Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vấn đề 5: Rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vấn đề 5: Rượu


Chu Nhất Long cuối cùng cũng biết cái kế hoạch dù thành hay bại đều phải nhờ anh vác về của Bạch Vũ là gì.

Chuốc rượu.

Chuốc được càng nhiều rượu càng tốt. Chuốc cho Triệu Vân Lan say đến không biết đường về, sau đó để Thẩm Nguy phải ở lại chăm sóc một đêm.

Cái tình tiết này, có phải quá cũ quá quen thuộc rồi hay không?

Nhưng ở tình thế hiện tại của bọn họ, đừng nói là cũ, ngay cả loại tình tiết rách nát phim tình cảm ba xu cũng không thèm dùng, miễn là còn áp dụng được, thì bọn họ vẫn phải triển!!

Với kế hoạch hoàn hảo trong đầu và tâm thế sẵn sàng chiến đấu, khi vừa đến quán ăn, Bạch Vũ đã gọi ngay một chai rượu. Triệu Vân Lan nói Thẩm Nguy không uống, cậu liền bảo tôi không có ý định ép thầy Thẩm uống, chỉ là tôi muốn Sếp Triệu uống với tôi vài chén mà thôi, coi như là uống mừng tình anh em của chúng ta.

Mà cái "vài chén" này, sau đó lại biến thành một chai rưỡi, rồi hai chai, hai chai rưỡi,... rồi dần trở thành một cuộc "thử tài uống rượu" không hồi kết.

Thi uống rượu cái gì chứ, còn không phải là thi ấu trĩ?!
Bạch Vũ bên này đập bàn nốc cạn một chén, Triệu Vân Lan bên kia đã không hề thua kém mà đổ rượu ra bát, Bạch Vũ chuyển sang dùng cốc nhựa để uống, Triệu Vân Lan mém tí nữa đã muốn kêu ra một cái vại đựng bia.

Cả hai thi tài đến quên cả trời đất, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đã đen như đít nồi của vị nào đó đang ngồi cạnh Triệu Vân Lan.

Thẩm Nguy tuy khó chịu nhưng cũng không biết phải làm thế nào, ở chỗ đông người không thể sử dụng siêu năng lực, lại càng không thể thay Triệu Vân Lan tiếp rượu. Hắn mà uống rượu thì sẽ gục ngay tại chỗ, ai biết sau đó Triệu Vân Lan và Bạch Vũ có còn làm ra trò náo loạn gì nữa hay không? Vì vậy hiện tại Thẩm Nguy chị có thể chịu cảnh bó tay bó chân, yên lặng ngồi gắp đồ ăn, yên lặng nhìn chằm chằm Triệu Vân Lan như thể nếu cứ nhìn như vậy thì người kia sẽ ngoan ngoãn dừng lại.

Bên Chu Nhất Long cũng không khá hơn là bao, anh không như Thẩm Nguy, có thể uống được rượu, thậm chí tửu lượng còn nhỉnh hơn Bạch Vũ một chút, vậy mà Bạch Vũ vẫn một khóc hai nháo không cho anh uống, nói cái gì em phải bảo vệ Long ca. Một Bạch Vũ bình thường đã chẳng thể ngăn nổi Chu Nhất Long, nói gì đến Tiểu Bạch-say-ngật-ngưỡng tay chân mềm nhũn? Nhưng không biết Triệu Vân Lan ăn phải cái gì, dường như cho rằng anh cũng giống như Thẩm Nguy không uống được rượu, dù phải dùng đến vũ lực cũng nhất quyết không cho Chu Nhất Long đụng đến dù chỉ một giọt.

Chu Nhất Long dở khóc dở cười, thôi vậy, cứ thuận theo kế hoạch mà làm, đợi Bạch Vũ say đến không phản kháng được nữa thì vác về.

Kết quả...lại không được như mong đợi cho lắm.

