾT KHÔNG ĐÓ???

Yoochun bất giác gầm lên, nhìn Eun Hee bắng ánh mắt tức tối. Lần đầu tiên Eun Hee thấy sợ Yoochun như thế.

- NÓI THẬT THÌ SAO CHỨ???- Anh tiếp tục hét lên.- SAO CẬU LẠI PHẢI LÀM CÁI TRÒ ĐÓ???

- Cậu... cậu nói gì... tôi... tôi... không hiểu????

Eun Hee đứng như trời trồng, nhìn Yoochun sợ sệt.

- CẬU TRẢ LỜI ĐI CHỨ!!!! NÓI THẬT ĐI, CẬU ĐÃ ĐI ĐÂU VÀ LÀM GÌ HẢ???

Lần này là Changmin, anh đứng phắt dậy nắm chặt tay cô.

- TÔI NÓI RỒI,TÔI ĐI DẠO... SAO CÁC CẬU LẠ THẾ ????

Eun Hee gạt tay Changmin ra, cô bắt đầu phản kháng lại. Thật sự những lời nói của 5 anh chàng này đang làm cô mất bình tĩnh. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra trong ngôi nhà này nữa.

- Eun Hee....- Junsu lại gần đặt tay lên vai Eun Hee, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô rồi nói.- Đừng nói dối nữa, đến cái mức này rồi... cậu hãy nói thật đi.....

- Nói dối??? Tôi... không hiểu các cậu đang nói gì cả!!!

Eun Hee lùi lại, cô đưa tay lên trán.

- Eun Hee, nhìn tôi đi.- Jaejoong tiến lại giữ lấy vai Eun Hee.- Hãy nói thật.... được chứ??? Cứ nói đi, bọn tôi sẽ không giận cậu...

Jeajoong đứng trước mặt Eun Hee, nhìn cô bắng ánh mắt cảm thông.

- Xin lỗi...- Eun Hee gạt tay Jaejoong ra rồi cười nhạt nhưng nụ cười ấy lập tức tắt lịm.-Tôi... tôi không hiểu mấy cậu đang nói gì. Nói thật? Nói dối? Tôi thực sự không hiểu các cậu đang đề cập đến cái gì nữa. Còn...muốn hỏi tôi đi đâu thì... chỉ có 1 câu trả lời thôi... Đó là tôi đi dạo... Xin lỗi nếu câu trả lời không làm các cậu vừa lòng. Còn bây giờ tôi muốn đi tắm và nghỉ ngơi.......

Eun Hee nói liền 1 mạch, cô ngăn không cho nước mắt rơi lúc này. Đi lên gác và bỏ 5 người họ lại. Những điều này quả là khó hiểu, nó làm cô tức đến phát khóc.

- Sao cứ bắt tôi nói thật trong khi cái điều tôi nói là sự thật chứ!!!!

Đóng rầm cánh cửa buồng tắm lại sau lưng. Eun Hee bật nước rồi đứng đó. Đứng cho đến khi nào cô tỉnh táo lại. Cô nhìn mình trong gương.

- Tồi tệ, tồi tệ... Mày là 1 đưa đáng ghét, không ra gì..... Kim Eun Hee.... mày nên chết đi từ lúc đó thì hơn..... đáng lẽ ra người bị cái xe đó cán là mày chứ không phải... không phải.....

CHOANG....... Eun Hee dùng hết sức bình sinh đấm thẳng vào chiếc gương làm nó vỡ ra thành từng mảnh... Những ngón tay giật giật lên vì đau, nhưng khuôn mặt thì vẫn vậy... tuyệt vọng....... Máu chảy xuống lem hết bồn rửa mặt.

- Đáng ghét... mày... mày chết đi......

RẦM.......

- Eun Hee, cái gì xảy ra trong đó vậy???? Tôi nghe thấy tiếng...

Yoochun hốt hoảng đập cửa xông vào. Trong cái bộ dạng nhếch nhác này, quần áo ướt sũng nước, tay đầm đìa máu vì làm chuyện ngu ngốc Eun Hee đã làm cả 5 người con trai như chết lặng đi....

- Máu.... máu......- Junsu lắp bắp.

- Tránh ra đi....- Eun Hee lạnh lùng.

- Đi viện mau lên!!- Yunho quát và kéo Eun Hee.

- BUÔNG RA... ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO NGƯỜI TÔI...- Eun Hee hét lên.- TÔI CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CÁC CẬU!!! CÁC CẬU LÀ GÌ CỦA TÔI CHỨ????

BỐP...... Khoé miệng Eun Hee chảy ra 1 thứ chất lỏng màu đỏ... Cái thứ mà cô căm ghét đến tận xương tuỷ. Cô thần ra và ngước mắt lên. Người đánh cô là… Yoochun.... Người mà trong mơ cô cũng không nghĩ là sẽ làm vậy.....

