Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vấn đề 15: Tư cách sử dụng thân thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vấn đề 15: Tư cách sử dụng thân thể


"Long ca, em xin lỗi, em sai rồi."

[Hệ thống đã hoàn thành quá trình update. Xin lỗi các chủ nhân vì những bất tiện vừa qua.]

"Tiểu Bạch, anh cũng xin lỗi, anh nên tôn trọng ý kiến của em."

[Cập nhật chỉ số trong thời gian offline như sau:]

"Không, Long ca, anh không có gì sai cả, đều là do em!"

[Chỉ số cảm xúc cộng 30 điểm]

"Em biết vậy là tốt rồi."

[Chỉ số tình anh em cộng 40 điểm]

"Khoan đã, Long ca, không phải anh cũng nên nói rằng thực ra em cũng không có lỗi sao?"

[Các chỉ số hiện tại như sau:

Chỉ số cảm xúc: 75]

"Anh xin lỗi em là tốt lắm rồi, em còn được voi đòi tiên?"

[Chỉ số tình anh em: 50]

"Ít nhiều gì anh cũng nên tỏ vẻ một chút để em đỡ đau lòng chứ?"

[Chúc mừng các chủ nhân...]

"Im lặng!!" – Hai người không hẹn mà cùng nói một lời.

Chu Nhất Long và Bạch Vũ ngẩn ngơ nhìn đối phương, sau đó cùng nhau bật cười.

Hệ thống đã quay lại, vẫn phiền hà như trước, hai người bọn họ vừa làm lành, Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan cũng vậy. Mọi chuyện xoay chuyển một vòng, nghiêng cả trời lệch cả đất, kết quả xoay đúng về xuất phát điểm ban đầu.

Chu Nhất Long nghĩ kĩ rồi, ở lại một thời gian có lẽ cũng không sao, Dạ Tôn vẫn chưa thực sự thoát ra ngoài, cốt truyện sắp tới cũng chưa có gì quá nguy hiểm. Chỉ cần Bạch Vũ cẩn thận hơn một chút, hai người họ nhất định có thể an toàn trở về nhà.

Đến lúc đó nổi giận với Bạch Vũ cũng chưa muộn.

Còn hiện giờ, bọn họ đang cùng lênh đênh trên một con thuyền, còn phải đối mặt với rất nhiều sóng to gió lớn phía trước. Con thuyền này rất nhẹ, vì vậy cần hai người ngồi vững ở hai đầu thuyền, giữ một sự cân bằng hoàn hảo. Nếu bản thân hai người trên thuyền mâu thuẫn đấu đá nhau, thì con thuyền này sẽ rất nhanh bị sóng đánh lật.

Không sao, giờ mọi chuyện ổn rồi, Chu Nhất Long và Bạch Vũ đã làm hòa, sẽ cùng nhau bắt tay tạm thời nghĩ cách giải quyết những khó khăn phía trước.

=====

"Hả? Chu Nhất Long anh nhìn cái gì?" – Bạch Vũ đánh mắt sang nhìn Chu Nhất Long, vẻ hắn học, nét mặt tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Gì đây?

Chu Nhất Long hơi hoảng hốt, Tiểu Bạch hôm nay rốt cuộc (lại) ăn phải cái gì rồi?

Cậu vừa sáng sớm đã ngồi đóng ổ trên sofa, chẳng nó chẳng rằng, chỉ lườm tới lườm lui, lườm trời lườm đất, lườm lão Sở, lườm Lâm Tĩnh, lườm cái cây cảnh, lườm cả con ruồi vừa bay qua, khắp người tỏa ra không khí cả thế giới này đều nợ ông đây một tỉ.

Rõ ràng chiều hôm qua còn là đứa nhỏ dù không nghe lời nhưng vẫn rất đáng yêu, sao sáng nay tỉnh dậy đã biến thành một tên thất nghiệp hận đời bất mãn với cả thế giới rồi? Tiểu Bạch em không uống nhầm thuốc đấy chứ?

Chu Nhất Long chưa thắc mắc xong, người trước mặt đã cho anh một lần nữa mở mang tầm mắt.