Bạch Vũ đã chính thức gục trên bàn ăn, mà Triệu Vân Lan bên kia thì vẫn còn cười hề hề mặt không đổi sắc. Cũng đúng thôi, Triệu Vân Lan so với Bạch Vũ, kinh nghiệm tiếp rượu nhiều hơn, tửu lượng hẳn cũng cao hơn. Lần đánh cược này của Chu Nhất Long và Bạch Vũ quả thật không quá thông minh, chẳng qua là bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Nhiệm vụ coi như thất bại. Bốn người trả tiền rồi rời đi. Đúng hơn là ba người trả tiền, Chu Nhất Long nửa kéo nửa ôm Bạch Vũ, rời đi.

Trừ năm mươi điểm thì trừ năm mươi điểm vậy.

Chu Nhất Long nhìn khuôn mặt ngủ vô tư đến độ chảy dãi của người bên cạnh mình, lại thấy tay người kia quặp vào cổ mình chặt như cái càng cua, không nhịn được mà đưa tay lên sờ sờ đầu Bạch Vũ một chút.

Em xem em đi, nằng nặc đòi bảo vệ anh, rốt cuộc lại hại anh phải vác em về nhà, còn ra cái thể thống gì?

Chu Nhất Long đưa tay lên véo má Bạch Vũ, xem như trả thù. Cảm giác da mặt mềm mềm mịn mịn trong tay hóa ra lại không tệ, liền véo thêm hai cái nữa. Bạch Vũ mắt vẫn nhắm nghiền, không biết đã bị véo tỉnh hay là nói mớ, dùng giọng mũi bật ra hai tiếng đầy oán giận: "Long ca...."

Chu Nhất Long bật cười, vò đầu Bạch Vũ thêm lần nữa rồi trở về nhà.

Thực ra Bạch Vũ rất nhẹ, Chu Nhất Long ôm ôm kéo kéo cũng không có gì là khó khăn. Thời tiết ở đây ban ngày không nóng không lạnh, ban đêm lại có gió rét, hai người dính lấy nhau như thế này, ấm áp hơn nhiều.

Một người uống say, một người đưa người kia về nhà, đây là điều bình thường đối với hai người bạn thân, hai người anh em tốt. Nhưng nếu bọn họ còn ở thế giới kia... những giây phút này thật không có cách nào cùng nhau trải qua được, chỉ cần một tấm ảnh, bao nhiêu sự cố gắng trước giờ đều sẽ đi tong.

Chu Nhất Long vẫn nhớ lời quản lí nói: "Em biết anh và Bạch Vũ thân nhau, nhưng hai người cũng đừng nên quá gần gũi trước mặt người ngoài. Thứ cho em nói thẳng, bộ phim này có thể khiến anh thành danh, nhưng cũng có thể chỉ vì một lỗi sai nhỏ mà đạp anh xuống vực thẳm không cách nào ngóc đầu lên được. Với hoàn cảnh của hai người hiện tại, tránh đụng mặt nhau là tốt nhất."

-

Trừ năm mươi điểm à? Nếu đạt âm một trăm điểm, họ sẽ không còn có thể trở về thế giới cũ nữa. Điểm hiện tại của bọn họ chỉ có năm, xem ra chỉ cần thêm hai lần không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ vượt ngưỡng âm một trăm điểm rất xa, rồi không còn cách nào trở về nhà...

Gió lạnh tạt vào mặt khiến cho Chu Nhất Long run rẩy một trận.

______________________________

Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan đi bộ về nhà.

Đúng, chính là đi bộ, xe của Triệu Vân Lan gửi ở Cục Đặc biệt, Triệu Vân Lan có chất cồn trong người, cho dù y khẳng định mình không say, vẫn còn ổn lắm, nói tên nhóc kia sao có thể đọ tửu lượng với y, thế nhưng Thẩm Nguy vẫn không để y lái xe.

