Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Chu Nhất Long nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, "Đi thôi, thời gian phải tập hợp qua lâu lắm rồi, tụi mình vô tổ chức quá."

"Ca ca, trên người anh có cái gì đấy? Sởi sao?" Vừa rồi Bạch Vũ kéo áo Chu Nhất Long ra hình như thấy dưới da anh nổi lên mấy vết đỏ lờ mờ, nhưng lúc đó cũng mải chú ý đến vết thương trên vai nên không quan tâm lắm, hiện tại nghĩ lại, liền muốn làm ra cho rõ ràng.

"Không có gì, chỉ là dị ứng bình thường thôi, lát nữa là khỏi ngay ấy mà." Chu Nhất Long qua quýt đáp lời, đương nhiên Bạch Vũ cũng sẽ không đơn giản để ca ca của cậu đánh trống lảng dễ dàng như vậy, liền kéo tay Chu Nhất Long qua, lật tay áo lên. Trên tay anh là những vết phát ban chằng chịt, có nơi đã ngả sang sẫm màu, diện tích lớn nhỏ không đồng nhất.

"Cái này... đây không phải dị ứng bình thường, đây là... bệnh mề đay? Ca ca, anh bị bệnh rồi! Bệnh này cần phải uống thuốc, anh đã uống chưa? Nếu như để lâu sẽ khó thở, nguy hiểm đến tính mạng!" Bạch Vũ nắm chặt cánh tay Chu Nhất Long, dáng vẻ sốt ruột đứng ngồi không yên. "Ca ca, anh mang thuốc không?"

"Có mang mà Tiểu Bạch. Ở trong túi ấy, đừng gấp." Chu Nhất Long xoa xoa lên lưng cậu, làm dịu tâm trạng Bạch Vũ lại.

"Vậy chúng ta về nhanh lên chút, anh còn phải uống thuốc mà." Bạch Vũ kéo tay Chu Nhất Long, quay người muốn đi gấp, ngay lúc này liền nghe thấy mấy tiếng kêu quen thuộc vang lên từ phía xa xa, "Mau lên, đi tìm bọn họ!"

Bạch Vũ nhìn thấy Lý Nghiễn, Giang Minh Dương cùng một người trong đoàn làm phim chạy đến, vẫy vẫy tay với cả hai người. Cao Vũ Nhi nhìn Chu Nhất Long đi tìm Bạch Vũ, rồi lại tới phiên Bạch Vũ lên núi tìm Chu Nhất Long, cuối cùng chẳng thấy người đâu liền chạy đi tìm đạo diễn. Cả đoàn làm phim hỗn loạn một hồi, còn chuẩn bị dây thừng lẫn đèn pin để giải cứu. Cũng may chuẩn bị hơi lâu mới không thấy cảnh Bạch Vũ ôm Chu Nhất Long làm loạn, nếu không nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt.

Hiện tại đã là bảy giờ tối, bầu trời chuyển sang màu hồng đậm, vẫn chưa hoàn toàn là đêm. Chu Nhất Long nhìn thấy có người tới, phản ứng đầu tiên là rút tay về, nhưng Bạch Vũ nắm quá chặt, hai lần anh thử rút ra đều không được. Anh quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ như hung thần ác sát của cậu, song trong mắt anh lại không có chút uy hiếp nào, liền mỉm cười cưng chiều, để yên mặc cho Bạch Vũ nắm.

"Tổ tông của tôi ơi cuối cùng cũng nhìn thấy hai người rồi, có sao không?" Lý Nghiễn nhìn thấy Bạch Vũ nắm lấy tay Chu Nhất Long, hai mắt sáng rực, vừa định nói gì đó liền bị ánh mắt của Bạch Vũ dọa đến nuốt hết trở về, nhanh chóng đổi giọng, "Đạo diễn bảo mọi người đi tìm các anh đó, giờ tìm được rồi thì tôi gọi điện thoại trước, cả hai người cũng xuống núi nhanh lên."

