Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Ngày hôm sau bọn họ phải lên núi quay một vài cảnh trong phần của Sơn Hà Chùy.

Đoàn làm phim thuê một chiếc xe lớn, đủ để chứa toàn bộ người trong đoàn, còn có cả thiết bị quay chụp cồng kềnh, cùng nhau xuất phát.

Trước khi lên núi Chu Nhất Long đã nhắc nhở Bạch Vũ đem theo nhiều quần áo, Bạch Vũ vẫn như cũ không thèm nhìn anh lấy một cái, Cao Vũ Nhi liền nhéo thật đau lên lưng cậu. Bạch Vũ trên xe hết nói chuyện với người này rồi lại quay ra cười đùa với người kia, dù sao ai cậu cũng có thể làm thâm được, bầu không khí cực kỳ thoải mái. Chu Nhất Long im lặng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đầu hơi cúi thấp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, chính anh cũng không hình dung được cảm giác Bạch Vũ không quan tâm tới mình là như thế nào, là đau lòng? Không, kỳ thực anh cũng không đau lòng như mình tưởng, bởi vì anh tin Bạch Vũ chỉ là nhất thời không để ý đến mình, không phải cả đời sẽ không để ý đến mình, anh sẽ không bao giờ mất đi Bạch Vũ. Đứa nhỏ kia chỉ đang giận dỗi, cuối cùng rồi cũng sẽ quay trở về bên anh thôi, việc anh cần làm là chờ đợi, chờ người kia có thể nghĩ rõ ràng, đương nhiên, trong lúc chờ đợi, nếu cần quan tâm anh vẫn sẽ quan tâm.

Đứa nhỏ kia cũng giống như một đứa em trai, tinh nghịch hoạt bát, ở cùng với cậu anh cũng có cảm giác mình như đang biến thành trẻ con. Nhưng lần này, có lẽ không thể nói cậu ấy cứ quay về là sẽ quay về được. Làm sao anh nỡ quát nạt với Bạch Vũ kia chứ, anh nhớ tới có một chiếc dây chuyền lông vũ mình mua ở Nhật Bản mà người kia rất thích, nếu không thì đem ra cho đi. Đứa nhỏ kia chắc sẽ cực kỳ vui vẻ đắc ý, có khi còn nhảy nhảy mấy vòng. Nghĩ đến dây, Chu Nhất Long nhìn ra cửa sổ xe dịu dàng mỉm cười. Lúc này Bạch Vũ cũng vừa vặn quay đầu, nhìn thấy nụ cười trên môi Chu Nhất Long, nụ cười kia dường như còn ôn hòa hơn ngày thường nhiều hơn một chút khiến tâm Bạch Vũ vô cùng đau đớn, anh đang nghĩ đến ai, là ai để anh toát ra tình cảm đặc biệt đến thế, là ai, vì sao không phải em...

Bạch Vũ rũ mắt xuống, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn, cậu vẫn nhìn chằm chằm Chu Nhất Long ở hàng ghế sau, mãi cho đến khi anh hoàn hồn, quay đầu lại thấy Bạch Vũ đang liếc mình, liền nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười âm cung hữu lễ, lại có mấy phần xa cách.

Bạch Vũ nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi, thì ra trong lòng anh em cũng chỉ giống như những người khác.

Đứa nhỏ kia lại giận rồi sao? Chu Nhất Long cười thầm, là giận mình không để ý tới em ấy à? Thế nhưng là em không để ý tới anh trước đấy thôi, rõ ràng mình cũng đã đi dỗ dành người ta rồi, lại còn chẳng thèm liếc mắt một cái. Chu Nhất Long nhìn dáng vẻ Bạch Vũ tức giận, giống hệt như một đứa trẻ không vòi vĩnh được món đồ chơi mà mình muốn, ngây thơ đến đáng yêu, nói là trẻ con bao nhiêu lần có lẽ cũng không dủ.

"Vùng núi lần này chúng ta quay phim dân cư thưa thớt, lúc quay xong có thể chơi trò thám hiểm, ai muốn đi không?" Tần Bằng nhìn bản đồ du lịch, nói.

"Hay đó, mọi người đi cùng nhau đi, Long ca, anh cũng đi nha." Cao Vũ Nhi lớn tiếng hô.

"Ừ, được." Chu Nhất Long đáp lời.

Đạo diễn quay đầu nhìn bọn họ cười nói, "Mấy người đủ quá đáng, tôi vẫn còn đang ở đây, không thèm nghĩ đến việc quay phim còn đòi đi chơi, mấy anh chị không để tôi vào mắt phải không?"

Bạch Vũ tiếp lời, "Ấy, quả nhiên bọn tôi không để anh vào mắt, bọn tôi ... để anh ở trong lòng."

"Ố ồ ô."

"Vãi!"

"Vũ ca, đây là tỏ tình à?"

