Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

__ Tulip trắng

____________________

Đơn của bác miramelamin:

Couple: India x Vietnam (boyxgirl)

Bối cảnh: học đường (AU- nhánh nhỏ trong đa vũ trụ)

Thể loại: tình yêu trong sáng, ngọt ngào, và không H (không có đánh nhau)

Kết: H.E

_____Lời tác giả_____

"Bác miramelamin đã đặt đơn cho tôi muốn có một bó hoa tulip trắng, đỏ nên vì lần đầu nhận đơn cũng như giao hàng nên tôi bận chuẩn bị ghê lắm. Nhưng thật sự trời không phụ lòng người, tôi đã xong mẩu truyện ngắn và một bó hoa lớn như đơn nói, rốt cuộc nhìn người shipper chuyển giao đi tôi vui lắm. Vì công việc đã xong cũng như là vì có ai đó để sẻ chia truyện ngắn cùng với tôi." - Tác giả

__________

[Bác nào đọc lại bản chỉnh sửa của phần giới thiệu sẽ thấy là tôi đã phá lệ cho đặt đơn do nay có bác muốn đặt. Truyện sẽ có chút sơ sài, và có thể hông đúng như yêu cầu, nên nếu bác miramelamin hông thích thì chap sau tôi sẽ cho làm lại về cặp này nhưng sẽ bị thay đổi nha ^^

Và ngày tháng thì tôi tự phịa ra nha, nên nó hư cấu, hông có thật]

_____Chú thích_____

India= Tôi

Vietnam= Em

F.E= French Empire

Hoa Sen*: là biệt danh của India đặt cho Vietnam

*...* : suy nghĩ

_____Cân nhắc_____

*Warning: OOC, AU và truyện rất dài, hư cấu!!!! 

Truyện có thể sai sót và văn phong chưa được tốt nên tôi hoan nghênh các bác góp ý nhưng hãy góp ý nhẹ nhàng nha ^^

____________________

Ngày 12 tháng 9 năm XXXXX:

Lần đầu gặp:

Cái ngày tôi gặp em là khi chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường. Mặc dù hai ta học khác khối là "South East Asia" và "South Asia". Nhưng chúng ta đã gặp nhau hồi nhỏ học thầy French Empire. 

Lúc ấy em rất ngại ngùng cũng như bỡ ngỡ với môi trường xung quanh vì lần đầu tiên em học ở ngôi trường có tiếng và giàu có (bởi nó là ngôi trường hoàng gia đào tạo các lãnh đạo đất nước tương lai mà), tôi đã cố gắng bắt chuyện và ngỏ ý giúp đỡ em quen với môi trường xã hội. Nhưng em lại từ chối nói có thể xoay sở được. Nghe điều đó tôi rất ngạc nhiên bởi cái trường Earth này RẤT RỘNG, không đúng hơn là một mê cung bất tận. Người học lâu ở "mê cung" này cũng phải chịu thua và bị lạc chứ nói gì đến tân binh mới vô trường. Em ấy đi được mà không bị lạc là tôi bái phục sát đất đấy.

Tất nhiên chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Sau một tuần học, vào giờ ra chơi thì em lại chỗ bàn tôi ngồi học trong lớp, bên khối South Asia, em ngại ngùng xin nhờ tôi làm hướng dẫn viên tham quan ngôi trường. Yep! Đúng như tôi nghĩ...... 

.

.

.

Ngày 21 tháng 10 năm XXXXX:

Cảm nhận về em:

Tôi cảm thấy là em dường như rất đề phòng với mọi thứ xung quanh, nên việc bắt chuyện với em cũng rất khó khăn. Cuối cùng thì sau một thời gian thì em mới nới lỏng cảnh giác và cũng thoải mái hơn khi nói chuyện với tôi. Và tôi cũng không ngờ là em ấy rất mưu trí, nói cách khác là rất tinh nghịch, ưu bày trò chọc người khác. Oh my god, em ấy giống tôi ở chỗ là thích chơi khăm ông thầy French Empire!!! Phải nói là ông thầy đó là mục tiêu hàng đầu trong loạt nạn nhân của trò chơi khăm của hai ta!! Từ việc biến ổng thành con gà Gô-loa màu trắng cho tới việc cho đổ thuốc Nhân thú vào người ổng thành nhân miêu như thầy J.E vậy, hahahaha. Kể lại thì hồi đó là cả hai ta đều có nhiều kỉ niệm dở khóc dở cười có nhau ghê hen?