"Đi thôi Long ca, lão Bạch, mọi người đang cuống hết cả lên ở nhà kìa." Giang Minh Dương vẫy vẫy tay, mặc kệ Bạch Vũ đang dắt tay Chu Nhất Long xuống núi. Con đường nhỏ hẹp chỉ một người đi được, nhưng Bạch Vũ vẫn kiên quyết nắm tay Chu Nhất Long, cho dù người kia không thoải mái cậu cũng nhất định phải đưa ca ca của mình đi.

Ca ca của cậu quả là quân tử như ngọc, toàn thân trên dưới đều tản mác ra dáng vẻ ôn nhuận hiền lành. Bạch Vũ cố ý đi rất chậm, chỉ mong con đường này vĩnh viễn không có điểm kết thúc. Từ nay về sau, có lẽ cũng không còn cơ hội cầm tay người này, không có cơ hội gần gũi giống như muốn khảm sâu vào da thịt, càng không có cơ hội mượn cớ nhập diễn quá sâu mà tùy hứng phát tiết tình cảm của mình nữa, ... làm gì cũng không thể.

Bạch Vũ chỉ cảm thấy vạn phần thương cảm, cậu cắn răng lắc đầu thật mạnh, nháy mắt mấy cái, cố gắng ngăn cản nước mắt trào ra nơi hai gò má.

"Tiểu Bạch, em lúc trưa chưa ăn cơm, còn đau dạ dày không?" Giữa lúc còn đang mông lung suy nghĩ, giọng Chu Nhất Long nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai.

Lại là quan tâm em trai sao? Thôi bỏ đi, coi như cũng đã hạ quyết tâm rồi, không cần phải lo lắng, em trai thì cứ làm em trai đi. Chí ít vẫn còn được anh chăm sóc, còn được chiều chuộng đối đãi, thôi thôi, cậu cũng nên tự biết thỏa mãn. Nếu như không thể cùng anh đồng cam cộng khổ, vậy thì bầu bạn băng qua biển cả cũng chẳng sao.

Bởi vì em sớm đã mắc bệnh nan y rồi, chỉ có nhìn thấy nụ cười của anh, lắng nghe lời anh nói, mới có thể nguôi ngoai được chút đau đớn trong lòng.

Có một loại tình yêu khảm đến tận xương, không thể tránh né, cũng không thể quay đầu.

"Không đau, cũng không muốn ăn." Bạch Vũ nhẹ giọng trả lời.

"Đợi lát nữa quay về anh chuẩn bị cho em một ít đồ ăn, dù sao cũng nên ăn, đêm nay còn phải quay phim mấy tiếng."

"Ca ca, cũng không cần lo cho em đâu, anh còn phải đi uống thuốc đấy, bệnh mề đay này không thể qua loa được đâu."

"Ừm, được."

Chu Nhất Long không hề né tránh Bạch Vũ, mặc cho cậu nắm quá chặt cũng không cảm thấy khó chịu.

Hai người họ nói chuyện, Lý Nghiễn gọi điện thoại xong quay lại, vỗ vỗ lên vai Bạch Vũ, "Nè hai người có ai bị thương à? Sao còn phải đỡ nhau thế này?"

"Biến đi, chân anh đau, thế nào? Tò mò như thế chú mày là phóng viên à?" Bạch Vũ trừng mắt khiến Lý Nghiễn rụt tay trở về.

"Tiểu Bạch!" Chu Nhất Long nghe thấy Lý Nghiễn nói câu này liền đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cả mặt lẫn tai đều đỏ ửng lên, nhưng ở dưới không gian lờ mờ thế này cũng không có ai chú ý tới. Anh kéo ngược tay Bạch Vũ lại, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy, thì thầm nói, "Tiểu Bạch... bả vai anh..."