"Ơ kìa, tiểu mỹ nhân~" – Bạch Vũ đưa tay kéo Chúc Hồng chỉ vô tình đi ngang xuống ngồi cạnh mình trên sofa, vẻ mặt từ "tất cả tránh xa một trăm hai mươi mét" biến thành điệu cười giả lả nhìn thế nào cũng đểu chết đi được. – "Hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, mời em uống một ly, được chứ?"

Tâm trạng như vậy mà còn "không tệ"? Vậy đến lúc tâm trạng tệ thì còn thế nào?

Còn nữa, tổ tông của tôi ơi, em làm gì có tiền?

Chu Nhất Long nhìn một màn này, vừa buồn cười, vừa thấy lửa giận hình như hơi ben bén.

Chết tiệt, mình thế mà ghen rồi? Mình từ bao giờ lại ấu trĩ như thế? Trước mấy trò đùa trẻ con này của Tiểu Bạch mà cũng ghen được? Không được, không được can thiệp, phải im lặng chờ em ấy bị quả báo, bị Chúc Hồng cho một cái tát, thế mới tỉnh ra được. Đến lúc đó em ấy có khóc lóc quay về đây thì mình cũng sẽ không thèm tiếp.

Nhưng không có gì xảy ra cả.

Chúc Hồng không nổi giận, cũng không tát Bạch Vũ, cô chỉ đỏ mặt quay đi, sau đó yếu ớt gỡ tay mình ra khỏi tay người kia, lại không cách nào gỡ ra được.

"Ơ kìa, tiểu mỹ nhân, sao lại trốn tránh như thế?"

"Tôi...tôi thích người khác rồi." – Mặt Chúc Hồng càng ngày càng đỏ lên, giọng nói nghe như sắp khóc.

"Không phải cùng là một khuôn mặt sao? Em xem, tôi đẹp trai thế này, còn giống "người ấy" của em đến thế, không đủ để thỏa mãn em sao?"

Chúc Hồng lắc đầu nguầy nguậy, mắt đỏ lên, song làm cách nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể cố gắng hết sức đẩy bản mặt dày đang kề sát vào mình ra xa một chút.

Không xong rồi.

Nhìn phản ứng này của nữ hán tử họ Chúc, thì hẳn là tình tiết khiến ngay cả Chu Nhất Long cũng dính NG mấy lần cuối cùng đã cập bến. Cục Đặc biệt vừa trải qua biến lớn, nay lại sắp đón nhận một đợt gà bay chó sủa mới, đúng là xui xẻo muốn chết.

Mà tệ hơn, lần này Bạch Vũ cũng đen đủi dính phải "lời nguyền OOC" kia. Bộ dáng trước mặt phái nữ là playboy thích chơi cường thủ hào đoạt, sau lưng lại là kẻ thô lỗ vô cùng khó ưa này nhìn thế nào cũng không giống cậu ngày thường.

Bạch Vũ, không đúng, "cái thứ này" không thể coi là Bạch Vũ, tạm gọi là Bạch-bỉ-ổi đi, càng ngày càng kề sát lại gần Chúc Hồng, nhìn không khác gì địa chủ phong kiến ức hiếp gái nhà lành, dường như diễn nam chính ngôn tình hơi nhiều nên kĩ năng áp tường (trong trường hợp này là áp ghế) của gã cũng không tệ, khiến cho người bị ức hiếp không những không thấy bực bội mà còn có thể sinh ra cảm giác "ngầu muốn chết".

Đến mức này thì Chu Nhất Long cũng không nhìn nổi nữa, tiến đến giật tay Bạch-bỉ-ổi ra, ghì chặt gã xuống ghế. Chúc Hồng lúc này tuy tính cách có phần mềm mại yếu đuối hơn nhưng phản xạ vẫn tốt như cũ, rất nhanh đã dùng tuyệt chiêu của rắn mà lẩn đi, chẳng mấy chốc đã mất hút sau cánh cửa.

"Chu Nhất Long anh làm gì thế hả?"

"Em tự nhìn xem mình đang làm gì? Em điên rồi sao?"