.

.

.

Ngày 24 tháng 3 năm XXXXX:

Tình yêu tuổi học trò (?):

Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh như gió, vèo một cái, cả tôi và em đã 16 tuổi- cái tuổi mà có những ước mơ hoài bão và nghịch ngợm,... Nhưng đồng thời vào tuổi 16, dường như có cái cảm xúc gì đó nó đang chớm nở trong lòng tôi, nó đang mãnh liệt biểu tình đòi cái lý trí xác nhận nó được độc lập, nhưng nó hay như vậy những lúc tôi bên cạnh em. Báo hiệu rằng nó sẽ càng lớn dần. Ahhhh! Sao tự nhiên mình lúc nào cảm thấy đỏ mặt và tim đập liên hồi khi bên cạnh ẻm thế này!!!!......

Té ra là tôi đã crush em ấy nhưng mà để biểu lộ tình cảm thì lại vừa lo, vừa hồi hộp mà lại vừa sợ rằng em từ chối. Rốt cuộc tôi đành chôn chặt tình cảm ấy và đợi xem nó có lớn như cái cây không. Hy vong chỉ là rung động nhất thời thôi...

.

.

.

Ngày 27 tháng 3 năm XXXXX:

Bực bội với USA:

Ôi tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao!? Bộ USA hết trò để làm hay sao mà đi bắt nạt Hoa Sen* vậy? Thiệt sự cái cách gã đó làm là đi bắt nạt em và Mặt Trận - em trai của em làm tôi tức sôi máu. Thậm chí còn muốn lôi kéo VNCH đi làm đàn em của gã đó nữa!! Tôi thì cũng chỉ biết nhẫn nhịn, âm thầm giúp đỡ em những lúc em bị USA bắt nạt. Ơ mà nói thiệt, những gì hắn làm là tôi muốn đấm ngay vào mặt hắn (và suýt chút nữa đã làm rồi). Nhưng mà một điều nhịn chín điều lành! Anh may đấy US!!

.

.

.

Ngày 17 tháng 4 năm XXXXX:

Những món quà thầm lặng:

Trời ạ, tôi chẳng hiểu mình đang bị cái quái gì nữa, tự nhiên mới 3 ngày trước đi làm quà chocolate Valentine cho em ấy, còn để cất gọn gàng trong tủ khóa của em và để lại tin nhắn vô danh trong đó nữa. Hông biết ẻm có nghi ngờ gì hông đây trời. Sợ quá!!......

.

.

.

Ngày 25 tháng 5 năm XXXX:

Cái "cây" đang lớn dần ư!?:

Kể từ cái ngày Valentine trôi qua thì tự dưng tôi đi làm những công việc như là: lén để bánh Flan - đồ ngọt mà em mê trong hộc bàn của em; nếu bình nước em hết thì tôi lại đi rót nước đầy vào bình và đem để lại chỗ cũ;  hay những lần em mất đồ dùng học tập thì tôi lại lấy của mình để trong hộp bút của em; hoặc thậm chí là giúp em thoát khỏi những màn trả đũa chơi khăm của đám bọn (là nạn nhân của trò chơi khăm) 

Nhưng thật là lạ kể từ năm tháng trôi qua thì cái "cây nhỏ" cũ ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ, nó phát triển tới mức mà quấy rối, kêu gọi đứa lý trí cho nó được ra ngoài. Nó còn "ám" tôi qua những giấc mơ về hình ảnh cô gái tóc đen nhánh, nước da đỏ với ngôi sao vàng ở giữa mặt nữa á trời. Khoan! Từ từ.... Hông lẽ..... Ôi trời ơi!!! Đúng là người tính không bằng trời tính!! Tôi càng quan tâm tới em thì cái "cây nhỏ" càng lớn dần trong tôi rồi!

