Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Chu Nhất Long ra khỏi cửa đột nhiên nhận ra đây là phòng mình, vậy mình còn ra ngoài làm gì? Thế nhưng nghĩ tới Bạch Vũ vẫn đang ở trong phòng lại có chút do dự. Vừa vặn lúc này Cao Vũ Nhi từ xa đi tới, nhìn thấy Chu Nhất Long đứng trước cửa liền chủ động bắt chuyện.

Sau khi ca ca đi, Bạch Vũ từ dưới đất ngồi thẳng dậy, bởi vì bị người kia đánh trúng khiến cậu hít sâu vào một hơi khí lạnh, cậu nhặt quần áo lên, sờ vào chỗ bị thương, người kia ra tay thật mẹ nó đủ độc ác. Có điều cũng khó tránh, hôm nay cậu chọc ca ca giận đến phát điên rồi, nhưng cậu còn có thể làm gì đây? Ai bảo tự mình không khống chế nổi mình cơ chứ. Vừa nhớ tới người kia ghét bỏ mình đụng chạm, vừa nhớ tới người kia luôn bỏ ngoài tai những lời thực tình, cậu liền không thể nào kiềm chế được những câu vô tình cứ tràn ra trên miệng. Hôm nay quả thực cậu vô cùng hận, Chu Nhất Long đoán đúng, Bạch Vũ hận anh, hận anh không hiểu, hận anh luôn đẩy mình ra ngoài. Nhưng chút thù hận này so với yêu còn ít hơn rất nhiều.

Ngày mai còn phải quay phim, phải diễn cùng người kia, quả thực là vô cùng khổ sở. Bạch Vũ đứng lên đi tói cửa, vừa tỉnh táo lại liền nhìn thấy Chu Nhất Long lẫn Cao Vũ Nhi đứng nói chuyện ở bên ngoài, cửa vừa mở ra, Cao Vũ Nhi liền nhìn chằm chằm Bạch Vũ, giống như phát hiện ra được chân trời mới, hai tay giơ lên che miệng, mắt lấp lánh ánh sáng hiếu kỳ, còn có chút hưng phấn. "Sư... sư huynh? Anh ở trong phòng Chu lão sư làm gì?"

Bạch Vũ quả thực muốn đem cô nàng này bóp chết, em có cần tỏ ra không hiểu chuyện quá mức rõ ràng thế không? Nhìn không thấy bầu không khí đang cực kỳ xấu hổ à, sư muội ngốc ở trong đầu cậu không biết đã bị bóp chết bao nhiêu lần rồi. Cậu len lén nhìn Chu Nhất Long ở bên cạnh, lại rất nhanh liền cúi xuống, che giấu dáng vẻ chua xót của mình, lại nghe thấy Cao Vũ Nhi thức thời đánh trống lảng sang chuyện khác. "Nhanh lên, mau tới phòng Đại Khánh thôi, mọi người chuẩn bị tổ chức uống bia kìa, càng đông càng vui."

Bạch Vũ ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn về phía Chu Nhất Long, không ngờ lúc này vừa vặn anh cũng quay đầu lại, ánh mắt trong thoáng chốc giao nhau, hệt như Thẩm Nguy nhìn Triệu Vân Lan tình sâu tựa biển. Cũng bởi vì chột dạ cho nên rất nhanh đã rời di, Bạch Vũ sờ sờ gáy, có chút xấu hổ cười cười, "Haha, được, đi thôi đi thôi,..." Mỗi một tiếng cậu cười lên lại khiến phần bụng bị đánh đau đến mức sắp chết, cậu nhíu mày, oán thầm ca ca ra tay cũng thật quá tàn nhẫn.

Kỳ thực Bạch Vũ cũng không nhớ lại, lúc trước là cậu phát điên nói rằng cả hai người chỉ có làm không có yêu, còn bảo người kia đơn thuần là bạn giường, đây tuyệt đối là những lời cấm kỵ của đàn ông, cho dù Chu Nhất Long luôn luôn nhã nhặn, nhưng vẫn là đàn ông, mà đàn ông luôn luôn có lòng tự trọng mãnh liệt. Bạch Vũ nói ra lời kia tuyệt đối là đã chà đạp lên lòng tự trọng của anh, có người đàn ông nào lại sẵn sàng để một tên đàn ông khác chà đạp dưới chân hay không?

