Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23

Lần đầu tiên hai người bọn họ đóng phim mà không nhập vai vào nhân vật, nhưng dù sao cũng là diễn viên chuyên nghiệp, trải qua một lần phát tiết mãnh liệt, đến lần thứ hai cuối cùng cũng bình ổn mà quay xong đoạn phim. Bạch Vũ mang theo tâm tình Triệu Vân Lan đau xót vì Thẩm Nguy, bản thân mình vì Chu Nhất Long tiếc hận diễn vai Triệu Vân Lan. Chu Nhất Long mang theo cảm xúc Thẩm Nguy muốn bảo vệ Triệu Vân Lan, chính mình muốn bảo vệ Bạch Vũ diễn ra nhân vật Thẩm Nguy. Hai người đắm chìm vào nhân vật, khiến cả đoàn làm phim vô cùng kinh ngạc.

Sau khi đóng máy, cả hai người nhất thời vẫn chưa thể xuất diễn. Chu Nhất Long tính tình ôn nhuận, chỉ ngồi một chỗ nhắm mắt lại không hề để ý tới xung quanh. Bạch Vũ lại tìm một gian phòng không ai lui tới, ở bên trong gào lớn. Có bao nhiêu đau lòng lẫn áy náy, đều theo tiếng hét kia giảm bớt một chút tâm tình. Cao Vũ Nhi muốn cùng nói chuyện với Bạch Vũ, chỉ đành chờ đợi ở bên ngoài, mãi cho đến khi tiếng khóc ngừng lại, cô mới đưa tay lên nhẹ nhàng gõ cửa. "Sư huynh, có đây không?"

Bạch Vũ không đáp lời, trực tiếp mở cửa ra.

"Sư huynh, anh vẫn ổn chứ?"

"Ừ." Bạch Vũ không hiểu bây giờ cảm xúc của mình là như thế nào, kia là lần đầu tiên cậu nói những lời kia với ca ca, mặc dù người kia có lẽ chỉ ôm tâm tình muốn bảo vệ một đứa em trai, cậu đã không còn những mộng tưởng xa vời người kia sẽ dỗ ngon dỗ ngọt, xem mình như tình nhân nữa. Theo như tính cách Chu Nhất Long, nếu thực sự trở thành người yêu, có lẽ vẫn dùng những thứ ôn nhu quan tâm kia đối xử với mình, nhưng ngoài miệng sẽ không nói. Bạch Vũ đột nhiên vô cùng ghen tỵ với những bạn gái trước kia của anh, những phần dịu dàng này có lẽ cũng đã từng dành cho một người khác, ít nhất, vẫn là danh chính ngôn thuận. Bạch Vũ càng ngày càng chán ghét bản tính ích kỷ của mình, mình có tư cách gì đi ghen tỵ với người khác, bản thân chỉ là một đứa em trai thì có tư cách gì đi ghen ghét với bạn gái anh, dù chỉ là người đã cũ.

"Sư huynh, anh thích Chu lão sư sao?" Cao Vũ Nhi dò hỏi.

"À..." Bạch Vũ cười cười không trả lời, hai đầu lông mày nhíu chặt lại tràn đầy dáng vẻ cô đơn.

"Sư huynh..." Cao Vũ Nhi nhìn cậu, không biết làm sao phải tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay, "Sư huynh thật xin lỗi, lẽ ra em không nên nói cái này..."

"Đúng rồi, thích." Bạch Vũ thở dài một tiếng, há lại chỉ có thích thôi sao? Là yêu, yêu đến chết.

"Sư huynh ngốc, anh thật là..." Cao Vũ Nhi vỗ vỗ lên vai cậu, trong lòng nghi vấn trùng trùng, không phải hôm trước hai người bọn họ còn ở trong phòng Chu lão sư làm chuyện gì đó kịch liệt hay sao? Sư huynh còn cắn vào vai người ta nữa. Cô cảm thấy Chu lão sư dường như cũng đâu phải không có tình cảm với sư huynh nhà mình? Hơn nữa vừa nãy ở trong phim trường, cái ôm kia có chỗ nào giống bạn bè bình thường chứ hả? Lúc nói chuyện còn dịu dàng vắt được cả ra nước, đây là thái độ đối với bạn bè sao? Rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, mà sư huynh vẫn cô đơn như thế này. "Sư huynh, anh hiện tại có quan hệ thế nào với Chu lão sư hả? Anh đã thổ lộ cho anh ấy nghe chưa?"