.

.

.

Ngày 30 tháng 1 năm XXXXX:

 Em đã có người yêu rồi sao?:

Lẹ thiệt.... Chưa gì đã bước sang tuổi 17 rồi. Mặc dù hai chúng ta đã thay đổi một chút về ngoại hình nhưng em thì vẫn như ngày xưa. Vẻ đẹp tự nhiên của một cô gái người châu Á và pha chút về kiểu Pháp, mái tóc đen được thắt bím đuôi sam lớn gọn gàng với dây thun buộc tóc ngôi sao mà tôi tặng em lúc sinh nhật, gượng mặt trái xoan dịu dàng và dễ thương. Ôi thôi, sao tả đến đây mà đầu tôi xì khói thế này.....

Nhưng chỉ duy nhất có một điều thay đổi là dạo này thấy em tránh mặt tôi, ít thường xuyên cùng tôi giải bài tập, thay vào đó lại cùng làm bài tập với Russia bên khối Asia - Europe (mà còn là bạn thân của tôi nữa) rất vui vẻ. Có lúc em không qua chỗ tôi ngồi cùng ăn trưa mà lại ăn, trò chuyện và đi cùng với Russia. Nhìn hai người họ làm tôi nhói lòng dữ dội và tự đặt nghi vấn là liệu mình đã quá chậm trễ và giờ em ấy đã có người yêu sao?

Nhưng tôi đã dẹp bỏ điều đó ra khỏi đầu và hết sức trấn an bản thân rằng: "ÔI GIỜI, HAI NGƯỜI HỌ LÀ BẠN THÔI CÓ GÌ ĐÂU MÀ BUỒN LÊN BUỒN XUỐNG VẬY?". Nhưng điều đó chẳng khá hơn là bao khi nhiều đêm tôi khóc sưng cả mắt và có lần mơ cả Russia và Vietnam lên lễ đường làm đám cưới làm tôi thức trắng đêm mấy lần.

Em có để ý đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều kèm thêm đôi mắt quâng thầm trên mặt tôi và hỏi han, nhưng tôi nói dối là bản thân thức làm bài tập nhiều và chỉ gặp ác mộng thôi, chỉ sợ rằng em phát hiện càng lo thêm và mắng nhiếc mãi tôi thôi. Haizz, mệt lắm.....

.

.

.

Ngày 22 tháng 2 năm XXXXX:

Trò chuyện với Russia:

Thiệt sự cái ghen trong lòng tôi đang bám rễ trong tâm trí mỗi lúc càng bự thêm, nhưng tôi đã ráng nuốt nó trở lại trong lòng, hòng giết cái ghen đó vĩnh viễn. Nhưng thôi sao đây... không những gậy ông đập lưng ông giờ nó đang chọc điên tức chết tôi nè.

Rốt cuộc không chịu nổi nữa, tôi đi tìm Russia để hỏi cho rõ mối quan giữa Vie và bạn thân tôi ra sao. Thế là tôi đi vòng qua chỗ thư viện - chỗ mà Russia hay qua ngồi học bài. Tìm một hồi lác cả mắt trong cái thư viện khổng lồ mới thấy bóng thanh niên tóc trắng như tuyết với gương mặt gồm ba dải màu nằm ngang có chiều rộng bằng nhau, màu trắng ở trên cùng, màu xanh lam ở giữa và màu đỏ ở dưới cùng, nổi bật nhất là đôi mắt tím bí ẩn. Trông anh này chăm chú vô mấy chồng quyển sách trên bàn với kiểu là một học sinh chăm ngoan. 

Như vớ được vàng, tôi chạy lèo tới chỗ Russia một cách kích động. Anh Gấu Nga thấy vậy hốt hoảng lắm, tưởng có cái vật gì lao vào mình. Té ra người tiền bối của mình, anh lập tức thở dài, hỏi nhỏ nhẹ:

- "Trời ạ, hóa ra là anh. Anh làm em giật mình đấy. Cứ tưởng ai ném con mồm lèo nào vào mặt em á. Mà thôi có chuyện gì anh muốn hỏi hay sao mà trông anh kích động vậy?"