"Tôi điên? Anh phá hỏng chuyện tốt của tôi, còn dám nói tôi điên? Cô em kia dễ ăn như vậy, thế mà còn để vuột mất, ** nó!"

Còn dám chửi tục, đúng là không biết xấu hổ! Chu Nhất Long không kiềm chế được mà xách cổ áo Bạch-bỉ-ổi lên, những muốn cho gã ta một đấm. Thế nhưng nhìn khuôn mặt vốn thuộc về Bạch Vũ, cuối cùng cũng không dám động thủ. Đến lúc lời nguyền hết tác dụng rồi, người chịu đau sẽ lại là em ấy.

Bạch-bỉ-ổi bị Chu Nhất Long xách cổ áo thế mà lại không hề nổi giận. Gã mở to mắt như thể vừa phát hiện ra điều gì lý thú lắm, sau đó bật ra một tràng cười khó hiểu.

"Em cười cái gì?"

Bạch-bỉ-ổi không trả lời Chu Nhất Long. Gã bỗng ngừng cười, cúi thấp đầu. Không khí xung quanh gã bỗng thay đổi. Bộ dạng bỉ ổi đột nhiên biến mất như phép màu, thay vào đó là đôi mắt mở to vẻ ngỡ ngàng, rồi khẽ cụp xuống như thể bị tổn thương, khuôn miệng nhỏ nhắn mấp máy gọi một tiếng: "Long ca..."

"Bạch Vũ...?"

Bạch...đến bây giờ Chu Nhất Long cũng không biết gọi là Bạch gì nữa, một lần nữa im lặng, chỉ càng ngày càng kề sát mặt về phía anh, ánh mắt lấp lánh chờ mong như một chú cún con, đôi môi hé mở.

Mùi sữa tắm của Bạch Vũ bỗng xộc lên mũi Chu Nhất Long. Bình thường anh cũng dùng loại này mà, sao không thơm được như vậy? Anh nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong mắt Bạch Vũ. Đến lúc này anh mới nhận ra khuôn mặt hai người đang gần nhau như thế nào, đến mức anh có thể cảm thấy hơi thở của đối phương trên da mình.

Khuôn mặt Bạch Vũ ngày càng phóng đại trước mắt anh, gần đến mức môi hai người cũng sắp chạm nhau.

"Rầm!"

Chu Nhất Long đẩy Bạch Vũ ra. Hơn cả đẩy, anh gần như quăng cả người cậu lên ghế sofa.

"Cậu không phải là em ấy."

"Chậc, các người sao đều kĩ tính thế, diễn đến vậy rồi mà vẫn nhận ra, đã bảo vẫn là khuôn mặt này thôi mà?!"

"Cậu không có tư cách sử dụng khuôn mặt và thân thể của em ấy."

"Vậy sao?" – Bạch-bỉ-ổi cười. Gã đứng dậy, một lần nữa tiếp cận Chu Nhất Long.

Nhưng lần này gã không làm ra hành động gì kì quái nữa, mà chỉ ghé vào tai Chu Nhất Long nói một câu.

"Vậy anh có tư cách sử dụng thân thể này của tôi không?"

"Cậu............ cậu nói cái gì?"

"Khỏi phải giả ngu, tôi biết thừa là anh muốn gì. Anh yêu tôi mà đúng không? Có điều "cậu ta" thì chẳng biết được đâu, cậu ta ngốc lắm. Hừm, bình thường ông đây chỉ thích gái thôi, nhưng anh ít nhiều gì cũng là một mỹ nhân, nên tôi sẽ cho một vé đặc biệt nhé, thấy thế nào? Anh nên tranh thủ mà tận hưởng lúc tôi còn ở đây đi, muốn làm gì tôi cũng chiều."

"Cậu...cút đi."

"Tôi nghe ra là anh lưỡng lự đấy nhé~"

Bạch-bỉ-ổi nói xong liền bỏ vào phòng, còn cố tình bày vẻ ám muội, chỉ khép hờ cánh cửa.