Bạch Vũ kịp phản ứng lại, quay đầu nhìn ca ca của mình, quả nhiên có dấu răng sưng đỏ, còn có vết máu đã khô lại bám xung quanh, ở đây còn đang tối, nhưng đợi lát nữa đèn đóm đầy đủ, chỉ sợ sẽ có người phát hiện ra.

Đàn ông ấy mà, chiếm hữu vốn là bản năng của giống đực. Bạch Vũ nhìn thấy bả vai ca ca bị mình cắn đến sưng đỏ, cảm giác vui vẻ thầm hiện lên trong lòng, tựa như sư tử đứng giữa thảo nguyên, lớn giọng gào thét tuyên bố chủ quyền, cậu cũng muốn cùng mọi người tuyên cáo. Chu Nhất Long là người của cậu, tâm anh, thân anh cũng đều là của cậu!

Bạch Vũ nhìn dáng vẻ ca ca hơi ngượng ngùng, giọng nói mập mờ trong cổ họng, liền hắng giọng ho nhẹ một tiếng, buông tay Chu Nhất Long ra, cởi áo khoác của mình ném cho anh, "Mặc vào đi, trên núi lạnh lắm"

Cổ áo Bạch Vũ rất cao, vừa vặn che được cổ Chu Nhất Long.

Lý Nghiễn lúc này ở bên cạnh lại bắt đầu làm loạn, "Sếp Triệu à, tốt xấu gì tôi cũng làm thú cưng cả vạn năm của anh, sao anh không hỏi tôi có lạnh hay không? Chỉ biết thương tiếc thầy Thẩm thôi à, cẩn thận Thiên Lôi đánh chết!"

"Chú mày cút đi thì anh còn thấy thương nhớ chút." Bạch Vũ vỗ lên lưng Lý Nghiễn, suýt chút nữa đẩy ngã cậu ta.

"Sếp Triệu! Anh muốn mưu sát tôi sao? Bị tôi bắt gặp anh với thầy Thẩm tình cảm lưu luyến nên muốn giết người diệt khẩu à? Tình cảm của hai người còn sợ bị phát hiện hả?" Lý Nghiễn ở chung với Cao Vũ Nhi một thời gian liền xuất sắc học được khả năng độc mồm.

Bạch Vũ cả giận, vừa định đưa tay đánh Lý Nghiễn, lại bị Chu Nhất Long bắt lại, "Tiểu Bạch đừng nghịch nữa, đường núi nguy hiểm, ánh sáng không tốt, phải quan tâm đến an toàn của bản thân."

"Đi nhanh lên." Bạch Vũ không nghĩ đến có cái bóng đèn to đùng là Lý Nghiễn chen ngang, liền đẩy lưng cậu ta đi.

"Rồi rồi rồi, đi thì đi, đúng là đồ đáng ghét." Lý Nghiễn cũng khoát khoát tay với Chu Nhất Long, "Đi nhanh lên Long ca, hai người cẩn thận."

"Ca ca, vai anh còn đau không?" Bạch Vũ cầm tay Chu Nhất Long lần nữa, quan tâm hỏi.

"Không đau."

Bạch Vũ nghĩ tới vết thương của người kia, vô cùng áy náy, "Xin lỗi."

"Không sao đâu Tiểu Bạch, cũng qua rồi, không nhắc lại nữa." Chu Nhất Long cũng nắm lại, xem như an ủi.

Ca ca đúng là lúc nào cũng dung túng cậu.

Xuống dưới chân núi, rất nhanh sẽ quay về nhà, Bạch Vũ biết, về đến nơi rồi mình sẽ thực sự là em trai của Chu Nhất Long, cậu không nỡ bỏ xuống đoạn tình cảm này, đúng là bỏ không được. Cậu buông tay Chu Nhất Long ra, lại níu lấy cánh tay anh. "Này ca ca, trước đó mấy lời em giận dỗi nói với anh đều là nói nhảm. Em cảm thấy quen anh nhất định là chuyện may mắn nhất của em, thực sự rất hanh phúc."

