Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Sau mấy ngày đoàn đội cũng đã kết thúc việc quay phim trên núi, quay về phim trường bình thường. Trong thời gian này Bạch Vũ cũng không có tâm tình giận dỗi Chu Nhất Long nữa, mặt ngoài khôi phục tình cảm anh em tương thân tương ái, chơi PUBG thì chơi, nói đùa thì nói, làm nũng thì làm nũng, chơi xấu thì chơi xấu, dù sao người kia cũng sẽ để mình yên. Chỉ là đôi khi lúc bốn bề trở nên vắng lặng, cậu sẽ thường xuyên ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ là trong lòng vô cùng buồn khổ trống rỗng, đối với việc đóng phim cậu vẫn vô cùng nghiêm túc, dù sao cậu cũng là một diễn viên chuyên nghiệp.

Bệnh mề đay của Chu Nhất Long cũng khá lên nhiều, Bạch Vũ tìm đến Chu Nhất Long nằng nặc muốn xem vai anh như thế nào, kỳ thực cậu biết nơi đó cũng đã sớm lành rồi, chỉ là muốn nhìn một chút. Dạo gần đây quay phim Chu Nhất Long thường mặc đồ của Hắc Bào Sứ, mỗi lần anh mặc đồ Hắc Bào Sứ xuất hiện, cậu cũng sẽ ở một bên ngồi xem rất lâu. Người kia đóng vai một vị quỷ thần mặc áo bào đen, không cần giận mà cũng tự uy, khí chất hiên ngang lẫm liệt. Mặc dù có mặt nạ che khuất một nửa gương mặt đẹp trai, nhưng càng khiến cho người ta cảm thấy nghiêm nghị chính khí. Đôi con ngươi màu đen nhìn không thấy dáng vẻ nhu tình tự thủy như xưa, mà nay lại có chút ôn hòa pha lẫn lạnh lùng, mỗi một cái cúi đầu như nhìn xuống chúng sinh từ bi, khiến người ta không dám sinh lòng tà niệm. Thực sự là cao xa vời vợi như núi, lại quý giá ngọc ngà như băng.

Tạo hình của Chu Nhất Long rất sát với Trảm Hồn Sứ trong nguyên tác, nhưng Bạch Vũ không nghĩ anh thực sự là Trảm Hồn Sứ, trong mơ cũng không dám mộng tưởng xa vời, cho nên về sau mỗi lần ca ca cậu đóng vai Hắc Bào Sứ cậu cũng đều phải trêu chọc để chứng minh anh vẫn còn là Chu Nhất Long, mà cậu cũng không hề thay đổi. Cho nên Bạch Vũ sẽ nhân bất cứ cơ hội nào có thể lén lút quậy anh một chút, ban đầu Chu Nhất Long không để ý tới, nhưng sau cùng không kiên nhẫn nổi, liền bắt đầu đánh trả, hai người y hệt như mấy đứa nhóc sáu bảy tuổi đầu. Lúc đó ý cười trên môi bọn họ là thật, cả hai người vui vẻ như vậy, hệt như những người bạn bình thường, là quan hệ anh em thân thiết, phảng phất như sự thâm tình lẫn những chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập kia đều chưa từng xảy ra.

Chỉ là ai cũng không nhìn thấy, mà Bạch Vũ cũng không tự nhận thức được, mỗi lúc sau khi đùa giỡn xong, nụ cười trên môi cậu rất nhanh sẽ tắt, sau đó nhẹ nhàng thở dài, những tâm sự ngổn ngang kia chèn ép cậu tới mệt mỏi quá. Bộ phim này phải đóng với Chu Nhất Long như thế nào thì cứ diễn như vậy, không phải là anh vốn bình tĩnh thong dong, khiêm nhường hữu lễ sao? Không phải anh ẩn nhẫn khắc chế, ngồi yên mà lòng vẫn không loạn hay sao? Không phải anh chỉ coi em là em trai, không có bất kỳ cảm xúc gì hay sao? Được, em càng muốn anh có thể ứng đối đến khi nào.