- "À hông có gì, chỉ là anh có chuyện muốn hỏi em thôi." - Tôi thở hồng hộc trả lời, ngồi xuống ghế đối diện với mồ hôi nhễ nhại.

- "Chuyện gì cơ?"

- "Có phải em và Vie đang hẹn hò hông?" - Tôi bắt đầu nghiêm túc hỏi Russia

- "....."

Ớ sao im lặng rồi vậy-

- "Gì!? Thiệt sự anh tin em với chị ấy là người yêu thiệt hả!?" - Chàng trai Slav bất ngờ, nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng mém chút nữa cả hai bị nhắc nhở làm ồn trong thư viện rồi.

- "Ủa, nhưng anh hay thấy hai tụi em đi chung với nhau mà?" - Tôi thì bối rối hỏi lại người đối diện.

- "Hông hông hông, anh hiểu nhầm rồi. Thực chất chị Vivi chỉ đang nhờ em vài chuyện thôi, chứ đâu phải yêu đương nhăng nhít."

- "Nhưng rốt cục chị ấy nhờ em chuyện gì?"

Nhưng câu trả lời tôi nhận được là tiếng thở dài với cái đầu cúi nhẹ của chàng trai Slav to lớn đang suy tư và ngả lưng về sau lưng ghế. Mất một lúc anh này mới cất tiếng trả lời:

- "Nói ra sao nhỉ?...... Chị Vie đã crush anh từ lâu rồi, có thể nói khi mới 15, nhưng lúc đấy vì sợ bị anh từ chối nên chị ấy mới giấu kín hông cho ai biết, ngoại trừ em và anh Cuba. Nhưng phải mãi về sau á, khi em và anh Cuba cố thuyết phục chị ấy mãi thì chỉ mới quyết định muốn chủ động tỏ tình. Cũng bởi một phần em, Cuba và chị Vie là bạn thời thơ ấu nên chị ấy hay nhờ cả hai tụi em tư vấn về chuyện yêu đương. Việc anh hay thấy tụi em đi cùng nhau sở dĩ là vậy á." - Tới đây Russia ngừng rồi mới nói tiếp.

- "À suýt quên là chị ấy nhắn em rằng chị Vie muốn hẹn anh ra chỗ vườn hoa lưu ly sau trường chiều nay lúc 4h30 vì chuyện gì muốn nói á. Anh nhớ tới nha, đừng quên ó." - Người đối diện nói trong khi đứng lên dọn đồ và đống sách ra về không quên nhắc nhở, để lại tôi đang ngạc nhiên suy tư...

.

.

.

4:00 p.m

Ngày 22 tháng 2 năm XXXX:

*Vậy hóa ra bấy lâu nay cả hai đều yêu đơn phương mà không hề hay biết sao?*

Tôi đã vẩn vơ suy nghĩ khi đang tắm, bữa hồi trưa nói chuyện với Russia, tôi ngạc nhiên lắm, không thể tin được rằng: "Em ấy crush mình". Phải nói là nghĩ đi nghĩ lại câu đó tôi chỉ biết đỏ mặt như trái cà chua, đứng như trời trồng mặc cho nước từ vòi sen đang xả rào rào vào người mình, mém nữa bị cảm với lại trễ giờ hẹn òi.

Sau khi tắm rửa, tôi thay cho bộ cánh áo sơ mi xanh da trời với quần tây nâu đen. Người bạn nối khố của tôi - Sri Lanka đang ngồi trên sofa coi Tivi, thấy tôi ăn mặc tươm tất như đi chơi, hỏi:

- "Ủa, nay ông anh đi đâu mà ăn mặc như đi chơi vậy?"

- "Hông có gì, có hẹn với bạn thôi" - Tôi đáp lại người bạn trong khi mặc áo khoác

- "À, là hẹn hò với người yêu hở ~?" - Sri Lanka châm chọc tôi với nụ cười nhếch mép

- "Hông phải, hẹn gặp chứ đâu phải là hẹn hò đâu!" - Tôi bực tức đáp trả người bạn thân của mình

- "Ơ, thế chẳng phải đúng quá rồi sao ~?"