Chu Nhất Long đứng như trời trồng một chỗ, chậm rãi nhớ lại hoàn cảnh lúc nãy, mặt cũng dần dần nóng lên. Bàn tay anh vẫn lưu lại cảm giác khi vô tình chạm vào cần cổ Bạch Vũ. Đôi mắt anh vẫn lưu lại hình ảnh về một đôi môi hấp dẫn đến mức có thể khiến người ta mê muội.

Khi đó anh suýt nữa không nhịn được mà hôn xuống.

Chu Nhất Long đã quá xem thường tình cảm của mình rồi.

Khi anh vừa mới nhận ra mình yêu Bạch Vũ, chưa cả kịp ổn định tinh thần, Tiểu H bỗng từ đâu chui ra, sau đó khiến hai người cãi nhau một trận, làm cho Chu Nhất Long chưa có thời gian để ngẫm lại về cảm xúc của mình, về cách bản thân sẽ đối mặt với nó. Anh cứ cho rằng mình có thể cứ thế đặt nó qua một bên, coi như không tồn tại, rồi đợi đến khi trở về thì đường đường chính chính theo đuổi Bạch Vũ cũng không sao. Thế nhưng đương nhiên là có sao rồi, tình cảm đâu phải thứ có thể "đặt qua một bên". Nó sẽ bùng lên vào những lúc không ngờ đến nhất. Mãnh liệt như một ngọn lửa, nhưng lại chẳng thể dập tắt bằng nước thông thường.

Chu Nhất Long khao khát Bạch Vũ hơn những gì anh tưởng. Bạch-bỉ-ổi đã giúp anh nhận ra điều đó.

Anh không nhịn được mà liếc nhìn cánh cửa phòng chưa đóng. Chu Nhất Long chậm rãi tiến thêm vài bước về phía căn phòng, nửa muốn vào nửa không. Dường như từ tận đây anh vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hương hoa hồng khi nãy đang mời gọi mình.

Không được.

Đó không phải Bạch Vũ. Cho dù gã có cơ thể của Bạch Vũ đi chăng nữa, mình cũng không thể lợi dụng điều đó để làm những chuyện khó nói với em ấy được. Thế thì Chu Nhất Long này cũng bỉ ổi khác gì gã đâu?

Chu Nhất Long xoay người, quyết định bỏ về phòng mình.

Đúng lúc này, một bàn tay thò ra từ phía bên trong cửa, mạnh mẽ kéo anh vào phòng.

====

Chu Nhất Long bị Bạch-bỉ-ổi đè trên sofa.

"Cút ra!"

"Tôi đã nói là anh sẽ lưỡng lự mà!"

"Tôi bảo cậu cút ra!"

"Ơ kìa, Long ca sao lại to tiếng với em như vậy, em tổn thương lắm đó!"

"Cậu đừng diễn nữa. Mau xuống khỏi người tôi đi!"

"Sao? Tôi tưởng anh thích roleplay?"

"Đừng để tôi phải dùng đến bạo lực."

"Anh tưởng tôi không biết anh không dám dùng bạo lực với cơ thể này sao? Long ca nhìn xem, da tôi đẹp thế này, anh sao có thể để lại một vết bầm đáng sợ trên đó cơ chứ? Dù sao sau hôm nay là Triệu Vân Lan xử lý xong vụ này rồi, người chịu đau sẽ là tình yêu của anh thôi."

Gã nói không sai, Chu Nhất Long không dám.

Bạch-bỉ-ổi nhếch mép cười, cảm thầy lần này mĩ nhân vào tay là cái chắc. Gã cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên má Chu Nhất Long, sau đó quan sát phản ứng của anh, cảm thấy anh không có ý kháng cự, liền từ từ di chuyển môi xuống dưới.

Đầu óc Chu Nhất Long mụ đi.

Anh dùng lực mạnh mẽ kéo tay Bạch-bỉ-ổi, đảo khách thành chủ, đặt gã xuống dưới thân mình, sau đó nhanh chóng lột sơ mi của Bạch-bỉ-ổi ra trong tiếng cười thỏa mãn của gã. Phải, hôm nay Bạch-bỉ-ổi mặc sơ mi, không mặc áo phông rộng rãi giống Bạch Vũ ngày thường, hai cúc áo trên cùng cũng không đóng, rất ra dáng một playboy, thật là tiện lợi.