Bạch Vũ quả thực hận chết hai chữ "anh em" này. "Cmn là anh em đó."

"Nhưng em thấy Chu lão sư đối với anh rất tốt mà, còn chiều anh thế nữa, anh ấy đối với người khác đâu có giống vậy đâu?" Cao Vũ Nhi trầm tư nói.

"Đúng vậy đó, đối xử với em trai mình còn không cưng chiều sao?" Bạch Vũ cười cười.

"Có ý gì? Chu lão sư xem anh như em trai á?"

"Đúng rồi, toàn bộ thật tâm thật ý, đều chỉ là dành cho em trai thôi." Vốn cho là lòng mình đã đau đến chết lặng, thì ra vẫn còn có thể đau thêm một lần nữa.

"Sư huynh... sư huynh..." Cao Vũ Nhi kéo tay Bạch Vũ lại lại, bình thường lúc nào cả hai người cũng đấu võ mồm, cho nên cô đã sớm quen với một Bạch Vũ luôn luôn vui vẻ hoạt bát, dạo gần đây ngày nào cậu cũng rầu rĩ u sầu, dáng vẻ này cô thực sự không quen.

"Quên đi, yêu thì sao mà không yêu thì sao, dù gì có thể được ở bên người ta là tốt rồi."

"Sư huynh, xin lỗi... Em không cố ý... để anh buồn."

"Không sao, anh quen rồi." Bạch Vũ xoa xoa đầu cô, thản nhiên nói.

"Anh không sao chứ? Ra ngoài được chưa?" Cao Vũ Nhi nói lảng sang chuyện khác, cô biết sư huynh vốn quen giấu kín thương tâm của mình, đành đổi sang mấy câu nói chuyện bình bình đạm đạm như thường ngày.

"Ừm, đi thôi." Bạch Vũ cũng vuốt lại quần áo, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình.

Ra ngoài phim trường, cả hai người nhìn thấy Lý Nghiễn, Giang Minh Dương cùng Tần Bằng đứng chung một chỗ, Lý Nghiễn vẫy vẫy tay với bọn họ, "Mau đi ăn cơm nào."

Mọi người tìm một quán đồ cay Tứ Xuyên, lúc gọi món, Chu Nhất Long còn cố ý lấy ra hai nồi lẩu, một nồi không cay, tuyệt đối không được cho bất kỳ quả ớt nào vào, Bạch Vũ trong lòng vô cùng cảm động, ca ca thế mà lúc nào cũng nhớ rằng mình bị đau dạ dày nên không thể ăn cay. Gọi xong đồ ăn, đám người bắt đầu nói chuyện phiếm. Tần Bằng uống trước một ngụm trà, lúc đặt chén xuống liền mở miệng đầu tiên, "Ngày mai tôi có việc, ba ngày sau mới quay về, mọi người cố gắng đóng phim thật tốt, đừng có nhớ tôi quá là chết nha."

"Đi đâu?" Giang Minh Dương hỏi.

"Ài, đừng nói nữa, đi tham gia hôn lễ." Tần Bằng thở dài.

"Nhìn thái độ của cậu không phải là đi tham gia đám cưới người yêu cũ chứ?" Bạch Vũ nhanh mồm nhanh miệng, vỗ đùi một cái, không tim không phổi híp mắt nói đùa.

Tần Bằng thế mà lại gật gật đầu thừa nhận, "Đúng rồi."

Bạch Vũ thấy bầu không khí bắt đầu chùng xuống, liền hối hận mình miệng nhanh hơn não, xấu hổ gãi gãi đầu, "Xin lỗi, tôi không cố ý."

"Dù sao cũng đã chia tay rồi, nhất định còn phải đi sao?"