Thế là Bạch Vũ diễn Triệu Vân Lan càng thêm không ngừng ngả ngớn, ở trước mặt thầy Thẩm quân tử đoan chính ra sức câu dẫn. Có một lần cậu đùa giỡn quá đà, Thẩm Nguy ở trong nhà Triệu Vân Lan, thầy Thẩm ngồi ngay ngắn trên ghế salon, Triệu Vân Lan cũng ngồi phía đối diện bàn trà, lấy nước thay rượu cụng ly một cái. Lúc này cậu ở trước mặt Chu Nhất Long, nhìn thẳng, cậu biết ca ca mình có một thói quen xấu là mỗi lần lo lắng nhất định sẽ gặm móng tay, cho nên cũng bắt chước theo động tác ca ca thường làm, đem ngón tay cái giơ đến bên miệng nhẹ nhàng cắn. Đầu lưỡi mềm mại như có như không liếm ngón tay mình, bên môi là nụ cười mê hoặc, ánh mắt toát ra ánh sáng khiến người ta thần trí điên đảo, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, ý tứ làm nũng vô cùng rõ ràng. Cho dù Bạch Vũ chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, nhưng từ đầu đến chân cậu, thậm chí mỗi một sợi tóc đều tản ra pheromone đầy dục vọng, càng đừng nói đến đầu lưỡi mờ ám quấn quanh ngón tay kia, phần dụ hoặc này, đã vượt qua cả giới tính, vượt qua đạo đức, cho dù là nam hay nữ đều muốn xô ngã Bạch Vũ, hung hăng chà đạp.

Ca ca à, anh ngồi đó mà lòng vẫn không loạn, quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, sự khắc chế ẩn nhẫn kia có thể chống đỡ được bao lâu đây? Trong mắt cậu chỉ có người kia, cho dù là cố tình hay vô ý, đều vô tình như nhóm lên một ngọn lửa, khiến phân đoạn này trở nên càng lúc càng nóng, thiêu đốt vai diễn Thẩm Nguy của Chu Nhất Long khiến anh vô cùng khô nóng, từng luồng nhiệt khí lưu động rơi xuống bụng dưới, khiến bộ vị mẫn cảm nào đó như muốn đứng lên. Lỗ tai anh đỏ ửng, hô hấp bất ổn, không còn dám nhìn thẳng vào người Bạch Vũ nữa, đành nuốt nước miếng. Cũng may dựa vào kinh nghiệm đóng phim mười năm của mình mà trấn định được, quan trọng nhất vẫn là phải diễn xong bộ phim này. Cả hai người bọn họ đều đắm chìm trong cảm xúc của mỉnh, nửa đùa nửa thật, cho nên bọn họ không hề để ý đến những người xung quanh phản ứng thế nào, rõ ràng đám người hóng chuyện vui đứng đằng kia đều có thể nhìn rõ ràng cả hai người tương tác với nhau vô cùng mãnh liệt, khiến bầu không khí trở nên mờ ám vô cùng.

Tim Chu Nhất Long có chút loạn, anh có thể phân biệt được tình trong kịch ngoài, nhưng lúc này, Bạch Vũ diễn vai Triệu Vân Lan dụ hoặc Thẩm Nguy, anh thế mà lại không phân biệt nổi phản ứng này của mình đến cùng là Chu Nhất Long hay Thẩm Nguy, lại là tật xấu của đàn ông quấy phá sao? Chẳng lẽ do mình và Bạch Vũ ở chung một chỗ lâu, nên bị tính cách tùy thời tùy chỗ của cậu lây nhiễm, có phải chăng chính anh rồi cũng sẽ không thể nào phân biệt được đâu là diễn đâu là thật?

Bạch Vũ thì khác, cậu vô cùng rõ ràng mình chính là Bạch Vũ, người cậu muốn câu dẫn là Chu Nhất Long, không phải Thẩm Nguy. Cho nên hai người bọn họ đều có tâm sự riêng, một người liều mạng tản ra hormone gợi cảm, một người còn lại thì liều mạng né tránh, không biết phải làm sao. Bạch Vũ nhìn Chu Nhất Long trốn trốn tránh tránh, lại hơi liếc mắt nhìn về phía chỗ nhạy cảm của ca ca, nơi đó có hơi dựng lên, nhưng không quá rõ rệt, trong lòng cậu cười thầm, ca ca à, anh xem như giỏi tự mình khắc chế cuối cùng vẫn bị em dụ dỗ đấy thôi. Nhưng mà, tim của anh, vì sao em lại không có được chứ?