Thẩm Nguy đề nghị đi taxi, lo lắng Triệu Vân Lan tái phát bệnh dạ dày, Triệu Vân Lan lại bảo muốn đi bộ cho tỉnh rượu.

Rõ ràng y vừa bảo mình không có say, giờ lại đòi "tỉnh rượu", mâu thuẫn muốn chết. Nhưng Triệu Vân Lan mặc kệ, y không hiểu sao lúc này mình chỉ muốn kéo dài thời gian ở bên thầy Thẩm một chút.

Một chút thôi cũng được.

"Thầy Thẩm." – Triệu Vân Lan gọi.

"Gì thế?"

"Thầy Thẩm." – Triệu Vân Lan gọi tiếp.

"Tôi đây, sao vậy?"

"Thẩm Nguy?"

"Ừ?"

"Thẩm Nguy, Thẩm Nguy, Thẩm Nguy~~~~~"

Triệu Vân Lan kéo dài giọng, rồi qua phút chốc lại bật cười một tràng khó hiểu.

Thẩm Nguy biết, người này khẳng định là say rồi.

Say rượu cũng có nhiều loại. Có người cứ say là gục – giống như Bạch Vũ, lại có người khi đã say rượu thì đầu óc mơ hồ không ngừng lảm nhảm, làm ra chuyện xấu gì cũng đều không biết.

Đương nhiên, Triệu Vân Lan chưa say đến mức đó, y lúc này cùng lắm chỉ có thể coi là hưng phấn quá độ, triệu chứng là thích gọi bừa mà thôi.

Mỗi lần y gọi tên Thẩm Nguy, nghe Thẩm Nguy không hề mất kiên nhẫn mà trả lời "Có chuyện gì vậy?" "Tôi đây?" "Sao thế?", Triệu Vân Lan đều vui như bắt được vàng.

Suốt cả quãng đường, hai người cứ vừa đi vừa gọi tên như vậy. Triệu Vân Lan chưa bao giờ hết thích thú, mà Thẩm Nguy cũng chưa bao giờ nổi cáu.

Khi đến trước cửa nhà, Thẩm Nguy nói lời tạm biệt với Triệu Vân Lan, song nghĩ nghĩ thế nào, lại chuyển sang giúp Triệu Vân Lan mở cửa, vào nhà lấy hộ y một cốc nước lọc đặt bên cạnh giường. Người say rượu, buổi sáng tỉnh dậy cảm giác đầu tiên nhất định là đau đầu chóng mặt, sau đó là khát nước.

Thế nhưng, khi Thẩm Nguy vừa định rời đi, Triệu Vân Lan vốn đã chui vào trong chăn ấm nệm êm lại như xác sống vùng dậy, kéo tay Thẩm Nguy, rồi gọi một cái danh xưng mà hắn chưa từng nghe trước đây.

"Tiểu Nguy~~"

Thẩm Nguy sững sờ.

Không đợi hắn kịp phản ứng lại, Triệu Vân Lan đã đưa hắn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

"Tiểu Nguy, rất đẹp mắt."

"Rất dịu dàng."

"Rất dễ thương."

"Rất ngầu."

"Cháo anh nấu là ngon nhất."

"Anh nói tôi lúc nào muốn ăn thì có thể sang tìm anh."

"Nhưng mà tôi không dám."

"Tôi bình thường đã phiền chết anh rồi, không thể đến cả việc ăn uống cũng làm phiền anh được."

Thẩm Nguy vừa định mở miệng bảo không phiền, thì người kia đã cảm thấy nói như vậy là đủ, tự động quay về giường, trùm chăn ngủ. Chẳng mấy chốc, Triệu Vân Lan đã bắt đầu thở đều, miệng mỉm cười mãn nguyện, không biết là mơ thấy cái gì.

