Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Chờ đến khi buổi quay phim kết thúc đã đến tận khuya, đám người bọn họ thu xếp trở về, Chu Nhất Long chạy theo Bạch Vũ, ân cần gọi. "Tiểu Bạch, cảm ơn thuốc của em."

Bạch Vũ nở nụ cười dương quang xán lạn, vỗ vỗ lên bả vai Chu Nhất Long, "Khách khí cái gì chứ Long ca, hai chúng ta là ai hả, nói mấy lời này cảm thấy xa lạ quá." Vẫn là dáng vẻ tùy hứng như cũ cởi mở đáp lời, giống như hết thảy đều không hề có gì thay đổi, lại quay trở về những ngày trước, bọn họ cũng là dáng vẻ kẻ tung người hứng thế này.

"Uống thuốc chưa?" Bạch Vũ hỏi.

"Ừm, quay phim xong sẽ uống." Anh nhìn Bạch Vũ, ánh mắt ôn nhu không hề lay chuyển.

"Nhớ uống thuốc đúng giờ, đến khi nào anh hết bị sởi thì mới dừng lại biết chưa, đừng để bệnh tình tái phát nữa." Bạch Vũ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Chu Nhất Long.

"Ừm, biết rồi..." Chu Nhất Long lộ ra nét mặt do dự, tựa hồ như đang không biết làm sao có thể mở miệng, anh chần chừ, dùng một câu thăm dò nhẹ nhàng nói, "Tiểu Bạch... vừa rồi... chúng ta ..." Còn chưa nói xong, không biết anh nghĩ tới cái gì, từ lỗ tai tới cổ đều đỏ ửng lên, tưởng như sắp nhỏ ra máu. Có lẽ nghĩ đến khung cảnh thân mật vô gian vừa rồi, có lẽ là Bạch Vũ đã làm những chuyện trước nay chưa từng có ai làm thế với mình, cũng có lẽ là nơi tư mật bị người khác chạm qua mà trở nên run rẩy... Dù sao Chu lão sư vân đạm phong khinh của ngày thường bây giờ lại đỏ nhừ lên không khác gì tôm luộc.

Anh tựa như Thẩm Nguy bị Triệu Vân Lan trêu chọc, nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt to chớp vài cái, lộ ra dáng vẻ vô tội khiến người khác yêu thương. Bạch Vũ trong lòng thầm chửi, cmn, anh như này là quá mức phạm quy!

"Sao nữa, không có việc gì thì em đi trước đây. Long ca, quay phim cũng muộn rồi, em mệt, có gì ngày mai nói đi, anh cũng mau đi nghỉ." Nhìn dáng vẻ thuần chân của người kia, Bạch Vũ quả thực không có cách nào có thể chống đỡ, chỉ biết lảng tránh chạy trối chết.

Nhìn Bạch Vũ hốt hoảng rời đi, Chu Nhất Long hơi nhíu lông mày, híp mắt, hai bàn tay nắm chặt lại thành quyền.

Bạch Vũ ở trong phòng cùng Giang Minh Dương, rửa mặt qua loa sau đó trò chuyện vài câu, cuối cùng cũng chịu tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng Bạch Vũ không hề buồn ngủ. Cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong đầu ngoại trừ cặp mắt trong sáng vô tội kia, cái gì cũng không còn tồn tại nữa.

"Lão Sở..." Bạch Vũ thở dài một tiếng, kêu Giang Minh Dương nằm ở giường bên cạnh.

"Có lời mau nói, có rắm mau thả." Giang Minh Dương chuẩn bị đi ngủ thì lại bị Bạch Vũ đánh thức, vô cùng mất kiên nhẫn trả lời.

"Ông có ai đó mà ông đặc biệt yêu sâu sắc không? Là kiểu yêu đến khắc cốt ghi tâm ấy." Bạch Vũ trở mình, nhìn qua giường bên hỏi.