"Cũng không phải là bắt buộc hay không, nói thế nào nhỉ, tôi muốn thấy cô ấy được gả cho ai, người đó có xứng đôi với cô ấy không, cô ấy có hạnh phúc không. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc là tôi vui rồi, tôi có thể yên tâm buông xuống đoạn tình cảm này với cô ấy." Tần Bằng dường như nhớ lại những chuyện vô cùng tốt đẹp trước kia, ánh mắt mê man. Có lẽ mỗi người rồi đều sẽ gặp được một người, khiến bản thân đau đến mức không nguyện ý từ bỏ, dùng cả tuổi thanh xuân tươi đẹp khắc ghi người kia, sau đó dùng quãng đời già nua còn lại chỉ để lãng quên một người.

Giang Minh Dương tiếp lời, "Cậu cao thượng thật đấy, tôi lại không được như thế, người tôi đặc biệt ghi nhớ là giáo viên dạy tiếng Anh năm cấp hai của mình. Giờ thì đừng nói kết hôn, con người ta học trung học luôn rồi kìa."

"Bao nhiêu năm rồi còn nhớ thương người ta nữa, tôi bội phục anh luôn đó." Lý Nghiễn chắp tay với Giang Minh Dương, "Lúc đó anh còn học cấp hai người ta đã là giáo viên đi dạy, tuổi tác cách nhau lớn thế nào? Tôi nể khẩu vị của anh luôn Lão Sở, anh đây chính là ví dụ điển hình của câu nói vì yêu sinh hận ha ha ha."

"Yêu mà không được thì thôi."Giang Minh Dương chốt lại.

Yêu mà không được thì thôi... Bạch Vũ lẩm bẩm nhắc lại, thì ra yêu mà không được, cũng không phải chỉ có một mình bản thân mình. Cậu len lén liếc mắt nhìn Chu Nhất Long, Chu Nhất Long cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, giống như chuyện mọi người nói không hề liên quan đến anh.

"Nè Đại Khánh, cậu có người nào mà cậu không quên được không hả?"

"Tôi ấy à, cũng chả có gì, tôi với bạn gái là mối tình đầu, tình cảm tốt đẹp." Lý Nghiễn cười cười, quay đầu nhìn Cao Vũ Nhi, "Cô thì sao?"

"Tôi á? Tôi thích sư huynh, nhưng mà sư huynh không có thích tôi à, chỉ xem như em gái thôi." Cao Vũ Nhi cố ý nói như vậy, cũng muốn nhắc nhở Chu Nhất Long.

"Ái chà sếp Triệu, anh nói xem, anh có một cô em gái ngây thơ trong sáng thế này anh không yêu thì yêu ai? Hửm? Đừng có nói là yêu thầy Thẩm nha?" Đám người ồn ào.

"Biến đê biến đê! Nói gì đó có ý nghĩa chút đi mấy ông." Bạch Vũ đỏ mặt, thực sự không biết phải nói thế nào.

"Chu lão sư thì sao? Có người nào đó anh không thể nào quên không?" Cao Vũ Nhi không quên giúp sư huynh nhà mình dò hỏi một chút. Chỉ thấy Chu Nhất Long chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt hoa đào có chút mê man nhìn mọi người xung quanh. Nhưng hết thảy đều xem anh như tâm điểm, đợi đến khi dáng vẻ chờ mong của Bạch Vũ lọt vào tầm mắt, liền theo phản xạ nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu trả lời, "Có."

"Ái chà, không ngờ hóa ra trên đời vẫn có người để Chu lão sư nhớ thương, thật là vinh hạnh biết bao nha." Cao Vũ Nhi thấy trong mắt Bạch Vũ lóe lên chút bi thương rất nhanh đã miến mất, liền tranh thủ tìm cách kết thúc chủ đề này. Cô không nghĩ tới Chu Nhất Long sẽ nói có, bởi vì từ trước đến nay anh luôn luôn khiến cho người ta có một loại ảo giác rằng anh thích Bạch Vũ, đối xử với Bạch Vũ không hề giống như những người còn lại. Chu Nhất Long lúc nào cũng khiêm tốn hữu lễ, nhưng vẫn có cảm giác xa cách, giống như có một chiếc vòng bảo hộ đem mình chia tách với những người ở bên ngoài, không thể nào vào được. Nhưng chỉ có Bạch Vũ mới khiến cho anh lộ ra dáng vẻ dịu dàng tận sâu trong đáy mắt, ngay cả nụ cười cưng chiều bên môi, so với những người khác đã là một trời một vực rồi. Nhưng mà, sao hôm nay... Chẳng lẽ giống như những lời sư huynh nói, Chu lão sư thực sự xem người kia là em trai? Ai u, sư huynh của tôi ơi anh cũng quá đáng thương rồi.