- "Tch!...." - Tôi chỉ biết nuốt cục tức trong lòng mà làm ngơ câu hỏi của Sri Lanka và tới cửa phòng để ra ngoài

Nhưng chưa vừa hay sao mà nó còn bồi thêm câu làm tôi suýt chút nữa nhảy vô xô xát với nó rồi:

- "Ê, hai người mà sau này ra trường, có tổ chức đám cưới thì nhớ mời tôi ăn tiệc nha ~"

- "Im đi!" - Tôi nói to vọng lại cho thằng bạn nối khố của mình trước khi đóng cửa rầm một cái

.

.

.

Vừa ra khỏi phòng, phải mất một lúc tôi mới bình tĩnh trở lại mà rời khỏi khu kí túc xá của khu South Asia, tới chỗ vườn hoa lưu ly mà crush hẹn. Băng qua bao nhiêu khu vực hành lang ngoằn ngoèo thì mới tới chỗ vườn hoa. Phải nói là buổi chiều lúc ấy vẫn còn trong xanh và nắng nhẹ, chiếu rọi qua ở cửa kính trường hay những cành cây lớn khẽ đung đưa với gió. Tôi nói thiệt buổi chiều thiệt là mát mẻ thay thế  cho buổi trưa nắng gắt, nóng chảy cả mỡ. Thiệt là sảng khoái quá đi.

Tôi vòng đằng sau ngôi trường, hồi hộp không biết em hẹn tôi có chuyện gì nữa. Khi vừa tới vườn hoa lưu ly, trước mắt tôi là cô gái tóc đen với kiểu tóc đuôi sam với nước da đỏ và ngôi sao ngay giữa mặt và bộ đồ chân váy denim với áo thun trắng và bên ngoài là áo jacket ngắn màu kem, nhưng điểm nhấn là có những họa tiết hoa trên váy . 

Trông em có vẻ đang chờ đợi tôi. Ánh sáng của buổi chiều chiếu qua người em biến em thành một cô gái thanh khiết, dịu dàng như một bức vẽ sơn dầu vậy. Tôi lập tức thẫn thờ trước cảnh tượng ấy nhưng cũng cảm thấy má hồng ửng lên. Khi thấy tôi em đã cất tiếng nói giúp tôi quay về thực tại:

- "A! India, cậu tới rồi, tớ cứ tưởng cậu sẽ không tới ó."

- "Vì cậu là bạn tớ mà. Nhưng có điều là cậu hẹn tớ ra đây để làm gì vậy?" - Tôi bắt đầu thắc mắc, tập trung vô vấn đề.

- "Ờ.... ừm.... chỉ là..... ừm..." - Em ngập ngừng, ngắc ngứ trước câu hỏi. Nhưng lát sau em lấy đâu ra bó hoa tulip đỏ lớn mà đã giấu sau người

- "Liệu cậu.... cậu có thể làm người yêu tớ được không? Tớ yêu cậu lâu lắm rồi á!" - Em ngại ngùng nói lớn tỏ tình tôi, giơ bó hoa tulip đỏ về phía mặt tôi.

Lúc ấy tôi chỉ biết ngạc nhiên sau đó vỡ òa hạnh phúc, chạy tới ôm chầm em nhưng không quên nói đồng ý lời tỏ tình. Kỉ niệm đó có thể coi là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi vì cuối cùng sau vài năm yêu đơn phương cuối cùng có thể tới bên nhau rồi! Hoặc nó có thể xếp thứ 2 sau cái đám cưới tương lai vậy. Haha!

                                                                    _________End_________

________________

Written by: Lavender_1301

Video: Clairo - Sofia (ft. Hanin Dhiya) Lofi Remix 

Creator of the video: LoFIndo

_______________

// ~Thanks for reading~ //

_______________

<3 ~SEE YOU IN THE NEXT CHAPTERS~ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top