"Có, là cô giáo dạy tiếng anh năm học cấp ba của tôi. Mới tốt nghiệp đại học, dáng ngon, mặt đẹp, giống như từ trong tranh bước ra, lớp nam sinh chúng tôi không thằng nào không thích cô ấy hết." Giang Minh Dương nói xong, liền tựa người trên thành giường, cùng Bạch Vũ kể chuyện mối tình đầu. "Sao? Hỏi anh mày đây là có ý gì? Hay là trúng tiếng sét với người nào rồi?" Giang Minh Dương kịp phản ứng lại với câu hỏi của Bạch Vũ.

"Cái đó cũng không gọi là đặc biệt yêu được, chắc là mối tình đầu thì đúng hơn chứ? Không có kết quả ông có thấy tiếc nuối không?"

"Tôi cũng khó chịu đấy nhé. Lúc đó mấy thằng trong lớp đều cố gắng học tiếng anh, chỉ để cô khen một câu."

"Trẻ con." Bạch Vũ bĩu môi.

"Chú mày không trẻ con à? Chưa bao giờ vì yêu mà không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc sao? Chưa từng vì ai đó mà cái gì cũng đều đồng ý làm hết à?"

"Ờ... tôi không có, cho nên mới hỏi ông là cảm giác yêu sâu sắc một người là như thế nào."

"Thế ông muốn hỏi cái gì nữa? Hay là đóng phim gặp cảnh? Kịch bản của chúng ta Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan chỉ là tình anh em, không như nguyên tác, ông không cần thử đặt bản thân mình vào vị trí của người ta."

"Nhưng không phải kịch bản cũng được cải biên từ nguyên tác sao? Chỉ là tôi cảm thấy càng lúc càng... nói sao nhỉ, không đúng lắm, giống như có nhiều lỗ hổng kịch bản ấy." Bạch Vũ lựa lời để nói.

"Xoắn cái gì, mai còn phải quay phim đấy, ngủ đê." Giang Minh Dương nằm xuống, rất nhanh đã ngáy ầm ĩ.

Bạch Vũ không thể nào ngủ được, đành trằn trọc trên giường suy nghĩ lung tung. Cậu kỳ thực muốn ở trước mặt Chu Nhất Long diễn cảnh huynh đệ tình thâm, nhưng cậu lại không khống chế nổi mình, người kia vừa lộ ra dáng vẻ xuất dục, quả thực là cực kỳ khiến người khác muốn ngay lập tức phạm tội, khí chất ôn nhuận như ngọc phảng phất như bị nước cuốn trôi đi mất, lần đầu nhìn thấy vẻ hoảng hốt trong đáy mắt người đó, rốt cuộc cũng không thể khống chế nổi mà muốn ôm lấy anh. Ban đầu quả thực Bạch Vũ không hề có ý định làm những chuyện quá đáng kia, chỉ là đến khi ôm được người mà bản thân mình hằng mong nhớ khiến đầu óc cậu nóng lên như phát điên.

Một khi đã tiến tới, cho dù thế nào, cũng không hề muốn dừng lại, cho nên cậu thuận theo tiếng lòng mình, thuận theo bản năng thân thể, mới làm ra những chuyện xấu hổ đó. Nhớ lại người kia ở trong lòng bàn tay mình dần dần cứng lên, nóng rực như muốn thiêu cháy. Nhớ lại thân thể nhiệt huyết sôi trào cùng tiếng thở dốc mãnh liệt nhưng vẫn câu nệ khắc chế. Nhớ lại người kia sau lưng đầy những vết mẩn ngứa, nhưng lại đẹp đẽ đến mức muốn dụ dỗ kẻ khác phạm tội, khiến bản thân Bạch Vũ không khống chế được cảm giác chiếm hữu ngày một mạnh mẽ trong lòng.

Bạch Vũ thực sự không ngủ được, cậu đứng dậy đi ra ngoài ngồi trước sân.