Chu Nhất Long rốt cuộc cũng nhịn được đến khi đoạn phim này quay xong. Lần đầu tiên anh cảm thấy diễn một đoạn phim sao mà gian nan đến thế, chỉ mong nhanh chóng kết thúc. Khí tức mê người tản mác quanh thân Bạch Vũ, ảnh hưởng đến diễn xuất của anh, anh đột nhiên thực sự muốn đem Bạch Vũ giấu đi, như thế sẽ không ai còn có thể nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu nữa. Sau khi đạo diễn hô một tiếng cắt, Chu Nhất Long liền cười cười với Bạch Vũ, quên mất phải chào hỏi những diễn viên trong đoàn khác, xoay người rời đi. Bạch Vũ nhìn bóng lưng ca ca, híp mắt, dần điều chỉnh trạng thái khôi phục dáng vẻ bình thường. Ca ca à, cuối cùng cũng không phải chỉ có một mình em chạy trối chết trốn tránh nữa rồi.

"Ấy chà sư huynh à, anh muốn làm gì đây? Trực tiếp biến phim trường này thành phòng ngủ của mình à?" Cao Vũ Nhi đi tới vỗ vỗ lên vai Bạch Vũ, thấp giọng thủ thỉ bên tai, "Anh có thể kiềm chế chút được không? Có rất nhiều người đều đang nhìn đó."

Bạch Vũ vẫn nhìn chằm chằm hướng Chu Nhất Long rời đi, nhàn nhạt hỏi, "Rõ ràng đến thế sao?"

"Rõ ràng đến mức trên mặt hai người đều viết cả chữ lên luôn kia kìa." Cao Vũ Nhi bĩu môi.

"Thôi nha!" Bạch Vũ thủ thế, "Anh thừa biết em sắp nói cái gì rồi đó, anh xin em tích đức vào miệng, dù sao cũng là một cô gái, coi chừng khẩu nghiệp như vậy không tìm được bạn trai đâu."

"Em nói cái gì hả? Cái gì mà khẩu nghiệp chứ, bộ dạng hôm nay của anh đúng là ... em cảm thấy, nói sao nhỉ, dục cầu bất mãn phải không?"

"Gì mà dục cầu bất mãn? Em mới dục cầu bất mãn đó, miệng lưỡi thì dẻo quẹo." Bạch Vũ vỗ vỗ lên đỉnh đầu Cao Vũ Nhi, quay lưng đi.

"Sư huynh ngu ngốc!" Cao Vũ Nhi thừa biết Bạch Vũ thực sự có tình cảm, hơn nữa nhìn biểu hiện của người kia, đoán chừng là không được đáp lại, chuyện tình cảm vốn khó nói như thế đấy, không phải cứ muốn thì sẽ có được. Hi vọng người kia sẽ không phải là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đáng tiếc thay.

Bạch Vũ chậm rãi trở về khách sạn, bởi vì lúc trước bọn họ đã từng lên núi quay phim, đoàn làm phim trả phòng một lần, cho nên lần này quay về vẫn tiếp tục chia phòng cho cậu ở gần phòng Chu Nhất Long, chỉ là ở giữa có cách một gian. Bạch Vũ đứng trước cửa phòng Chu Nhất Long, nhẹ nhàng gõ, "Ca ca, có đây không?", cậu sẽ không đơn giản để người kia đào tẩu như thế đâu.

Chu Nhất Long quả thực đối với hành vi dụ hoặc của Bạch Vũ đúng là cũng có phản ứng, nhưng để anh hoang mang nhất chính là anh không hiểu nổi sao mình lại có phản ứng với người kia, anh chỉ xem Bạch Vũ như em trai, sao còn có loại cảm giác đó? Chỉ có thể nỏi rằng mình cũng nhập diễn quá sâu, lúc diễn xem bản thân là Thẩm Nguy, đối với trêu chọc của Triệu Vân Lan thì có phản ứng cũng là chuyện bình thường.