Chu Nhất Long không phải không muốn phản kháng, anh nhẫn nhịn cũng bởi vì người kia là Bạch Vũ, nhưng từ bỏ tự tôn thì được gì chứ? Đổi lại cũng chỉ là dáng vẻ trào phúng trong mắt Bạch Vũ mà thôi, thì ra trong mắt Tiểu Bạch anh cũng chẳng khác gì mấy gã trai đứng đầy rẫy đầu đường. Trong một khắc anh thực sự muốn đánh người kia, nhưng đến khi nhìn thấy Bạch Vũ dùng ánh mắt đau thương nhìn mình, tâm anh hệt như bị một con dao cắm qua, cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay.

Bạch Vũ và Chu Nhất Long, cả hai người hiện tại đều lo lắng những vấn đề không hề giống nhau. Bạch Vũ mệt mỏi ca ca không hiểu được thực tâm của mình, mà Chu Nhất Long lại để tâm đến tự tôn bản thân. Đàn ông có thể bị đánh, có thể chảy máu, nhưng không thể bị lăng nhục. Bạch Vũ yêu cầu chuyện kia, quả thực so với giết anh còn tàn nhẫn hơn, đây là trực tiếp đánh vào tự tôn của anh. Bạch Vũ đánh anh, mắng anh anh đều chấp nhận, nhưng Chu Nhất Long không muốn bị bất cứ ai gò ép. Kỳ thực nếu như Bạch Vũ có thể kiềm chế được cơn ham muốn của bản thân mình, cùng anh ngồi xuống tâm bình khí hòa, nghiêm túc nói ra biết đâu người kia có thể rõ ràng được tâm ý của mình, rằng những phần ôn nhu đối đãi kia không phải là dành cho một đứa em trai. Sau đó cả hai người sẽ ngồi một chỗ thương lượng xem ai trên ai dưới, có khi giấc mộng làm công của Bạch Vũ lại thành sự thực.

Chỉ tiếc ngay từ đầu Bạch Vũ đã làm sai cách, cả hai người đều là đàn ông, cậu chiếm hữu anh đương nhiên người kia sẽ nảy sinh lòng phản kháng, một người né tránh một người tiến tới, khiến hiểu lầm cũng ngày một sâu. Chu Nhất Long hiện tại không biết được yêu là thế nào, đây là mấu chốt vấn đề, cho nên chỉ cần anh bình tĩnh nhận ra, sự quan tâm cưng chiều anh dành cho Bạch Vũ là thật, sợ mất đi cậu cũng là thật. Chỉ là lần này Bạch Vũ nói lời quá đáng, khiến anh thực sự có xúc cảm muốn giết người.

"Long ca cũng đi nào, nhiều người thì vui hơn." Cao Vũ Nhi tựa như không nhìn thấy Bạch Vũ ám chỉ rõ ràng, còn tỏ vẻ vô cùng chờ mong nhìn về phía anh. Chu Nhất Long vụng trộm liếc mắt về phía Bạch Vũ, lại không thấy người kia biểu lộ ra bất cứ thứ gì, hệt như muốn phủi sạch quan hệ với mình đi, gặp một lần càng chỉ thêm phiền.Vậy thì như em mong muốn, hết thảy đều như em mong muốn, đây là sự cưng chiều cuối cùng anh dành cho em.

"Mọi người đi đi, tôi không muốn." Chu Nhất Long nói xong liền gật gật đầu lễ phép với Cao Vũ Nhi, một lần nữa liếc qua lại bắt gặp dáng vẻ thờ ơ của Bạch Vũ. Chu Nhất Long thầm thở dài một tiếng, đến cùng còn muốn anh phải làm thế nào đây?