Bầu trời đêm tháng sáu, ánh sao lấp lánh, giống như những dải ngân hà nhỏ vụn nằm nghiêng trên bầu trời đen thăm thẳm, mặt đất đều đã ngủ say, ngoài trừ tiếng gió nhẹ nhàng thổi, vài tiếng chó sủa vụn vặt phía xa xa, còn có tiếng côn trùng rin rít trong bụi cây, thì hết thảy đều trở nên tĩnh mịch.

Bạch Vũ đứng ở trong sân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có lẽ đã rất lâu rồi cậu chưa từng nhìn thấy bầu trời đầy sao kia, ngập tràn lấp lánh, hệt như ánh mắt của ai đó. Người kia ấy à, trong đáy mắt anh có sao chiếu rọi, người kia ấy à, luôn luôn chứa đựng phong tình, để cậu cứ như thể rơi thẳng xuống, càng lúc càng hãm sâu.

Cậu nghĩ, cậu thực sự yêu Chu Nhất Long, yêu đến mức muốn hòa tan vào máu thịt, yêu đến mức xương cốt rã rời.

Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi Trấn Hồn đóng máy, cả hai người bọn họ không thể nào mỗi ngày đều gặp mặt, khiến cậu khổ sở không được, rất muốn ở cùng với anh, cho dù không yêu, nhưng chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy, chạm thấy, thì đã đủ hài lòng rồi.

"Tiểu Bạch, muộn như thế sao còn chưa ngủ?" Thanh âm mềm mại của Chu Nhất Long vang lên, trầm thấp.

"Ca ca..." Bạch Vũ quay đầu, ở dưới ánh sao nhìn ca ca của mình, tản mác ra khí chất ôn nhuận. Cậu thực sự rất nhớ anh, chỉ vừa mới tách ra một chút, liền vô cùng nhung nhớ.

"Còn biết gọi anh là ca ca à." Chu Nhất Long đến gần Bạch Vũ, tay ôm lấy bả vai cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ. Vừa rồi Bạch Vũ chạy trối chết anh làm sao có thể không hiểu được, xảy ra chuyện như thế, có lẽ Bạch Vũ cũng sẽ xấu hổ, cho nên nhân lúc hiểu lầm còn vừa phát sinh thì nhất định phải cởi bỏ hết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai người.

"Ca ca, anh cũng không ngủ được sao?" Bạch Vũ hiếm khi không biết đáp lời Chu Nhất Long như thế nào, đành vắt óc lái sang chủ đề khác, thanh âm ấp úng, hai tay không biết để đâu bèn níu chặt lấy quần áo.

"Nhìn em diễn xong thì vội né anh, nên anh đoán em còn lo lắng chuyện kia, sợ em nghĩ lung tung nên anh không ngủ được." Chu Nhất Long thản nhiên nói, vẫn dịu dàng nhìn Bạch Vũ.

"Tiểu Bạch, chúng ta đều là đàn ông, đàn ông và phụ nữ nhìn nhận góc độ về chuyện này không hề giống nhau, đây là những đặc điểm thuộc về nhu cầu sinh lý, có một số việc phụ nữ sẽ cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng đàn ông thì không. Em chỉ là nhập vai quá sâu, cho nên nhất thời không phân biệt được, tương đối xúc động. Nhưng mà chuyện cũ là chuyện cũ, em có hiểu không?" Chu Nhất Long mặt đỏ bừng, có lẽ nghĩ đến những chuyện đã xảy ra anh vẫn có chút xúc động, nhưng lời cần nói vẫn phải nói, anh không muốn Bạch Vũ quá dằn vặt vì những chuyện này, đến lúc đó cả hai sẽ không có cách nào nhìn mặt nhau nữa.

Bạch Vũ nhìn Chu Nhất Long, chỉ cảm thấy người kia thực sự mâu thuẫn, rõ ràng đôi mắt kia vô cùng ôn văn nho nhã, nhưng những lời nói ra đều lạnh đến thấu tận tâm can.

Chuyện cũ cho qua... Nhưng cậu thực sự không thể nào qua được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top