Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Bạch Vũ quá hiểu Chu Nhất Long muốn nói cái gì, ý anh căn bản chính là đàn ông rất dễ dàng đắm chìm trong cảm giác sung sướng mà dục vọng chi phối, bản năng giống đực và tình yêu cực kỳ rõ ràng. Những chuyện đã xảy ra trong phòng tắm kia, chỉ là kết quả của việc ý loạn tình mê, nhưng dù sao cũng là hai người đàn ông an ủi lẫn nhau, đàn ông không giống phụ nữ, quan niệm trinh tiết không nặng nề như vậy. Cho dù có bị sờ soạng, bị chạm phải, bị hôn hít, cũng không như nửa phái bên kia.

Ở trong phòng tắm kia xảy ra một màn khiến người ta mặt đỏ tim đập, coi như là cùng một người bạn chơi tuốt ống cho nhau thôi, dù sao thì cảm giác bị người khác nắm lấy cùng với tay mình cũng có chút không giống nhau, có nhiều người đàn ông như vậy đấy, việc này kích thích hơn, thoải mái hơn. Cũng không phải nói hai người bạn tuốt ống cho nhau sẽ không phát sinh ra cái gì, chỉ là xem quan hệ như thế nào, có cần thay đổi hay không.

Đàn ông đối nhân xử thế so với phụ nữ vô cùng khác nhau, nếu như là phụ nữ bị đụng chạm vào bộ phận bí mật, ít hay nhiều cũng sẽ nảy sinh ra cảm giác kỳ lạ, thấy mình nhất định trong một giây phút phụ thuộc vào người kia, nhưng đàn ông thì không, đây chính là khác biệt về giới tính. Có lẽ cũng bởi vì tập tục xa xưa đàn ông vốn có tam thê tứ thiếp, cho nên tình cảm cũng không hề nhất quán. Đến hiện đại, dù luật pháp đã quy định một chồng một vợ, nhưng vẫn có những người đàn ông vượt quá giới hạn, một là đàn ông rất dễ bị dục vọng chi phối, hai là cách họ cư xử sau khi xảy ra chuyện. Chỉ có đến khi gặp được người mà mình thực lòng yêu, tình cảm của đàn ông mới có thể tuyệt đối gửi gắm trọn người kia, mới có thể khiến tình yêu trở nên hòa hợp, đó gọi là chân ái.

Hiện tại chính là, Bạch Vũ thầm thích Chu Nhất Long, Chu Nhất Long lại không hề hay biết, tình cảm của anh vẫn còn ngổn ngang đặt quẩn quanh trong lòng mình.

Cho nên hai người bọn họ có thể hình dung như Bạch Vũ luôn luôn không thể khắc chế bản thân mình đi trêu chọc ca ca, khiến ca ca nảy sinh phản ứng, sau đó vô cùng ghi nhớ, mỗi một chi tiết nhỏ đều không hề bỏ qua, cậu không quan tâm mình có vui vẻ sung sướng hay không, chỉ muốn thăm dò phản ứng người kia dành cho mình như thế nào. Sau đó cậu sẽ nhớ mãi không quên, bởi vì cậu yêu, đàn ông sau khi yêu có thể nhớ rất rõ những chuyện đã từng xảy ra, không phải mình vui vẻ bao nhiêu, mà chỉ có đối phương có thích thú hay không. Cũng chỉ có thể bởi vì yêu, trong lòng có đối phương, mới có thể dứt bỏ được cái tôi to lớn trong lòng, hoàn toàn đặt đối phương ở tâm điểm, dù bắt đầu như thế nào thì tình cảm vẫn không hề thay đổi. Mà Chu Nhất Long lại cho rằng hành vi của Bạch Vũ là ý loạn tình mê, Bạch Vũ làm ra hết thảy vì cho rằng anh là Thẩm Nguy, đó không phải là Bạch Vũ thật đối xử với mình, vì vậy mình phản ứng lại, cũng bởi vì bản tính của đàn ông, cũng chịu không được sự chi phối của dục vọng.

Cho nên sau khi Bạch Vũ nghe được lời ám chỉ thẳng thắn như vậy của ca ca mình, cậu còn có thể nói gì đây? Những chuyện kia cậu đều nhớ mãi không quên, mà ca ca lại bình thản nói ra, cậu phải đáp lời thế nào? Bạch Vũ chỉ có thế cười cười, vẫn là nụ cười tươi sáng như cũ, "Biết rồi, ca ca."