Xin lỗi em, Tiểu Bạch.

.

.

.

Vài phút sau, Chu Nhất Long đang yên lặng đứng một bên, quần áo chỉnh tề, còn Bạch-bỉ-ổi ngồi trên sofa đang bị trói chặt bởi chính chiếc áo sơ mi của mình, vẫn chưa ngừng kêu la oai oái.

"Đau quá! Chu Nhất Long!! Mau thả tôi ra!!"

"Thả cậu ra để cậu lại làm mấy trò đê tiện kia bằng khuôn mặt của Tiểu Bạch ấy hả? Còn lâu!"

"Mấy trò đê tiện...không phải anh cũng muốn làm sao? Còn ra vẻ cái gì?"

"Cậu bớt đem mấy thứ đó gắn lên miệng đi, nhặt chút liêm sỉ mà dùng."

Chu Nhất Long vừa mắng người vừa thở phào nhẹ nhõm. May mà lần trước học được cách trói người bằng áo sơ mi trên phim trường, khi đó anh còn nghĩ cái trò biến thái này ai mà cần đến cơ chứ, hóa ra nó cũng có lúc hữu dụng đến bất ngờ. Quả là đi một ngày đàng học một sàng khôn, mỗi ngày xuyên không đều cho ta những nhận thức mới mẻ.

Còn về tên Bạch-bỉ-ổi này, tạm thời cứ trói hắn một lúc vậy. Xin lỗi em, Tiểu Bạch, có lẽ hôm sau sẽ hơi nhức một chút, nhưng đây là phương án ít đau đớn nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi.

Chu Nhất Long trầm ngâm nghiên cứu người đang nhăn nhó lăn lộn trên sofa. Chậc, nói gì thì nói, cơ thể Bạch Vũ vẫn thật là gầy, bình thường toàn mặc áo rộng, đến khi nhìn thấy phần thân trên ở trần của em ấy mới biết Tiểu Bạch gầy đến như thế nào, mất công hồi còn ở đoàn làm phim mình ra sức vỗ béo cho em ấy như vậy.

Xương quai xanh sao lại lộ rõ thế kia, da trắng nhưng có hơi nhợt nhạt, ngược lại phần da gần nơi bị trói thì hồng hào hơn hẳn.

Đầu Chu Nhất Long chợt lóe ra một suy nghĩ, tác dụng của "trói tay bằng áo sơ mi" hình như không chỉ có một.

Nhưng sau này thử cũng chưa muộn.

Chu Nhất Long nhún vai, rồi mặc kệ Bạch-bỉ-ổi hết mắng chửi đến dụ dỗ, vừa lẩm bẩm hát vừa bước ra khỏi phòng.

====================

Khi Bạch-bỉ-ổi được thả ra thì cũng đã là buổi trưa. Chu Nhất Long còn dọa gã nếu dám gây chuyện thì chiều sẽ tiếp tục đem gã trói lại.

Bạch-bỉ-ổi định hỏi anh muốn chơi giam-cầm-play sao, sau đó nhìn ánh mắt hình viên đạn của Chu Nhất Long, gã lại lặng lẽ đem mấy lời không đứng đắn nuốt xuống. Dường như sợ hãi trước ánh mắt cảnh cáo của Chu Nhất Long đã là phản xạ có điều kiện của cơ thể này, gã cũng không làm trái được.

Vừa ra khỏi phòng, Bạch-bỉ-ổi đã đụng độ một mỹ nhân khác – Thẩm Nguy.

Bạch-bỉ-ổi bỉ ổi chứ không ngốc, gã biết Thẩm Nguy là đối tượng không thể chọc vào. Chỉ riêng Chu Nhất Long đã có thể khiến gã khóc không ra tiếng, sao gã còn dám đụng đến vị đại thần này, chẳng lẽ không còn quý mạng mình nữa sao?