- ĐÚNG.... CẬU CÓ CHẾT TÔI CŨNG KHÔNG QUAN TÂM...... CẬU CHẢ LÀ GÌ VỚI TÔI HẾT......

Yoochun thở gấp... mắt anh long lên nhìn Eun Hee.

- Sao tôi lại...trở nên như vậy chứ????

Cậu đi qua Eun Hee và trở về phòng. Ánh mắt ấy Eun Hee chẳng thể quên. Ánh mắt nhìn cô đầy tức giận nhưng lại chan chứa yêu thương.

RẦM.....Tiếng đóng cửa......RẦM....RẦM...CHOANG.....CHOANG..... Những tiếng đổ vỡ vang lên.

- Eun Hee... mau đi viện đi....- Changmin lay người cô.

- Sao cậu cố chấp thế hả????

Jeajoong lấy khăn nhẹ nhàng băng vết thương lại cho Eun Hee. Bỗng trong chốc lát như nghĩ ra được điều gì đó, cô chạy đi thật nhanh...

RẦM.... Cô mở toang cánh cửa phòng Yoochun. Không chút do dự, cô ôm chầm lấy anh từ phía sau... Khuôn mặt đẫm nước mắt tì sát vào tấm lưng ấy, nước mắt vẫn tiếp tục chảy.....

- Xin... xin lỗi.....

Tiếng nói nhỏ vang lên. Cổ họng như bị nghẹn lại ở từng lời nói... cánh tay của Eun Hee xiết chặt hơn. Nhưng Yoochun lại lạnh lùng gỡ cánh tay ấy ra.

- Đừng... đừng mà...- Eun Hee hốt hoảng.- Xin cậu đừng làm vậy... Yoochun....

Cô nấc lên từng tiếng. Lời nói chua xót hơn. Nhưng bàn tay Yuchun vẫn nắm chặt cổ tay cô và gỡ ra.... Hành động ấy đủ để làm con tim cô quặn lên, thắt lại đau nhói.....

__________________

- Yoochun..... Đừng mà.......

Eun Hee đau đớn thốt ra từng lời. Và cuối cùng 2 bàn tay cô cũng được Yoochun tháo ra mặc dù cô đã cố gắng không để như vậy.

Yoochun nhìn cô. Tay anh nắm chặt lấy đôi bàn tay đẫm máu đang run rẩy của Eun Hee. Đôi mắt chua xót... có lẽ là đang khóc…

- Eun Hee ngốc.....

Eun Hee vẫn ngây ra chưa hiểu gì.

- Cậu ôm chặt như vậy tay sẽ đau đó... Máu lại chảy ra rồi.......

Khuôn mặt Yoochun càng lộ vẻ đau đớn hơn khi nhìn bàn tay của Eun Hee. Anh cảm thấy như chính anh bị thương vậy....

- Tôi không sao......

Eun Hee nói để Yoochun yên tâm. Anh đưa tay lên chạm vào vết thương trên khoé miệng làm cô khẽ giật mình.

- Tôi… tôi... đã đánh cậu.... ra nông nỗi này sao....????

Eun Hee mỉm cười rồi lắc đầu.

- Không sao.... Tôi ổn.!!!

- Ổn gì chứ???

- Thật mà.... không sao mà.....

- Tay cậu.... đi nào.... vào viện thôi.....

Yoochun kéo Eun Hee ra cửa nhưng cô ra sức chống lại.

- Không...

- Đừng nói gì cả, cậu phải làm như thế!!! Mau lên, nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy!!!

- Không... Tôi không đi..... tôi.... tôi sợ ....

- Eun Hee.....

- Mẹ tôi.... cậu biết mà....!!! Bệnh.... bệnh viện đáng sợ lắm Yoochun ơi!!!!

Eun Hee khuỵu xuống, run lên, nước mắt tuôn trào. Yoochun ôm chầm lấy cô an ủi.

- Không sao đâu , cậu từng bảo muốn dối diện với nỗi sợ hãi mà.Hơn nữa bên cạnh cậu còn có bọn tôi!!!

Yunho, Jeajoong, Junsu, Changmin đang lại gần. Họ đã chứng kiến tất cả.

- Eun Hee, đừng sợ..... Tôi luôn bên cạnh cậu mà!!!!

- Junsu.....

Eun Hee ôm lấy Junsu khóc òa lên.

- Thôi nào, Eun Hee, vào viện nhé!!! Để bác sĩ xem vết thương cho cậu được không???

Changmin nói nhỏ. Eun Hee buông Junsu ra, nhìn 5 người con trai rồi gật đầu. Changmin bế Eun Hee lên xe.

- Jeajoong, anh lái xe đi!!!

Suốt cả quãng đường, Eun Hee cứ gục vào người Changmin mà ngủ. Chính xác hơn là cô ngất đi lúc nào cũng chẳng biết......

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top