Đúng là nào ai biết được, chỉ là một thoáng gặp gỡ, lại ghi nhớ cả một đời.

"Gặp được em cũng là may mắn của anh." Chu Nhất Long cười nói.

"Em thích anh, thực sự rất rất thích anh." Nói xong, Bạch Vũ ôm lấy tay Chu Nhất Long, vùi đầu vào vai anh. Chu Nhất Long vĩnh viễn không thể biết được cậu muốn đổi một chữ thích lấy một chữ yêu đến thế nào.

"Anh cũng thích Tiểu Bạch mà." Chu Nhất Long vỗ nhè nhẹ lên lưng Bạch Vũ.

Cũng được, chỉ cần một câu nói này là đủ rồi, ca ca thích cậu, là đủ rồi.

Bạch Vũ buông Chu Nhất Long ra, lần đầu tiên, cậu chủ động tránh xa anh, đổi lấy một nụ cười dương quang xán lạn. "Ca ca đi thôi, bọn họ đang chờ chúng ta."

"Ừ được." Chu Nhất Long nhìn Bạch Vũ, cảm giác có gì không đúng lắm, nhưng không biết phải hình dung thế nào.

Bạch Vũ cũng không nắm tay Chu Nhất Long nữa, nhanh chân đi trước, Chu Nhất Long ở phía sau nhìn theo bóng lưng Bạch Vũ, luôn luôn cảm thấy đửa nhỏ này có chút cô đơn, liền nhíu mày, vì sao luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng.

Đoàn làm phim nhìn thấy bọn họ trở về liền xúm lại, mỗi người chen vào một miệng, nào là phải chú ý an toàn, không thể tùy tiên lên núi này nọ, cả hai người gật đầu lia lịa không kịp ngừng. Lúc này đạo diễn mới nói một câu, "Người cũng về nhà an toàn rồi, chỉnh đốn đi, lát nữa còn phải quay phim."

Đám người ngay lập tức giải tán, Chu Nhất Long đi vào bếp xem còn gì để ăn nữa không, anh thực sự rất quan tâm đến dạ dày Bạch Vũ. Bạch Vũ biết anh có ý gì, vô cùng cảm động, ca ca quả nhiên thực sự thương cậu, cho dù là gì đi nữa cũng đều là dùng thật tâm thật ý mà đối đãi. Có một người không quen không biết đối xử tốt với mình như thế, lúc nào cũng để ở trong lòng, còn cầu cái gì nữa đây? Bạch Vũ ơi Bạch Vũ, mày không nên quá tham lam, cứ vậy là đủ rồi. Cho dù người kia không yêu mình thì sao chứ?

"Ca ca, anh đi đâu vậy? Phòng ở bên kia mà."

"Xuống bếp xen có gì cho em ăn nữa không."

"Tự em đi là được rồi, anh mau uống thuốc đi."

"Vậy được. Em nhanh đi đi."

Bạch Vũ vào bếp tìm đồ ăn, kỳ thực dạ dày cậu rất đau, nhưng bởi vì không muốn Chu Nhất Long lo lắng nên mới bảo là không có việc gì, cũng may cuối cùng cũng bỏ bụng được chút gì đó, đỡ hơn trước nhiều.

Cậu về đến phòng không nhìn thấy Chu Nhất Long đâu, chỉ nghe từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dội, có lẽ ca ca đang tắm, bóng người lờ mờ in trên cửa kính khiến cậu chột dạ, cảm thấy như mình là đồ biến thái.

"Ca ca, dây chuyền anh cho em đâu rồi? Em muốn xem xem." Cậu hướng về phía phòng tắm hô lớn.

"Anh cất rồi, ở trong túi ấy, em tìm đi."

Bạch Vũ lấy túi Chu Nhất Long ra, bắt đầu tìm dây chuyền. Lật trong lật ngoài một lúc liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, rõ ràng ca ca bảo thuốc của anh trong túi, nhưng thuốc nằm ở đâu? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top