"Bạch Vũ đồng chí, tôi không thể không bội phục khả năng ăn mặn của cậu được."

"Ôi chao, lão Bạch, hay lắm, con mắt của cậu quả nhiên tinh đời, nhât định là ngưỡng mộ tài hoa của đạo diễn rồi đúng không?"

"Lão Bạch, cửa tủ không khóa lại được, mau thừa nhận đi."

Khóe môi Bạch Vũ giật giật, vừa nãy cậu chỉ thuận mồm nói, ai biết lại bị người ta trêu như thế này. "Xì, anh đây có thích đàn ông cũng phải thích người đẹp trai chút, còn với người có bộ dạng giống tổ tiên chúng ta như thế, tôi không có gan xuống tay đắc tội."

Đạo diễn cười lớn, "Hay lắm, Bạch Vũ, tôi ghim cậu rồi đó."

"Ố ồ? Đẹp trai à? Chúng ta có Chu lão sư đảm bảo là đẹp trai nhất đám, còn có Lý Nghiễn nhìn cũng non lắm đấy nha. Hay là Tần Bằng, Tần Bằng cũng được, ba người này cậu chọn một cái xem?" Giang Minh Dương diễn Sở Thứ Chi bắt đầu trêu chọc cậu.

Tần Bằng đứng lên, cũng nhập hội với đám người hỗn loạn đằng kia, giả bộ đóng vai Tiểu Quách yếu yếu nhược nhược ở trong phim, ra vẻ ngượng ngùng nói, "Không được nha, Sở ca, người ta là người của anh mà..."

Đám người trong xe cuối cùng cũng nhịn không được đều phá lên cười, ngay cả Chu Nhất Long cũng nhếch môi lên.

"Ha ha Sở ca, anh đem vợ anh ném cho sếp Triệu làm gì? Quả đúng là huynh đệ tình thâm mà."

"Được đó lão Sở, không ngờ trong phim cả hai người mới là anh em chân chính."

"Trời ạ, đoàn làm phim chúng ta toàn dùng bản thân để diễn à?"

"Cung chúc sếp Triệu cùng Sở ca có thể tìm được hạnh phúc của mình, ngược chết cẩu độc thân."

... Bạch Vũ ôm trán, muốn thổ huyết.

Cậu cảm thấy chủ đề này càng ngày càng bay xa khỏi quỹ đạo, liền tranh thủ thời gian kết thúc, thế là câu đứng lên, đi về chỗ Giang Minhh Dương hô lớn, "Ông đây cực kỳ coi trọng anh, Sở - tỷ!." Còn cố ý kéo dài hai chữ "Sở tỷ" ra.

"Ha ha ha, đúng đúng, Sở tỷ tốt nhất, xinh đẹp nhất, ai cũng không so được."

Giang Minh Dương đã đọc qua tập 25, Sở Thứ Chi bị đảo ngược tính cách, liền giơ bàn tay lan hoa chỉ lên, nũng nịu ôm vai Bạch Vũ, "Không được nha, người ta có Tiểu Quách rồi."

"Mẹ nó buồn nôn quá, kết thúc chủ đề này được chưa?" Bạch Vũ thực sự chịu không nổi nữa.

"Xì, không có tình thú."

Bạch Vũ không muốn đùa giỡn cùng bọn họ nữa, trực tiếp nhắm mắt lại.

Cậu vẫn còn nhớ kỹ lúc diễn tập thử cảnh ở tập 25, toàn thể nhân viên đều phá lên cười, nhất là Chu Nhất Long còn cố nén cười trong bụng, dùng sức cắn răng hàm, Bạch Vũ nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn khắc chế của người kia, tự hỏi đến khi nào anh mới có thể chân chính buông bỏ mình được? Xé rách dáng vẻ ôn nhu như ngọc bên ngoài, nội tâm của anh rốt cuộc ra sao? Cậu đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc anh, muốn nhìn người kia phá lên cười.

Thế nên cậu mới cố ý diễn cảnh "Hắc bào ca ca đi thong thả, người ta ở nhà chờ anh đó nha.", lúc cậu ghé đầu vào người anh, khí tức quen thuộc lại quẩn quanh bên người, để tâm cậu cũng dần bình phục. Chu Nhất Long có khả năng tiếp thu rất lớn, liền đầy cậu ra xa, quả nhiên bọn họ cực kỳ ăn ý, diễn nhiều diễn đến nghiện. Chỉ là cậu không biết phải làm thế nào mới có thể để người kia bày ra bộ dáng mất khống chế đây? Rốt cuộc phải làm sao mới có thể để anh bộc lộ chút dáng vẻ khác với thường ngày đây? Nội tâm cuồng si kia của anh, bao giờ em mới có thể nhìn thấy?

Bạch Vũ bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện ồn ào bên trong xe, đắm chìm vào tâm sự của mình, bắt đầu thiêm thiếp ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top