"Nhưng ca ca à, âm thanh của anh, rất êm tai đó nha." Bạch Vũ ghét sát vào tai Chu Nhất Long, thanh âm thật trầm, tràn đầy ý vị đùa giỡn, lại cất giấu một chút thật lòng.

"Tiểu Bạch! Thôi ngay!" Chu Nhất Long giận dữ uy nghiêm, không vui nhíu mày, cặp mắt hoa đào có chút nheo lại, ánh mắt tràn đầy sao trời dần dần ngưng kết thành băng, hai tay chậm rãi đan xen vào nhau, lồng ngực phập phồng. "Em... vượt quá giới hạn rồi." Đôi môi mỏng kéo dài câu nói, góc cạnh trên gương mặt rõ ràng, rõ ràng đang tỏ ra cực kỳ nghiêm khắc.

"Em sai rồi ca ca, sau này em không chọc anh nữa, sao anh da mặt mỏng vậy chứ, anh bảo chuyện qua rồi đừng để ý cơ mà, sao còn giận chứ? Chẳng lẽ anh kỳ thực vô cùng để bụng?" Bạch Vũ gãi gãi sau đầu, chờ mong câu trả lời. Cậu hi vọng những chuyện mình không thể quên kia cũng sẽ trở thành những chuyện mà ca ca mình không thể nào quên, coi như người kia không yêu mình, nhưng chí ít còn ngẫu nhiên nhớ đến, sẽ lại đỏ bừng cả mặt.

"Tiểu Bạch, có một số việc có thể nói đùa, có một số việc không thể. Đúng là anh nói chuyện đã qua, nhưng chuyện đã qua cũng không có nghĩa anh sẽ không để bụng, có một số việc, không cần phải nhớ quá kỹ." Chu Nhất Long khó có lúc không biểu lộ dáng vẻ ôn nhu với Bạch Vũ, cực kỳ nghiêm túc. "Anh có thể cưng chiều em, bao dung em, nhường nhịn em, kể cả việc dung túng cho em làm những chuyện hồ đồ với anh, nhưng không phải anh không có giới hạn."

Giống như hôm nay Bạch Vũ ở trong phòng tắm ôm lấy mình từ sau lưng, thân là đàn ông, bị người cùng giới đối xử như thế, quả thực là ảnh hưởng đến tôn nghiêm vô cùng. Nếu như đổi lại đây là đồng cỏ Châu Phi, một con sư tử đực áp sát trên thân một con sư tử đực khác, thì đã trực tiếp nhào vào cắn xé nhau, một sống một chết. Cũng bởi người này là Bạch Vũ, nếu đổi lại là một người khác, anh đã sớm đánh cho cha mẹ nhận không ra rồi. Coi như Chu Nhất Long để Bạch Vũ tự động làm gì cậu muốn, nhưng cũng không thể tùy hứng đến mức như vậy.

Em có thể hận anh, tổn thương anh, đánh anh, mắng anh, cắn anh cũng được, nhưng anh không cho phép bản thân mình quá mức dung túng em làm chuyện hồ đồ. Tương lai còn dài, em nhất định phải tỉnh táo, không thể cứ mãi đắm chìm trong bộ phim này, bởi vì sau này đâu chỉ có một bộ phim Trấn Hồn. Chỉ có điều mối quan hệ của cả hai cũng sẽ không chỉ dừng lại ở Trấn Hồn, người này trước sau vẫn là em trai anh.

Nhìn người luôn luôn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh kia lộ ra chút lạnh lùng, Bạch Vũ cảm thấy vô cùng xa lạ, hệt như dùng băng mà khắc thành gương mặt, Bạch Vũ chỉ cảm thấy mất mát. Long ca của cậu là người luôn luôn nở nụ cười dịu dàng, trong mắt nhu tình có thể tan chảy thành nước, vì sao hiện tại lại tỏ ra kháng cự mình, vì sao không thể chấp nhận mình, khó khăn đến thế sao? Giống như những thứ tiếp xúc da thịt kia khiến cậu có thể nhớ mãi không quên, nhưng đối với Chu Nhất Long, lại dường như đều hận không thể vứt đi, cũng không bằng lòng nhắc lại.