Trong màn đêm dày đặc, Thẩm Nguy đứng lặng người nhìn Triệu Vân Lan say ngủ. Hắn không biết cảm giác của mình lúc này phải miêu tả như thế nào, cũng không biết hiện giờ bản thân nên làm gì. Thẩm Nguy chỉ biết rằng, Triệu Vân Lan là nguồn cơn của mọi xúc cảm kì lạ trong hắn, là que diêm thắp lên ngọn lửa mà hắn luôn giấu kín nơi đáy lòng.

Qua một lúc lâu, hắn cảm thấy bản thân có phần thất lễ, liền vội vàng trở về nhà.

Vừa bước đến cửa, Thẩm giáo sư bỗng dừng bước chân, dường như nhớ ra điều gì quan trọng lắm. Không tốn đến nửa giây do dự, hắn dứt khoát quay đầu, đi vào trong bếp.

_________________________________________

Chu Nhất Long đặt cốc nước trên chiếc bàn cạnh ghế sofa của Bạch Vũ, thắc mắc không biết tại sao đến giờ này rồi mà hệ thống còn chưa thông báo nhiệm vụ thất bại.

Vừa kịp nghĩ đến đó, anh liền nghe thấy tiếng "Tinh" vang lên trong đầu, quả nhiên là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

[Chúc mừng chủ nhân!!! Nhiệm vụ nhánh mang tính đồng đội: "Tham gia bữa ăn đêm của Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan, tiến hành thúc đẩy tình cảm" hoàn thành!!! Chỉ số cảm xúc được cộng mười điểm, chỉ số tình anh em được cộng năm điểm. Các chỉ số hiện tại:

- Chỉ số cảm xúc: 15

- Chỉ số tình anh em: 5

Xin mời chủ nhân tiếp tục cố gắng!]

Gì cơ?

Hoàn thành?

Còn cộng tận mười điểm chỉ số cảm xúc?

Thật sự hoàn thành?

Làm thế nào mà hoàn thành được?

Chu Nhất Long mang tâm tình khó hiểu gọi hệ thống định hỏi cho rõ sự tình, nhưng suy nghĩ trong đầu anh đã sớm loạn thành một đoàn, nên có gọi thế nào cũng không được. Vật lộn qua một lúc, Chu Nhất Long đột nhiên cảm thấy, chuyện tình cảm của người ta, mình cố bới móc ra thật chẳng hay ho gì, nên quyết định không hỏi nữa.

Bạch Vũ dường như cũng bị tiếng thông báo ồn ào làm cho tỉnh dậy, mơ mơ màng màng kéo kéo ống tay áo Chu Nhất Long.

Anh vội đỡ cậu dậy, đưa cho cậu cốc nước bên cạnh bàn, nhìn Bạch Vũ từng ngụm từng ngụm uống hết sạch.

"Ca ca..."

Bạch Vũ vẫn chưa thực sự tỉnh táo. Cũng đúng thôi, cậu uống nhiều rượu như vậy, lại chưa ngủ được bao lâu.

Chu Nhất Long nở một nụ cười với cái con người lúc trước thì một mực đòi bảo vệ anh, giờ lại trông như một đứa trẻ cầu anh yêu thương bảo bọc kia, Bạch Vũ cũng ngây ngây ngô ngô cười lại, sau đó liền...đổ sập xuống ghế, dọa Chu Nhất Long một phen hết hồn.

Anh kéo lại chăn cho cậu, sau đó trở về phòng mình.



====


Chào mọi người, cũng được một thời gian rồi tôi mới lại update. Xin lỗi nha, máy tính bị hỏng, hiện tại tôi cũng không biết nó có thể sống lại nữa hay không. Hai chap mới này là tôi dùng máy của người nhà để viết, nhưng sau Tết thì không được dùng nữa. :'( 
Dù đã sang mùng ba rồi, nhưng mà còn mùng là còn Tết, chúc mọi người năm mới an lành, đạt được mục tiêu trong cuộc sống. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tôi.
Thật nhiều tình yêu. <3 <3 <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top