"Nào nào nào, Long ca, chỉ có ba bọn em thì không có ý nghĩa, bốn người một bàn mạt chược, anh nhanh đi thôi, xem như là đi nói nhảm giải sầu cũng được." Cao Vũ Nhi nhìn thấy sư huynh của cô cùng Chu Nhất Long chơi trò người lạ, cô đã cảm thấy có chuyện kỳ quái, hơn nữa lúc bước ra khỏi phòng Chu lão sư khí tức có hơi bất ổn, ánh mắt ưu thương còn lảng tráng đi nơi khác. Quan trọng nhất là cô nhìn thấy trên vai Chu lão sư có một dấu răng, còn đặc biệt sâu. Cô quả thực bội phục thị lực của mình, ban đầu lúc nói chuyện cùng Chu Nhất Long ngoài cửa đã nhìn thấy dấu răng trên cổ anh rồi, chẳng lẽ bạn gái Chu lão sư đến đây? Hai người làm mấy chuyện kích thích gì gì đó, nên mới cắn người ta mạnh như thế. Cho đến khi cô nhìn thấy Bạch Vũ từ trong phòng Chu Nhất Long đi ra, tâm hồn hủ nữ đột nhiên trỗi dậy mãnh liệt, lập tức vô cùng nhộn nhạo, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.

"Tôi, tôi thực sự có... chuyện...", Chu Nhất Long không quá hiểu phải làm sao để từ chối người khác, sắc mặt có hơi xấu khổ, lại không khống chế nổi mình nhìn Bạch Vũ nhiều thêm mấy cái, nhưng người kia trước sau đều không thèm quay đầu về phía anh. Rõ ràng trước đó, bọn họ còn... Anh cúi đầu cười khổ, bỏ được sao? Thực sự không nỡ bỏ.

"Đi thôi Long ca." Cao Vũ Nhi mặc kệ Chu Nhất Long có đồng ý hay không, trực tiếp nắm tay anh lôi đi. Chu Nhất Long vốn lễ phép, đối nhân xử thế đều nhã nhặn, cho nên cũng đành thuận lý thành chương. Bạch Vũ nhắm mắt đi theo phía sau, muốn tìm cơ hội nhắc nhở anh kéo cao cổ áo một chút, nếu không có người nhìn thấy dấu răng sẽ không tiện giải thích. Lại nhớ đến chuyện vừa nãy, liền lắc đầu mấy cái, cảm thấy bản thân mình thực sự vô cùng biến thái, giờ là lúc nào rồi.

Đến trước cửa phòng Lý Nghiễn, Cao Vũ Nhi buông lỏng bàn tay đang cầm lấy tay Chu Nhất Long ra, tiến tới gõ cửa. Bạch Vũ tranh thủ thời gian bước lên kéo áo Chu Nhất Long lên cao, vẫn né tránh ánh mắt người kia, chỉ cúi đầu tập trung cài nút áo cho anh. Chu Nhất Long không kịp phản ứng, thấp giọng gọi một tiếng, "Tiểu Bạch?". Bạch Vũ vẫn không hề ngẩng đầu lên, cậu dau đớn phát hiện ra chỉ mới nãy thôi còn thân mật đến thế, vậy mà lúc này chỉ một cái liếc mắt cũng xa xỉ biết bao.

Bạch Vũ hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nặng nề đè thấp giọng nói hai chữ: "Dấu răng." Sau đó nhìn Chu lão sư, từ mặt đến cổ đều đỏ ửng lên, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Toàn bộ phong khinh vân đạm, ôn hòa hữu lễ của anh cũng chỉ có một mình Bạch Vũ mới có thể bỏ xuống được, cũng chỉ có một mình Bạch Vũ mới có thể dùng vài chữ đã khiến anh ngượng ngùng, lại khiến anh không khống chế nổi mà giận. Trong lòng anh không nỡ, thực sự không nỡ. Có thể nào quay về như trước kia được không? Chu Nhất Long dùng thanh âm thật thấp gọi tên cậu thêm một lần nữa. "Tiểu Bạch..." Bạch Vũ có chút xấu hổ, lùi về sau mấy bước, lảng tránh nhìn xung quanh.

"Ố ồ tới rồi à, vào đi vào đi." Lý Nghiễn mở cửa chào hỏi mọi người, bởi vì ở trong phòng không có ghế trống, cho nên Lý Nghiễn cùng Cao Vũ Nhi hai người đều ngồi trên giường, Bạch Vũ và Chu Nhất Long ngồi trên giường còn lại, ở giữa kê một cái bàn trà nho nhỏ. Trên bàn đặt bốn chai bia, còn có đậu tương, củ lạc cùng một số món nhậu chay khác.