Thế nhưng nỗi nhục nhã vì thua cuộc lúc sáng dường như tiếp thêm động lực cho gã. Bạch-bỉ-ổi quyết định bản thân dù không thể thực sự quyến rũ người này, nhưng trêu được Hắc Bào sứ đại nhân đỏ mặt cũng đã là một chiến thắng huy hoàng rồi.

Nghĩ vậy, gã liền đường hoàng tự tin mà bước tới, vẫy tay chào Thẩm Nguy, chuẩn bị tung ra tất cả mọi tuyệt chiêu học trên phim truyền hình của mình.

"Chào thầy Thẩm."

"Chào.... anh Bạch." – sau đó liền quay đầu đi thẳng.

Sao chưa kịp trêu chọc mà tai tai thầy Thẩm đã đỏ hết lên rồi? Không lẽ mị lực của mình lớn đến vậy sao?

Thực ra, Bạch-bỉ-ổi quên béng mất một điều: gã chưa kịp mặc áo.

Gã cũng quên béng thêm một điều nữa: sự tồn tại của Triệu Vân Lan, người vốn đứng ngay sau Thẩm Nguy từ lúc đầu.

Đến lúc gã thức thời bỏ qua suy nghĩ bản thân là người đàn ông quyến rũ nhất thế gian, trai gái đều đổ rạp dưới chân để quay lại với hiện thực thì đã muộn, Triệu Vân Lan đã kịp tiến đến đứng cạnh gã, mang theo trong ánh mắt ngọn lửa của Địa Ngục.

"Bạch Vũ, chúng ta là bạn tốt, có lẽ tôi nên làm rõ với cậu một số vấn đề." – Triệu Vân Lan nở một nụ cười mà, theo đánh giá của Bạch-bỉ-ổi, không mang chút ý cười nào – "Thẩm Nguy – người này là của tôi. Tôi đã quyết định sẽ chính thức theo đuổi anh ấy."

Triệu Vân Lan vỗ vỗ vai Bạch-bỉ-ổi, sau đó cũng quay đầu đuổi theo Thẩm Nguy tình yêu của y.

Chỗ vừa bị y vỗ nhanh chóng đỏ lên, đau muốn chết.

Giây phút này, Bạch-bỉ-ổi thực sự cảm thấy vô cùng tủi thân.

Gã chỉ muốn chơi vui, tại sao mọi người đều ghét gã như thế? Bạch Vũ kia là đồ ngốc, tại sao ai cũng thích cậu ta? Chu Nhất Long thích cậu ta, Triệu Vân Lan bị cậu ta làm phiền cũng không ghét bỏ cậu ta.

Mình chưa kịp làm gì đã hết bị trói đến bị đe dọa.

Thật là không công bằng!!!

Càng nghĩ, gã càng thấy mất hứng, cuối cùng ngoan ngoãn đi ăn trưa rồi nhốt mình trong phòng cả buổi chiều, không bước ra gây náo loạn thêm một lần nào nữa.

========

.

.

.

Con thuyền này rất nhẹ, vì vậy cần hai người ngồi vững ở hai đầu thuyền, giữ một sự cân bằng hoàn hảo. Nếu bản thân hai người trên thuyền mâu thuẫn đấu đá nhau, thì con thuyền này sẽ rất nhanh bị sóng đánh lật.

Còn có một trường hợp nữa.

Nếu không phải hai người trên thuyền mâu thuẫn với nhau, mà một trong hai người lỡ yêu người còn lại thì sao? Nếu người đó vì muốn được ở bên cạnh người mình yêu mà len lén dịch lại gần hơn một chút thì sao? Vốn chỉ muốn thay đổi một khoảng cách rất nhỏ, để đối phương cũng chẳng phát hiện ra. Nhưng kẻ đang yêu thường hay nuông chiều bản thân, mỗi ngày người đó đều dựa sát hơn, ban đầu chỉ là vài milimet, sau đó là vài centimet, rồi vài gang tay, ....

Rồi đến một lúc nào đó, khi hai người đã ở sát bên nhau. Thì con thuyền sẽ mất đi sự cân bằng cần có.

Rồi chẳng cần gió đẩy hay sóng xô.

Chiếc thuyền vốn không chắc chắn sẽ lật.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top