Cao Vũ Nhi vụng trộm liếc nhìn Bạch Vũ, Bạch Vũ không hề hay biết, vẫn cười đến bất cần, giống như câu trả lời kia không hề có thứ gì khiến mình phải quan tâm. Nhưng ở nơi không ai chú ý tới, nắm tay của Bạch Vũ đã cuộn chặt lại thành quyền, nắm đến mức cậu cũng có chút run rẩy. Tim, đau không? Đau, chắc chắn là sẽ đau, đau lòng thì nhất định phải khóc. Nhưng vì sao giờ phút này, cậu lại chỉ muốn cười? Bạch Vũ thực sự rất rất muốn chạy ra bên ngoài cười một trận thật thoải mái, cười mình si mộng, cười mình vọng tường, cười mình tương tư diễn vở kích một vai. Lúc cậu một mình dằn vặt, một mình tương tư, người kia lại đem nhung nhớ ký thác lại cho ai? Rõ ràng đã quyết tâm sẽ tận lực làm em trai anh, rõ ràng không còn muốn anh đáp lại tình yêu của mình nữa, nhưng mà, cậu không thể khống chế được tình cảm. Cơn ghen cũng như một viên thuốc độc, từ trong lòng tràn đến tứ chi, giống như bị dao đâm kim cắm khiến khắp nơi đều đau nhức. Bên tai cậu là tiếng Chu Nhất Long nói, thì ra tình thâm tựa biển của anh vốn đã thuộc về một người khác rồi, thế mà lúc người kia dùng lời ngon ngọt dỗ dành mình lại ngu ngốc mừng rỡ, những lời kia, đối với người danh chính ngôn thuận còn nhiều hơn gấp trăm gấp ngàn lần.

Bạch Vũ lặng lẽ nhìn dáng vẻ ôn hòa của Chu Nhất Long, gương mặt không chút nào xao động, đột nhiên cậu rất có cảm xúc muốn đem chén trà trong tay hất thẳng vào mặt anh, để nhìn xem có thể giội sạch phong thái nhẹ nhàng thân sĩ bao bọc vẻ bề ngoài đạo mạo, lộ ra trái tim anh, đến cùng là có màu gì? Cho dù hiện tại vẫn là giữa hè, Bạch Vũ lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt tới run rẩy, chỉ muốn có thể rời đi nhanh lên một chút.

"Nè sếp Triệu, có người nào mà anh lưu luyến đến không muốn quên không? Nói ra để anh em vui vẻ chút xem nào." Lý Nghiễn không để ý sắc mặt Bạch Vũ mỗi lúc một xấu, liền kéo lấy cậu tiếp tục trò đùa.

"Tôi?" Bạch Vũ nhíu mày, cắn răng nói, "Có..."

Cậu cố ý kéo dài thanh âm, sau đó đột nhiên đứng lên, cầm lấy ly trà trong tay ngửa cổ uống một hơi, chỉ cảm thấy nước trà đắng chát, đắng đến tim cậu cũng lạnh ngắt, đắng đến lục phủ ngũ tạng cũng khó chịu. "Có cái đầu cậu." Sau dó giận dữ đi ra ngoài để mặc mọi người hai mắt nhìn nhau. Lý Nghiễn sờ sờ lên gáy mình, ngơ ngác nhỏ giọng hỏi, "Tôi nói sai cái gì hả?"

Cao Vũ Nhi vỗ vỗ bả vai Lý Nghiễn. "Đại Khánh à, chủ nhân nhà cậu lúc nào chả thế. Thôi kệ đi, chúng ta ăn cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top