"Lại đây lại đây nào, uống trước đi, trong tủ lạnh còn có nữa đấy." Lý Nghiễn kéo tay hai người lại, mở bia, nói luyên thuyên một hồi. Chủ yếu cũng chỉ là mấy chuyện trong giới diễn viên, mở miệng ra toàn là tin đồn thị phi thất thiệt, thế mà qua lời kể bọn họ lại sinh động như thật, những chuyện sau màn đen không tiện tiết lộ lại chưa bao giờ nhiều đến thế. Chu Nhất Long chỉ cười cười nhìn ba người bọn họ trò chuyện, tính cách anh vốn hướng nội, có những chuyện anh không biết, cho nên không có cách nào tiếp lời, chỉ đành im lặng lắng nghe. Bạch Vũ lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhất là khi nói chuyện cùng Cao Vũ Nhi, muốn có bao nhiêu độc mồm liền có bấy nhiêu, chọc cho Lý Nghiễn cười đến méo cả mặt.. Hiếm khi thấy Chu Nhất Long nhiều lần cười ra tiếng, ánh mắt nghiêng sang mấy lần nhìn Bạch Vũ cười đến vui vẻ.

Như vậy có lẽ cũng tốt hơn. Nhiều lần Bạch Vũ cười đến quá sức, hoặc mải nói chuyện hăng say, khiến vùng bụng nhói lên từng cơn đau làm cậu vô thức nhíu mày. Cậu ngửi thấy khí tức thanh lãnh trên thân người kia, nghe thấy nụ cười trầm thấp yếu ớt của anh, lại vụng trộm quay đầu liếc nhìn ánh mắt lấp lánh, dần dần trầm mặc. Mãi đến khi mọi người bắt đầu nhận ra Bạch Vũ có chút gì đó là lạ, Lý Nghiễn mở miệng đầu tiên, ngăn Bạch Vũ mở thêm một chai bia nữa. "Lão Bạch, anh không sao chứ? Phần này bia là đủ cho mấy người uống rồi, mấy năm qua anh chưa say lần nào cho nên muốn làm càn một lần sao?"

"Sao nào Đại Khánh? Giờ còn muốn quản cả lãnh đạo nữa cơ à? Có phải muốn soán quyền đoạt vị rồi không?" Bạch Vũ cười cười, hai mắt hơi híp lại giống hệt như Triệu Vân Lan.

Cao Vũ Nhi đoán có lẽ sư huynh mình lại cãi nhau vớ Chu lão sư nữa rồi, nếu không cũng sẽ không mượn rượu tiêu sầu như thế. "Sư huynh, bia uống vào cũng sẽ gây ảnh hưởng đến cơ thể đấy."

Bạch Vũ không để ý tới, tiếp tục uống hết một chai, đương lúc cậu định cầm lấy chai bia trên bàn, một bàn tay trắng nõn ngăn tay cậu lại, "Tiểu Bạch, đừng uống nữa." Cậu cố gắng chống lên hai mắt nhìn người kia, trong mắt ngập tràn là quan tâm, hệt như chỉ một cái chớp mắt đã là vạn năm, tình sâu tựa biển. Biết rõ rằng mình không nên nghĩ nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác lại rơi vào thiên la địa võng. Là anh khiến em đau khổ, cũng là anh khiến em lo lắng, làm em giận đến phát điên, cũng tùy hứng muốn tuyệt giao làm người xa lạ, nhưng em có bao nhiêu tiếc nuối anh có biết hay không?

Bạch Vũ hất tay anh ra, giống như lần đầu tiên Triệu Vân Lan kéo tay Thẩm Nguy gia nhập sở điều tra đặc biệt, thầy Thẩm cũng hất tay Triệu Vân Lan ra như thế. Nhưng thầy Thẩm vô cùng nhẹ nhàng mà tránh thoát, còn Bạch Vũ, lại dùng sức rất mạnh, mạnh đến mức mọi người đều có thể nhận ra cậu đối với anh chán ghét tới mức nào.