Cho nên lúc Bạch Vũ gõ cửa, Chu Nhất Long đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thong dong như thường ngày.

"Ca ca, cửa mở rồi." Bạch Vũ vẫy vẫy tay với anh, lại cười đến vô cùng vui vẻ.

"Tiểu Bạch." anh cũng gật gật đầu, dịu dàng mỉm cười, "Vào đi."

Bạch Vũ theo Chu Nhất Long bước chân vào phòng, còn tiện tay đóng cửa, đột nhiên níu lấy cánh tay Chu Nhất Long, kéo một cái. Chu Nhất Long không chuẩn bị, lảo đảo lùi về phía sau khiến lưng đụng vào cửa, Bạch Vũ nhanh tay chống sang hai bên, đem Chu Nhất Long áp vào tưởng. Động tác Bạch Vũ quá nhanh, anh không kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn thì đã nhận ra mình bị Bạch Vũ khóa chặt.

"Tiểu Bạch, em muốn làm gì?" Chu Nhất Long nhíu mày, tỏ ra không quen với những hành vi như thế này, giống như bị tấn công, theo bản năng thu lại dáng vẻ ôn nhu, bắp thịt cứng lên, bắt đầu nắm tay lại thay đổi sang bộ dáng phòng ngự. Trái tim của anh lúc này đập liên hồi, thân là đàn ông, lại bị một người đàn ông khác áp chế, lòng tự tôn cùng kiêu ngạo ẩn nhẫn sâu bên trong khiến anh càng thêm thẳng sống lưng.

Bạch Vũ nhìn chằm chằm mắt ca ca mình, cười tà mị, "Ca ca, vừa rồi đóng phim anh có phản ứng đúng không?"

"Anh..." Chu Nhất Long không biết phải trả lời câu hỏi này của Bạch Vũ như thế nào, quả thực anh có phản ứng, nhưng làm sao có thể nói với Bạch Vũ được. Nói như nào? Có phản ứng, sau đó thì sao? Chẳng qua lúc đóng phim có phản ứng là kịch bản cần thôi, anh không hiểu vì sao Bạch Vũ lại nhắc đi nhắc lại chuyện này.

Bạch Vũ đem thân thể áp sát vào người Chu Nhất Long, mặt ca ca ở trước mắt cậu mỗi lúc một gần, thẳng đến khi môi cậu sắp chạm vào môi anh, cậu mới dừng lại, nhìn vào mắt ca ca, dùng ngữ khí Triệu Vân Lan mị hoặc thầy Thẩm, còn có chút nũng nịu, "Ca ca, sao anh không trả lời em? Anh đang trốn tránh sao? Hửm?"

Chu Nhất Long nghiêng đầu, trốn khỏi đôi môi mê người của Bạch Vũ, ánh mắt hướng 45 độ về phía mặt đất, thản nhiên nói, "Tiểu Bạch, đừng nghịch nữa."

"Ha ha, lại là em tự mình làm loạn à." Bạch Vũ dừng lại động tác, cúi đầu xuống, thấp giọng người lạnh.

"Ca ca, vì sao anh cứ luôn biết cách..." Bạch Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên ủ rũ, nhìn chằm chằm Chu Nhất Long. Tay cậu hướng xuống phía dưới, sờ lấy bộ vị mẫn cảm vừa khôi phục lại bình thường của anh, vừa xiết vừa xoa, cảm nhận được phía dưới bắt đầu cứng lên, cậu đột nhiên nắm chặt lại, hài lòng nhìn ca ca nhíu mày, nói xong câu vừa nãy, "... Sao cứ luôn biết cách đánh người khác một gậy như thế?"

Chu Nhất Long bị Bạch Vũ bóp mạnh, đau đến mức ngẩng đầu lên kêu khẽ một tiếng, lập tức quay đầu nhìn thẳng vào Bạch Vũ, mắng một câu. "Làm loạn!", đồng thời đưa hai tay lên đẩy Bạch Vũ ra, khiến cậu lảo đảo mấy bước mới bình tĩnh lại được. Bạch Vũ cúi đầu, hai tay để bên người, đứng yên bất động. "À ..." Thanh âm Bạch Vũ rất thấp, nở nụ cười. Cho dù biết rằng sẽ thành ra thế này nhưng chưa bao giờ Bạch Vũ từ bỏ ý định... Tim, đau không? Chết rồi có còn cảm thấy đau nữa hay không?