Không phải hết thảy chỉ là em nhất thời không phân rõ tình trong kịch ngoài nên xúc động hay sao? Vì sao anh không muốn nhắc lại, sao lại ghét bỏ như thế, vì sao? Cậu cảm thấy cậu bị ca ca mình tổn thương đến thành quen, vậy mà vẫn có thể cảm thấy đau đớn trong lòng.

Ánh mắt Bạch Vũ tối dần, có chút xấu hổ thu lại dáng vẻ đùa bỡn, ngoan ngoãn gật đầu, "Xin lỗi ca ca, sau này sẽ không xảy ra nữa đâu."

Chu Nhất Long nghe thấy người kia cũng chịu hiểu ý mình, liền hòa hoãn ngữ khí, thu lại dáng vẻ nghiêm khắc, ôn nhu nói, "Tiểu Bạch, em vẫn hơi khuyết thiếu kinh nghiệm, đợi vài bộ phim nữa, cố gắng tập tách vai diễn ra là ổn."

Bạch Vũ nhìn ca ca của mình, trong lòng oán thầm, ai giống như anh trước sau thuần thục, lạnh lùng vô tình đến thế chứ.

Nhưng cậu không dám nói ra, liền gật đầu, "Ca ca, ngủ đi không còn sớm nữa." Nói xong Bạch Vũ phất phất tay với Chu Nhất Long, quay người muốn đi. Chu Nhất Long thấy Bạch Vũ vừa quay người, trong nháy mắt, anh thực sự muốn đưa tay ra giữ chặt Bạch Vũ, sau đó như bị thứ gì đó vô hình giữ chặt lại hai giây, đành hạ quyết tâm. Anh đứng lên đuổi hai bước theo kịp Bạch Vũ, vươn tay kéo cánh tay cậu lại.

Cánh tay Bạch Vũ so với thân nhiệt anh nóng hơn rất nhiều, vô cùng ấm áp. "Tiểu Bạch, em rơi vào tình trạng này không phải là không tốt, nếu em không nhập vai thì sẽ không diễn trọn vẹn được Triệu Vân Lan, nhân vật này cũng bởi vì có em, cho nên mới trở nên vô cùng sâu sắc, anh rất nể phục. Cùng em diễn chung rất tuyệt, từ lúc anh nhập giới đến nay, có rất ít diễn viên trẻ mà anh có thể bội phục khả năng diễn xuất của họ, em là một trong số đó."

Bạch Vũ còn cho rằng ca ca níu mình lại để nói cho cậu một chút gì đó về mối quan hệ của cả hai, đương lúc cảm thấy dược bàn tay mềm mại kia nắm lấy cánh tay mình, cậu vô cùng vui vẻ, đây cũng chính là da thịt tiếp xúc đi, chỉ là sau khi nghe toàn bộ những lời Chu Nhất Long nói xong cậu đã triệt để bó tay rồi. Dù ngày thường cậu biết cách ăn nói, nhưng hiện tại cũng chẳng biết phải trả lời câu nói kia của Chu Nhất Long thế nào, cậu chỉ cảm thấy mình và anh không có chung một luồng sóng não, căn bản là không có cách nào giao tiếp với nhau. Bạch Vũ cảm thấy ngực mình như có một tảng đá ngăn lại, cậu quả thực bái phục cấu tạo đại não của ca ca.

Bạch Vũ cười xấu hổ, "Ha ha, Long ca, sao anh lại làm ra vẻ cán bộ hưu trí thế kia, em hiểu ý của anh, nên em đi ngủ đây, anh cũng đi đi." Sau đó không tiếp tục để ý Chu Nhất Long nữa, muốn quay đầu chạy trối chết.

Cậu vội vàng về đến phòng, đóng cửa lại, một lần nữa nằm dài trên giường, trong lòng như có trăm loại gia vị trộn lẫn vào nhau. Ca ca của cậu bảo rằng không muốn nhắc lại những chuyện đã xảy ra, khiến cậu vô cùng khổ sở, nhưng còn có thể làm gì đây, trong tình yêu ai động tình trước vốn là đã thua rồi, ai bảo cậu yêu ca ca trước? Coi như người kia có ghét bỏ mình, cậu cũng không có cách nào. Chỉ là cho tới bây giờ Bạch Vũ không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày này, sẽ vì tình yêu mà rơi xuống bùn sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top