Cao Vũ Nhi quay samh nhìn Lý Nghiễn, ăn ý trao đổi ánh mắt với nhau lại rót thêm một chén. Chu Nhất Long thấy cả ba người điên cuồng rót, còn chưa có ý định dừng lại, đành thở dài một tiếng, cũng mở một lon bia ra ngửa đầu về phía sau ra sức uống. Bởi vì ngày thường Bạch Vũ giao tiếp rất nhiều, cho nên tửu lượng không tệ, chút bia này cũng chỉ là để làm vui, đối với cậu hoàn toàn là chuyện nhỏ, nhưng Chu Nhất Long thì không giống, anh vốn dị ứng cồn. Bởi vì anh lo lắng Bạch Vũ ban đêm vẫn chưa ăn cơm lại chỉ biết uống rượu, uống nhiều như vậy chỉ sợ lại sắp đau bao tử cho mà xem, hơn nữa Cao Vũ Nhi cùng Lý Nghiễn không những không can ngăn còn thuận thế đẩy thuyền. Trước khi say đến mất lí trí, Chu Nhất Long giữ chặt cánh tay Bạch Vũ, còn ghé vào tai cậu nói một câu, "Không cần gọi bệnh viện, đưa anh về phòng." Sau đó vô cùng thoải mái mà ngã lăn trên giường,

Bạch Vũ ban đầu còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, nghe xong liền trợn mắt há mồm, ca ca vừa mới uống hai chai bia đã sắp biến thành người khác. Ài không đúng, trước đó chưa từng thấy ca ca uống rượu ở trong đoàn, chẳng lẽ là trùng hợp?

" Mẹ nó Chu lão sư trúng độc rồi à?" Lý Nghiễn lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, chạy về phía Chu Nhất Long muốn xem người kia còn thở hay không, liền đưa tay muốn vạch áo sơ mi ra. Bạch Vũ ngay lập tức theo phản xạ bắt lấy tay Lý Nghiễn, cậu vẫn có chút không nỡ để người khác nhìn thấy thân thể ca ca. "Anh làm gì đấy?" Lý Nghiễn nghiêng đầu nhìn cậu.

"Long ca vừa nãy bảo với anh không có chuyện gì, bảo anh đưa anh ấy về phòng." Bạch Vũ cố gắng giữ vững bình tĩnh, cùng Lý Nghiễn đem Chu Nhất Long về phòng, đến khi ném được người kia lên giường rồi liền khoát khoát tay với Lý Nghiễn. "Cậu về đi, để anh trông nom cho."

"Lão Bạch, nếu như có việc gì thì nhớ gọi 120 nhé."

"Biết rồi."

Lý Nghiễn đi rồi, Bạch Vũ liền ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nhìn Chu Nhất Long, ca ca biết mình bị dị ứng cồn nhưng vẫn liều mạng uống, còn không phải là nhắc nhở cậu uống ít một chút sao, thực sự đối với mình quá tốt. Thế mà chỉ mới vừa rồi mình còn muốn tổn thương người kia, nói ra mấy lời độc ác, người kia có thể chấp nhận yêu cầu vô lý của mình như vậy là bởi vì quá mức dung túng mình, rõ ràng ca ca không làm gì sai, còn thật tâm thật ý đối xử với mình tốt biết bao. Vừa rồi cậu chọc ca ca giận đến như vậy, nhưng chỉ một chốc đã thu lại dáng vẻ giận dữ, xem xem, có bao nhiêu là nhường nhịn.

Vành mắt Bạch Vũ nóng lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, cậu dùng tay thử thăm dò chạm lên cơ thể người kia, gọi một tiếng "Ca ca." người kia cũng không hề đáp lại. Có thể là tác dụng của cồn, có thể là kiềm chế quá mức khổ sở, Bạch Vũ thừa dịp ca ca hôn mê bất tỉnh liền bò lên giường anh. Lúc này ngoài trời đã là trăng sáng sao thưa, ngay cả ánh đèn ngoài kia cũng trở nên mờ nhạt. Ánh sáng mông lung theo cửa sổ tràn vào, chiếu lên gương mặt anh, hệt như Phan An Tống Ngọc.