Chu Nhất Long giận đến nỗi hơi thở cũng rối loạn, nắm chặt hai tay, bởi vì dùng sức mà run lên nhè nhẹ, cổ anh nổi gân xanh nhàn nhạt, cố gắng kiềm chế mình không đánh Bạch Vũ. Anh nhìn người kia cúi đầu bất động, bộ dạng đáng thương làm anh hơi động lòng trắc ẩn, thu hồi giọng điệu nghiêm khắc, đổi sang thanh âm dịu dàng như thường ngày, bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, "Tiểu Bạch ..."

"Ca ca, anh có biết không, có đôi khi anh thực sự vô cùng tàn nhẫn..." Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nhất Long cười khổ, cậu đối với ca ca, luôn luôn bất lực.

"Tiểu Bạch, hôm nay em diễn quá sức rồi, cho nên vẫn chưa xuất vai đúng không?" Chu Nhất Long nói.

"A ... Ca ca, em vẫn chưa xuất diễn? Đúng rồi, em thật sự vẫn không thể xuất diễn, là em nhập vai quá sâu có phải không? Thực sự không công bằng mà, dựa vào cái gì chỉ có một người nhập vai quá sâu? Vì sao anh luôn luôn không để ý đến? Anh nói xem vì sao? Vì sao lúc nào anh cũng tỏ ra không liên quan? Vì sao anh luôn thờ ơ lạnh nhạt bảo rằng em vẫn chưa xuất diễn? Vì sao hả?" Bạch Vũ càng nói thanh âm càng lớn, những lời cuối cùng thoát ra khỏi môi gần như trở thành những tiếng gầm thét, hai mắt bởi vì kích động mà hơi hồng lên, cũng có chút nghẹn ngào.

"Tiểu Bạch, em muốn nói cái gì?" Chu Nhất Long khẽ nhíu mày, lần trước Bạch Vũ ở trên núi cắn bả vai anh, anh biết Bạch Vũ hận mình, nhưng về sau Bạch Vũ đối với anh vẫn giống như trước kia cho nên anh không muốn nghĩ nhiều. Đến hôm nay, lúc Bạch Vũ lên tiếng chất vất, anh xác định quả thực Bạch Vũ vô cùng hận anh. Nhưng cuối cùng là vì cái gì đây?

"Quên đi, ca ca, em nói cho anh anh cũng sẽ không tin, không nghe em giải thích, anh tin cái gì thì cứ tin cái đấy đi." Bạch Vũ dần dần khôi phục trạng thái bình thường, nhìn Chu Nhất Long thản nhiên nói.

Hiện tại tim của cậu lúc nào cũng ở trong trạng thái cam chịu, cậu cảm thấy cậu không có cách nào nói rõ với ca ca, dù sao cho dù cậu có làm bất cứ điều gì ca ca cũng sẽ cho rằng cậu nhập diễn quá sâu, kể cả khi chính miệng cậu nói rằng cậu không làm sao cả, cậu vô cùng tỉnh táo, thì ca ca vẫn sẽ không tin. Đối với loại trạng thái này, cậu luôn luôn có loại cảm giác bất lực, cứ như vậy đi, cậu không còn sức cùng với người kia biện luận mình đến cùng là u mê hay tỉnh táo nữa. Bạch Vũ từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người nào như Chu Nhất Long, cậu đã biểu lộ rõ ràng ra như vậy, cho dù thế nào ca ca của cậu cũng đều không có phản ứng, qua loa lấy cớ còn cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Cậu cảm thấy tựa như mình đang đánh vào một cái gối mềm, cho dù có đánh mạnh thế nào cũng nhẹ tênh, rút cạn toàn bộ sinh mệnh lại chẳng hề có hồi đáp. Cậu thực sự bội phục Chu Nhất Long, Long ca của cậu, có thể bức cậu đến phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top