Bạch Vũ ánh mắt mê mẩn nhìn Chu Nhất Long, lại vươn tay ra nhẹ nhàng mân mê lên gò má anh, từ cặp lông mày dài khiến bao người phải ghen tị đến chóp mũi thẳng tắp, lại tới cặp môi mỏng mím chặt. Người kia là một người tốt như vậy, nhưng mình lúc nào cũng chỉ biết đem tổn thương đến cho người kia, giống như lời ca ca mắng, cậu quả thật là đồ khốn nạn. Bạch Vũ nhẹ nhàng dùng tay chạm lên mắt anh, cậu thích ánh mắt này, nhưng cũng sợ người kia nhìn thấy. Cậu đã từng nói cậu chỉ hôn người mình yêu, không sai, cậu chỉ hôn duy nhất một mình ca ca.

Bạch Vũ cúi đầu, có bao nhiêu trân trọng lẫn dịu dàng đều chạm tới người kia, hệt như hoa, chỉ cần chạm vào liền vỡ nát. Môi người kia hơi mỏng, còn có chút mùi bia, là bởi vì vừa uống. "Ca ca, ca ca, anh vì sao lúc nào cũng đối tốt với em như vậy, kể cả khi em đã tổn thương anh? Còn muốn dung tung em tới bao giờ?" Bạch Vũ rời khỏi môi anh, lưu luyến lại nơi hai gò má, đến cần cổ thanh mảnh của người kia, hít sâu mấy lần, khí tức quen thuộc khiến toàn thân cậu khô nóng.

Bạch Vũ một tay cởi áo Chu Nhất Long ra, để lộ đường cong ưu mỹ, không có chút nào văn nhược như vẻ bên ngoài. Tay cậu vuốt ve lấy bụng dưới săn chắc của anh, cảm nhận được xúc cảm mịn màng lan trên da thịt, cảm nhận đường cong đáng ghen tị của người kia. Da thịt của người kia như có lực hấp dẫn, khiến tay cậu mê muội đến lưu luyến quên mất bản thân mình. Bạch Vũ lần nữa chậm rãi cúi người, chạm đến những nơi lúc chiều cậu đã cắn qua, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên những dấu vết còn sót lại.

Bạch Vũ say, nhưng cũng không hề muốn tỉnh, dù biết rõ lựa chọn này là khó khăn nhưng cậu không hề oán hận. Môi của cậu chuyển tới tai người kia, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy, lại dùng răng khẽ gặm cắn, cậu còn nhớ lúc chiều cậu đã chạm qua chỗ này, còn nói mấy lời quá đáng với anh. Trong lòng ngập tràn áy náy, mỗi một lần cậu tùy hứng, người kia sẽ lại ôm cậu vuốt ve nói rằng "Tiểu Bạch, cũng qua rồi."

Kỳ thực là người kia quá mức bao dung, cho nên mới không để ý đến những chuyện mình đã làm. Ca ca ấy à, vẫn luôn chiều chuộng mình như thế, Bạch Vũ không khống chế được nước mắt của mình, lập tức như đê vỡ, vùi vào cổ Chu Nhất Long, hai tay ôm lấy bả vai anh, kiềm chế thành những cơn nức nở đứt quãng. Bạch Vũ ở bên người kia, thì thầm, "Ca ca, xin lỗi anh, em không phải muốn tổn thương anh, em chỉ là không khống chế nổi mình, thật xin lỗi. Vì sao anh lại không yêu em, còn đối tốt với em như vậy, chiều chuộng em, mặc cho em bắt nạt anh, đùa giỡn anh, thế nhưng cũng bởi vì em yêu anh, em yêu anh nhiều như thế ca ca à."

Một tiếng lại một tiếng, hệt như có bao nhiêu tình cảm ức chế của lúc trước kia không thể nói thành lời cuối cùng cũng có chỗ phát tiết. Trong căn phòng, ngoại trừ tiếng gầm nhẹ cùng tiếng khóc nức nở thì không còn bất kỳ thanh âm nào, thời gian dần trôi qua, Bạch Vũ cũng sắp bình ổn trở lại, chỉ lẳng lặng ôm lấy người kia, nhẹ giọng thì thầm, "Ca ca, anh là của em, chỉ có thể là của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top